Cảnh Bác Văn hai mắt sáng lên chuẩn bị nói chuyện thì trong ống tay áo chớp mặt đã vụt ra hai đồ vật.
Bảy màu đá và màu lam tinh thạch va chạm nhau trong không khí biến thành một vòng lốc xoáy mạnh mẽ.
Tần Xuyên cùng Cảnh Bác Văn không kịp phản ứng đã bị cơn lốc đè ép cuốn vào.
Thân thể liên tục bị xoay tròn trong không trung, linh khí hộ thể chập chờn không ngừng.
Tần Xuyên hai mắt không thể mở, ngực như bị một hòn đá đè nặng không thể hít thở.
Bỗng nhiên nàng cảm nhận thấy có hơi ấm tiếp xúc, một cánh tay ôm lấy nàng kéo nàng khỏi cơn lốc.
Tần Xuyên ngã xuống đất ho khù khụ, một bên Cảnh Bác Văn môi sắc có chút nhợt nhạt nửa ôm lấy nàng.
Hắn thấy nàng để ý vội buông ra cánh tay giải thích:
" Tại hạ thất lễ..."
" Cảm ơn ngươi." Hai người cùng lúc nói chuyện, không khí một chốc tĩnh lặng.
Bên kia cơn lốc không thể thu về hai nhân loại liền nhanh chóng lao khỏi.
" Không đuổi theo sao?" Tần Xuyên phá bỏ lúng túng cất tiếng.
" Khả năng hữu hạn, muốn thu về hai tiểu mắt trận lúc này không thể." Cảnh Bác Văn đáp.
" Vậy muốn nguy to, chúng ra cần quay lại chủ trận xem xét." Tần Xuyên vội vàng đứng dậy.
Cảnh Bác Văn níu lấy cánh tay nàng nói:
" Không thể, nơi đó lúc này e rằng đã hỗn loạn. Trước mắt cách xa nơi này, xem xét tốt rồi nghĩ ra biện pháp đối phó tình hình."
Tần Xuyên ngẫm một chút liền tán thành, hai người cùng lúc rời khỏi.
Phía trung tâm trận pháp lúc này độ nhập thêm thất sắc thạch và lam tinh thạch loé lên tia sáng càng mạnh mẽ. Nó tách khỏi nền đất liên tục di chuyển, nơi đi qua thực vật đều trở lên héo tàn.
...
" Chạy nhanh chút, nó đang đuổi theo." Tần Xuyên lớn tiếng nói với Cảnh Bác Văn.
Gió gào thét thổi qua mặt khiến tai nàng khó khăn nắm bắt âm thanh.
Hai mắt thấy Cảnh Bác Văn mấp máy môi nói chuyện nhưng lại không thể nghe rõ hắn đang nói điều gì.
Cảnh Bác Văn thấy Tần Xuyên bình ổn khuôn mặt liền tiến đến gần nói:
" Ta nói rằng, chúng ta chia nhau ra chạy trốn."
Nói xong hắn đang muốn chọn một hướng đi khác thì bỗng bị Tần Xuyên níu lại. Nàng cau mày nói:
" Không thể tách ra, ta có linh cảm không tốt."
Cảnh Bác Văn nhìn bàn tay đang nắm lấy ống tay áo mình liền có chút vui mừng. Nhưng cảm xúc này nhanh chóng bị hắn đè lại vì nguy hiểm phía sau đã càng lúc gần sát.
Hắn dứt tay áo khỏi Tần Xuyên sau đó ném ra mâm đồng lao vội theo một phương hướng khác.
Tần Xuyên tức giận không thể át nhưng lại không thể làm gì khác. Nàng cắn răng thêm lên độn tốc phù tiếp tục chạy trốn.
Phía sau nguy hiểm đột ngột đổi hướng, bỏ qua nàng đuổi theo Cảnh Bác Văn.
Tần Xuyên dừng lại nhìn về phía dòng khí cuồn cuộn phá huỷ khắp nơi.
" Cảnh đại ngốc bức, ngươi biết thứ đó đuổi theo là ngươi. Ngươi thực sự chỉ là giả vờ sao?" Tần Xuyên nắm chặt nắm tay.
Trên ngực mặt gương bỗng chốc nóng hổi, cảm giác phức tạp bao vây lấy thân thể nàng nhạt bớt.
