Hằng Hỏa Chân Quân nhịn không được bèn hỏi:
- Xin hỏi là ngươi có quan hệ gì với “Thánh Nhân”? Ngài... Chính là Thánh Nhân sao?
Không biết Đầm Thánh Tịch này có phải là lá bài tẩy do Thánh Nhân để lại nhằm “Sống lại” hay không?
Sau khi tạo ra “Đạo” của mình, kiếp tiên có được thiên mệnh chi tư có thể tiến thêm nửa bước trên cảnh giới kiếp tiên, trở thành “Trường Sinh giả”, hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ hao hết thọ nguyên.
Mà sau khi thoát khỏi nguy cơ hao hết thọ nguyên... Những Trường Sinh giả đều sẽ nghĩ hết mọi cách, lưu lại một lá bài tẩy để “Sống lại” cho chính mình.
Dù sao thì Trường Sinh giả cũng không phải “Thiên đạo”, không hề bất hủ, vẫn có thể chết được.
Mà chỉ cần có lá bài tẩy để “Sống lại”, những Trường Sinh giả cho dù có chết đi ngoài ý muốn thì cũng có cơ hội ngóc đầu sống dậy. Tuy rằng lúc “Sống lại” nhất định phải trả một cái giá lớn, nhưng chỉ cần có cơ hội để làm lại lần nữa, dựa vào sự sắp xếp mà bọn hắn lưu lại khi còn sống thì sẽ có thể nhanh chóng trở lại thời kỳ đỉnh phong.
“Đầm Thánh Tịch” chính là lá bài tẩy để Thánh Nhân “Sống lại” sao?
“Đầm Thánh Tịch” đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt mong chờ của Hằng Hỏa Chân Quân, lắc đầu nói:
- Xin lỗi nhé, ta cũng không phải Thánh Nhân. Thánh Nhân đã hồn phi phách tán từ đời nào rồi, không còn hy vọng sống lại nữa đâu.
Thánh Nhân đã chết trong trận chiến “Tranh đoạt thiên đạo” cuối cùng. Đối thủ của hắn đã trở thành thiên đạo,
làm gì có chuyện hắn sẽ cho “Thánh Nhân” cơ hội sống lại lần nữa cơ chứ?
Cho dù năm đó “Thánh Nhân” có để lại lá bài tẩy để “Sống lại” đi nữa, trước tiền đề là kẻ thù lớn nhất đã trở thành
“Thiên Đạo”, những thứ hắn chuẩn bị để sống lại đều sẽ bị hủy hết cả.
Trong lòng Hằng Hỏa Chân Quân lại thêm một lần thất vọng, bèn hỏi:
- Vậy tại sao ngài lại có thể tồn tại chứ?
- Ta là “Đầm Thánh Tịch”, là một thể hỗn hợp được sinh ra khi Thánh Nhân đại chiến với vị “Trường Sinh giả” thần bí kia, sử dụng “Năng lực thiên phú” cắn một miếng “Tồn tại” trên người vị “Trường Sinh giả” kia xuống.
“Đầm Thánh Tịch” đáp một cách thản nhiên.
Cuối cùng vị “Trường Sinh giả” thần bí kia đã trở thành thiên đạo.
- Nếu như nói một cách miễn cưỡng thì... Các ngươi có thể xem ta như sản phẩm của “Thánh Nhân” sau khi chết.
“Đầm Thánh Tịch” bổ sung thêm.
- Nghe thú vị đấy chứ.
Ánh mắt Bạch Tôn Giả nhìn chằm chằm vào “Đầm Thánh Tịch”, sau khi Thánh Nhân cắn một miếng “Tồn tại” trên người “Thiên Đạo” xuống, sinh ra một tồn tại hỗn hợp... Muốn nghiên cứu hắn cho thỏa quá đi mất.
“Đầm Thánh Tịch” bị Bạch Tôn Giả nhìn chằm chằm đến mức có thót cả tim.
- Như vậy, ngài… Đầm Thánh Tịch, ngươi lưu lại trong không gian này, lại còn dẫn dắt chúng ta vào trong không gian này là có mục đích gì à?
Tống Thư Hàng hỏi tiếp.
