- Con đường này thật sự an toàn sao?
Niên Lục miệng than thở, hay tay lại không bị ảnh hưởng, một đóa bạch liên nhỏ bé liên tục bay qua bay lại trên tay hắn. Niên Lục tính tình nhanh nhẹn phóng khoáng nên cách tu luyện cũng không giống người khác.
Lôi Bằng vẻ mặt say mê, không ngừng vuốt ve Kim Lưu trọng kiếm của hắn.
Ma Phàm miệng đang ngậm một cọng cỏ xanh, gối đầu lên cánh tay, nhìn lên bầu trời. Thiên không trong thuyền vốn là do huyễn trận tạo nên, bất quá trông sống động như thật, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Bầu trời trong Phong Tuyệt cổ chiến trường kia máu huyết nhuộm đỏ, áp lực sinh ra khiến người ta tuyệt vọng, không ai nguyện ý gặp lại.
- Đi rồi mới biết được!
Ma Phàm lười nhác nói.
- Không an toàn cũng tốt!
Lôi Bằng ứng thanh đáp lại, khi mới tỉnh lại, hắn tựa hồ thay đổi thành người khác, vô cùng trầm mặc ít lời. Nhưng sau khi có được Kim Lưu trọng kiếm, hắn lại khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa càng thêm hiếu chiến. Ánh măt hiếu chiến lấp lánh quang mang, cánh tay phải to lớn lại không ngừng gõ lên đại kiếm, kẻ nào gan nhỏ chứng kiến cảnh này không khỏi toát lên từng trận từng trận hàn ý.
Đinh đinh đinh!
Âm thanh cảnh báo vang lên chói tai!
- Đúng là mồm quạ đen!
Ma Phàm chửi ầm lên, thân hình nhanh chóng hóa thành một đạo kiếm quang, bay vụt lên. Lôi Bằng cùng Niên Lục cũng không chậm trễ, đồng dạng hóa thành hai luồng kiếm quang, nhanh chóng biến mất.
Trong Hắc quy hào, vô số kiếm quang bay qua bay lại trên thiên không.
*****
- Đây là… Ma tộc?
Tả Mạc cũng không dám khẳng định. Hình ảnh bên ngoài được thận ảnh phù trận trên thuyền truyền vào, bất quá mấy tên quái vật xuất hiện trong đó quá xa lạ, chưa ai gặp qua bao giờ.
- Đúng vậy!
Công Tôn Sai sắc mặt ngưng trọng. Nhưng điều khiến hắn lo lắng không phải mấy tên Ma tộc diện mạo quái dị, hắn đang tập trung nhìn về phía con sông màu đen phía sau. Con sông kia ước chừng rộng mười trượng, nước sông đen như mực, tựa như một con giun khổng lồ vô cùng sống động, đang chậm rãi vặn vẹo thân hình.
Công Tôn Sai nhận ra nhánh Hắc Hà kia là gì, ở Dịch chiến kỳ, hắn thường xuyên phải đối mặt với nó. Kia chẳng phải là sông ngòi gì hết, nó chính là một đạo phòng tuyến, còn cái thứ đang chậm rãi lưu động bên trong cũng chẳng phải là nước sông, mà là một loại quái trùng nào đó có tên là Hắc điệt.
Hắc điệt phòng tuyến vốn là loại phòng tuyến Ma tộc ưa dùng nhất, bản thân Công Tôn Sai hắn đã phải chịu không ít đau khổ với nó.
Tả Mạc cùng Tiểu Nương mặt mày vô cùng khó coi. Bọn hắn trăm phương ngàn kế đề ra biện pháp, hy vọng có thể rời xa chiến trường của ba thế lực, không nghĩ tới vẫn đụng phải phòng tuyến của Ma tộc!
Tả Mạc lập tức ý thức được vấn đề nằm ở đâu, chính là ở giới đồ! Lộ tuyến bọn hắn đưa ra là dựa vào giới đồ do Minh Quyết Tử cung cấp, nhưng vốn sống tại khu vực của yêu giới, giới đồ của hắn chỉ trình bày rõ ràng phòng tuyến của Yêu tộc, mà phòng tuyến của Ma tộc lại vô cùng sơ sài.
Nơi này vốn cách xa Ma hải phòng tuyến, mà Ma tộc lại đem phòng tuyến đặt ở đây!
