Bạch tiền bối thất thần là một chuyện cực kỳ kinh khủng, bởi vì mỗi khi Bạch tiền bối thất thần thì sẽ có tám trên mười phần dùng tới kỹ năng ‘ngã lún đất’.
Kỹ năng này thì khủng bố quá rồi, dù đưa vào thế giới ma pháp thì cũng phải vào hàng cấm chú luôn ấy chứ!
Đáng sợ hơn chính là, Bạch tiền bối thất thần chẳng có quy luật nào cả, nói không chừng một giây trước hắn còn đang nói chuyện cười đùa với ngươi, nhưng một giây hắn sẽ đột nhiên thất thần ngay.
Giống như khi nãy vậy, vừa mới cười cười nói nói xong, đột nhiên lại ngẩn người.
- Sắp đụng rồi kìa, Bạch tiền bối ơi, sắp đụng tới nơi rồi, mau tỉnh lại, quay đầu lại đi… a a a a, không tránh kịp nữa rồi! - Tống Thư Hàng muốn khóc quá đi mất.
Đồng thời, hắn cũng đã thấy rõ thứ sắp đâm vào bọn họ là gì rồi.
Đó là một vật thể bằng kim loại hình trụ, ở bốn phía có thứ gì đó trông như cánh quạt, nhìn rất hoành tráng.
Là vệ tinh nhân tạo à?
Không, vệ tinh nhân tạo không thể nào to như thế được. Thứ ở trước mặt dài chắc khoảng hơn 50m, rộng chừng 100m! Tràn ngập phong cách khoa học viễn tưởng, đây là kiệt tác của con người thời này!
- Chẳng lẽ nó là trạm không gian? - Trong đầu Tống Thư Hàng lóe lên một suy nghĩ.
Toi rồi!
Nếu như nó là vệ tinh nhân tạo, dù có bị đụng hỏng thì cùng lắm để Bạch tiền bối hủy thi diệt tích, đưa nó đi xa xa một chút là được.
Có lẽ mất đi một cái vệ tinh nhân tạo thì sẽ ảnh hưởng đến việc dự báo thời tiết hay là liên lạc điện thoại gì đó ở trái đất thôi, nhưng không có nguy cơ chết người.
Nhưng trạm không gian thì lại khác, trên trạm không gian này vẫn luôn có người trú đóng, nghiên cứu khoa học, phụ trách cập nhật thông tin mỗi ngày. Nếu như đụng hỏng rồi… lỡ có phi hành gia nghiên cứu khoa học nào ở trong đó thì phải làm sao bây giờ?
Bạch tiền bối vẫn còn đang thất thần.
Ầm!!
Phi kiếm đâm sầm vào trên trạm không gian, đập ra một lỗ thủng cực to ở bên phải của trạm không gian … cái tiếng nổ đó là do Tống Thư Hàng tự tưởng tượng ra, trong môi trường chân không thì âm thanh không thể nào phát ra được.
ở ngoài không gian, mấy loại va chạm đều có hậu quả rất nặng nề. Dù chỉ là một mảnh rác vũ trụ nhỏ như viên thuốc mà đập lên vệ tinh thì cũng đủ để một cái vệ tinh bị hỏng ngay,
Bây giờ, cái xác máy bay ở dưới chân mình còn đang lao đi với tốc độ cực nhanh, đụng thật mạnh lên trên trạm không gian, tuyệt đối sẽ giống như viên đạn bắn xuyên qua bình nước có gas vậy, bắn nổ toàn bộ trạm không gian này!
…
Trong lúc Tống Thư Hàng đang lo lắng thì tầng hộ thuẫn bao bọc bên ngoài của ‘phi kiếm dùng một lần bản máy bay trực thăng’do Bạch Tôn Giả lập ra trước đó lại chủ động bắn ra!
