Tống Thư Hàng nghiêm túc gật đầu, sau đó lại mở bức ảnh thứ hai của kim cương căn bản quyền pháp lên, trước tiên nhớ kỹ nội dung của nó vào đầu.
Sau đó lại tiếp tục quan sát, rồi lại dễ dàng đắm mình vào trong thế giới của kim cương căn bản quyền pháp.
Cũng là một thảo nguyên xanh ngát bao la, cũng là một người đàn ông vạm vỡ, cũng liên tục thi triển kim cương căn bản quyền pháp không ngừng, điểm khác nhau duy nhất chính là quyền pháp do người nọ thi triển lại thay đổi một chiêu khác.
Tống Thư Hàng xem mà nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức đứng dậy thi triển chiêu thức quyền cước này!
Không gian do thuật thôi miên tạo thành khá đặc biệt, nhìn thì tưởng như lâu lắm, nhưng thực ra mỗi lần chỉ chừng một vài phút mà thôi.
Dược Sư cho Tống Thư Hàng thời hạn hai giờ, Tống Thư Hàng chỉ tốn hơn một giờ đã xem qua hết mười bảy thức còn lại của kim cương căn bản quyền pháp và chân ngã minh tưởng kinh kia, cũng đã nhớ kỹ nó ở trong đầu.
Hắn ngồi trên ghế, dùng sức xoa xoa huyệt thái dương. Trong một giờ đồng hồ này khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi hơn khi ngồi ròng rã suốt bốn giờ luyện thối thể dịch, đầu óc căng cứng.
Dược Sư hỏi dò:
- Xem xong chưa?
- Xem xong cả rồi, bây giờ chúng ta tìm một chỗ thử à?
Tống Thư Hàng mở to hai mắt, hưng phấn hỏi. Mặc dù tinh thần có phần uể oải, nhưng chỉ cần nhớ lại kim cương căn bản quyền pháp trong đầu thì hắn đã hận không thể lập tức thử một lần.
- Đi xuống bãi cỏ bên dưới đi, chỗ đó trống trải, quơ tay múa chân cũng tiện.
Dược Sư chỉ vào bãi cỏ ở cách kí túc xá nam sinh không xa kia.
- Luyện tập quyền pháp ở nơi công cộng thế này à? Liệu có bị người ta học trộm không?
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi lại. Bởi vì trước đó Dược Sư có nói là cấm tiệt chuyện lén lút truyền thụ công pháp. Lỡ như bị người ta học lỏm thì sẽ xem như hắn đã truyền thụ ra ngoài, vậy chẳn phải hắn sẽ oan uổng lắm à?
Điều quan trọng hơn chính là luyện quyền ở nơi công cộng người người qua lại như thế ngại lắm.
Dù cho thứ hắn luyện là võ học của tu sĩ tạo nền tảng chính hiệu đi nữa, nhưng vấn đề là học sinh ở đại học Giang Nam không hề biết.
Theo như bọn họ thấy thì nhất định là do Tống Thư Hàng đã xem phim chưởng nhiều quá nên bị tẩu hỏa nhập ma, chạy ra nơi công cộng luyện võ công.
- Ha ha, nếu như người ta chỉ nhìn qua là có thể học lỏm được quyền pháp dùng để tạo nền tảng thì còn cần khẩu quyết công pháp để làm gì? Ngươi cho rằng một đám chữ chi chít ở bên cạnh công pháp kia chỉ dùng để thôi miên ngươi thôi sao? Đó mới thực sự là bí mật không thể truyền đó.
Dược Sư cười nói.
- Ta thấy hay là mình đi tìm chỗ nào kín đáo một chút thì hơn. Trên sân thượng kí túc xá của bọn ta để trống, bình thường không có ai lên đó hết.
Tống Thư Hàng cảm thấy cứ tranh thủ đổi chỗ thì hơn.
- Tên nhóc nhà ngươi, lắm yêu cầu thế.
Dược Sư cũng khá thoải mái:
- Vậy cũng được, lên sân thượng của các ngươi đi vậy.
Tống Thư Hàng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tránh được một kiếp rồi, không cần phải làm mấy trò mất mặt ở giữa bàn dân thiên hạ.
