Thiền quang yên lặng sâu thẳm như sóng gợn nổi lên.
Nhận ra nguy hiểm, dưới tình thế cấp bách Tả Mạc quát lớn một tiếng: "Tách ra chạy!"
Dứt lời, hắn như bị tào tháo đuổi nhanh chóng bay về phía ngoại thành. Tằng Liên Nhi hiểu ý lập tức bay về hướng khác.
Tả Mạc quay đầu phát hiện A Quỷ vẫn theo sát sau hắn, nhất thời lo lắng nói: "A Quỷ, tách ra chạy!"
A Quỷ hồn nhiên như không nghe thấy, vẫn bám sát phía sau hắn.
Trong lòng Tả Mạc vừa cảm động vừa lo lắng. Nếu như tách ra chạy thì khẳng định hai lão tặc ngốc kia sẽ nhắm vào mình, A Quỷ và Tằng Liên Nhi có thể thuận lợi chạy trốn. Chỉ là hắn không nghĩ tới A Quỷ lại bướng bỉnh như thế, hoàn toàn không nghe theo lời hắn, nhất thời khiến tính toán của hắn bị sụp đổ.
Một bóng áo hồng bỗng xuất hiện bên cạnh hắn, đó chính là Tằng Liên Nhi đã quay trở lại.
Vậy mà Tằng Liên Nhi cũng quay trở lại!
Mẹ nó!
Tả Mạc vừa nôn nóng vừa giận, đám gia hỏa này không biết nghe lời gì cả! Bỗng trong lòng hắn cảm thấy có chút ấm áp, A Quỷ theo hắn Tả Mạc không ngạc nhiên lắm nhưng Tằng Liên Nhi cũng quay trở lại khiến Tả Mạc vô cùng ngạc nhiên. Mục tiêu của đối phương là mình, giờ đây Tằng Liên Nhi lại bỏ qua cơ hội chạy trốn tốt nhất mà lại lựa chọn sánh vai chiến đấu cùng với bọn họ, này cần phải có dũng khí rất lớn.
"Liều mạng!"
Đã đến mức này thì bất cứ lời nào cũng đều là dư thừa.
Trong phút chốc chiến ý của Tả Mạc đã đạt tới đỉnh điểm, bỗng nhiên hắn ôm chân cuộn tròn người lại, ở giữa không trung bắt đầu quay cuồng rồi bất ngờ hai chân hắn đạp liên tục vào không khí.
Phanh!
Chân hắn dường như đang đạp liên tục vào một bức tường khí vô hình, kình khí tràn ngập bốn phía, tiếng nổ vang lên liên tục.
Trên mặt Tả Mạc bỗng hiện lên chút thống khổ, va chạm với tốc độ cao như thế cho dù ma thể hắn có kiên cường dẻo dai như sát cũng có chút ăn không tiêu.
Cự lực dưới chân truyền tới, dựa theo luồng sức mạnh cường đại này cả người Tả Mạc giống như đạn pháo bắn ra khỏi nòng, với tốc độ nhanh nhất đột nhiên bắn ngược lên, hướng bay đến chính là nơi Tịch Chính đứng!
Mắt hắn nhìn chằm chằm cái đầu hói dễ xương của Tịch Chính.
Cái gì của tặc ngốc cũng đáng ghét!
Tả Mạc bài trừ tạp niệm, toàn thân kim quang chớp động, thần lực dâng trào.
Thân hình A Quỷ đột nhiên biến mất, ngay sau từ trong không khí xuất hiện bên cạnh Tả Mạc.
Tằng Liên Nhi giống như một làn khói màu hồng, phiêu hốt bất định, mang theo hư ảnh mờ ảo.
Hiển nhiên mục tiêu của ba người chính là Tịch Chính!
Từ khi mấy người Tả Mạc chạy trốn đến khi quay lại phản kích chỉ diễn ra trong nháy mắt, cực kì bất ngờ.
Trong mắt Đái Đào việc mấy người Tả Mạc chạy trốn là phản ứng vô cùng bình thường, bọn họ không cảm thấy có chút cổ quái nào nhưng đột nhiên lại biến thành phản kích làm bọn họ hơi bất ngờ không kịp phòng bị.
Tu giả phản hư kỳ ở bất kì môn phái nào cũng đều có địa vị tôn sùng, hoặc vân du thiên hạ tìm kiếm những kì trân dị bảo, hoặc bế qua nơi thâm sơn cùng cốc tìm cách tiến thêm bước nữa. Không đến lúc mấu chốt, môn phái tuyệt đối không sử dụng những lực lượng mang tính chất quyết định như này, càng không nói tới Huyền Không tự, môn phái đỉnh cấp cao thủ nhiều như mây.
Hai người đều đã rất lâu chưa cùng người khác động thủ.
Bởi vậy khi bọn họ thấy ba người Tả Mạc đột nhiên từ bỏ trốn chạy mà quay ra phản kích thì có chút không kịp chuẩn bị.
Nếu bình thường thì dưới áp lực tuyệt đối như thế, việc không kịp chuẩn bị cũng không có gây ra ảnh hưởng gì lớn.
Hai người không bởi thế mà cảm thấy xao động, tâm tình bọn họ đã sớm rèn luyện tới mức thấy núi sập cũng không biến sắc, vô cùng tự tin vào sức mạnh bản thân, điều này đã sớm khắc sâu vào tận trong xương cốt của bọn họ.
Bọn họ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, nếu mấy người Tả Mạc tách ra bỏ trốn bọn họ chỉ có thể lựa chọn Tả Mạc, hai người còn lại rất có khả năng sẽ thoát được. Lúc này ba người đều quay lại phản công, trong mắt hai người thì đây chính là thiêu thân lao vào lửa, tự tìm đường chết!
Tịch Chính hừ lạnh một tiếng, đơn chưởng đang dựng thẳng không biết từ lúc nào đã biến thành song chưởng.
Vẻ mặt nghiêm túc, miệng tụng thiền âm.
Một đóa kim liên dưới chân hắn nở ra, vô số cánh hoa xuất hiện, không gian yên tĩnh thấm vào tận đáy lòng người, tiếng tụng kinh như có như không quấy nhiễu tâm thần người nghe.
Tả Mạc chỉ cảm thấy thần lực toàn thân bỗng nhiên bị kiềm hãm, bất giác chiến ý trong lồng ngực cũng trở nên yếu ớt.
Nhất thời trong lòng hắn cảm thấy lo lắng, chưa chiến mà đã uy hiếp được người, lão tặc ngốc này không đơn giản!
Nếu là lúc trước, bị thiền âm quấy nhiễu, chỉ sợ Tả Mạc đã bị ảnh hưởng rất lớn nhưng từ sau khi hắn hiểu được tấm bia đá kia, mặc dù thần lực không tăng trưởng nhưng đã đạt tới mức tùy tâm sở dục, hơn xa lúc trước.
Tả Mạc cố gắng tập trung, thần lực tinh thuần cuồn cuộn không ngừng vận chuyển trong cơ thể, cánh hoa khi rơi xuống gần hắn thì nhanh chóng bị đánh tan!
Cùng lúc đó, định phách thần quang đang ẩn giấu trong cơ thể Tả Mạc bỗng quay tròn chuyển động, nhất thời Tả Mạc cảm thấy toàn thân vô cùng nhẹ nhàng, thần trí nhanh chóng bình thường trở lại.
Không ngờ định phách thần quang còn có diệu dụng như thế!
Trong lòng Tả Mạc rất vui, chiến ý càng tăng mạnh!
Quả đầu bóng loáng dễ xương rất nhanh hiện ra trong tầm mắt, Tả Mạc nhịn không được huýt dài một tiếng, hai tay ôm hờ về phía trước, vô số kim quang đột nhiên xuất hiện từ trong tay hắn lao ra ngoài.
Trong nháy mắt, một kim trụ tráng kiện hùng vĩ với tốc độ kinh người xuất hiện ở giữa hai tay đang ôm hờ về phía trước của Tả Mạc.
Trên kim trụ, kim ô tựa như sống lại, nghểnh cổ hót, không ngừng bay nhảy.
Tư!
Một sợi viêm xích cuốn dọc theo kim trụ.
Kim ô chàng thành trụ!
Cùng lúc đó, phía sau Tằng Liên Nhi xuất hiện một vầng trăng khuyết lạnh lẽo. So với lần trước thì vầng trăng khuyết lạnh lẽo này đã rộng hơn không ít.
Trăng khuyết như đao đánh thẳng về phía Tịch Chính.
"Nguyệt nhi nguyệt nhi trảm!"
Tử mang trong mắt A Quỷ đại thịnh, cả người đột nhiên biến mất.
Sắc mặt Tịch Chính khẽ biến, thế công của ba người vượt quá dự tính của hắn, thiền tâm bình tĩnh không chút xao động cảm thấy được nguy hiểm xuất hiện chút rung động.
Nhưng chỉ trong giây lát rung động ở thiền tâm lập tức bị bài trừ và khôi phục lại như thường.
Tịch Chính mắt nhắm hờ, tụng một tiếng kinh!
Toàn thân hắn bỗng bắn ra kim quang chói mắt, trong giây lát trông hắn giống như một pho tượng được dát vàng, không giận mà uy.
Đại uy nghiêm kim cương thiền thân!
Cùng lúc đó, kinh văn trên áo phù sa của hắn đột nhiên chuyển động, tiếng tụng kinh của vô số người từ trong áo cà sa truyền ra, tập trung thành một biển thiền âm mênh mông. Từng kinh văn kim sắc từ trên người Tịch Chính bắn ra, giống như một biển kinh văn vậy!
Huyền Không tự bát phẩm pháp bảo, kinh hải ca sa!
Tả Mạc chỉ cảm thấy mắt hoa lên, không gian xung quanh Tịch Chính, trong phạm vi của kinh văn trở nên hư hư thực thực, biến ảo bất định.
Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Tả Mạc vô cùng phong phú, mặc dù kinh nhưng không loạn, thế tới của kim ô chàng thành trụ vẫn không thay đổi, hung hãn đánh vào biển kinh văn!
Trong nháy mắt Tằng Liên Nhi đã hiểu ra ý đồ của Tả Mạc, nguyệt nha chuyển động dính sát vào kim ô chàng thành trụ, xoay tròn mà chém!
Khi kim ô chàng thành trụ đánh lên hải dương do vô số kinh văn tạo thành đó, xích viêm trên thân trụ bỗng dưng nổ tung, nơi trụ đi qua những kinh văn kia giống như giấy, hừng hực bốc cháy.
Mất đi trở ngại, kim ô chàng thành trụ ầm ầm nện xuống!
Đông!
Tiếng nổ nặng nề vang lên, mọi người đứng trong vòng mấy trăm dặm đều cảm thấy chấn động, thực lực hơi kém chút thì có cảm giác muốn nôn!
Kim ô chàng thành trụ của Tả Mạc tựa như vật nặng ngàn cân, mãnh liệt đập xuyên qua biển kinh văn!
Nhưng vào lúc này, Tịch Chính bỗng ngẩng đầu mở mắt, như Phật Đà mở mắt, không vui không bi, thiền uy như hải. Song chưởng đang chắp lại bỗng mở ra, chậm rãi vỗ vào kim ô chàng thành trụ trước mặt.
Kim ô chàng thành trụ với thế tới tưởng như không gì có thể ngăn nổi lại bị một chưởng nhìn như bình thường này ngăn cản!
Bàn tay tựa như được đúc bằng vàng, chống lại kim ô chàng thành trụ khổng lồ mà không chút xao động.
Một loạt biến cố phát sinh chỉ trong nháy mắt, Đái Đào không nghĩ đến công kích của ba người đối phương lại chỉ tập trung vào người Tịch Chính. Nhưng hắn chỉ kinh ngạc mà không chút hoảng sợ, hắn tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của Tịch Chính. Tịch Chính sư huynh ru rú trong nhà, nhất tâm hướng thiền, ngoại nhân biết rất ít nhưng đều là phản hư kỳ, Đái Đào so với người thường hiểu biết càng nhiều hơn.
Tịch Chính sư huynh mạnh hơn hắn nhiều!