Tầng hộ thuẫn này đã trở thành tầng giảm xóc cú đụng mạnh giữa trạm không gian và ‘phi kiếm dùng một lần bản máy bay trực thăng’. Sau khi khung máy bay này đâm sầm vào, tạo thành một lỗ thủng lớn trên trạm không gian xong thì cũng ngừng lại, không đụng tiếp vào trạm không gian nữa.
Sau đó, có vẻ như phi kiếm đã tiêu hết động lực, nên dần ngừng lại….
Xong rồi à?!
Trạm không gian không bị hủy hoàn toàn!
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, Tống Thư Hàng lại nhìn về phía cái lỗ hổng to tướng trên thân của trạm không gian, hắn ôm mặt…bây giờ phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ?
Nếu như vì lỗ thủng này mà trảm không gian này bị hỏng thì đây nhất định sẽ là cái giá lớn nhất do sự cố giao thông gây ra trong lịch sử.
…
ở bên kia, hai mươi phút trước.
Bên trong trạm không gian đó.
Một người đàn ông đầu trọc, mặc bộ đồ du hành vũ trụ dày cui, cảm thán nói: - Anthony này, chúng ta đã ở trong trạm không gian này bao lâu rồi nhỉ?
- À, Acuero, hai người chúng ta đã ở cái nơi chết tiệt này năm tháng rồi! Nhưng may là hôm nay rốt cuộc cũng được đi về rồi.- Một ngươi đàn ông đầu tóc hoa râm mặc dù tuổi tác không lớn lắm mỉm cười trả lời: - Chúng ta đã hoàn thành gần sáu mươi thí nghiệm khác nhau ở đây rồi, xem như hoàn thành nghĩ vụ. Tôi rốt cuộc có thể không cần phải đối mặt với tên đầu trọc như cậu mỗi ngày rồi!
- Tôi cũng thế, cứ phải ngồi đối mặt với kẻ tóc bạc như anh suốt năm tháng trời, tôi cũng chán muốn chết đây: - Acuero cười ha hả nói.
Hai người bọn họ vừa trêu chọc nhau, vừa mặc đồ du hành vũ trụ vào..
Tiếp theo là chờ chiếc tàu con thoi kia quay lại đón bọn họ quay về trái đất là được.
Ngây người ở cái nơi chết tiệt này suốt năm tháng. Ngay cả kẻ cuồng nghiên cứu khoa học như Anthony mà cũng cảm thấy không chịu nổi. Cũng may là sắp kết thúc chuỗi ngày cực khổ ấy rồi.
Hai người bọn họ ngồi trong trạm không gian chờ mãi, mà chẳng thấy tàu con thoi tới.
Đột nhiên… trạm không gian tự nhiên rung chuyển thật mạnh. Giống như bị thứ gì đó va vào.
- Ôi chúa ơi, chết tiệt, xảy ra chuyện gì thế này? - Anthony kêu to.
- Là phi thuyền đưa người tới à? Nhưng sao không có tín hiệu thông báo gì cả thế này? - Người hói đầu tên Acuero lớn giọng nói.
- Hay là bị thứ gì va phải rồi? Mau đi xem thử.- Anthony gào to, đây là đang ở ngoài vũ trụ đấy, lỡ có chuyện gì thì hai người bọn họ sẽ chết ở đây mất.
….
Cú va chạm cực mạnh khiến cho Bạch tiền bối khôi phục lại từ trong trạng thái thất thần.
- Ồ, sao lại thất thần thế này? - Bạch tiền bối ngượng ngừng vỗ vỗ mặt mình, nói: - Ừ, khi nãy nói đến đâu ấy nhỉ? À, đã vào vũ trụ rồi đấy à, thế thì chúng ta phải tìm thử xem nơi này có tiểu thiên thạch hoặc vật thể bay nào đó để chúng ta làm chỗ dừng chân hay không?
- Không cần đâu, tiền bối.- Tống Thư Hàng cười gượng, nói: - Chúng ta va phải một thứ, nếu như ta đoán không lầm thì chắc là chúng ta đã đâm vào trạm không gian rồi.
