Đạo hào loại sở trường sao?
Lại có vấn đề rồi đây… Tống Thư Hàng có sở trường gì nhỉ?
Nếu một năm trước có người hỏi Tống Thư Hàng câu này thì hắn sẽ lập tức trả lời người ta rằng, hắn giỏi nhất là đọc sách, đam mê cũng là đọc sách.
Có lẽ có người sẽ nói rằng làm ổ trong thư viện đọc sách không thể coi là một sở trường, thế thì Tống Thư Hàng còn có thể trả lời người ta, mình còn giỏi chơi bóng nữa.
Trước khi thi đậu vào đại học Giang Nam, năng lực vận động của Tống Thư Hàng không tồi. Chơi bóng có thể miễn cưỡng tính là một sở trường cá nhân của hắn.
Thế nhưng hiển nhiên là những sở trường này không thể dùng làm đạo hào được. Lấy đạo hào là Bóng Rổ Đạo Trưởng, Bóng Rổ Thiên Sư thì người ta cười rụng hết răng mất.
Cho nên, sở trường này phải là sở trường về mặt tu chân.
Vậy… trong khía cạnh tu chân thì hắn tinh thông cái gì nhất?
Tống Thư Hàng bắt đầu hồi tưởng lại hai tháng tu chân của mình. Tuy rằng chỉ mới có hai tháng mà thôi, thế nhưng dường như hắn đã trải qua vô số chuyện cực kì phấn khích. Những gì hắn đã trải nghiệm trong hai tháng ngắn ngủi ấy đã đủ để quay thành một bộ phim ba chục tập rồi ấy chứ.
Tống Thư Hàng xoa cằm… hắn dùng bếp từ để nấu Thối Thể Dịch à? Nhưng đây không thể coi là sở trường được.
Còn phương diện tu luyện thì sao? Hình như tốc độ tu luyện của mình rất nhanh thì phải?
Không đúng, vì hắn đi theo bên cạnh các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, gặp được vô số kì ngộ, mới dẫn đến việc cảnh giới thăng lên vùn vụt như thế. Cho nên tốc độ tu luyện có nhanh cũng không phải sở trường của hắn, chỉ là do số hắn khá may mắn mà thôi. Chẳng lẽ lại đặt là May Mắn Đạo Nhân à?
Không ổn không ổn, so may mắn thì ai mà qua được Bạch tiền bối cơ chứ? Dùng “may mắn” làm đạo hào cứ như đánh trống trước cửa nhà sấm ấy.
Nếu những thứ ấy đều không thể xem là sở trường, thì chỉ có thể xuống tay từ “công pháp” của mình thôi.
Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng thì thào nói:
- Công pháp mà mình tu luyện thì có quyền pháp, đao pháp, thân pháp, và cả công pháp của Tam Thập Tam Thần Thú Tông nữa.
Bạch Tôn Giả nghe thấy tiếng lẩm bẩm của hắn thì hai mắt sáng ngời lên:
- Nói về sở trường, ngươi định bắt tay từ công pháp đấy à? Mấy công pháp mà ngươi có thể dùng bây giờ cũng chỉ có Hỏa Diễm Đao kì quái kia và Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp thôi. Cho nên quả nhiên “Bá Đao Tống Tam” là thích hợp với ngươi nhất mà, không thì lấy “Cương Quyền Tống Tam” cũng được đấy.
- …Sao cứ nhất định phải là Tống Tam thế! - Tống Thư Hàng đã bắt đầu cảm thấy hạn hán lời với con số “3” ấy rồi đây.
Đổi thành Tống Đại hay Tống Nhất không được sao? Mẹ hắn đẻ ra có mỗi một mình hắn, trên không anh trai, dưới không em gái mà!
- Thư Hàng tiểu hữu hỏi câu này hay lắm.- Đúng lúc này thì một con khỉ mặt chó đã xuất hiện bất ngờ sau lưng hắn, rồi cười vang rõ là đắc ý.
Là Cuồng Đao Tam Lãng.
- Vì sao nhất định phải là số 3? Bởi vì con số ấy ẩn chứa một áo bí khổng lồ.- Cuồng Đao Tam Lãng dương dương tự đắc.
Tống Thư Hàng hiếu kì hỏi:
- Áo bí gì cơ?
Song vừa mở mồm ra hỏi thì hắn đã hơi hơi hối hận rồi. Bởi vì hắn cảm thấy đáp án mà Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối đưa ra tuyệt đối không phải là đáp án mà mình mong muốn.
- Ồ, đây có thể xem là áo bí lớn nhất của ta đấy! - Cuồng Đao Tam Lãng búng ngón tay đánh tách một tiếng: - Vì ta thường xuyên bất giác đâm đầu vào chỗ chết… cho nên con số 3 này chính là một loại cảnh tỉnh đối với ta!
- Cảnh tỉnh?
Thì ra Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối cũng biết ổng thường xuyên lao đầu tìm chết cơ à? Tống Thư Hàng còn tưởng hắn không tự nhận thức được vụ này nữa chứ? Cơ mà thế này nghĩa là Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối biết chết mà còn làm! Biết pháp còn phạm pháp, tội nặng thêm một bậc đó nha!