Tả Mạc âm thầm kinh hãi.
Hắn biết, điều này có nghĩa là gì! Việc này có nghĩa là, Ma tộc có chỗ dựa nào đó, nên mới lớn mật lớn gan như vậy.
Bất quá hắn cũng không có tâm trạng lo lắng chuyện không đâu, vấn đề cần lo ngay lúc này là, Ma tộc chắc chắn sẽ coi bọn hắn là địch nhân!
Bọn hắn kiệt lực muốn tránh rắc rối, không nghĩ, dù có tránh, rắc rối vẫn cứ tới cửa.
- Tiến lên!
Đủ loại ý tưởng xẹt qua xẹt lại trong đầu, cuối cùng Tả Mạc không chút do dự hạ lệnh.
Tiểu Nương ngầm hiểu, chỉ là đạo phòng tuyến Hắc điệt cỏn con mà thôi, không đáng sợ. Cái Hắc điệt phòng tuyến kia bất quá chỉ rộng mười trượng, tương đối mỏng manh, hắn có rất nhiều phương pháp công phá, có điều, bây giờ chỉ cần dùng phương pháp đơn giản nhất là được.
Đúng vậy, phương pháp đơn giản nhất chính là xông lên!
Hắc Quy hào đột nhiên gia tốc!
*****
- Nó… nó đang lao về phía chúng ta!
Tê Dã trợn mắt há hốc mồm nhìn con thuyền nhỏ màu đen kia, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nó cũng đang nhằm đúng phòng tuyến bay đến.
Lam Thanh cũng ngẩn ngơ, tuy rằng quân đội nơi đây không phải là tinh nhuệ, Hắc điệt phòng tuyến cũng không quá vững chắc, nhưng cũng không phải là thứ đồ chơi mà cái thuyền bé xíu kia có thể đối phó được.
Như vậy con thuyền kia phỏng chừng là *** thuyền trinh sát. Trên thuyền chắc chỉ có thiết bị quan sát thôi, nên tốc độ mới nhanh như vậy, lại phi thường linh hoạt, nhưng chắc là phòng ngự sẽ rất yếu. Có điều mấy tên bên trong chắc toàn dạng tinh nhuệ, không phải loại dễ đối phó.
Có điều muốn dùng con thuyền nhỏ ấy mà phá vỡ phòng tuyến Hắc điệt dày mười trượng, căn bản là không có khả năng.
Tốc độ của Hắc thuyền cực nhanh, quả thực như một tia chớp, nhưng nó cũng càng thêm chứng tỏ phỏng đoán của Lam Thanh hắn là đúng đắn.
Trong nháy mắt hắc thuyền vọt tới phòng tuyến, cả Hắc điệt phòng tuyến đang im lặng bỗng đột ngột rít gào, vô số hắc điệt bay lên như mưa tên, như cuồng phong bạo vũ công kích vào hắc thuyền.
Hắc điệt thực ra là một loại quái trùng cực kỳ hung mãnh chuyên sống quần cư. Năng lực sinh sản của chúng rất mạnh, những con trưởng thành có thân hình thoi, dài chừng ba tấc, bẩm sinh có độc nhãn. Chúng lại có ý thức bảo hộ lãnh địa cực cao, chỉ cần vô ý xâm phạm lập tức sẽ bị bầy đàn Hắc điệt mãnh liệt công kích.
Đòn công kích của Hắc điệt tương đương với một kích toàn lực của một Ma úy!
Mà đòn công kích của Hắc điệt phòng tuyến thì phải tính bằng đơn vị hàng nghìn, lại liên miên không dứt, cho nên thông thường, đến cả Chân Ma thống lĩnh cũng không muốn dây dưa với lũ quái trùng đáng ghét này.
Trong chớp mắt, cả hắc thuyền bị lũ Hắc điệt chen chúc bao phủ.
Ba ba ba!
Âm thanh bạo phát dày đặc như bão táp mưa sa. Cả phòng tuyến bừng bừng phẫn nộ, những mũi tiêm kích Hắc điệt không ngừng va đập vào thân hắc thuyền, âm thanh vang lên cực kỳ chói tai.
Di, có chút không đúng…
Trong mắt Lam Thanh hiện lên một tia nghi ngờ, hắn cảm giác được có chỗ không hợp lý.