Không phải là vì tuyên truyền cuộc đời ngầu bá cháy của Thánh Nhân nên mới kéo bọn hắn vào đây đấy chứ?
Theo suy đoán của Thư Hàng, khả năng lớn nhất chính là vì muốn lưu lại các thứ như “Truyền thừa của Thánh Nhân”.
Ánh mắt Lạc Trần Chân Quân và Túy * Cư Sĩ đều sáng lên, nếu như là “Truyền thừa” của Thánh Nhân thì đừng nói là hai vị chân quân lục phẩm bọn hắn, ngay cả Tôn Giả thất phẩm, thậm chí là tồn tại bát phẩm, cửu phẩm đều sẽ cảm thấy hứng thú.
Truyền thừa của Thánh Nhân là truyền thừa của “Trường Sinh giả” đấy, hơn nữa còn là Trường Sinh giả mạnh mẽ gần với thiên đạo nhất nữa.
Đầm Thánh Tịch gật đầu nói:
- Lý do mà ta vẫn ở lại trong đây là muốn truyền thừa lại truyền thừa của “Thánh Nhân”.
Quả nhiên là thế!
Hai con mắt Tống Thư Hàng tỏa sang - thư sinh nhẹ nhàng như ngọc, một thân áo nho, khí chất xuất trần, đây mới là “Bức tranh tu chân” mà hắn muốn. Lúc hắn mới bước vào tu chân, tu luyện là “Kim Cương Cơ Sở Quyền Pháp”,
trong lòng của hắn vẫn muốn, tìm mấy môn công pháp nho gia để điều hòa một chút khi ở cảnh giới nhị phẩm.
Nếu như có cơ hội lấy được truyền thừa của “Thánh Nhân Nho gia” thì hắn nhất định phải thử một lần.
Tống Thư Hàng hỏi:
- Phải làm sao mới có thể đạt được truyền thừa của Thánh Nhân thế?
Khuôn mặt Đầm Thánh Tịch nghiêm túc, nói:
- Truyền thừa của Thánh Nhân không dễ lấy đâu.
Hằng Hỏa Chân Quân ở một bên cũng hỏi đầy chân thành:
- Xin ngài hãy nói cho bọn ta biết cách để đạt được truyền thừa của Thánh Nhân.
- Vậy thì các ngươi nghe cho kỹ đây.
Đầm Thánh Tịch ngồi thẳng, nói rất đỗi nghiêm túc:
- Đầu tiên ta sẽ hỏi các ngươi một câu. Lúc các ngươi sinh ra có dị tượng trời giáng gì hay không? Ví dụ như tử khí đông lai, hoặc là mây lành phủ khắp trời đất, hoặc là có hào quang bao phủ khắp căn phòng ngươi sinh ra? Ít nhất thì cũng phải là các loại như thần long giáng xuống chứ?
Tống Thư Hàng:
-...
Lúc nghe được những câu này của đầm Thánh Tịch, trong lòng hắn nhất thời có một loại dự cảm không tốt, không phải là muốn đạt được truyền thừa của Thánh Nhân thì sẽ phải y hệt như “Thánh Nhân”, lúc sinh ra cũng sẽ “Ngầu,
ngầu, ngầu” đấy chứ?
Hằng Hỏa Chân Quân ở một bên lắc đầu, lúc hắn hắn sinh ra thì không có dị tượng gì cả. Thực ra cho dù là khắp tu chân giới bây giờ cũng rất ít khi nghe nói vị tu sĩ nào có dị tượng trời giáng lúc chào đời.
Lạc Trần Chân Quân cũng lắc đầu.
Túy Nhạc Cư Sĩ cũng lắc đầu.
Theo đó, mọi người đều không hẹn mà đưa mắt nhìn sang Bạch Tôn Giả, nếu như nói, người có khả năng có được dị tượng đầy trời nhất trong giới tu chân thì đó chính là Bạch Tôn Giả.
Thế nhưng Bạch Tôn Giả cũng lắc đầu:
- Ta còn không biết lúc trước ta sinh ra như thế nào đây, ta nhớ lúc ta còn bé là một đứa trẻ mồ côi chưa từng gặp qua cha mẹ của mình. Từ khi ta có ý thức thì ta đã tự sống một mình rồi.
