- Lần này thử ‘Độn Pháp Ong Chúa’ xem sao!
Bạch Tôn Giả bấm một kiếm quyết, kiếm quang phát động, hóa thành một con ong chúa màu vàng phóng lên trời.
‘Đua phi kiếm’ là một trong những sở thích hàng đầu trong số rất nhiều sở thích của Bạch Tôn Giả, vì có thể làm cho mình đi bão nhanh hơn, thoải mái hơn, Bạch Tôn Giả đã học rất nhiều loại độn pháp, các môn các phái đều có. Như vậy mới có thể khiến hắn vui vẻ chơi trò đua phi kiếm dưới các loại hoàn cảnh và hạn chế.
Vù vù vù ~ Lần này tốc độ phi độn của phi kiếm càng nhanh hơn.
Tiếng kêu sợ hãi của Tống Thư Hàng, A Thập Lục vang lên hết đợt này đến đợt khác, mãi không ngừng lại…
Mà Bắc Hà Tán Nhân vì duy trì tôn nghiêm ‘tiền bối’ của mình nên hắn cắn chặt răng, dù cho sắc mặt trắng bệch cũng không để tiếng kêu thảm thiết thoát ra từ miệng mình.
‘Vèo vèo vèo vèo ~’ sau mười mấy hơi thở.
- Đến rồi!
Bạch Tôn Giả cười ha ha, hắn bấm một kiếm quyết, phi kiếm đáp xuống từ không trung, thuận lợi dừng lại phía trước cửa hàng Bạch Vân Y Y.
Bạch Tôn Giả lại vui sướng xử lý xong một đơn hàng, tâm tình rất ư là tốt:
- Đến nơi rồi, mọi người xuống phi kiếm đi. Ta còn phải tiếp tục nhận đơn mới, không đi dạo cửa hàng với các ngươi được, chút nữa gặp lại.
Vừa xuống xe, không đúng… là xuống phi kiếm, Tống Thư Hàng tiện thể túm lấy một cây cột đèn ở ven đường, cả người run rẩy mềm nhũn, ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Sau đó là Tô Thị A Thập Lục, cô và Tống Thư Hàng cùng nhau vịn cột đèn, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
Chỉ có Bắc Hà tiền bối vẫn duy trì phong độ, phất tay với Bạch Tôn Giả:
- Cảm ơn Bạch tiền bối, tạm biệt Bạch tiền bối.
- Tạm biệt, lát nữa nhớ đánh giá năm sao biểu thị hài lòng cho ta nhé.
Bạch Tôn Giả nói rồi ‘vèo’ một phát, lại ngự kiếm bay mất tăm. Hắn còn chưa chơi chán trò ‘cho thuê phi kiếm’ này, cũng không biết trong ‘Bạch Vân thành’ còn có bao nhiêu người bị làm hại nữa đây?
“Đáng tiếc Bạch Hạc Chân Quân không tới ‘Bạch Vân thành’, bằng không để hắn ngồi phi kiếm cho thuê của Bạch Tôn Giả cả ngày, đoán chừng hắn cũng cam tâm tình nguyện.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Bạch tiền bối vừa bay đi, Bắc Hà Tán Nhân vỗ đôi chân hơi nhũn ra của mình, phất tay với Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục:
- Thư Hàng, Tiểu A Thập Lục, ta đi mua đạo cụ cho đoàn phim trước đây, gặp lại sau nhé!
Không chờ hai người trả lời, Bắc Hà Tán Nhân đã vắt giò lên cổ chạy mất.
Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục dùng ánh mắt u oán nhìn Bắc Hà Tán Nhân chạy xa.
…
Tròn nửa giờ sau.
- Ngươi có ổn không đấy Thư Hàng?
Sắc mặt Tô Thị A Thập Lục trắng bệch, cảm giác thân thể còn chưa khôi phục lại từ ‘kích thích tốc độ chớp nhoáng’, chân vẫn đang phát run.
- Hơi khá hơn chút rồi, nhưng chân vẫn chưa có sức lại, đứng không vững. Cô thì sao?
Tống Thư Hàng cảm giác ‘chứng sợ độ cao’ của mình sắp nặng thêm.
- Đoán chừng còn phải hơn nửa phút nữa mới có thể khôi phục.
Tô Thị A Thập Lục thở dài.
Hai người nhìn nhau cười khổ, tiếp tục vịn cột đèn mà run rẩy.
…
Lúc này, bên cạnh cửa hàng Bạch Vân Y Y.
Đề Đao Thư Sinh, không đúng, hẳn là ‘Ngọc Kiếm Thư Sinh’ Tô Văn Khúc đang ôm mấy tấm thiếp thư pháp đi ra từ tiệm sách.
Năm mươi phút trước hắn đi ra khỏi ‘không gian thi lại vô hạn’, chiếm được nho bảo ‘Phong Thiền Bút’ kia. Vậy nên thuận đường đến nhà sách mua mấy tấm thiếp thư pháp viết phỏng theo, chuẩn bị dùng ‘Phong Thiền Bút’ kia luyện tập viết thư pháp.
Lúc hắn đi ra từ nhà sách, vừa nâng mắt thì thấy được dưới cột đèn cách đó không xa có một bóng người quen thuộc. Í, vị tiểu huynh đệ không có lông mày này không phải đạo hữu tham gia viết chính tả ‘Thánh Nhân Tu Thân Phú’ chung với hắn sao? Rốt cuộc hắn cũng thuận lợi ra khỏi không gian kia à, đúng là đáng mừng.
Đề Đao Thư Sinh Tô Văn Khúc đang muốn đi tới lên tiếng chào hỏi Tống Thư Hàng.
Nhưng sau khi đi vài bước đến gần, trong lòng hắn đột nhiên căng thẳng. Vị tiểu hữu không có lông mày và vị thiếu nữ không trang điểm phấn son mà dung mạo vẫn xinh đẹp bên cạnh hắn kia đang vịn cột đèn, sắc mặt tái nhợt, run rẩy không ngừng.
Đây là… bị điện giật rồi sao??
‘Bạch Vân thành’ đưa vào rất nhiều phát minh của người bình thường, kết hợp với pháp thuật của tu sĩ, từ đó xuất hiện rất nhiều đồ vật khoa học kỹ thuật đen.
Đám cột đèn này đều dùng điện chiếu sáng. Tuy xác suất vịn vào cột đèn rồi bị điện giật rất nhỏ, nhưng không phải không có.
- Hai vị đạo hữu đừng hoảng sợ, ta tới cứu các ngươi ngay đây!
Tô Văn Khúc nhanh chóng ném đống thiếp thư pháp trong tay xuống, đồng thời đưa tay moi lấy một cây bút lông từ trong ngực ra. Ngay sau đó hắn vung tay một cái, cây bút lông kia đón gió căng phồng lên, biến thành một cây bút khổng lồ.
Tiếp đó, trong ánh mắt nghi hoặc của Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục, bút lông khổng lồ trong tay Tô Văn Khúc quét ngang một cái, quét cho Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục đáng thương ngã nhào trên mặt đất.
Hai người suy yếu vô lực, không tránh kịp, cứ như vậy bị quét cho té sấp mặt.
Hai người ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương mặt khẩn trương của Đề Đao Thư Sinh Tô Văn Khúc.
Tống Thư Hàng:
- …
Tô Thị A Thập Lục:
- …
!
- Hai vị đạo hữu, giờ các ngươi không sao rồi chứ? Không ngờ ‘cột đèn’ trong Bạch Vân thành chúng ta lại bị rò rỉ điện, chờ quay lại ta nhất định sẽ cho người kiểm tra cẩn thận mỗi một cây cột đèn, bảo đảm sẽ không để chuyện như vậy phát sinh lần nữa.
Tô Văn Khúc thu hồi bút lông khổng lồ trong tay, sau đó gương mặt mang nụ cười hiền lành, đưa tay về phía Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục.
Tống Thư Hàng:
- …
Tô Thị A Thập Lục:
- …
Được rồi, cái tên này có lẽ là người tốt dở hơi.
- Lại gặp mặt rồi, Tô Văn Khúc đạo hữu… Thực ra ta và A Thập Lục không phải bị điện giật.
Tống Thư Hàng vươn tay nắm lấy tay Tô Văn Khúc, mượn lực đứng lên.
Không bị điện giật?
Tô Văn Khúc nghi hoặc hỏi:
- Không bị điện giật? Vậy sao hai vị lại mang vẻ mặt tái nhợt vịn cột đèn run rẩy không ngừng?
Tô Thị A Thập Lục tiếp lời giải thích:
- Bọn ta chỉ hơi choáng khi đi phi kiếm, vì vậy tựa vào cột đèn nghỉ ngơi chút.
Cô đã tích góp được ít sức lực, tự mình đứng lên, phủi quần áo.
Xấu hổ quá.
- Ngại quá, ngại quá! Ta còn tưởng rằng hai vị bị điện giật rồi.
Lúc Đề Đao Thư Sinh nghe đến đó, mặt thoáng cái đỏ lên, hận trên mặt đất không có cái lỗ cho hắn chui đầu vào!
Tống Thư Hàng thấy Đề Đao Thư Sinh đỏ mặt thành như vậy bèn lên tiếng nói:
- Nhưng tóm lại vẫn cảm ơn lòng tốt của Tô Văn Khúc đạo hữu.
Luôn cảm giác vị Đề Đao Thư Sinh này và hắn trời sinh đã khắc nhau… Mỗi lần hắn muốn giúp đỡ mình đều vô tình hố mình một phen.
Chẳng hạn như đợt ‘thi lại vô hạn’ hôm nay, hay sự kiện ‘điện giật’ vừa rồi.
*****************
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục khôi phục chút sức lực thì cáo biệt Đề Đao Thư Sinh, tiến vào cửa hàng ‘Bạch Vân Y Y’ kia.
A Thập Lục đã thích một kiểu giàu từ trước.
Sau khi vào cửa hàng, cô nhanh chóng tìm tới kiểu giày mình vừa ý kia, vật thật giống y hệt thứ cô nhìn thấy trên ‘sổ tay hướng dẫn mua’.
Tô Thị A Thập Lục hài lòng cầm giày lên, đi tới cạnh quầy.
Tô Thị A Thập Lục mở miệng dò hỏi:
- Chủ tiệm, đôi giày này bán sao?
Chủ tiệm là một vị nữ tu, cô ta liếc nhìn giày trong tay A Thập Lục, đáp lời:
- Đây là kiểu giày mới được bổ sung ‘Phù Không Thuật’, giá tiền là sáu khối linh thạch tam phẩm. Đạo hữu cô trả tiền mặt hay quẹt thẻ?
- Trả tiền mặt đi.
Tô Thị A Thập Lục đưa tay chuẩn bị lấy linh thạch.
Lúc này, Tống Thư Hàng nhẹ nhàng giữ cô lại. A Thập Lục quá ngay thẳng, mua đồ sao có thể không có kè mặc cả một tí chứ?
Tô Thị A Thập Lục nghi hoặc nhìn về phía Tống Thư Hàng.
- Khụ!
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi:
- Chủ tiệm, giày này cô không thể bớt chút sao?
Kỳ thực Tống Thư Hàng cũng không có kinh nghiệm trả giá gì nhiều, dạo này thời gian hắn đi dạo cửa hàng càng ngày càng ít, rất nhiều thứ đều mua trực tiếp qua mạng. Nhưng có thể bớt bao nhiêu thì bớt bấy nhiêu đi.
Chủ tiệm ngẩng đầu lên liếc nhìn Tống Thư Hàng, hỏi:
- Ngươi muốn bao nhiêu?
Vấn đề này phiền toái quá đi, lúc Tống Thư Hàng trả giá, sợ nhất là nghe chủ tiệm hỏi vấn đề này. Bởi vì trong lòng hắn không có cơ sở nào đối với giá cả hàng hóa, rốt cuộc trả xuống bao nhiêu mới thích hợp đây?
Hay là… bớt phân nửa?
Không ổn không ổn, cũng không phải sạp nhỏ ven đường… vậy bớt một phần ba đi!
- Bốn khối linh thạch tam phẩm có bán không!
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
Chủ tiệm cau mày lại:
- Mơ đi ha, bốn khối linh thạch tam phẩm là giá mua vào của đôi giày này, ta bán giá đó cho ngươi sẽ không có lời.
Chủ tiệm đúng là thành thật mà.
Lúc này Tống Thư Hàng có phần hối hận đã không kéo ‘Bạch tiền bối’ theo, cảm giác chỉ cần mang theo Bạch tiền bối sau lưng, không cần trả giá, chỉ để Bạch tiền bối đứng phía sau duy trì nụ cười, chủ tiệm dù lỗ vốn cũng sẽ bán phá giá ấy chứ.