- Sao con thuyền kia vẫn chưa bị phá?
Tê Dã gõ gõ trán, vẻ mặt buồn bực.
Lam Thanh thân thể cứng đờ, khuôn mặt tràn đầy biểu cảm kinh hãi.
Hắn rốt cuộc nhận ra không đúng ở chỗ nào! Con thuyền nhỏ màu đen kia, đến giờ vẫn chưa bị phá vỡ! Cùng lúc bị hàng nghìn hàng vạn Hắc điệt công kích, kết quả hợp lý nhất là phải bị tan vỡ thành từng mảnh nhỏ mới đúng!
Nhưng mà…
Cái con thuyền nhỏ kia từ khi tiến vào phòng tuyến, tốc độ đúng là giảm mạnh, giống như từ lướt như tia chớp trở thành tốc độ rùa bò. Nó bị vô số Hắc điệt bao phủ, cắn nuốt, thậm chí không ai nhìn thấy thân tàu đâu, nhìn qua giống như một khối cầu Hắc điệt đen kịt, có điều là…
Cái khối cầu Hắc điệt ấy vẫn chậm rãi tiến về phía trước, dù tốc độ di chuyển vô cùng chậm, nhưng quả thật là nó vẫn đang tiến về phía trước. Giống như là… giống như là Hắc điệt đang đẩy nó đi vậy!
Mười trượng phòng tuyến, cũng không mất quá nhiều thời gian để vượt qua.
Qua bên kia Hắc điệt phòng tuyến, khối cầu rùng rùng bạo động, tầng tầng lớp lớp Hắc điệt như tuyết tan mùa xuân lả tả rơi rụng, lộ ra thân tàu đen huyền bên trong!
Đồng tử Lam Thanh chợt co rút!
Thân tàu trơn bóng dị thường, không một chút biến hóa, thậm chí dáng vẻ giống hệt lúc mới tiến vào.
Không riêng gì hắn, cả trận địa lạnh ngắt như tờ! Toàn bộ Ma binh đều chết lặng.
Vừa thoát khỏi Hắc điệt phòng tuyến, Hắc Quy hào đột ngột tăng tốc độ!
Lam Thanh đột nhiên bừng tỉnh, kịp thời phản ứng, gấp gáp hô lên:
- Báo động! Mau! Phát tín hiệu báo động!
Hắn còn chưa nói xong, liền thấy Tê Dã xông ra, trong lòng thầm kêu không ổn, cắn răng một cái, hắn vội vàng lao theo.
*****
Thuận lợi phá Hắc điệt phòng tuyến, trong Hắc Quy hào nhất thời vang lên một trận hoan hô. Bọn hắn vừa rồi bị những công kích của Hắc điệt phòng tuyến dọa cho sợ vỡ mật, cho nên giờ này tiếng hoan hô cũng dị thường vang dội.
- Má ơi, vừa rồi làm ta sợ muốn chết, may mắn mai rùa của ta thâm hậu a!
- Ma tộc thật đúng là không thể xem thường a, không có tiểu Hắc quy, chúng ta vị tất xông qua được!
- Các ngươi đúng là lũ chết nhát, phải bình tĩnh như ca đây này! Cái con trùng tử bé tẹo ấy có thể phá vỡ mai rùa đệ nhất thiên hạ của chúng ta sao? Hắc quy của chúng ta chính là được Kim lưu bạo tẩy đó!
- Nói khoác không biết ngượng, vừa rồi có tên nào sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu đó…
Mọi người hưng trí bừng bừng, sôi nổi bàn luận một màn mạo hiểm vừa qua.
Không giống với đám đông đang vô cùng vui mừng, Tả Mạc và Tiểu Nương vẻ mặt không có nửa phần thoải mái. Bọn hắn vừa rồi đã vô tình chọc trúng tổ ong vò vẽ. Đối phương nếu dám bố trí phòng tuyến ở đây, cũng có nghĩa là quân đội Ma tộc cũng ở gần đây.
Cuộc chiến thực sự giờ mới bắt đầu.
- Đệ đi chuẩn bị!
Tiểu Nương thần sắc trấn tĩnh, xoay người rời đi.
Dù phòng ngự của Hắc Quy hào rất mạnh, nhưng ở nơi chiến trường, nếu chỉ đơn thuần phòng thủ, thì dù mai rùa có chắc đến đâu cũng sẽ bị phá.
