Tiếng tru tréo của Cuồng Đao Tam Lãng quá chói tai, thế là Giang Tử Yên bèn lấy khăn lụa bịt miệng hắn lại.
- Ú ớ ú ớ.
Cuồng Đao Tam Lãng ú ớ mấy tiếng không cam tâm. Đáng giận, nếu không phải công lực cả đời hắn đã bị phong
ấn đến mức thấp nhất, thì với cảnh giới ngũ phẩm đỉnh phong của hắn, làm sao có thể bất lực cam chịu bị treo ngược ở đây chứ?
- Tam Lãng đạo hữu, tìm chết là một loại bệnh, phải trị.
Dược Sư nói.
Dược Sư vừa nói vừa quấy mấy loại dược thủy trong tay, dược thủy có ba màu chính là đen, đỏ và xanh lá, còn pha thêm một chút màu lam. Những màu sắc này trộn vào nhau tạo nên một thứ màu đáng sợ.
Trong mắt Cuồng Đao Tam Lãng lộ rõ vẻ hoảng sợ, hắn truyền âm nhập mật nói:
- Dược Sư huynh, ngươi muốn làm gì đấy?
Bây giờ hắn đã bị phong ấn hết công lực, chỉ có thể dùng kĩ xảo nhỏ như truyền âm nhập mật mà thôi.
- Cho nên, để ta chữa cái bệnh này cho Tam Lãng huynh đi.
Dược Sư nói với giọng rất ôn hòa:
- Yên tâm, thuốc này không đắng đâu, sau khi uống xong thì ngươi sẽ không tìm chết nữa.
- Đừng mà! Không muốn!
Cuồng Đao Tam Lãng liều mạng giãy dụa, thân mình lắc như cái xích đu ở giữa không trung:
- Người không tìm chết thì có khác gì con cá khô đâu? Không tìm chết thì thà chết còn hơn! Ta tuyệt đối sẽ không uống thứ thuốc đó!
- Chuyện này không phải là chuyện mà ngươi có thể quyết định được. Tử Yên, túm Tam Lãng đạo hữu lại. Thật là,
lớn thế này rồi mà vẫn còn muốn bị bóp mồm rót thuốc như trẻ con à? Thuốc đắng dã tật, uống vào khỏi bệnh đấy.
Dược Sư nói.
- Dược Sư huynh, chẳng phải ban nãy ngươi nói thuốc này không đắng sao? Ngươi bịp bợm thế!
Cuồng Đao Tam Lãng truyền âm nhập mật gào lên.
- Ha ha ha.
Dược Sư mỉm cười dịu dàng rồi bưng một bát lớn đi về phía Tam Lãng.
Giang Tử Yên phối hợp với hắn lấy bịt miệng của Tam Lãng ra, sau đó cô giữ đầu Tam Lãng, không cho lắc lư nữa.
- Ngoan ngoãn uống thuốc này đi, Tam Lãng đạo hữu.
Dược Sư lắc lư cái đầu, chiếc chuông trên đỉnh đầu vang lên leng keng không dứt.
- Không được, đường đường Cuồng Đao ta, không uống là không uống!
Cuồng Đao Tam Lãng chí khí ngút trời.
- Ha ha.
Dược Sư lại mỉm cười nhẹ nhàng. Sau đó hắn kết một thủ ấn, dược thủy trong bát bốc lên rồi chui vào miệng Cuồng Đao Tam Lãng như là vật sống.
Đây là một thủ pháp luyện đan. Trong quá trình luyện đan, tu sĩ phải thường xuyên khống chế đan dịch, khiến cho đan dịch chảy trôi linh hoạt trong lò luyện. Dược Sư rất am hiểu thủ pháp này.
Cho dù bây giờ Tam Lãng đang treo ngược thì hắn cũng có thể khống chế đan dịch đổ thẳng vào dạ dày Tam Lãng.
- Dược Sư huynh, ngươi đang ép ta sao?