Đúng lúc này, bà chủ đột nhiên dừng lại chút. Tiếp đến, vẻ mặt cô ta trở nên nghi hoặc, sau đó đột nhiên thay đổi thành nụ cười xán lạn nhiệt tình.
- Tiểu huynh đệ, vậy đi, bốn khối linh thạch thì bốn khối linh thạch, coi như ta kết thêm người bạn là ngươi!
Bà chủ sảng khoái nói:
- Gói lại cho ngươi nhé?
- Cảm, cảm ơn?
Trong nhất thời Tống Thư Hàng không nghĩ ra bà chủ này bị làm sao.
Tô Thị A Thập Lục sảng khoái dùng bốn khối linh thạch tam phẩm mua được thứ mình muốn.
Bà chủ tươi cười đầy mặt gói xong giày cho A Thập Lục, còn nhiệt tình hứa hẹn, nếu đồ có vấn đề, bao đổi!
Tống Thư Hàng chớp mắt, hắn quay đầu nhìn về phía sau mình, nhưng cũng không nhìn thấy ‘Bạch Tôn Giả’.
Không có Bạch tiền bối mỉm cười trấn giữ ở đây, sao bà chủ này lại đột nhiên trở nên nhiệt tình vậy chứ?
- Được rồi, Thư Hàng, chúng ta đi thôi.
A Thập Lục cầm giày, khẽ cười nói.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Đang lúc hai người chuẩn bị rời đi, Tống Thư Hàng thấy trên kệ giày bên cạnh có một đôi dép lê rất thú vị. Dép lê rất bình thường… thế nhưng nó chỉ có một chiếc.
- Chủ tiệm, dép này bị làm sao vậy?
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
- A, tiểu huynh đệ ngươi nói chiếc dép này sao? Đây là [dép lê đánh mặt] sản phẩm át chủ bài của một vị luyện khí sư chuyên chế tạo pháp bảo ‘loại giày dép’ trong Bạch Vân thành bọn ta, mấy năm trước đã từng rất lưu hành. Nhưng vài năm nay người chơi nó đang dần ít đi.
Bà chủ cười giải thích.
Dép lê đánh mặt, ý nghĩa như tên, nó chỉ có một công năng, giơ ra là có thể bay ra ngoài đánh vào mặt người khác.
Bạch Tôn Giả bấm một kiếm quyết, kiếm quang phát động, hóa thành một con ong chúa màu vàng phóng lên trời.
‘Đua phi kiếm’ là một trong những sở thích hàng đầu trong số rất nhiều sở thích của Bạch Tôn Giả, vì có thể làm cho mình đi bão nhanh hơn, thoải mái hơn, Bạch Tôn Giả đã học rất nhiều loại độn pháp, các môn các phái đều có. Như vậy mới có thể khiến hắn vui vẻ chơi trò đua phi kiếm dưới các loại hoàn cảnh và hạn chế.
Vù vù vù ~ Lần này tốc độ phi độn của phi kiếm càng nhanh hơn.
Tiếng kêu sợ hãi của Tống Thư Hàng, A Thập Lục vang lên hết đợt này đến đợt khác, mãi không ngừng lại…
Mà Bắc Hà Tán Nhân vì duy trì tôn nghiêm ‘tiền bối’ của mình nên hắn cắn chặt răng, dù cho sắc mặt trắng bệch cũng không để tiếng kêu thảm thiết thoát ra từ miệng mình.
‘Vèo vèo vèo vèo ~’ sau mười mấy hơi thở.
- Đến rồi!
Bạch Tôn Giả cười ha ha, hắn bấm một kiếm quyết, phi kiếm đáp xuống từ không trung, thuận lợi dừng lại phía trước cửa hàng Bạch Vân Y Y.
Bạch Tôn Giả lại vui sướng xử lý xong một đơn hàng, tâm tình rất ư là tốt:
- Đến nơi rồi, mọi người xuống phi kiếm đi. Ta còn phải tiếp tục nhận đơn mới, không đi dạo cửa hàng với các ngươi được, chút nữa gặp lại.
Vừa xuống xe, không đúng… là xuống phi kiếm, Tống Thư Hàng tiện thể túm lấy một cây cột đèn ở ven đường, cả người run rẩy mềm nhũn, ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Sau đó là Tô Thị A Thập Lục, cô và Tống Thư Hàng cùng nhau vịn cột đèn, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
Chỉ có Bắc Hà tiền bối vẫn duy trì phong độ, phất tay với Bạch Tôn Giả:
- Cảm ơn Bạch tiền bối, tạm biệt Bạch tiền bối.