Tần Xuyên ôm trái tim đau đớn, hai mắt đỏ hoe đuổi theo Cảnh Bác Văn.
" Ngươi không thể chết, ta thực sự muốn hỏi tại sao tương lai ngươi có thể tuyệt tình đến mức như vậy!"
Cảnh Bác Văn quyết tâm chạy trốn, mâm đồng yên lặng toả sáng theo sát thu hút chủ mắt trận đuổi theo sát.
Hắn khó nhọc ném ra pháp thuật kịp thời cản lại dòng khí mạnh mẽ gần như tiếp xúc đến mặt lưng.
Pháp bào bị tước thành vô số mảnh vụn rơi rụng khắp nơi. Hắn lại chẳng hề để tâm liên tục tăng tốc.
Đến lần thứ năm, pháp thuật mãnh mẽ nhất dùng ra đã yếu bớt, mâm đồng kịp thời ngăn lại dòng khí mới tạo cơ hội cho hắn tránh thoát trong gang tấc.
Cảnh Bác Văn thấy chạy không nổi liền quay lại thả ra một mũi tên. Mũi tên đồng hình dạng bình thường nhưng khi tiếp xúc đến dòng khí lại biến thành một con kim sắc rồng khuấy động chủ mắt.
Rồng vàng gào thét không lâu cũng nhanh chóng bị mai một, mắt trận trôi nổi nứt ra một khe hở rồi nhanh chóng khép lại.
Thấy đấu không lại, Cảnh Bác Văn lại xoay người tiếp tục chạy trốn. Mũi tên đồng mang theo công đức cùng long khí không ngờ lại bị huỷ hoại tại nơi này.
" Cảnh Bác Văn."
Tai nghe thấy âm thanh quen thuộc, hắn bình tĩnh khuôn mặt lập tức thay đổi.
Cho dù nguy hiểm kề sát Cảnh Bác Văn vẫn không nhịn được quay đầu lại.
Tần Xuyên thở hổn hển lao đến, hai mắt sung huyết nhìn Cảnh Bác Văn tiếp tục hét:
" Nguy hiểm."
Lời vừa dứt, dòng khí đã đuổi đến, hắn bị dòng khí bao lấy cắn xé. Thân thể kinh mạch không thể chống cự liền nứt vỡ, máu tươi biến thành huyết hoa vẩy khắp nơi.
Đau đớn một khắc đến nhanh như vậy, hắn hai mắt lại chẳng hề chớp nhìn cô nương đang đuổi đến.
Tần Xuyên thấy người trước mắt lâm nguy, trái tim đau đớn càng dữ dội. Nàng giống như không tỉnh táo lao đến ôm trầm lấy Cảnh Bác Văn.
Mắt trận loé lên tia sáng rực rỡ bao lấy hai người, muốn tận diệt hai nhân loại to gan dám tiến vào nó địa bàn.
" Đau." Âm thanh duy nhất xuất hiện trong đầu Tần Xuyên.
" Đau sao? Ta cảm thấy ngươi còn có thể tiếp tục chịu đựng đâu!" Cao Ninh Hiên cười nhạt nói.
Tần Xuyên mím môi cố gắng không phát ra âm thanh, nàng kia lại càng hung ác. Từng điều dây leo xâm nhập da thịt khuấy loạn máu thịt bên trong.
" Ngươi biết vì sao ta lại làm vậy không?" Cao Ninh Hiên mê hoặc hỏi.
Nàng không đáp, bởi vì nàng biết lý do.
" Ha, ngươi hẳn sớm đã biết lý do đi. Họ Tần ngươi đeo bám Bác Văn, không nhìn lại tư cách của bản thân sao? Ngươi cũng xứng sóng vai cùng huynh ấy?"
Càng nói Cao Ninh Hiên càng tức giận, ra tay lại càng thêm độc ác.
" Đáng tiếc a, Bác Văn cuối cùng cũng từ bỏ ngươi, đau đớn sao? Có cảm thấy tim giống như vỡ vụn?"
" Hắn...đã chọn ngươi không phải sao? Vì cái gì phải đuổi tận giết tuyệt,..!" Tần Xuyên nôn ra một búng máu nói.
Cao Ninh Hiên cười sung sướng nhìn nàng:
" Quỳ Hoa tông chỉ nên có một Cao Ninh Hiên không thể chứa thêm một Tần Xuyên. Đến giờ ngươi vẫn nhận không ra sao? Cảnh ca ca nói không sai, ngươi quả thật là kẻ đại ngu."
