Đi theo phương hướng Tử Đẳng chỉ rất nhanh liền đến một cây đa. Thụ yêu liền nhảy khỏi đầu vai nàng biến về hình dạng thiếu nữ đặt tay lên thân cây, sau đó liền nói:
" Ngươi đồng bạn có phải trong lòng ôm một con miêu yêu?" Thấy Chung Ly gật đầu thụ yêu liền lại biến về nhỏ nhắn hình dạng ngồi ổn trên vai nàng.
" Đi tiếp phía trước, ngươi đồng bạn liền cách đây không xa."
Chung Ly mang theo thụ yêu nhanh chóng đuổi theo phương hướng Tiểu Á đi, từ đằng xa đã nghe tiếng gầm gừ của yêu thú. Nàng nhíu mày bước cẩn thận lại rồi nấp sau một gốc cây nghe ngóng. Ló mắt ra nhìn vừa thấy một côn hổ yêu đang dương nanh múa vuốt, trước mặt nó là một con tiểu miêu. Hình ảnh quá đối lập, nếu người khác nhìn vào ắt hẳn sẽ nghĩ rằng tiểu miêu chết chắc. Nhưng hổ yêu lại vồ mồi không thành mà bị tiểu miêu nhảy lên lưng. Nó tức giận lắc qua lắc lại cũng không quăng ngã được tiểu thú to gan trên lưng. Chung Ly thấy vậy đang muốn cười thì hổ yêu bỗng lao đến gốc cây nàng đang nấp muốn đâm bẹp tiểu miêu trên lưng. Cả người và yêu thấy vậy đều nhanh chóng tránh ra, hổ liền va chạm thật mạnh vào thân cây khiến này thụ đổ rạp xuống một nửa.
Tử Đằng yêu trên vai nàng thấy vậy thì giận dữ mà ra tay. Mặt đất bỗng mọc ra từng luồng dây leo mang theo màu tím hoa cuốn lấy hổ thân. Hoa nhanh chóng nở rộ, hổ yêu đang bị vậy chặt không thể cử động liền trực tiếp hai mắt nhắm nghiền. Nàng ngửi một chút là hương hoa khiến nàng mê choáng ban nãy, vội nín thở rút ra kiếm lao đến gọt bỏ đầu hổ. Hổ yêu cứ như vậy đã mất mạng trong giấc mơ.
Giải quyết xong hổ yêu Chung Ly liền quay qua A Lân muốn tìm Tiểu Á thì bỗng trông thấy Tử Đằng yêu đến cạnh gốc cây mới đổ. Từng luồng ánh sáng tím xuyên vào gốc cây, cành lá của nó liền nhanh chóng héo tàn nhưng chính giữa gốc đã nhanh chóng mọc ra một cây non. Chung Ly thấy vậy hai mắt một hoa liền vội đến bên cạnh xem kỹ, lại nghe Tử Đằng nói:
" Nó là một cái sắp sinh ra linh trí linh thụ, liền vì một cái hổ yêu mà phải bỏ phí 200 năm." Vừa nói mắt Tử Đằng liền ngấn lệ. Chung Ly thở dài trong lòng sau đó trừng mắt nhìn A Lân. Tiến đến ngồi cạnh nhìn một chút thụ liền an ủi:
" Hổ yêu kia đã chết liền dùng làm phân bón cho này thụ, ác giả liền đã ác báo."
Tử Đằng không những không được an ủi mà còn khóc to hơn, cây cối sinh ra linh trí trong khu rừng này rất ít nhưng tất cả đều là nàng bằng hữu. Bây giờ gốc cây tùng này gặp phải đại nạn không biết đến bao giờ mới có thể tu luyện ra lại linh trí.
Chung Ly thấy tiểu cô nương Tử Đằng càng khóc liền luống cuống. Nàng thật không biết dỗ dành người khác...chỉ biết vỗ vai Tử Đằng làm an ủi.
Lúc này A Lân đã quay trở lại còn kéo theo Tiểu Á đang ngất xỉu. Nàng nhìn nhìn, đồng bạn vẫn là quan trọng hơn liền cất bước chạy đến cạnh Tiểu Á thăm chút hắn thân thể, muốn biết vì sao lại ngất xỉu. A Lân truyền âm nói:
' Hắn không phải bị doạ ngất, ngươi xem hắn lưng là bị hổ yêu một móng vuốt liền cào rách nát.'
Nàng vội lật lại người Tiểu Á thì thấy lưng hắn đã máu thịt đầm đìa, ba vết cào sâu đã gần như thấy cốt. Có chút giận dữ nói:
" Hắn bị thương nặng như vậy ngươi cũng dám kéo lê hắn đến đây, có còn thú tính hay không!"
A Lân vô tội mặt chỉ chỉ nói:
' Hắn cũng liền ngay bụi rậm kia, cách có vài ba bước thôi đâu.'
Chung Ly cũng lười tranh cãi với nó, nó bị nàng ném cho Tiểu Á liền đã rất không vui, lúc này đều muốn hằn học với nàng.
Nhanh chóng móc tiểu dao cắt đi quần áo sau lưng người bị thương, lại lấy nước rửa sạch sau mới lôi ra thuốc bột rịt vào từng miệng vết thương. Chỉ mới đổ được một nửa Tiểu Á liền mở choàng mắt sau đó lại ngất xỉu. Chung Ly biết đây là do đau đớn quá, thuốc này nàng cũng mới được trải nghiệm đâu. May mắn hắn lại ngất xỉu liền không vùng vẫy, nhanh chóng hoàn thành chữa trị, xé hắn quần áo để băng bó phía sau rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Hẳn là sẽ không có vấn đề, đắp thuốc của cha rất mau liền có thể lành, chân nàng cũng đã sớm hết đau, dưới băng vải da non đều đã sắp mọc. Y học hiện đại với tu tiên y học liền một trời một đất.
Đang muốn vỗ vỗ tay đứng dậy thì nàng suýt va vào Tử Đằng, không biết này thụ yêu đã đứng sau nàng từ bao giờ hai mắt toả sáng nhìn nàng trong tay còn thừa thuốc bột, ' Thật nguy hiểm đâu nếu là kẻ thù ta liền đã mất mạng'. Tử Đằng tiến gần hơn chỉ vào thuốc bột hỏi:
" Này thuốc là ngươi tự chế sao, có thể đưa ta một chút không?"
Nhìn trong tay thuốc Chung Ly cũng không nói nhiều liền đưa cho Tử Đằng. Chỉ thấy này thụ yêu hai mắt rực rỡ, ngại ngùng nhìn nàng nói tiếng Cảm ơn rồi tiến lại gốc cây tùng vừa rồi. Nàng cũng có chút tò mò tiến đến xem cái linh thụ muốn làm gì. Tử Đằng hai tay lại phát ra từng luồng ánh sáng tím cuốn theo thuốc bột liền đưa vào cây tùng non. Đợi một lúc cũng không thấy có gì thay đổi, đang muốn hỏi thì thấy Tử Đằng đã sớm dừng tay, đứng dậy vỗ vỗ y phục trên người nói muốn trở về. Chung Ly trong đầu quấn quanh thắc mắc, thuốc bột này nhưng cũng có thể dùng cho thực vật??? Không hề e ngại liền hỏi ra. Tử Đằng tươi cười liền nói:
" Thuốc này của ngươi chứa thật nhiều tốt dược vật, tay nghề luyện hoá tỉ mỉ, dược lực đều còn lại trọn vẹn. Dùng này dược lực kích thích một chút tiểu Tùng sẽ khiến nó mau chóng phát triển lại."
Nói xong liền muốn nàng đưa trở về. Chung Ly gật đầu đồng ý, mới vừa cõng lên Tiểu Á thì Tử Đằng thu nhỏ đã nhảy lên vai. A Lân cũng muốn nhảy vào lòng liền bị nàng từ chối:
" Ta là cái giá treo đồ sao, đều muốn nhảy hết lên người ta!"
A Lân nghe vậy uỷ khuất muốn khóc:
' Thấy mới nới cũ, ngươi không còn yêu ta nữa A Ly, có một cái cây Tử Đằng liền muốn vứt bỏ ta..'
"..." Không thể nói là do nó không xinh đẹp bằng thụ yêu, nàng sẽ bị cào chết.
Cuối cùng Chung Ly phía sau một cái người ốm yếu, vai trái một cái thụ yêu, vai phải một cái miêu yêu cất bước trở lại cây Tử Đằng bản thể. Nàng làm cái giá phơi đồ di động nhưng thật ra nhàn nhã, yêu thú xuất hiện liền bị hai tên trên vai doạ đi. Đều là chút sơ kỳ yêu thú, hổ yêu vừa rồi là cái trung kỳ luyện khí, A Lân không biến về bản thể nên mới có chút khó giải quyết. Cũng may Tử Đằng đại phát thần uy nhưng lợi hại, Chung Ly mới có thể giải quyết nốt.
Đến nơi, nàng liền thả Tiểu Á xuống, hắn vẫn một bộ mặt ốm yếu nhắm nghiền mắt.
" Ngươi đồng bạn có phải trong lòng ôm một con miêu yêu?" Thấy Chung Ly gật đầu thụ yêu liền lại biến về nhỏ nhắn hình dạng ngồi ổn trên vai nàng.
" Đi tiếp phía trước, ngươi đồng bạn liền cách đây không xa."
Chung Ly mang theo thụ yêu nhanh chóng đuổi theo phương hướng Tiểu Á đi, từ đằng xa đã nghe tiếng gầm gừ của yêu thú. Nàng nhíu mày bước cẩn thận lại rồi nấp sau một gốc cây nghe ngóng. Ló mắt ra nhìn vừa thấy một côn hổ yêu đang dương nanh múa vuốt, trước mặt nó là một con tiểu miêu. Hình ảnh quá đối lập, nếu người khác nhìn vào ắt hẳn sẽ nghĩ rằng tiểu miêu chết chắc. Nhưng hổ yêu lại vồ mồi không thành mà bị tiểu miêu nhảy lên lưng. Nó tức giận lắc qua lắc lại cũng không quăng ngã được tiểu thú to gan trên lưng. Chung Ly thấy vậy đang muốn cười thì hổ yêu bỗng lao đến gốc cây nàng đang nấp muốn đâm bẹp tiểu miêu trên lưng. Cả người và yêu thấy vậy đều nhanh chóng tránh ra, hổ liền va chạm thật mạnh vào thân cây khiến này thụ đổ rạp xuống một nửa.
Tử Đằng yêu trên vai nàng thấy vậy thì giận dữ mà ra tay. Mặt đất bỗng mọc ra từng luồng dây leo mang theo màu tím hoa cuốn lấy hổ thân. Hoa nhanh chóng nở rộ, hổ yêu đang bị vậy chặt không thể cử động liền trực tiếp hai mắt nhắm nghiền. Nàng ngửi một chút là hương hoa khiến nàng mê choáng ban nãy, vội nín thở rút ra kiếm lao đến gọt bỏ đầu hổ. Hổ yêu cứ như vậy đã mất mạng trong giấc mơ.
Giải quyết xong hổ yêu Chung Ly liền quay qua A Lân muốn tìm Tiểu Á thì bỗng trông thấy Tử Đằng yêu đến cạnh gốc cây mới đổ. Từng luồng ánh sáng tím xuyên vào gốc cây, cành lá của nó liền nhanh chóng héo tàn nhưng chính giữa gốc đã nhanh chóng mọc ra một cây non. Chung Ly thấy vậy hai mắt một hoa liền vội đến bên cạnh xem kỹ, lại nghe Tử Đằng nói:
" Nó là một cái sắp sinh ra linh trí linh thụ, liền vì một cái hổ yêu mà phải bỏ phí 200 năm." Vừa nói mắt Tử Đằng liền ngấn lệ. Chung Ly thở dài trong lòng sau đó trừng mắt nhìn A Lân. Tiến đến ngồi cạnh nhìn một chút thụ liền an ủi:
" Hổ yêu kia đã chết liền dùng làm phân bón cho này thụ, ác giả liền đã ác báo."
Tử Đằng không những không được an ủi mà còn khóc to hơn, cây cối sinh ra linh trí trong khu rừng này rất ít nhưng tất cả đều là nàng bằng hữu. Bây giờ gốc cây tùng này gặp phải đại nạn không biết đến bao giờ mới có thể tu luyện ra lại linh trí.
Chung Ly thấy tiểu cô nương Tử Đằng càng khóc liền luống cuống. