Chỉ cần vận chuyển khí huyết chi lực tới ngón trỏ, vẽ lôi phù vào lòng bàn tay, lấy tinh thần lực kích hoạt khí huyết chi lực trong lôi phù rồi hét lớn một tiếng “Chưởng Tâm Lôi”, là có thể hóa thành Chưởng Tâm Lôi!
Vẽ lôi phù cũng rất dễ, chỉ có mỗi bảy đường cơ bản.
Có phải nghe thì dễ ăn lắm không?
Cơ mà, nếu ngươi muốn thi triển Chưởng Tâm Lôi thì trước hết trong cơ thể ngươi phải có khí huyết chi lực, sau đó ngươi phải biết vẽ lôi phù, còn phải biết khống chế tinh thần lực của mình nữa mới được.
Bằng không thì miễn bàn đi!
Song nếu đã thỏa mãn những điều kiện khác, thì tu sĩ sau khi mở Nhãn khiếu đã có đủ khí huyết chi lực để vẩy hai phát Chưởng Tâm Lôi rồi.
Tu sĩ có công pháp luyện thể trụ cột tốt như Tống Thư Hàng, chỉ dùng khí huyết tự thân là có thể kích phát bốn đến năm phát Chưởng Tâm Lôi. Hắn còn có thêm linh lực dự trữ ở chỗ linh quỷ, muốn đánh ra mười phát là không thành vấn đề.
Được Bạch tiền bối chỉ điểm, sau khi học được cách vẽ lôi phù, Tống Thư Hàng dùng khí huyết chi lực vẽ một lôi phù lên lòng bàn tay trái, sau đó dùng "Chân ngã minh tưởng kinh" kích hoạt lực lượng khí huyết trong lôi phù.
- Chưởng Tâm Lôi! - Hắn quát khẽ một tiếng.
Lôi phù trong lòng bàn tay nóng lên, ngay sau đó, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một chùm lôi quang vàng kim nổ rèn rẹt.
Lôi quang không lớn, chỉ bằng một chén trà mà thôi, nhưng mà nhìn thì rất là ngầu!
Tống Thư Hàng cẩn thận hỏi:
- Bạch tiền bối, cái này không giật chính ta đó chứ?
- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi không lấy tay còn lại chạm vào chùm Chưởng Tâm Lôi này thì sẽ không sao đâu - Bạch Tôn Giả cười bảo.
- Uy lực của nó thế nào? - Tống Thư Hàng lại hỏi.
Bạch Tôn Giả chỉ tảng đá gần đó:
- Tự ngươi thử một cái thì biết ngay.
Tống Thư Hàng đi về phía tảng đá rồi vung tay phải ấn lên một chưởng.
Ầm!
Tảng đá bị nổ vỡ một hố sâu to bằng quả bóng rổ, mà Tống Thư Hàng vừa đánh ra một chưởng thì không hề cảm giác được một chút lực phản chấn nào! Đây chính là đạo pháp mà Bạch tiền bối nói là “uy lực rất nhỏ” sao? Uy lực thế này đã đáng sợ lắm rồi.
Dù là mãnh thú mà bị ấn cho một phát thế này cũng đủ tiêu cái mạng còm rồi ấy chứ!
- Lôi pháp rất khắc quỷ vật, cho dù là quỷ tướng hơn ngươi hai cấp mà chịu một phát Chưởng Tâm Lôi này thì cũng phải hóa thành tro bụi.- Bạch Tôn Giả giải thích thêm.
Rất khắc quỷ vật? Tống Thư Hàng chợt nghĩ đến việc mình định ngày mai sau khi thi xong sẽ đến khu phố La Tín một chuyến. Chuyến này không thể tránh khỏi phải xung đột với thế lực tàn dư của đàn chủ, mà đàn chủ là quỷ tu, khi mình đụng độ thế lực sót lại của hắn kiểu gì cũng gặp phải quỷ vật.
Có Chưởng Tâm Lôi hộ thân, lại thêm phá tà phù còn lại từ đợt trước, trận này hắn nắm chắc hơn nhiều.
- Cảm ơn Bạch tiền bối.- Tống Thư Hàng hiểu đây là ý tốt của Bạch Tôn Giả.
Bạch Tôn Giả khẽ gật đầu:
- Thử một lần nữa, nắm giữ thuần thục Chưởng Tâm Lôi đi.
Tống Thư Hàng gật đầu rồi vẽ lại lôi phù vào lòng bàn tay, dùng tinh thần lực kích hoạt, sau đó hét lớn một tiếng:
- Chưởng Tâm Lôi!
Chùm lôi quang lại hiện lên trong tay hắn, phát ra những tiếng rèn rẹt khe khẽ.
Lần này Tống Thư Hàng không lập tức đánh ra mà nhìn nó cho thật kĩ. Trong tay hắn thật sự mọc ra một chùm lôi điện đấy, đúng là huyền ảo quá đi mà!
Khi lôi điện vang lên những tiếng rèn rẹt, trái tim hắn cũng kích động đến mức đập nhanh hơn nhiều.
Bất giác, hắn nhớ lại rất nhiều hình ảnh từ rất lâu về trước… Đó vốn là những kí ức bị hắn cố ý phủ bụi, không muốn nhớ đến, thế mà Chưởng Tâm Lôi hôm nay lại dẫn chúng nó ùa về.
- Xem thiên điểu của ta đây!
- Ta không sợ, ta có lôi thiết!
- Hừ hừ, các ngươi là một lũ ngốc, lôi thần chưởng của ta lợi hại hơn nhiều! Lôi thần chưởng! Bùm bùm chíu!
A, đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!
A, đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc!
Xấu hổ quá đi, xấu hổ quá! Muốn chết, muốn chết quá! Muốn quên đi, muốn quên hết! Mau cút khỏi trí nhớ của ta đi! Tại sao mình không thể quên hết những kí ức chỉ cần nhớ lại là đã thấy xấu hổ này cơ chứ?
Tống Thư Hàng lắc đầu thật mạnh, muốn ném hết những tạp niệm trong đầu óc mình đi.
Sau đó hắn lại nhìn vào cụm sét trong lòng bàn tay.
Thật sự là ngầu quá!
Rèn rẹt, rèn rẹt, cứ như là mơ vậy. Không ngờ thực sự có một ngày mình có thể phóng lôi điện ra từ lòng bàn tay, đây là chuyện mà trước đây phải nằm mơ mới thấy… Không được, lại nghĩ đến những điều không tốt rồi!
Tống Thư Hàng giơ tay lên đánh một chưởng thật mạnh vào tảng đá! Như thể muốn xóa sổ hết những ký ức xấu hổ của bản thân theo một chưởng này!
Ầm!
Trên tảng đá lại xuất hiện một cái hố to như trái bóng rổ.
- Phù - Hắn thở ra một hơi thật dài.
Bạch Tôn Giả đứng một bên tò mò hỏi:
- Vừa nãy ngươi gặp tâm ma hả?
- Không phải, ta chỉ nghĩ đến một vài chuyện mà cứ tưởng là đã quên rồi.- Tống Thư Hàng xoa mặt: - Mấy cái chuyện cũ ấy vừa nghĩ đã thấy kinh.
- À à, kí ức đó thì ai chẳng có. Đôi lúc có những việc ngươi cứ tưởng là nghĩ đã thấy kinh, thế nhưng thời gian dần trôi, chúng nó sẽ biến thành những hồi ức tốt đẹp đấy.- Bạch Tôn Giả dùng tư thái của người từng trải mà an ủi hắn.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Sau đó không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hắn bị rút não, bèn bật thốt ra:
- Ví dụ như… Tiểu Bạch, chờ ngươi tóc dài đến eo, ta lấy ngươi được không?
- Ha ha? - Bạch Tôn Giả quay đầu lại, một cơn gió nhẹ thoáng qua, mái tóc dài đen mướt theo gió tung bay.
Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không ổn, chờ đã, mình vừa mới nói cái gì?
Đúng thời khắc ấy, Bạch Tôn Giả nở một nụ cười rạng rỡ như một tinh linh trong làn gió nhẹ. Chỉ trong nháy mắt, vạn vật trong thiên địa dường như đều ảm đạm thất thần.
Trong tầm mắt của Tống Thư Hàng, toàn bộ thế giới thoáng chốc đều biến thành hai màu đen trắng. Bạch Tôn Giả tóc dài bay múa, tươi cười xán lạn, trở thành sắc màu rực rỡ duy nhất nổi bật giữa không gian. Hắn dường như trở thành trung tâm của thế gian, mà vạn vật đều chỉ là vật làm nền tôn lên mị lực vô hạn ấy…
Cảm giác này… kéo dài ước chừng hai hơi thở.
Bạch tiền bối thu lại nụ cười, khe khẽ chớp mắt.
- Chúng ta về thôi.- Bạch tiền bối nói, sau đó phất tay áo một cái, phi kiếm trượt ra hóa thành độn quang dưới chân hắn.
- Vâng.- Tống Thư Hàng ngây ngẩn theo hắn bước lên độn quang.
Dọc đường đi, Bạch tiền bối chẳng nói chẳng rằng, mang theo Tống Thư Hàng đi thẳng về nhà của Dược Sư.
Phì phì phì… Tống Thư Hàng cứ cảm thấy hình như mình đã gây ra đại họa rồi thì phải?
Mà nói chứ, chỉ đi về thôi, sao Bạch tiền bối càng bay càng cao mãi lên vậy? Bây giờ vẫn tiếp tục bay lên cao nữa, nhà cửa ở dưới đã chỉ nhỏ bằng cái móng tay rồi.
- Thư Hàng à, mấy hôm trước ta xem chương trình Chuyện lạ cuộc sống trên CCTV9 thấy gần đây mọi người thích nhảy Bungee lắm, trò đó thú vị ghê nha! - Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng lập tức nói lời gan ruột:
- Không đâu Bạch tiền bối! Chẳng hay ho gì đâu! Bungee là trò của đám nhàn rỗi chán sống muốn đi tìm cảm giác “cận kề cái chết” thôi! Trò đó chỉ có đám ăn no rửng mỡ mới làm!