Sân thượng là nơi rất tốt, tán gái, chơi gay, ngắm sao băng các kiểu, đã tác thành cho vô số đôi tình nhân của đại học Giang Nam.
Đáng tiếc là khi đó nhiều người thích leo lên sân thượng quá, trong đó có rất nhiều người thích bắt chước diễn viên trong phim Titanic, đứng bên ngoài lan can dang hai tay đón gió, hưởng thụ cảm giác gió nhẹ mơn trớn thịt da. Không biết có phải là hóng gió sướng quá hay không, sau đó thường xuyên có người sơ sẩy trượt chân té xuống...
Cho nên, vì lý do an toàn, sân thượng của kí túc xá nam sinh bị khóa lại.
Đương nhiên, cái khóa này không làm khó được Tống Thư Hàng.
Hắn ung dung móc ra một chiếc chìa khóa dự bị mà mở ổ khóa kia ra cái rụp. Bởi vì cái ổ khóa này là do giáo viên quản lý kí túc xá sai Thổ Ba bạn cùng phòng của Tống Thư Hàng đi mua giúp hồi khai giảng. Với tính tình của Thổ Ba thì lý nào lại không tiện tay làm thêm vài chìa dự bị? Sau đó còn tiện tay chia cho mỗi thằng trong phòng một chìa.
Bước lên sân thượng, Tống Thư Hàng và Dược Sư tùy ý chọn vị trí bên trái.
Dược Sư bắt đầu giảng giải cho Tống Thư Hàng:
- Kim cương căn bản quyền pháp tổng cộng có mười tám chiêu, bình thường thì ngươi chỉ cần đánh trọn một bộ quyền pháp từ đầu chí cuối xong thì khí huyết trong cơ thể sẽ tràn đầy. Sau đó, ngươi có thể ngồi thiền minh tưởng, vận dụng chân ngã minh tưởng kinh để luyện hóa khí huyết, kéo nó vào trong tâm khiếu.
Tống Thư Hàng gật đầu, nhắm mắt nhớ lại lại mười tám chiêu kim cương căn bản quyền pháp từ đầu chí cuối một lần.
Sau đó, hắn triển khai thủ thế mở đầu của kim cương căn bản quyền pháp.
Không thể không nói, phương thức dạy dỗ nhồi nhét của không gian kia thật sự rất có hiệu quả. Lúc này, chỉ cần Tống Thư Hàng dùng chiêu thức mở đầu của kim cương căn bản quyền pháp xong thì lập tức cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc, giống như mình đã luyện tập bộ quyền pháp này vô số lần rồi, thân thể chuyển động tự nhiên, thi triển ra ba thức của chiêu đầu tiên như mây trôi nước chảy.
Rất dễ dàng, không có gì khó cả. Sau khi được thối thể dịch tôi luyện xong thì sức dẻo dai của cơ thể Tống Thư Hàng có thể so với cả chuyên gia yoga rồi, dù có ngửa đầu ngược ra sau rồi chui lại qua đũng quần cũng không thành vấn đề. Động tác của kim cương căn bản quyền pháp căn bản không làm khó được hắn.
Một hơi thi triển hết từ quyền pháp căn bản một cho tới quyền pháp căn bản mười tám, vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác giống như đang tập thể dục theo đài vậy.
Bất quá điều kỳ lạ nhất chính là đã đánh xong một bộ quyền pháp rồi, nhưng hắn căn bản không cảm giác được thứ gọi là khí huyết luôn chứ đừng nói là khí huyết tràn đầy.
Chuyện gì thế này?
Tống Thư Hàng cảm thấy nghi hoặc, nhìn về phía Dược Sư.
Dược Sư thấy Tống Thư Hàng nhìn mình chằm chằm thì hỏi ngay:
- Gì thế?
- Dược Sư tiền bối, ta đánh xong một bộ quyền pháp, nhưng không cảm giác được tí tẹo khí huyết gì cả!
Tống Thư Hàng buồn bực nói.
- Ngươi đánh xong một bộ quyền pháp rồi? Khi nào đấy? Sao ta không thấy?
Dược Sư mở to hai mắt.