- A, đụng phải thứ gì đó à? Có đụng vỡ không? - Bạch tiền bối mơ hồ hỏi lại.
Tống Thư Hàng đáp: - Không đụng vỡ, chắc là vì thể tích của mục tiêu to quá. Hơn nữa lúc chúng ta va phải thì hộ thuẫn cũng đã kích hoạt, hơn nữa cũng chẳng còn bao nhiêu động lực nữa, nên chỉ đụng vỡ một vết nhỏ thôi.
- À, may quá, không đụng vỡ là được rồi.- Bạch tiền bối thở phào nhẹ nhõm.
Đúng đó, may mà không vỡ. Tống Thư Hàng thở dài trong lòng.
Lúc này… Tiểu Lý ngồi trên ghế phụ lái lại mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Vừa mới tỉnh dậy thì hắn lập tức phát hiện mình bị trùm một bộ đồ du hành vũ trụ. Sau đó … hình như thính lực của anh ta cũng đã khôi phục! Có thể nghe thấy được hô hấp của bản thân mình.
Bất quá, nửa người dưới thì vẫn không thể nào cục cựa được.
- Đây là đâu thế? - giọng của Tiểu Lý nghẹn ngào, nhưng hình như lời anh nói ra không thể nào phát ra từ trong bộ đồ du hành vũ trụ này được, chỉ có mỗi mình anh ta là nghe thấy giọng của mình.
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói xuất hiện trong đầu của anh ta, không thông qua lỗ tai, mà trực tiếp vang lên trong đầu của anh ta luôn: - Là ngoài vũ trụ đấy.
Tiếng nói trong đầu? Tiểu Lý lại càng hoảng sợ hơn, anh vội vàng nhìn khắp bốn phía. Sau đó, anh nhìn thấy vũ trụ tối đen và vô số ánh sao lấp lánh chung quanh….
Thật sự đang ở trong vũ trụ sao?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế này?
Không được, để mình bình tĩnh lại cái đã.
Tiểu Lý nhớ lại, hôm nay mình dạy cho hai học viên dặc biệt, dẫn bọn họ lái máy bay trực thăng. Đây là chuyện rất bình thường.
Sau đó, vị học viên đầu tiên, tên là Tống Thư Hàng lái máy bay rất ngon lành, bay một vòng trên trời mà không xảy ra bất kỳ chuyện gì cả, đây là chuyện đáng mừng.
Tiếp theo, vị học viên thứ hai tên Tống Bạch cũng lái máy bay.
Sau đó… không biết tại sao, chiếc máy bay trực thăng thân yêu của mình hình như đột phá vận tốc âm thanh thì phải? Cảnh tượng kinh hoàng khi ấy hãy còn rành rành trước mắt. Sau đó, mình đã làm gì ấy nhỉ?
Mình choáng váng, sau đó ngất xỉu luôn.
Tới khi mình tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong vũ trụ là sao?
Tình tiết phát triển kiểu khỉ gió gì đây! Cho dù là biên kịch hạng bét viết kịch bản chương trình hạng ba thì cũng đâu tới mức viết ra cái nội dung ba chấm như thế chứ?
Sau một hồi, Tiểu Lý quay đầu lại, nhìn Bạch Tôn Giả đứng bên cạnh, khóc lóc năn nỉ: - Tống Bạch tiên sinh, anh thả cho tôi về nhà đi được không?
Tuy rằng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả mọi chuyện nhất định có dính dáng tới vị Tống Bạch này!
- Ừ, ta sẽ đưa ngươi về mà, ngươi cứ yên tâm đi! - Bạch Tôn Giả trả lời.
- Hu hu hu….- Không biết tại sao, trong lòng Tiểu Lý lại cảm thấy tủi thân, khóc rống lên.
…
Tống Thư Hàng hỏi: - Bạch tiền bối, tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?