Tả Mạc gắt gao nhìn chằm chằm vào giới đồ, đầu óc nhanh chóng tính toàn. Một hồi đánh giết cũng không thể làm khó bọn hắn, có điều với bọn hắn mà nói, quan trọng nhất không phải là đánh thắng, mà là làm sao thoát khỏi được Đô Thiên Huyết Giới.
Hắn lo lắng nhất là bị đại bộ phận quân đội Ma tộc bao vây, nếu thế thì đúng là lâm vào đường chết a! Đừng xem bọn hắn nhân số tựa hồ không ít, nếu đối diện với quân đội đông đảo của phòng tuyến Ma tộc, bọn hắn tựa hồ không đủ để nhét kẽ răng cho Ma quân!
Hắn là đang tự hỏi, Ma tộc còn có thể bố trí phòng tuyến ở những nơi nào khác.
Về phương diện chiến đâu, hắn không cần phải hao tâm tổn trí, Tiểu Nương có thể lo lắng hết thảy.
Tiếng hoan hô trong thuyền dần dần lắng xuống, vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm túc, mệnh lệnh của Tiểu Nương cho mọi người là: Chuẩn bị chiến đấu!
Không khí trong Hắc Quy hào thay đổi hắn, sát khí đằng đằng!
*****
Tả Mạc cũng thật không ngờ, tình huống nơi này lại phức tạp đến thế, vượt quá xa tưởng tượng của hắn. Tựa như chuyện Ma tộc đem phòng tuyến đẩy tới tận đây, mà ngoài ra, chung quanh nó còn dày đặc các thiết bị quan sát.
Những thiết bị đó vô cùng hiện đại, giống hệt như u linh lẳng lặng tiềm phục trong huyết vụ không ngừng quan sát mọi động tĩnh.
Nếu Hắc Quy hào phá tan huyết vụ thì những thiết bị quan sát đó sẽ lập tức phát hiện ra.
Mà khi Hắc Quy hào ngoài dự đoán xông qua Hắc điệt phòng tuyến thì khiến cho những thiết bị thám sát đó xao động. Từng đạo tin tức, bằng tốc độ kinh người, truyền đến hàng loạt chiến tướng trong đội ngũ Ma quân.
Không khí lặng lẽ giằng co trong Đô Thiên Huyết Giới vì một con thuyền nhỏ mà thay đổi hoàn toàn!
*****
Băng Lan nheo nheo mắt phượng hỏi:
- Thực sự là một con thuyền của tu giả?
- Đúng vậy! Tuy rằng không có dấu hiệu rõ ràng, nhưng thật sự là pháp bảo do tu giả luyện chế.
Sĩ quan phụ tá gật đầu nói.
- Bọn họ sao lại bất ngờ tập kích phòng tuyến của Ma tộc? Một con thuyền nhỏ thì làm được gì?
Băng Lan vừa nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, vừa hỏi.
- Chúng thần đoán con thuyền này có thể bị mất phương hướng.
Sĩ quan phụ tá cung kính trả lời:
- Con thuyền này không phải là vật phàm, chỉ sợ trong thuyền không phải là nhân vật đơn giản.
Băng Lan trầm ngâm một lát, rồi thản nhiên nói:
- Đem tin tức này thông báo cho Lương Vi, để xem hắn nói sao.
- Dạ!!
*****
- Ngươi nói đó là thuyền của chúng ta?
Người hỏi là một trung niên nhân vô cùng uy vũ, trên mặt hắn biểu lộ vẻ suy tư khó hiểu.
- Đúng vậy thưa đại nhân!
Sĩ quan phụ tá cũng có chút nghi ngờ:
- Có điều là chúng ta không hề có chút tin tức về con thuyền kia.
- Như vậy sao…
Trung niên nhân như đang suy nghĩ gì.
Sĩ quan phụ tá không nói gì, hắn khom người chờ lệnh.
- Hừm… gần đây nhất là cánh quân nào?
Trung niên nhân hỏi.
Sĩ quan phụ tá biết đại nhân đã quyết định, vội vàng trả lời:
- Là Minh Liệt đại nhân!
- Lệnh cho hắn tiếp cận con thuyền, tùy cơ hành động, có thể tự ra quyết định.
Trung niên nhân nói.