Cuồng Đao Tam Lãng đột nhiên nói với giọng nghiêm túc:
- Ta nói cho ngươi biết, Tam Lãng ta có một tuyệt chiêu. Một khi ta dùng tuyệt chiêu này thì cả ta và ngươi đều không dễ chịu. Cho nên ta hi vọng Dược Sư huynh vẫn nên thả ta cho sớm là tốt… ú ớ ú ớ… Mới nói được một nửa thì Dược Sư đã không nương tình đổ hết đan dịch vào mồm Tam Lãng. Đan dịch chảy ngược lên, chui tận vào dạ dày của hắn.
- Mẹ ơi đắng, cái vị quái gì… Tam Lãng xanh cả mặt.
Đây hoàn toàn không phải là thứ mùi vị mà bốn chữ “thuốc đắng dã tật” có thể hình dung, đắng đến mức đầu lưỡi của hắn quéo lại.
Dược Sư cười ha hả giải thích với Cuồng Đao Tam Lãng:
- Đây là loại thuốc mà ta cố ý nghiên cứu ra vì Cuồng Đao Tam Lãng đạo hữu đáy. Thực ra có thể coi nó là một loại thuốc ức chế hưng phấn. Ta đã nghĩ rồi, lần nào Tam Lãng đạo hữu ngươi lao đầu tìm chết là lần ấy ngươi hưng phấn quá độ, cho nên thân thể bèn tìm chết mà không chịu nghe theo điều khiển. Loại dược thủy này sẽ ức chế hưng phấn của ngươi khi cảm xúc của ngươi bắt đầu kích động, thế là có thể giảm bớt xác suất tìm chết của ngươi xuống đáng kể đấy.
Cuồng Đao Tam Lãng trắng bệch cả mặt mày, ánh mắt thấm đượm vẻ sống chẳng còn gì lưu luyến.
Nói cách khác, khao khát tìm chết của hắn sẽ bị ức chế ư?
Dược tề này đáng sợ quá đi mất!
- Không ngờ Dược Sư huynh lại có thể đối xử với ta như vậy. Ngươi đang ép ta đó, ta sẽ sử dụng tuyệt chiêu thật đó!
Cuồng Đao Tam Lãng nghiêm túc nói.
Dược Sư nhún vai.
Cuồng Đao Tam Lãng quay đầu sang, nhìn thẳng vào Giang Tử Yên rồi bảo:
- Tử Yên cô nương, ta nói cho cô một điều nhé, ta yêu cô! Từ hôm nay trở đi, Lãng mỗ ta đây muốn bắt đầu theo đuổi cô! Ta tin rằng chúng ta sẽ nhanh chóng trở thành một đôi đạo lữ song tu. Đến lúc đó, tên ngu ngốc Dược Sư này sẽ ngồi trong góc tường khóc thầm. Thế nào, có muốn yêu đương với Lãng mỗ không?
- Không thèm.
Giang Tử Yên từ chối một cách tuyệt tình.
- Quả nhiên không được sao?
Sắc mặt của Cuồng Đao Tam Lãng bình tĩnh đến không ngờ:
- Quả nhiên đúng như những gì ta nghĩ, Giang Tử Yên cô nương yêu Dược Sư sâu đậm thật nhỉ.
- Chuyện này ai ở trong nhóm Cửu Châu số 1 mà chẳng biết?
Giang Tử Yên che miệng cười, hai con mắt đã biến thành màu tím tà khí từ khi nào.
- Sư đồ luyến đúng là kích thích quá.
Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Dược Sư:
-..
Muốn nện cha này quá đi!
- Thế này nhé, giao dịch với ta đi, Giang Tử Yên cô nương.