- Tạm biệt, lát nữa nhớ đánh giá năm sao biểu thị hài lòng cho ta nhé.
Bạch Tôn Giả nói rồi ‘vèo’ một phát, lại ngự kiếm bay mất tăm. Hắn còn chưa chơi chán trò ‘cho thuê phi kiếm’ này, cũng không biết trong ‘Bạch Vân thành’ còn có bao nhiêu người bị làm hại nữa đây?
“Đáng tiếc Bạch Hạc Chân Quân không tới ‘Bạch Vân thành’, bằng không để hắn ngồi phi kiếm cho thuê của Bạch Tôn Giả cả ngày, đoán chừng hắn cũng cam tâm tình nguyện.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Bạch tiền bối vừa bay đi, Bắc Hà Tán Nhân vỗ đôi chân hơi nhũn ra của mình, phất tay với Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục:
- Thư Hàng, Tiểu A Thập Lục, ta đi mua đạo cụ cho đoàn phim trước đây, gặp lại sau nhé!
Không chờ hai người trả lời, Bắc Hà Tán Nhân đã vắt giò lên cổ chạy mất.
Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục dùng ánh mắt u oán nhìn Bắc Hà Tán Nhân chạy xa.
…
Tròn nửa giờ sau.
- Ngươi có ổn không đấy Thư Hàng?
Sắc mặt Tô Thị A Thập Lục trắng bệch, cảm giác thân thể còn chưa khôi phục lại từ ‘kích thích tốc độ chớp nhoáng’, chân vẫn đang phát run.
- Hơi khá hơn chút rồi, nhưng chân vẫn chưa có sức lại, đứng không vững. Cô thì sao?
Tống Thư Hàng cảm giác ‘chứng sợ độ cao’ của mình sắp nặng thêm.
- Đoán chừng còn phải hơn nửa phút nữa mới có thể khôi phục.
Tô Thị A Thập Lục thở dài.
Hai người nhìn nhau cười khổ, tiếp tục vịn cột đèn mà run rẩy.
…
Lúc này, bên cạnh cửa hàng Bạch Vân Y Y.
Đề Đao Thư Sinh, không đúng, hẳn là ‘Ngọc Kiếm Thư Sinh’ Tô Văn Khúc đang ôm mấy tấm thiếp thư pháp đi ra từ tiệm sách.
Năm mươi phút trước hắn đi ra khỏi ‘không gian thi lại vô hạn’, chiếm được nho bảo ‘Phong Thiền Bút’ kia. Vậy nên thuận đường đến nhà sách mua mấy tấm thiếp thư pháp viết phỏng theo, chuẩn bị dùng ‘Phong Thiền Bút’ kia luyện tập viết thư pháp.
Lúc hắn đi ra từ nhà sách, vừa nâng mắt thì thấy được dưới cột đèn cách đó không xa có một bóng người quen thuộc. Í, vị tiểu huynh đệ không có lông mày này không phải đạo hữu tham gia viết chính tả ‘Thánh Nhân Tu Thân Phú’ chung với hắn sao? Rốt cuộc hắn cũng thuận lợi ra khỏi không gian kia à, đúng là đáng mừng.
Đề Đao Thư Sinh Tô Văn Khúc đang muốn đi tới lên tiếng chào hỏi Tống Thư Hàng.
Nhưng sau khi đi vài bước đến gần, trong lòng hắn đột nhiên căng thẳng. Vị tiểu hữu không có lông mày và vị thiếu nữ không trang điểm phấn son mà dung mạo vẫn xinh đẹp bên cạnh hắn kia đang vịn cột đèn, sắc mặt tái nhợt, run rẩy không ngừng.
Đây là… bị điện giật rồi sao??
‘Bạch Vân thành’ đưa vào rất nhiều phát minh của người bình thường, kết hợp với pháp thuật của tu sĩ, từ đó xuất hiện rất nhiều đồ vật khoa học kỹ thuật đen.
Đám cột đèn này đều dùng điện chiếu sáng. Tuy xác suất vịn vào cột đèn rồi bị điện giật rất nhỏ, nhưng không phải không có.
- Hai vị đạo hữu đừng hoảng sợ, ta tới cứu các ngươi ngay đây!