Tam quan của tiền bối vặn vẹo rồi, để ta tới xoay cho nó thẳng đường ngay lối lại đi!
- Ta muốn thử! - Bạch Tôn Giả nói nghiêm túc: - Chúng ta thử đi, được không?
- Không được! Thật sự không được đâu! - Tống Thư Hàng hét toáng lên.
- Ừa.- Bạch Tôn Giả gật đầu.
Thế rồi hắn đột ngột thu hồi độn quang dưới chân.
Sau đó, hắn túm lấy Tống Thư Hàng, cả hai lao xuống!
- Á Á Á!!! - Tống Thư Hàng kêu gào thảm thiết. Đúng vậy, bạn nhỏ Tống tiểu hữu mắc bệnh sợ cao tiềm ẩn, cực kì sợ độ cao. Hắn là cái đứa định lắp lan can lên kiếm lúc ngự kiếm phi hành đấy!
- Hì hì hì! - Bạch Tôn Giả cười sung sướng.
Vừa cười vừa chơi thiên cân trụy.
Tống Thư Hàng cảm thấy tốc độ rơi của mình càng lúc càng nhanh, thân thể đang rơi ma sát với không khí tạo thành tiếng gió… còn cảm giác không trọng lượng đáng sợ đang bủa vây hắn nữa!
- Á Á Á Á! - Tống Thư Hàng kêu gào càng thảm.
- Nhanh thêm tí nữa không? - Bạch Tôn Giả vui vẻ hỏi.
- Ứ ứ!! Tống Thư Hàng điên cuồng lắc đầu, vì chịu ảnh hưởng của áp suất khi lao xuống mà méo miệng, không thể nào phát ra được một âm tiết bình thường.
- Ừa, thế thì nhanh hơn nữa! - Bạch Tôn Giả thôi động linh lực trong người, kéo theo Tống Thư Hàng phóng xuống với tốc độ nhanh hơn.
Đồng thời, vì ngại không đủ kích thích, hắn còn túm Tống Thư Hàng đổi thành tư thế chân chổng lên trời, đầu cắm xuống đất.
- Á a a!! A a á!! - Tống Thư Hàng cảm thấy mình gào sắp câm rồi…
- À đúng rồi, chụp ảnh đi.- Trong quá trình rơi xuống, Bạch Tôn Giả đột nhiên nói. Sau đó không biết hắn móc ra di động ở đâu, dùng linh lực bảo vệ nó khỏi áp suất khi rơi.
Đoạn, Bạch Tôn Giả giơ điện thoại nhắm thẳng vào mình và Tống Thư Hàng, mở hình thức selfie:
- Nào Thư Hàng, cười lên!
Tống Thư Hàng nhìn thấy chính mình trong màn hình điện thoại: mặt mũi méo mó xẹo xọ, khóe mắt rưng rưng đỏ hoe, chẳng khác gì cái xác bị chơi tàn.
Đừng mà huhu - Tống Thư Hàng sống chết lắc đầu.
- Tách! - Bạch Tôn Giả chụp liên tục mấy tấm liền.
Sau đó, hắn nói:
- Không được rồi Thư Hàng, ngươi chẳng phối hợp gì cả!
- Á á á! Tống Thư Hàng vẫn đang gào rách cổ.
- Chụp lại lần nữa nào, lần này phải phối hợp vào đấy. Nếu không chụp được thì chúng ta nhảy lại lần nữa, bao giờ chụp ra ảnh đẹp mới thôi.- Bạch Tôn Giả nghiêm túc hẳn.
Gì cơ? Nhảy lại á? Không bằng người giết ta luôn đi!
- Phối hợp chút! Nào cười nào, một, hai, ba, tách! - Bạch Tôn Giả lại chỉnh chế độ selfie.
Trong màn hình điện thoại, hắn và Tống Thư Hàng vẫn duy trì tư thế trồng cây chuối đầu dưới chân trên, sau lưng họ là trời sao mênh mông vô hạn, khung cảnh thể hiện một cách hoàn mỹ cảm giác đang nhảy Bungee của họ.
Tống Thư Hàng cố gắng nặn mặt mình ra biểu cảm đang “cười”, thế nhưng vì bị khí áp ảnh hưởng nên nụ cười này xấu đến ma chê quỷ hờn.
Tách tách tách! Bạch Tôn Giả chụp liền mấy tấm, đoạn nói:
- Ừm, được rồi, tuy không đẹp lắm nhưng mà cứ tạm thế trước đã.
Tống Thư Hàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn há mỏ tiếp tục gào lên:
- Á á á!
- Đừng hét nữa, hai mình sắp về đến nhà rồi.- Bạch Tôn Giả nói. Lúc này họ đã có thể nhìn thấy nhà của Dược Sư, cả hai chỉ cách mặt đất khoảng hơn 100m nữa thôi.
- Á á á! Tống Thư Hàng rớt nước mắt! Bạch tiền bối, sắp xuống đất rồi nên ta mới gào to hơn đấy!
Sắp đâm rồi, sắp đâm xuống rồi kìa!