- Bởi vì quá tam ba bận mà! - Cuồng Đao Tam Lãng nói cực kì nghiêm túc: - Chỉ cần không tự tìm chết cùng một kiểu ba lần thì sẽ không chết thật đâu!
Đậu má! Còn có cả vụ đó nữa cơ à?
Tống Thư Hàng đúng là được mở mang tầm mắt!
Đúng lúc này thì có một giọng nói nặng nề đột ngột chen vào hội nghị:
- Á à, á à, cho nên Tam Lãng đạo hữu nhà ngươi năm lần bảy lượt mạo danh ta, còn dám biến thành khỉ mặt chó để bôi tro trát trấu lên hình tượng của ta, là vì cảm thấy còn chưa tới ba lần nên vẫn còn gan lắm đúng không?
Giọng nói kia là của Tô thị A Thất. Nghe thôi cũng đủ biết ổng đang nghiến răng nghiến lợi cỡ nào.
Cuồng Đao Tam Lãng sợ vãi linh hồn.
Khi hắn quay phắt đầu lại, thì thấy Túy X Cư Sĩ đang nhìn mình cười ha ha.
Trong tay cư sĩ cầm một chiếc di động đan bật loa ngoài, trong điện thoại truyền ra tiếng gầm phẫn nộ của Tô thị A Thất:
- Ta nhất định phải làm thịt ngươi, Tam Lãng! Chờ ta làm xong việc trong tay, ta nhất định sẽ đưa ngươi đi hội ngộ với đám đệ tử của Vô Cực Ma Tông!
Sau khi Tô thị A Thất gầm xong, đầu dây bên kia truyền tới tiếng hắn cúp máy.
Túy X Cư Sĩ mỉm cười:
- Ha ha, vừa nãy ta gọi điện thoại để trò chuyện về một mối làm ăn với Tô thị A Thất đạo hữu, kết quả là A Thất đạo hữu lại trùng hợp nghe thấy câu nói của Tam Lãng đạo hữu, há há há.
Cười xong, cư sĩ bay bổng lướt đi.
- … - Cuồng Đao Tam Lãng: - Tiêu rồi, không để ý một phát đã đắc tội A Thất đạo hữu quá ba lần rồi, bỏ mẹ rồi!
Xem ra con số 3 trong đạo hào của ngài hoàn toàn không phát huy tác dụng rồi, Tống Thư Hàng đâm chọt trong lòng.
Coi bộ đạo hào loại “sở trường” cũng không thích hợp với mình rồi.
…
- Khụ! - Bắc Hà Tán Nhân đã tinh ý cảm thấy đạo hào loại sở trường cũng không thích hợp với Thư Hàng tiểu hữu.
Thế là Bắc Hà tiền bối bắt đầu giới thiệu một cách thức đặt đạo hào khác:
- Trừ đạo hào loại địa danh và loại sở trường, thì một số đạo hữu mang trong mình huyết mạch thượng cổ, huyết thống thần thú, sẽ dùng nó làm đạo hào cho mình. Ví dụ như Bạch Hạc Chân Quân, Tuyết Lang Động Chủ thuộc về loại hình này. Thế nhưng loại hình này sợ là không phù hợp với Thư Hàng tiểu hữu.
Tống Thư Hàng gật đầu, hắn chỉ là con người bình thường… hẳn là con người bình thường nhỉ? Cho nên đạo hào loại “huyết mạch” này cũng không hợp với hắn rồi.
- Trừ các loại đó thì còn loại đạo hào “ý thức lưu” nữa! - Bắc Hà Tán Nhân mỉm cười nói.
- Ý thức lưu? - Tống Thư Hàng đọc lại một lần. Hắn cảm thấy có lẽ đạo hào dòng “ý thức lưu” này chính là cái mà mình đang muốn!
- Loại đạo hào này thiên về một số thứ mà không thể dùng từ ngữ chỉ vật chất để miêu tả được, như là “tâm cảnh”, “mục tiêu”, “nguyện vọng” chẳng hạn.- Bắc Hà Tán Nhân giải thích.
Tống Thư Hàng:
- Trong nhóm có tiền bối nào đặt đạo hào như thế không?
- Đương nhiên là có… ví dụ như Thông Huyền đại sư, đạo hào, à không, hắn là Phật Môn, phải gọi là pháp danh mới đúng. Pháp danh của hắn chính là loại này. Thực tế thì phần lớn pháp danh của Phật Môn đều mang theo chút thiện ý như vậy cả.- Bắc Hà Tán Nhân nói tiếp: - Ngoài ra thì có Tạo Hóa Pháp Vương cũng là đệ tử nhà Phật, pháp danh của hắn cũng thuộc loại này. Rồi thì đạo hào của Đạo gia trước kia cũng na ná như thế. Mấy cái đạo hào phổ biến hồi mấy trăm năm trước như Thuần Dương Tử, Thuần Âm Tử, Thanh Tịnh Đạo Trưởng, Vô Vi Cư Sĩ đều thuộc loại “ý thức lưu”. Song mấy trăm năm trở lại đây thì nười ta ít dùng đi nhiều.
Chính là loại này!
Tống Thư Hàng vẫy tay nhiệt tình, đúng là loại hình này rồi!
- Quyết định vậy đi, ta muốn có đạo hào loại này.- Tống Thư Hàng nói chắc nịch.
Bắc Hà Tán Nhân cười nói:
- Xem ra Thư Hàng tiểu hữu ưa đạo hào phong cách này nhỉ. Cũng đúng, thanh niên trẻ đều thích mấy đạo hào có sắc thái huyền bí thế này mà. Vậy trong lòng ngươi đã có ý tưởng gì chưa?
Tống Thư Hàng nghĩ ngợi một lát:
- Hay là lấy cái tên gì tốt lành chút, Bình An Cư Sĩ được không?
Bắc Hà Tán Nhân: - …
Bạch Tôn Giả: - …
Cuồng Đao Tam Lãng: - ….
Diệt Phượng Công Tử: - …
Đông Phương Tiên Tử: - …
- Bình An Cư Sĩ không được à? - Tống Thư Hàng dè dặt hỏi.
Đông Phương Tiên Tử bật cười:
- Nếu ngươi muốn lấy cái tên Bình An Cư Sĩ, thì ta đề nghị ngươi dùng luôn Thư Sơn Áp Lực Đại cho xong. Ít ra thì tên đó đọc lên còn có chút chất Nho Môn.
- Thôi được rồi.- Tống Thư Hàng cảm thấy mình không có thiên phú chọn đạo hào: - Hay là các tiền bối nghĩ giùm ta xem, có thể tìm được một đạo hào thích hợp được không?
Bao nhiêu tiền bối thế này, chắc là không phải ai cũng đặt mấy cái tên kiểu “Khoai Lang Đạo Trưởng” đâu ha? Chỉ cần có hai ba cái dễ nghe, rồi mình chọn ra một trong số đó là giải quyết được vấn đề đạo hào rồi!
Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng bèn ấn cho sự nhanh trí của mình 1 cái like.
- Ý hay đó, để ta ghi lại cho tiểu hữu.- Bắc Hà Tán Nhân rất nhiệt tình lôi một cuốn sổ nhỏ ra.
Đồng thời, Bắc Hà Tán Nhân còn mở nhóm Cửu Châu số 1 rồi thả một tin nhắn:
- Thu thập đạo hào đây. Các đạo hữu đang online trong nhóm hãy phát huy trí tưởng tượng của mình để đặt một đạo hào thích hợp với Thư Hàng tiểu hữu nha.
…
- Quả nhiên vẫn nên lấy Bá Đao Tống Tam… à không đúng, Bá Đao Tống Nhất đi. Chữ “Nhất” có thể dùng cách viết hoa, Bá Đao Tống Nhất! - Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng vừa định phản đối quyết liệt thì Bắc Hà Tán Nhân đã múa bút thành văn, ghi luôn đạo hào Bá Đao Tống Nhất vào quyển sổ con, còn ghi chú thêm “Bạch Tôn Giả” luôn rồi.
- Thực ra ta thấy cái tên “Cương Quyền Tống Tam” mà Bạch Tôn Giả nói ban nãy cũng hay, có khí khái đàn ông lắm. Có điều chữ Tống Tam phía sau thì phải sửa, Cương Quyền Công Tử được không? - Cuồng Đao Tam Lãng đề nghị.
- Hay lắm, tuy chỉ sửa hai chữ nhưng nghe hay hơn nhiều.- Bắc Hà Tán Nhân nhanh chóng ghi vào sổ bốn chữ “Cương Quyền Công Tử”, phụ chú: Cuồng Đao Tam Lãng.
- Cho ta đề cử với, ta thấy Đường Bạch Kình Thành Phố Văn Châu Tỉnh Chiết Giang Nước Hoa Hạ Chân Nhân rất thú vị, cơ mà có thể sửa lại chút chút. Văn Châu Bạch Kình Khách… ừm, bỏ luôn Văn Châu đi, lấy Bạch Kình Đao Khách hoặc Bạch Kình Tán Nhân đều ổn đó.- Đông Phương Tiên Tử nói.
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên, ít nhất thì đạo hào này nghe cũng tương đối thỏa đáng:
- Bạch Kình Tán Nhân, lấy cái này đi!
- Bạch Kình Đao Khách đi, tán nhân nghe yếu xìu. Vì ta là Bắc Hà Tán Nhân nên lúc xưng tên ra chẳng khí thế bằng các đạo hữu khác gì cả, tin ta đi! - Bắc Hà Tán Nhân nói.
Nói đoạn, hắn ghi vào sổ: Bạch Kình Đao Khách, phụ chú: Đông Phương Tiên Tử.
Tống Thư Hàng:
- …
Bấy giờ, Bạch Tôn Giả lại đề nghị:
- Thực ra đạo hào một chữ cũng tuyệt mà, tách chữ “Tống” của Tống Thư Hàng tiểu hữu ra, lấy chữ “Mộc” thôi, Mộc Đạo Nhân nghe không tồi.