Cuồng Đao Tam Lãng nói:
- Ta cam đoan trong vòng một năm sẽ đẩy được cô và Dược Sư huynh vào động phòng, trở thành đạo lữ song tu của nhau! Có làm hay không? Chắc là cô cũng biết năng lực của ta rồi. Có ta giúp đỡ, ta cam đoan sẽ khiến cho Dược Sư phải quỳ phục dưới bóng quần thạch lựu của cô, cam tâm tình nguyện làm đạo lữ song tu với cô, cô nói gì hắn phải nghe nấy, cả đời này không rời được khỏi cô! Chỉ cần bây giờ cô thả ta ra, một năm sau cô sẽ có được cả thân thể và linh hồn của Dược Sư.
Dược Sư giật thót trong lòng, vội vàng định ngăn cản Cuồng Đao Tam Lãng.
- Nói thật, ta động lòng đấy.
Giang Tử Yên cười nói:
- Nhưng xin lỗi ngươi, ta từ chối.
Đùa à? Nếu cần có Tam Lãng giúp đỡ mới có thể trở thành đạo lữ song tu của Dược Sư thì chẳng phải chứng minh là mị lực của cô không đủ sao? Chỉ riêng điểm ấy thôi là cô đã không thể đồng ý được rồi.
Cuồng Đao Tam Lãng cả kinh thốt lên:
- Hả? Hả? Ơ kìa! Không đúng! Tử Yên cô nương, sao cô lại không diễn đúng kịch bản thế?
- Cho dù không có ngươi hỗ trợ, thì sớm muộn gì Dược Sư cũng là của ta.
Giang Tử Yên cô nương nói rất mực tự tin.
- Đáng giận, kịch bản này không đúng! Tử Yên cô nương, cô suy nghĩ cho kĩ đi, nếu cô không hợp tác với ta, thì bao giờ ta được tự do, ta sẽ dẫn một đoàn tiên tử đến theo đuổi Dược Sư. Đến lúc đó, nhất định cô sẽ phải hối hận.
Cuồng Đao Tam Lãng uy hiếp.
- Ha ha ha.
Giang Tử Yên cô nương bật cười, mười phần tà khí:
- Thế thì ngươi cũng phải được tự do trước đã.
Cuồng Đao Tam Lãng bỗng cảm thấy có luồng khí lạnh chạy dọc từ trán xuống tận gan bàn chân:
- Không phải đâu! Tử Yên cô nương, ban nãy ta nói đùa thôi. Ta nói mà không nghĩ, ta nói chơi thôi mà. Cô đừng tính những lời vừa rồi, đó không phải là lời thật lòng của ta đâu, cô hãy quên những gì ta vừa nói đi.
Giang Tử Yên cười hiền dịu:
- Ha ha.
Dược Sư ở bên cạnh xoa cằm:
- Thuốc trị tìm chết thất bại à?
Thuốc trị tìm chết chính là bát dược tề chữa bệnh tìm chết ban nãy. Xem ra thuốc không có hiệu quả rồi. Bởi vì Cuồng Đao Tam Lãng vừa mới uống xong đã tìm chết ngay mấy lần liên tiếp.
Tam Lãng bị bệnh nặng quá hay là lượng thuốc chưa đủ, hay là mình tìm chưa đúng bệnh của hắn đây?
… Bình minh lên.
Trong đêm vừa rồi, ngoại trừ mấy tên chiến sĩ nhím biển đến quấy rối thì không còn chuyện gì khác nữa.
Tống Thư Hàng nhờ Bạch Tôn Giả kiểm tra tình hình thân thể của mình một lượt, không bị nguyền rủa, cũng không bị công kích tinh thần. Trừ ấn kí Đồ Hải Đảm giả ra thì cả người hắn cũng không có ấn kí nào mới.
Bạch Tôn Giả cũng không kiểm tra ra vấn đề gì.
Sáng sớm.
Tống Thư Hàng day day trán, chuẩn bị đi rèn luyện buổi sáng.
Lúc này, Cao Mỗ Mỗ và Thôn Vân đại sư đều đi tới.
- Thư Hàng!
Cao Mỗ Mỗ nói với vẻ hưng phấn, tuy hắn thức trắng đêm nhưng tinh thần lại rất hứng khởi.
Cả Thôn Vân đại sư đứng cạnh hắn cũng dư thừa tinh lực.
