Trói chặt Bùi Đoạn Nam sau đó nhét vào miệng hắn khống chế đan dược, nữ tu mới yên tâm đánh thức nằm trên cát người.
Bùi Đoạn Nam tỉnh lại, cảm nhận thân thể mềm nhũn, linh khí bị chặn lại không thể vận chuyển liền tối sầm mặt không nói chuyện.
Nữ tu thấy người đã tỉnh táo liền đi đến vuốt ve hắn khuôn mặt nói:
" Xem này, đừng bày ra một khuôn mặt như vậy. Ngươi không ngoan a."
Bùi Đoạn Nam nghe được tức giận cắn chặt khớp hàm, một chữ cũng không chịu nhả ra.
" Giới thiệu một chút, ta kêu Hồng Hoan. Từ bây giờ ta sẽ là chủ nhân của ngươi. Rõ chưa?" Hồng Hoan hơi hất cằm nói.
Bùi Đoạn Nam coi như không nghe thấy cố gắng xoay xở dây trói thoát ra. Nhưng thân thể không chút sức lực khiến hắn nặng nề thở dài trong lòng.
Hồng Hoan thấy vậy chỉ cười nhẹ, sau đó nắm lấy một đầu dây bắt đầu di chuyển. Bùi Đoạn Nam bị dây trói kéo căng không thể không đứng dậy theo sau, bước chân phù phiếm đi lại trên cát.
Đi không được bao xa, Hồng Hoan dừng lại nhìn về phía một nam tu đang bị treo trên ngọn cây khô bất tỉnh. Hắn toàn thân vô vật che đậy khiến nàng ta bật cười.
Đi tới phía dưới cây khô, Hồng Hoan một phép thuật ném đến đã lập tức cắt đứt dây trói. Nam tu ngã trên nền cát vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
" Không muốn chết tốt nhất đừng giả vờ trước mặt ta."
Nam tu bỗng dưng vươn mình, tóm lấy chân Hồng Hoan muốn kéo ngã nàng ta. Hồng Hoan thân thể không hề lay chuyển bắt lấy nam tu, dòng khí màu đen nhanh chóng bao trùm đầu hắn. Tiếng kêu chưa kịp ra khỏi miệng đã lập tức biến thành xác khô nhẹ nhàng quy về cát bụi.
Hồng Hoan tươi cười quay lại nhìn Bùi Đoạn Nam, vết thương trên mặt nàng ta lúc này đã hoàn toàn biết mất.
Bùi Đoạn Nam chứng kiến cảnh tượng nhíu chặt mày, cổ họng khàn đặc khẳng định:
" Ma tu."
Hồng Hoan đi đến cạnh vuốt ve cơ bắp hắn đáp:
" Đúng vậy, ngươi có rào càn với ma tu chúng ta?"
Bùi Đoạn Nam bình tĩnh nói:
" Không."
Hồng Hoan tươi cười càng sung sướng, chạm nhẹ môi vào má hắn:
" Sủng vật thật ngoan."
Bùi Đoạn Nam đen mặt, hai tay cách một lớp áo nắm chặt đến mức rỉ máu. Nhưng thân thể đã trúng độc, trước mắt hắn đã mất đi năng lực phản kháng.
.....
———
" Theo bản đồ, rừng rậm đã ở ngay trước mắt." Chung Ly vừa xem bản đồ vừa phán đoán.
Quan Nguyên gật đầu:
" Đúng vậy, sinh khí thật rồi rào đâu."
Hai người nhìn từng xoáy cát lún cùng cỏ khô trước mắt, quyết định băng qua nơi này.
" Đi lâu như vậy một chút tín hiệu của Doãn Ứng Nguyệt cũng không có. Thật sự kỳ lạ." Nàng lẩm bẩm.
Quan Nguyên an ủi:
" Ngươi phải tin tưởng đồng bạn. Có khí vận lôi kéo, Doãn đạo hữu cho dù gặp trắc trở cũng sẽ hoá nguy thành an."