Tô Văn Khúc nhanh chóng ném đống thiếp thư pháp trong tay xuống, đồng thời đưa tay moi lấy một cây bút lông từ trong ngực ra. Ngay sau đó hắn vung tay một cái, cây bút lông kia đón gió căng phồng lên, biến thành một cây bút khổng lồ.
Tiếp đó, trong ánh mắt nghi hoặc của Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục, bút lông khổng lồ trong tay Tô Văn Khúc quét ngang một cái, quét cho Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục đáng thương ngã nhào trên mặt đất.
Hai người suy yếu vô lực, không tránh kịp, cứ như vậy bị quét cho té sấp mặt.
Hai người ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương mặt khẩn trương của Đề Đao Thư Sinh Tô Văn Khúc.
Tống Thư Hàng:
- …
Tô Thị A Thập Lục:
- …
!
- Hai vị đạo hữu, giờ các ngươi không sao rồi chứ? Không ngờ ‘cột đèn’ trong Bạch Vân thành chúng ta lại bị rò rỉ điện, chờ quay lại ta nhất định sẽ cho người kiểm tra cẩn thận mỗi một cây cột đèn, bảo đảm sẽ không để chuyện như vậy phát sinh lần nữa.
Tô Văn Khúc thu hồi bút lông khổng lồ trong tay, sau đó gương mặt mang nụ cười hiền lành, đưa tay về phía Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục.
Tống Thư Hàng:
- …
Tô Thị A Thập Lục:
- …
Được rồi, cái tên này có lẽ là người tốt dở hơi.
- Lại gặp mặt rồi, Tô Văn Khúc đạo hữu… Thực ra ta và A Thập Lục không phải bị điện giật.
Tống Thư Hàng vươn tay nắm lấy tay Tô Văn Khúc, mượn lực đứng lên.
Không bị điện giật?
Tô Văn Khúc nghi hoặc hỏi:
- Không bị điện giật? Vậy sao hai vị lại mang vẻ mặt tái nhợt vịn cột đèn run rẩy không ngừng?
Tô Thị A Thập Lục tiếp lời giải thích:
- Bọn ta chỉ hơi choáng khi đi phi kiếm, vì vậy tựa vào cột đèn nghỉ ngơi chút.
Cô đã tích góp được ít sức lực, tự mình đứng lên, phủi quần áo.
Xấu hổ quá.
- Ngại quá, ngại quá! Ta còn tưởng rằng hai vị bị điện giật rồi.
Lúc Đề Đao Thư Sinh nghe đến đó, mặt thoáng cái đỏ lên, hận trên mặt đất không có cái lỗ cho hắn chui đầu vào!
Tống Thư Hàng thấy Đề Đao Thư Sinh đỏ mặt thành như vậy bèn lên tiếng nói:
- Nhưng tóm lại vẫn cảm ơn lòng tốt của Tô Văn Khúc đạo hữu.
Luôn cảm giác vị Đề Đao Thư Sinh này và hắn trời sinh đã khắc nhau… Mỗi lần hắn muốn giúp đỡ mình đều vô tình hố mình một phen.
Chẳng hạn như đợt ‘thi lại vô hạn’ hôm nay, hay sự kiện ‘điện giật’ vừa rồi.
*****************
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục khôi phục chút sức lực thì cáo biệt Đề Đao Thư Sinh, tiến vào cửa hàng ‘Bạch Vân Y Y’ kia.
A Thập Lục đã thích một kiểu giàu từ trước.
Sau khi vào cửa hàng, cô nhanh chóng tìm tới kiểu giày mình vừa ý kia, vật thật giống y hệt thứ cô nhìn thấy trên ‘sổ tay hướng dẫn mua’.
Tô Thị A Thập Lục hài lòng cầm giày lên, đi tới cạnh quầy.
Tô Thị A Thập Lục mở miệng dò hỏi:
- Chủ tiệm, đôi giày này bán sao?
Chủ tiệm là một vị nữ tu, cô ta liếc nhìn giày trong tay A Thập Lục, đáp lời:
- Đây là kiểu giày mới được bổ sung ‘Phù Không Thuật’, giá tiền là sáu khối linh thạch tam phẩm. Đạo hữu cô trả tiền mặt hay quẹt thẻ?
- Trả tiền mặt đi.
Tô Thị A Thập Lục đưa tay chuẩn bị lấy linh thạch.