- Sao sáng sớm ngày ra đã đến tìm ta thế?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Hôm qua ta và đại sư đã viết xong kịch bản phim rồi.
Cao Mỗ Mỗ hưng phấn nói rồi đưa cho Tống Thư Hàng một chồng bản thảo.
- Hả?
Tống Thư Hàng giật nảy cả mình.
Viết xong câu chuyện chỉ trong một đêm? Sau đó Thôn Vân đại sư còn chuyển thể xong kịch bản?
Hôm qua đại sư và Cao Mỗ Mỗ uống nhầm thuốc à?
Hắn nhận kịch bản với vẻ ngạc nhiên rồi xem qua.
Hình thức kịch bản với cách lồng thoại vào bối cảnh trông khá là nhức đầu.
Tống Thư Hàng lật giở một hồi rồi hỏi:
- Cao Mỗ Mỗ, câu chuyện chưa chuyển thể thành kịch bản đâu?
- Trong máy tính của tao nè.
Cao Mỗ Mỗ vung vẩy máy tính, dương dương tự đắc.
- Thế vào phòng tao nhé? Tao xem thử.
Tống Thư Hàng nhận chiếc máy tính rồi bảo.
Không ngờ hai người Cao Mỗ Mỗ lại có thể hoàn thành kịch bản chỉ trong một đêm. Thế chẳng phải là có thể quay phim ngay được rồi sao?
Bây giờ chỉ cần các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 liên hệ được với đoàn phim, rồi tìm đủ diễn viên, thế là có thể quay phim ngay rồi đúng không?
Thế này thì chắc là Bạch tiền bối sẽ vui lắm đây, Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Thế là hắn cầm máy tính đi vào phòng, chuẩn bị xem câu chuyện kia.
Đúng lúc này thì điện thoại của hắn vang lên.
Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra thì thấy một dãy số xa lạ. Hắn nghe máy:
- A lô, xin hỏi ai đấy?
- Xin hỏi đây có phải là anh Tống Thư Hàng không?
Từ đầu dây bên kia truyền tới giọng nói như của phát thanh viên:
- Đúng là tôi đây.
Tống Thư Hàng đáp.
- Chào anh, tôi là thành viên của đoàn làm phim Jacob. Chúng tôi nhận được lời mời của một vị tên là Linh Điệp tiên sinh, đến đây để quay một bộ phim cho anh Tống Thư Hàng. Bây giờ chúng tôi đã đến địa khu Giang Nam,
xin hỏi vị trí cụ thể của anh ở đâu ạ?
Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng lịch sự.
Tống Thư Hàng:
- … Đoàn làm phim Jacob ư? Sao nghe cái tên này quen thế nhỉ? Đó chẳng phải là tên của đạo diễn trứ danh thế giới sao? Trước đó ông ta và đoàn làm phim đã đến núi Ngưu Đỉnh ở Văn Châu để quay ngoại cảnh mà.
Nhận lời mời của Linh Điệp tiên sinh đến quay phim cho hắn? Linh Điệp tiên sinh chắc là Linh Điệp Tôn Giả, cha của Vũ Nhu Tử rồi?
Linh Điệp Tôn Giả đúng là một tiền bối chu đáo và thích giúp đỡ hậu bối. Tống Thư Hàng chưa hề nhờ hắn, thế mà hắn đã chủ động tìm một đạo diễn và đoàn phim tầm cỡ quốc tế tới rồi. Thật không biết phải cảm ơn Linh Điệp Tôn Giả thế nào cho tốt đây.
Thế là Tống Thư Hàng nói vị trí biệt thự của Ngư Kiều Kiều cho người nọ.
- Vâng, anh Tống Thư Hàng, chúng tôi sẽ đến vào khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa. Mặt khác, không biết kịch bản ở bên anh đã xong chưa?
Giọng nói trong điện thoại vô cùng nho nhã lễ độ.