Chung Ly gật đầu, lôi ra một lá phù ném đến vùng cát lún. Thượng giai tam phẩm phù kích hoạt, cát lập tức bị gió cuốn lên. Phong càng lúc càng lớn quét sạch một khu vực cát vàng để lộ phía dưới một góc kiến trúc.
" Đây là, có di phủ xuất hiện!" Quan Nguyên bất ngờ bật thốt.
" Chung đạo hữu vậy mà có thể nhìn ra ra nơi này bí mật."
Chung Ly vỗ vỗ đang xao động bất an bọ cạp yêu, bình tĩnh đáp:
" Nhiều cát lún như vậy ắt hẳn dưới lòng đất phải có kiến trúc rỗng. Tại hạ chỉ thử một chút."
" Muốn biết đây có thực sự là di phủ hay không, vẫn cần nhờ Quan đạo hữu giúp đỡ một tay."
Không biết trải qua bao lâu, một vùng cát lớn đã bị hai người dọn sạch. Để lộ ra phía dưới là một nửa kiến trúc to lớn. Cửa vào đã hiện, hai người liền không chần chừ tiến vào.
...
Không gian tối đen như mực, thế giới lúc này yên tĩnh đến lạ thường. Cảm nhận Quan Nguyên vẫn đi sát bên cạnh, Chung Ly rút ra kiếm chậm chạp xác định phương hướng. Thần thức bao trùm phạm vi không nhỏ nhưng lại không thể xác định ra bất kỳ vật gì.
" Quan Nguyên, ngươi còn ở?" Đột nhiên Chung Ly nói chuyện.
Đáp lại là sự tĩnh lặng khiến sống lưng đột nhiên lạnh buốt, nàng giơ kiếm chém đến bên cạnh rồi nhanh chóng lùi lại.
Nếu... Quan Nguyên không ở, vậy người bên cạnh nàng từ đầu đến giờ là thứ gì?
Kiếm khí chém đến bóng đen lại giống như chém vào khoảng không. Thần thức không thể xem rõ ràng đồ vật thay thị lực cho nên vật này không động nàng cũng lặng yên đề phòng.
Từng giây từng phút trôi qua, mồ hôi thấm đẫm khuôn mặt cùng sau lưng. Tiếng hít thở của nàng chính là âm thanh duy nhất xuất hiện tại nơi này. Tay cầm kiếm đã có chút đỏ, Chung Ly hít vào một hơi ném xuống một lá hoả phù rồi vội nhảy ra khỏi phạm vi.
Không như tưởng tượng, ánh lửa sẽ làm lộ ra vật trước mắt. Lúc này, phù lại chỉ lẳng lặng nằm im trên nền đất mặc cho linh khí phát động.
Đang lúc căng thẳng, một âm thanh phá vỡ không gian đen tối kéo Chung Ly quay trở lại thực tại.
" Chung Ly, ngươi ở đâu?"
' Là giọng nói của Quan Nguyên.' Nàng nghĩ thầm.
Đang muốn đáp lời thì bóng đen trước mắt bắt đầu động. Nó tốc độ kinh khủng thẳng tắp lao đến nàng. Chung Ly chỉ kịp giơ kiếm chặn trước ngực, thân thể đã theo quán tính đập mạnh vào vách tường.
Còn chưa kịp bật dậy, phần eo đã bị thứ gì đó xuyên thủng. Đau đớn đến trong chớp mắt, nàng quát lớn một tiếng, kiếm quang lập tức bao trùm bóng đen.
Quan Nguyên nghe thấy động tĩnh liền lập tức lao đến. Hắn trong tay có vật phát sáng, giống như nhìn rõ thứ tấn công nàng, vị này hít vào một hơi lạnh khi thở ra đã biến thành tiếng động nặng nề.
Chung Ly mở to mắt nhìn thứ đang bị kiếm mang vây khốn. Nó...mang khuôn mặt giống hệt với nàng!
Quan Nguyên nhìn hai Chung Ly trước mắt, hai mắt hoang mang không thể phân biệt.
Chung Ly ôm eo, máu tươi chảy ra lập tức bị bịt lại. Nàng nuốt xuống đan dược sau đó chậm rãi đứng dậy nhìn về phía giả Chung Ly đang bị kiếm mang vây khốn.
Nàng ta khắp người bị kiếm chém đến tả tơi, pháp bào máu tím lúc này đã nhuộm đỏ sắc máu.
Lúc này dị biến xảy ra, kiếm mang đột nhiên từ bỏ giả Chung Ly lao đến nàng. Một mảnh kiếm khí xẹt qua má, đau xót lập tức chạm đến tim.
Nàng cắn răng giơ lên hắc kiếm, chém ra triệt tiêu kiếm mang. Giả Chung Ly thấy nàng bận rộn càng không lưu tình, lập tức vồ lấy người nàng.
Chung Ly bắt lấy cổ nàng ta muốn dùng lực bẽ gãy thì lúc này tay phải cầm kiếm của nàng chớp mắt đã bị giữ chặt. Đau đớn đến nhanh hơn suy nghĩ, cổ đối thủ chưa kịp gãy tay phải nàng đã bị đập nát.
Chung Ly mở to mắt, đối diện với một con ngươi đen đặc như muốn hút nàng vào nơi hư vô đen tối.
" Khập!" Tiếng kêu giòn tan trong không khí.
" Cộp!" Chung Ly ứa nước mắt đẩy ra xác chết đang đè lên người. Trên trán sưng đỏ một cục do đầu xác chết va chạm thân mật với nàng.
Tay phải mất đi cảm giác, kiếm liền chuyển sang tay trái. Qua ánh sáng ít ỏi vẫn có thể nhìn thấy xác chết bị bẽ gãy đầu bên cạnh mang khuôn mặt giống hệt nàng.
Chung Ly cười nhạt, bỏ qua người này đi đến vẫn còn ngơ ngác Quan Nguyên.
Họ Quan nhìn nàng sau đó giơ lên vật chiếu sáng trên tay. Môi hơi mấp máy, âm thanh chuẩn bị cất lên đã lập tức bị chặn lại. Đầu rơi khỏi cổ, vật chiếu sáng trong tay bị Chung Ly bắt được, đó là một mảnh phát sáng lá cây.
Nàng lạnh nhạt bước trở về "Chung Ly" xác chết.
Ngồi xổm xuống đưa chiếu sáng vật gần sát giả khuôn mặt. Không tì vết, làn da càng là nhẵn mịn, rất giống một bức tượng sáp.
Chung Ly nghiêm mặt vận dụng linh khí xâm nhập não bộ xác chết.
Linh khí dẫn lối cũng truyền lại thông tin cho nàng, thứ này không phải là nhân loại. Nó thực sự là một bức tượng sáp.
" Cảm giác khi bẻ gãy cổ thứ này vậy mà lại giống như nhân loại. Kỹ thuật thật sự tốt."
Nói xong kiếm liền mổ ra tượng sáp thân thể, bên trong chỉ hiện ra một viên tinh thạch. Chung Ly nheo mắt, tượng sáp bên trong ẩn ẩn khắc hoạ trận văn. Còn chưa kịp quan sát kỹ, viên tinh thạch đột nhiên biến thành một ngọn lửa trực tiếp thiêu cháy sáp người.
Chung Ly lắc đầu sau đó quay lại với Quan Nguyên xác chết vô đầu. Giống như giả Chung Ly, thứ này cũng là tượng sáp. Khuôn mặt cùng trang phục hoàn toàn giống với Quy Nhất vị kia.
" Có thể nói chuyện? Kỳ lạ."
Nàng một lần nữa bổ ra tượng sáp, bên trong thay vì chỉ có tinh thạch, lần này lộ ra còn có một viên lưu âm thạch.
" Trong di phủ bày có người! Là ai đang điều khiển?"Chung Ly cầm lấy lưu âm thạch lẩm bẩm.
Im lặng lại, nàng đặt phiến lá lên vị trí cao sau đó khoanh chân nuốt xuống đan dược. Nàng muốn nối xương tay bị đứt gãy.