- Còn một tí cuối cùng, chúng mình tăng tốc đi! - Hình như hôm nay Bạch Tôn Giả nổi hứng muốn chơi tới bến. Nói xong, hắn thúc giục linh lực sôi sục, kéo Tống Thư Hàng lao xuống mặt đất như một chiếc máy bay phản lực.
Tống Thư Hàng cảm thấy hai mắt mình đều tối sầm lại.
50m!
30m!
10m!
8m!
3m! Bạch Tôn Giả vẫn còn chưa muốn dừng!
Bạch tiền bối, ngài không định cắm đầu lao thẳng xuống đất đấy chứ? Thực lực ngài cao cường, rơi từ chút độ cao ấy xuống chắc chắn là không sao cả đâu, cơ mà tui thì khác nha, tui chỉ là một tu sĩ nhất phẩm nhị khiếu bé tí mà thôi! Cứ thế này đâm sầm xuống đất là tui nát bét đó!
- Á á á á! Tống Thư Hàng càng kêu gào thê thảm kinh thiên động địa.
Đậu Đậu và Đường Thiếu Chủ Không Không đạo môn đã sớm đứng bên cửa sổ trong phòng dòm ra. Khi Tống Thư Hàng còn cách nóc nhà hơn 500m họ đã bắt đầu xem kich vui rồi.
2m!
1m!
0.5m!
0.4m!
0.3m! Không được, Tống Thư Hàng ta sắp chết nhằm ngày 4/7/2019 rồi!
Kít kít kíttttt
Đúng lúc ấy, tiếng động như phanh xe dồn dập vang lên.
Sau đó, Tống Thư Hàng cảm thấy mình được nhẹ nhàng thả xuống mặt đất, chẳng hề có chút xóc nảy nào.
- Ha ha ha - Bạch Tôn Giả cười phá lên - Kích thích không?
- A a a a!! Tống Thư Hàng kêu la đứt quãng chẳng khác gì vừa bị chơi nát.
- Xem ra ngươi cũng thấy vui ha! Hì hì, để ta gửi mấy tấm ảnh lúc nãy lên nhóm cái đã.- Bạch Tôn Giả cười ha ha, sau đó bắt đầu vọc di động.
Tống Thư Hàng yếu ớt vươn tay, trong lòng gào thảm:
- Đừng mà!!!!!!
Thế nhưng ban nãy hắn đã kêu gào suốt đường nên cổ họng tắt tiếng rồi, chẳng thể phát ra nổi tiếng động nào.
- Ta da ~ Bạch Tôn Giả ấn xác nhận gửi ảnh.
Trong Nhóm Cửu Châu Số 1.
Một series ảnh được tải lên album của nhóm.
Tất cả đều là ảnh chụp Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả nhảy Bungee, trong ảnh là Tống Thư Hàng biểu cảm phong phú, từ hoảng sợ vặn vẹo ban đầu tới miễn cưỡng cười vui lúc sau. Mà Bạch Tôn Giả bên cạnh hắn vẫn tuấn mỹ vô song, khí chất xuất thần, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.
Tiêu đề ảnh chụp: “Vừa trải nghiệm một lần nhảy Bungee với Thư Hàng tiểu hữu, rất vui. Thư Hàng tiểu hữu tỏ vẻ chơi thích lắm, mấy ngày nữa ta sẽ chơi cùng hắn thêm một lần nữa.”
Một lát sau, trong nhóm rầm rộ thả like
Lệ Chi Tiên Tử: Bạch tiền bối vẫn xinh đẹp như ngày nào… thật là làm cho người ta ghen tị quá đi mà.
Dược Sư: Bạch tiền bối chịu chơi thiệt! ps: Tui là Giang Tử Yên.
Tuyết Lang Động Chủ: Bạch tiền bối chịu chơi thiệt!
Tạo Hóa Pháp Vương: Bạch tiền bối chịu chơi thiệt! Giữ vững đội hình.
Hoàng Sơn Chân Quân: Thư Hàng tiểu hữu cố lên! Đằng sau còn cài vào một icon rưng rưng muốn khóc.
Hoàng Sơn Chân Quân càng ngày càng thấy Thư Hàng tiểu hữu chuyên nghiệp thật, ngày nào cũng sống trong nước sôi lửa bỏng luôn! Lì xì, nhất định phải thưởng lì xì thật bự!
Phủ Chủ Thất Sinh Phù: Bạch tiền bối chịu chơi thiệt, Thư Hàng tiểu hữu cưng quá đi!
Đúng vậy, Tống Thư Hàng tiểu hữu liều mình bồi quân tử thực sự rất là cưng, nếu lần sau Bạch tiền bối xuất quan mà Tống Thư Hàng tiểu hữu còn sống thì nhiệm vụ này vẫn cứ để Tống Thư Hàng tiểu hữu độc quyền đi.
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử: Ủa ủa? Nhảy Bungee à? Tống tiền bối thích chơi hả? Vậy lần sau Vũ Nhu Tử sẽ đến chơi với ngươi nha, hẹn rồi đó @ Thư Sơn Áp Lực Đại!
Tống Thư Hàng run rẩy móc điện thoại của mình ra, cố gắng leo lên Nhóm Cửu Châu Số 1 xem Bạch tiền bối gửi lên cái gì.