Tần Xuyên nước mắt không ngừng rơi, không biết là vì đau đớn hay tuyệt vọng, nàng khàn giọng nói:
" Cao Ninh Hiên, ngươi có thể để ta gặp hắn một lần cuối được không? Nếu không thành ma ta cũng sẽ đeo bám hai người các ngươi."
Cao Ninh Hiên bật cười lần nữa, lắc đầu:
" Không thể nha, ta không muốn Bác Văn bẩn mắt. Huynh ấy ngại ngươi không sạch sẽ liền để ta ra tay, ngươi nghĩ xem, Bác Văn liệu có muốn gặp ngươi?"
Tần Xuyên cay đắng cười, hai mắt dần mất đi ánh sáng, thân thể cùng trong lòng đau đớn khiến nàng gần như tan vỡ.
" Ta hận, vô cùng vô cùng hận!!!"
Lúc này trước ngực mặt gương phát sáng, Cao Ninh Hiên tươi cười tan vỡ. Hình ảnh xung quanh mắt nàng đổ sụp, bóng tối bao trùm khắp nơi.
Tần Xuyên khóc, nước mắt không thể dừng lại. Bỗng có một chút hơi ấm từ đỉnh đầu truyền xuống, nàng đã được kéo ra khỏi thế giới đen tối.
Khó nhọc mở mắt, Tần Xuyên đối diện một đôi mắt sâu thẳm. Nàng nức nở thành tiếng:
" Họ Cảnh, ngươi thực sự chán ghét ta như vậy sao? Ta thật sự là kẻ đại ngu."
Cảnh Bác Văn nằm dưới đất, phía trên lồng ngực trống trơn đang bị Tần Xuyên nửa người đè lên.
Hắn toàn thân kinh mạch đứt gãy, đau đớn khó nhịn mở miệng:
" Ngốc tử..."
Tần Xuyên sững sờ nghe hắn nói, nước mắt dừng lại, trước ngực mặt gương đã trở lên lạnh.
Nàng thất vọng nhìn hắn, hai tay đặt trên lồng ngực trần của người này bỗng siết chặt.
" Ta muốn giết ngươi Cảnh Bác Văn."
Nói xong nàng vội đứng dậy rút kiếm đâm tới.
"...là ta."
Kiếm chạm đến lồng ngực Cảnh Bác Văn chảy ra máu tươi. Nghe thấy hai từ sau tay nàng run lên chệch khỏi đâm xuống nền đất.
" Ngươi nói gì?" Tần Xuyên cau mày nhìn hắn.
Cảnh Bác Văn ho ra một ngụm máu tươi sau đó yêu thương nhìn nàng:
" Cảnh nói, nàng chính là của mình ta."
Tần Xuyên sững sờ nhìn hắn, kiếm rơi xuống đất lại chẳng hề để ý, nhìn chằm chằm người bị thương trước mắt.
Cảnh Bác Văn gân xanh giăng kín vẫn cố gắng nói thêm:
" Ta đã biết, ta đã nhìn thấy giống nàng. Đó không phải là tương lai. Xuyên nhi đừng để bị lừa..."
" Ngươi... thấy những gì?" Tần Xuyên lùi lại phía sau đặt tay lên ngực hỏi hắn lại giống như tự hỏi bản thân.
Cảnh Bác Văn hai mắt đau đớn dõi theo nàng:
" Tương lai sẽ không như vậy, ta không biết đồ vật gì đã cho nàng thấy những hình ảnh đó. Nhưng nó sẽ không bao giờ trở thành sự thật..."
" Không, nó chính là sự thật. Ta đã trải qua nó một lần, những gì hiện tại thể hiện đều đúng như vậy."
" Nàng...nghĩ mình sống lại một đời?" Cảnh Bác Văn khó nhọc lên tiếng.
Tần Xuyên chạm nhẹ mặt gương trước ngực không trả lời.
' Không cần tin hắn. Hắn chính là kẻ giả dối, kiếp trước ngươi cố chấp tin tưởng. Không phải cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng chết đi?'
Cảnh Bác Văn nhìn khuôn mặt cảnh giác của Tần Xuyên, trái tim nảy lên đau đớn, phun ra thêm một ngụm máu tươi.
