Tu Chân Liêu Thiên Quần
Chương 669: Xin Tiền Bối Hãy Dạy Ta Thuật Phân Thân Spam Nhóm Chat Chuyên Nghiệp Đi.
/996
|
Dưới sự khống chế của Bạch Tôn Giả, Cao Thăng sư huynh do Tống Thư Hàng sắm vai bước từng bước đến gần Lăng Dạ, bảo đao Bá Toái trong tay thi triển đao pháp trụ cột.
Mỗi đao đều mang khí phách lẫm liệt, uy vũ ngời ngời.
Nhân vật chính Lăng Dạ do Bạch tiền bối diễn rơi vào thế yếu, mệt mỏi chống cự, đạo bào cũng bị cắt rách mấy mảnh liền.
Cảnh quay tiến hành rất thuận lợi, chỉ cần cứ tiếp tục diễn như vậy thì Cao Thăng sư huynh sẽ đánh nhân vật chính Lăng Dạ trọng thương… rồi sư tỷ sẽ bước tới dịu dàng an ủi Lăng Dạ, thế là cảnh đầu tiên kết thúc.
Thế nhưng Tống Thư Hàng lại bắt đầu sợ.
Không ổn, không ổn tí nào!
Diễn xuất của Bạch Tôn Giả thực sự rất ổn, một mình tôn giả khống chế hai nhân vật diễn trận luận võ cũng cực kì thuận lợi.
Nhưng trên đạo bào của Bạch Tôn Giả có càng nhiều vết rách thì dự cảm không lành trong lòng Tống Thư Hàng lại càng mãnh liệt.
Hắn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt sắc bén đóng đinh trên người mình. Nếu những ánh mắt này mà biến được thành mũi tên thì bây giờ Tống Thư Hàng đã gia nhập vào bộ tộc chiến sĩ nhím biển, trở thành một chiến sĩ nhím biển rồi.
Những ánh mắt như dao ấy xuất phát từ các tiên tử trong nhóm Cửu Châu số 1 và toàn thể thành viên trong đoàn phim, bao gồm cả những người như Bạch Hạc Chân Quân nữa.
Đóng phim mà, các tiên tử tỷ tỷ ơi, đây chỉ là đóng phim thôi mà!
Tống Thư Hàng thấy lưng mình âm ẩm, những ánh mắt ấy mang lại cho hắn áp lực như núi. Hắn biết nếu còn cứ thế này thì những ánh mắt sắc bén ấy sẽ còn gia tăng thêm nữa.
Trừ áp lực từ những ánh nhìn kia thì bản thân Tống Thư Hàng cũng cảm thấy áp lực nặng nề.
Đạo bào trên người Bạch tiền bối bị cắt rách, da thịt của ngài như ẩn như hiện qua từng vết rách ấy… Bạch tiền bối
ở trạng thái này bộc phát ra mị lực đáng sợ.
Giống như khi hắn tìm chết trước mặt Bạch tiền bối ngày nào, tiền bối mỉm cười xán lạn, thiên địa lập tức biến thành hai màu đen trắng, chỉ có ngài là sắc màu rực rỡ duy nhất trên thế gian. Tống Thư Hàng lạnh run cả người, hắn cảm thấy nếu cứ tiếp diễn thế này thì sau khi phim chiếu hắn sẽ toi đời,
người ta sẽ làm thịt hắn mất.
Có phải bây giờ nên tạm dừng một chút không?
… Dường như nghe thấy tiếng lòng của Tống Thư Hàng.
- CUT!
Đạo diễn Jacob hô ngừng.
Sau đó nhân viên hóa trang và nhân viên tổ đạo cụ của đoàn phim chạy ra.
- Làm sao thế?
Bạch Tôn Giả nghi hoặc nhìn về phía đạo diễn Jacob, ngài cảm thấy trạng thái của mình bây giờ rất tốt, hoàn toàn có thể diễn một mạch xong cảnh này luôn mà.
Đạo diễn Jacob cười ha hả rồi nói:
- Dừng cảnh này ở đây để hóa trang cho hai diễn viên một chút. Tống Bạch tiên sinh cần bôi chút máu đạo cụ này,
theo kịch bản còn có một đoạn nhân vật chính Lăng Dạ bị Cao Thăng sư huynh đánh hộc máu kia, Tống Bạch tiên sinh muốn dùng máu vị gì?