Tống Thư Hàng nhìn kịch bản trong tay mình, thật là khéo quá:
- Có, kịch bản đã xong rồi.
- Ú ớ ú ớ.
Cuồng Đao Tam Lãng ú ớ mấy tiếng không cam tâm. Đáng giận, nếu không phải công lực cả đời hắn đã bị phong
ấn đến mức thấp nhất, thì với cảnh giới ngũ phẩm đỉnh phong của hắn, làm sao có thể bất lực cam chịu bị treo ngược ở đây chứ?
- Tam Lãng đạo hữu, tìm chết là một loại bệnh, phải trị.
Dược Sư nói.
Dược Sư vừa nói vừa quấy mấy loại dược thủy trong tay, dược thủy có ba màu chính là đen, đỏ và xanh lá, còn pha thêm một chút màu lam. Những màu sắc này trộn vào nhau tạo nên một thứ màu đáng sợ.
Trong mắt Cuồng Đao Tam Lãng lộ rõ vẻ hoảng sợ, hắn truyền âm nhập mật nói:
- Dược Sư huynh, ngươi muốn làm gì đấy?
Bây giờ hắn đã bị phong ấn hết công lực, chỉ có thể dùng kĩ xảo nhỏ như truyền âm nhập mật mà thôi.
- Cho nên, để ta chữa cái bệnh này cho Tam Lãng huynh đi.
Dược Sư nói với giọng rất ôn hòa:
- Yên tâm, thuốc này không đắng đâu, sau khi uống xong thì ngươi sẽ không tìm chết nữa.
- Đừng mà! Không muốn!
Cuồng Đao Tam Lãng liều mạng giãy dụa, thân mình lắc như cái xích đu ở giữa không trung:
- Người không tìm chết thì có khác gì con cá khô đâu? Không tìm chết thì thà chết còn hơn! Ta tuyệt đối sẽ không uống thứ thuốc đó!
- Chuyện này không phải là chuyện mà ngươi có thể quyết định được. Tử Yên, túm Tam Lãng đạo hữu lại. Thật là,
lớn thế này rồi mà vẫn còn muốn bị bóp mồm rót thuốc như trẻ con à? Thuốc đắng dã tật, uống vào khỏi bệnh đấy.
Dược Sư nói.
- Dược Sư huynh, chẳng phải ban nãy ngươi nói thuốc này không đắng sao? Ngươi bịp bợm thế!
Cuồng Đao Tam Lãng truyền âm nhập mật gào lên.
- Ha ha ha.
Dược Sư mỉm cười dịu dàng rồi bưng một bát lớn đi về phía Tam Lãng.
Giang Tử Yên phối hợp với hắn lấy bịt miệng của Tam Lãng ra, sau đó cô giữ đầu Tam Lãng, không cho lắc lư nữa.
- Ngoan ngoãn uống thuốc này đi, Tam Lãng đạo hữu.
Dược Sư lắc lư cái đầu, chiếc chuông trên đỉnh đầu vang lên leng keng không dứt.
- Không được, đường đường Cuồng Đao ta, không uống là không uống!
Cuồng Đao Tam Lãng chí khí ngút trời.
- Ha ha.
Dược Sư lại mỉm cười nhẹ nhàng. Sau đó hắn kết một thủ ấn, dược thủy trong bát bốc lên rồi chui vào miệng Cuồng Đao Tam Lãng như là vật sống.
Đây là một thủ pháp luyện đan. Trong quá trình luyện đan, tu sĩ phải thường xuyên khống chế đan dịch, khiến cho đan dịch chảy trôi linh hoạt trong lò luyện. Dược Sư rất am hiểu thủ pháp này.
Cho dù bây giờ Tam Lãng đang treo ngược thì hắn cũng có thể khống chế đan dịch đổ thẳng vào dạ dày Tam Lãng.
- Dược Sư huynh, ngươi đang ép ta sao?