- Được, cứ ghi vào đã.- Bắc Hà Tán Nhân ghi “Mộc Đạo Nhân” vào sổ.
…
Vì Bắc Hà Tán Nhân nhắn tin trong nhóm Cửu Châu số 1 nên có rất nhiều đạo hữu chạy tới góp vui.
- Ta nói nè, chẳng phải khi chúng ta chọn đạo hào thì thường lấy đạo hào có liên quan đến hình tượng cá nhân của tu sĩ sao? Các ngươi nhìn vẻ ngoài của Tống Thư Hàng tiểu hữu bây giờ, rồi phối hợp với Quân Tử Vạn Lý Hành của hắn đi, ta đề cử “Thân Đao Quân Tử Kim Cương” nhé! À không đúng, đọc thế không thuận, đổi thành “Kim Cương Quân Tử Đao” được chưa? - không biết Tạo Hóa Pháp Vương vừa ngoi ở đâu lên.
- “Kim Cương Quân Tử Đao”? Được đó, ghi vào.- Bắc Hà Tán Nhân ghi lại.
- Tạo Hóa huynh, ngươi nhầm rồi, vừa rồi Thư Hàng tiểu hữu bảo muốn lấy đạo hào dòng “ý thức lưu” cơ mà. Chiếu theo hình tượng của hắn bây giờ, cộng thêm hắn đang dùng một thanh bảo đao, chẳng phải dễ làm người ta liên tưởng tới câu kinh văn kinh điển “Buông đồ đao xuống, lập địa thành phật” sao? Chẳng bằng đặt là “Đồ Đao Đại Sư” đi.- Cổ Hà Quan Chân Quân vừa chạy tới vừa nói.
- Đồ Đao Đại Sư? Nghe quai quái nhưng cứ ghi trước đã.- Bắc Hà Tán Nhân gật đầu.
Tống Thư Hàng:
- …
Vì sao “Buông đồ đao xuống” giản lược đi lại thành “Đồ Đao Đại Sư” hả trời? Thay đổi hết cả ý nghĩa rồi!
Hắn bắt đầu hoài nghi sự “nhanh trí” của mình có phải là một sai lầm không đây.
- Thực ra ta vẫn luôn nghĩ đạo hào cho Tống tiền bối đó, ta đã nghĩ ra một đạo hào rất hay cho tiền bối từ lâu rồi nhé.- Vũ Nhu Tử bay vèo tới: - Linh Điệp Đảo Thư Sơn Cư Sĩ, được không?
Bắc Hà Tán Nhân sửng sốt:
- Ủa, sao lại thêm cả Linh Điệp Đảo vào làm chi? Thư Hàng tiểu hữu sắp gia nhập Linh Điệp Đảo rồi à?
- Ôi… không phải. Tại lúc ta nghĩ ra đạo hào này thì đang muốn rủ Tống tiền bối đến Linh Điệp Đảo ấy mà. Thế thì để Thư Sơn Cư Sĩ đi.- Vũ Nhu Tử nói đầy tiếc nuối.
Tống Thư Hàng mừng rớt nước mắt, đạo hào này tạm thời là bình thường nhất nè.
Bắc Hà Tán Nhân nói rồi lại tìm điện thoại ra:
- Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng đề cử mấy đạo hào, ta chọn mấy cái bình thường chút ghi lại rồi đây.
Chọn vài cái bình thường…nói cách khác, phần lớn các tiền bối đều đưa ra mấy cái đạo hào bất thường đấy à?
- Có bốn cái đạo hào Áp Lực Đạo Trưởng, Nho Quyền Tăng, Tầm Đạo Thư Sinh, Thiện Tâm Tu Sĩ coi như bình thường.- Bắc Hà Tán Nhân nói: - Ta đã loại trừ hết mấy cái đạo hào loại hoa quả và đạo hào không phù hợp với khí chất của Tống Thư Hàng tiểu hữu rồi đấy.
- Rồi, ngươi lựa chọn một đạo hào thích hợp đi.- Bắc Hà Tán Nhân đưa cuốn sổ ghi chi chít đạo hào cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhận lấy danh sách ấy, nhìn từ đầu tới cuối 11 cái đạo hào.
Chọn cái nào thì được bây giờ?
Đang lúc suy tư, hắn đột nhiên cảm thấy thân thể nặng nề hẳn xuống… hắn đang bị áp lực đè như núi y hệt cái nick name Thư Sơn Áp Lực Đại của mình đây!
Áp lực này xuất phát từ ánh mắt của các tiền bối trước mặt Tống Thư Hàng.
Bây giờ thì Tống Thư Hàng thực sự thấy rằng trò nhanh trí của mình sai quá sai rồi.
…
…
Sau năm phút đồng hồ.
Tống Thư Hàng đột nhiên cầm bút đánh dấu liên tục vào 11 đạo hào trên giấy.
Cuối cùng, hắn chọn ra bảy cái trong số chúng.
Quyết định thế đi! - Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên, mỉm cười: - Đạo hào của ta chính là chúng nó!
- Chúng nó? - Bắc Hà Tán Nhân hơi sửng sốt.