Bạch Tôn Giả gật đầu, thì ra là thế.
Thế là thành viên tổ đạo cụ và nhân viên hóa trang chạy lên hóa trang cho Bạch tiền bối.
Chủ yếu là bôi một ít máu nhân tạo vào các vết rách trên y phục của Bạch tiền bối, và dán một vài vết thương máu me lên người ngài.
… Trong tình huống bình thường khi quay cảnh đánh võ thì phải quay rồi dừng vài lần, quay từng cảnh, từng cảnh nhỏ một.
Ví dụ như khi nhân vật chính Lăng Dạ lên sân khấu chẳng hạn, nếu nhân vật chính có tư thế không đẹp thì phải quay đi quay lại cho đẹp mới thôi.
Đôi khi đang định quay cảnh gió to bụi cuốn đầy trời mà ống kính không đẩy đúng cũng phải quay lại.
Mỗi động tác đánh nhau đều thiết kế từ trước, đứng đúng tư thế từ trước, khi quay thì cứ theo tiết tấu mà đánh một hai ba, nếu tiết tấu không tốt cũng phải quay lại.
Thế nhưng đạo diễn Jacob biết bộ phim mà mình đang quay khá là đặc biệt.
Khi nhà tài trợ Linh Điệp tiên sinh dùng một số tiền lớn mời hắn quay phim thì cũng đã nói với hắn rồi. Diễn viên của bộ phim này không thể quay đi quay lại một cảnh như các diễn viên khác được.
Nếu một cảnh mà phải quay đi quay lại mãi như phim bình thường thì đám diễn viên này sẽ bùng nổ ngay.
Bộ phim này cứ theo kịch bản mà quay một lượt thôi. Nói thật, khi đồng ý quay bộ phim này thì trong lòng đạo diễn Jacob đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Thậm chí hắn còn giao hẹn với Linh Điệp tiên sinh rằng, nếu cuối cùng bộ phim này không được như ý thì hắn sẽ không ghi tên mình vào đằng sau hai chữ “Đạo diễn” kia.
Linh Điệp tiên sinh đồng ý với yêu cầu của hắn một cách cực kì thoải mái. Thư Hàng tiểu hữu chỉ cần có đạo diễn quay bộ phim này ra mà thôi, đạo diễn và tổ kĩ thuật ổn là được. Còn thì, Linh Điệp Tôn Giả tin rằng chẳng ai trong nhóm Cửu Châu số 1 để ý đạo diễn là ai đâu.
Chính vì điều kiện ấy, cho nên dù bộ phim có nát như tương thì cũng không để lại vết nhơ trong đời đạo diễn của Jacob, cộng thêm số tiền công khổng lồ và trạng thái của bản thân mù mờ, nên Jacob tiên sinh cứ thế đồng ý đi quay bộ phim này luôn.
Nhưng bây giờ xem ra bộ phim này còn hay hơn tưởng tượng của hắn nhiều.
Cho dù không hề thiết kế các động tác võ thuật từ trước, thế mà cảnh đánh nhau ban nãy vẫn siêu ngầu, siêu kích thích luôn!
… Bạch Tôn Giả không những không phản cảm với việc hóa trang mà còn cảm thấy rất hứng thú. Nhìn cô bé thợ hóa trang dán vết thương và vẽ vết bầm trên người mình, Bạch Tôn Giả cảm thấy mới lạ lắm.
Cô gái trẻ hóa trang cho Bạch tiền bối thì ngượng ngùng đỏ mặt, nhộn nhạo lòng xuân.
… Tống Thư Hàng không cần hóa trang nhiều, chỉ cần chỉnh sửa đạo bào và sửa sang kiểu tóc một chút là OK.
Cổ Hồ Quan Chân Quân vừa vười vừa nói:
- Thư Hàng tiểu hữu, bộ dạng không có lông mày của ngươi mang ra diễn Cao Thăng sư huynh hợp thật đấy,
ngươi cạo đấy à?
Tống Thư Hàng:
- … Móa nó! Từ lúc bắt đầu quay phim đến giờ hắn vẫn không có lông mày à?
- Nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta quay tiếp.
Đạo diễn Jacob nói.
Vừa nói, hắn vừa tua cảnh đầu tiên của phim để xem lại.
Trong quá trình đóng phim, sau khi quay xong một cảnh thì đạo diễn và đoàn phim sẽ xem lại xem có vấn đề gì không.
