Trong mắt trái của Bồ yêu có một đoàn hắc vụ đang phiêu phù, trong vụ khí như có vạn quỷ gào khóc vô cùng thê lương. Nhưng bất luận là Bồ yêu hay Vệ cũng đều không bị những tiếng thét chói tai kia làm cho xao động.
Hắc vụ bay ra chìm vào trong bia mộ.
Bia mộ rung lên mãnh liệt, từng sợi hắc vụ mờ ảo từ dưới đáy mộ bốc lên, lượn lờ xung quanh Bồ yêu và Vệ. Bia mộ chậm rãi bay lên lộ ra một tế đàn cổ.
Đúng lúc này Vệ toàn thân mặc giáp tiến về phía trước, nhấc đại kiếm lên rồi đột nhiên chém về phía bia mộ một nhát.
Ầm!
Bia mộ bị Vệ chém thành hai nửa.
Từ bên trong bia mộ bị chém bốc lên một đoàn vụ khí màu đen, vụ khí bốc lên mơ hồ có thể thấy đó là một khuôn mặt không rõ ràng. Trong nháy mắt một loại sức mạnh quỷ dị bao phủ toàn trường.
Trong vụ khí truyền ra một tiếng hét thê lương tựa như vĩnh cửu, cùng với đó là cảm giác tang thương đâm thẳng vào lòng người.
"Giữ lễ của ta, giữ tâm của ta, thực hiện lời thề của ta, đồng ý không?"
"Đồng ý không?"
"Đồng ý không?"
…
Ba chữ cuối cùng giống như tiếng sấm vang vọng mãi không thôi.
Nhưng Bồ yêu và Vệ lại như không hề nghe thấy gì.
Vệ kích động cảm khái nói: "Không biết tới bao giờ tiểu tử này mới có thể cứu được chúng ta đây? Không ngờ bản tính lạnh lùng bạc bẽo như ngươi cũng có lúc hi sinh mạng sống vì người khác, he he, thật sự là không ngờ đó…"
Bồ yêu lạnh lùng nói: "Tiền thuê nhà thiếu quá nhiều rồi, cũng đến lúc phải trả chứ."
"Cũng đúng." Vệ gật đầu nói: "Đúng là lần này tiểu tử kia không gặp may, dù sao cũng chết. Ta cảm thấy chết ở bên trong vẫn tốt hơn, không phải đau đớn, lúc nào ta cũng sợ đau đớn."
"Đừng nói nhiều nữa, bắt đầu đi." Bồ yêu lạnh lùng nói.
"Được!" Vệ không nói nhiều, đi tới đứng bên cạnh Bồ yêu.
Hai người đứng nghiêm túc đối diện với đoàn vụ khí, câu hỏi "đồng ý không" vẫn vang vọng không dứt bên tai.
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: "Đồng ý!"
Câu hỏi "đồng ý không" liền ngưng bặt.
Trong hắc vụ bỗng bay ra hai luồng sáng màu đen sau đó chìm vào trong cơ thể hai người.
Áo giáp loang lổ vết thương trên người Vệ lập tức trở nên rực rỡ hơn hẳn, trên người Bồ yêu cũng xuất hiện một bộ áo giáp. Áp giáp của Bồ yêu nhìn qua thì rất tinh tế, từng sợi hoả diễm nhè nhẹ toát ra từ trên áo giáp.
Trên áo giáp của hai người xuất hiện rất nhiều hoa văn tam giác màu đỏ. Nếu có người tinh thông tế tự viễn cổ nhất định sẽ nhận ra những hoa văn tam giác này thường mang ý nghĩa tế phẩm.
Bồ yêu và Vệ biến bản thân thành tế phẩm.
Sức mạnh cường đại tràn ngập trong cơ thể hai người, trong tất cả các tế tự thì việc tự biến bản thân thành tế phẩm không thể nghi ngờ chính là sức mạnh cường đại nhất. Hai người đều mặc bia mộ giáp, bởi vì đây chỉ hồn phách mà không phải là thực thể nên khi hiến tế xong bọn họ sẽ tiến vào trong bia mộ, vĩnh viễn bị trấn áp ở bên trong.