Tống Thư Hàng kinh ngạc nói:
- Sao có thể như vậy chứ?
Khuôn mặt của Hằng Hỏa Chân Quân, Lạc Trần Chân Quân, Túy Ước Cư Sĩ đều ngập vẻ không dám tin.
Rốt cuộc là cha mẹ kiểu gì mới có thể nhẫn tâm vứt bỏ Bạch Tôn Giả khi còn nhỏ đây? Hay nói cách khác, cha mẹ của Bạch Tôn Giả phải mù tới mức nào mới có thể vứt bỏ hắn khi còn bé chứ?
Đây là một phúc tinh đó, chỉ cần đặt trong nhà thôi cũng có thể đảm bảo tiền tài chảy vào như nước, mọi thứ đều may mắn mà? Nếu ôm hắn lúc còn bé, nói không chừng còn có thể dẫm lên các loại thiên tài địa bảo ấy chứ.
Không đúng... Chờ chút đã.
Đột nhiên Tống Thư Hàng nhớ tới một việc.
Dường như may mắn của Bạch Tôn Giả là có điều kiện tiên quyết. Vận may của hắn luôn luôn có “Nguy hiểm tính mạng” đối với “những người xung quanh”.
Ví dụ như Hoàng Sơn Chân Quân đã từng nói, lúc đi dạo phố với Bạch Tôn Giả, đang đi thì đột nhiên có thiên thạch từ trên trời rơi xuống bên cạnh hắn. Nếu không phải lúc ấy tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh thì khối thiên thạch kia đã trực tiếp nện lên người hắn rồi. Mà sau khi Bạch Tôn Giả cắt khối thiên thạch kia ra đã lấy được số lượng lớn tài liệu kim loại hiếm có của tu chân giới, sau đó chia đều với Hoàng Sơn Chân Quân.
Nói cách khác, muốn ăn ké được vận may của Bạch Tôn Giả, Thì đầu tiên mạng ngươi phải đủ cứng cái đã. Trước tiên ngươi phải đảm bảo ngươi sống được mới tính. Nếu nghĩ như vậy thì có lẽ có thể hiểu được đôi chút nhỉ?
Lúc này, “Đầm Thánh Tịch” thở dài:
- Xem ra lúc các ngươi sinh ra đều không kèm theo dị tượng. Nếu như vậy thì thật đáng tiếc, các ngươi không có tư cách kế thừa “Truyền thừa” của Thánh Nhân rồi.
Điều kiện quan trọng nhất trong truyền thừa của Thánh Nhân là lúc sinh ra, nhất định phải kèm theo dị tượng.
Tống Thư Hàng:
-...
Ba vị Chân Quân:
-...
Bạch Tôn Giả:
-...
Quả nhiên!
Đây quả thực là thua hoàn toàn ngay từ khi mới sinh ra mà.
...
...
Một lát sau, Bạch Tôn Giả cười lớn:
- Nói cách khác, chúng ta vất vả khổ cực để vào trong cái động phủ này, cuối cùng đều là công dã tràng sao?
- Xem ra là vậy rồi.
Lạc Trần Chân Quân đáp.
Túy Dược Cư Sĩ thở dài:
- Thật đáng tiếc, truyền thừa của Thánh Nhân ở ngay trước mắt lại không thể nào đạt được.
- Đã định trước là tuyệt học nho gia vô duyên với ta rồi sao?
Tống Thư Hàng khẽ thở dài.
Hằng Hỏa Chân Quân chắp hai tay sau lưng, đầu hắn nhanh chóng chuyển động, Hắn đang nhớ lại, trong hàng ngũ đệ tử nho gia có vị nào khi sinh ra có mang theo “Dị tượng” hay không?
Đồng thời, trong lòng của hắn còn có một kế hoạch, là lúc thực hiện kế hoạch “Sinh nhiều đẻ nhiều rồi”. Để đám thanh niên nho gia kia nhanh chóng chăm chỉ trồng người.
Sinh được nhiều rồi, có khi nào sẽ sinh ra được một hai đứa có dị tượng không nhỉ?