Duyệt được là tốt nhất, còn nếu đạo diễn không ưng thì lại phải quay thêm lần nữa… Đôi khi diễn viên diễn rất ổn, nhưng sương khói không ổn, hoặc bão cát gió máy quá lớn… thì cũng phải quay lại.
Có nhiều diễn viên chết đến hơn chục lần mới “chết” thành công. Một phút trên sân khấu, mười năm công dưới đài.
Thế nhưng bộ phim này khác hẳn những bộ phim hắn từng quay trong quá khứ.
- OK Đạo diễn Jacob gật đầu hài lòng.
… Bạch Tôn Giả còn cần thêm thời gian hóa trang.
Tống Thư Hàng bèn chạy ra chỗ các tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1.
- Bắc Hà tiền bối, ban nãy ta thấy mọi người bên cái gì hình tròn, là thứ gì đó?
Tống Thư Hàng đến chỗ Bắc Hà Tán Nhân rồi hỏi. Nếu lúc trước hắn không nhìn nhầm thì hình như đó là một cái vòng hoa.
- Bí mật.
Bắc Hà Tán Nhân cười ha hả rồi đáp.
- Tiền bối, đừng quậy mà, cứu ta cái đi.
Tống Thư Hàng nói.
- Cứu gì mà cứu, chẳng phải Bạch tiền bối đã solo hết màn đánh nhau rồi hay sao? Ngươi còn lo cái gì nữa?
Bắc Hà Tán Nhân hỏi.
- Ta cảm thấy cứ quay thế này thì sớm muộn ta cũng tiêu đời.
Tống Thư Hàng nói rất nghiêm túc:
- Trong cảnh đánh nhau ban nãy, khi Bạch Tôn Giả khống chế ta dùng đao cắt rách đạo bào của ngài ấy, thì toàn bộ thành viên đoàn phim đều nhìn ta với ánh mắt hình viên đạn.
Trong đoạn tiếp theo hắn còn phải chém Bạch Tôn Giả bị thương, bị trọng thương kia kìa!
Tiêu luôn, tiêu thật chứ chẳng chơi đâu!
Bắc Hà Tán Nhân
- Thế giờ ngươi định thế nào?
- Có diễn viên đóng thế không? Cho lên đóng thay ta đi?
Tống Thư Hàng hỏi.
Mới đầu hắn còn định cho hòa thượng Tây lên sàn thay mình, thế nhưng lực sát thương của Bạch tiền bối lớn thế này, gạt người ta thì không có tốt.
- Thư Hàng tiểu hữu, bây giờ bất cứ đạo hữu nào đồng ý thì ngươi đều có thể mời hắn lên diễn thay ngươi. Bắc Hà Tán Nhân cười nói.
- Lấy đâu ra đạo hữu nào đồng ý cơ chứ.
Tống Thư Hàng nói.
- Thế thì ngươi chết tâm… à nhầm, yên tâm đi, tang lễ của ngươi sẽ vô cùng long trọng.
Bắc Hà Tán Nhân bảo.
- Ta nói nghiêm túc đó, Bắc Hà tiền bối.
Tống Thư Hàng nói:
- Thực ra ta có mấy phương án thế này.
- Phương án gì?
Bắc Hà Tán Nhân hỏi.
- Trong nhóm Cửu Châu số 1 nhất định là có thuật phân thân chuyên dùng để spam tin nhắn đúng không? Bắc Hà tiền bối dạy ta thuật này đi! Ta sẽ phân thân ra diễn cùng Bạch tiền bối cảnh phim này!
Tống Thư Hàng cảm thấy chủ ý của mình rất tuyệt luôn.
- Thuật phân thân chuyên dùng để spam trong nhóm á? Sao ta lại không biết pháp thuật này nhỉ?
Bắc Hà Tán Nhân ngơ ra.
Tống Thư Hàng:
- … Không còn cách nào khác, đành phải dùng chiêu cuối cùng thôi.
- Bắc Hà tiền bối, ngươi nhìn này.
Tống Thư Hàng lấy con rối Huyết Trì dung động trong túi thu nhỏ một tấc ra.
Đó chính là con rối đã lặng lẽ ăn linh thạch của hắn.
Nhưng khi lấy con rối ra thì Tống Thư Hàng lại lấy được hai cái.