Xuất thân từ Huyền Không tự, cơ sở bắt đầu tu luyện của Tịch Chính sư huynh đã vững chắc hơn hắn nhiều. Sau này từng bước tích lũy đều lắng đọng hơn hắn, loại ưu thế đó khi đạt tới phản hư kỳ liền sinh ra hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Đối với điều này, trong tâm Đái Đào luôn cảm thấy có chút hâm mộ.
Nhìn thế tiến công của ba người Tiếu Ma Qua tập trung vào Tịch Chính sư huynh, hắn không chút hoang mang trái lại còn cười nhạt trong lòng, tự tìm đường chết!
"Thần lực! Chỉ có vậy thôi sao!" Vẻ mặt Tịch Chính thoáng hiện vẻ thất vọng.
Mặc dù uy lực của kim ô chàng thành trụ vô cùng cương mãnh nhưng kém xa uy lực mà hắn kì vọng. Lẽ nào thần lực chỉ có uy lực thế thôi sao?
Nếu là như thế thì thần lực chỉ có chút hư danh mà thôi…
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Tịch Chính thì bỗng khóe mắt chợt nhảy, một đạo quang mang lành lạnh bám sát vào kim ô chàng thành trụ trong nháy mắt đã trảm tới trước mặt hắn!
Quang mang bám sát kim ô chàng thành trụ, bị kim quang chói mắt che đi nên rất khó để nhận ra nó.
Tịch Chính thiền tâm thông suốt, tâm niệm vừa động liền đưa ra ứng biến.
Tràng hạt treo ở trước ngực hắn bỗng dưng bay ra ra một luồng hôi vụ, lãnh nguyệt quang trảm bị luồng hôi vụ này chiếu vào liền ngừng lại, chỉ thấy trong hôi vụ một vầng trăng khuyết đang tỏa sáng yên lặng bất động phiêu phù.
Bất phẩm pháp bảo, phàm trần niệm châu!
Tràng hạt này là hắn dùng tục niệm phàm trần luyện hóa mà thành, tương thông với bản tâm của hắn, vô cùng thần diệu. Vài chục năm qua, mỗi ngày đều đả tọa tụng kinh, dùng để chứng kiến bản tâm.
Đái Đào vô cùng hứng thú nhìn song phương so đấu, không hề có ý định ra tay. Cho tới bây giờ, Tịch Chính sư huynh vẫn thong dong tự tại, đối phương vẫn chưa thể tạo ra uy hiếp trực tiếp tới Tịch Chính sư huynh.
Từ trước đến nay Tịch Chính sư huynh vẫn luôn cao ngạo, lúc hắn đang đánh nhau nếu như mình tùy tiện nhúng tay vào, trái lại còn chọc giận hắn.
Bỗng, kim ô chàng thành trụ đang đứng bất động từng chút một nổ tung.
Một con rồi một con hắc nha (quạ đen) bỗng từ trong kim ô chàng thành trụ nổ tung vỗ cánh bay ra.
Những con hắc nha này toàn thân đen kịt, có vài ngọn lửa đang cháy ở chân, hai mắt đỏ sẫm, ở trán có ba chiếc lông tơ màu vàng rất tinh tế đang khẽ rung lên.
Hai cánh mở ra, mắt quạ đỏ sậm nhìn chằm chằm vào Tịch Chính.
Tịch Chính không biết vì sao đột nhiên trong lòng lại cảm thấy có chút bất an.
Hắn hoàn toàn bị những con hắc nha này hấp dẫn, không hề để ý thấy Tả Mạc đang có những động tác quỷ dị.
Đái Đào đang đứng xem lại để ý thấy dị trạng của Tả Mạc. Bởi vì lúc này tư thế Tả Mạc bày ra quá mức quỷ dị, hai tay vũ động như xà, cả người đang "lắc" với một tiết tấu quỷ dị. Những động tác này nhìn như không liên quan gì tới nhau nhưng không biết vì sao, Đái Đào cảm giác thấy một luồng hàn ý từ dưới lòng bàn chân lan ra khắp người.
Sắc mặt hắn đại biến, buột miệng nói.
"Sư huynh cẩn thận!"
/915
|