“Trời đất tác hợp, bích nhân thành đôi, không còn bất ngờ phát sinh. Còn ngươi chẳng có thân phận gì cả, muốn gặp hắn một lần còn khó như lên trời, không có bất kỳ giao thoa nào với hắn nữa.”
Từ khóe mắt đến đuôi lông mày Yến Thế Hằng đều lộ vẻ đắc ý, y đang châm ngòi ly gián.
Đúng vậy, Thất Hoàng tử chiến thắng trở về, hắn vẫn là thiên chi kiêu tử, thân phận tôn quý, kiêu ngạo không ai bì nổi. Trong mắt và trong lòng hắn cũng chỉ có vị thiên kim Thượng thư, chỉ có thanh mai trúc mã tình thâm hết lòng với hắn, làm sao còn có hình bóng của người khác được chứ? Lấy thân phận của ta bây giờ, quả thật ta sẽ không gặp được hắn, cho dù có gặp nhau thì hắn cũng sẽ không chú ý tới ta.
“Như thế cũng tốt, đây mới là cuộc đời hắn nên có. Con đường bằng phẳng, không còn đau khổ.” Ta thản nhiên mỉm cười.
Nhưng phản ứng như vậy lại càng khiến Yến Thế Hằng tức giận thêm.
Y kéo cổ tay ta, lạnh lùng nói: “Ngươi không cảm thấy không cam lòng ư? Lúc hắn rơi xuống vực sâu, là ngươi cầm đèn giữa đêm tối, cùng hắn dắt tay nhau tiến về phía trước. Thế nhưng hôm nay hắn lại đứng ở chỗ cao, nổi danh khắp tứ hải, thế mà lựa chọn của hắn lại là vị thiên kim Thượng thư kia. Ngươi trồng cây để nàng ta hóng mát ư? Kiếp trước, nàng ta cân nhắc thiệt hơn, mà kiếp này, Thất Hoàng tử lại không biết những thứ này. Ngươi bàng quan hết thảy, nửa đêm nằm mộng, chẳng lẽ ngươi lại cam tâm tình nguyện để nàng ta ngồi mát ăn bát vàng sao?”
Có lẽ, so với không cam lòng, thứ ta muốn chính là cái khác.
Ta ngắt lời y: “Kiếp trước ta và hắn quật khởi từ đống bụi bặm, hai ta cùng nắm tay đi lên đài cao, mà hắn chưa từng phụ lòng ta. Kiếp này, từ đầu tới cuối, chúng ta không thiếu nợ nhau cái gì cả.”
Yến Thế Hằng nghe xong, cười nhạo nói: “Không đáng, Thất Hoàng tử hắn không đáng.”
4.
Đến đêm, trong cung tổ chức đại yến đón gió tẩy trần cho Thất Hoàng tử.
Ta vốn không có tư cách tham gia yến hội này, nào ngờ lại có một vị trung quan nội đình cố ý dẫn ta vào cung.
Trước mắt bao người, Thất Hoàng tử khom người quỳ xuống, cao giọng nói với Bệ hạ: “Nhi thần cầu phụ hoàng ban hôn cho thần với một người.”
“Được, là nữ tử nhà ai?”
Thiên kim Thượng thư ngồi ở phía trước đã vô cùng vui mừng, sự vui sướng bộc lộ lên cả mặt.
Người chung quanh cũng cực kỳ hâm mộ nhìn nàng ta.
Nàng ta đang muốn đứng dậy thì Thất Hoàng tử lại lên tiếng: “Nhi thần cầu mong được thành thân với Thẩm Tắc Thanh, chi nữ thiếu khanh Quang Lộc Tự, cầu phụ hoàng chấp thuận.”
Nghe vậy, ánh mắt mọi người mang theo vẻ kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía ta.
Rượu trong chiếc ly của Yến Thế Hằng rơi xuống ống tay áo, ánh mắt ngưng lại.
Trong nháy mắt, sắc mặt thiên kim Thượng thư đã trắng bệch cả đi, ánh mắt của nàng ta lưu chuyển nhiều lần giữa ta và Thất Hoàng tử.
Không khí nơi này đình trệ tới cực điểm.
Đúng lúc này, thiên tử ngồi trên cao lại cười ra tiếng: “Đã có nữ tử trong lòng thì đương nhiên, trẫm sẽ thành toàn.”
Thánh chỉ tứ hôn hạ xuống ngay tại chỗ, tiếng chúc mừng không dứt bên tai.
Ta ngây người ngồi đó, còn phụ thân mỉm cười thúc giục ta mau tiến lên lĩnh chỉ, tạ ơn.
Lần này, tựa hồ hắn chưa từng cho ta lựa chọn con đường sống.
Giống y như kiếp trước, mà cũng có điểm khác biệt.
Giống nhau chính là, hôn sự đều do thiên tử ban tặng, không hỏi đến ý nguyện của ta.
Không giống nhau chính là, kiếp trước mọi người châm chọc khiêu khích, kiếp này mọi người lại cực kỳ hâm mộ.
Hắn vẫn là Hoàng tử được Bệ hạ yêu thích nhất.
Từ khóe mắt đến đuôi lông mày Yến Thế Hằng đều lộ vẻ đắc ý, y đang châm ngòi ly gián.
Đúng vậy, Thất Hoàng tử chiến thắng trở về, hắn vẫn là thiên chi kiêu tử, thân phận tôn quý, kiêu ngạo không ai bì nổi. Trong mắt và trong lòng hắn cũng chỉ có vị thiên kim Thượng thư, chỉ có thanh mai trúc mã tình thâm hết lòng với hắn, làm sao còn có hình bóng của người khác được chứ? Lấy thân phận của ta bây giờ, quả thật ta sẽ không gặp được hắn, cho dù có gặp nhau thì hắn cũng sẽ không chú ý tới ta.
“Như thế cũng tốt, đây mới là cuộc đời hắn nên có. Con đường bằng phẳng, không còn đau khổ.” Ta thản nhiên mỉm cười.
Nhưng phản ứng như vậy lại càng khiến Yến Thế Hằng tức giận thêm.
Y kéo cổ tay ta, lạnh lùng nói: “Ngươi không cảm thấy không cam lòng ư? Lúc hắn rơi xuống vực sâu, là ngươi cầm đèn giữa đêm tối, cùng hắn dắt tay nhau tiến về phía trước. Thế nhưng hôm nay hắn lại đứng ở chỗ cao, nổi danh khắp tứ hải, thế mà lựa chọn của hắn lại là vị thiên kim Thượng thư kia. Ngươi trồng cây để nàng ta hóng mát ư? Kiếp trước, nàng ta cân nhắc thiệt hơn, mà kiếp này, Thất Hoàng tử lại không biết những thứ này. Ngươi bàng quan hết thảy, nửa đêm nằm mộng, chẳng lẽ ngươi lại cam tâm tình nguyện để nàng ta ngồi mát ăn bát vàng sao?”
Có lẽ, so với không cam lòng, thứ ta muốn chính là cái khác.
Ta ngắt lời y: “Kiếp trước ta và hắn quật khởi từ đống bụi bặm, hai ta cùng nắm tay đi lên đài cao, mà hắn chưa từng phụ lòng ta. Kiếp này, từ đầu tới cuối, chúng ta không thiếu nợ nhau cái gì cả.”
Yến Thế Hằng nghe xong, cười nhạo nói: “Không đáng, Thất Hoàng tử hắn không đáng.”
4.
Đến đêm, trong cung tổ chức đại yến đón gió tẩy trần cho Thất Hoàng tử.
Ta vốn không có tư cách tham gia yến hội này, nào ngờ lại có một vị trung quan nội đình cố ý dẫn ta vào cung.
Trước mắt bao người, Thất Hoàng tử khom người quỳ xuống, cao giọng nói với Bệ hạ: “Nhi thần cầu phụ hoàng ban hôn cho thần với một người.”
“Được, là nữ tử nhà ai?”
Thiên kim Thượng thư ngồi ở phía trước đã vô cùng vui mừng, sự vui sướng bộc lộ lên cả mặt.
Người chung quanh cũng cực kỳ hâm mộ nhìn nàng ta.
Nàng ta đang muốn đứng dậy thì Thất Hoàng tử lại lên tiếng: “Nhi thần cầu mong được thành thân với Thẩm Tắc Thanh, chi nữ thiếu khanh Quang Lộc Tự, cầu phụ hoàng chấp thuận.”
Nghe vậy, ánh mắt mọi người mang theo vẻ kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía ta.
Rượu trong chiếc ly của Yến Thế Hằng rơi xuống ống tay áo, ánh mắt ngưng lại.
Trong nháy mắt, sắc mặt thiên kim Thượng thư đã trắng bệch cả đi, ánh mắt của nàng ta lưu chuyển nhiều lần giữa ta và Thất Hoàng tử.
Không khí nơi này đình trệ tới cực điểm.
Đúng lúc này, thiên tử ngồi trên cao lại cười ra tiếng: “Đã có nữ tử trong lòng thì đương nhiên, trẫm sẽ thành toàn.”
Thánh chỉ tứ hôn hạ xuống ngay tại chỗ, tiếng chúc mừng không dứt bên tai.
Ta ngây người ngồi đó, còn phụ thân mỉm cười thúc giục ta mau tiến lên lĩnh chỉ, tạ ơn.
Lần này, tựa hồ hắn chưa từng cho ta lựa chọn con đường sống.
Giống y như kiếp trước, mà cũng có điểm khác biệt.
Giống nhau chính là, hôn sự đều do thiên tử ban tặng, không hỏi đến ý nguyện của ta.
Không giống nhau chính là, kiếp trước mọi người châm chọc khiêu khích, kiếp này mọi người lại cực kỳ hâm mộ.
Hắn vẫn là Hoàng tử được Bệ hạ yêu thích nhất.
/18
|