Một là con rối Huyết Trì dung động, còn lại là con búp bê gỗ nhỏ bị phá tanh bành.
"Con búp bê gỗ nát bấy này ở đâu ra nhỉ?" Tống Thư Hàng nghĩ mãi mới nhớ ra lai lịch của nó. Đó là lần đầu tiên hắn trải nghiệm thực tại ảo của Bạch Tôn Giả, sau khi sa mạc nóng cháy biến mất thì hắn phát hiện ra con búp bê gỗ tan nát này cạnh chân mình.
Lúc ấy hắn tiện tay nhặt lên và giữ tới giờ luôn.
- Bắc Hà tiền bối, ngươi xem có cách nào để cho đám con rối này lên đài thay ta không?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Ngươi lấy cái này ở đâu ra đây? Đây là tác phẩm của Mặc môn thời cổ hả. Nhưng bây giờ thì nó không còn khởi động được nữa rồi.
Bắc Hà Tán Nhân cười nói.
Sắc mặt Tống Thư Hàng đắng ngắt.
- Thế nhưng cái kia thì thú vị phết đấy, con rối gỗ nho nhỏ kia kìa, để ta sửa lại nó cho ngươi. Ừm, cần có một viên linh thạch tứ phẩm làm trung tâm hoạt động, ngươi có muốn sửa không?
Bắc Hà Tán Nhân nói.
- Thứ này có lên đài thay ta được không?
Tống Thư Hàng hỏi với vẻ tò mò.
- Có thể đấy.
Bắc Hà Tán Nhân hỏi:
- Muốn sửa không nào?
- Muốn!
Tống Thư Hàng dứt khoát lấy linh thạch ra rồi giao con rối cho Bắc Hà Tán Nhân.
… Con rối này là một con rối thế thân loại hình trinh sát, lúc trước Cảnh Mạch đà chủ của Vô Cực Ma tông bị Công Tử Hải kích đọng, đã đến địa khu Giang Nam định xử lý Tống Thư Hàng.
Khi Dược Sư mua ngôi nhà kia thì Cảnh Mạch đà chủ dùng con rối này, sai nó đến nhà Dược Sư thu thập tin tức.
Ai dè vừa vào đến cửa thì đã gặp ngay sa mạc nóng bỏng của Bạch Tôn Giả, không những không thu được tin tức gì mà còn bị thiếu niên áo xanh và bạch mã đánh nát bét ra.
Mỗi đao đều mang khí phách lẫm liệt, uy vũ ngời ngời.
Nhân vật chính Lăng Dạ do Bạch tiền bối diễn rơi vào thế yếu, mệt mỏi chống cự, đạo bào cũng bị cắt rách mấy mảnh liền.
Cảnh quay tiến hành rất thuận lợi, chỉ cần cứ tiếp tục diễn như vậy thì Cao Thăng sư huynh sẽ đánh nhân vật chính Lăng Dạ trọng thương… rồi sư tỷ sẽ bước tới dịu dàng an ủi Lăng Dạ, thế là cảnh đầu tiên kết thúc.
Thế nhưng Tống Thư Hàng lại bắt đầu sợ.
Không ổn, không ổn tí nào!
Diễn xuất của Bạch Tôn Giả thực sự rất ổn, một mình tôn giả khống chế hai nhân vật diễn trận luận võ cũng cực kì thuận lợi.
Nhưng trên đạo bào của Bạch Tôn Giả có càng nhiều vết rách thì dự cảm không lành trong lòng Tống Thư Hàng lại càng mãnh liệt.
Hắn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt sắc bén đóng đinh trên người mình. Nếu những ánh mắt này mà biến được thành mũi tên thì bây giờ Tống Thư Hàng đã gia nhập vào bộ tộc chiến sĩ nhím biển, trở thành một chiến sĩ nhím biển rồi.
Những ánh mắt như dao ấy xuất phát từ các tiên tử trong nhóm Cửu Châu số 1 và toàn thể thành viên trong đoàn phim, bao gồm cả những người như Bạch Hạc Chân Quân nữa.
Đóng phim mà, các tiên tử tỷ tỷ ơi, đây chỉ là đóng phim thôi mà!
Tống Thư Hàng thấy lưng mình âm ẩm, những ánh mắt ấy mang lại cho hắn áp lực như núi. Hắn biết nếu còn cứ thế này thì những ánh mắt sắc bén ấy sẽ còn gia tăng thêm nữa.
