Hắn có ba ngàn giai nhân cũng được, muốn đón người mới vào cung cũng được, ta cũng không để ý.
Bởi vì không thèm để ý nên lý trí luôn thanh tỉnh, vẫn luôn hành xử đúng mực.
“Nàng muốn ta biết khó mà lui?”
Hắn vừa dứt lời, ta đã tiếp lời: “Xem ra Bệ hạ hiểu rõ hơn ai hết, chuyện này không làm được.”
“Không, trẫm có thể thử.”
“Bệ hạ, ngài cần gì phải lừa mình dối người? Trình tướng quân một lòng trung thành đi theo, nữ nhi của lão lại cực kỳ si mê Bệ hạ, chẳng lẽ Bệ hạ muốn làm lạnh lòng công thần sao?”
Thần sắc hắn có thoáng giật mình.
Phải, hắn sẽ không làm được.
Kiếp trước nữ nhi của Trình tướng quân sẽ vào cung trở thành Quý Phi, kiếp này cũng vậy.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này.
Có lẽ, ở trong mắt hắn, tất cả đều duy trì bộ dáng của kiếp trước chính là kết quả tốt nhất.
Cho ta vị trí Hoàng Hậu, có thêm Tứ Phi, dưới Tứ Phi còn có vô số mỹ nhân…
Nhưng ta đã không còn là ta trước kia, thứ ta mong muốn cũng thay đổi.
“Trên đỉnh phồn hoa, ta đã thể nghiệm qua, nửa đời chịu cảnh gông cùm xiềng xích. Lần này, ta khát cầu tự do, thiên địa rộng lớn, chỉ muốn làm việc theo sự mách bảo của trái tim. Hai đời trằn trọc, kính xin Bệ hạ thành toàn.”
Ta nói xong, hắn liền biết ta đã hạ quyết tâm.
Nhưng hắn lại cực kỳ bướng bỉnh.
15.
Hắn nhốt ta ở Thanh Vân điện trong cung.
Ta không ầm ĩ không náo loạn, mỗi ngày nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Hắn nói đang đợi ngày ta suy nghĩ cẩn thận.
Thế nhưng, ta đã suy nghĩ rất rõ ràng.
Bệ hạ sẽ không thỏa hiệp, hắn đang chờ ta thỏa hiệp.
Chờ ta giống như kiếp trước, làm một vị Hoàng Hậu hiền hậu.
“A Thanh, giống như kiếp trước không phải rất tốt sao?”
Ta lắc đầu, chậm rãi nói: “Sống một đời như vậy đã đủ rồi, cần gì phải làm lại nữa.”
Hoàng Hậu chưa lập mà Quý Phi đã vào hậu cung.
Trong ngoài cung bắt đầu nổi lên lời bàn tán, nghị luận.
Ta chờ chính là lúc này, trong cung huyên náo, nhân sự rườm rà, là lúc thích hợp chạy trốn nhất. Ta đã sớm an bài nhân thủ ở ngoài cung tiếp ứng.
Ta lợi dụng đường ngầm, chạy ra ngoài hoàng cung, đi tới trấn nhỏ Lưu Thủy ở vùng Giang Nam.
Ta biết rất rõ tính tình Triệu Thừa Trạm, nhiều lắm là hắn sẽ tức giận nhất thời chứ không giận chó đánh mèo lên Thẩm gia.
Cũng bởi vì ta quá hiểu hắn, cho nên không hề sợ hãi.
Tháng thứ hai ta ở trấn Lưu Thủy, hắn tìm tới, hành trang đơn giản, ăn mặc như một công tử nhà giàu, không giống như đến bắt ta về.
Hắn đang chờ ta thỏa hiệp, ta cũng đang chờ hắn nghĩ thông suốt.
Nhưng hắn lại cùng ta ở lại trấn nhỏ Lưu Thủy, một chữ cũng không đề cập tới chuyện trước kia, cũng không đề cập tới chuyện hậu cung, tránh đi hết thảy phức tạp và hỗn loạn.
Ban ngày hắn làm bộ nhàn nhã, cùng ta đọc sách thưởng trà, đánh cờ ngắm hoa, ta cũng sẽ tự tay làm canh hạt sen cho hắn. Nhưng mỗi tối sẽ có một đống tấu chương đưa tới, hắn thường xuyên phê duyệt đến nửa đêm.