- Tiền bối, khi nãy ngài vừa thất thần à?
Tống Thư Hàng nói:
- Không phải ta vừa mới đánh từ quyền pháp căn bản một tới quyền pháp căn bản mười tám đấy sao?
-...- Dược Sư: - Vừa rồi không phải ngươi đang làm quen với kim cương căn bản quyền pháp à? Kiểu như múa may cho quen tay quen chân trước khi thi triển quyền pháp ấy?
- Không phải, vừa rồi ta đang nghiêm túc thi triển kim cương căn bản quyền pháp mà.
Tống Thư Hàng nói với vẻ nghiêm túc.
Dược Sư tiền bối sẽ không phải là kiểu phúc hắc ngầm đấy chứ?
Mặt Dược Sư co giật, sau đó phụt một tiếng cười ha hả:
- Bạn nhỏ Thư Hàng à, tạo nền tảng luyện thể pháp của tu sĩ cũng không chỉ đơn giản là múa may sao cho đẹp thôi đâu. Cho nên khi nãy ta mới nói vớ ngươi, dù động tác có bị người ta học lỏm đi cũng không sao cả, thứ quan trọng nhất chính là khẩu quyết đấy chứ!
Cười đủ rồi, Dược Sư lại giải thích:
- Làm lại lần nữa đi, đừng chỉ đánh sao cho đẹp mắt, trong miệng phải đọc nhẩm khẩu quyết nữa, phối hợp với khẩu quyết điều chỉnh hô hấp. Lúc ra quyền phải dùng toàn bộ sức lực nữa! Đừng có õng à õng ẹo như thế, đánh lại một lần nữa đi!
Hóa ra là do khi nãy mình đánh không đúng à? Chẳng trách mình cứ cảm thấy sao mà bộ kim cương căn bản quyền pháp này giống hệt tập thể dục theo đài như thế.
Còn có, chẳng lẽ Dược Sư tiền bối thật sự là phúc hắc à? Đứng nhìn mình luyện quyền như con khỉ múa may như thế mà cũng không nhắc lấy một câu là sao?
Lắc đầu, Tống Thư Hàng lại minh tưởng bộ kim cương căn bản quyền pháp trong đầu một lần nữa.
Ngay sau đó, miệng hắn lại bắt đầu lẩm nhẩm mớ khẩu quyết văn ngôn cực kỳ tối nghĩa kia, lúc ra quyền cũng không chỉ chú trọng tư thế động tác nữa, trong đầu nhớ lại lực đạo lúc người đàn ông có gương mặt mơ hồ kia ra quyền.
Ở trong thế giới ảo giác kia, lúc người đàn ông kia thi triển ba thức của quyền pháp căn bản một thì có thể nói là cương mãnh vô song, anh dũng tiến tới, cũng có thể đánh ra cương nhu đầy đủ, ra ba phần lực thì sẽ giữ lại ba phần, quyền đi đường cong, trong cong tìm thẳng.
Tống Thư Hàng bây giờ đang cần thối luyện thân thể, đương nhiên mỗi một quyền, mỗi một thức đều dùng hết toàn lực, vắt cạn tiềm lực của cơ thể mới có thể đạt được hiệu quả thối thể.
Một chiêu ba thức của quyền pháp căn bản lại được hắn thi triển ra lần nữa.
- Lấy mắt làm chủ, động tĩnh đều dựa vào eo… thân như cung, đủ bạo phát…, quyền động như băng sơn.
Mắt nhìn phía trước, chân bước ra, hông dồn sức, vận chuyển quyền pháp căn bản một, nắm đấm đánh ra như đại pháo, lực đại thế trầm.
Xuất quyền!
Ong! một tiếng, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy dường như có tiếng chuông cổ vang vọng bên tai.
Theo khẩu quyết quyền kinh không ngừng phát ra từ trong miệng hắn, trong đất trời giống như có một loại năng lượng nhìn không thấy, chạm không tới, nhưng lại thật sự tồn tại đang dồn về phía hắn, cổ lực lượng kia đè nặng lên người hắn, quấn quanh nắm đấm hắn vừa đánh ra.