Thời gian bình tĩnh trôi qua, nơi đây quy dần về yên tĩnh. Trong phạm vi ánh sáng có thể chạm tới, đổ nát kiến trúc khác hoàn hoàn với vẻ hào hoa bên ngoài.
Thần thức chưa nâng cấp, ngoại trừ xác định chuyển động của vật còn lại phản chiếu hình ảnh từ thần thức chỉ toàn một màu lờ mờ đen tối.
Đau đớn từ nối xương khiến Chung Ly kiệt sức, lúc này thay vì hành động nàng lựa chọn ở lại chờ đợi. Trạng thái quá kém sẽ không thể đối đầu với kẻ đang thao túng sau lưng.
———
Bùi Đoạn Nam khó nhọc đi lại trên sa mạc, thân thể mất đi linh khí bảo hộ khiến sức nóng dễ dàng xâm nhập.
Mồ hôi chảy ra ướt đẫm y phục nhưng nữ ma tu phía trước lại chỉ mặc kệ, đôi khi còn thích thú ngắm nhìn hắn.
Mắt hoa đi, môi khô nứt nẻ, trời đất điên đảo, người cũng không thể đi lại ngã gục xuống nền cát.
Hồng Hoan dừng lại, nhìn nam tu yếu ớt trước mắt có chút bực bội. Lấy ra bình đựng thuỷ đổ lên mặt Bùi Đoạn Nam. Nước đổ rất nhiều nhưng vẫn không thể khiến tù nhân tỉnh lại.
Ma tu tức giận giơ lên chân muốn đạp mạnh vào ngực Bùi Đoạn Nam. Đột nhiên bất tỉnh người mở to mắt, tay nắm lấy bàn chân nàng ta. Một cú trở mình, Hồng Hoan đã bị quật ngã trên nền cát.
Ma tu còn chưa kịp vận dụng pháp lực, bên eo sáo đen đã bị cướp lấy. Bùi Đoạn Nam vụng về cầm sáo lên thổi nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào phát ra. Hồng Hoan bật cười thành tiếng, âu yếm nhìn họ Bùi nói:
" Thật đáng yêu, còn biết đánh lừa ta~"
Dứt lời, sáo trong tay Bùi Đoạn Nam đã bay trở về bàn tay ngọc. Tại nơi hắn chạm môi vừa rồi, ma tu nhẹ nhàng đặt môi mình lên. Hai mắt híp lại có chút mê đắm nhìn nam tu trước mặt. Sáo âm lao nhanh đến lỗ tai họ Bùi, cũng thu lại chút sức lực cuối cùng của hắn.
Bùi Đoạn Nam quỳ gối trên cát, hai mắt đờ đẫn nhìn nữ tu đang dần tiến lại gần. Hắn...đã thua, chút sức lực khó khăn lắm mới tích góp được không đủ để lật ngược tình thế.
....
Mặt đất rung chuyển, cũng đánh thức Chung Ly đang dưỡng thương tỉnh lại. Tay phải xương cốt nối hảo nhưng đau đớn vẫn lưu lại không rời. Bên eo thương tích cũng đã ngừng đổ máu, Chung Ly để chắc chắn vẫn xé xuống một mảnh vải băng bó kín vết thương.
Dưới chân rung động càng lúc càng lớn, nàng bắt lấy phát sáng diệp lao nhanh rời khỏi. Chân vừa rời khỏi, mặt đất đã ngay lập tức đổ sụp. Phía dưới là động sâu không thể thấy đáy. Từng luồng âm khí thổi lên mặt đất phía trên, kèm theo còn có những âm thanh quỷ quái giống như tiếng cười.
Chung Ly nhanh chân tránh được nhưng lúc này trong tay lá cây đột nhiên mãnh liệt nhảy lên, biến thành một luồng sáng lao thẳng xuống hố đen.
Còn đang ngơ ngác Chung Ly không thể bắt kịp nó, dưới chân lúc này bị thứ gì đẩy mạnh, nàng cũng theo sau ngã vào hố đen.
