Người nói chính là Tả Mạc.
Một tay hắn nắm lấy ba ngàn tơ phiền não, cả người dạng ra treo trên nghịch long trảo. Trong mắt những người khác thì tư thế này của hắn có chút quỷ dị, bọn họ không nhìn thấy ba ngàn tơ phiền não trong tay hắn.
Mọi người trong trận đều bị Tả Mạc hấp dẫn.
Ngay cả ba người Chu Khả đang bị hãm trong kiếm luân động tác cũng có chút chậm lại.
Nhưng kẻ giật mình nhất chính là Lâm Khiêm, trong lòng hắn chợt nhảy một cái, lẽ nào Tiếu Ma Qua này đã thu phục được nghịch long trảo rồi?
Không thể nào!
Nghịch long trảo chính là tuyệt thế ma binh, tướng giai ma tộc tuyệt đối không thể thu phục được. Nhưng vì sao nghịch long trảo không có chút phản ứng nào? Nghịch long trảo lấy thô bạo hung lệ mà nổi danh, há có thể để người khác tới gần?
Sắc mặt Lâm Khiêm vẫn bình thường nhưng trong lòng thì khiếp sợ không thôi. Sát cơ trong lòng hắn đối với Tiếu Ma Qua vẫn nồng nặc, ngay cả hắn cũng có chút giật mình, nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén sát cơ trong lòng. Ngoài tấm bia đá quan trọng kia, hắn vẫn đinh ninh rằng Tiếu Ma Qua nếu muốn thu phục nghịch long trảo nhất định sẽ bị phản phệ, tan thành tro bụi.
Thế nhưng, Tiếu Ma Qua vẫn hoàn hảo không chút tổn hại gì!
Điều này nằm ngoài dự đoán của hắn, bỗng hắn nhận ra một điều, đêm này có quá nhiều thứ nằm ngoài dự liệu của hắn. Đám người dưới đống loạn thạch nằm ngoài dự liệu, chém giết nửa đường thì gặp hai nữ nhân tu luyện thần lực cũng nằm ngoài dự liệu.
Cơ hồ toàn bộ những gì ngoài ý muốn đều có liên quan tới Tiếu Ma Qua.
Nhớ tới sát cơ không thể diễn tả trong lòng mình, Lâm Khiêm không khỏi cười khổ, lẽ nào trong cõi u minh đã có thiên ý sao?
Ý niệm này chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trong đầu hắn, ánh mắt hắn một lần nữa bình thường trở lại.
Thái A kiếm ảm đạm lại vung lên, đôi mắt hồng lam sâu thẳm. Thế cục bây giờ đối với hắn vô cùng bất lợi, hai nữ nhân trước mặt hắn không nắm chắc thắng được, bây giờ còn xuất hiện thêm Tiếu Ma Qua không biết nông sâu thế nào!
Kiếm luân cầm cự không được lâu, thời gian hắn có ngày càng ít đi.
Hắn hít vào một hơi thật sau, lúc này toàn bộ ngôn ngữ đối với hắn đều trở nên vô dụng, chỉ có hai chữ có thể khơi dậy chiến ý của hắn!
"Côn Luân!"
Lời nói tỏ rõ sự kiên quyết, vang vọng không dứt.
Những kiếm tu Côn Luân khác đều biến sắc, đại sư huynh muốn liều mạng rồi!
Thái A kiếm ảm đạm đột nhiên rực sáng làm người khác không dám nhìn thẳng, hỏa tinh không ngừng bắn tung tóe, giống như đèn đuốc sáng rực.
Lâm Khiêm đứng thẳng lưng, ánh mắt khiêm tốn ôn hòa lúc này trở nên sắc bén đầy kiên quyết. Sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt không chút huyết sắc.
Giống như một thanh tuyệt thế hảo kiếm đang rời vỏ!
Mặt đất không ngừng rung lên, kiếm ý cuồn cuộn chậm rãi trầm xuống khiến người khác không thở nổi. Mặt đất dưới chân Lâm Khiêm với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được đang tan vỡ, tạo nên những lỗ tròn hoàn mỹ. Viền ngoài lỗ tròn với tốc độ kinh người đang lan tràn khắp nơi.
Vỡ vụn tan nát không thể nào ngăn được!
Cùng lúc đó, Thái A kiếm trước mặt hắn hóa thành ngọn đuốc rực rỡ, không ngừng tan rã. Bỗng một tiếng thét vang lên, sắc mặt Lâm Khiêm tái nhợt hiện lên vẻ đau xót nhưng động tác của hắn không chút chần chờ, kiếm chỉ song song, dứt khoát vung lên!
Thái A kiếm rên rỉ vang vọng Thái An.
Quang mang chói mắt bỗng lan ra, kiếm ý kinh khủng trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thành Thái An!
Giống như có một mặt trời hiện lên ở thành Thái An!
Rống!
Một tiếng rống giận hung lệ như sấm vang giữa trời, mặt đất như bị một chiếc búa tạ đập mạnh một cái. Toàn bộ thành Thái An bỗng rung lên, sóng khí mãnh liệt quét ngang thành. Kẻ thực lực hơi yêu giống như bị vật nặng tông trúng, bắn lên trời! Kể cả đám người Chu Khả cũng suýt chút nữa không đứng thẳng được, mỗi người đều ngã trái ngã phải, cố gắng lắm mới có thể bình ổn được thân thể, mặt trắng bệch ra.
Dù cho là bọn họ khi đối diện với kiếm ý kinh khủng như thế cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Sóng khí kinh khủng cứng như thép hung hăng cày nát cả thành Thái An.
Khi quang mang tan hết, cảnh tượng hiện ra trước mặt khiến tất cả mọi người mặt vàng như nghệ. Thành Thái An nguy nga hùng vĩ là thế mà hơn nửa kiến trúc đã bị phá nát.
Nhưng ngay khi bọn họ từ trong kinh hãi bình tĩnh trở lại, việc đầu tiên họ làm là nhìn về phía rừng bia!
Lâm Khiêm vẫn đứng thẳng tắp như kiếm.
Ở trước mặt hắn, nghịch long trảo đang che cho Tiếu Ma Qua. Mặt đất xung quanh hai người họ biến mất, chỉ có mặt đất dưới chân Tả Mạc là không biến mất, nó tựa như bị cắt thành một khối hình tam giác, kéo dài về phía sau lưng.
Tả Mạc dùng nghịch long trảo để đỡ một kiếm này.
Vừa rồi vào thời điểm mấu chốt, hắn thôi động ba ngàn tơ phiền não kéo nghịch lỏng trảo tới trước mặt, đỡ được một kiếm kinh thiên này của Lâm Khiêm!
Nghịch long trảo sau khi chịu một kích này liền thu nhỏ hơn nhiều, to tương đương với Tả Mạc.
Đám Chu Khả trợn tròn mắt, không chút tin tưởng nhìn Tả Mạc. Uy lực một kiếm vừa rồi bọn họ cũng không dám dính vào, Tiếu Ma Qua vậy mà dám trực diện chống đỡ!
Tiếu Ma Qua thực sự đã thu phục được nghịch long trảo!
Trong lòng bọn họ không còn chút nghi vấn nào nữa, nếu không phải thế thì với thực lực của Tiếu Ma Qua tuyệt đối không có khả năng đỡ được một kiếm uy lực như này!
Thực lực của Lâm Khiêm làm bọn họ khiếp sợ nhưng biểu hiện của Tiếu Ma Qua lại càng nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Tướng giai lại có thể thu phục được nghịch long trảo, nghe nó mới hoang đường làm sao. Nhưng sự thực lại đang rành rành trước mặt họ.
Từ khi Tiếu Ma Qua tiến vào tầm mắt của họ, một loạt sự việc không thể ngờ tới liên tục phát sinh. Tinh Di Sa Dã, phá kỷ lục của Tất Điêu Vũ, đánh bại Trầm Dục đã lĩnh ngộ khổng tước vương linh, dẫn động bảo các Thái An, với thực lực của tướng giai lại có thể thu phục được nghịch long trảo, đỡ được một kiếm kinh thiên.
Mỗi lần bị đánh giá thấp hắn lại có thể dành được thắng lợi.
Tiếu Ma Qua tựa như một con quái vật, hơn nữa, xung quanh hắn cũng là một đám quái vật.
Tên gia hỏa này…
--
Lâm Khiêm giật mình, sắc mặt hắn tái nhợt đi.
Hắn không ngờ tới, Tiếu Ma Qua lại có thể đỡ được một kiếm này của hắn!
Hắn đã cược tất cả vào một kiếm này, chính mình thụ thương, hủy đi Thái A kiếm để phát động bí pháp, tạm thời tăng tiến tu vi mới có thể bộc phát ra uy lực kinh người như thế.
Hắn chưa từng liều mạng như vậy, chưa từng.
Lúc trước khi chiến đấu hắn luôn ung dung bình thản, vô cùng thong dong. Hắn chưa từng nếm qua thất bại, hắn luôn tràn ngập lòng tinh với bản thân. Từ rất lâu trước, tỷ thí giữa tam đại đệ tử hắn không tham gia bởi thực lực của hắn thậm chí đã vượt xa tuyệt đại đa số trưởng bối trong phái.
Ở vào tuổi của hắn, hắn chính là một trong những thiên tài xuất sắc nhất của Côn Luân.
Dù cho thâm nhập ma giới hắn vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi, hắn có lòng tin tuyệt đối vào bản thân.
Mấy người chưởng môn đối với lần hành động này cũng vô cùng tin tưởng, tất cả mọi người đều tin rằng dưới soái giai thì Lâm Khiêm không có đối thủ.
Nhưng sự thực trước mắt khiến hắn phát hiện ra sự kiêu ngạo của bản thân thật đáng buồn cười.
Một tướng giai còn trẻ tuổi hơn mình lại có thể đỡ được một kiếm mạnh nhất từ lúc chào đời tới giờ của hắn.
Nghịch long trảo!
Nhìn thấy long trảo sống động này, trong mắt Lâm Khiêm bỗng xuất hiện chút mờ mịt.
Ma binh chi lợi?
Thái A kiếm so với nghịch long trảo thì kém hơn rất nhiều, điều này hắn biết rõ. Côn Luân không phải không có phi kiếm tốt hơn nhưng Thái A kiếm là phi kiếm lợi hại nhất hắn có thể thu phục. Những tuyệt thế phi kiếm trong kiếm các đã phủ đầy bụi từ lâu nhưng tu vi của hắn vẫn chưa đủ.
Vậy mà tên gia hỏa tướng giai trước mắt lại có thể thu phục được nghịch long trảo.
Điều này phá vỡ nhận thức từ trước đến nay của hắn.
Thảo nào bản thân lại sinh ra sát ý đối với hắn, kẻ thù cũ sao?
Lâm Khiêm bỗng cười, rốt cuộc hắn vẫn không phải thường nhân, rất nhanh đã bình thường trở lại. Nhưng hắn biết rõ, mình không thể chiến đấu được nữa. Nhiệm vụ lần này đã thất bại rồi.
Mặt hắn tái nhợt, một lần nữa tự tin trở lại, hồng lam trong mắt rút đi. Hắn nhìn Tả Mạc rồi đề khí cao giọng nói: "Tại hạ là Côn Luân thủ tịch đệ tử Lâm Khiêm, Tiếu Ma Qua, ngày sau nếu ngươi và ta còn gặp lại sẽ tái chiến quyết định thư hùng!"
Dứt lời, Lâm Khiêm xoay người từng bước một đi ra ngoài.
Phốc, tấm bia đá phía sau lưng Tả Mạc đột nhiên hóa thành bột mịn.