Lại có vấn đề rồi đây… Tống Thư Hàng có sở trường gì nhỉ?
Nếu một năm trước có người hỏi Tống Thư Hàng câu này thì hắn sẽ lập tức trả lời người ta rằng, hắn giỏi nhất là đọc sách, đam mê cũng là đọc sách.
Có lẽ có người sẽ nói rằng làm ổ trong thư viện đọc sách không thể coi là một sở trường, thế thì Tống Thư Hàng còn có thể trả lời người ta, mình còn giỏi chơi bóng nữa.
Trước khi thi đậu vào đại học Giang Nam, năng lực vận động của Tống Thư Hàng không tồi. Chơi bóng có thể miễn cưỡng tính là một sở trường cá nhân của hắn.
Thế nhưng hiển nhiên là những sở trường này không thể dùng làm đạo hào được. Lấy đạo hào là Bóng Rổ Đạo Trưởng, Bóng Rổ Thiên Sư thì người ta cười rụng hết răng mất.
Cho nên, sở trường này phải là sở trường về mặt tu chân.
Vậy… trong khía cạnh tu chân thì hắn tinh thông cái gì nhất?
Tống Thư Hàng bắt đầu hồi tưởng lại hai tháng tu chân của mình. Tuy rằng chỉ mới có hai tháng mà thôi, thế nhưng dường như hắn đã trải qua vô số chuyện cực kì phấn khích. Những gì hắn đã trải nghiệm trong hai tháng ngắn ngủi ấy đã đủ để quay thành một bộ phim ba chục tập rồi ấy chứ.
Tống Thư Hàng xoa cằm… hắn dùng bếp từ để nấu Thối Thể Dịch à? Nhưng đây không thể coi là sở trường được.
Còn phương diện tu luyện thì sao? Hình như tốc độ tu luyện của mình rất nhanh thì phải?
Không đúng, vì hắn đi theo bên cạnh các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, gặp được vô số kì ngộ, mới dẫn đến việc cảnh giới thăng lên vùn vụt như thế. Cho nên tốc độ tu luyện có nhanh cũng không phải sở trường của hắn, chỉ là do số hắn khá may mắn mà thôi. Chẳng lẽ lại đặt là May Mắn Đạo Nhân à?
Không ổn không ổn, so may mắn thì ai mà qua được Bạch tiền bối cơ chứ? Dùng “may mắn” làm đạo hào cứ như đánh trống trước cửa nhà sấm ấy.
Nếu những thứ ấy đều không thể xem là sở trường, thì chỉ có thể xuống tay từ “công pháp” của mình thôi.
Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng thì thào nói:
- Công pháp mà mình tu luyện thì có quyền pháp, đao pháp, thân pháp, và cả công pháp của Tam Thập Tam Thần Thú Tông nữa.
Bạch Tôn Giả nghe thấy tiếng lẩm bẩm của hắn thì hai mắt sáng ngời lên:
- Nói về sở trường, ngươi định bắt tay từ công pháp đấy à? Mấy công pháp mà ngươi có thể dùng bây giờ cũng chỉ có Hỏa Diễm Đao kì quái kia và Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp thôi. Cho nên quả nhiên “Bá Đao Tống Tam” là thích hợp với ngươi nhất mà, không thì lấy “Cương Quyền Tống Tam” cũng được đấy.
- …Sao cứ nhất định phải là Tống Tam thế! - Tống Thư Hàng đã bắt đầu cảm thấy hạn hán lời với con số “3” ấy rồi đây.
Đổi thành Tống Đại hay Tống Nhất không được sao? Mẹ hắn đẻ ra có mỗi một mình hắn, trên không anh trai, dưới không em gái mà!
- Thư Hàng tiểu hữu hỏi câu này hay lắm.- Đúng lúc này thì một con khỉ mặt chó đã xuất hiện bất ngờ sau lưng hắn, rồi cười vang rõ là đắc ý.
Là Cuồng Đao Tam Lãng.
- Vì sao nhất định phải là số 3? Bởi vì con số ấy ẩn chứa một áo bí khổng lồ.- Cuồng Đao Tam Lãng dương dương tự đắc.
Tống Thư Hàng hiếu kì hỏi:
- Áo bí gì cơ?
Song vừa mở mồm ra hỏi thì hắn đã hơi hơi hối hận rồi. Bởi vì hắn cảm thấy đáp án mà Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối đưa ra tuyệt đối không phải là đáp án mà mình mong muốn.
- Ồ, đây có thể xem là áo bí lớn nhất của ta đấy! - Cuồng Đao Tam Lãng búng ngón tay đánh tách một tiếng: - Vì ta thường xuyên bất giác đâm đầu vào chỗ chết… cho nên con số 3 này chính là một loại cảnh tỉnh đối với ta!
- Cảnh tỉnh?
Thì ra Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối cũng biết ổng thường xuyên lao đầu tìm chết cơ à? Tống Thư Hàng còn tưởng hắn không tự nhận thức được vụ này nữa chứ? Cơ mà thế này nghĩa là Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối biết chết mà còn làm! Biết pháp còn phạm pháp, tội nặng thêm một bậc đó nha!