Trừ phi có tuyệt thế cường giả có thể phá vỡ được giam cầm của bia mộ thì mới có thể cứu được bọn họ ra.
"Đi nào!" Vệ bỗng hét lên, nâng đại kiếm trong tay lên.
"Đi nào!" Giọng Bồ yêu lạnh lùng như đao, từ trong tay hắn bắn ra một đạo hoả tuyến màu đen.
Hoả tuyến màu đen bắn trúng vào đại kiếm của Vệ.
Hoả diễm lập tức bám vào thân kiếm, trong nháy mắt hoả diễm đã bao phủ toàn bộ đại kiếm.
Hoả diễm cuồn cuộn không ngừng từ trong tay Bồ yêu bắn ra. Khi đoá hoả diễm cuối cùng rời khỏi tay Bồ yêu, cả người hắn lảo đảo, mất một lúc mới ổn định được thân hình, ánh sáng trên áo giáp trở nên ảm đạm, thân giáp phủ đầy vết nứt.
Bồ yêu nhìn chằm chằm vào đại kiếm trong tay Vệ.
Áo giáp trên người Vệ đột nhiên phát ra quang mang vạn trượng, quang mang giống như dòng nước ầm ầm tiến vào đại kiếm trong tay hắn.
Rắc rắc rắc!
Tiếng vỡ vụn bắt đầu phát ra từ trên áo giáp của hắn sau đó không ngừng lan ra, cẳng chân, đầu gối, bắp đùi, thắt lưng,… Cho tới tận cổ tay đang nắm đại kiếm của hắn.
Áo giáp màu xám trắng không còn chút sáng bóng nào.
Bỗng Vệ gào lên một tiếng, vô số quang mang và hoả diễm chảy xuôi trên thân kiếm, hắn đột nhiên dùng sức cắm đại kiếm xuống đất!
Ầm!
Trong nháy mắt thức hải của Tả Mạc liền tứ phân ngũ liệt.
Những thái dương thần văn đang hấp thu sí lưu thái dương tựa như bị mất đi trói buộc, chúng bắt đầu lan về phía đầu của Tả Mạc!
Từng sợi thái dương thần văn giống như rễ cây cắm vào trong đất, sau khi tiến vào đầu Tả Mạc rễ cây liền tràn ngập sức mạnh làm chất của nó phát sinh biến hoá.
Cây non màu vàng với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng phát triển trên nền cũ của thức hải.
Cây non không ngừng sinh trưởng làm sí lưu thái dương bên trong rễ có đột phá. Sí lưu thái dương bên trong cơ thể Tả Mạc vô cùng kích động, với tốc độ kinh người mang theo thần văn cuồn cuộn không ngừng đưa đến não của Tả Mạc.
Một gốc cây non màu vàng đang không ngừng phát triển.
Dưới cây non, một toà bia mộ sừng sững đứng đó.
--
Tả Mạc cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang nhanh chóng giảm xuống, ý thức của hắn lập tức trở nên tỉnh táo hơn.
Không biết đã bao lâu, hắn từ từ mở mắt.
Cả người như muốn nổ tung rốt cuộc cũng có thể an tĩnh lại được. Khi Tả Mạc kiểm tra bản thân thì không khỏi thất kinh, sí lưu thái dương bên trong cơ thể đã giảm đi mất một nửa.
Khi Tả Mạc nhìn thấy cây non màu vàng kia thì chỉ biết trợn mắt há mồm, thái dương thụ, đây không phải là thái dương thụ sao?
Chuyện gì đã xảy ra?
Thức hải đâu rồi?
Bồ yêu và Vệ đâu rồi?
Rất nhanh Tả Mạc đã phát hiện bia mộ ở bên cạnh thái dương thụ, bia mộ trơn bóng bằng phẳng hiện ra hai bóng người, một người thì cả người bị bao phủ trong hoả diễm, một người thì toàn thân mặc giáp.