- Ừ, trước tiên để ta xử lý trí nhớ của Tiểu Lý trước đó, sau đó để hắn ở lại trên máy bay. Tiếp theo…. Ta sẽ nghĩ cách sửa lại cái lỗ mà chúng ta đã tạo nên trên trạm không gian! - Bạch Tôn Giả trả lời, không biết có phải Tống Thư Hàng bị ảo giác hay không, nhưng sao trong giọng nói của Bạch tiền bối lại mang theo vẻ hưng phấn dữ dội thế kia?
Đợi đã, khi nãy Bạch tiền bối mới nói cái gì, hắn định sửa trạm không gian á?
Không được, tuyệt đối không được!
Bạch tiền bối dỡ một cái điều hòa thôi mà cũng hỏng, không… không chỉ riêng gì điều hòa, tất cả đồ điện trong nhà đều bị Bạch tiền bối dỡ sạch một lần rồi, nhưng không có cái nào, không có bất kỳ món đồ điện nào có thể bình an sống sót. Điểm ấy, dựa vào việc toàn bộ đồ trong nhà của Dược Sư đã bị đổi mới hết là có thể thấy được ngay.
Bạch tiền bối là chuyên gia tháo máy, nhưng ráp máy thì lại không có chút năng khiếu nào.
Vậy nên, Tống Thư Hàng đề nghị vô cùng thành khẩn: - Bạch tiền bối à, chuyện sửa chữa này, cứ để đấy cho các thành viên trên trạm không gian tự làm là được rồi, ta cảm thấy hay là chúng ta cứ lặng lẽ chuồn trước đi thì hơn?
- Không được, là do chúng ta đụng phải, thì chúng ta phải xử lý mới đúng chứ.- Bạch Tôn Giả giữ nguyên ý kiến của mình, lại nói: - Ta biết rõ ngươi đang lo cái gì, nhưng ngươi không cần lo lắng nhiều như thế đâu.
- Ta bây giờ đã không còn là ta của một tuần trước nữa rồi, sau khi hủy đi vô số món đồ điện và máy móc khác thì ta đã hiểu rất rõ về các loại đồ điện tử và sản phẩm hiện đại hóa rồi! Chỉ là một cái lỗ trên trạm không gian thì ta thừa sức sửa nó mà!
- Cho dù không thể nào sửa được cũng không sao, ta vẫn còn pháp thuật đây thôi! Cùng lắm thì dùng chút pháp thuật lấp lại lỗ thủng mà chúng ta tạo ra lại là được!
Bạch Tôn Giả ra vẻrất tự tin.
Cũng đúng, dù không sửa được thì Bạch tiền bối vẫn có thể dùng pháp thuật để chặn lỗ thủng đó lại trước. Sau đó, đợi nhân viên trên trạm không gian này tự mình sửa lại cũng được.
Tống Thư Hàng thầm gật đầu, nghĩ vậy, hắn cũng thấy an tâm hơn phần nào.
…
Tiếp theo, Bạch tiền bối lại bắt đầu dùng pháp thuật với Tiểu Lý, xóa đi đoạn trí nhớ gần đây nhất của hắn.
- Đừng giết tôi, xin đừng giết tôi mà.- Tiểu Lý kêu la thảm thiết.
- Đừng có làm ồn, còn la bậy la bạ nữa, trí nhớ bị xóa bỏ nhiều quá thì cũng đừng có mà trách ta! - Bạch Tôn Giả đe dọa.
Mặt mày Tiểu Lý tái mét…xóa trí nhớ?
Thế là anh ta lập tức tưởng tượng ra đủ loại: Ví như nhân vật chính bị người ngoài hành tinh bắt cóc, phải chịu đủ loại thí nghiệm đáng sợ. Sau khi thí nghiệm xong, nhân vật chính bị tẩy não xóa trí nhớ, trả cho về lại trái đất sống tiếp. Thế nhưng, bởi vì đã phải chịu vô số loại thí nghiệm đáng sợ, nên nhân vật chính thường xuyên nổi điên hóa thân thành quái vật, ăn thịt con người….