- Tuân lệnh!
Niên Lục miệng than thở, hay tay lại không bị ảnh hưởng, một đóa bạch liên nhỏ bé liên tục bay qua bay lại trên tay hắn. Niên Lục tính tình nhanh nhẹn phóng khoáng nên cách tu luyện cũng không giống người khác.
Lôi Bằng vẻ mặt say mê, không ngừng vuốt ve Kim Lưu trọng kiếm của hắn.
Ma Phàm miệng đang ngậm một cọng cỏ xanh, gối đầu lên cánh tay, nhìn lên bầu trời. Thiên không trong thuyền vốn là do huyễn trận tạo nên, bất quá trông sống động như thật, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Bầu trời trong Phong Tuyệt cổ chiến trường kia máu huyết nhuộm đỏ, áp lực sinh ra khiến người ta tuyệt vọng, không ai nguyện ý gặp lại.
- Đi rồi mới biết được!
Ma Phàm lười nhác nói.
- Không an toàn cũng tốt!
Lôi Bằng ứng thanh đáp lại, khi mới tỉnh lại, hắn tựa hồ thay đổi thành người khác, vô cùng trầm mặc ít lời. Nhưng sau khi có được Kim Lưu trọng kiếm, hắn lại khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa càng thêm hiếu chiến. Ánh măt hiếu chiến lấp lánh quang mang, cánh tay phải to lớn lại không ngừng gõ lên đại kiếm, kẻ nào gan nhỏ chứng kiến cảnh này không khỏi toát lên từng trận từng trận hàn ý.
Đinh đinh đinh!
Âm thanh cảnh báo vang lên chói tai!
- Đúng là mồm quạ đen!
Ma Phàm chửi ầm lên, thân hình nhanh chóng hóa thành một đạo kiếm quang, bay vụt lên. Lôi Bằng cùng Niên Lục cũng không chậm trễ, đồng dạng hóa thành hai luồng kiếm quang, nhanh chóng biến mất.
Trong Hắc quy hào, vô số kiếm quang bay qua bay lại trên thiên không.
*****
- Đây là… Ma tộc?
Tả Mạc cũng không dám khẳng định. Hình ảnh bên ngoài được thận ảnh phù trận trên thuyền truyền vào, bất quá mấy tên quái vật xuất hiện trong đó quá xa lạ, chưa ai gặp qua bao giờ.
- Đúng vậy!
Công Tôn Sai sắc mặt ngưng trọng. Nhưng điều khiến hắn lo lắng không phải mấy tên Ma tộc diện mạo quái dị, hắn đang tập trung nhìn về phía con sông màu đen phía sau. Con sông kia ước chừng rộng mười trượng, nước sông đen như mực, tựa như một con giun khổng lồ vô cùng sống động, đang chậm rãi vặn vẹo thân hình.
Công Tôn Sai nhận ra nhánh Hắc Hà kia là gì, ở Dịch chiến kỳ, hắn thường xuyên phải đối mặt với nó. Kia chẳng phải là sông ngòi gì hết, nó chính là một đạo phòng tuyến, còn cái thứ đang chậm rãi lưu động bên trong cũng chẳng phải là nước sông, mà là một loại quái trùng nào đó có tên là Hắc điệt.
Hắc điệt phòng tuyến vốn là loại phòng tuyến Ma tộc ưa dùng nhất, bản thân Công Tôn Sai hắn đã phải chịu không ít đau khổ với nó.
Tả Mạc cùng Tiểu Nương mặt mày vô cùng khó coi. Bọn hắn trăm phương ngàn kế đề ra biện pháp, hy vọng có thể rời xa chiến trường của ba thế lực, không nghĩ tới vẫn đụng phải phòng tuyến của Ma tộc!
Tả Mạc lập tức ý thức được vấn đề nằm ở đâu, chính là ở giới đồ! Lộ tuyến bọn hắn đưa ra là dựa vào giới đồ do Minh Quyết Tử cung cấp, nhưng vốn sống tại khu vực của yêu giới, giới đồ của hắn chỉ trình bày rõ ràng phòng tuyến của Yêu tộc, mà phòng tuyến của Ma tộc lại vô cùng sơ sài.
Nơi này vốn cách xa Ma hải phòng tuyến, mà Ma tộc lại đem phòng tuyến đặt ở đây!