Một quyền này đánh ra, Tống Thư Hàng chỉ một loại ảo giác như thể không khí ở trước người bị đánh nổ tung.
Sau đó lại tiếp tục quan sát, rồi lại dễ dàng đắm mình vào trong thế giới của kim cương căn bản quyền pháp.
Cũng là một thảo nguyên xanh ngát bao la, cũng là một người đàn ông vạm vỡ, cũng liên tục thi triển kim cương căn bản quyền pháp không ngừng, điểm khác nhau duy nhất chính là quyền pháp do người nọ thi triển lại thay đổi một chiêu khác.
Tống Thư Hàng xem mà nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức đứng dậy thi triển chiêu thức quyền cước này!
Không gian do thuật thôi miên tạo thành khá đặc biệt, nhìn thì tưởng như lâu lắm, nhưng thực ra mỗi lần chỉ chừng một vài phút mà thôi.
Dược Sư cho Tống Thư Hàng thời hạn hai giờ, Tống Thư Hàng chỉ tốn hơn một giờ đã xem qua hết mười bảy thức còn lại của kim cương căn bản quyền pháp và chân ngã minh tưởng kinh kia, cũng đã nhớ kỹ nó ở trong đầu.
Hắn ngồi trên ghế, dùng sức xoa xoa huyệt thái dương. Trong một giờ đồng hồ này khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi hơn khi ngồi ròng rã suốt bốn giờ luyện thối thể dịch, đầu óc căng cứng.
Dược Sư hỏi dò:
- Xem xong chưa?
- Xem xong cả rồi, bây giờ chúng ta tìm một chỗ thử à?
Tống Thư Hàng mở to hai mắt, hưng phấn hỏi. Mặc dù tinh thần có phần uể oải, nhưng chỉ cần nhớ lại kim cương căn bản quyền pháp trong đầu thì hắn đã hận không thể lập tức thử một lần.
- Đi xuống bãi cỏ bên dưới đi, chỗ đó trống trải, quơ tay múa chân cũng tiện.
Dược Sư chỉ vào bãi cỏ ở cách kí túc xá nam sinh không xa kia.
- Luyện tập quyền pháp ở nơi công cộng thế này à? Liệu có bị người ta học trộm không?
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi lại. Bởi vì trước đó Dược Sư có nói là cấm tiệt chuyện lén lút truyền thụ công pháp. Lỡ như bị người ta học lỏm thì sẽ xem như hắn đã truyền thụ ra ngoài, vậy chẳn phải hắn sẽ oan uổng lắm à?
Điều quan trọng hơn chính là luyện quyền ở nơi công cộng người người qua lại như thế ngại lắm.
Dù cho thứ hắn luyện là võ học của tu sĩ tạo nền tảng chính hiệu đi nữa, nhưng vấn đề là học sinh ở đại học Giang Nam không hề biết.
Theo như bọn họ thấy thì nhất định là do Tống Thư Hàng đã xem phim chưởng nhiều quá nên bị tẩu hỏa nhập ma, chạy ra nơi công cộng luyện võ công.
- Ha ha, nếu như người ta chỉ nhìn qua là có thể học lỏm được quyền pháp dùng để tạo nền tảng thì còn cần khẩu quyết công pháp để làm gì? Ngươi cho rằng một đám chữ chi chít ở bên cạnh công pháp kia chỉ dùng để thôi miên ngươi thôi sao? Đó mới thực sự là bí mật không thể truyền đó.
Dược Sư cười nói.
- Ta thấy hay là mình đi tìm chỗ nào kín đáo một chút thì hơn. Trên sân thượng kí túc xá của bọn ta để trống, bình thường không có ai lên đó hết.
Tống Thư Hàng cảm thấy cứ tranh thủ đổi chỗ thì hơn.
- Tên nhóc nhà ngươi, lắm yêu cầu thế.
Dược Sư cũng khá thoải mái:
- Vậy cũng được, lên sân thượng của các ngươi đi vậy.
Tống Thư Hàng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tránh được một kiếp rồi, không cần phải làm mấy trò mất mặt ở giữa bàn dân thiên hạ.