Tần Xuyên vô thức muốn tiến lên nhưng lại ép bản thân dừng lại, nàng nhắm mắt. Lúc mở ra hai mắt đã hoàn toàn tỉnh táo, nhặt lên kiếm ném xuống một bình đan dược rồi quay người rời khỏi.
" Ngươi và ta không cần gặp lại."
Cảnh Bác Văn nghe thấy bảy chữ này liền đau đớn hô:
" Xuyên nhi, không cần. Nàng đừng như vậy được không?"
" Đừng gọi ta thân mật như vậy. Cảnh đạo hữu ngươi bảo trọng, không hẹn ngày gặp lại."
Tần Xuyên dứt lời liền biến thành một cơn gió lao đi.
Mắt trận đã bị mặt gương cắn nuốt, hẳn nàng đã có thể rời khỏi nơi này.
Tần Xuyên thoát khỏi lớp lá chắn kết giới một khắc, cảnh tượng đập vào mắt khiến nàng sững sờ:
" Đây là...sa mạc?"
...
———
Chung Ly lần theo dạ minh châu tìm thấy một cửa động. Trận pháp bên ngoài rất mạnh mẽ, với tu vi của nàng đã thử nhiều cách cũng không thể phá huỷ.
" Không lẽ đi đến bước này ta lại chỉ có thể bỏ cuộc?"
Nàng tựa lưng lên trận pháp nhắm mắt. Trong đầu hiện ra vô số trận văn phức tạp, càng muốn luận giải, trận văn lại càng tránh đi.
Thần thức giống như xả lũ mà khô kiệt, Chung Ly hít thở khóc nhọc dừng lại.
Nàng giống như lúc trước chạm tay vào trận pháp, không dùng bao nhiêu sức nhưng phản lực lại khiến tay nàng tê rần.
" Trận pháp này e rằng Quan Quân cũng không thể phá giải." Chung Ly thở dài nhìn.
" Cũng chưa chắc, thật nghi ngờ người này sớm đã có được truyền thừa. Giải sáp độc, xà yêu giả kia nhận chủ, còn có vận may kinh người! Ta thật sự không tin hắn không nắm thứ gì liên quan đến di phủ trong tay."
Quan Quân bên kia đang đi đột nhiên dừng lại, trước mắt hắn lúc này xuất hiện không ít sáp người.
Chúng đôi mắt cử động, nhìn chằm chằm Quan Quân. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy ngũ quan đơ cứng cố nặn ra nụ cười trông vô cùng quỷ dị đáng sợ.
Quan Quân không thèm để ý đến chúng tiếp tục bước đi, người sáp lại ngoan ngoãn tránh ra một con đường.
Đến cuối hắn cũng đụng đến một cửa động, trận pháp bên ngoài toả ra ánh sáng rực rỡ.
Chung Ly ngồi cạnh cửa tu luyện, linh khí chậm rãi được bổ sung, vụn linh thạch rơi lả tả trên nền đất.
Đến khi linh khí trong cơ thể bão hoà, nàng mới đứng dậy phủi bỏ từng mảnh vụn trên người.
Trận pháp trước mặt vẫn yên lặng, trong mắt Chung Ly lúc này trận văn lại có biến động.
" Có người đang phá giải trận pháp!"
" Là Quan Quân sao?"
...
Chung Ly có lẽ đã đoán đúng một nửa, người đang tác động trận pháp lúc này cũng mang họ Quan nhưng tên lại chỉ có một chữ Nguyên.
Quan Nguyên cách một bức tường liên tục tác động trận pháp, hắn trận pháp tạo nghệ tuy kém ca ca nhưng kỹ xảo riêng là có. Thủ pháp mềm nhẹ xâm nhập trận, xen kẽ vào từng trận văn trung hoà nó.
Từng đoá mạn đà la hiện ra tô điểm trận pháp. Ánh sáng phát ra, từng đoá hoa lay động trong trận, đẹp đẽ vô cùng. Nhưng cảnh đẹp nhanh tàn, chỉ thấy Quan Nguyên kết ấn, hoa lập tức phát nổ. Thủ pháp ban đầu đã chuyển thành tấn công dữ dội.
Trận pháp rung động hai hồi sau đó lại quy về bình tĩnh.
Quan Nguyên thở dài dọc theo trận pháp xem xét sau đó vạch ra vài ghi chú dưới nền đất tiếp tục ngẫm nghĩ. Thông minh người sao có thể chỉ dùng vũ lực phá giải.