Cuồng Đao Tam Lãng đột nhiên nói với giọng nghiêm túc:
- Ta nói cho ngươi biết, Tam Lãng ta có một tuyệt chiêu. Một khi ta dùng tuyệt chiêu này thì cả ta và ngươi đều không dễ chịu. Cho nên ta hi vọng Dược Sư huynh vẫn nên thả ta cho sớm là tốt… ú ớ ú ớ… Mới nói được một nửa thì Dược Sư đã không nương tình đổ hết đan dịch vào mồm Tam Lãng. Đan dịch chảy ngược lên, chui tận vào dạ dày của hắn.
- Mẹ ơi đắng, cái vị quái gì… Tam Lãng xanh cả mặt.
Đây hoàn toàn không phải là thứ mùi vị mà bốn chữ “thuốc đắng dã tật” có thể hình dung, đắng đến mức đầu lưỡi của hắn quéo lại.
Dược Sư cười ha hả giải thích với Cuồng Đao Tam Lãng:
- Đây là loại thuốc mà ta cố ý nghiên cứu ra vì Cuồng Đao Tam Lãng đạo hữu đáy. Thực ra có thể coi nó là một loại thuốc ức chế hưng phấn. Ta đã nghĩ rồi, lần nào Tam Lãng đạo hữu ngươi lao đầu tìm chết là lần ấy ngươi hưng phấn quá độ, cho nên thân thể bèn tìm chết mà không chịu nghe theo điều khiển. Loại dược thủy này sẽ ức chế hưng phấn của ngươi khi cảm xúc của ngươi bắt đầu kích động, thế là có thể giảm bớt xác suất tìm chết của ngươi xuống đáng kể đấy.
Cuồng Đao Tam Lãng trắng bệch cả mặt mày, ánh mắt thấm đượm vẻ sống chẳng còn gì lưu luyến.
Nói cách khác, khao khát tìm chết của hắn sẽ bị ức chế ư?
Dược tề này đáng sợ quá đi mất!
- Không ngờ Dược Sư huynh lại có thể đối xử với ta như vậy. Ngươi đang ép ta đó, ta sẽ sử dụng tuyệt chiêu thật đó!
Cuồng Đao Tam Lãng nghiêm túc nói.
Dược Sư nhún vai.
Cuồng Đao Tam Lãng quay đầu sang, nhìn thẳng vào Giang Tử Yên rồi bảo:
- Tử Yên cô nương, ta nói cho cô một điều nhé, ta yêu cô! Từ hôm nay trở đi, Lãng mỗ ta đây muốn bắt đầu theo đuổi cô! Ta tin rằng chúng ta sẽ nhanh chóng trở thành một đôi đạo lữ song tu. Đến lúc đó, tên ngu ngốc Dược Sư này sẽ ngồi trong góc tường khóc thầm. Thế nào, có muốn yêu đương với Lãng mỗ không?
- Không thèm.
Giang Tử Yên từ chối một cách tuyệt tình.
- Quả nhiên không được sao?
Sắc mặt của Cuồng Đao Tam Lãng bình tĩnh đến không ngờ:
- Quả nhiên đúng như những gì ta nghĩ, Giang Tử Yên cô nương yêu Dược Sư sâu đậm thật nhỉ.
- Chuyện này ai ở trong nhóm Cửu Châu số 1 mà chẳng biết?
Giang Tử Yên che miệng cười, hai con mắt đã biến thành màu tím tà khí từ khi nào.
- Sư đồ luyến đúng là kích thích quá.
Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Dược Sư:
-..
Muốn nện cha này quá đi!
- Thế này nhé, giao dịch với ta đi, Giang Tử Yên cô nương.
Cuồng Đao Tam Lãng nói:
- Ta cam đoan trong vòng một năm sẽ đẩy được cô và Dược Sư huynh vào động phòng, trở thành đạo lữ song tu của nhau! Có làm hay không? Chắc là cô cũng biết năng lực của ta rồi. Có ta giúp đỡ, ta cam đoan sẽ khiến cho Dược Sư phải quỳ phục dưới bóng quần thạch lựu của cô, cam tâm tình nguyện làm đạo lữ song tu với cô, cô nói gì hắn phải nghe nấy, cả đời này không rời được khỏi cô! Chỉ cần bây giờ cô thả ta ra, một năm sau cô sẽ có được cả thân thể và linh hồn của Dược Sư.