Trừ áp lực từ những ánh nhìn kia thì bản thân Tống Thư Hàng cũng cảm thấy áp lực nặng nề.
Đạo bào trên người Bạch tiền bối bị cắt rách, da thịt của ngài như ẩn như hiện qua từng vết rách ấy… Bạch tiền bối
ở trạng thái này bộc phát ra mị lực đáng sợ.
Giống như khi hắn tìm chết trước mặt Bạch tiền bối ngày nào, tiền bối mỉm cười xán lạn, thiên địa lập tức biến thành hai màu đen trắng, chỉ có ngài là sắc màu rực rỡ duy nhất trên thế gian. Tống Thư Hàng lạnh run cả người, hắn cảm thấy nếu cứ tiếp diễn thế này thì sau khi phim chiếu hắn sẽ toi đời,
người ta sẽ làm thịt hắn mất.
Có phải bây giờ nên tạm dừng một chút không?
… Dường như nghe thấy tiếng lòng của Tống Thư Hàng.
- CUT!
Đạo diễn Jacob hô ngừng.
Sau đó nhân viên hóa trang và nhân viên tổ đạo cụ của đoàn phim chạy ra.
- Làm sao thế?
Bạch Tôn Giả nghi hoặc nhìn về phía đạo diễn Jacob, ngài cảm thấy trạng thái của mình bây giờ rất tốt, hoàn toàn có thể diễn một mạch xong cảnh này luôn mà.
Đạo diễn Jacob cười ha hả rồi nói:
- Dừng cảnh này ở đây để hóa trang cho hai diễn viên một chút. Tống Bạch tiên sinh cần bôi chút máu đạo cụ này,
theo kịch bản còn có một đoạn nhân vật chính Lăng Dạ bị Cao Thăng sư huynh đánh hộc máu kia, Tống Bạch tiên sinh muốn dùng máu vị gì?
Bạch Tôn Giả gật đầu, thì ra là thế.
Thế là thành viên tổ đạo cụ và nhân viên hóa trang chạy lên hóa trang cho Bạch tiền bối.
Chủ yếu là bôi một ít máu nhân tạo vào các vết rách trên y phục của Bạch tiền bối, và dán một vài vết thương máu me lên người ngài.
… Trong tình huống bình thường khi quay cảnh đánh võ thì phải quay rồi dừng vài lần, quay từng cảnh, từng cảnh nhỏ một.
Ví dụ như khi nhân vật chính Lăng Dạ lên sân khấu chẳng hạn, nếu nhân vật chính có tư thế không đẹp thì phải quay đi quay lại cho đẹp mới thôi.
Đôi khi đang định quay cảnh gió to bụi cuốn đầy trời mà ống kính không đẩy đúng cũng phải quay lại.
Mỗi động tác đánh nhau đều thiết kế từ trước, đứng đúng tư thế từ trước, khi quay thì cứ theo tiết tấu mà đánh một hai ba, nếu tiết tấu không tốt cũng phải quay lại.
Thế nhưng đạo diễn Jacob biết bộ phim mà mình đang quay khá là đặc biệt.
Khi nhà tài trợ Linh Điệp tiên sinh dùng một số tiền lớn mời hắn quay phim thì cũng đã nói với hắn rồi. Diễn viên của bộ phim này không thể quay đi quay lại một cảnh như các diễn viên khác được.
Nếu một cảnh mà phải quay đi quay lại mãi như phim bình thường thì đám diễn viên này sẽ bùng nổ ngay.
Bộ phim này cứ theo kịch bản mà quay một lượt thôi. Nói thật, khi đồng ý quay bộ phim này thì trong lòng đạo diễn Jacob đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Thậm chí hắn còn giao hẹn với Linh Điệp tiên sinh rằng, nếu cuối cùng bộ phim này không được như ý thì hắn sẽ không ghi tên mình vào đằng sau hai chữ “Đạo diễn” kia.
Linh Điệp tiên sinh đồng ý với yêu cầu của hắn một cách cực kì thoải mái. Thư Hàng tiểu hữu chỉ cần có đạo diễn quay bộ phim này ra mà thôi, đạo diễn và tổ kĩ thuật ổn là được. Còn thì, Linh Điệp Tôn Giả tin rằng chẳng ai trong nhóm Cửu Châu số 1 để ý đạo diễn là ai đâu.