Trên miệng hố lúc này là bốn cánh tay rụng rời, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chúng biến thành một bãi nước sáp chảy xuôi trên mặt đất.
Bùi Đoạn Nam tỉnh lại, cảm nhận thân thể mềm nhũn, linh khí bị chặn lại không thể vận chuyển liền tối sầm mặt không nói chuyện.
Nữ tu thấy người đã tỉnh táo liền đi đến vuốt ve hắn khuôn mặt nói:
" Xem này, đừng bày ra một khuôn mặt như vậy. Ngươi không ngoan a."
Bùi Đoạn Nam nghe được tức giận cắn chặt khớp hàm, một chữ cũng không chịu nhả ra.
" Giới thiệu một chút, ta kêu Hồng Hoan. Từ bây giờ ta sẽ là chủ nhân của ngươi. Rõ chưa?" Hồng Hoan hơi hất cằm nói.
Bùi Đoạn Nam coi như không nghe thấy cố gắng xoay xở dây trói thoát ra. Nhưng thân thể không chút sức lực khiến hắn nặng nề thở dài trong lòng.
Hồng Hoan thấy vậy chỉ cười nhẹ, sau đó nắm lấy một đầu dây bắt đầu di chuyển. Bùi Đoạn Nam bị dây trói kéo căng không thể không đứng dậy theo sau, bước chân phù phiếm đi lại trên cát.
Đi không được bao xa, Hồng Hoan dừng lại nhìn về phía một nam tu đang bị treo trên ngọn cây khô bất tỉnh. Hắn toàn thân vô vật che đậy khiến nàng ta bật cười.
Đi tới phía dưới cây khô, Hồng Hoan một phép thuật ném đến đã lập tức cắt đứt dây trói. Nam tu ngã trên nền cát vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
" Không muốn chết tốt nhất đừng giả vờ trước mặt ta."
Nam tu bỗng dưng vươn mình, tóm lấy chân Hồng Hoan muốn kéo ngã nàng ta. Hồng Hoan thân thể không hề lay chuyển bắt lấy nam tu, dòng khí màu đen nhanh chóng bao trùm đầu hắn. Tiếng kêu chưa kịp ra khỏi miệng đã lập tức biến thành xác khô nhẹ nhàng quy về cát bụi.
Hồng Hoan tươi cười quay lại nhìn Bùi Đoạn Nam, vết thương trên mặt nàng ta lúc này đã hoàn toàn biết mất.
Bùi Đoạn Nam chứng kiến cảnh tượng nhíu chặt mày, cổ họng khàn đặc khẳng định:
" Ma tu."
Hồng Hoan đi đến cạnh vuốt ve cơ bắp hắn đáp:
" Đúng vậy, ngươi có rào càn với ma tu chúng ta?"
Bùi Đoạn Nam bình tĩnh nói:
" Không."
Hồng Hoan tươi cười càng sung sướng, chạm nhẹ môi vào má hắn:
" Sủng vật thật ngoan."
Bùi Đoạn Nam đen mặt, hai tay cách một lớp áo nắm chặt đến mức rỉ máu. Nhưng thân thể đã trúng độc, trước mắt hắn đã mất đi năng lực phản kháng.
.....
———
" Theo bản đồ, rừng rậm đã ở ngay trước mắt." Chung Ly vừa xem bản đồ vừa phán đoán.
Quan Nguyên gật đầu:
" Đúng vậy, sinh khí thật rồi rào đâu."
Hai người nhìn từng xoáy cát lún cùng cỏ khô trước mắt, quyết định băng qua nơi này.
" Đi lâu như vậy một chút tín hiệu của Doãn Ứng Nguyệt cũng không có. Thật sự kỳ lạ." Nàng lẩm bẩm.
Quan Nguyên an ủi:
" Ngươi phải tin tưởng đồng bạn. Có khí vận lôi kéo, Doãn đạo hữu cho dù gặp trắc trở cũng sẽ hoá nguy thành an."
Chung Ly gật đầu, lôi ra một lá phù ném đến vùng cát lún. Thượng giai tam phẩm phù kích hoạt, cát lập tức bị gió cuốn lên. Phong càng lúc càng lớn quét sạch một khu vực cát vàng để lộ phía dưới một góc kiến trúc.