- Bởi vì quá tam ba bận mà! - Cuồng Đao Tam Lãng nói cực kì nghiêm túc: - Chỉ cần không tự tìm chết cùng một kiểu ba lần thì sẽ không chết thật đâu!
Đậu má! Còn có cả vụ đó nữa cơ à?
Tống Thư Hàng đúng là được mở mang tầm mắt!
Đúng lúc này thì có một giọng nói nặng nề đột ngột chen vào hội nghị:
- Á à, á à, cho nên Tam Lãng đạo hữu nhà ngươi năm lần bảy lượt mạo danh ta, còn dám biến thành khỉ mặt chó để bôi tro trát trấu lên hình tượng của ta, là vì cảm thấy còn chưa tới ba lần nên vẫn còn gan lắm đúng không?
Giọng nói kia là của Tô thị A Thất. Nghe thôi cũng đủ biết ổng đang nghiến răng nghiến lợi cỡ nào.
Cuồng Đao Tam Lãng sợ vãi linh hồn.
Khi hắn quay phắt đầu lại, thì thấy Túy X Cư Sĩ đang nhìn mình cười ha ha.
Trong tay cư sĩ cầm một chiếc di động đan bật loa ngoài, trong điện thoại truyền ra tiếng gầm phẫn nộ của Tô thị A Thất:
- Ta nhất định phải làm thịt ngươi, Tam Lãng! Chờ ta làm xong việc trong tay, ta nhất định sẽ đưa ngươi đi hội ngộ với đám đệ tử của Vô Cực Ma Tông!
Sau khi Tô thị A Thất gầm xong, đầu dây bên kia truyền tới tiếng hắn cúp máy.
Túy X Cư Sĩ mỉm cười:
- Ha ha, vừa nãy ta gọi điện thoại để trò chuyện về một mối làm ăn với Tô thị A Thất đạo hữu, kết quả là A Thất đạo hữu lại trùng hợp nghe thấy câu nói của Tam Lãng đạo hữu, há há há.
Cười xong, cư sĩ bay bổng lướt đi.
- … - Cuồng Đao Tam Lãng: - Tiêu rồi, không để ý một phát đã đắc tội A Thất đạo hữu quá ba lần rồi, bỏ mẹ rồi!
Xem ra con số 3 trong đạo hào của ngài hoàn toàn không phát huy tác dụng rồi, Tống Thư Hàng đâm chọt trong lòng.
Coi bộ đạo hào loại “sở trường” cũng không thích hợp với mình rồi.
…
- Khụ! - Bắc Hà Tán Nhân đã tinh ý cảm thấy đạo hào loại sở trường cũng không thích hợp với Thư Hàng tiểu hữu.
Thế là Bắc Hà tiền bối bắt đầu giới thiệu một cách thức đặt đạo hào khác:
- Trừ đạo hào loại địa danh và loại sở trường, thì một số đạo hữu mang trong mình huyết mạch thượng cổ, huyết thống thần thú, sẽ dùng nó làm đạo hào cho mình. Ví dụ như Bạch Hạc Chân Quân, Tuyết Lang Động Chủ thuộc về loại hình này. Thế nhưng loại hình này sợ là không phù hợp với Thư Hàng tiểu hữu.
Tống Thư Hàng gật đầu, hắn chỉ là con người bình thường… hẳn là con người bình thường nhỉ? Cho nên đạo hào loại “huyết mạch” này cũng không hợp với hắn rồi.
- Trừ các loại đó thì còn loại đạo hào “ý thức lưu” nữa! - Bắc Hà Tán Nhân mỉm cười nói.
- Ý thức lưu? - Tống Thư Hàng đọc lại một lần. Hắn cảm thấy có lẽ đạo hào dòng “ý thức lưu” này chính là cái mà mình đang muốn!
- Loại đạo hào này thiên về một số thứ mà không thể dùng từ ngữ chỉ vật chất để miêu tả được, như là “tâm cảnh”, “mục tiêu”, “nguyện vọng” chẳng hạn.- Bắc Hà Tán Nhân giải thích.
Tống Thư Hàng:
- Trong nhóm có tiền bối nào đặt đạo hào như thế không?
- Đương nhiên là có… ví dụ như Thông Huyền đại sư, đạo hào, à không, hắn là Phật Môn, phải gọi là pháp danh mới đúng. Pháp danh của hắn chính là loại này. Thực tế thì phần lớn pháp danh của Phật Môn đều mang theo chút thiện ý như vậy cả.- Bắc Hà Tán Nhân nói tiếp: - Ngoài ra thì có Tạo Hóa Pháp Vương cũng là đệ tử nhà Phật, pháp danh của hắn cũng thuộc loại này. Rồi thì đạo hào của Đạo gia trước kia cũng na ná như thế. Mấy cái đạo hào phổ biến hồi mấy trăm năm trước như Thuần Dương Tử, Thuần Âm Tử, Thanh Tịnh Đạo Trưởng, Vô Vi Cư Sĩ đều thuộc loại “ý thức lưu”. Song mấy trăm năm trở lại đây thì nười ta ít dùng đi nhiều.