Sau đó hắn nhanh chóng nhìn thấy tin nhắn của Vũ Nhu Tử.
Hai mắt Tống Thư Hàng tối ngấm lại.
Vẽ lôi phù cũng rất dễ, chỉ có mỗi bảy đường cơ bản.
Có phải nghe thì dễ ăn lắm không?
Cơ mà, nếu ngươi muốn thi triển Chưởng Tâm Lôi thì trước hết trong cơ thể ngươi phải có khí huyết chi lực, sau đó ngươi phải biết vẽ lôi phù, còn phải biết khống chế tinh thần lực của mình nữa mới được.
Bằng không thì miễn bàn đi!
Song nếu đã thỏa mãn những điều kiện khác, thì tu sĩ sau khi mở Nhãn khiếu đã có đủ khí huyết chi lực để vẩy hai phát Chưởng Tâm Lôi rồi.
Tu sĩ có công pháp luyện thể trụ cột tốt như Tống Thư Hàng, chỉ dùng khí huyết tự thân là có thể kích phát bốn đến năm phát Chưởng Tâm Lôi. Hắn còn có thêm linh lực dự trữ ở chỗ linh quỷ, muốn đánh ra mười phát là không thành vấn đề.
Được Bạch tiền bối chỉ điểm, sau khi học được cách vẽ lôi phù, Tống Thư Hàng dùng khí huyết chi lực vẽ một lôi phù lên lòng bàn tay trái, sau đó dùng "Chân ngã minh tưởng kinh" kích hoạt lực lượng khí huyết trong lôi phù.
- Chưởng Tâm Lôi! - Hắn quát khẽ một tiếng.
Lôi phù trong lòng bàn tay nóng lên, ngay sau đó, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một chùm lôi quang vàng kim nổ rèn rẹt.
Lôi quang không lớn, chỉ bằng một chén trà mà thôi, nhưng mà nhìn thì rất là ngầu!
Tống Thư Hàng cẩn thận hỏi:
- Bạch tiền bối, cái này không giật chính ta đó chứ?
- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi không lấy tay còn lại chạm vào chùm Chưởng Tâm Lôi này thì sẽ không sao đâu - Bạch Tôn Giả cười bảo.
- Uy lực của nó thế nào? - Tống Thư Hàng lại hỏi.
Bạch Tôn Giả chỉ tảng đá gần đó:
- Tự ngươi thử một cái thì biết ngay.
Tống Thư Hàng đi về phía tảng đá rồi vung tay phải ấn lên một chưởng.
Ầm!
Tảng đá bị nổ vỡ một hố sâu to bằng quả bóng rổ, mà Tống Thư Hàng vừa đánh ra một chưởng thì không hề cảm giác được một chút lực phản chấn nào! Đây chính là đạo pháp mà Bạch tiền bối nói là “uy lực rất nhỏ” sao? Uy lực thế này đã đáng sợ lắm rồi.
Dù là mãnh thú mà bị ấn cho một phát thế này cũng đủ tiêu cái mạng còm rồi ấy chứ!
- Lôi pháp rất khắc quỷ vật, cho dù là quỷ tướng hơn ngươi hai cấp mà chịu một phát Chưởng Tâm Lôi này thì cũng phải hóa thành tro bụi.- Bạch Tôn Giả giải thích thêm.
Rất khắc quỷ vật? Tống Thư Hàng chợt nghĩ đến việc mình định ngày mai sau khi thi xong sẽ đến khu phố La Tín một chuyến. Chuyến này không thể tránh khỏi phải xung đột với thế lực tàn dư của đàn chủ, mà đàn chủ là quỷ tu, khi mình đụng độ thế lực sót lại của hắn kiểu gì cũng gặp phải quỷ vật.
Có Chưởng Tâm Lôi hộ thân, lại thêm phá tà phù còn lại từ đợt trước, trận này hắn nắm chắc hơn nhiều.
- Cảm ơn Bạch tiền bối.- Tống Thư Hàng hiểu đây là ý tốt của Bạch Tôn Giả.
Bạch Tôn Giả khẽ gật đầu:
- Thử một lần nữa, nắm giữ thuần thục Chưởng Tâm Lôi đi.
Tống Thư Hàng gật đầu rồi vẽ lại lôi phù vào lòng bàn tay, dùng tinh thần lực kích hoạt, sau đó hét lớn một tiếng:
- Chưởng Tâm Lôi!
Chùm lôi quang lại hiện lên trong tay hắn, phát ra những tiếng rèn rẹt khe khẽ.
Lần này Tống Thư Hàng không lập tức đánh ra mà nhìn nó cho thật kĩ. Trong tay hắn thật sự mọc ra một chùm lôi điện đấy, đúng là huyền ảo quá đi mà!
Khi lôi điện vang lên những tiếng rèn rẹt, trái tim hắn cũng kích động đến mức đập nhanh hơn nhiều.
Bất giác, hắn nhớ lại rất nhiều hình ảnh từ rất lâu về trước… Đó vốn là những kí ức bị hắn cố ý phủ bụi, không muốn nhớ đến, thế mà Chưởng Tâm Lôi hôm nay lại dẫn chúng nó ùa về.