Tả Mạc âm thầm kinh hãi.
Hắn biết, điều này có nghĩa là gì! Việc này có nghĩa là, Ma tộc có chỗ dựa nào đó, nên mới lớn mật lớn gan như vậy.
Bất quá hắn cũng không có tâm trạng lo lắng chuyện không đâu, vấn đề cần lo ngay lúc này là, Ma tộc chắc chắn sẽ coi bọn hắn là địch nhân!
Bọn hắn kiệt lực muốn tránh rắc rối, không nghĩ, dù có tránh, rắc rối vẫn cứ tới cửa.
- Tiến lên!
Đủ loại ý tưởng xẹt qua xẹt lại trong đầu, cuối cùng Tả Mạc không chút do dự hạ lệnh.
Tiểu Nương ngầm hiểu, chỉ là đạo phòng tuyến Hắc điệt cỏn con mà thôi, không đáng sợ. Cái Hắc điệt phòng tuyến kia bất quá chỉ rộng mười trượng, tương đối mỏng manh, hắn có rất nhiều phương pháp công phá, có điều, bây giờ chỉ cần dùng phương pháp đơn giản nhất là được.
Đúng vậy, phương pháp đơn giản nhất chính là xông lên!
Hắc Quy hào đột nhiên gia tốc!
*****
- Nó… nó đang lao về phía chúng ta!
Tê Dã trợn mắt há hốc mồm nhìn con thuyền nhỏ màu đen kia, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nó cũng đang nhằm đúng phòng tuyến bay đến.
Lam Thanh cũng ngẩn ngơ, tuy rằng quân đội nơi đây không phải là tinh nhuệ, Hắc điệt phòng tuyến cũng không quá vững chắc, nhưng cũng không phải là thứ đồ chơi mà cái thuyền bé xíu kia có thể đối phó được.
Như vậy con thuyền kia phỏng chừng là *** thuyền trinh sát. Trên thuyền chắc chỉ có thiết bị quan sát thôi, nên tốc độ mới nhanh như vậy, lại phi thường linh hoạt, nhưng chắc là phòng ngự sẽ rất yếu. Có điều mấy tên bên trong chắc toàn dạng tinh nhuệ, không phải loại dễ đối phó.
Có điều muốn dùng con thuyền nhỏ ấy mà phá vỡ phòng tuyến Hắc điệt dày mười trượng, căn bản là không có khả năng.
Tốc độ của Hắc thuyền cực nhanh, quả thực như một tia chớp, nhưng nó cũng càng thêm chứng tỏ phỏng đoán của Lam Thanh hắn là đúng đắn.
Trong nháy mắt hắc thuyền vọt tới phòng tuyến, cả Hắc điệt phòng tuyến đang im lặng bỗng đột ngột rít gào, vô số hắc điệt bay lên như mưa tên, như cuồng phong bạo vũ công kích vào hắc thuyền.
Hắc điệt thực ra là một loại quái trùng cực kỳ hung mãnh chuyên sống quần cư. Năng lực sinh sản của chúng rất mạnh, những con trưởng thành có thân hình thoi, dài chừng ba tấc, bẩm sinh có độc nhãn. Chúng lại có ý thức bảo hộ lãnh địa cực cao, chỉ cần vô ý xâm phạm lập tức sẽ bị bầy đàn Hắc điệt mãnh liệt công kích.
Đòn công kích của Hắc điệt tương đương với một kích toàn lực của một Ma úy!
Mà đòn công kích của Hắc điệt phòng tuyến thì phải tính bằng đơn vị hàng nghìn, lại liên miên không dứt, cho nên thông thường, đến cả Chân Ma thống lĩnh cũng không muốn dây dưa với lũ quái trùng đáng ghét này.
Trong chớp mắt, cả hắc thuyền bị lũ Hắc điệt chen chúc bao phủ.
Ba ba ba!
Âm thanh bạo phát dày đặc như bão táp mưa sa. Cả phòng tuyến bừng bừng phẫn nộ, những mũi tiêm kích Hắc điệt không ngừng va đập vào thân hắc thuyền, âm thanh vang lên cực kỳ chói tai.
Di, có chút không đúng…
Trong mắt Lam Thanh hiện lên một tia nghi ngờ, hắn cảm giác được có chỗ không hợp lý.
- Sao con thuyền kia vẫn chưa bị phá?