Chính vì điều kiện ấy, cho nên dù bộ phim có nát như tương thì cũng không để lại vết nhơ trong đời đạo diễn của Jacob, cộng thêm số tiền công khổng lồ và trạng thái của bản thân mù mờ, nên Jacob tiên sinh cứ thế đồng ý đi quay bộ phim này luôn.
Nhưng bây giờ xem ra bộ phim này còn hay hơn tưởng tượng của hắn nhiều.
Cho dù không hề thiết kế các động tác võ thuật từ trước, thế mà cảnh đánh nhau ban nãy vẫn siêu ngầu, siêu kích thích luôn!
… Bạch Tôn Giả không những không phản cảm với việc hóa trang mà còn cảm thấy rất hứng thú. Nhìn cô bé thợ hóa trang dán vết thương và vẽ vết bầm trên người mình, Bạch Tôn Giả cảm thấy mới lạ lắm.
Cô gái trẻ hóa trang cho Bạch tiền bối thì ngượng ngùng đỏ mặt, nhộn nhạo lòng xuân.
… Tống Thư Hàng không cần hóa trang nhiều, chỉ cần chỉnh sửa đạo bào và sửa sang kiểu tóc một chút là OK.
Cổ Hồ Quan Chân Quân vừa vười vừa nói:
- Thư Hàng tiểu hữu, bộ dạng không có lông mày của ngươi mang ra diễn Cao Thăng sư huynh hợp thật đấy,
ngươi cạo đấy à?
Tống Thư Hàng:
- … Móa nó! Từ lúc bắt đầu quay phim đến giờ hắn vẫn không có lông mày à?
- Nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta quay tiếp.
Đạo diễn Jacob nói.
Vừa nói, hắn vừa tua cảnh đầu tiên của phim để xem lại.
Trong quá trình đóng phim, sau khi quay xong một cảnh thì đạo diễn và đoàn phim sẽ xem lại xem có vấn đề gì không.
Duyệt được là tốt nhất, còn nếu đạo diễn không ưng thì lại phải quay thêm lần nữa… Đôi khi diễn viên diễn rất ổn, nhưng sương khói không ổn, hoặc bão cát gió máy quá lớn… thì cũng phải quay lại.
Có nhiều diễn viên chết đến hơn chục lần mới “chết” thành công. Một phút trên sân khấu, mười năm công dưới đài.
Thế nhưng bộ phim này khác hẳn những bộ phim hắn từng quay trong quá khứ.
- OK Đạo diễn Jacob gật đầu hài lòng.
… Bạch Tôn Giả còn cần thêm thời gian hóa trang.
Tống Thư Hàng bèn chạy ra chỗ các tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1.
- Bắc Hà tiền bối, ban nãy ta thấy mọi người bên cái gì hình tròn, là thứ gì đó?
Tống Thư Hàng đến chỗ Bắc Hà Tán Nhân rồi hỏi. Nếu lúc trước hắn không nhìn nhầm thì hình như đó là một cái vòng hoa.
- Bí mật.
Bắc Hà Tán Nhân cười ha hả rồi đáp.
- Tiền bối, đừng quậy mà, cứu ta cái đi.
Tống Thư Hàng nói.
- Cứu gì mà cứu, chẳng phải Bạch tiền bối đã solo hết màn đánh nhau rồi hay sao? Ngươi còn lo cái gì nữa?
Bắc Hà Tán Nhân hỏi.
- Ta cảm thấy cứ quay thế này thì sớm muộn ta cũng tiêu đời.
Tống Thư Hàng nói rất nghiêm túc:
- Trong cảnh đánh nhau ban nãy, khi Bạch Tôn Giả khống chế ta dùng đao cắt rách đạo bào của ngài ấy, thì toàn bộ thành viên đoàn phim đều nhìn ta với ánh mắt hình viên đạn.
Trong đoạn tiếp theo hắn còn phải chém Bạch Tôn Giả bị thương, bị trọng thương kia kìa!
Tiêu luôn, tiêu thật chứ chẳng chơi đâu!
Bắc Hà Tán Nhân
- Thế giờ ngươi định thế nào?
- Có diễn viên đóng thế không? Cho lên đóng thay ta đi?
Tống Thư Hàng hỏi.