- Xem thiên điểu của ta đây!
- Ta không sợ, ta có lôi thiết!
- Hừ hừ, các ngươi là một lũ ngốc, lôi thần chưởng của ta lợi hại hơn nhiều! Lôi thần chưởng! Bùm bùm chíu!
A, đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!
A, đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc!
Xấu hổ quá đi, xấu hổ quá! Muốn chết, muốn chết quá! Muốn quên đi, muốn quên hết! Mau cút khỏi trí nhớ của ta đi! Tại sao mình không thể quên hết những kí ức chỉ cần nhớ lại là đã thấy xấu hổ này cơ chứ?
Tống Thư Hàng lắc đầu thật mạnh, muốn ném hết những tạp niệm trong đầu óc mình đi.
Sau đó hắn lại nhìn vào cụm sét trong lòng bàn tay.
Thật sự là ngầu quá!
Rèn rẹt, rèn rẹt, cứ như là mơ vậy. Không ngờ thực sự có một ngày mình có thể phóng lôi điện ra từ lòng bàn tay, đây là chuyện mà trước đây phải nằm mơ mới thấy… Không được, lại nghĩ đến những điều không tốt rồi!
Tống Thư Hàng giơ tay lên đánh một chưởng thật mạnh vào tảng đá! Như thể muốn xóa sổ hết những ký ức xấu hổ của bản thân theo một chưởng này!
Ầm!
Trên tảng đá lại xuất hiện một cái hố to như trái bóng rổ.
- Phù - Hắn thở ra một hơi thật dài.
Bạch Tôn Giả đứng một bên tò mò hỏi:
- Vừa nãy ngươi gặp tâm ma hả?
- Không phải, ta chỉ nghĩ đến một vài chuyện mà cứ tưởng là đã quên rồi.- Tống Thư Hàng xoa mặt: - Mấy cái chuyện cũ ấy vừa nghĩ đã thấy kinh.
- À à, kí ức đó thì ai chẳng có. Đôi lúc có những việc ngươi cứ tưởng là nghĩ đã thấy kinh, thế nhưng thời gian dần trôi, chúng nó sẽ biến thành những hồi ức tốt đẹp đấy.- Bạch Tôn Giả dùng tư thái của người từng trải mà an ủi hắn.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Sau đó không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hắn bị rút não, bèn bật thốt ra:
- Ví dụ như… Tiểu Bạch, chờ ngươi tóc dài đến eo, ta lấy ngươi được không?
- Ha ha? - Bạch Tôn Giả quay đầu lại, một cơn gió nhẹ thoáng qua, mái tóc dài đen mướt theo gió tung bay.
Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không ổn, chờ đã, mình vừa mới nói cái gì?
Đúng thời khắc ấy, Bạch Tôn Giả nở một nụ cười rạng rỡ như một tinh linh trong làn gió nhẹ. Chỉ trong nháy mắt, vạn vật trong thiên địa dường như đều ảm đạm thất thần.
Trong tầm mắt của Tống Thư Hàng, toàn bộ thế giới thoáng chốc đều biến thành hai màu đen trắng. Bạch Tôn Giả tóc dài bay múa, tươi cười xán lạn, trở thành sắc màu rực rỡ duy nhất nổi bật giữa không gian. Hắn dường như trở thành trung tâm của thế gian, mà vạn vật đều chỉ là vật làm nền tôn lên mị lực vô hạn ấy…
Cảm giác này… kéo dài ước chừng hai hơi thở.
Bạch tiền bối thu lại nụ cười, khe khẽ chớp mắt.
- Chúng ta về thôi.- Bạch tiền bối nói, sau đó phất tay áo một cái, phi kiếm trượt ra hóa thành độn quang dưới chân hắn.
- Vâng.- Tống Thư Hàng ngây ngẩn theo hắn bước lên độn quang.
Dọc đường đi, Bạch tiền bối chẳng nói chẳng rằng, mang theo Tống Thư Hàng đi thẳng về nhà của Dược Sư.
Phì phì phì… Tống Thư Hàng cứ cảm thấy hình như mình đã gây ra đại họa rồi thì phải?
Mà nói chứ, chỉ đi về thôi, sao Bạch tiền bối càng bay càng cao mãi lên vậy? Bây giờ vẫn tiếp tục bay lên cao nữa, nhà cửa ở dưới đã chỉ nhỏ bằng cái móng tay rồi.
- Thư Hàng à, mấy hôm trước ta xem chương trình Chuyện lạ cuộc sống trên CCTV9 thấy gần đây mọi người thích nhảy Bungee lắm, trò đó thú vị ghê nha! - Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng lập tức nói lời gan ruột:
- Không đâu Bạch tiền bối! Chẳng hay ho gì đâu! Bungee là trò của đám nhàn rỗi chán sống muốn đi tìm cảm giác “cận kề cái chết” thôi! Trò đó chỉ có đám ăn no rửng mỡ mới làm!
Tam quan của tiền bối vặn vẹo rồi, để ta tới xoay cho nó thẳng đường ngay lối lại đi!
- Ta muốn thử! - Bạch Tôn Giả nói nghiêm túc: - Chúng ta thử đi, được không?