Tê Dã gõ gõ trán, vẻ mặt buồn bực.
Lam Thanh thân thể cứng đờ, khuôn mặt tràn đầy biểu cảm kinh hãi.
Hắn rốt cuộc nhận ra không đúng ở chỗ nào! Con thuyền nhỏ màu đen kia, đến giờ vẫn chưa bị phá vỡ! Cùng lúc bị hàng nghìn hàng vạn Hắc điệt công kích, kết quả hợp lý nhất là phải bị tan vỡ thành từng mảnh nhỏ mới đúng!
Nhưng mà…
Cái con thuyền nhỏ kia từ khi tiến vào phòng tuyến, tốc độ đúng là giảm mạnh, giống như từ lướt như tia chớp trở thành tốc độ rùa bò. Nó bị vô số Hắc điệt bao phủ, cắn nuốt, thậm chí không ai nhìn thấy thân tàu đâu, nhìn qua giống như một khối cầu Hắc điệt đen kịt, có điều là…
Cái khối cầu Hắc điệt ấy vẫn chậm rãi tiến về phía trước, dù tốc độ di chuyển vô cùng chậm, nhưng quả thật là nó vẫn đang tiến về phía trước. Giống như là… giống như là Hắc điệt đang đẩy nó đi vậy!
Mười trượng phòng tuyến, cũng không mất quá nhiều thời gian để vượt qua.
Qua bên kia Hắc điệt phòng tuyến, khối cầu rùng rùng bạo động, tầng tầng lớp lớp Hắc điệt như tuyết tan mùa xuân lả tả rơi rụng, lộ ra thân tàu đen huyền bên trong!
Đồng tử Lam Thanh chợt co rút!
Thân tàu trơn bóng dị thường, không một chút biến hóa, thậm chí dáng vẻ giống hệt lúc mới tiến vào.
Không riêng gì hắn, cả trận địa lạnh ngắt như tờ! Toàn bộ Ma binh đều chết lặng.
Vừa thoát khỏi Hắc điệt phòng tuyến, Hắc Quy hào đột ngột tăng tốc độ!
Lam Thanh đột nhiên bừng tỉnh, kịp thời phản ứng, gấp gáp hô lên:
- Báo động! Mau! Phát tín hiệu báo động!
Hắn còn chưa nói xong, liền thấy Tê Dã xông ra, trong lòng thầm kêu không ổn, cắn răng một cái, hắn vội vàng lao theo.
*****
Thuận lợi phá Hắc điệt phòng tuyến, trong Hắc Quy hào nhất thời vang lên một trận hoan hô. Bọn hắn vừa rồi bị những công kích của Hắc điệt phòng tuyến dọa cho sợ vỡ mật, cho nên giờ này tiếng hoan hô cũng dị thường vang dội.
- Má ơi, vừa rồi làm ta sợ muốn chết, may mắn mai rùa của ta thâm hậu a!
- Ma tộc thật đúng là không thể xem thường a, không có tiểu Hắc quy, chúng ta vị tất xông qua được!
- Các ngươi đúng là lũ chết nhát, phải bình tĩnh như ca đây này! Cái con trùng tử bé tẹo ấy có thể phá vỡ mai rùa đệ nhất thiên hạ của chúng ta sao? Hắc quy của chúng ta chính là được Kim lưu bạo tẩy đó!
- Nói khoác không biết ngượng, vừa rồi có tên nào sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu đó…
Mọi người hưng trí bừng bừng, sôi nổi bàn luận một màn mạo hiểm vừa qua.
Không giống với đám đông đang vô cùng vui mừng, Tả Mạc và Tiểu Nương vẻ mặt không có nửa phần thoải mái. Bọn hắn vừa rồi đã vô tình chọc trúng tổ ong vò vẽ. Đối phương nếu dám bố trí phòng tuyến ở đây, cũng có nghĩa là quân đội Ma tộc cũng ở gần đây.
Cuộc chiến thực sự giờ mới bắt đầu.
- Đệ đi chuẩn bị!
Tiểu Nương thần sắc trấn tĩnh, xoay người rời đi.
Dù phòng ngự của Hắc Quy hào rất mạnh, nhưng ở nơi chiến trường, nếu chỉ đơn thuần phòng thủ, thì dù mai rùa có chắc đến đâu cũng sẽ bị phá.