Nhưng lúc này không ai lên tiếng, ánh mắt mọi người đều bị bóng dáng bất phàm kia hấp dẫn. Rất nhiều người đột nhiên hiểu ra, thủ tịch đệ tử của Côn Luân hóa ra lại bất phàm như thế!
Không ai dám ngăn cản.
Những kiếm tu Côn Luân còn lại lặng lẽ không lên tiếng bay về phía Lâm Khiêm, bảo vệ xung quanh hắn.
Cái tên Lâm Khiêm được tất cả người dân thành Thái An nhớ rõ.
Nhưng ngay lập tức, ánh mắt mọi người không khỏi chuyển hướng nhìn về phía Tả Mạc. Nếu không có Tiếu Ma Qua, toàn bộ ma tộc thành Thái An đều sẽ thất bại và rồi làm nền cho Lâm Khiêm. Bia ma công bị hủy khiến nhiều người cảm thấy tiếc nuối nhưng nếu so sánh với việc bị Lâm Khiêm lấy đi thì kết quả trước mặt lại dễ được người ta tiếp thụ hơn.
Trận chiến này đã định trước sẽ khiến ma giới rung động, chiến đấu làm nền cho người khác, đối với bọn họ mà nói đó là nỗi nhục không nói nên lời.
Trong mắt thế nhân, Tiếu Ma Qua ngăn cản Côn Luân chính là anh hùng của ma tộc.
Thiếu niên không biết chui ra từ đâu, không ai biết lai lịch hắn, tất cả đều mơ hồ.
Chắc chắn sau trận đánh này danh tiếng của hắn sẽ chấn động ma giới!
Nhưng không ai nhận ra, một trận chiến khủng khiếp hơn thế đang lặng yên tiến tới.
Cả người Tả Mạc rã rời, không thể động đậy, trong mắt tràn ngập sợ hãi, chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.
Một kiếm này của Lâm Khiêm đánh hắn bay ra khỏi trạng thái băng lãnh kia. Nếu không phải vào lúc mấu chốt, hắn dùng ba ngàn tơ phiền não kéo nghịch long trảo tới trước mặt thì tuyệt đối không có khả năng tồn tại tới giờ.
Thực lực quá khủng bố!
Dù cho Tả Mạc có thâm cừu đại hận với Côn Luân cũng không khỏi cảm thấy khiếp sợ đối với thực lực của Lâm Khiêm. Hắn thực sự không thể tưởng tượng nổi, tên gia hỏa này tu luyện như thế nào.
Hắn chưa từng đánh giá thấp thực lực của Côn Luân nhưng khi chân chính giao thủ với Côn Luân hắn mới phát hiện ra, thực lực của Côn Luân so với tưởng tượng của mình còn cường đại hơn nhiều!
Một Lâm Khiêm đã lợi hại như vậy…
Thật khiến người ta không thể tượng tượng nổi!
Tả Mạc bật cười khanh khách, nghĩ tới ý định muốn tìm Côn Luân báo thù của mình mới thật buồn cười làm sao, đúng là không lượng sức mình.
Nhưng dù buồn cười, không tự lượng sức mình thì làm sao chứ?
Ai bảo chúng ta có cừu hận với nhau?
Trong mắt Tả Mạc chớp động chiến ý, một lần nữa chiến ý được khôi phục! Bỗng hắn biến sắc, hét lên thảm thiết: "A Quỷ A Quỷ, mau đỡ ta, chân ta run quá, đứng không nổi nữa rồi, đứng không nổi nữa rồi!"
Khi hắn vô tình nhìn về phía xa thì không khỏi sửng sốt.
Đằng xa chi chít điểm đen, giống như một đám mây đen đang bay rất nhanh tới đây.
Ánh mắt Tả Mạc vô cùng lợi hại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đội hình của đối phương thuộc loại xung kích!
Hắn cố gắng dùng toàn bộ khí lực rướn cổ kêu gào: "Thúc Long!"
/915
|