Tả Mạc như bị sét đánh!
Bồ yêu và Vệ!
Hắn vô cùng quen thuộc với hai người, dù cho hai người bị đốt thành tro hắn cũng có thể nhận ra được. Hai bóng người trên bia mộ mặc dù không rõ ràng lắm nhưng Tả Mạc liếc mắt liền nhận ra đó là Bồ yêu và Vệ.
Trong nháy mắt hắn đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Nước mắt không kìm được từ từ rơi xuống.
Nhưng nước mắt vừa mới rời khỏi viền mắt lập tức hoá thành một hơi nước, chúng chỉ có thể lưu lại một vệt nước trên gương mặt hắn.
Tả Mạc bỗng nhìn về phía thái dương thụ, trên đó có một đoàn hắc hỏa.
Mặt hắn lộ vẻ vui mừng, hắn vô cùng quen thuộc với đoàn hắc hỏa kia, đó chính là hắc hỏa trên người Bồ yêu! Đây chắc chắn là do Bồ yêu lưu lại!
Chẳng lẽ…
Hắn cố nén mừng rỡ trong lòng, vẫy tay bắt lấy hắc hỏa.
Ngay sau khi hắc hỏa chìm vào trong người thì thân thể hắn không khỏi run lên một cái.
"Mạnh hơn thì tới cứu chúng ta."
Vài chữ này làm Tả Mạc vui mừng khôn xiết. Bồ yêu không chết, Vệ cũng không chết!
Trong nháy mắt, hi vọng tràn ngập trong lòng hắn, hắn nắm chặt tay âm thầm phát thệ, ta nhất định sẽ tới cứu các ngươi!
Tả Mạc đột nhiên quay đầu nhìn sang bên kia!
Hắn điên cuồng chạy về phía chiến trường.
Sí lưu thái dương dư thừa bên trong cơ thể làm thái dương thần thụ điên cuồng phát triển, từ cây non nhanh chóng trưởng thành, từng mặt trời nhỏ treo đầy trên cây. Lúc này nó mới thôi không hấp thu sí lưu thái dương, bản thân nó đã đạt tới cực hạn.
Lúc này sí lưu thái dương bên trong cơ thể Tả Mạc chỉ còn lại hơn nửa.
Không bị thái dương thụ hấp thu, nhiệt lưu bên trong cơ thể Tả Mạc tăng nhanh, cảm giác đau đớn mãnh liệt một lần nữa từ khắp các ngóc ngách trong thân thể truyền tới.
Tả Mạc không mất đi ý thức, loại đau đớn này hắn vẫn còn có thể chịu đựng được. Dù sí lưu thái dương chỉ còn hơn nửa nhưng đó cũng không phải là thứ mà hiện tại Tả Mạc có thể thừa nhận được, hắn cảm thấy cả người như muốn nổ tung.
Nhưng Tả Mạc vẫn nhận ra được biến hóa bên trong đó. Mặc dù đau đớn tới mức sắp phát điên, cảm giác căng cứng giống hệt như vừa rồi nhưng Tả Mạc đã phát hiện ra trong cơ thể mình đang có một luồng sức mạnh, nó nằm ở trong lòng bàn tay.
Luồng sức mạnh này tới từ thần văn.
Chính xác ra thì nó đến từ những mặt trời nhỏ trên thái dương thụ. Vị trí của thái dương thần thụ bây giờ chính là vị trí của thức hải. Sí lưu thái dương cuồng bạo mang theo thần văn truyền vào trong thái dương thần thụ, sau đó tiếp tục truyền tới từng mặt trởi nhỏ.
Những mặt trời nhỏ này phát ra thái dương thần lực vô cùng thuần khiết, hơn nữa Tả Mạc cảm thấy luồng thái dương thần lực này vô cùng dễ bảo, tựa như cánh tay ngón tay của hắn vậy.
Bộ phận thần lực này không bị sí lưu thái dương bài xích, chúng nó có cùng căn nguyên nên có thể tồn tại bên cạnh nhau.