Chính là loại này!
Tống Thư Hàng vẫy tay nhiệt tình, đúng là loại hình này rồi!
- Quyết định vậy đi, ta muốn có đạo hào loại này.- Tống Thư Hàng nói chắc nịch.
Bắc Hà Tán Nhân cười nói:
- Xem ra Thư Hàng tiểu hữu ưa đạo hào phong cách này nhỉ. Cũng đúng, thanh niên trẻ đều thích mấy đạo hào có sắc thái huyền bí thế này mà. Vậy trong lòng ngươi đã có ý tưởng gì chưa?
Tống Thư Hàng nghĩ ngợi một lát:
- Hay là lấy cái tên gì tốt lành chút, Bình An Cư Sĩ được không?
Bắc Hà Tán Nhân: - …
Bạch Tôn Giả: - …
Cuồng Đao Tam Lãng: - ….
Diệt Phượng Công Tử: - …
Đông Phương Tiên Tử: - …
- Bình An Cư Sĩ không được à? - Tống Thư Hàng dè dặt hỏi.
Đông Phương Tiên Tử bật cười:
- Nếu ngươi muốn lấy cái tên Bình An Cư Sĩ, thì ta đề nghị ngươi dùng luôn Thư Sơn Áp Lực Đại cho xong. Ít ra thì tên đó đọc lên còn có chút chất Nho Môn.
- Thôi được rồi.- Tống Thư Hàng cảm thấy mình không có thiên phú chọn đạo hào: - Hay là các tiền bối nghĩ giùm ta xem, có thể tìm được một đạo hào thích hợp được không?
Bao nhiêu tiền bối thế này, chắc là không phải ai cũng đặt mấy cái tên kiểu “Khoai Lang Đạo Trưởng” đâu ha? Chỉ cần có hai ba cái dễ nghe, rồi mình chọn ra một trong số đó là giải quyết được vấn đề đạo hào rồi!
Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng bèn ấn cho sự nhanh trí của mình 1 cái like.
- Ý hay đó, để ta ghi lại cho tiểu hữu.- Bắc Hà Tán Nhân rất nhiệt tình lôi một cuốn sổ nhỏ ra.
Đồng thời, Bắc Hà Tán Nhân còn mở nhóm Cửu Châu số 1 rồi thả một tin nhắn:
- Thu thập đạo hào đây. Các đạo hữu đang online trong nhóm hãy phát huy trí tưởng tượng của mình để đặt một đạo hào thích hợp với Thư Hàng tiểu hữu nha.
…
- Quả nhiên vẫn nên lấy Bá Đao Tống Tam… à không đúng, Bá Đao Tống Nhất đi. Chữ “Nhất” có thể dùng cách viết hoa, Bá Đao Tống Nhất! - Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng vừa định phản đối quyết liệt thì Bắc Hà Tán Nhân đã múa bút thành văn, ghi luôn đạo hào Bá Đao Tống Nhất vào quyển sổ con, còn ghi chú thêm “Bạch Tôn Giả” luôn rồi.
- Thực ra ta thấy cái tên “Cương Quyền Tống Tam” mà Bạch Tôn Giả nói ban nãy cũng hay, có khí khái đàn ông lắm. Có điều chữ Tống Tam phía sau thì phải sửa, Cương Quyền Công Tử được không? - Cuồng Đao Tam Lãng đề nghị.
- Hay lắm, tuy chỉ sửa hai chữ nhưng nghe hay hơn nhiều.- Bắc Hà Tán Nhân nhanh chóng ghi vào sổ bốn chữ “Cương Quyền Công Tử”, phụ chú: Cuồng Đao Tam Lãng.
- Cho ta đề cử với, ta thấy Đường Bạch Kình Thành Phố Văn Châu Tỉnh Chiết Giang Nước Hoa Hạ Chân Nhân rất thú vị, cơ mà có thể sửa lại chút chút. Văn Châu Bạch Kình Khách… ừm, bỏ luôn Văn Châu đi, lấy Bạch Kình Đao Khách hoặc Bạch Kình Tán Nhân đều ổn đó.- Đông Phương Tiên Tử nói.
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên, ít nhất thì đạo hào này nghe cũng tương đối thỏa đáng:
- Bạch Kình Tán Nhân, lấy cái này đi!
- Bạch Kình Đao Khách đi, tán nhân nghe yếu xìu. Vì ta là Bắc Hà Tán Nhân nên lúc xưng tên ra chẳng khí thế bằng các đạo hữu khác gì cả, tin ta đi! - Bắc Hà Tán Nhân nói.
Nói đoạn, hắn ghi vào sổ: Bạch Kình Đao Khách, phụ chú: Đông Phương Tiên Tử.
Tống Thư Hàng:
- …
Bấy giờ, Bạch Tôn Giả lại đề nghị:
- Thực ra đạo hào một chữ cũng tuyệt mà, tách chữ “Tống” của Tống Thư Hàng tiểu hữu ra, lấy chữ “Mộc” thôi, Mộc Đạo Nhân nghe không tồi.