" Đây là, có di phủ xuất hiện!" Quan Nguyên bất ngờ bật thốt.
" Chung đạo hữu vậy mà có thể nhìn ra ra nơi này bí mật."
Chung Ly vỗ vỗ đang xao động bất an bọ cạp yêu, bình tĩnh đáp:
" Nhiều cát lún như vậy ắt hẳn dưới lòng đất phải có kiến trúc rỗng. Tại hạ chỉ thử một chút."
" Muốn biết đây có thực sự là di phủ hay không, vẫn cần nhờ Quan đạo hữu giúp đỡ một tay."
Không biết trải qua bao lâu, một vùng cát lớn đã bị hai người dọn sạch. Để lộ ra phía dưới là một nửa kiến trúc to lớn. Cửa vào đã hiện, hai người liền không chần chừ tiến vào.
...
Không gian tối đen như mực, thế giới lúc này yên tĩnh đến lạ thường. Cảm nhận Quan Nguyên vẫn đi sát bên cạnh, Chung Ly rút ra kiếm chậm chạp xác định phương hướng. Thần thức bao trùm phạm vi không nhỏ nhưng lại không thể xác định ra bất kỳ vật gì.
" Quan Nguyên, ngươi còn ở?" Đột nhiên Chung Ly nói chuyện.
Đáp lại là sự tĩnh lặng khiến sống lưng đột nhiên lạnh buốt, nàng giơ kiếm chém đến bên cạnh rồi nhanh chóng lùi lại.
Nếu... Quan Nguyên không ở, vậy người bên cạnh nàng từ đầu đến giờ là thứ gì?
Kiếm khí chém đến bóng đen lại giống như chém vào khoảng không. Thần thức không thể xem rõ ràng đồ vật thay thị lực cho nên vật này không động nàng cũng lặng yên đề phòng.
Từng giây từng phút trôi qua, mồ hôi thấm đẫm khuôn mặt cùng sau lưng. Tiếng hít thở của nàng chính là âm thanh duy nhất xuất hiện tại nơi này. Tay cầm kiếm đã có chút đỏ, Chung Ly hít vào một hơi ném xuống một lá hoả phù rồi vội nhảy ra khỏi phạm vi.
Không như tưởng tượng, ánh lửa sẽ làm lộ ra vật trước mắt. Lúc này, phù lại chỉ lẳng lặng nằm im trên nền đất mặc cho linh khí phát động.
Đang lúc căng thẳng, một âm thanh phá vỡ không gian đen tối kéo Chung Ly quay trở lại thực tại.
" Chung Ly, ngươi ở đâu?"
' Là giọng nói của Quan Nguyên.' Nàng nghĩ thầm.
Đang muốn đáp lời thì bóng đen trước mắt bắt đầu động. Nó tốc độ kinh khủng thẳng tắp lao đến nàng. Chung Ly chỉ kịp giơ kiếm chặn trước ngực, thân thể đã theo quán tính đập mạnh vào vách tường.
Còn chưa kịp bật dậy, phần eo đã bị thứ gì đó xuyên thủng. Đau đớn đến trong chớp mắt, nàng quát lớn một tiếng, kiếm quang lập tức bao trùm bóng đen.
Quan Nguyên nghe thấy động tĩnh liền lập tức lao đến. Hắn trong tay có vật phát sáng, giống như nhìn rõ thứ tấn công nàng, vị này hít vào một hơi lạnh khi thở ra đã biến thành tiếng động nặng nề.
Chung Ly mở to mắt nhìn thứ đang bị kiếm mang vây khốn. Nó...mang khuôn mặt giống hệt với nàng!
Quan Nguyên nhìn hai Chung Ly trước mắt, hai mắt hoang mang không thể phân biệt.
Chung Ly ôm eo, máu tươi chảy ra lập tức bị bịt lại. Nàng nuốt xuống đan dược sau đó chậm rãi đứng dậy nhìn về phía giả Chung Ly đang bị kiếm mang vây khốn.