Cảm giác đau đớn càng khiến Tả Mạc thêm tập trung, hắn biết rõ lúc này bản thân đang rơi vào tuyệt cảnh. Người có ý chí kém một chút chỉ sợ đã chìm đắm trong thống khổ giãy dụa nhưng Tả Mạc không buông tay, trong cơn đau đớn cố gắng tìm kiếm chút cơ hội dù là nhỏ nhất.
Hắn biết rõ dù chỉ là một chút cơ hội cũng là do mọi người đổi mạng mà có.
Đại sư huynh, A Quỷ, Bồ yêu, Vệ…
Bản thân không được phép phung phí, không được buông tay!
Có thể chết nhưng không được khiến hi sinh của mọi người mất đi giá trị!
Hắn xoay người chạy về phía chiến trường.
Tả Mạc chạy thật nhanh, chiến ý trong lòng tựa như hỏa diễm hừng hực cháy. Trên mặt hắn lộ ra vẻ kiên định trầm tĩnh, hai mắ lộ ra quang mang bức người, tay nắm thật chặt, hắn chưa bao giờ như thế.
Tả Mạc chạy còn nhanh hơn cả phi hành, cả người tạo thành một vệt lửa màu vàng thật dài.
Phù văn xung quanh không ngừng bay về phía hắn nhưng hắn không dừng bước, nắm đấm tràn ngập hỏa diễm ầm ầm đánh tan tất cả những gì ngăn cản!
Một khỏa thần văn hiện ra trước mắt, hồng quang sắc bén như mưa bắn tới.
Tả Mạc không ngừng lại, hai tay che ở trước mặt, cả người tiếp tục chạy về phía trước.
Ba ba ba!
Hồng quang như mưa bắn lên người Tả Mạc, hỏa diễm quanh người đột nhiên bùng lên.
Hồng quang như mưa gặp phải thái dương thần hỏa liền nhanh chóng biến mất không chút dấu vết.
Chỉ trong nháy mắt Tả Mạc đã xuất hiện bên cạnh thần văn, một quyền đấm thẳng vào thần văn!
Trên tay Tả Mạc đột nhiên sáng lên một quầng sáng màu đỏ.
Sí lưu thái dương!
Phẩm giai của khỏa thần văn này vốn không cao, chỉ một chút sí lưu thái dương liền có thể phá hủy được nó. Ầm, thần văn hóa thành tro bụi.
Tả Mạc không ngừng chân, tiếp tục xông lên phía trước!
Mắt Tả Mạc nhìn về phía quầng sáng màu đỏ trên tay.
Đây chính là sí lưu thái dương!
Một quyền vừa rồi như bình thường hắn chỉ quán nhập thần lực vào nắm đấm, không ngờ bên trong lại ẩn chứa một tia sí lưu thái dương.
Thần lực có thể điều động được một chút sí lưu thái dương!
Uy lực một quyền này đột nhiên tăng gấp bội!
Hai mắt Tả Mạc sáng ngời, sí lưu thái dương vô cùng cuồng bạo, không gì có thể kháng cự được, đây không phải là vũ khí tốt nhất sao?
Càng nghĩ Tả Mạc càng hưng phấn, bất cứ giọt sí lưu thái dương nào cũng đều ẩn chứa vô số thái dương thần hỏa, ngay cả đại trưởng lão nếu bị dính phải cũng phải chật vật.
Đúng vào lúc này trước mặt hắn lại hiện ra một khỏa thần văn.
Tả Mạc không nói nhiều, vẫn như cũ đánh ra một quyền!
Một con rồng lửa gào thét đánh về phía thần văn.
Thần văn đột nhiên phát ra vô số quang mang bắn về phía rồng lửa nhưng rồng lửa không hề hấn gì, nó vẫn bình an vô sự trực tiếp dánh vào thần văn.
Trong rồng lửa có ẩn chứa một tia hồng quang cực nhỏ và rất sáng.
Ầm!
Thần văn ầm ầm sụp đổ.
Tả Mạc hú dài một tiếng, hỏa diễm tăng vọt tiếp tục phóng về phía trước.
