Đại trưởng lão thở dài nói: "Mạc Vân Hải đúng là ngọa hổ tàng long. Thiên Hoàn có tới trăm ngàn đệ tử trẻ tuổi nhưng có thể đạt tới cảnh giới như Tiên Nhi cũng chỉ có một người. Không ngờ Mạc Vân Hải lại có tới ba người, ngay cả lão phu cũng không khỏi thèm thuồng."
Tả Mạc cười gian nói: "Làm gì tới mức đó, nếu đại trưởng lão tới Mạc Vân Hải của chúng ta, cái khác không nói, ngài có thể chọn bất cứ vị trí nào, hơn nữa sở học thần văn của đại trưởng lão sẽ được phát dương quang đại."
Giọng Tả Mạc đầy vẻ trêu chọc nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ khiến người ta cảm thấy không thích hợp chút nào.
Đại trưởng lão lắc đầu cười nói: "Tả tiên sinh thật là hài hước. Sau hôm nay, Mạc Vân Hải từ thịnh chuyển sang suy, tương lai không thể nào sáng sủa bằng Thiên Hoàn được. Nếu như các vị có thể gia nhập Thiên hoàn thì ta đồng ý nhường lại vị trí đại trưởng lão này."
Tả Mạc khẽ than: "Ta luôn bội phục những người đạt tới cấp độ tông sư như đại trưởng lão, không nghĩ tới hôm nay lại phải dùng tới binh đao để nói chuyện, không khỏi khiến người ta cảm thán vận mệnh vô thường. Tại hạ đang suy nghĩ nếu Thiên Hoàn không còn đại trưởng lão, không còn Lê Tiên Nhi thì sẽ có kết quả như nào?"
Song phương nói chuyện đều rất cảm khái về vận mệnh nhưng câu nào cũng như đao, đều dùng khả năng chém gió của mình tạo áp lực với đối phương.
Đại trưởng lão cười dài một tiếng rồi nói: "Tả tiên sinh nói không sai, trận chiến ngày hôm nay liên quan tới vận mệnh song phương. Nếu ta chết trận, Thiên Hoàn sẽ suy tàn, mà nếu Tả tiên sinh bỏ mình thì Mạc Vân Hải cũng tự sụp đổ. Tả tiên sinh quá tự tin đó, tự mình mạo hiểm, đúng là không nên! Ngày hôm nay lão phu không muốn sống trở về, Tả tiên sinh không nên trông chờ vào may mắn."
Tả Mạc kiệt ngạo mỉm cười nói: "Rung cây dọa khỉ ai cũng làm được, muốn mạng ta không một ngàn thì cũng tám trăm. Lão thất phu có khả năng thì tới đây! Ta chiều hết!"
Khí thế song phương không ngừng tăng mạnh.
Đến lúc này, mọi người đều biết lời nói đã không thể nào khiến đối thủ dao động, ý chí song phương cực kì kiên quyết, vậy chắc chắn sẽ chỉ còn một bên đứng vững rồi.
Ánh mắt Vi Thắng sắc như kiếm, thí thần huyết kiếm nắm chắc trong tay, trên thân kiếm loang lổ vết máu, không khí xung quanh cũng tràn ngập mùi máu tanh.
Chiến ý trong cơ thể hắn hừng hực, đại trưởng lão trước mặt chính là cường giả mạnh hơn hắn. Trận chiến ngày hôm nay nếu như hắn có thể sống sót thì sẽ bước thêm một bước dài trên con đường kiếm đạo!
Gần đây, không ngừng tu luyện trong biển máu của thí thần huyết kiếm, hắn đã mơ hồ cảm nhận được dấu hiệu đột phá.
Trong vô thức, hắn cảm thấy trận chiến trước mắt này chính là cơ hội để hắn đột phá.
Mạch máu trong cơ thể cũng nhảy lên theo nhịp hô hấp của con hung thú thí thần huyết kiếm, Vi Thắng ngược lại cảm thấy rất bình tĩnh, hắn bỗng mở miệng nói: "Sư đệ, để ta lên trước nhé!"
Tả Mạc hơi kinh ngạc song khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt của đại sư huynh thì lập tức hiểu ra.
Đại sư huynh muốn dùng trận chiến này để xác định kiếm đạo của bản thân!
Chẳng biết tại sao, trong lòng Tả Mạc tràn ngập cảm động, đại sư huynh lúc nào cũng trung thành với bản tâm, lúc nào cũng kiên định trên con đường kiếm đạo, không bao giờ biết sợ, không hiềm gian nguy.
"Sư huynh cẩn thận!" Tả Mạc không nói nhiều, mặc dù biết như thế rất nguy hiểm nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của đại sư huynh thì hắn biết đại sư huynh đã quyết tâm rồi.
Đây là một nam nhân xuất thân từ kiếm phó, vô cùng thành kính kiếm!
Không cuồng nhiệt sùng bái, chỉ lặng lẽ kiên trì theo đuổi. Không mê muội sức mạnh, không theo đuổi cường đại, từ đầu đến cuối chỉ kiên định con đường kiếm đạo theo đuổi.
Cực vu kiếm, cực vu tâm!
Đây chính là con đường hắn đi, đây chính là mục tiêu hắn theo đuổi.
Nhìn đại sư huynh đứng thẳng như kiếm, Tả Mạc bỗng nghĩ tới ngọc giản mà đại sư huynh đưa cho mình ở Vô Không Sơn.
Bên trong có những lời kiên quyết như sắt thép, đó không phải là niềm tin của đại sư huynh Vi Thắng sao?
Trong lòng Tả Mạc vô cùng kính nể, ở vào thời đại sát phạt chỉ nói tới lợi ích như này, một người như đại sư huynh trước sau chỉ kiên trì theo đuổi lý tưởng và niềm tin của mình là quá hiếm hoi.
Vi Thắng chậm rãi nâng huyết kiếm trong tay lên.
Đại trưởng lão lắc đầu: "Nhóc con, ngươi không phải là đối thủ của lão phu."
"Ta biết." Vi Thắng trầm giọng nói: "Thế nhưng nếu như không thử thì có vài thứ ta không bao giờ biết được."
Đại trưởng lão hơi ngẩn ra, một lát sau mới nói: "Cũng may ngươi không phải là đệ tử của Côn Luân."
Vi Thắng không hỏi đại trưởng lão nói vậy là có ý gì, thần lực trong cơ thể hắn được vận tới cực hạn, ánh mắt nghiêm nghị, thí thần huyết kiếm vung lên đâm về phía đại trưởng lão!
Không có bất cứ kỹ xảo nào, không có bất cứ biến hóa nào, giống như đệ tử mới học kiến, rất đơn giản đâm ra một kiếm cơ bản!
Nhưng một chiêu đâm cơ bản này lại có vẻ đẹp không gì sánh bằng, không thể nào diễn tả bằng lời.
Dường như toàn bộ ánh sáng của trời đất đều bị động tác đơn giản này thu hút vậy.
Thí thần huyết kiếm trong tay Vi Thắng phát ra tiếng ong ong đầy sung sướng.
Tiếng ong ong kì lạ này như từ sâu dưới lòng đất phát ra, mặt đất dưới chân mọi người cũng ong ong run rẩy.
Trên mặt đất, mọi người đang chiến đấu không khỏi chấn động nhìn về phía Vi Thắng trên trời, ánh mắt trở nên ngơ ngác. Không riêng gì mặt đất, không khí cũng ong ong run rẩy với tần suất tương tự.
Toàn bộ không gian cũng đang run rẩy.
Loại run rẩy này vô cùng kì quái, có thể dễ dàng truyền vào cơ thể người. Kẻ có thực lực hơi yếu thì cảm thấy đầu váng mắt hoa, mà những cường giả có thực lực cường hãn thì mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Một đạo kiếm mang đỏ như máu không chút chói mắt với tốc độ bình thường đâm về phía đại trưởng lão.
Quang mang trong mắt đại trưởng lão đại thịnh, nhịn không được khen: "Kiếm hay! Không nhiễm bụi trần! Nhắm thẳng vào kiếm đạo!"
Trước đó hắn đã dự đoán được thực lực của Vi Thắng nhưng không ngờ tới nam tử nhìn qua có chút giản dị này lại có thể mang tới cho hắn chấn động mạnh như vậy. Chiêu kiếm này mặc dù không thể so sánh mức độ hoa mỹ với chiêu kiếm trước đó nhưng cảnh giới của nó lại cao hơn chiêu trước một bậc.
Đối mặt với chiêu kiếm như vậy, hắn không đám thả lỏng, hít vào một hơi thật sâu, từng biến hóa nhỏ của thế giới thông qua thần văn truyền vào trong đầu hắn, cảm giác nắm giữ mọi thứ tự nhiên sinh ra.
"Khai thiên!"
Bên trong thần văn vang lên một tiếng quát khẽ.
Tả Mạc bỗng có cảm ứng, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên đầu, con ngươi không khỏi co rút lại, chỉ thấy lúc này trên trời đang hiện ra từng vòng sóng gợn. Rất nhanh, sóng gợn trở nên mãnh liệt, bầu trời như muốn sôi lên.
Đây là…
Tả Mạc trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy bầu trời sôi trào bỗng trở nên vô cùng tối tăm, tinh không rộng lớn thâm sâu hiện ra trên đỉnh đầu.
Đấu chuyển tinh di!
Loại thực lực cường đại chỉ tồn tại trong truyền thuyết này lại đang diễn ra trước mắt, song phương đang giao chiến phía dưới không khỏi hoảng sợ thất sắc, vô thức ngừng chiến đấu.
Đúng lúc này, vài điểm sáng bỗng xuất hiện.
Những điểm sáng này tới rất nhanh, trong chớp mặt đã tới trước mặt.
Ầm!
Trên bầu trời vô số hỏa diễm rực sáng, giống như mưa rơi xuất hiện ở trên đỉnh đầu mọi người.
"Hư Thiên Ly Hỏa!" Trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu thất thanh hô lớn nhưng câu tiếp theo của hắn khiến Tả Mạc suýt chút nữa thì sốc chết: "Nhanh, ném tiểu hỏa ra!"
Ném tiểu hỏa ra…
Tả Mạc suýt chút nữa thì bị câu nói không đầu không đuôi này của Bồ yêu làm cho hồ đồ, cũng may phản ứng của hắn rất nhanh, vừa nghe Bồ yêu nói thế liền biết đây chắc chắn là chuyện tốt. Hư thiên ly hỏa hắn cũng biết, đây là một loại hỏa diễm vô cùng lợi hại, nghe đồn nó chỉ tồn tại ở sâu trong hư không. Phiêu phù trong hư không, lặng lẽ thiêu đốt, một lần thiêu đốt là cả vạn năm.
Chẳng lẽ…
Lúc này không phải là lúc để nghĩ ngợi, tiểu hỏa liền xuất hiện trong tay Tả Mạc.
Trong đám nhỏ, tiểu hỏa và tiểu hắc là hai đứa không có sức chiến đấu. Tiểu hắc còn tốt, nó có khả năng tầm bảo nên được dùng nhiều. Cho tới bây giờ, tác dụng duy nhất của tiểu hỏa là làm nơi xả giận cho Tả Mạc. Gần đây lúc nào cũng nguy hiểm, Tả Mạc sợ tiểu hỏa có chuyện nên đem nó bỏ vào trong giới chỉ.
Tiểu hỏa đơn giản ngủ như chết trong giới chỉ, hình dạng ngày càng béo tròn.
Lúc tiểu hỏa xuất hiện trong tay Tả Mạc nó vẫn đang ngủ.
Tả Mạc thấy vậy liền mạnh mẽ nhào nặn một hồi. Thân thể tiểu hỏa không ngừng biến hóa thành các loại hình dạng, nó mơ màng mở mắt, vừa nhìn thấy Tả Mạc thì an tâm nhắm mắt muốn ngủ tiếp.
Bộ dáng cứ tự nhiên đi, thích làm gì thì làm, dù sao thì nó vẫn phải ngủ đã.
Tả Mạc thấy thế thì hét lớn một tiếng: "Con ngoan, dậy nhanh, lên nào!"
Dứt lời tay liền phát lực, tiểu hỏa giống như nộ tiễn phóng về phía hư thiên ly hỏa trên bầu trời!
Khí lưu gào thét, tiểu hỏa tròn vo cuộn sóng lướt đi.
Phiền chết được! Cha muốn nặn thì nặn… Đang ngủ say mà phải cố gắng mở mắt đã là nể mặt cha lắm rồi… Oa… Oa… Cái này là… A! A! A!... Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tiểu hỏa vừa mở mắt thì trợn tròn nhìn.
Làm sao… Làm sao đang ngủ mà thế giới lại trở nên đáng sợ như này…
Gan nó vốn nhỏ liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ khiếp vía, thiếu điều quay người chạy trối chết.
Nhưng nó còn chưa kịp có phản ứng gì thì ngọn hư thiên ly hỏa đầu tiên đã ở trước mặt nó.
Phốc!
Hư thiên ly hỏa chìm vào trong thân thể tròn vo của tiểu hỏa, thân thể tròn vo của tiểu hỏa bỗng cứng đờ.
Một cảm giác thoải mái chưa từng có phát ra từ trong cơ thể, nhiệt lưu ấm áp dào dạt truyền khắp thân thể nó. Cảm giác thoải mái không gì sánh bằng này giống như mỹ thực vô cùng ngon làm nó lập tức trầm mê trong đó.
Hư thiên ly hỏa được triệu hoán từ trong hư không vô tận giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, dồn dập bay về phía tiểu hỏa.
Phốc phốc phốc!
Hư thiên ly hỏa giống như mưa chìm vào trong thân thể tròn vo của tiểu hỏa, tiểu hỏa không ngừng bị bắn trúng, cả người giống như một cái sàng không ngừng rung lên mãnh liệt.
Vẻ mặt say sưa của nó lập tức trở nên cứng đờ, á, thân thể cũng trở nên cứng đờ.
Mỗi một ngọn hư thiên ly hỏa chìm vào trong cơ thể tiểu hỏa thì thể hình của nó lại to hơn một chút.
Đại trưởng lão chỉ triệu hoán được hơn một ngàn hư thiên ly hỏa, trong nháy mắt, thân thể của tiểu hỏa đã to hơn trước cả chục lần, nó giống như khí cầu bị thổi phồng lên vậy. Vẻ ngoài của nó càng thêm đỏ rực, xinh đẹp, rất khả ái.
Mỗi ngọn hư thiên ly hỏa chính là một luồng nhiệt lưu lan ra khắp cơ thể nó.
Một ngọn tiếp một ngọn làm tiểu hỏa không kịp có phản ứng gì.
Cảm giác thật tốt…
Hạnh phúc sao lại tới bất ngờ như vậy… Thế nhưng làm sao để tiếp tục đây?!
Tiểu hỏa vừa mới mở mắt nhìn thế giới đáng sợ thì đã bị hư thiên ly hỏa đập cho choáng váng đầu óc, nó không kịp đưa ra bất cứ phản ứng gì.
Nếu có thể mang theo cảm giác tốt đẹp này vào giấc ngủ thì thật hoàn mỹ…
Tiểu hỏa mơ mộng nghĩ ngợi hoàn toàn không để ý tới vô số gia hỏa đang trợn mắt há hốc mồm nhìn lên bầu trời
Tả Mạc cười gian nói: "Làm gì tới mức đó, nếu đại trưởng lão tới Mạc Vân Hải của chúng ta, cái khác không nói, ngài có thể chọn bất cứ vị trí nào, hơn nữa sở học thần văn của đại trưởng lão sẽ được phát dương quang đại."
Giọng Tả Mạc đầy vẻ trêu chọc nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ khiến người ta cảm thấy không thích hợp chút nào.
Đại trưởng lão lắc đầu cười nói: "Tả tiên sinh thật là hài hước. Sau hôm nay, Mạc Vân Hải từ thịnh chuyển sang suy, tương lai không thể nào sáng sủa bằng Thiên Hoàn được. Nếu như các vị có thể gia nhập Thiên hoàn thì ta đồng ý nhường lại vị trí đại trưởng lão này."
Tả Mạc khẽ than: "Ta luôn bội phục những người đạt tới cấp độ tông sư như đại trưởng lão, không nghĩ tới hôm nay lại phải dùng tới binh đao để nói chuyện, không khỏi khiến người ta cảm thán vận mệnh vô thường. Tại hạ đang suy nghĩ nếu Thiên Hoàn không còn đại trưởng lão, không còn Lê Tiên Nhi thì sẽ có kết quả như nào?"
Song phương nói chuyện đều rất cảm khái về vận mệnh nhưng câu nào cũng như đao, đều dùng khả năng chém gió của mình tạo áp lực với đối phương.
Đại trưởng lão cười dài một tiếng rồi nói: "Tả tiên sinh nói không sai, trận chiến ngày hôm nay liên quan tới vận mệnh song phương. Nếu ta chết trận, Thiên Hoàn sẽ suy tàn, mà nếu Tả tiên sinh bỏ mình thì Mạc Vân Hải cũng tự sụp đổ. Tả tiên sinh quá tự tin đó, tự mình mạo hiểm, đúng là không nên! Ngày hôm nay lão phu không muốn sống trở về, Tả tiên sinh không nên trông chờ vào may mắn."
Tả Mạc kiệt ngạo mỉm cười nói: "Rung cây dọa khỉ ai cũng làm được, muốn mạng ta không một ngàn thì cũng tám trăm. Lão thất phu có khả năng thì tới đây! Ta chiều hết!"
Khí thế song phương không ngừng tăng mạnh.
Đến lúc này, mọi người đều biết lời nói đã không thể nào khiến đối thủ dao động, ý chí song phương cực kì kiên quyết, vậy chắc chắn sẽ chỉ còn một bên đứng vững rồi.
Ánh mắt Vi Thắng sắc như kiếm, thí thần huyết kiếm nắm chắc trong tay, trên thân kiếm loang lổ vết máu, không khí xung quanh cũng tràn ngập mùi máu tanh.
Chiến ý trong cơ thể hắn hừng hực, đại trưởng lão trước mặt chính là cường giả mạnh hơn hắn. Trận chiến ngày hôm nay nếu như hắn có thể sống sót thì sẽ bước thêm một bước dài trên con đường kiếm đạo!
Gần đây, không ngừng tu luyện trong biển máu của thí thần huyết kiếm, hắn đã mơ hồ cảm nhận được dấu hiệu đột phá.
Trong vô thức, hắn cảm thấy trận chiến trước mắt này chính là cơ hội để hắn đột phá.
Mạch máu trong cơ thể cũng nhảy lên theo nhịp hô hấp của con hung thú thí thần huyết kiếm, Vi Thắng ngược lại cảm thấy rất bình tĩnh, hắn bỗng mở miệng nói: "Sư đệ, để ta lên trước nhé!"
Tả Mạc hơi kinh ngạc song khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt của đại sư huynh thì lập tức hiểu ra.
Đại sư huynh muốn dùng trận chiến này để xác định kiếm đạo của bản thân!
Chẳng biết tại sao, trong lòng Tả Mạc tràn ngập cảm động, đại sư huynh lúc nào cũng trung thành với bản tâm, lúc nào cũng kiên định trên con đường kiếm đạo, không bao giờ biết sợ, không hiềm gian nguy.
"Sư huynh cẩn thận!" Tả Mạc không nói nhiều, mặc dù biết như thế rất nguy hiểm nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của đại sư huynh thì hắn biết đại sư huynh đã quyết tâm rồi.
Đây là một nam nhân xuất thân từ kiếm phó, vô cùng thành kính kiếm!
Không cuồng nhiệt sùng bái, chỉ lặng lẽ kiên trì theo đuổi. Không mê muội sức mạnh, không theo đuổi cường đại, từ đầu đến cuối chỉ kiên định con đường kiếm đạo theo đuổi.
Cực vu kiếm, cực vu tâm!
Đây chính là con đường hắn đi, đây chính là mục tiêu hắn theo đuổi.
Nhìn đại sư huynh đứng thẳng như kiếm, Tả Mạc bỗng nghĩ tới ngọc giản mà đại sư huynh đưa cho mình ở Vô Không Sơn.
Bên trong có những lời kiên quyết như sắt thép, đó không phải là niềm tin của đại sư huynh Vi Thắng sao?
Trong lòng Tả Mạc vô cùng kính nể, ở vào thời đại sát phạt chỉ nói tới lợi ích như này, một người như đại sư huynh trước sau chỉ kiên trì theo đuổi lý tưởng và niềm tin của mình là quá hiếm hoi.
Vi Thắng chậm rãi nâng huyết kiếm trong tay lên.
Đại trưởng lão lắc đầu: "Nhóc con, ngươi không phải là đối thủ của lão phu."
"Ta biết." Vi Thắng trầm giọng nói: "Thế nhưng nếu như không thử thì có vài thứ ta không bao giờ biết được."
Đại trưởng lão hơi ngẩn ra, một lát sau mới nói: "Cũng may ngươi không phải là đệ tử của Côn Luân."
Vi Thắng không hỏi đại trưởng lão nói vậy là có ý gì, thần lực trong cơ thể hắn được vận tới cực hạn, ánh mắt nghiêm nghị, thí thần huyết kiếm vung lên đâm về phía đại trưởng lão!
Không có bất cứ kỹ xảo nào, không có bất cứ biến hóa nào, giống như đệ tử mới học kiến, rất đơn giản đâm ra một kiếm cơ bản!
Nhưng một chiêu đâm cơ bản này lại có vẻ đẹp không gì sánh bằng, không thể nào diễn tả bằng lời.
Dường như toàn bộ ánh sáng của trời đất đều bị động tác đơn giản này thu hút vậy.
Thí thần huyết kiếm trong tay Vi Thắng phát ra tiếng ong ong đầy sung sướng.
Tiếng ong ong kì lạ này như từ sâu dưới lòng đất phát ra, mặt đất dưới chân mọi người cũng ong ong run rẩy.
Trên mặt đất, mọi người đang chiến đấu không khỏi chấn động nhìn về phía Vi Thắng trên trời, ánh mắt trở nên ngơ ngác. Không riêng gì mặt đất, không khí cũng ong ong run rẩy với tần suất tương tự.
Toàn bộ không gian cũng đang run rẩy.
Loại run rẩy này vô cùng kì quái, có thể dễ dàng truyền vào cơ thể người. Kẻ có thực lực hơi yếu thì cảm thấy đầu váng mắt hoa, mà những cường giả có thực lực cường hãn thì mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Một đạo kiếm mang đỏ như máu không chút chói mắt với tốc độ bình thường đâm về phía đại trưởng lão.
Quang mang trong mắt đại trưởng lão đại thịnh, nhịn không được khen: "Kiếm hay! Không nhiễm bụi trần! Nhắm thẳng vào kiếm đạo!"
Trước đó hắn đã dự đoán được thực lực của Vi Thắng nhưng không ngờ tới nam tử nhìn qua có chút giản dị này lại có thể mang tới cho hắn chấn động mạnh như vậy. Chiêu kiếm này mặc dù không thể so sánh mức độ hoa mỹ với chiêu kiếm trước đó nhưng cảnh giới của nó lại cao hơn chiêu trước một bậc.
Đối mặt với chiêu kiếm như vậy, hắn không đám thả lỏng, hít vào một hơi thật sâu, từng biến hóa nhỏ của thế giới thông qua thần văn truyền vào trong đầu hắn, cảm giác nắm giữ mọi thứ tự nhiên sinh ra.
"Khai thiên!"
Bên trong thần văn vang lên một tiếng quát khẽ.
Tả Mạc bỗng có cảm ứng, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên đầu, con ngươi không khỏi co rút lại, chỉ thấy lúc này trên trời đang hiện ra từng vòng sóng gợn. Rất nhanh, sóng gợn trở nên mãnh liệt, bầu trời như muốn sôi lên.
Đây là…
Tả Mạc trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy bầu trời sôi trào bỗng trở nên vô cùng tối tăm, tinh không rộng lớn thâm sâu hiện ra trên đỉnh đầu.
Đấu chuyển tinh di!
Loại thực lực cường đại chỉ tồn tại trong truyền thuyết này lại đang diễn ra trước mắt, song phương đang giao chiến phía dưới không khỏi hoảng sợ thất sắc, vô thức ngừng chiến đấu.
Đúng lúc này, vài điểm sáng bỗng xuất hiện.
Những điểm sáng này tới rất nhanh, trong chớp mặt đã tới trước mặt.
Ầm!
Trên bầu trời vô số hỏa diễm rực sáng, giống như mưa rơi xuất hiện ở trên đỉnh đầu mọi người.
"Hư Thiên Ly Hỏa!" Trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu thất thanh hô lớn nhưng câu tiếp theo của hắn khiến Tả Mạc suýt chút nữa thì sốc chết: "Nhanh, ném tiểu hỏa ra!"
Ném tiểu hỏa ra…
Tả Mạc suýt chút nữa thì bị câu nói không đầu không đuôi này của Bồ yêu làm cho hồ đồ, cũng may phản ứng của hắn rất nhanh, vừa nghe Bồ yêu nói thế liền biết đây chắc chắn là chuyện tốt. Hư thiên ly hỏa hắn cũng biết, đây là một loại hỏa diễm vô cùng lợi hại, nghe đồn nó chỉ tồn tại ở sâu trong hư không. Phiêu phù trong hư không, lặng lẽ thiêu đốt, một lần thiêu đốt là cả vạn năm.
Chẳng lẽ…
Lúc này không phải là lúc để nghĩ ngợi, tiểu hỏa liền xuất hiện trong tay Tả Mạc.
Trong đám nhỏ, tiểu hỏa và tiểu hắc là hai đứa không có sức chiến đấu. Tiểu hắc còn tốt, nó có khả năng tầm bảo nên được dùng nhiều. Cho tới bây giờ, tác dụng duy nhất của tiểu hỏa là làm nơi xả giận cho Tả Mạc. Gần đây lúc nào cũng nguy hiểm, Tả Mạc sợ tiểu hỏa có chuyện nên đem nó bỏ vào trong giới chỉ.
Tiểu hỏa đơn giản ngủ như chết trong giới chỉ, hình dạng ngày càng béo tròn.
Lúc tiểu hỏa xuất hiện trong tay Tả Mạc nó vẫn đang ngủ.