- Được, cứ ghi vào đã.- Bắc Hà Tán Nhân ghi “Mộc Đạo Nhân” vào sổ.
…
Vì Bắc Hà Tán Nhân nhắn tin trong nhóm Cửu Châu số 1 nên có rất nhiều đạo hữu chạy tới góp vui.
- Ta nói nè, chẳng phải khi chúng ta chọn đạo hào thì thường lấy đạo hào có liên quan đến hình tượng cá nhân của tu sĩ sao? Các ngươi nhìn vẻ ngoài của Tống Thư Hàng tiểu hữu bây giờ, rồi phối hợp với Quân Tử Vạn Lý Hành của hắn đi, ta đề cử “Thân Đao Quân Tử Kim Cương” nhé! À không đúng, đọc thế không thuận, đổi thành “Kim Cương Quân Tử Đao” được chưa? - không biết Tạo Hóa Pháp Vương vừa ngoi ở đâu lên.
- “Kim Cương Quân Tử Đao”? Được đó, ghi vào.- Bắc Hà Tán Nhân ghi lại.
- Tạo Hóa huynh, ngươi nhầm rồi, vừa rồi Thư Hàng tiểu hữu bảo muốn lấy đạo hào dòng “ý thức lưu” cơ mà. Chiếu theo hình tượng của hắn bây giờ, cộng thêm hắn đang dùng một thanh bảo đao, chẳng phải dễ làm người ta liên tưởng tới câu kinh văn kinh điển “Buông đồ đao xuống, lập địa thành phật” sao? Chẳng bằng đặt là “Đồ Đao Đại Sư” đi.- Cổ Hà Quan Chân Quân vừa chạy tới vừa nói.
- Đồ Đao Đại Sư? Nghe quai quái nhưng cứ ghi trước đã.- Bắc Hà Tán Nhân gật đầu.
Tống Thư Hàng:
- …
Vì sao “Buông đồ đao xuống” giản lược đi lại thành “Đồ Đao Đại Sư” hả trời? Thay đổi hết cả ý nghĩa rồi!
Hắn bắt đầu hoài nghi sự “nhanh trí” của mình có phải là một sai lầm không đây.
- Thực ra ta vẫn luôn nghĩ đạo hào cho Tống tiền bối đó, ta đã nghĩ ra một đạo hào rất hay cho tiền bối từ lâu rồi nhé.- Vũ Nhu Tử bay vèo tới: - Linh Điệp Đảo Thư Sơn Cư Sĩ, được không?
Bắc Hà Tán Nhân sửng sốt:
- Ủa, sao lại thêm cả Linh Điệp Đảo vào làm chi? Thư Hàng tiểu hữu sắp gia nhập Linh Điệp Đảo rồi à?
- Ôi… không phải. Tại lúc ta nghĩ ra đạo hào này thì đang muốn rủ Tống tiền bối đến Linh Điệp Đảo ấy mà. Thế thì để Thư Sơn Cư Sĩ đi.- Vũ Nhu Tử nói đầy tiếc nuối.
Tống Thư Hàng mừng rớt nước mắt, đạo hào này tạm thời là bình thường nhất nè.
Bắc Hà Tán Nhân nói rồi lại tìm điện thoại ra:
- Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng đề cử mấy đạo hào, ta chọn mấy cái bình thường chút ghi lại rồi đây.
Chọn vài cái bình thường…nói cách khác, phần lớn các tiền bối đều đưa ra mấy cái đạo hào bất thường đấy à?
- Có bốn cái đạo hào Áp Lực Đạo Trưởng, Nho Quyền Tăng, Tầm Đạo Thư Sinh, Thiện Tâm Tu Sĩ coi như bình thường.- Bắc Hà Tán Nhân nói: - Ta đã loại trừ hết mấy cái đạo hào loại hoa quả và đạo hào không phù hợp với khí chất của Tống Thư Hàng tiểu hữu rồi đấy.
- Rồi, ngươi lựa chọn một đạo hào thích hợp đi.- Bắc Hà Tán Nhân đưa cuốn sổ ghi chi chít đạo hào cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhận lấy danh sách ấy, nhìn từ đầu tới cuối 11 cái đạo hào.
Chọn cái nào thì được bây giờ?
Đang lúc suy tư, hắn đột nhiên cảm thấy thân thể nặng nề hẳn xuống… hắn đang bị áp lực đè như núi y hệt cái nick name Thư Sơn Áp Lực Đại của mình đây!
Áp lực này xuất phát từ ánh mắt của các tiền bối trước mặt Tống Thư Hàng.
Bây giờ thì Tống Thư Hàng thực sự thấy rằng trò nhanh trí của mình sai quá sai rồi.
…
…
Sau năm phút đồng hồ.
Tống Thư Hàng đột nhiên cầm bút đánh dấu liên tục vào 11 đạo hào trên giấy.
Cuối cùng, hắn chọn ra bảy cái trong số chúng.
Quyết định thế đi! - Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên, mỉm cười: - Đạo hào của ta chính là chúng nó!
- Chúng nó? - Bắc Hà Tán Nhân hơi sửng sốt.
/996
|