Kỹ năng này thì khủng bố quá rồi, dù đưa vào thế giới ma pháp thì cũng phải vào hàng cấm chú luôn ấy chứ!
Đáng sợ hơn chính là, Bạch tiền bối thất thần chẳng có quy luật nào cả, nói không chừng một giây trước hắn còn đang nói chuyện cười đùa với ngươi, nhưng một giây hắn sẽ đột nhiên thất thần ngay.
Giống như khi nãy vậy, vừa mới cười cười nói nói xong, đột nhiên lại ngẩn người.
- Sắp đụng rồi kìa, Bạch tiền bối ơi, sắp đụng tới nơi rồi, mau tỉnh lại, quay đầu lại đi… a a a a, không tránh kịp nữa rồi! - Tống Thư Hàng muốn khóc quá đi mất.
Đồng thời, hắn cũng đã thấy rõ thứ sắp đâm vào bọn họ là gì rồi.
Đó là một vật thể bằng kim loại hình trụ, ở bốn phía có thứ gì đó trông như cánh quạt, nhìn rất hoành tráng.
Là vệ tinh nhân tạo à?
Không, vệ tinh nhân tạo không thể nào to như thế được. Thứ ở trước mặt dài chắc khoảng hơn 50m, rộng chừng 100m! Tràn ngập phong cách khoa học viễn tưởng, đây là kiệt tác của con người thời này!
- Chẳng lẽ nó là trạm không gian? - Trong đầu Tống Thư Hàng lóe lên một suy nghĩ.
Toi rồi!
Nếu như nó là vệ tinh nhân tạo, dù có bị đụng hỏng thì cùng lắm để Bạch tiền bối hủy thi diệt tích, đưa nó đi xa xa một chút là được.
Có lẽ mất đi một cái vệ tinh nhân tạo thì sẽ ảnh hưởng đến việc dự báo thời tiết hay là liên lạc điện thoại gì đó ở trái đất thôi, nhưng không có nguy cơ chết người.
Nhưng trạm không gian thì lại khác, trên trạm không gian này vẫn luôn có người trú đóng, nghiên cứu khoa học, phụ trách cập nhật thông tin mỗi ngày. Nếu như đụng hỏng rồi… lỡ có phi hành gia nghiên cứu khoa học nào ở trong đó thì phải làm sao bây giờ?
Bạch tiền bối vẫn còn đang thất thần.
Ầm!!
Phi kiếm đâm sầm vào trên trạm không gian, đập ra một lỗ thủng cực to ở bên phải của trạm không gian … cái tiếng nổ đó là do Tống Thư Hàng tự tưởng tượng ra, trong môi trường chân không thì âm thanh không thể nào phát ra được.
ở ngoài không gian, mấy loại va chạm đều có hậu quả rất nặng nề. Dù chỉ là một mảnh rác vũ trụ nhỏ như viên thuốc mà đập lên vệ tinh thì cũng đủ để một cái vệ tinh bị hỏng ngay,
Bây giờ, cái xác máy bay ở dưới chân mình còn đang lao đi với tốc độ cực nhanh, đụng thật mạnh lên trên trạm không gian, tuyệt đối sẽ giống như viên đạn bắn xuyên qua bình nước có gas vậy, bắn nổ toàn bộ trạm không gian này!
…
Trong lúc Tống Thư Hàng đang lo lắng thì tầng hộ thuẫn bao bọc bên ngoài của ‘phi kiếm dùng một lần bản máy bay trực thăng’do Bạch Tôn Giả lập ra trước đó lại chủ động bắn ra!
Tầng hộ thuẫn này đã trở thành tầng giảm xóc cú đụng mạnh giữa trạm không gian và ‘phi kiếm dùng một lần bản máy bay trực thăng’. Sau khi khung máy bay này đâm sầm vào, tạo thành một lỗ thủng lớn trên trạm không gian xong thì cũng ngừng lại, không đụng tiếp vào trạm không gian nữa.