Bảy màu đá và màu lam tinh thạch va chạm nhau trong không khí biến thành một vòng lốc xoáy mạnh mẽ.
Tần Xuyên cùng Cảnh Bác Văn không kịp phản ứng đã bị cơn lốc đè ép cuốn vào.
Thân thể liên tục bị xoay tròn trong không trung, linh khí hộ thể chập chờn không ngừng.
Tần Xuyên hai mắt không thể mở, ngực như bị một hòn đá đè nặng không thể hít thở.
Bỗng nhiên nàng cảm nhận thấy có hơi ấm tiếp xúc, một cánh tay ôm lấy nàng kéo nàng khỏi cơn lốc.
Tần Xuyên ngã xuống đất ho khù khụ, một bên Cảnh Bác Văn môi sắc có chút nhợt nhạt nửa ôm lấy nàng.
Hắn thấy nàng để ý vội buông ra cánh tay giải thích:
" Tại hạ thất lễ..."
" Cảm ơn ngươi." Hai người cùng lúc nói chuyện, không khí một chốc tĩnh lặng.
Bên kia cơn lốc không thể thu về hai nhân loại liền nhanh chóng lao khỏi.
" Không đuổi theo sao?" Tần Xuyên phá bỏ lúng túng cất tiếng.
" Khả năng hữu hạn, muốn thu về hai tiểu mắt trận lúc này không thể." Cảnh Bác Văn đáp.
" Vậy muốn nguy to, chúng ra cần quay lại chủ trận xem xét." Tần Xuyên vội vàng đứng dậy.
Cảnh Bác Văn níu lấy cánh tay nàng nói:
" Không thể, nơi đó lúc này e rằng đã hỗn loạn. Trước mắt cách xa nơi này, xem xét tốt rồi nghĩ ra biện pháp đối phó tình hình."
Tần Xuyên ngẫm một chút liền tán thành, hai người cùng lúc rời khỏi.
Phía trung tâm trận pháp lúc này độ nhập thêm thất sắc thạch và lam tinh thạch loé lên tia sáng càng mạnh mẽ. Nó tách khỏi nền đất liên tục di chuyển, nơi đi qua thực vật đều trở lên héo tàn.
...
" Chạy nhanh chút, nó đang đuổi theo." Tần Xuyên lớn tiếng nói với Cảnh Bác Văn.
Gió gào thét thổi qua mặt khiến tai nàng khó khăn nắm bắt âm thanh.
Hai mắt thấy Cảnh Bác Văn mấp máy môi nói chuyện nhưng lại không thể nghe rõ hắn đang nói điều gì.
Cảnh Bác Văn thấy Tần Xuyên bình ổn khuôn mặt liền tiến đến gần nói:
" Ta nói rằng, chúng ta chia nhau ra chạy trốn."
Nói xong hắn đang muốn chọn một hướng đi khác thì bỗng bị Tần Xuyên níu lại. Nàng cau mày nói:
" Không thể tách ra, ta có linh cảm không tốt."
Cảnh Bác Văn nhìn bàn tay đang nắm lấy ống tay áo mình liền có chút vui mừng. Nhưng cảm xúc này nhanh chóng bị hắn đè lại vì nguy hiểm phía sau đã càng lúc gần sát.
Hắn dứt tay áo khỏi Tần Xuyên sau đó ném ra mâm đồng lao vội theo một phương hướng khác.
Tần Xuyên tức giận không thể át nhưng lại không thể làm gì khác. Nàng cắn răng thêm lên độn tốc phù tiếp tục chạy trốn.
Phía sau nguy hiểm đột ngột đổi hướng, bỏ qua nàng đuổi theo Cảnh Bác Văn.
Tần Xuyên dừng lại nhìn về phía dòng khí cuồn cuộn phá huỷ khắp nơi.
" Cảnh đại ngốc bức, ngươi biết thứ đó đuổi theo là ngươi. Ngươi thực sự chỉ là giả vờ sao?" Tần Xuyên nắm chặt nắm tay.
Trên ngực mặt gương bỗng chốc nóng hổi, cảm giác phức tạp bao vây lấy thân thể nàng nhạt bớt.
Tần Xuyên ôm trái tim đau đớn, hai mắt đỏ hoe đuổi theo Cảnh Bác Văn.