Mới đầu hắn còn định cho hòa thượng Tây lên sàn thay mình, thế nhưng lực sát thương của Bạch tiền bối lớn thế này, gạt người ta thì không có tốt.
- Thư Hàng tiểu hữu, bây giờ bất cứ đạo hữu nào đồng ý thì ngươi đều có thể mời hắn lên diễn thay ngươi. Bắc Hà Tán Nhân cười nói.
- Lấy đâu ra đạo hữu nào đồng ý cơ chứ.
Tống Thư Hàng nói.
- Thế thì ngươi chết tâm… à nhầm, yên tâm đi, tang lễ của ngươi sẽ vô cùng long trọng.
Bắc Hà Tán Nhân bảo.
- Ta nói nghiêm túc đó, Bắc Hà tiền bối.
Tống Thư Hàng nói:
- Thực ra ta có mấy phương án thế này.
- Phương án gì?
Bắc Hà Tán Nhân hỏi.
- Trong nhóm Cửu Châu số 1 nhất định là có thuật phân thân chuyên dùng để spam tin nhắn đúng không? Bắc Hà tiền bối dạy ta thuật này đi! Ta sẽ phân thân ra diễn cùng Bạch tiền bối cảnh phim này!
Tống Thư Hàng cảm thấy chủ ý của mình rất tuyệt luôn.
- Thuật phân thân chuyên dùng để spam trong nhóm á? Sao ta lại không biết pháp thuật này nhỉ?
Bắc Hà Tán Nhân ngơ ra.
Tống Thư Hàng:
- … Không còn cách nào khác, đành phải dùng chiêu cuối cùng thôi.
- Bắc Hà tiền bối, ngươi nhìn này.
Tống Thư Hàng lấy con rối Huyết Trì dung động trong túi thu nhỏ một tấc ra.
Đó chính là con rối đã lặng lẽ ăn linh thạch của hắn.
Nhưng khi lấy con rối ra thì Tống Thư Hàng lại lấy được hai cái.
Một là con rối Huyết Trì dung động, còn lại là con búp bê gỗ nhỏ bị phá tanh bành.
"Con búp bê gỗ nát bấy này ở đâu ra nhỉ?" Tống Thư Hàng nghĩ mãi mới nhớ ra lai lịch của nó. Đó là lần đầu tiên hắn trải nghiệm thực tại ảo của Bạch Tôn Giả, sau khi sa mạc nóng cháy biến mất thì hắn phát hiện ra con búp bê gỗ tan nát này cạnh chân mình.
Lúc ấy hắn tiện tay nhặt lên và giữ tới giờ luôn.
- Bắc Hà tiền bối, ngươi xem có cách nào để cho đám con rối này lên đài thay ta không?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Ngươi lấy cái này ở đâu ra đây? Đây là tác phẩm của Mặc môn thời cổ hả. Nhưng bây giờ thì nó không còn khởi động được nữa rồi.
Bắc Hà Tán Nhân cười nói.
Sắc mặt Tống Thư Hàng đắng ngắt.
- Thế nhưng cái kia thì thú vị phết đấy, con rối gỗ nho nhỏ kia kìa, để ta sửa lại nó cho ngươi. Ừm, cần có một viên linh thạch tứ phẩm làm trung tâm hoạt động, ngươi có muốn sửa không?
Bắc Hà Tán Nhân nói.
- Thứ này có lên đài thay ta được không?
Tống Thư Hàng hỏi với vẻ tò mò.
- Có thể đấy.
Bắc Hà Tán Nhân hỏi:
- Muốn sửa không nào?
- Muốn!
Tống Thư Hàng dứt khoát lấy linh thạch ra rồi giao con rối cho Bắc Hà Tán Nhân.
… Con rối này là một con rối thế thân loại hình trinh sát, lúc trước Cảnh Mạch đà chủ của Vô Cực Ma tông bị Công Tử Hải kích đọng, đã đến địa khu Giang Nam định xử lý Tống Thư Hàng.
Khi Dược Sư mua ngôi nhà kia thì Cảnh Mạch đà chủ dùng con rối này, sai nó đến nhà Dược Sư thu thập tin tức.
Ai dè vừa vào đến cửa thì đã gặp ngay sa mạc nóng bỏng của Bạch Tôn Giả, không những không thu được tin tức gì mà còn bị thiếu niên áo xanh và bạch mã đánh nát bét ra.
/996
|