Sau đó, có vẻ như phi kiếm đã tiêu hết động lực, nên dần ngừng lại….
Xong rồi à?!
Trạm không gian không bị hủy hoàn toàn!
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, Tống Thư Hàng lại nhìn về phía cái lỗ hổng to tướng trên thân của trạm không gian, hắn ôm mặt…bây giờ phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ?
Nếu như vì lỗ thủng này mà trảm không gian này bị hỏng thì đây nhất định sẽ là cái giá lớn nhất do sự cố giao thông gây ra trong lịch sử.
…
ở bên kia, hai mươi phút trước.
Bên trong trạm không gian đó.
Một người đàn ông đầu trọc, mặc bộ đồ du hành vũ trụ dày cui, cảm thán nói: - Anthony này, chúng ta đã ở trong trạm không gian này bao lâu rồi nhỉ?
- À, Acuero, hai người chúng ta đã ở cái nơi chết tiệt này năm tháng rồi! Nhưng may là hôm nay rốt cuộc cũng được đi về rồi.- Một ngươi đàn ông đầu tóc hoa râm mặc dù tuổi tác không lớn lắm mỉm cười trả lời: - Chúng ta đã hoàn thành gần sáu mươi thí nghiệm khác nhau ở đây rồi, xem như hoàn thành nghĩ vụ. Tôi rốt cuộc có thể không cần phải đối mặt với tên đầu trọc như cậu mỗi ngày rồi!
- Tôi cũng thế, cứ phải ngồi đối mặt với kẻ tóc bạc như anh suốt năm tháng trời, tôi cũng chán muốn chết đây: - Acuero cười ha hả nói.
Hai người bọn họ vừa trêu chọc nhau, vừa mặc đồ du hành vũ trụ vào..
Tiếp theo là chờ chiếc tàu con thoi kia quay lại đón bọn họ quay về trái đất là được.
Ngây người ở cái nơi chết tiệt này suốt năm tháng. Ngay cả kẻ cuồng nghiên cứu khoa học như Anthony mà cũng cảm thấy không chịu nổi. Cũng may là sắp kết thúc chuỗi ngày cực khổ ấy rồi.
Hai người bọn họ ngồi trong trạm không gian chờ mãi, mà chẳng thấy tàu con thoi tới.
Đột nhiên… trạm không gian tự nhiên rung chuyển thật mạnh. Giống như bị thứ gì đó va vào.
- Ôi chúa ơi, chết tiệt, xảy ra chuyện gì thế này? - Anthony kêu to.
- Là phi thuyền đưa người tới à? Nhưng sao không có tín hiệu thông báo gì cả thế này? - Người hói đầu tên Acuero lớn giọng nói.
- Hay là bị thứ gì va phải rồi? Mau đi xem thử.- Anthony gào to, đây là đang ở ngoài vũ trụ đấy, lỡ có chuyện gì thì hai người bọn họ sẽ chết ở đây mất.
….
Cú va chạm cực mạnh khiến cho Bạch tiền bối khôi phục lại từ trong trạng thái thất thần.
- Ồ, sao lại thất thần thế này? - Bạch tiền bối ngượng ngừng vỗ vỗ mặt mình, nói: - Ừ, khi nãy nói đến đâu ấy nhỉ? À, đã vào vũ trụ rồi đấy à, thế thì chúng ta phải tìm thử xem nơi này có tiểu thiên thạch hoặc vật thể bay nào đó để chúng ta làm chỗ dừng chân hay không?
- Không cần đâu, tiền bối.- Tống Thư Hàng cười gượng, nói: - Chúng ta va phải một thứ, nếu như ta đoán không lầm thì chắc là chúng ta đã đâm vào trạm không gian rồi.
- A, đụng phải thứ gì đó à? Có đụng vỡ không? - Bạch tiền bối mơ hồ hỏi lại.