Hắn như một con rồng lửa không nói lý lẽ, tất cả những gì chắn trước mặt hắn đều ầm ầm sụp đổ.
Hắc vụ bay ra chìm vào trong bia mộ.
Bia mộ rung lên mãnh liệt, từng sợi hắc vụ mờ ảo từ dưới đáy mộ bốc lên, lượn lờ xung quanh Bồ yêu và Vệ. Bia mộ chậm rãi bay lên lộ ra một tế đàn cổ.
Đúng lúc này Vệ toàn thân mặc giáp tiến về phía trước, nhấc đại kiếm lên rồi đột nhiên chém về phía bia mộ một nhát.
Ầm!
Bia mộ bị Vệ chém thành hai nửa.
Từ bên trong bia mộ bị chém bốc lên một đoàn vụ khí màu đen, vụ khí bốc lên mơ hồ có thể thấy đó là một khuôn mặt không rõ ràng. Trong nháy mắt một loại sức mạnh quỷ dị bao phủ toàn trường.
Trong vụ khí truyền ra một tiếng hét thê lương tựa như vĩnh cửu, cùng với đó là cảm giác tang thương đâm thẳng vào lòng người.
"Giữ lễ của ta, giữ tâm của ta, thực hiện lời thề của ta, đồng ý không?"
"Đồng ý không?"
"Đồng ý không?"
…
Ba chữ cuối cùng giống như tiếng sấm vang vọng mãi không thôi.
Nhưng Bồ yêu và Vệ lại như không hề nghe thấy gì.
Vệ kích động cảm khái nói: "Không biết tới bao giờ tiểu tử này mới có thể cứu được chúng ta đây? Không ngờ bản tính lạnh lùng bạc bẽo như ngươi cũng có lúc hi sinh mạng sống vì người khác, he he, thật sự là không ngờ đó…"
Bồ yêu lạnh lùng nói: "Tiền thuê nhà thiếu quá nhiều rồi, cũng đến lúc phải trả chứ."
"Cũng đúng." Vệ gật đầu nói: "Đúng là lần này tiểu tử kia không gặp may, dù sao cũng chết. Ta cảm thấy chết ở bên trong vẫn tốt hơn, không phải đau đớn, lúc nào ta cũng sợ đau đớn."
"Đừng nói nhiều nữa, bắt đầu đi." Bồ yêu lạnh lùng nói.
"Được!" Vệ không nói nhiều, đi tới đứng bên cạnh Bồ yêu.
Hai người đứng nghiêm túc đối diện với đoàn vụ khí, câu hỏi "đồng ý không" vẫn vang vọng không dứt bên tai.
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: "Đồng ý!"
Câu hỏi "đồng ý không" liền ngưng bặt.
Trong hắc vụ bỗng bay ra hai luồng sáng màu đen sau đó chìm vào trong cơ thể hai người.
Áo giáp loang lổ vết thương trên người Vệ lập tức trở nên rực rỡ hơn hẳn, trên người Bồ yêu cũng xuất hiện một bộ áo giáp. Áp giáp của Bồ yêu nhìn qua thì rất tinh tế, từng sợi hoả diễm nhè nhẹ toát ra từ trên áo giáp.
Trên áo giáp của hai người xuất hiện rất nhiều hoa văn tam giác màu đỏ. Nếu có người tinh thông tế tự viễn cổ nhất định sẽ nhận ra những hoa văn tam giác này thường mang ý nghĩa tế phẩm.
Bồ yêu và Vệ biến bản thân thành tế phẩm.
Sức mạnh cường đại tràn ngập trong cơ thể hai người, trong tất cả các tế tự thì việc tự biến bản thân thành tế phẩm không thể nghi ngờ chính là sức mạnh cường đại nhất. Hai người đều mặc bia mộ giáp, bởi vì đây chỉ hồn phách mà không phải là thực thể nên khi hiến tế xong bọn họ sẽ tiến vào trong bia mộ, vĩnh viễn bị trấn áp ở bên trong.
Trừ phi có tuyệt thế cường giả có thể phá vỡ được giam cầm của bia mộ thì mới có thể cứu được bọn họ ra.
"Đi nào!" Vệ bỗng hét lên, nâng đại kiếm trong tay lên.
"Đi nào!" Giọng Bồ yêu lạnh lùng như đao, từ trong tay hắn bắn ra một đạo hoả tuyến màu đen.
Hoả tuyến màu đen bắn trúng vào đại kiếm của Vệ.
Hoả diễm lập tức bám vào thân kiếm, trong nháy mắt hoả diễm đã bao phủ toàn bộ đại kiếm.
Hoả diễm cuồn cuộn không ngừng từ trong tay Bồ yêu bắn ra. Khi đoá hoả diễm cuối cùng rời khỏi tay Bồ yêu, cả người hắn lảo đảo, mất một lúc mới ổn định được thân hình, ánh sáng trên áo giáp trở nên ảm đạm, thân giáp phủ đầy vết nứt.
Bồ yêu nhìn chằm chằm vào đại kiếm trong tay Vệ.
Áo giáp trên người Vệ đột nhiên phát ra quang mang vạn trượng, quang mang giống như dòng nước ầm ầm tiến vào đại kiếm trong tay hắn.
Rắc rắc rắc!
Tiếng vỡ vụn bắt đầu phát ra từ trên áo giáp của hắn sau đó không ngừng lan ra, cẳng chân, đầu gối, bắp đùi, thắt lưng,… Cho tới tận cổ tay đang nắm đại kiếm của hắn.
Áo giáp màu xám trắng không còn chút sáng bóng nào.
Bỗng Vệ gào lên một tiếng, vô số quang mang và hoả diễm chảy xuôi trên thân kiếm, hắn đột nhiên dùng sức cắm đại kiếm xuống đất!
Ầm!
Trong nháy mắt thức hải của Tả Mạc liền tứ phân ngũ liệt.
Những thái dương thần văn đang hấp thu sí lưu thái dương tựa như bị mất đi trói buộc, chúng bắt đầu lan về phía đầu của Tả Mạc!
Từng sợi thái dương thần văn giống như rễ cây cắm vào trong đất, sau khi tiến vào đầu Tả Mạc rễ cây liền tràn ngập sức mạnh làm chất của nó phát sinh biến hoá.
Cây non màu vàng với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng phát triển trên nền cũ của thức hải.
Cây non không ngừng sinh trưởng làm sí lưu thái dương bên trong rễ có đột phá. Sí lưu thái dương bên trong cơ thể Tả Mạc vô cùng kích động, với tốc độ kinh người mang theo thần văn cuồn cuộn không ngừng đưa đến não của Tả Mạc.
Một gốc cây non màu vàng đang không ngừng phát triển.
Dưới cây non, một toà bia mộ sừng sững đứng đó.
--
Tả Mạc cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang nhanh chóng giảm xuống, ý thức của hắn lập tức trở nên tỉnh táo hơn.
Không biết đã bao lâu, hắn từ từ mở mắt.
Cả người như muốn nổ tung rốt cuộc cũng có thể an tĩnh lại được. Khi Tả Mạc kiểm tra bản thân thì không khỏi thất kinh, sí lưu thái dương bên trong cơ thể đã giảm đi mất một nửa.
Khi Tả Mạc nhìn thấy cây non màu vàng kia thì chỉ biết trợn mắt há mồm, thái dương thụ, đây không phải là thái dương thụ sao?
Chuyện gì đã xảy ra?
Thức hải đâu rồi?
Bồ yêu và Vệ đâu rồi?
Rất nhanh Tả Mạc đã phát hiện bia mộ ở bên cạnh thái dương thụ, bia mộ trơn bóng bằng phẳng hiện ra hai bóng người, một người thì cả người bị bao phủ trong hoả diễm, một người thì toàn thân mặc giáp.
Tả Mạc như bị sét đánh!
Bồ yêu và Vệ!