Tả Mạc thấy vậy liền mạnh mẽ nhào nặn một hồi. Thân thể tiểu hỏa không ngừng biến hóa thành các loại hình dạng, nó mơ màng mở mắt, vừa nhìn thấy Tả Mạc thì an tâm nhắm mắt muốn ngủ tiếp.
Bộ dáng cứ tự nhiên đi, thích làm gì thì làm, dù sao thì nó vẫn phải ngủ đã.
Tả Mạc thấy thế thì hét lớn một tiếng: "Con ngoan, dậy nhanh, lên nào!"
Dứt lời tay liền phát lực, tiểu hỏa giống như nộ tiễn phóng về phía hư thiên ly hỏa trên bầu trời!
Khí lưu gào thét, tiểu hỏa tròn vo cuộn sóng lướt đi.
Phiền chết được! Cha muốn nặn thì nặn… Đang ngủ say mà phải cố gắng mở mắt đã là nể mặt cha lắm rồi… Oa… Oa… Cái này là… A! A! A!... Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tiểu hỏa vừa mở mắt thì trợn tròn nhìn.
Làm sao… Làm sao đang ngủ mà thế giới lại trở nên đáng sợ như này…
Gan nó vốn nhỏ liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ khiếp vía, thiếu điều quay người chạy trối chết.
Nhưng nó còn chưa kịp có phản ứng gì thì ngọn hư thiên ly hỏa đầu tiên đã ở trước mặt nó.
Phốc!
Hư thiên ly hỏa chìm vào trong thân thể tròn vo của tiểu hỏa, thân thể tròn vo của tiểu hỏa bỗng cứng đờ.
Một cảm giác thoải mái chưa từng có phát ra từ trong cơ thể, nhiệt lưu ấm áp dào dạt truyền khắp thân thể nó. Cảm giác thoải mái không gì sánh bằng này giống như mỹ thực vô cùng ngon làm nó lập tức trầm mê trong đó.
Hư thiên ly hỏa được triệu hoán từ trong hư không vô tận giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, dồn dập bay về phía tiểu hỏa.
Phốc phốc phốc!
Hư thiên ly hỏa giống như mưa chìm vào trong thân thể tròn vo của tiểu hỏa, tiểu hỏa không ngừng bị bắn trúng, cả người giống như một cái sàng không ngừng rung lên mãnh liệt.
Vẻ mặt say sưa của nó lập tức trở nên cứng đờ, á, thân thể cũng trở nên cứng đờ.
Mỗi một ngọn hư thiên ly hỏa chìm vào trong cơ thể tiểu hỏa thì thể hình của nó lại to hơn một chút.
Đại trưởng lão chỉ triệu hoán được hơn một ngàn hư thiên ly hỏa, trong nháy mắt, thân thể của tiểu hỏa đã to hơn trước cả chục lần, nó giống như khí cầu bị thổi phồng lên vậy. Vẻ ngoài của nó càng thêm đỏ rực, xinh đẹp, rất khả ái.
Mỗi ngọn hư thiên ly hỏa chính là một luồng nhiệt lưu lan ra khắp cơ thể nó.
Một ngọn tiếp một ngọn làm tiểu hỏa không kịp có phản ứng gì.
Cảm giác thật tốt…
Hạnh phúc sao lại tới bất ngờ như vậy… Thế nhưng làm sao để tiếp tục đây?!
Tiểu hỏa vừa mới mở mắt nhìn thế giới đáng sợ thì đã bị hư thiên ly hỏa đập cho choáng váng đầu óc, nó không kịp đưa ra bất cứ phản ứng gì.
Nếu có thể mang theo cảm giác tốt đẹp này vào giấc ngủ thì thật hoàn mỹ…
Tiểu hỏa mơ mộng nghĩ ngợi hoàn toàn không để ý tới vô số gia hỏa đang trợn mắt há hốc mồm nhìn lên bầu trời
/915
|