Tả Mạc gắt gao nhìn chằm chằm vào giới đồ, đầu óc nhanh chóng tính toàn. Một hồi đánh giết cũng không thể làm khó bọn hắn, có điều với bọn hắn mà nói, quan trọng nhất không phải là đánh thắng, mà là làm sao thoát khỏi được Đô Thiên Huyết Giới.
Hắn lo lắng nhất là bị đại bộ phận quân đội Ma tộc bao vây, nếu thế thì đúng là lâm vào đường chết a! Đừng xem bọn hắn nhân số tựa hồ không ít, nếu đối diện với quân đội đông đảo của phòng tuyến Ma tộc, bọn hắn tựa hồ không đủ để nhét kẽ răng cho Ma quân!
Hắn là đang tự hỏi, Ma tộc còn có thể bố trí phòng tuyến ở những nơi nào khác.
Về phương diện chiến đâu, hắn không cần phải hao tâm tổn trí, Tiểu Nương có thể lo lắng hết thảy.
Tiếng hoan hô trong thuyền dần dần lắng xuống, vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm túc, mệnh lệnh của Tiểu Nương cho mọi người là: Chuẩn bị chiến đấu!
Không khí trong Hắc Quy hào thay đổi hắn, sát khí đằng đằng!
*****
Tả Mạc cũng thật không ngờ, tình huống nơi này lại phức tạp đến thế, vượt quá xa tưởng tượng của hắn. Tựa như chuyện Ma tộc đem phòng tuyến đẩy tới tận đây, mà ngoài ra, chung quanh nó còn dày đặc các thiết bị quan sát.
Những thiết bị đó vô cùng hiện đại, giống hệt như u linh lẳng lặng tiềm phục trong huyết vụ không ngừng quan sát mọi động tĩnh.
Nếu Hắc Quy hào phá tan huyết vụ thì những thiết bị quan sát đó sẽ lập tức phát hiện ra.
Mà khi Hắc Quy hào ngoài dự đoán xông qua Hắc điệt phòng tuyến thì khiến cho những thiết bị thám sát đó xao động. Từng đạo tin tức, bằng tốc độ kinh người, truyền đến hàng loạt chiến tướng trong đội ngũ Ma quân.
Không khí lặng lẽ giằng co trong Đô Thiên Huyết Giới vì một con thuyền nhỏ mà thay đổi hoàn toàn!
*****
Băng Lan nheo nheo mắt phượng hỏi:
- Thực sự là một con thuyền của tu giả?
- Đúng vậy! Tuy rằng không có dấu hiệu rõ ràng, nhưng thật sự là pháp bảo do tu giả luyện chế.
Sĩ quan phụ tá gật đầu nói.
- Bọn họ sao lại bất ngờ tập kích phòng tuyến của Ma tộc? Một con thuyền nhỏ thì làm được gì?
Băng Lan vừa nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, vừa hỏi.
- Chúng thần đoán con thuyền này có thể bị mất phương hướng.
Sĩ quan phụ tá cung kính trả lời:
- Con thuyền này không phải là vật phàm, chỉ sợ trong thuyền không phải là nhân vật đơn giản.
Băng Lan trầm ngâm một lát, rồi thản nhiên nói:
- Đem tin tức này thông báo cho Lương Vi, để xem hắn nói sao.
- Dạ!!
*****
- Ngươi nói đó là thuyền của chúng ta?
Người hỏi là một trung niên nhân vô cùng uy vũ, trên mặt hắn biểu lộ vẻ suy tư khó hiểu.
- Đúng vậy thưa đại nhân!
Sĩ quan phụ tá cũng có chút nghi ngờ:
- Có điều là chúng ta không hề có chút tin tức về con thuyền kia.
- Như vậy sao…
Trung niên nhân như đang suy nghĩ gì.
Sĩ quan phụ tá không nói gì, hắn khom người chờ lệnh.
- Hừm… gần đây nhất là cánh quân nào?
Trung niên nhân hỏi.
Sĩ quan phụ tá biết đại nhân đã quyết định, vội vàng trả lời:
- Là Minh Liệt đại nhân!
- Lệnh cho hắn tiếp cận con thuyền, tùy cơ hành động, có thể tự ra quyết định.
Trung niên nhân nói.
- Tuân lệnh!
/915
|