Đang lúc mọi người thất vọng hay tiếc nuối, hay đang dự định làm gì đó. Bạch Tôn Giả nói:
- Nếu như mọi người đều không thu hoạch được gì thì không bằng để ta nghiên cứu “Đầm Thánh Tịch” một chút nhé!
Nói thật, hắn không có hứng thú với “truyền thừa Thánh Nhân” lắm. Trên người hắn có rất nhiều công pháp, võ kỹ,
pháp thuật, truyền thừa. Có cái tự sáng tạo, có cái có được khi trao đổi, có cái lấy được lúc mạo hiểm, có cái bị nhét vào tay khi gặp được rất nhiều tu sĩ già sắp tắt thở.
Bạch Tôn Giả luyện cũng luyện không hết, thêm hay thiếu một cái “Truyền thừa Thánh Nhân” cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.
So ra thì hắn rất có hứng thú với cái “Đầm Thánh Tịch” này.
Đây là thứ liên quan tới “Thiên Đạo” đó, không biết là rốt cuộc hắn là có máu có thịt hay không đây? Hay là có kết cấu giống linh thể nhỉ? Hay chỉ thuần túy là một dạng năng lượng mà thôi đây?
Vậy là, Bạch Tôn Giả chậm rãi tới gần Đầm Thánh Tịch.
- Ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây, cho dù ngươi có là tôn giả thất phẩm đi nữa, nhưng trước khi chạm được vào ta cũng sẽ bị bắn bay đấy. Ta là tồn tại rất đặc biệt, ngươi đừng có tự làm hại mình.
Đầm Thánh Tịch nhắc nhở.
Bạch Tôn Giả cười hì hì một tiếng, vẫn chậm rãi tới gần như trước.
Khung cảnh này nhìn qua trông khá vui mắt.
Tống Thư Hàng nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Hy vọng đầm Thánh Tịch sẽ không bị Bạch tiền bối phá hỏng, Bạch tiền bối tháo đồ rất lợi hại, nhưng kỹ thuật lắp ráp lại rất ư là nát.
- Chờ chút, tiểu hữu ngươi mới vừa nói gì đấy?
Lỗ tai đầm Thánh Tịch khá là thính, thoáng cái đã nghe được lời thì thào của Tống Thư Hàng, bèn hỏi ngay:
- Hắn muốn tháo ta ra sao?
Bạch Tôn Giả nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng một cái, sau đó vội vàng lên tiếng trấn an:
- Sẽ không đâu, tuyệt đối sẽ không tháo ngươi ra. Dù sao ngươi cũng coi như là có sinh mệnh, chứ có phải đồ điện đâu. Nhiều nhất là ta nghiên cứu chút thôi, sẽ không làm ngươi bị thương đâu mà.
- Ta từ chối!
Đầm Thánh Tịch kêu lớn:
- Đừng qua đây, đừng có đi qua nữa. Tới nữa là ta bắn ngược ngươi về đó!
Đầm Thánh Tịch có cảm giác trên người vị “Tôn Giả” này lạ lắm, không ngờ lại cảm ứng được chấn động “Năng lực không gian” trên người hắn.
Không lẽ mới thất phẩm là đã nắm giữ pháp tắc không gian rồi đấy chứ? Nếu như đối phương vận dụng sức mạnh không gian thì sẽ có thể chạm vào hắn rồi.
Đang lúc nghĩ như vậy hắn thật sự thấy được trên tay Bạch Tôn Giả nổi lên chấn động không gian!
Đậu xanh, đây là loại người gì vậy? Mới thất phẩm đã có thể sử dụng sức mạnh không gian rồi sao?
Đầm Thánh Tịch kinh ngạc, sau đó dường như hắn nhớ tới cái gì đó, bèn nói:
- Đừng gấp, đúng rồi đừng gấp. Tuy rằng các ngươi không lấy được “Truyền thừa Thánh Nhân”, thế nhưng ta cũng có những thứ khác tặng cho các ngươi.
- Thứ gì vậy?
Hằng Hỏa Chân Quân phối hợp hỏi.
- Ta phát “Thánh Nhân giảng pháp” cho các ngươi nghe một lần nhé? Không chỉ vậy, mỗi người các ngươi đều có thể học được một loại pháp thuật hoặc là bí thuật từ ta nữa!