" Ngươi không thể chết, ta thực sự muốn hỏi tại sao tương lai ngươi có thể tuyệt tình đến mức như vậy!"
Cảnh Bác Văn quyết tâm chạy trốn, mâm đồng yên lặng toả sáng theo sát thu hút chủ mắt trận đuổi theo sát.
Hắn khó nhọc ném ra pháp thuật kịp thời cản lại dòng khí mạnh mẽ gần như tiếp xúc đến mặt lưng.
Pháp bào bị tước thành vô số mảnh vụn rơi rụng khắp nơi. Hắn lại chẳng hề để tâm liên tục tăng tốc.
Đến lần thứ năm, pháp thuật mãnh mẽ nhất dùng ra đã yếu bớt, mâm đồng kịp thời ngăn lại dòng khí mới tạo cơ hội cho hắn tránh thoát trong gang tấc.
Cảnh Bác Văn thấy chạy không nổi liền quay lại thả ra một mũi tên. Mũi tên đồng hình dạng bình thường nhưng khi tiếp xúc đến dòng khí lại biến thành một con kim sắc rồng khuấy động chủ mắt.
Rồng vàng gào thét không lâu cũng nhanh chóng bị mai một, mắt trận trôi nổi nứt ra một khe hở rồi nhanh chóng khép lại.
Thấy đấu không lại, Cảnh Bác Văn lại xoay người tiếp tục chạy trốn. Mũi tên đồng mang theo công đức cùng long khí không ngờ lại bị huỷ hoại tại nơi này.
" Cảnh Bác Văn."
Tai nghe thấy âm thanh quen thuộc, hắn bình tĩnh khuôn mặt lập tức thay đổi.
Cho dù nguy hiểm kề sát Cảnh Bác Văn vẫn không nhịn được quay đầu lại.
Tần Xuyên thở hổn hển lao đến, hai mắt sung huyết nhìn Cảnh Bác Văn tiếp tục hét:
" Nguy hiểm."
Lời vừa dứt, dòng khí đã đuổi đến, hắn bị dòng khí bao lấy cắn xé. Thân thể kinh mạch không thể chống cự liền nứt vỡ, máu tươi biến thành huyết hoa vẩy khắp nơi.
Đau đớn một khắc đến nhanh như vậy, hắn hai mắt lại chẳng hề chớp nhìn cô nương đang đuổi đến.
Tần Xuyên thấy người trước mắt lâm nguy, trái tim đau đớn càng dữ dội. Nàng giống như không tỉnh táo lao đến ôm trầm lấy Cảnh Bác Văn.
Mắt trận loé lên tia sáng rực rỡ bao lấy hai người, muốn tận diệt hai nhân loại to gan dám tiến vào nó địa bàn.
" Đau." Âm thanh duy nhất xuất hiện trong đầu Tần Xuyên.
" Đau sao? Ta cảm thấy ngươi còn có thể tiếp tục chịu đựng đâu!" Cao Ninh Hiên cười nhạt nói.
Tần Xuyên mím môi cố gắng không phát ra âm thanh, nàng kia lại càng hung ác. Từng điều dây leo xâm nhập da thịt khuấy loạn máu thịt bên trong.
" Ngươi biết vì sao ta lại làm vậy không?" Cao Ninh Hiên mê hoặc hỏi.
Nàng không đáp, bởi vì nàng biết lý do.
" Ha, ngươi hẳn sớm đã biết lý do đi. Họ Tần ngươi đeo bám Bác Văn, không nhìn lại tư cách của bản thân sao? Ngươi cũng xứng sóng vai cùng huynh ấy?"
Càng nói Cao Ninh Hiên càng tức giận, ra tay lại càng thêm độc ác.
" Đáng tiếc a, Bác Văn cuối cùng cũng từ bỏ ngươi, đau đớn sao? Có cảm thấy tim giống như vỡ vụn?"
" Hắn...đã chọn ngươi không phải sao? Vì cái gì phải đuổi tận giết tuyệt,..!" Tần Xuyên nôn ra một búng máu nói.
Cao Ninh Hiên cười sung sướng nhìn nàng:
" Quỳ Hoa tông chỉ nên có một Cao Ninh Hiên không thể chứa thêm một Tần Xuyên. Đến giờ ngươi vẫn nhận không ra sao? Cảnh ca ca nói không sai, ngươi quả thật là kẻ đại ngu."