Cứ như vậy, kiên trì nửa tháng, trong kinh đã có tin cấp báo, thúc giục hắn nhanh chóng về kinh.
Hắn ở chỗ này không lâu vốn là chuyện trong dự liệu.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ khó xử, cuối cùng chỉ đành giục ngựa về kinh thành suốt đêm.
Một tháng sau, thánh chỉ ban xuống, lập đích nữ Thẩm gia Thẩm Tắc Thanh làm Hoàng Hậu, quản lý lục cung, là mẫu nghi thiên hạ, đồng thời ban thưởng cho Thẩm gia nhất đẳng công tước.
Nhưng cùng đêm đó, hắn tuyên bố với bên ngoài rằng Hoàng Hậu đột nhiên mắc bệnh, sẽ tĩnh dưỡng ở hành cung Giang Nam, đến khi khỏi bệnh mới về.
Khi tin tức truyền đến, ta nhẹ giọng thở dài, hắn vốn không cần làm đến trình độ này.
Mùa đan quế phiêu hương, hắn lại xuất hiện ở Giang Nam.
“Ta đã suy nghĩ cẩn thận, chỉ có buông tay và thành toàn mới không phụ sự tương trợ suốt hai đời của nàng. Ta để Thẩm gia hưởng tôn quý, cho nàng tự do.”
“Đa tạ.”
Sự ăn ý và tín nhiệm giữa ta và hắn, tựa hồ không cần nói thêm gì nữa.
Hắn có giang sơn đại nghiệp của hắn, ta có thiên địa rộng lớn của ta.
Con đường khác nhau sẽ có những đích đến khác nhau.
Sau đó, ta từng đi kỳ thạch quái tùng, sơn giang vân hải, nhìn bình hồ yên vũ, thất thải đan hà.
Dấu chân của ta xuất hiện khắp đại giang Nam Bắc, nhìn khắp núi non hồ biển.
Nhưng người kể chuyện trà lâu luôn thích kể một câu chuyện, mỗi lần nhắc tới đều liên tục thở dài, đó chính là: “Hoàng hậu nương nương ở hành cung Giang Nam tĩnh dưỡng, một đời không về.”
Hết.
Bởi vì không thèm để ý nên lý trí luôn thanh tỉnh, vẫn luôn hành xử đúng mực.
“Nàng muốn ta biết khó mà lui?”
Hắn vừa dứt lời, ta đã tiếp lời: “Xem ra Bệ hạ hiểu rõ hơn ai hết, chuyện này không làm được.”
“Không, trẫm có thể thử.”
“Bệ hạ, ngài cần gì phải lừa mình dối người? Trình tướng quân một lòng trung thành đi theo, nữ nhi của lão lại cực kỳ si mê Bệ hạ, chẳng lẽ Bệ hạ muốn làm lạnh lòng công thần sao?”
Thần sắc hắn có thoáng giật mình.
Phải, hắn sẽ không làm được.
Kiếp trước nữ nhi của Trình tướng quân sẽ vào cung trở thành Quý Phi, kiếp này cũng vậy.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này.
Có lẽ, ở trong mắt hắn, tất cả đều duy trì bộ dáng của kiếp trước chính là kết quả tốt nhất.
Cho ta vị trí Hoàng Hậu, có thêm Tứ Phi, dưới Tứ Phi còn có vô số mỹ nhân…
Nhưng ta đã không còn là ta trước kia, thứ ta mong muốn cũng thay đổi.
“Trên đỉnh phồn hoa, ta đã thể nghiệm qua, nửa đời chịu cảnh gông cùm xiềng xích. Lần này, ta khát cầu tự do, thiên địa rộng lớn, chỉ muốn làm việc theo sự mách bảo của trái tim. Hai đời trằn trọc, kính xin Bệ hạ thành toàn.”
Ta nói xong, hắn liền biết ta đã hạ quyết tâm.
Nhưng hắn lại cực kỳ bướng bỉnh.
15.
Hắn nhốt ta ở Thanh Vân điện trong cung.
Ta không ầm ĩ không náo loạn, mỗi ngày nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Hắn nói đang đợi ngày ta suy nghĩ cẩn thận.
Thế nhưng, ta đã suy nghĩ rất rõ ràng.
Bệ hạ sẽ không thỏa hiệp, hắn đang chờ ta thỏa hiệp.
Chờ ta giống như kiếp trước, làm một vị Hoàng Hậu hiền hậu.
“A Thanh, giống như kiếp trước không phải rất tốt sao?”
Ta lắc đầu, chậm rãi nói: “Sống một đời như vậy đã đủ rồi, cần gì phải làm lại nữa.”
Hoàng Hậu chưa lập mà Quý Phi đã vào hậu cung.
Trong ngoài cung bắt đầu nổi lên lời bàn tán, nghị luận.
Ta chờ chính là lúc này, trong cung huyên náo, nhân sự rườm rà, là lúc thích hợp chạy trốn nhất. Ta đã sớm an bài nhân thủ ở ngoài cung tiếp ứng.
Ta lợi dụng đường ngầm, chạy ra ngoài hoàng cung, đi tới trấn nhỏ Lưu Thủy ở vùng Giang Nam.
Ta biết rất rõ tính tình Triệu Thừa Trạm, nhiều lắm là hắn sẽ tức giận nhất thời chứ không giận chó đánh mèo lên Thẩm gia.
Cũng bởi vì ta quá hiểu hắn, cho nên không hề sợ hãi.
Tháng thứ hai ta ở trấn Lưu Thủy, hắn tìm tới, hành trang đơn giản, ăn mặc như một công tử nhà giàu, không giống như đến bắt ta về.
Hắn đang chờ ta thỏa hiệp, ta cũng đang chờ hắn nghĩ thông suốt.
Nhưng hắn lại cùng ta ở lại trấn nhỏ Lưu Thủy, một chữ cũng không đề cập tới chuyện trước kia, cũng không đề cập tới chuyện hậu cung, tránh đi hết thảy phức tạp và hỗn loạn.
Ban ngày hắn làm bộ nhàn nhã, cùng ta đọc sách thưởng trà, đánh cờ ngắm hoa, ta cũng sẽ tự tay làm canh hạt sen cho hắn. Nhưng mỗi tối sẽ có một đống tấu chương đưa tới, hắn thường xuyên phê duyệt đến nửa đêm.
Cứ như vậy, kiên trì nửa tháng, trong kinh đã có tin cấp báo, thúc giục hắn nhanh chóng về kinh.
Hắn ở chỗ này không lâu vốn là chuyện trong dự liệu.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ khó xử, cuối cùng chỉ đành giục ngựa về kinh thành suốt đêm.
Một tháng sau, thánh chỉ ban xuống, lập đích nữ Thẩm gia Thẩm Tắc Thanh làm Hoàng Hậu, quản lý lục cung, là mẫu nghi thiên hạ, đồng thời ban thưởng cho Thẩm gia nhất đẳng công tước.
Nhưng cùng đêm đó, hắn tuyên bố với bên ngoài rằng Hoàng Hậu đột nhiên mắc bệnh, sẽ tĩnh dưỡng ở hành cung Giang Nam, đến khi khỏi bệnh mới về.
Khi tin tức truyền đến, ta nhẹ giọng thở dài, hắn vốn không cần làm đến trình độ này.
Mùa đan quế phiêu hương, hắn lại xuất hiện ở Giang Nam.
“Ta đã suy nghĩ cẩn thận, chỉ có buông tay và thành toàn mới không phụ sự tương trợ suốt hai đời của nàng. Ta để Thẩm gia hưởng tôn quý, cho nàng tự do.”
“Đa tạ.”
Sự ăn ý và tín nhiệm giữa ta và hắn, tựa hồ không cần nói thêm gì nữa.
Hắn có giang sơn đại nghiệp của hắn, ta có thiên địa rộng lớn của ta.
Con đường khác nhau sẽ có những đích đến khác nhau.
Sau đó, ta từng đi kỳ thạch quái tùng, sơn giang vân hải, nhìn bình hồ yên vũ, thất thải đan hà.
Dấu chân của ta xuất hiện khắp đại giang Nam Bắc, nhìn khắp núi non hồ biển.
Nhưng người kể chuyện trà lâu luôn thích kể một câu chuyện, mỗi lần nhắc tới đều liên tục thở dài, đó chính là: “Hoàng hậu nương nương ở hành cung Giang Nam tĩnh dưỡng, một đời không về.”
Hết.
/18
|