Đầm Thánh Tịch vội nói.
- Xin hỏi là ngươi có quan hệ gì với “Thánh Nhân”? Ngài... Chính là Thánh Nhân sao?
Không biết Đầm Thánh Tịch này có phải là lá bài tẩy do Thánh Nhân để lại nhằm “Sống lại” hay không?
Sau khi tạo ra “Đạo” của mình, kiếp tiên có được thiên mệnh chi tư có thể tiến thêm nửa bước trên cảnh giới kiếp tiên, trở thành “Trường Sinh giả”, hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ hao hết thọ nguyên.
Mà sau khi thoát khỏi nguy cơ hao hết thọ nguyên... Những Trường Sinh giả đều sẽ nghĩ hết mọi cách, lưu lại một lá bài tẩy để “Sống lại” cho chính mình.
Dù sao thì Trường Sinh giả cũng không phải “Thiên đạo”, không hề bất hủ, vẫn có thể chết được.
Mà chỉ cần có lá bài tẩy để “Sống lại”, những Trường Sinh giả cho dù có chết đi ngoài ý muốn thì cũng có cơ hội ngóc đầu sống dậy. Tuy rằng lúc “Sống lại” nhất định phải trả một cái giá lớn, nhưng chỉ cần có cơ hội để làm lại lần nữa, dựa vào sự sắp xếp mà bọn hắn lưu lại khi còn sống thì sẽ có thể nhanh chóng trở lại thời kỳ đỉnh phong.
“Đầm Thánh Tịch” chính là lá bài tẩy để Thánh Nhân “Sống lại” sao?
“Đầm Thánh Tịch” đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt mong chờ của Hằng Hỏa Chân Quân, lắc đầu nói:
- Xin lỗi nhé, ta cũng không phải Thánh Nhân. Thánh Nhân đã hồn phi phách tán từ đời nào rồi, không còn hy vọng sống lại nữa đâu.
Thánh Nhân đã chết trong trận chiến “Tranh đoạt thiên đạo” cuối cùng. Đối thủ của hắn đã trở thành thiên đạo,
làm gì có chuyện hắn sẽ cho “Thánh Nhân” cơ hội sống lại lần nữa cơ chứ?
Cho dù năm đó “Thánh Nhân” có để lại lá bài tẩy để “Sống lại” đi nữa, trước tiền đề là kẻ thù lớn nhất đã trở thành
“Thiên Đạo”, những thứ hắn chuẩn bị để sống lại đều sẽ bị hủy hết cả.
Trong lòng Hằng Hỏa Chân Quân lại thêm một lần thất vọng, bèn hỏi:
- Vậy tại sao ngài lại có thể tồn tại chứ?
- Ta là “Đầm Thánh Tịch”, là một thể hỗn hợp được sinh ra khi Thánh Nhân đại chiến với vị “Trường Sinh giả” thần bí kia, sử dụng “Năng lực thiên phú” cắn một miếng “Tồn tại” trên người vị “Trường Sinh giả” kia xuống.
“Đầm Thánh Tịch” đáp một cách thản nhiên.
Cuối cùng vị “Trường Sinh giả” thần bí kia đã trở thành thiên đạo.
- Nếu như nói một cách miễn cưỡng thì... Các ngươi có thể xem ta như sản phẩm của “Thánh Nhân” sau khi chết.
“Đầm Thánh Tịch” bổ sung thêm.
- Nghe thú vị đấy chứ.
Ánh mắt Bạch Tôn Giả nhìn chằm chằm vào “Đầm Thánh Tịch”, sau khi Thánh Nhân cắn một miếng “Tồn tại” trên người “Thiên Đạo” xuống, sinh ra một tồn tại hỗn hợp... Muốn nghiên cứu hắn cho thỏa quá đi mất.
“Đầm Thánh Tịch” bị Bạch Tôn Giả nhìn chằm chằm đến mức có thót cả tim.
- Như vậy, ngài… Đầm Thánh Tịch, ngươi lưu lại trong không gian này, lại còn dẫn dắt chúng ta vào trong không gian này là có mục đích gì à?
Tống Thư Hàng hỏi tiếp.