Sân thượng là nơi rất tốt, tán gái, chơi gay, ngắm sao băng các kiểu, đã tác thành cho vô số đôi tình nhân của đại học Giang Nam.
Đáng tiếc là khi đó nhiều người thích leo lên sân thượng quá, trong đó có rất nhiều người thích bắt chước diễn viên trong phim Titanic, đứng bên ngoài lan can dang hai tay đón gió, hưởng thụ cảm giác gió nhẹ mơn trớn thịt da. Không biết có phải là hóng gió sướng quá hay không, sau đó thường xuyên có người sơ sẩy trượt chân té xuống...
Cho nên, vì lý do an toàn, sân thượng của kí túc xá nam sinh bị khóa lại.
Đương nhiên, cái khóa này không làm khó được Tống Thư Hàng.
Hắn ung dung móc ra một chiếc chìa khóa dự bị mà mở ổ khóa kia ra cái rụp. Bởi vì cái ổ khóa này là do giáo viên quản lý kí túc xá sai Thổ Ba bạn cùng phòng của Tống Thư Hàng đi mua giúp hồi khai giảng. Với tính tình của Thổ Ba thì lý nào lại không tiện tay làm thêm vài chìa dự bị? Sau đó còn tiện tay chia cho mỗi thằng trong phòng một chìa.
Bước lên sân thượng, Tống Thư Hàng và Dược Sư tùy ý chọn vị trí bên trái.
Dược Sư bắt đầu giảng giải cho Tống Thư Hàng:
- Kim cương căn bản quyền pháp tổng cộng có mười tám chiêu, bình thường thì ngươi chỉ cần đánh trọn một bộ quyền pháp từ đầu chí cuối xong thì khí huyết trong cơ thể sẽ tràn đầy. Sau đó, ngươi có thể ngồi thiền minh tưởng, vận dụng chân ngã minh tưởng kinh để luyện hóa khí huyết, kéo nó vào trong tâm khiếu.
Tống Thư Hàng gật đầu, nhắm mắt nhớ lại lại mười tám chiêu kim cương căn bản quyền pháp từ đầu chí cuối một lần.
Sau đó, hắn triển khai thủ thế mở đầu của kim cương căn bản quyền pháp.
Không thể không nói, phương thức dạy dỗ nhồi nhét của không gian kia thật sự rất có hiệu quả. Lúc này, chỉ cần Tống Thư Hàng dùng chiêu thức mở đầu của kim cương căn bản quyền pháp xong thì lập tức cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc, giống như mình đã luyện tập bộ quyền pháp này vô số lần rồi, thân thể chuyển động tự nhiên, thi triển ra ba thức của chiêu đầu tiên như mây trôi nước chảy.
Rất dễ dàng, không có gì khó cả. Sau khi được thối thể dịch tôi luyện xong thì sức dẻo dai của cơ thể Tống Thư Hàng có thể so với cả chuyên gia yoga rồi, dù có ngửa đầu ngược ra sau rồi chui lại qua đũng quần cũng không thành vấn đề. Động tác của kim cương căn bản quyền pháp căn bản không làm khó được hắn.
Một hơi thi triển hết từ quyền pháp căn bản một cho tới quyền pháp căn bản mười tám, vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác giống như đang tập thể dục theo đài vậy.
Bất quá điều kỳ lạ nhất chính là đã đánh xong một bộ quyền pháp rồi, nhưng hắn căn bản không cảm giác được thứ gọi là khí huyết luôn chứ đừng nói là khí huyết tràn đầy.
Chuyện gì thế này?
Tống Thư Hàng cảm thấy nghi hoặc, nhìn về phía Dược Sư.
Dược Sư thấy Tống Thư Hàng nhìn mình chằm chằm thì hỏi ngay:
- Gì thế?
- Dược Sư tiền bối, ta đánh xong một bộ quyền pháp, nhưng không cảm giác được tí tẹo khí huyết gì cả!
Tống Thư Hàng buồn bực nói.
- Ngươi đánh xong một bộ quyền pháp rồi? Khi nào đấy? Sao ta không thấy?
Dược Sư mở to hai mắt.
- Tiền bối, khi nãy ngài vừa thất thần à?
Tống Thư Hàng nói:
- Không phải ta vừa mới đánh từ quyền pháp căn bản một tới quyền pháp căn bản mười tám đấy sao?
-...- Dược Sư: - Vừa rồi không phải ngươi đang làm quen với kim cương căn bản quyền pháp à? Kiểu như múa may cho quen tay quen chân trước khi thi triển quyền pháp ấy?
- Không phải, vừa rồi ta đang nghiêm túc thi triển kim cương căn bản quyền pháp mà.
Tống Thư Hàng nói với vẻ nghiêm túc.
Dược Sư tiền bối sẽ không phải là kiểu phúc hắc ngầm đấy chứ?
Mặt Dược Sư co giật, sau đó phụt một tiếng cười ha hả:
- Bạn nhỏ Thư Hàng à, tạo nền tảng luyện thể pháp của tu sĩ cũng không chỉ đơn giản là múa may sao cho đẹp thôi đâu. Cho nên khi nãy ta mới nói vớ ngươi, dù động tác có bị người ta học lỏm đi cũng không sao cả, thứ quan trọng nhất chính là khẩu quyết đấy chứ!
Cười đủ rồi, Dược Sư lại giải thích:
- Làm lại lần nữa đi, đừng chỉ đánh sao cho đẹp mắt, trong miệng phải đọc nhẩm khẩu quyết nữa, phối hợp với khẩu quyết điều chỉnh hô hấp. Lúc ra quyền phải dùng toàn bộ sức lực nữa! Đừng có õng à õng ẹo như thế, đánh lại một lần nữa đi!
Hóa ra là do khi nãy mình đánh không đúng à? Chẳng trách mình cứ cảm thấy sao mà bộ kim cương căn bản quyền pháp này giống hệt tập thể dục theo đài như thế.
Còn có, chẳng lẽ Dược Sư tiền bối thật sự là phúc hắc à? Đứng nhìn mình luyện quyền như con khỉ múa may như thế mà cũng không nhắc lấy một câu là sao?
Lắc đầu, Tống Thư Hàng lại minh tưởng bộ kim cương căn bản quyền pháp trong đầu một lần nữa.
Ngay sau đó, miệng hắn lại bắt đầu lẩm nhẩm mớ khẩu quyết văn ngôn cực kỳ tối nghĩa kia, lúc ra quyền cũng không chỉ chú trọng tư thế động tác nữa, trong đầu nhớ lại lực đạo lúc người đàn ông có gương mặt mơ hồ kia ra quyền.
Ở trong thế giới ảo giác kia, lúc người đàn ông kia thi triển ba thức của quyền pháp căn bản một thì có thể nói là cương mãnh vô song, anh dũng tiến tới, cũng có thể đánh ra cương nhu đầy đủ, ra ba phần lực thì sẽ giữ lại ba phần, quyền đi đường cong, trong cong tìm thẳng.
Tống Thư Hàng bây giờ đang cần thối luyện thân thể, đương nhiên mỗi một quyền, mỗi một thức đều dùng hết toàn lực, vắt cạn tiềm lực của cơ thể mới có thể đạt được hiệu quả thối thể.
Một chiêu ba thức của quyền pháp căn bản lại được hắn thi triển ra lần nữa.
- Lấy mắt làm chủ, động tĩnh đều dựa vào eo… thân như cung, đủ bạo phát…, quyền động như băng sơn.
Mắt nhìn phía trước, chân bước ra, hông dồn sức, vận chuyển quyền pháp căn bản một, nắm đấm đánh ra như đại pháo, lực đại thế trầm.
Xuất quyền!
Ong! một tiếng, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy dường như có tiếng chuông cổ vang vọng bên tai.
Theo khẩu quyết quyền kinh không ngừng phát ra từ trong miệng hắn, trong đất trời giống như có một loại năng lượng nhìn không thấy, chạm không tới, nhưng lại thật sự tồn tại đang dồn về phía hắn, cổ lực lượng kia đè nặng lên người hắn, quấn quanh nắm đấm hắn vừa đánh ra.
Một quyền này đánh ra, Tống Thư Hàng chỉ một loại ảo giác như thể không khí ở trước người bị đánh nổ tung.
/996
|