Lúc này, Tống Thư Hàng nhẹ nhàng giữ cô lại. A Thập Lục quá ngay thẳng, mua đồ sao có thể không có kè mặc cả một tí chứ?
Tô Thị A Thập Lục nghi hoặc nhìn về phía Tống Thư Hàng.
- Khụ!
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi:
- Chủ tiệm, giày này cô không thể bớt chút sao?
Kỳ thực Tống Thư Hàng cũng không có kinh nghiệm trả giá gì nhiều, dạo này thời gian hắn đi dạo cửa hàng càng ngày càng ít, rất nhiều thứ đều mua trực tiếp qua mạng. Nhưng có thể bớt bao nhiêu thì bớt bấy nhiêu đi.
Chủ tiệm ngẩng đầu lên liếc nhìn Tống Thư Hàng, hỏi:
- Ngươi muốn bao nhiêu?
Vấn đề này phiền toái quá đi, lúc Tống Thư Hàng trả giá, sợ nhất là nghe chủ tiệm hỏi vấn đề này. Bởi vì trong lòng hắn không có cơ sở nào đối với giá cả hàng hóa, rốt cuộc trả xuống bao nhiêu mới thích hợp đây?
Hay là… bớt phân nửa?
Không ổn không ổn, cũng không phải sạp nhỏ ven đường… vậy bớt một phần ba đi!
- Bốn khối linh thạch tam phẩm có bán không!
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
Chủ tiệm cau mày lại:
- Mơ đi ha, bốn khối linh thạch tam phẩm là giá mua vào của đôi giày này, ta bán giá đó cho ngươi sẽ không có lời.
Chủ tiệm đúng là thành thật mà.
Lúc này Tống Thư Hàng có phần hối hận đã không kéo ‘Bạch tiền bối’ theo, cảm giác chỉ cần mang theo Bạch tiền bối sau lưng, không cần trả giá, chỉ để Bạch tiền bối đứng phía sau duy trì nụ cười, chủ tiệm dù lỗ vốn cũng sẽ bán phá giá ấy chứ.
Đúng lúc này, bà chủ đột nhiên dừng lại chút. Tiếp đến, vẻ mặt cô ta trở nên nghi hoặc, sau đó đột nhiên thay đổi thành nụ cười xán lạn nhiệt tình.
- Tiểu huynh đệ, vậy đi, bốn khối linh thạch thì bốn khối linh thạch, coi như ta kết thêm người bạn là ngươi!
Bà chủ sảng khoái nói:
- Gói lại cho ngươi nhé?
- Cảm, cảm ơn?
Trong nhất thời Tống Thư Hàng không nghĩ ra bà chủ này bị làm sao.
Tô Thị A Thập Lục sảng khoái dùng bốn khối linh thạch tam phẩm mua được thứ mình muốn.
Bà chủ tươi cười đầy mặt gói xong giày cho A Thập Lục, còn nhiệt tình hứa hẹn, nếu đồ có vấn đề, bao đổi!
Tống Thư Hàng chớp mắt, hắn quay đầu nhìn về phía sau mình, nhưng cũng không nhìn thấy ‘Bạch Tôn Giả’.
Không có Bạch tiền bối mỉm cười trấn giữ ở đây, sao bà chủ này lại đột nhiên trở nên nhiệt tình vậy chứ?
- Được rồi, Thư Hàng, chúng ta đi thôi.
A Thập Lục cầm giày, khẽ cười nói.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Đang lúc hai người chuẩn bị rời đi, Tống Thư Hàng thấy trên kệ giày bên cạnh có một đôi dép lê rất thú vị. Dép lê rất bình thường… thế nhưng nó chỉ có một chiếc.
- Chủ tiệm, dép này bị làm sao vậy?
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
- A, tiểu huynh đệ ngươi nói chiếc dép này sao? Đây là [dép lê đánh mặt] sản phẩm át chủ bài của một vị luyện khí sư chuyên chế tạo pháp bảo ‘loại giày dép’ trong Bạch Vân thành bọn ta, mấy năm trước đã từng rất lưu hành. Nhưng vài năm nay người chơi nó đang dần ít đi.
Bà chủ cười giải thích.
Dép lê đánh mặt, ý nghĩa như tên, nó chỉ có một công năng, giơ ra là có thể bay ra ngoài đánh vào mặt người khác.
/996
|