Không phải là vì tuyên truyền cuộc đời ngầu bá cháy của Thánh Nhân nên mới kéo bọn hắn vào đây đấy chứ?
Theo suy đoán của Thư Hàng, khả năng lớn nhất chính là vì muốn lưu lại các thứ như “Truyền thừa của Thánh Nhân”.
Ánh mắt Lạc Trần Chân Quân và Túy * Cư Sĩ đều sáng lên, nếu như là “Truyền thừa” của Thánh Nhân thì đừng nói là hai vị chân quân lục phẩm bọn hắn, ngay cả Tôn Giả thất phẩm, thậm chí là tồn tại bát phẩm, cửu phẩm đều sẽ cảm thấy hứng thú.
Truyền thừa của Thánh Nhân là truyền thừa của “Trường Sinh giả” đấy, hơn nữa còn là Trường Sinh giả mạnh mẽ gần với thiên đạo nhất nữa.
Đầm Thánh Tịch gật đầu nói:
- Lý do mà ta vẫn ở lại trong đây là muốn truyền thừa lại truyền thừa của “Thánh Nhân”.
Quả nhiên là thế!
Hai con mắt Tống Thư Hàng tỏa sang - thư sinh nhẹ nhàng như ngọc, một thân áo nho, khí chất xuất trần, đây mới là “Bức tranh tu chân” mà hắn muốn. Lúc hắn mới bước vào tu chân, tu luyện là “Kim Cương Cơ Sở Quyền Pháp”,
trong lòng của hắn vẫn muốn, tìm mấy môn công pháp nho gia để điều hòa một chút khi ở cảnh giới nhị phẩm.
Nếu như có cơ hội lấy được truyền thừa của “Thánh Nhân Nho gia” thì hắn nhất định phải thử một lần.
Tống Thư Hàng hỏi:
- Phải làm sao mới có thể đạt được truyền thừa của Thánh Nhân thế?
Khuôn mặt Đầm Thánh Tịch nghiêm túc, nói:
- Truyền thừa của Thánh Nhân không dễ lấy đâu.
Hằng Hỏa Chân Quân ở một bên cũng hỏi đầy chân thành:
- Xin ngài hãy nói cho bọn ta biết cách để đạt được truyền thừa của Thánh Nhân.
- Vậy thì các ngươi nghe cho kỹ đây.
Đầm Thánh Tịch ngồi thẳng, nói rất đỗi nghiêm túc:
- Đầu tiên ta sẽ hỏi các ngươi một câu. Lúc các ngươi sinh ra có dị tượng trời giáng gì hay không? Ví dụ như tử khí đông lai, hoặc là mây lành phủ khắp trời đất, hoặc là có hào quang bao phủ khắp căn phòng ngươi sinh ra? Ít nhất thì cũng phải là các loại như thần long giáng xuống chứ?
Tống Thư Hàng:
-...
Lúc nghe được những câu này của đầm Thánh Tịch, trong lòng hắn nhất thời có một loại dự cảm không tốt, không phải là muốn đạt được truyền thừa của Thánh Nhân thì sẽ phải y hệt như “Thánh Nhân”, lúc sinh ra cũng sẽ “Ngầu,
ngầu, ngầu” đấy chứ?
Hằng Hỏa Chân Quân ở một bên lắc đầu, lúc hắn hắn sinh ra thì không có dị tượng gì cả. Thực ra cho dù là khắp tu chân giới bây giờ cũng rất ít khi nghe nói vị tu sĩ nào có dị tượng trời giáng lúc chào đời.
Lạc Trần Chân Quân cũng lắc đầu.
Túy Nhạc Cư Sĩ cũng lắc đầu.
Theo đó, mọi người đều không hẹn mà đưa mắt nhìn sang Bạch Tôn Giả, nếu như nói, người có khả năng có được dị tượng đầy trời nhất trong giới tu chân thì đó chính là Bạch Tôn Giả.
Thế nhưng Bạch Tôn Giả cũng lắc đầu:
- Ta còn không biết lúc trước ta sinh ra như thế nào đây, ta nhớ lúc ta còn bé là một đứa trẻ mồ côi chưa từng gặp qua cha mẹ của mình. Từ khi ta có ý thức thì ta đã tự sống một mình rồi.
