Ba tháng sau.
Một chiếc thuyền nhỏ màu đen không chút bắt mắt xuất hiện tại cửa vào giới hà Vân Hải giới.
Trong thuyền Hắc Quy mọi người dồn dập đi tới trước ảo trận ghi hình, nhìn cảnh sắc bên ngoài, hưng phấn không thôi.
"Rốt cuộc cũng tới rồi! Đây là Vân Hải giới sao!"
"Đẹp quá!"
"Đúng vậy, lần đầu thấy nơi có cảnh sắc đẹp như vậy đấy..."
Dưới chân là biển mây dày đặc vô bờ bến, trên biển mây này là từng hòn đảo nhỏ bập bềnh, biển mây từ từ chuyển động, hơi mây trắng xóa như màn sương ẩn ẩn hiện hiện.
Bỗng nhiên, một con chim to màu xanh lá từ trong biển mây chui ra, hai cánh vung lên, như mũi tên bay lên không trung, chỉ chớp mắt đã biến mất ở phương xa.
"Tốc độ thật nhanh!"
Mọi người tận mắt thấy cảnh tượng này không khỏi hít một hơi lạnh, tốc độ bay của con chim xanh này cho dù A Văn lấy tốc độ làm sở trường cũng nhìn mà tròn mắt há hốc miệng.
Đám người Tả Mạc cũng vì thế mà hơi biến sắc, bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, thấy vẻ căng thẳng trong mắt nhau. Con chim xanh vừa rồi cấp bậc không thấp, nếu ở Thiên Nguyệt giới tuyệt đối đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn.
Một nơi nếu phẩm cấp yêu thú đều rất cao, vậy cũng nói nên rằng tu giả ở nơi này không nhiều, trình độ khai phá tương đối thấp. Yêu thú cũng không có thái độ tốt lành gì với tu giả. Tu giả thích săn bắn yêu thú, yêu thú cũng đầy hứng thú và nhiệt tình với tu giả.
"Trên những hòn đảo nhỏ này không có người." Vi Thắng chăm chú nhìn vào hòn đảo nhỏ vừa lướt qua cách đó không xa, hòn đảo nhỏ đó cũng chỉ khoảng năm mươi mẫu. Vì khoảng cách khá gần, mọi người đều thấy rất rõ. Trên đảo lưu lại một ít phế tích phòng ốc, có thể thấy trước đây từng có tu giả sinh sống.
Vừa nghĩ tới con chim xanh lướt qua lúc nãy, sắc mặt mọi người đều không tốt. Lẽ nào nơi đây bị linh thú tàn sát bừa bãi tới mức này?
"Mọi người cẩn thận." Tả Mạc dặn dò.
Mọi người đều xốc lại tinh thần, chuẩn bị phòng thủ. Có điều sự thực chứng minh lo nghĩ của bọn họ có phần hơi quá, ngoại trừ con chim xanh với tốc độ kia, dọc đường đi họ chẳng gặp thứ gì nữa/
Cảm giác mới mẻ ban đầu qua đi, biển mây mịt mờ trong mắt họ cũng nhanh chóng trở nên khô khan đơn điệu.
Hơn mười ngày trôi qua, ngay khi mọi người có phần không kiên nhẫn nổi, một hòn đảo lớn xuất hiện trong tầm mắt họ. Mọi người sĩ khí phấn chấn, song không ai ngờ phải bay liên tục ba ngày bọn họ mới tới gần hòn đảo đó được.
Bọn họ lúc này mới hiểu, hòn đảo này lớn nhiều so với sự tưởng tượng của mình! Nhất là sau khi bay tới gần, cảm giác này càng thêm rõ ràng. Nó như một con rùa biển khổng lồ, yên lặng ẩn nấp trong mây, tu giả trước mặt nó chỉ nhỏ bé như hạt bụi!
Tới gần đảo lớn, những đảo vụn cũng nhiều thêm, chúng chi chít như sao trên trời, nhỏ thì chỉ vài chục trượng, lớn thì lên tới vài vạn mẫu.