Hắn vô cùng quen thuộc với hai người, dù cho hai người bị đốt thành tro hắn cũng có thể nhận ra được. Hai bóng người trên bia mộ mặc dù không rõ ràng lắm nhưng Tả Mạc liếc mắt liền nhận ra đó là Bồ yêu và Vệ.
Trong nháy mắt hắn đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Nước mắt không kìm được từ từ rơi xuống.
Nhưng nước mắt vừa mới rời khỏi viền mắt lập tức hoá thành một hơi nước, chúng chỉ có thể lưu lại một vệt nước trên gương mặt hắn.
Tả Mạc bỗng nhìn về phía thái dương thụ, trên đó có một đoàn hắc hỏa.
Mặt hắn lộ vẻ vui mừng, hắn vô cùng quen thuộc với đoàn hắc hỏa kia, đó chính là hắc hỏa trên người Bồ yêu! Đây chắc chắn là do Bồ yêu lưu lại!
Chẳng lẽ…
Hắn cố nén mừng rỡ trong lòng, vẫy tay bắt lấy hắc hỏa.
Ngay sau khi hắc hỏa chìm vào trong người thì thân thể hắn không khỏi run lên một cái.
"Mạnh hơn thì tới cứu chúng ta."
Vài chữ này làm Tả Mạc vui mừng khôn xiết. Bồ yêu không chết, Vệ cũng không chết!
Trong nháy mắt, hi vọng tràn ngập trong lòng hắn, hắn nắm chặt tay âm thầm phát thệ, ta nhất định sẽ tới cứu các ngươi!
Tả Mạc đột nhiên quay đầu nhìn sang bên kia!
Hắn điên cuồng chạy về phía chiến trường.
Sí lưu thái dương dư thừa bên trong cơ thể làm thái dương thần thụ điên cuồng phát triển, từ cây non nhanh chóng trưởng thành, từng mặt trời nhỏ treo đầy trên cây. Lúc này nó mới thôi không hấp thu sí lưu thái dương, bản thân nó đã đạt tới cực hạn.
Lúc này sí lưu thái dương bên trong cơ thể Tả Mạc chỉ còn lại hơn nửa.
Không bị thái dương thụ hấp thu, nhiệt lưu bên trong cơ thể Tả Mạc tăng nhanh, cảm giác đau đớn mãnh liệt một lần nữa từ khắp các ngóc ngách trong thân thể truyền tới.
Tả Mạc không mất đi ý thức, loại đau đớn này hắn vẫn còn có thể chịu đựng được. Dù sí lưu thái dương chỉ còn hơn nửa nhưng đó cũng không phải là thứ mà hiện tại Tả Mạc có thể thừa nhận được, hắn cảm thấy cả người như muốn nổ tung.
Nhưng Tả Mạc vẫn nhận ra được biến hóa bên trong đó. Mặc dù đau đớn tới mức sắp phát điên, cảm giác căng cứng giống hệt như vừa rồi nhưng Tả Mạc đã phát hiện ra trong cơ thể mình đang có một luồng sức mạnh, nó nằm ở trong lòng bàn tay.
Luồng sức mạnh này tới từ thần văn.
Chính xác ra thì nó đến từ những mặt trời nhỏ trên thái dương thụ. Vị trí của thái dương thần thụ bây giờ chính là vị trí của thức hải. Sí lưu thái dương cuồng bạo mang theo thần văn truyền vào trong thái dương thần thụ, sau đó tiếp tục truyền tới từng mặt trởi nhỏ.
Những mặt trời nhỏ này phát ra thái dương thần lực vô cùng thuần khiết, hơn nữa Tả Mạc cảm thấy luồng thái dương thần lực này vô cùng dễ bảo, tựa như cánh tay ngón tay của hắn vậy.
Bộ phận thần lực này không bị sí lưu thái dương bài xích, chúng nó có cùng căn nguyên nên có thể tồn tại bên cạnh nhau.
Cảm giác đau đớn càng khiến Tả Mạc thêm tập trung, hắn biết rõ lúc này bản thân đang rơi vào tuyệt cảnh. Người có ý chí kém một chút chỉ sợ đã chìm đắm trong thống khổ giãy dụa nhưng Tả Mạc không buông tay, trong cơn đau đớn cố gắng tìm kiếm chút cơ hội dù là nhỏ nhất.