Tần Xuyên nước mắt không ngừng rơi, không biết là vì đau đớn hay tuyệt vọng, nàng khàn giọng nói:
" Cao Ninh Hiên, ngươi có thể để ta gặp hắn một lần cuối được không? Nếu không thành ma ta cũng sẽ đeo bám hai người các ngươi."
Cao Ninh Hiên bật cười lần nữa, lắc đầu:
" Không thể nha, ta không muốn Bác Văn bẩn mắt. Huynh ấy ngại ngươi không sạch sẽ liền để ta ra tay, ngươi nghĩ xem, Bác Văn liệu có muốn gặp ngươi?"
Tần Xuyên cay đắng cười, hai mắt dần mất đi ánh sáng, thân thể cùng trong lòng đau đớn khiến nàng gần như tan vỡ.
" Ta hận, vô cùng vô cùng hận!!!"
Lúc này trước ngực mặt gương phát sáng, Cao Ninh Hiên tươi cười tan vỡ. Hình ảnh xung quanh mắt nàng đổ sụp, bóng tối bao trùm khắp nơi.
Tần Xuyên khóc, nước mắt không thể dừng lại. Bỗng có một chút hơi ấm từ đỉnh đầu truyền xuống, nàng đã được kéo ra khỏi thế giới đen tối.
Khó nhọc mở mắt, Tần Xuyên đối diện một đôi mắt sâu thẳm. Nàng nức nở thành tiếng:
" Họ Cảnh, ngươi thực sự chán ghét ta như vậy sao? Ta thật sự là kẻ đại ngu."
Cảnh Bác Văn nằm dưới đất, phía trên lồng ngực trống trơn đang bị Tần Xuyên nửa người đè lên.
Hắn toàn thân kinh mạch đứt gãy, đau đớn khó nhịn mở miệng:
" Ngốc tử..."
Tần Xuyên sững sờ nghe hắn nói, nước mắt dừng lại, trước ngực mặt gương đã trở lên lạnh.
Nàng thất vọng nhìn hắn, hai tay đặt trên lồng ngực trần của người này bỗng siết chặt.
" Ta muốn giết ngươi Cảnh Bác Văn."
Nói xong nàng vội đứng dậy rút kiếm đâm tới.
"...là ta."
Kiếm chạm đến lồng ngực Cảnh Bác Văn chảy ra máu tươi. Nghe thấy hai từ sau tay nàng run lên chệch khỏi đâm xuống nền đất.
" Ngươi nói gì?" Tần Xuyên cau mày nhìn hắn.
Cảnh Bác Văn ho ra một ngụm máu tươi sau đó yêu thương nhìn nàng:
" Cảnh nói, nàng chính là của mình ta."
Tần Xuyên sững sờ nhìn hắn, kiếm rơi xuống đất lại chẳng hề để ý, nhìn chằm chằm người bị thương trước mắt.
Cảnh Bác Văn gân xanh giăng kín vẫn cố gắng nói thêm:
" Ta đã biết, ta đã nhìn thấy giống nàng. Đó không phải là tương lai. Xuyên nhi đừng để bị lừa..."
" Ngươi... thấy những gì?" Tần Xuyên lùi lại phía sau đặt tay lên ngực hỏi hắn lại giống như tự hỏi bản thân.
Cảnh Bác Văn hai mắt đau đớn dõi theo nàng:
" Tương lai sẽ không như vậy, ta không biết đồ vật gì đã cho nàng thấy những hình ảnh đó. Nhưng nó sẽ không bao giờ trở thành sự thật..."
" Không, nó chính là sự thật. Ta đã trải qua nó một lần, những gì hiện tại thể hiện đều đúng như vậy."
" Nàng...nghĩ mình sống lại một đời?" Cảnh Bác Văn khó nhọc lên tiếng.
Tần Xuyên chạm nhẹ mặt gương trước ngực không trả lời.
' Không cần tin hắn. Hắn chính là kẻ giả dối, kiếp trước ngươi cố chấp tin tưởng. Không phải cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng chết đi?'
Cảnh Bác Văn nhìn khuôn mặt cảnh giác của Tần Xuyên, trái tim nảy lên đau đớn, phun ra thêm một ngụm máu tươi.