Dược Sư giật thót trong lòng, vội vàng định ngăn cản Cuồng Đao Tam Lãng.
- Nói thật, ta động lòng đấy.
Giang Tử Yên cười nói:
- Nhưng xin lỗi ngươi, ta từ chối.
Đùa à? Nếu cần có Tam Lãng giúp đỡ mới có thể trở thành đạo lữ song tu của Dược Sư thì chẳng phải chứng minh là mị lực của cô không đủ sao? Chỉ riêng điểm ấy thôi là cô đã không thể đồng ý được rồi.
Cuồng Đao Tam Lãng cả kinh thốt lên:
- Hả? Hả? Ơ kìa! Không đúng! Tử Yên cô nương, sao cô lại không diễn đúng kịch bản thế?
- Cho dù không có ngươi hỗ trợ, thì sớm muộn gì Dược Sư cũng là của ta.
Giang Tử Yên cô nương nói rất mực tự tin.
- Đáng giận, kịch bản này không đúng! Tử Yên cô nương, cô suy nghĩ cho kĩ đi, nếu cô không hợp tác với ta, thì bao giờ ta được tự do, ta sẽ dẫn một đoàn tiên tử đến theo đuổi Dược Sư. Đến lúc đó, nhất định cô sẽ phải hối hận.
Cuồng Đao Tam Lãng uy hiếp.
- Ha ha ha.
Giang Tử Yên cô nương bật cười, mười phần tà khí:
- Thế thì ngươi cũng phải được tự do trước đã.
Cuồng Đao Tam Lãng bỗng cảm thấy có luồng khí lạnh chạy dọc từ trán xuống tận gan bàn chân:
- Không phải đâu! Tử Yên cô nương, ban nãy ta nói đùa thôi. Ta nói mà không nghĩ, ta nói chơi thôi mà. Cô đừng tính những lời vừa rồi, đó không phải là lời thật lòng của ta đâu, cô hãy quên những gì ta vừa nói đi.
Giang Tử Yên cười hiền dịu:
- Ha ha.
Dược Sư ở bên cạnh xoa cằm:
- Thuốc trị tìm chết thất bại à?
Thuốc trị tìm chết chính là bát dược tề chữa bệnh tìm chết ban nãy. Xem ra thuốc không có hiệu quả rồi. Bởi vì Cuồng Đao Tam Lãng vừa mới uống xong đã tìm chết ngay mấy lần liên tiếp.
Tam Lãng bị bệnh nặng quá hay là lượng thuốc chưa đủ, hay là mình tìm chưa đúng bệnh của hắn đây?
… Bình minh lên.
Trong đêm vừa rồi, ngoại trừ mấy tên chiến sĩ nhím biển đến quấy rối thì không còn chuyện gì khác nữa.
Tống Thư Hàng nhờ Bạch Tôn Giả kiểm tra tình hình thân thể của mình một lượt, không bị nguyền rủa, cũng không bị công kích tinh thần. Trừ ấn kí Đồ Hải Đảm giả ra thì cả người hắn cũng không có ấn kí nào mới.
Bạch Tôn Giả cũng không kiểm tra ra vấn đề gì.
Sáng sớm.
Tống Thư Hàng day day trán, chuẩn bị đi rèn luyện buổi sáng.
Lúc này, Cao Mỗ Mỗ và Thôn Vân đại sư đều đi tới.
- Thư Hàng!
Cao Mỗ Mỗ nói với vẻ hưng phấn, tuy hắn thức trắng đêm nhưng tinh thần lại rất hứng khởi.
Cả Thôn Vân đại sư đứng cạnh hắn cũng dư thừa tinh lực.