Hắn biết rõ dù chỉ là một chút cơ hội cũng là do mọi người đổi mạng mà có.
Đại sư huynh, A Quỷ, Bồ yêu, Vệ…
Bản thân không được phép phung phí, không được buông tay!
Có thể chết nhưng không được khiến hi sinh của mọi người mất đi giá trị!
Hắn xoay người chạy về phía chiến trường.
Tả Mạc chạy thật nhanh, chiến ý trong lòng tựa như hỏa diễm hừng hực cháy. Trên mặt hắn lộ ra vẻ kiên định trầm tĩnh, hai mắ lộ ra quang mang bức người, tay nắm thật chặt, hắn chưa bao giờ như thế.
Tả Mạc chạy còn nhanh hơn cả phi hành, cả người tạo thành một vệt lửa màu vàng thật dài.
Phù văn xung quanh không ngừng bay về phía hắn nhưng hắn không dừng bước, nắm đấm tràn ngập hỏa diễm ầm ầm đánh tan tất cả những gì ngăn cản!
Một khỏa thần văn hiện ra trước mắt, hồng quang sắc bén như mưa bắn tới.
Tả Mạc không ngừng lại, hai tay che ở trước mặt, cả người tiếp tục chạy về phía trước.
Ba ba ba!
Hồng quang như mưa bắn lên người Tả Mạc, hỏa diễm quanh người đột nhiên bùng lên.
Hồng quang như mưa gặp phải thái dương thần hỏa liền nhanh chóng biến mất không chút dấu vết.
Chỉ trong nháy mắt Tả Mạc đã xuất hiện bên cạnh thần văn, một quyền đấm thẳng vào thần văn!
Trên tay Tả Mạc đột nhiên sáng lên một quầng sáng màu đỏ.
Sí lưu thái dương!
Phẩm giai của khỏa thần văn này vốn không cao, chỉ một chút sí lưu thái dương liền có thể phá hủy được nó. Ầm, thần văn hóa thành tro bụi.
Tả Mạc không ngừng chân, tiếp tục xông lên phía trước!
Mắt Tả Mạc nhìn về phía quầng sáng màu đỏ trên tay.
Đây chính là sí lưu thái dương!
Một quyền vừa rồi như bình thường hắn chỉ quán nhập thần lực vào nắm đấm, không ngờ bên trong lại ẩn chứa một tia sí lưu thái dương.
Thần lực có thể điều động được một chút sí lưu thái dương!
Uy lực một quyền này đột nhiên tăng gấp bội!
Hai mắt Tả Mạc sáng ngời, sí lưu thái dương vô cùng cuồng bạo, không gì có thể kháng cự được, đây không phải là vũ khí tốt nhất sao?
Càng nghĩ Tả Mạc càng hưng phấn, bất cứ giọt sí lưu thái dương nào cũng đều ẩn chứa vô số thái dương thần hỏa, ngay cả đại trưởng lão nếu bị dính phải cũng phải chật vật.
Đúng vào lúc này trước mặt hắn lại hiện ra một khỏa thần văn.
Tả Mạc không nói nhiều, vẫn như cũ đánh ra một quyền!
Một con rồng lửa gào thét đánh về phía thần văn.
Thần văn đột nhiên phát ra vô số quang mang bắn về phía rồng lửa nhưng rồng lửa không hề hấn gì, nó vẫn bình an vô sự trực tiếp dánh vào thần văn.
Trong rồng lửa có ẩn chứa một tia hồng quang cực nhỏ và rất sáng.
Ầm!
Thần văn ầm ầm sụp đổ.
Tả Mạc hú dài một tiếng, hỏa diễm tăng vọt tiếp tục phóng về phía trước.
Hắn như một con rồng lửa không nói lý lẽ, tất cả những gì chắn trước mặt hắn đều ầm ầm sụp đổ.
/915
|