Dịch: dquynh122
Lần này Tĩnh Nghiên không rũ tay cô ra nhưng nét mặt càng thêm kích động, cô nhìn Sầm Tử Tranh, nói rõ ràng từng chữ một: 'Có biết tôi ghét cô điểm gì nhất không? Tôi ghét vẻ lễ mạo nhu mì của cô, tôi càng ghét cái vẻ tự cho là đúng của cô, cô có biết không, một người như cô, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đều khiến tôi chán ghét cực kỳ!'
'Tĩnh Nghiên!'
Sầm Tử Tranh ngây người nhìn bạn, lòng đau thắt lại, cô không biết thì ra Tĩnh Nghiên lại chán ghét mình đến vậy.
'Sầm Tử Tranh, tôi không ngại nói cho cô biết, tất cả những việc hôm nay cô làm cho ba tôi tôi sẽ không cảm kích bởi vì đó là việc cô phải làm, cô phải làm từ mấy năm trước rồi. Đây là món nợ cô nợ nhà họ Khương, có nợ phải trả đó là lẽ thường!'
Khương Tĩnh Nghiên quyết tuyệt mà lạnh lùng nói, dứt lời cô liếc mắt nhìn Sầm Tử Tranh đang đứng ngây người ra đấy một cái rồi xoay người dứt khoát rời đi.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Sầm Tử Tranh không nhịn được rùng mình một cái. Lạnh quá! Bỗng dưng cô thấy lạnh quá! Một cảm giác lạnh lẽo từ sâu trong nội tâm lan ra kháp toàn thân khiến máu cô tưởng chừng như đông lại.
Cô rất muốn hỏi Tĩnh Nghiên, Khương Ngự Kình sau khi chết còn để lại đến mấy trăm triệu di sản, rốt cuộc cô đã tiêu vào việc gì để đến nỗi bây giờ lâm vào khốn cảnh thế này nhưng ...
Hành động hủy bỏ hôn ước ngày xưa của cô đã góp phần tạo nên cục diện hôm nay, là sai hay đúng cô đã không biết làm thế nào phân biệt nữa rồi.
Bảo lái xe rời đi trước, Sầm Tử Tranh một mình lãng đãng bước trên những con đường đông đúc ồn ào. Cô như một cái bóng cô đơn lẻ loi, trên gương mặt xinh đẹp thoáng lộ vẻ âu sầu.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, lác đác lác đác, đầy trời bông tuyết trắng xóa khiến cô nhất thời không nhìn rõ sắc trời.
Đi đến một quầy trưng bày Sầm Tử Tranh chợt dừng bước chân, không khỏi cười khổ một tiếng, lại là một quầy trưng bày, lại là một ngày thời tiết thế này nhưng Tĩnh Nghiên bây giờ đối với cô chỉ có một nỗi hận không thể tháo gỡ.
Cô chưa từng cho rằng mình chọn Cung Quý Dương là sai, cô yêu hắn, yêu không chút tiếc nuối, thậm chí có thể hy sinh cả tính mạng của mình vì Cung Quý Dương. Nhưng Sầm Tử Tranh biết cũng bởi vì hắn mà cô phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng đó chính là lợi dụng và chà đạp lên tình yêu của một người đàn ông khác dành cho mình.
Bởi vì ... Khương Ngự Kình thật sự đã dùng tính mạng mình yêu cô ...
Cuối cùng quả thật đã trả giá bằng tính mạng!
Mắt Sầm Tử Tranh như phủ một màn sương mờ, màn tuyết trước mắt như trở nên quá mơ hồ thậm chí chân bước qua đường cô cũng không để ý, đèn giao thông là xanh hay đỏ cô cũng không để tâm ...
Sít!!!!
Một tiếng thắng xe chói tai chợt vọng vào tai Sầm Tử Tranh khiến đầu óc cô chợt thanh tỉnh lại. Lúc này Sầm Tử Tranh mới hoảng hốt nhận ra mình đang đứng ở giữa đường lớn bốn phía xung quanh xe chạy như nước mà sát bên người cô là một chiếc xe vừa sít sao thắng lại.
Bất lực quá! Gánh nặng tâm lý cứ đè nặng trong lòng khiến cô cảm thấy mình chẳng còn chút sức lực nào sau đó mắt chợt tối sầm, không còn biết gì nữa!
***
Cung Viên
Chát!!!
Cùng với tiếng đập bàn chát chúa là một giọng nam đầy tức giận vang lên ...
'Thân là lái xe mà không chở thiếu phu nhân trở về?'
Người lãi xe sợ đến giọng nói cũng run, anh ta vội nói: 'Thiếu ... thiếu gia ... thiếu phu nhân sau khi từ bệnh viện ra thì nói với tôi là muốn đi tản bộ, không cho tôi chở. Tôi ... tôi ...'
Sắc mặt của Cung Quý Dương đã tái mét, ánh mắt hắn âm u dọa người xoay đầu nhìn về phía những người vệ sĩ ...
'Còn csac người? Đã tìm thấy thiếu phu nhân chưa?'
Những người vệ sĩ dè dặt nhìn nhau rồi lắc đầu: 'Xin lỗi Cung tiên sinh, chúng tôi ... chúng tôi đã tìm suốt cả buổi chiều nhưng vẫn không tìm thấy ...'
'Lập tức đi tìm tiếp. Nếu như trong hai tiếng nữa vẫn chưa thấy người, sáng mai các người tự biết làm sao xử lý chính mình rồi đấy!'
'Dạ, Cung tiên sinh! Chúng tôi lập tức đi tìm!' Những vệ sĩ hắn nói như vậy sợ hãi lên tiếng.
Theo bên cạnh Cung Quý Dương đã lâu nhưng đây cũng là lần đầu tiên họ thấy chủ nhân của mình cơn tức lớn như vậy nhưng họ biết, Cung Quý Dương người này trước giờ nói được làm được, hơn nữa còn làm rất quyết tuyệt. Nếu như họ thật sự không tìm được thiếu phu nhân, nói không chừng mạng cũng không còn!
Choang!!!
Một chiếc ly thủy tinh quý giá đã bị Cung Quý Dương vô thức bóp nát. Hắn nhìn đồng hồ, trên mặt không dấu được lo lắng, cũng không để ý đến những mảnh thủy tinh vụn vỡ trong tay ...
'Quý Dương ...'
Trình Thiến Tây đau lòng nhìn con trai, bà vừa lên tiếng gọi con vừa ra dấu cho người làm bước đến xử lý những mảnh thủy tin rồi nói giọng an ủi: 'Đừng lo lắg quná. Con đã phái rất nhiều người đi tìm rồi. Tử Tranh sẽ không sao đâu!'
Nói rồi bà liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Thực ra trong lòng bà cũng hết sức lo lắng bởi trời đã tối thế này rồi mà Sầm Tử Tranh vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Hôm nay không phải Tử Tranh đi bệnh viện sao? Sao tối như vậy mà còn chưa về nhà chứ?
Cung Doãn Thần đi tới đi lui trong phòng, trên mặt ông cũng không dấu được một tia lo âu.
Tuyết vẫn bay mờ mịt như muốn vùi lấp tất cả, Cung Quý Dương nhìn sắc trời bên ngoài, rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, hắn chụp lấy áo khoác bước nhanh về phía cửa.
'Quý Dương, con ...'
'Để nó tự mình đi tìm đi!' Cung Doãn Thần bước đến ngăn vợ lại, nhẹ giọng nói.
Nhìn theo bóng con trai dần mất hút trong màn tuyết, trong lòng Trình Thiến Tây hiểu rõ, so với bắt con trai ở nhà chờ tin chẳng bằng để hắn tự mình ra ngoài tìm sẽ tốt hơn.
***
Trong cơn mơ màng, Sầm Tử Tranh chậm rãi mấp máy mi, cô khó nhọc mở mắt ra, trong đầu hỗn độn mơ hồ đồng thời cảm giác đau đầu kịch liệt khiến cô không kìm được nhíu chặt mi, tay day day huyệt Thái Dương sau đó mới bắt đầu nhìn một vòng chung quanh.
Lúc này cô đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi thoải mái, đây là phòng ngủ, nhìn sơ qua cách thiết kế trong phòng cô liền nhận ra đây là phòng của một người đàn ông.
Sầm Tử Tranh bật ngồi nhanh dậy ... Đây là đâu? Căn phòng này là phòng của ai?
Lần này Tĩnh Nghiên không rũ tay cô ra nhưng nét mặt càng thêm kích động, cô nhìn Sầm Tử Tranh, nói rõ ràng từng chữ một: 'Có biết tôi ghét cô điểm gì nhất không? Tôi ghét vẻ lễ mạo nhu mì của cô, tôi càng ghét cái vẻ tự cho là đúng của cô, cô có biết không, một người như cô, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đều khiến tôi chán ghét cực kỳ!'
'Tĩnh Nghiên!'
Sầm Tử Tranh ngây người nhìn bạn, lòng đau thắt lại, cô không biết thì ra Tĩnh Nghiên lại chán ghét mình đến vậy.
'Sầm Tử Tranh, tôi không ngại nói cho cô biết, tất cả những việc hôm nay cô làm cho ba tôi tôi sẽ không cảm kích bởi vì đó là việc cô phải làm, cô phải làm từ mấy năm trước rồi. Đây là món nợ cô nợ nhà họ Khương, có nợ phải trả đó là lẽ thường!'
Khương Tĩnh Nghiên quyết tuyệt mà lạnh lùng nói, dứt lời cô liếc mắt nhìn Sầm Tử Tranh đang đứng ngây người ra đấy một cái rồi xoay người dứt khoát rời đi.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Sầm Tử Tranh không nhịn được rùng mình một cái. Lạnh quá! Bỗng dưng cô thấy lạnh quá! Một cảm giác lạnh lẽo từ sâu trong nội tâm lan ra kháp toàn thân khiến máu cô tưởng chừng như đông lại.
Cô rất muốn hỏi Tĩnh Nghiên, Khương Ngự Kình sau khi chết còn để lại đến mấy trăm triệu di sản, rốt cuộc cô đã tiêu vào việc gì để đến nỗi bây giờ lâm vào khốn cảnh thế này nhưng ...
Hành động hủy bỏ hôn ước ngày xưa của cô đã góp phần tạo nên cục diện hôm nay, là sai hay đúng cô đã không biết làm thế nào phân biệt nữa rồi.
Bảo lái xe rời đi trước, Sầm Tử Tranh một mình lãng đãng bước trên những con đường đông đúc ồn ào. Cô như một cái bóng cô đơn lẻ loi, trên gương mặt xinh đẹp thoáng lộ vẻ âu sầu.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, lác đác lác đác, đầy trời bông tuyết trắng xóa khiến cô nhất thời không nhìn rõ sắc trời.
Đi đến một quầy trưng bày Sầm Tử Tranh chợt dừng bước chân, không khỏi cười khổ một tiếng, lại là một quầy trưng bày, lại là một ngày thời tiết thế này nhưng Tĩnh Nghiên bây giờ đối với cô chỉ có một nỗi hận không thể tháo gỡ.
Cô chưa từng cho rằng mình chọn Cung Quý Dương là sai, cô yêu hắn, yêu không chút tiếc nuối, thậm chí có thể hy sinh cả tính mạng của mình vì Cung Quý Dương. Nhưng Sầm Tử Tranh biết cũng bởi vì hắn mà cô phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng đó chính là lợi dụng và chà đạp lên tình yêu của một người đàn ông khác dành cho mình.
Bởi vì ... Khương Ngự Kình thật sự đã dùng tính mạng mình yêu cô ...
Cuối cùng quả thật đã trả giá bằng tính mạng!
Mắt Sầm Tử Tranh như phủ một màn sương mờ, màn tuyết trước mắt như trở nên quá mơ hồ thậm chí chân bước qua đường cô cũng không để ý, đèn giao thông là xanh hay đỏ cô cũng không để tâm ...
Sít!!!!
Một tiếng thắng xe chói tai chợt vọng vào tai Sầm Tử Tranh khiến đầu óc cô chợt thanh tỉnh lại. Lúc này Sầm Tử Tranh mới hoảng hốt nhận ra mình đang đứng ở giữa đường lớn bốn phía xung quanh xe chạy như nước mà sát bên người cô là một chiếc xe vừa sít sao thắng lại.
Bất lực quá! Gánh nặng tâm lý cứ đè nặng trong lòng khiến cô cảm thấy mình chẳng còn chút sức lực nào sau đó mắt chợt tối sầm, không còn biết gì nữa!