- Sao sáng sớm ngày ra đã đến tìm ta thế?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Hôm qua ta và đại sư đã viết xong kịch bản phim rồi.
Cao Mỗ Mỗ hưng phấn nói rồi đưa cho Tống Thư Hàng một chồng bản thảo.
- Hả?
Tống Thư Hàng giật nảy cả mình.
Viết xong câu chuyện chỉ trong một đêm? Sau đó Thôn Vân đại sư còn chuyển thể xong kịch bản?
Hôm qua đại sư và Cao Mỗ Mỗ uống nhầm thuốc à?
Hắn nhận kịch bản với vẻ ngạc nhiên rồi xem qua.
Hình thức kịch bản với cách lồng thoại vào bối cảnh trông khá là nhức đầu.
Tống Thư Hàng lật giở một hồi rồi hỏi:
- Cao Mỗ Mỗ, câu chuyện chưa chuyển thể thành kịch bản đâu?
- Trong máy tính của tao nè.
Cao Mỗ Mỗ vung vẩy máy tính, dương dương tự đắc.
- Thế vào phòng tao nhé? Tao xem thử.
Tống Thư Hàng nhận chiếc máy tính rồi bảo.
Không ngờ hai người Cao Mỗ Mỗ lại có thể hoàn thành kịch bản chỉ trong một đêm. Thế chẳng phải là có thể quay phim ngay được rồi sao?
Bây giờ chỉ cần các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 liên hệ được với đoàn phim, rồi tìm đủ diễn viên, thế là có thể quay phim ngay rồi đúng không?
Thế này thì chắc là Bạch tiền bối sẽ vui lắm đây, Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Thế là hắn cầm máy tính đi vào phòng, chuẩn bị xem câu chuyện kia.
Đúng lúc này thì điện thoại của hắn vang lên.
Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra thì thấy một dãy số xa lạ. Hắn nghe máy:
- A lô, xin hỏi ai đấy?
- Xin hỏi đây có phải là anh Tống Thư Hàng không?
Từ đầu dây bên kia truyền tới giọng nói như của phát thanh viên:
- Đúng là tôi đây.
Tống Thư Hàng đáp.
- Chào anh, tôi là thành viên của đoàn làm phim Jacob. Chúng tôi nhận được lời mời của một vị tên là Linh Điệp tiên sinh, đến đây để quay một bộ phim cho anh Tống Thư Hàng. Bây giờ chúng tôi đã đến địa khu Giang Nam,
xin hỏi vị trí cụ thể của anh ở đâu ạ?
Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng lịch sự.
Tống Thư Hàng:
- … Đoàn làm phim Jacob ư? Sao nghe cái tên này quen thế nhỉ? Đó chẳng phải là tên của đạo diễn trứ danh thế giới sao? Trước đó ông ta và đoàn làm phim đã đến núi Ngưu Đỉnh ở Văn Châu để quay ngoại cảnh mà.
Nhận lời mời của Linh Điệp tiên sinh đến quay phim cho hắn? Linh Điệp tiên sinh chắc là Linh Điệp Tôn Giả, cha của Vũ Nhu Tử rồi?
Linh Điệp Tôn Giả đúng là một tiền bối chu đáo và thích giúp đỡ hậu bối. Tống Thư Hàng chưa hề nhờ hắn, thế mà hắn đã chủ động tìm một đạo diễn và đoàn phim tầm cỡ quốc tế tới rồi. Thật không biết phải cảm ơn Linh Điệp Tôn Giả thế nào cho tốt đây.
Thế là Tống Thư Hàng nói vị trí biệt thự của Ngư Kiều Kiều cho người nọ.
- Vâng, anh Tống Thư Hàng, chúng tôi sẽ đến vào khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa. Mặt khác, không biết kịch bản ở bên anh đã xong chưa?
Giọng nói trong điện thoại vô cùng nho nhã lễ độ.
Tống Thư Hàng nhìn kịch bản trong tay mình, thật là khéo quá:
- Có, kịch bản đã xong rồi.
/996
|