Tống Thư Hàng đáp: - Không đụng vỡ, chắc là vì thể tích của mục tiêu to quá. Hơn nữa lúc chúng ta va phải thì hộ thuẫn cũng đã kích hoạt, hơn nữa cũng chẳng còn bao nhiêu động lực nữa, nên chỉ đụng vỡ một vết nhỏ thôi.
- À, may quá, không đụng vỡ là được rồi.- Bạch tiền bối thở phào nhẹ nhõm.
Đúng đó, may mà không vỡ. Tống Thư Hàng thở dài trong lòng.
Lúc này… Tiểu Lý ngồi trên ghế phụ lái lại mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Vừa mới tỉnh dậy thì hắn lập tức phát hiện mình bị trùm một bộ đồ du hành vũ trụ. Sau đó … hình như thính lực của anh ta cũng đã khôi phục! Có thể nghe thấy được hô hấp của bản thân mình.
Bất quá, nửa người dưới thì vẫn không thể nào cục cựa được.
- Đây là đâu thế? - giọng của Tiểu Lý nghẹn ngào, nhưng hình như lời anh nói ra không thể nào phát ra từ trong bộ đồ du hành vũ trụ này được, chỉ có mỗi mình anh ta là nghe thấy giọng của mình.
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói xuất hiện trong đầu của anh ta, không thông qua lỗ tai, mà trực tiếp vang lên trong đầu của anh ta luôn: - Là ngoài vũ trụ đấy.
Tiếng nói trong đầu? Tiểu Lý lại càng hoảng sợ hơn, anh vội vàng nhìn khắp bốn phía. Sau đó, anh nhìn thấy vũ trụ tối đen và vô số ánh sao lấp lánh chung quanh….
Thật sự đang ở trong vũ trụ sao?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế này?
Không được, để mình bình tĩnh lại cái đã.
Tiểu Lý nhớ lại, hôm nay mình dạy cho hai học viên dặc biệt, dẫn bọn họ lái máy bay trực thăng. Đây là chuyện rất bình thường.
Sau đó, vị học viên đầu tiên, tên là Tống Thư Hàng lái máy bay rất ngon lành, bay một vòng trên trời mà không xảy ra bất kỳ chuyện gì cả, đây là chuyện đáng mừng.
Tiếp theo, vị học viên thứ hai tên Tống Bạch cũng lái máy bay.
Sau đó… không biết tại sao, chiếc máy bay trực thăng thân yêu của mình hình như đột phá vận tốc âm thanh thì phải? Cảnh tượng kinh hoàng khi ấy hãy còn rành rành trước mắt. Sau đó, mình đã làm gì ấy nhỉ?
Mình choáng váng, sau đó ngất xỉu luôn.
Tới khi mình tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong vũ trụ là sao?
Tình tiết phát triển kiểu khỉ gió gì đây! Cho dù là biên kịch hạng bét viết kịch bản chương trình hạng ba thì cũng đâu tới mức viết ra cái nội dung ba chấm như thế chứ?
Sau một hồi, Tiểu Lý quay đầu lại, nhìn Bạch Tôn Giả đứng bên cạnh, khóc lóc năn nỉ: - Tống Bạch tiên sinh, anh thả cho tôi về nhà đi được không?
Tuy rằng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả mọi chuyện nhất định có dính dáng tới vị Tống Bạch này!
- Ừ, ta sẽ đưa ngươi về mà, ngươi cứ yên tâm đi! - Bạch Tôn Giả trả lời.
- Hu hu hu….- Không biết tại sao, trong lòng Tiểu Lý lại cảm thấy tủi thân, khóc rống lên.
…
Tống Thư Hàng hỏi: - Bạch tiền bối, tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?