Tần Xuyên vô thức muốn tiến lên nhưng lại ép bản thân dừng lại, nàng nhắm mắt. Lúc mở ra hai mắt đã hoàn toàn tỉnh táo, nhặt lên kiếm ném xuống một bình đan dược rồi quay người rời khỏi.
" Ngươi và ta không cần gặp lại."
Cảnh Bác Văn nghe thấy bảy chữ này liền đau đớn hô:
" Xuyên nhi, không cần. Nàng đừng như vậy được không?"
" Đừng gọi ta thân mật như vậy. Cảnh đạo hữu ngươi bảo trọng, không hẹn ngày gặp lại."
Tần Xuyên dứt lời liền biến thành một cơn gió lao đi.
Mắt trận đã bị mặt gương cắn nuốt, hẳn nàng đã có thể rời khỏi nơi này.
Tần Xuyên thoát khỏi lớp lá chắn kết giới một khắc, cảnh tượng đập vào mắt khiến nàng sững sờ:
" Đây là...sa mạc?"
...
———
Chung Ly lần theo dạ minh châu tìm thấy một cửa động. Trận pháp bên ngoài rất mạnh mẽ, với tu vi của nàng đã thử nhiều cách cũng không thể phá huỷ.
" Không lẽ đi đến bước này ta lại chỉ có thể bỏ cuộc?"
Nàng tựa lưng lên trận pháp nhắm mắt. Trong đầu hiện ra vô số trận văn phức tạp, càng muốn luận giải, trận văn lại càng tránh đi.
Thần thức giống như xả lũ mà khô kiệt, Chung Ly hít thở khóc nhọc dừng lại.
Nàng giống như lúc trước chạm tay vào trận pháp, không dùng bao nhiêu sức nhưng phản lực lại khiến tay nàng tê rần.
" Trận pháp này e rằng Quan Quân cũng không thể phá giải." Chung Ly thở dài nhìn.
" Cũng chưa chắc, thật nghi ngờ người này sớm đã có được truyền thừa. Giải sáp độc, xà yêu giả kia nhận chủ, còn có vận may kinh người! Ta thật sự không tin hắn không nắm thứ gì liên quan đến di phủ trong tay."
Quan Quân bên kia đang đi đột nhiên dừng lại, trước mắt hắn lúc này xuất hiện không ít sáp người.
Chúng đôi mắt cử động, nhìn chằm chằm Quan Quân. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy ngũ quan đơ cứng cố nặn ra nụ cười trông vô cùng quỷ dị đáng sợ.
Quan Quân không thèm để ý đến chúng tiếp tục bước đi, người sáp lại ngoan ngoãn tránh ra một con đường.
Đến cuối hắn cũng đụng đến một cửa động, trận pháp bên ngoài toả ra ánh sáng rực rỡ.
Chung Ly ngồi cạnh cửa tu luyện, linh khí chậm rãi được bổ sung, vụn linh thạch rơi lả tả trên nền đất.
Đến khi linh khí trong cơ thể bão hoà, nàng mới đứng dậy phủi bỏ từng mảnh vụn trên người.
Trận pháp trước mặt vẫn yên lặng, trong mắt Chung Ly lúc này trận văn lại có biến động.
" Có người đang phá giải trận pháp!"
" Là Quan Quân sao?"
...
Chung Ly có lẽ đã đoán đúng một nửa, người đang tác động trận pháp lúc này cũng mang họ Quan nhưng tên lại chỉ có một chữ Nguyên.
Quan Nguyên cách một bức tường liên tục tác động trận pháp, hắn trận pháp tạo nghệ tuy kém ca ca nhưng kỹ xảo riêng là có. Thủ pháp mềm nhẹ xâm nhập trận, xen kẽ vào từng trận văn trung hoà nó.
Từng đoá mạn đà la hiện ra tô điểm trận pháp. Ánh sáng phát ra, từng đoá hoa lay động trong trận, đẹp đẽ vô cùng. Nhưng cảnh đẹp nhanh tàn, chỉ thấy Quan Nguyên kết ấn, hoa lập tức phát nổ. Thủ pháp ban đầu đã chuyển thành tấn công dữ dội.
Trận pháp rung động hai hồi sau đó lại quy về bình tĩnh.
Quan Nguyên thở dài dọc theo trận pháp xem xét sau đó vạch ra vài ghi chú dưới nền đất tiếp tục ngẫm nghĩ. Thông minh người sao có thể chỉ dùng vũ lực phá giải.
/186
|