Nàng ta khắp người bị kiếm chém đến tả tơi, pháp bào máu tím lúc này đã nhuộm đỏ sắc máu.
Lúc này dị biến xảy ra, kiếm mang đột nhiên từ bỏ giả Chung Ly lao đến nàng. Một mảnh kiếm khí xẹt qua má, đau xót lập tức chạm đến tim.
Nàng cắn răng giơ lên hắc kiếm, chém ra triệt tiêu kiếm mang. Giả Chung Ly thấy nàng bận rộn càng không lưu tình, lập tức vồ lấy người nàng.
Chung Ly bắt lấy cổ nàng ta muốn dùng lực bẽ gãy thì lúc này tay phải cầm kiếm của nàng chớp mắt đã bị giữ chặt. Đau đớn đến nhanh hơn suy nghĩ, cổ đối thủ chưa kịp gãy tay phải nàng đã bị đập nát.
Chung Ly mở to mắt, đối diện với một con ngươi đen đặc như muốn hút nàng vào nơi hư vô đen tối.
" Khập!" Tiếng kêu giòn tan trong không khí.
" Cộp!" Chung Ly ứa nước mắt đẩy ra xác chết đang đè lên người. Trên trán sưng đỏ một cục do đầu xác chết va chạm thân mật với nàng.
Tay phải mất đi cảm giác, kiếm liền chuyển sang tay trái. Qua ánh sáng ít ỏi vẫn có thể nhìn thấy xác chết bị bẽ gãy đầu bên cạnh mang khuôn mặt giống hệt nàng.
Chung Ly cười nhạt, bỏ qua người này đi đến vẫn còn ngơ ngác Quan Nguyên.
Họ Quan nhìn nàng sau đó giơ lên vật chiếu sáng trên tay. Môi hơi mấp máy, âm thanh chuẩn bị cất lên đã lập tức bị chặn lại. Đầu rơi khỏi cổ, vật chiếu sáng trong tay bị Chung Ly bắt được, đó là một mảnh phát sáng lá cây.
Nàng lạnh nhạt bước trở về "Chung Ly" xác chết.
Ngồi xổm xuống đưa chiếu sáng vật gần sát giả khuôn mặt. Không tì vết, làn da càng là nhẵn mịn, rất giống một bức tượng sáp.
Chung Ly nghiêm mặt vận dụng linh khí xâm nhập não bộ xác chết.
Linh khí dẫn lối cũng truyền lại thông tin cho nàng, thứ này không phải là nhân loại. Nó thực sự là một bức tượng sáp.
" Cảm giác khi bẻ gãy cổ thứ này vậy mà lại giống như nhân loại. Kỹ thuật thật sự tốt."
Nói xong kiếm liền mổ ra tượng sáp thân thể, bên trong chỉ hiện ra một viên tinh thạch. Chung Ly nheo mắt, tượng sáp bên trong ẩn ẩn khắc hoạ trận văn. Còn chưa kịp quan sát kỹ, viên tinh thạch đột nhiên biến thành một ngọn lửa trực tiếp thiêu cháy sáp người.
Chung Ly lắc đầu sau đó quay lại với Quan Nguyên xác chết vô đầu. Giống như giả Chung Ly, thứ này cũng là tượng sáp. Khuôn mặt cùng trang phục hoàn toàn giống với Quy Nhất vị kia.
" Có thể nói chuyện? Kỳ lạ."
Nàng một lần nữa bổ ra tượng sáp, bên trong thay vì chỉ có tinh thạch, lần này lộ ra còn có một viên lưu âm thạch.
" Trong di phủ bày có người! Là ai đang điều khiển?"Chung Ly cầm lấy lưu âm thạch lẩm bẩm.
Im lặng lại, nàng đặt phiến lá lên vị trí cao sau đó khoanh chân nuốt xuống đan dược. Nàng muốn nối xương tay bị đứt gãy.
Thời gian bình tĩnh trôi qua, nơi đây quy dần về yên tĩnh. Trong phạm vi ánh sáng có thể chạm tới, đổ nát kiến trúc khác hoàn hoàn với vẻ hào hoa bên ngoài.