- Ừ, trước tiên để ta xử lý trí nhớ của Tiểu Lý trước đó, sau đó để hắn ở lại trên máy bay. Tiếp theo…. Ta sẽ nghĩ cách sửa lại cái lỗ mà chúng ta đã tạo nên trên trạm không gian! - Bạch Tôn Giả trả lời, không biết có phải Tống Thư Hàng bị ảo giác hay không, nhưng sao trong giọng nói của Bạch tiền bối lại mang theo vẻ hưng phấn dữ dội thế kia?
Đợi đã, khi nãy Bạch tiền bối mới nói cái gì, hắn định sửa trạm không gian á?
Không được, tuyệt đối không được!
Bạch tiền bối dỡ một cái điều hòa thôi mà cũng hỏng, không… không chỉ riêng gì điều hòa, tất cả đồ điện trong nhà đều bị Bạch tiền bối dỡ sạch một lần rồi, nhưng không có cái nào, không có bất kỳ món đồ điện nào có thể bình an sống sót. Điểm ấy, dựa vào việc toàn bộ đồ trong nhà của Dược Sư đã bị đổi mới hết là có thể thấy được ngay.
Bạch tiền bối là chuyên gia tháo máy, nhưng ráp máy thì lại không có chút năng khiếu nào.
Vậy nên, Tống Thư Hàng đề nghị vô cùng thành khẩn: - Bạch tiền bối à, chuyện sửa chữa này, cứ để đấy cho các thành viên trên trạm không gian tự làm là được rồi, ta cảm thấy hay là chúng ta cứ lặng lẽ chuồn trước đi thì hơn?
- Không được, là do chúng ta đụng phải, thì chúng ta phải xử lý mới đúng chứ.- Bạch Tôn Giả giữ nguyên ý kiến của mình, lại nói: - Ta biết rõ ngươi đang lo cái gì, nhưng ngươi không cần lo lắng nhiều như thế đâu.
- Ta bây giờ đã không còn là ta của một tuần trước nữa rồi, sau khi hủy đi vô số món đồ điện và máy móc khác thì ta đã hiểu rất rõ về các loại đồ điện tử và sản phẩm hiện đại hóa rồi! Chỉ là một cái lỗ trên trạm không gian thì ta thừa sức sửa nó mà!
- Cho dù không thể nào sửa được cũng không sao, ta vẫn còn pháp thuật đây thôi! Cùng lắm thì dùng chút pháp thuật lấp lại lỗ thủng mà chúng ta tạo ra lại là được!
Bạch Tôn Giả ra vẻrất tự tin.
Cũng đúng, dù không sửa được thì Bạch tiền bối vẫn có thể dùng pháp thuật để chặn lỗ thủng đó lại trước. Sau đó, đợi nhân viên trên trạm không gian này tự mình sửa lại cũng được.
Tống Thư Hàng thầm gật đầu, nghĩ vậy, hắn cũng thấy an tâm hơn phần nào.
…
Tiếp theo, Bạch tiền bối lại bắt đầu dùng pháp thuật với Tiểu Lý, xóa đi đoạn trí nhớ gần đây nhất của hắn.
- Đừng giết tôi, xin đừng giết tôi mà.- Tiểu Lý kêu la thảm thiết.
- Đừng có làm ồn, còn la bậy la bạ nữa, trí nhớ bị xóa bỏ nhiều quá thì cũng đừng có mà trách ta! - Bạch Tôn Giả đe dọa.
Mặt mày Tiểu Lý tái mét…xóa trí nhớ?
Thế là anh ta lập tức tưởng tượng ra đủ loại: Ví như nhân vật chính bị người ngoài hành tinh bắt cóc, phải chịu đủ loại thí nghiệm đáng sợ. Sau khi thí nghiệm xong, nhân vật chính bị tẩy não xóa trí nhớ, trả cho về lại trái đất sống tiếp. Thế nhưng, bởi vì đã phải chịu vô số loại thí nghiệm đáng sợ, nên nhân vật chính thường xuyên nổi điên hóa thân thành quái vật, ăn thịt con người….
/996
|