***
Cung Viên
Chát!!!
Cùng với tiếng đập bàn chát chúa là một giọng nam đầy tức giận vang lên ...
'Thân là lái xe mà không chở thiếu phu nhân trở về?'
Người lãi xe sợ đến giọng nói cũng run, anh ta vội nói: 'Thiếu ... thiếu gia ... thiếu phu nhân sau khi từ bệnh viện ra thì nói với tôi là muốn đi tản bộ, không cho tôi chở. Tôi ... tôi ...'
Sắc mặt của Cung Quý Dương đã tái mét, ánh mắt hắn âm u dọa người xoay đầu nhìn về phía những người vệ sĩ ...
'Còn csac người? Đã tìm thấy thiếu phu nhân chưa?'
Những người vệ sĩ dè dặt nhìn nhau rồi lắc đầu: 'Xin lỗi Cung tiên sinh, chúng tôi ... chúng tôi đã tìm suốt cả buổi chiều nhưng vẫn không tìm thấy ...'
'Lập tức đi tìm tiếp. Nếu như trong hai tiếng nữa vẫn chưa thấy người, sáng mai các người tự biết làm sao xử lý chính mình rồi đấy!'
'Dạ, Cung tiên sinh! Chúng tôi lập tức đi tìm!' Những vệ sĩ hắn nói như vậy sợ hãi lên tiếng.
Theo bên cạnh Cung Quý Dương đã lâu nhưng đây cũng là lần đầu tiên họ thấy chủ nhân của mình cơn tức lớn như vậy nhưng họ biết, Cung Quý Dương người này trước giờ nói được làm được, hơn nữa còn làm rất quyết tuyệt. Nếu như họ thật sự không tìm được thiếu phu nhân, nói không chừng mạng cũng không còn!
Choang!!!
Một chiếc ly thủy tinh quý giá đã bị Cung Quý Dương vô thức bóp nát. Hắn nhìn đồng hồ, trên mặt không dấu được lo lắng, cũng không để ý đến những mảnh thủy tinh vụn vỡ trong tay ...
'Quý Dương ...'
Trình Thiến Tây đau lòng nhìn con trai, bà vừa lên tiếng gọi con vừa ra dấu cho người làm bước đến xử lý những mảnh thủy tin rồi nói giọng an ủi: 'Đừng lo lắg quná. Con đã phái rất nhiều người đi tìm rồi. Tử Tranh sẽ không sao đâu!'
Nói rồi bà liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Thực ra trong lòng bà cũng hết sức lo lắng bởi trời đã tối thế này rồi mà Sầm Tử Tranh vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Hôm nay không phải Tử Tranh đi bệnh viện sao? Sao tối như vậy mà còn chưa về nhà chứ?
Cung Doãn Thần đi tới đi lui trong phòng, trên mặt ông cũng không dấu được một tia lo âu.
Tuyết vẫn bay mờ mịt như muốn vùi lấp tất cả, Cung Quý Dương nhìn sắc trời bên ngoài, rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, hắn chụp lấy áo khoác bước nhanh về phía cửa.
'Quý Dương, con ...'
'Để nó tự mình đi tìm đi!' Cung Doãn Thần bước đến ngăn vợ lại, nhẹ giọng nói.
Nhìn theo bóng con trai dần mất hút trong màn tuyết, trong lòng Trình Thiến Tây hiểu rõ, so với bắt con trai ở nhà chờ tin chẳng bằng để hắn tự mình ra ngoài tìm sẽ tốt hơn.
***
Trong cơn mơ màng, Sầm Tử Tranh chậm rãi mấp máy mi, cô khó nhọc mở mắt ra, trong đầu hỗn độn mơ hồ đồng thời cảm giác đau đầu kịch liệt khiến cô không kìm được nhíu chặt mi, tay day day huyệt Thái Dương sau đó mới bắt đầu nhìn một vòng chung quanh.
Lúc này cô đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi thoải mái, đây là phòng ngủ, nhìn sơ qua cách thiết kế trong phòng cô liền nhận ra đây là phòng của một người đàn ông.
Sầm Tử Tranh bật ngồi nhanh dậy ... Đây là đâu? Căn phòng này là phòng của ai?
/210
|