Tống Thư Hàng kinh ngạc nói:
- Sao có thể như vậy chứ?
Khuôn mặt của Hằng Hỏa Chân Quân, Lạc Trần Chân Quân, Túy Ước Cư Sĩ đều ngập vẻ không dám tin.
Rốt cuộc là cha mẹ kiểu gì mới có thể nhẫn tâm vứt bỏ Bạch Tôn Giả khi còn nhỏ đây? Hay nói cách khác, cha mẹ của Bạch Tôn Giả phải mù tới mức nào mới có thể vứt bỏ hắn khi còn bé chứ?
Đây là một phúc tinh đó, chỉ cần đặt trong nhà thôi cũng có thể đảm bảo tiền tài chảy vào như nước, mọi thứ đều may mắn mà? Nếu ôm hắn lúc còn bé, nói không chừng còn có thể dẫm lên các loại thiên tài địa bảo ấy chứ.
Không đúng... Chờ chút đã.
Đột nhiên Tống Thư Hàng nhớ tới một việc.
Dường như may mắn của Bạch Tôn Giả là có điều kiện tiên quyết. Vận may của hắn luôn luôn có “Nguy hiểm tính mạng” đối với “những người xung quanh”.
Ví dụ như Hoàng Sơn Chân Quân đã từng nói, lúc đi dạo phố với Bạch Tôn Giả, đang đi thì đột nhiên có thiên thạch từ trên trời rơi xuống bên cạnh hắn. Nếu không phải lúc ấy tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh thì khối thiên thạch kia đã trực tiếp nện lên người hắn rồi. Mà sau khi Bạch Tôn Giả cắt khối thiên thạch kia ra đã lấy được số lượng lớn tài liệu kim loại hiếm có của tu chân giới, sau đó chia đều với Hoàng Sơn Chân Quân.
Nói cách khác, muốn ăn ké được vận may của Bạch Tôn Giả, Thì đầu tiên mạng ngươi phải đủ cứng cái đã. Trước tiên ngươi phải đảm bảo ngươi sống được mới tính. Nếu nghĩ như vậy thì có lẽ có thể hiểu được đôi chút nhỉ?
Lúc này, “Đầm Thánh Tịch” thở dài:
- Xem ra lúc các ngươi sinh ra đều không kèm theo dị tượng. Nếu như vậy thì thật đáng tiếc, các ngươi không có tư cách kế thừa “Truyền thừa” của Thánh Nhân rồi.
Điều kiện quan trọng nhất trong truyền thừa của Thánh Nhân là lúc sinh ra, nhất định phải kèm theo dị tượng.
Tống Thư Hàng:
-...
Ba vị Chân Quân:
-...
Bạch Tôn Giả:
-...
Quả nhiên!
Đây quả thực là thua hoàn toàn ngay từ khi mới sinh ra mà.
...
...
Một lát sau, Bạch Tôn Giả cười lớn:
- Nói cách khác, chúng ta vất vả khổ cực để vào trong cái động phủ này, cuối cùng đều là công dã tràng sao?
- Xem ra là vậy rồi.
Lạc Trần Chân Quân đáp.
Túy Dược Cư Sĩ thở dài:
- Thật đáng tiếc, truyền thừa của Thánh Nhân ở ngay trước mắt lại không thể nào đạt được.
- Đã định trước là tuyệt học nho gia vô duyên với ta rồi sao?
Tống Thư Hàng khẽ thở dài.
Hằng Hỏa Chân Quân chắp hai tay sau lưng, đầu hắn nhanh chóng chuyển động, Hắn đang nhớ lại, trong hàng ngũ đệ tử nho gia có vị nào khi sinh ra có mang theo “Dị tượng” hay không?
Đồng thời, trong lòng của hắn còn có một kế hoạch, là lúc thực hiện kế hoạch “Sinh nhiều đẻ nhiều rồi”. Để đám thanh niên nho gia kia nhanh chóng chăm chỉ trồng người.
Sinh được nhiều rồi, có khi nào sẽ sinh ra được một hai đứa có dị tượng không nhỉ?
Đang lúc mọi người thất vọng hay tiếc nuối, hay đang dự định làm gì đó. Bạch Tôn Giả nói:
- Nếu như mọi người đều không thu hoạch được gì thì không bằng để ta nghiên cứu “Đầm Thánh Tịch” một chút nhé!