Khi đám người Tả Mạc bay đến gần, từ đảo nhỏ một tu giả bay lên. Tu giả này có khuôn mặt thông minh lanh lợi, người mặc áo vải, mười phần lưu loát, hắn tới trước cách thuyền Hắc Quy năm mươi trượng thì dừng lại, vòng tay lớn giọng hô: "Tại hạ Thương Vị Minh, hoan nghênh các vị đạo hữu tới đảo mây Đông Thắng, chúc các vị làm ăn phát đạt, tự tại như ý! Không biết các vị có cần người hướng dẫn không? Tại hạ là người bản địa, nếu ông chủ của các vị cần biết gì, cần mua bán gì, tại hạ có thể tận lực giúp đỡ."
Thương Vị Minh vẻ mặt thản nhiên, không chút xấu hổ.
"Hướng dẫn?" Tả Mạc cảm thấy thú vị, nghĩ một chút rồi phân phó: "Gọi Bao Dịch lại đây."
Nói xong liền bay ra khỏi thuyền Hắc Quy, Vi Thắng lo cho sự an toàn của Tả Mạc, cũng bay ra theo. Trong thuyền, những người khác lập tức cảnh giác hẳn lên, bảo đảm nếu có nguy hiểm gì có thể tấn công trước. Bọn họ giết thẳng từ trong Đô Thiên Huyết giới ra, đã sớm tạo thành thói quen lúc nào cũng phòng bị.
Thương Vị Minh thấy trong thuyền bay ra hai người, sắc mặt vẫn trấn tĩnh như cũ nhưng trong lòng thầm thở phào một hơi, chuyện làm ăn này xem ra có hy vọng rồi!
"Đây là đảo mây Đông Thắng?" Tả Mạc hiếu kỳ hỏi.
"Không sai, đây là đảo mây Đông Thắng." Thương Vị Minh hành lễ với hai người: "Không biết phải xưng hô với hai ngài ra sao?"
"Ta họ Tả." Tả Mạc mỉm cười đáp lại, chỉ vào Vi Thắng bên cạnh nói: "Hắn họ Vi."
"Chào ông chủ Tả, chào ông chủ Vi." Thương Vị Minh ôm tay đáp lại, hắn quan sát toàn thân hai người, thấy họ ăn mặc bình thường, lòng cũng hơi thất vọng. Thuyền đen sau hai người cũng chẳng hề bắt mắt, trong lòng Thương Vị Minh càng nhận định đám Tả Mạc chỉ là thương nhân làm ăn nhỏ.
Có điều tuy trong lòng thất vọng nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, dù nói thế nào, giờ mở hàng được cũng là chuyện tốt.
"Không biết các vị tới đảo mây Vân Thắng là làm ăn hay thăm bạn bè người thân?" Thương Vị Minh nhìn Tả Mạc hỏi, hắn nhìn ra Tả Mạc mới là người chủ sự.
Đúng lúc này, Bao Dịch tới, hắn thi lễ với Tả Mạc: "Ông chủ!" lại thi lễ với Vi Thắng: "Vi sư!"
"Bao huynh khách khí rồi." Vi Thắng khiêm tốn đáp.
Tả Mạc lại không chút khách khí: "Lão Bao ngươi đến vừa hay. Chuyện làm ăn ngươi tới xử lý đi. Vị Thương tiên sinh này là người hướng dẫn của chúng ta, phí dụng gì gì đó, ngươi tới tính toán đi."
Bao Dịch vội vàng đáp: "Vâng."
Trong lòng Thương Vị Minh khẽ máy động, người chủ sự của đối phương tuy quần áo không đẹp đẽ gì nhưng khí thế dáng vẻ khi nói chuyện tuyệt đối không phải đám thương nhân làm ăn nhỏ. Hơn nữa hắn ngửi được một mùi vị quen thuộc từ trên người kẻ gầy gò như cây gậy trúc trước mặt.
Mùi của thương nhân!
"Xin hỏi Thương tiên sinh, phí dụng mỗi ngày ra sao?" Bao Dịch ngẩng đầu, mắt lấp lóe ánh sáng.
Thương Vị Minh lấy lại bình tĩnh: "Mỗi ngày chỉ cần năm viên tinh thạch cấp ba."
"Giá này cũng không đắt." Bao Dịch gật đầu, hắn từ từ hỏi tiếp: "Vậy không biết Thương tiên sinh có thể cung cấp những dịch vụ gì?"
Thần thái, khí thế, sự khôn khéo của Bao Dịch đều khiến Thương Vị Minh lập tức hiểu ra trước mặt là một người từng trải, hắn càng thêm tin tưởng vào suy đoán của mình.
Đám người này là kẻ làm ăn lớn.
Nụ cười trên mặt Thương Vị Minh càng thêm thân thiết: "Chỉ đường là dịch vụ cơ bản nhất. Nếu các vị cần nghỉ chân, ăn uống, tại hạ cũng có thể tìm được khách sạn và quán rượu thích hợp cho các vị. Tại hạ đối với thương gia bản địa cũng có giao tiếp đôi chút. Những sản vật sản xuất tại bản địa tại hạ cũng biết. Nếu các vị cần hỏi thăm tin tức gì,t ại hạ cũng có thể tìm được cách, chỉ có điều việc này sẽ tốn một ít tinh thạch."
"Được." Bao Dịch lấy ra mười lăm viên tinh thạch cấp ba: "Đây là phí dụng cho ba ngày, hy vọng có thể hợp tác thoải mái với Thương tiên sinh."
Đối phương xuất thủ hào sảng khiến tâm tình Thương Vị Minh tốt hơn không ít, nhận lấy tinh thạch, khiêm tốn nói: "Có thể phục vụ các vị là vinh hạnh của ta."
Thấy hai người đàm luận xong, Tả Mạc liền mở miệng cười nói: "Chúng ta đều là mới tới Vân Hải giới, mọi chuyện đều không quen thuộc, không biết Thương tiên sinh có thể giới thiệu đôi chút được không."
"Không thành vấn đề." Thương Vị Minh không lộ chút vết tích, đem tinh thạch thu vào túi tiền, nói tiếp: "Vân Hải giới vốn hẻo lánh, tuy đã sớm được phát hiện nhưng tu giả luôn không nhiều. Dọc đường hẳn các vị đã thấy không ít đảo mây có phế tích?"
"Đúng thế, chuyện gì vậy?" Tả Mạc vội vàng hỏi.
"Tu giả ở Vân Hải giới không nhiều chính là bởi yêu thú nơi này hoành hành. Những hòn đảo mây kia trước kia cũng có người sống, nhưng vì yêu thú ở Vân Hải giới quá nhiều, thực lực hơi yếu sẽ bị chúng nuốt chửng."
"Vì sao không săn giết yêu thú?" Tả Mạc lấy làm lạ hỏi: "Toàn thân yêu thú đều là báu vật mà!"
Thương Vị Minh cười khổ đáp: "Không phải do biển mây tác quái sao! Biển mây này mịt mờ không ranh giới, hơn nữa lại cực sâu, không ai biết bên dưới sâu bao nhiêu. Những yêu thú kia đa số đều sinh hoạt trong biển mây, lấy biển mây làm lá chắn. Mà biển mây này cũng lạ, gần như hoàn toàn ngăn cách linh khí. Hàng năm không biết có bao nhiêu người lẻn vào biển mây, muốn tìm hiểu, nhưng chỉ có đi nhiều, về ít. Người có thể trở về cũng thường không có thu hoạch. Dần dà không ai đi xuống đó nữa."
"Vậy ở biển mây chẳng phải rất không an toàn?" Tả Mạc giật mình.
"Đúng vậy. Biển mây mịt mờ, nguy cơ bốn phái, bản giới vốn nhiều đảo mây, nhưng lại chỉ có số ít là thích hợp cho tu giả sinh sống. Đảo mây Đông Thắng này là ngọn đảo đứng đầu, ngoại trừ nó ra, Kỳ La Châu, Hổ Cứ đảo vân vân đều là đảo mây khá lớn. Các vị ngàn vạn lần đừng tùy ý bay trong biển mây, vậy rất không an toàn. Hiện nay trong các hòn đảo mây đa số đều có truyền tống trận. Sử dụng truyền tống trận tương đối an toàn. Những hòn đảo mây không có truyền tống trận đa số đều có đường không, trên đường có đảo mây phòng thủ, cũng tương đối an toàn."
Nói xong, hắn lấy một viên ngọc giản trong lòng ra: "Trong này ghi chép toàn bộ vị trí truyền tống trận và đường không của Vân Hải giới, cũng chẳng đáng tiền gì, đưa tặng các vị cũng coi như chút tâm ý của tại hạ."
Hành động này của Thuýong Vị Minh có chút ý kết giao, Tả Mạc tất nhiên hiểu được, hắn cười cười tiếp lấy ngọc giản: "Đa tạ Thương huynh đệ." Tiếp đó lấy một thanh phi kiếm cấp ba ra: "Một chút tâm ý nho nhỏ, không đủ biểu đạt thành ý song cũng xin huynh đệ vui lòng nhận cho."
Thương Vị Minh tiếp lấy phi kiếm, cầm trên tay hơi vận linh lực, nụ cười trên khuôn mặt càng tươi, miệng không ngừng cảm tạ. Phi kiếm cấp ba trung giai cũng có thể bán được giá không tệ. Có điều hắn cũng không định bán đi, con trai đã rất gần ngưng mạch rồi, thanh phi kiếm này vừa hay cho nó dùng,.
Nếu lúc trước chỉ là suy đoán, vậy giờ hắn có thể khẳng định ông chủ Tả tuyệt đối là một ông chủ lớn!
Vừa ra tay đã là một thanh phi kiếm cấp ba, hắn vẫn lần đầu tiên thấy được! Hắn không khỏi cảm thấy may mắn cho quyết định của mình, lần này kiếm lớn rồi!
Tả Mạc nhìn quanh khắp nơi: "Chúng ta ở lại đây, chắc không có yêu thú chứ?"
Thương Vị Minh vội vàng đáp: "Ông chủ đừng lo, đảo mây Đông Thắng chúng ta đầy đại trận, yêu thú vùng này đã tuyệt tích rồi. Ngài xem xem, vùng này rất nhiều đảo mây nhỏ, đều năm trong sự bảo vệ của đại trận, không cần lo về an toàn. Nếu ông chủ muốn ở lâu vậy đừng ngại mua một hòn đảo, dựng thành một nơi ở riêng."
Bọn họ vừa bay tới đảo lớn, vừa nói chuyện với nhau. Thuyền Hắc Quy nhanh chóng theo sau họ.
"A, những hòn đảo mây này còn có thể mua được? Mua ở đâu? Giá cả ra sao?" Tả Mạc lập tức hứng thú, trong thuyền Hăc Quy tuy rộng rãi nhưng phải ở lâu cũng thấy chán ngấy. Hơn nữa việc tìm Thủy Vân Thai cũng không phải chỉ trong chốc lát, nơi này tương đối an toàn, có nơi đặt chân cũng không tồi.
Thương Vị Minh chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ Tả Mạc lại thực sự hứng thú, lập tức tỉnh táo lại. Theo quy định trong đảo, nếu có thể làm tốt việc này, hắn có thể thu được một khoản tiền hoa hồng không nhỏ.
Thương Vị Minh như nhìn thấy vô số tinh thạch đang vẫy tay với hắn!
Hạnh phúc tới thật đột ngột!
/915
|