Thần thức chưa nâng cấp, ngoại trừ xác định chuyển động của vật còn lại phản chiếu hình ảnh từ thần thức chỉ toàn một màu lờ mờ đen tối.
Đau đớn từ nối xương khiến Chung Ly kiệt sức, lúc này thay vì hành động nàng lựa chọn ở lại chờ đợi. Trạng thái quá kém sẽ không thể đối đầu với kẻ đang thao túng sau lưng.
———
Bùi Đoạn Nam khó nhọc đi lại trên sa mạc, thân thể mất đi linh khí bảo hộ khiến sức nóng dễ dàng xâm nhập.
Mồ hôi chảy ra ướt đẫm y phục nhưng nữ ma tu phía trước lại chỉ mặc kệ, đôi khi còn thích thú ngắm nhìn hắn.
Mắt hoa đi, môi khô nứt nẻ, trời đất điên đảo, người cũng không thể đi lại ngã gục xuống nền cát.
Hồng Hoan dừng lại, nhìn nam tu yếu ớt trước mắt có chút bực bội. Lấy ra bình đựng thuỷ đổ lên mặt Bùi Đoạn Nam. Nước đổ rất nhiều nhưng vẫn không thể khiến tù nhân tỉnh lại.
Ma tu tức giận giơ lên chân muốn đạp mạnh vào ngực Bùi Đoạn Nam. Đột nhiên bất tỉnh người mở to mắt, tay nắm lấy bàn chân nàng ta. Một cú trở mình, Hồng Hoan đã bị quật ngã trên nền cát.
Ma tu còn chưa kịp vận dụng pháp lực, bên eo sáo đen đã bị cướp lấy. Bùi Đoạn Nam vụng về cầm sáo lên thổi nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào phát ra. Hồng Hoan bật cười thành tiếng, âu yếm nhìn họ Bùi nói:
" Thật đáng yêu, còn biết đánh lừa ta~"
Dứt lời, sáo trong tay Bùi Đoạn Nam đã bay trở về bàn tay ngọc. Tại nơi hắn chạm môi vừa rồi, ma tu nhẹ nhàng đặt môi mình lên. Hai mắt híp lại có chút mê đắm nhìn nam tu trước mặt. Sáo âm lao nhanh đến lỗ tai họ Bùi, cũng thu lại chút sức lực cuối cùng của hắn.
Bùi Đoạn Nam quỳ gối trên cát, hai mắt đờ đẫn nhìn nữ tu đang dần tiến lại gần. Hắn...đã thua, chút sức lực khó khăn lắm mới tích góp được không đủ để lật ngược tình thế.
....
Mặt đất rung chuyển, cũng đánh thức Chung Ly đang dưỡng thương tỉnh lại. Tay phải xương cốt nối hảo nhưng đau đớn vẫn lưu lại không rời. Bên eo thương tích cũng đã ngừng đổ máu, Chung Ly để chắc chắn vẫn xé xuống một mảnh vải băng bó kín vết thương.
Dưới chân rung động càng lúc càng lớn, nàng bắt lấy phát sáng diệp lao nhanh rời khỏi. Chân vừa rời khỏi, mặt đất đã ngay lập tức đổ sụp. Phía dưới là động sâu không thể thấy đáy. Từng luồng âm khí thổi lên mặt đất phía trên, kèm theo còn có những âm thanh quỷ quái giống như tiếng cười.
Chung Ly nhanh chân tránh được nhưng lúc này trong tay lá cây đột nhiên mãnh liệt nhảy lên, biến thành một luồng sáng lao thẳng xuống hố đen.
Còn đang ngơ ngác Chung Ly không thể bắt kịp nó, dưới chân lúc này bị thứ gì đẩy mạnh, nàng cũng theo sau ngã vào hố đen.
Trên miệng hố lúc này là bốn cánh tay rụng rời, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chúng biến thành một bãi nước sáp chảy xuôi trên mặt đất.
/186
|