Nói thật, hắn không có hứng thú với “truyền thừa Thánh Nhân” lắm. Trên người hắn có rất nhiều công pháp, võ kỹ,
pháp thuật, truyền thừa. Có cái tự sáng tạo, có cái có được khi trao đổi, có cái lấy được lúc mạo hiểm, có cái bị nhét vào tay khi gặp được rất nhiều tu sĩ già sắp tắt thở.
Bạch Tôn Giả luyện cũng luyện không hết, thêm hay thiếu một cái “Truyền thừa Thánh Nhân” cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.
So ra thì hắn rất có hứng thú với cái “Đầm Thánh Tịch” này.
Đây là thứ liên quan tới “Thiên Đạo” đó, không biết là rốt cuộc hắn là có máu có thịt hay không đây? Hay là có kết cấu giống linh thể nhỉ? Hay chỉ thuần túy là một dạng năng lượng mà thôi đây?
Vậy là, Bạch Tôn Giả chậm rãi tới gần Đầm Thánh Tịch.
- Ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây, cho dù ngươi có là tôn giả thất phẩm đi nữa, nhưng trước khi chạm được vào ta cũng sẽ bị bắn bay đấy. Ta là tồn tại rất đặc biệt, ngươi đừng có tự làm hại mình.
Đầm Thánh Tịch nhắc nhở.
Bạch Tôn Giả cười hì hì một tiếng, vẫn chậm rãi tới gần như trước.
Khung cảnh này nhìn qua trông khá vui mắt.
Tống Thư Hàng nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Hy vọng đầm Thánh Tịch sẽ không bị Bạch tiền bối phá hỏng, Bạch tiền bối tháo đồ rất lợi hại, nhưng kỹ thuật lắp ráp lại rất ư là nát.
- Chờ chút, tiểu hữu ngươi mới vừa nói gì đấy?
Lỗ tai đầm Thánh Tịch khá là thính, thoáng cái đã nghe được lời thì thào của Tống Thư Hàng, bèn hỏi ngay:
- Hắn muốn tháo ta ra sao?
Bạch Tôn Giả nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng một cái, sau đó vội vàng lên tiếng trấn an:
- Sẽ không đâu, tuyệt đối sẽ không tháo ngươi ra. Dù sao ngươi cũng coi như là có sinh mệnh, chứ có phải đồ điện đâu. Nhiều nhất là ta nghiên cứu chút thôi, sẽ không làm ngươi bị thương đâu mà.
- Ta từ chối!
Đầm Thánh Tịch kêu lớn:
- Đừng qua đây, đừng có đi qua nữa. Tới nữa là ta bắn ngược ngươi về đó!
Đầm Thánh Tịch có cảm giác trên người vị “Tôn Giả” này lạ lắm, không ngờ lại cảm ứng được chấn động “Năng lực không gian” trên người hắn.
Không lẽ mới thất phẩm là đã nắm giữ pháp tắc không gian rồi đấy chứ? Nếu như đối phương vận dụng sức mạnh không gian thì sẽ có thể chạm vào hắn rồi.
Đang lúc nghĩ như vậy hắn thật sự thấy được trên tay Bạch Tôn Giả nổi lên chấn động không gian!
Đậu xanh, đây là loại người gì vậy? Mới thất phẩm đã có thể sử dụng sức mạnh không gian rồi sao?
Đầm Thánh Tịch kinh ngạc, sau đó dường như hắn nhớ tới cái gì đó, bèn nói:
- Đừng gấp, đúng rồi đừng gấp. Tuy rằng các ngươi không lấy được “Truyền thừa Thánh Nhân”, thế nhưng ta cũng có những thứ khác tặng cho các ngươi.
- Thứ gì vậy?
Hằng Hỏa Chân Quân phối hợp hỏi.
- Ta phát “Thánh Nhân giảng pháp” cho các ngươi nghe một lần nhé? Không chỉ vậy, mỗi người các ngươi đều có thể học được một loại pháp thuật hoặc là bí thuật từ ta nữa!
Đầm Thánh Tịch vội nói.
/996
|