- Không được! Thật sự không được đâu! - Tống Thư Hàng hét toáng lên.
- Ừa.- Bạch Tôn Giả gật đầu.
Thế rồi hắn đột ngột thu hồi độn quang dưới chân.
Sau đó, hắn túm lấy Tống Thư Hàng, cả hai lao xuống!
- Á Á Á!!! - Tống Thư Hàng kêu gào thảm thiết. Đúng vậy, bạn nhỏ Tống tiểu hữu mắc bệnh sợ cao tiềm ẩn, cực kì sợ độ cao. Hắn là cái đứa định lắp lan can lên kiếm lúc ngự kiếm phi hành đấy!
- Hì hì hì! - Bạch Tôn Giả cười sung sướng.
Vừa cười vừa chơi thiên cân trụy.
Tống Thư Hàng cảm thấy tốc độ rơi của mình càng lúc càng nhanh, thân thể đang rơi ma sát với không khí tạo thành tiếng gió… còn cảm giác không trọng lượng đáng sợ đang bủa vây hắn nữa!
- Á Á Á Á! - Tống Thư Hàng kêu gào càng thảm.
- Nhanh thêm tí nữa không? - Bạch Tôn Giả vui vẻ hỏi.
- Ứ ứ!! Tống Thư Hàng điên cuồng lắc đầu, vì chịu ảnh hưởng của áp suất khi lao xuống mà méo miệng, không thể nào phát ra được một âm tiết bình thường.
- Ừa, thế thì nhanh hơn nữa! - Bạch Tôn Giả thôi động linh lực trong người, kéo theo Tống Thư Hàng phóng xuống với tốc độ nhanh hơn.
Đồng thời, vì ngại không đủ kích thích, hắn còn túm Tống Thư Hàng đổi thành tư thế chân chổng lên trời, đầu cắm xuống đất.
- Á a a!! A a á!! - Tống Thư Hàng cảm thấy mình gào sắp câm rồi…
- À đúng rồi, chụp ảnh đi.- Trong quá trình rơi xuống, Bạch Tôn Giả đột nhiên nói. Sau đó không biết hắn móc ra di động ở đâu, dùng linh lực bảo vệ nó khỏi áp suất khi rơi.
Đoạn, Bạch Tôn Giả giơ điện thoại nhắm thẳng vào mình và Tống Thư Hàng, mở hình thức selfie:
- Nào Thư Hàng, cười lên!
Tống Thư Hàng nhìn thấy chính mình trong màn hình điện thoại: mặt mũi méo mó xẹo xọ, khóe mắt rưng rưng đỏ hoe, chẳng khác gì cái xác bị chơi tàn.
Đừng mà huhu - Tống Thư Hàng sống chết lắc đầu.
- Tách! - Bạch Tôn Giả chụp liên tục mấy tấm liền.
Sau đó, hắn nói:
- Không được rồi Thư Hàng, ngươi chẳng phối hợp gì cả!
- Á á á! Tống Thư Hàng vẫn đang gào rách cổ.
- Chụp lại lần nữa nào, lần này phải phối hợp vào đấy. Nếu không chụp được thì chúng ta nhảy lại lần nữa, bao giờ chụp ra ảnh đẹp mới thôi.- Bạch Tôn Giả nghiêm túc hẳn.
Gì cơ? Nhảy lại á? Không bằng người giết ta luôn đi!
- Phối hợp chút! Nào cười nào, một, hai, ba, tách! - Bạch Tôn Giả lại chỉnh chế độ selfie.
Trong màn hình điện thoại, hắn và Tống Thư Hàng vẫn duy trì tư thế trồng cây chuối đầu dưới chân trên, sau lưng họ là trời sao mênh mông vô hạn, khung cảnh thể hiện một cách hoàn mỹ cảm giác đang nhảy Bungee của họ.
Tống Thư Hàng cố gắng nặn mặt mình ra biểu cảm đang “cười”, thế nhưng vì bị khí áp ảnh hưởng nên nụ cười này xấu đến ma chê quỷ hờn.
Tách tách tách! Bạch Tôn Giả chụp liền mấy tấm, đoạn nói:
- Ừm, được rồi, tuy không đẹp lắm nhưng mà cứ tạm thế trước đã.
Tống Thư Hàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn há mỏ tiếp tục gào lên:
- Á á á!
- Đừng hét nữa, hai mình sắp về đến nhà rồi.- Bạch Tôn Giả nói. Lúc này họ đã có thể nhìn thấy nhà của Dược Sư, cả hai chỉ cách mặt đất khoảng hơn 100m nữa thôi.
- Á á á! Tống Thư Hàng rớt nước mắt! Bạch tiền bối, sắp xuống đất rồi nên ta mới gào to hơn đấy!
Sắp đâm rồi, sắp đâm xuống rồi kìa!
- Còn một tí cuối cùng, chúng mình tăng tốc đi! - Hình như hôm nay Bạch Tôn Giả nổi hứng muốn chơi tới bến. Nói xong, hắn thúc giục linh lực sôi sục, kéo Tống Thư Hàng lao xuống mặt đất như một chiếc máy bay phản lực.
Tống Thư Hàng cảm thấy hai mắt mình đều tối sầm lại.
50m!
30m!
10m!
8m!
3m! Bạch Tôn Giả vẫn còn chưa muốn dừng!
Bạch tiền bối, ngài không định cắm đầu lao thẳng xuống đất đấy chứ? Thực lực ngài cao cường, rơi từ chút độ cao ấy xuống chắc chắn là không sao cả đâu, cơ mà tui thì khác nha, tui chỉ là một tu sĩ nhất phẩm nhị khiếu bé tí mà thôi! Cứ thế này đâm sầm xuống đất là tui nát bét đó!
- Á á á á! Tống Thư Hàng càng kêu gào thê thảm kinh thiên động địa.
Đậu Đậu và Đường Thiếu Chủ Không Không đạo môn đã sớm đứng bên cửa sổ trong phòng dòm ra. Khi Tống Thư Hàng còn cách nóc nhà hơn 500m họ đã bắt đầu xem kich vui rồi.
2m!
1m!
0.5m!
0.4m!
0.3m! Không được, Tống Thư Hàng ta sắp chết nhằm ngày 4/7/2019 rồi!
Kít kít kíttttt
Đúng lúc ấy, tiếng động như phanh xe dồn dập vang lên.
Sau đó, Tống Thư Hàng cảm thấy mình được nhẹ nhàng thả xuống mặt đất, chẳng hề có chút xóc nảy nào.
- Ha ha ha - Bạch Tôn Giả cười phá lên - Kích thích không?
- A a a a!! Tống Thư Hàng kêu la đứt quãng chẳng khác gì vừa bị chơi nát.
- Xem ra ngươi cũng thấy vui ha! Hì hì, để ta gửi mấy tấm ảnh lúc nãy lên nhóm cái đã.- Bạch Tôn Giả cười ha ha, sau đó bắt đầu vọc di động.
Tống Thư Hàng yếu ớt vươn tay, trong lòng gào thảm:
- Đừng mà!!!!!!
Thế nhưng ban nãy hắn đã kêu gào suốt đường nên cổ họng tắt tiếng rồi, chẳng thể phát ra nổi tiếng động nào.
- Ta da ~ Bạch Tôn Giả ấn xác nhận gửi ảnh.
Trong Nhóm Cửu Châu Số 1.
Một series ảnh được tải lên album của nhóm.
Tất cả đều là ảnh chụp Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả nhảy Bungee, trong ảnh là Tống Thư Hàng biểu cảm phong phú, từ hoảng sợ vặn vẹo ban đầu tới miễn cưỡng cười vui lúc sau. Mà Bạch Tôn Giả bên cạnh hắn vẫn tuấn mỹ vô song, khí chất xuất thần, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.
Tiêu đề ảnh chụp: “Vừa trải nghiệm một lần nhảy Bungee với Thư Hàng tiểu hữu, rất vui. Thư Hàng tiểu hữu tỏ vẻ chơi thích lắm, mấy ngày nữa ta sẽ chơi cùng hắn thêm một lần nữa.”
Một lát sau, trong nhóm rầm rộ thả like
Lệ Chi Tiên Tử: Bạch tiền bối vẫn xinh đẹp như ngày nào… thật là làm cho người ta ghen tị quá đi mà.
Dược Sư: Bạch tiền bối chịu chơi thiệt! ps: Tui là Giang Tử Yên.
Tuyết Lang Động Chủ: Bạch tiền bối chịu chơi thiệt!
Tạo Hóa Pháp Vương: Bạch tiền bối chịu chơi thiệt! Giữ vững đội hình.
Hoàng Sơn Chân Quân: Thư Hàng tiểu hữu cố lên! Đằng sau còn cài vào một icon rưng rưng muốn khóc.
Hoàng Sơn Chân Quân càng ngày càng thấy Thư Hàng tiểu hữu chuyên nghiệp thật, ngày nào cũng sống trong nước sôi lửa bỏng luôn! Lì xì, nhất định phải thưởng lì xì thật bự!
Phủ Chủ Thất Sinh Phù: Bạch tiền bối chịu chơi thiệt, Thư Hàng tiểu hữu cưng quá đi!
Đúng vậy, Tống Thư Hàng tiểu hữu liều mình bồi quân tử thực sự rất là cưng, nếu lần sau Bạch tiền bối xuất quan mà Tống Thư Hàng tiểu hữu còn sống thì nhiệm vụ này vẫn cứ để Tống Thư Hàng tiểu hữu độc quyền đi.
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử: Ủa ủa? Nhảy Bungee à? Tống tiền bối thích chơi hả? Vậy lần sau Vũ Nhu Tử sẽ đến chơi với ngươi nha, hẹn rồi đó @ Thư Sơn Áp Lực Đại!
Tống Thư Hàng run rẩy móc điện thoại của mình ra, cố gắng leo lên Nhóm Cửu Châu Số 1 xem Bạch tiền bối gửi lên cái gì.
Sau đó hắn nhanh chóng nhìn thấy tin nhắn của Vũ Nhu Tử.
Hai mắt Tống Thư Hàng tối ngấm lại.
/996
|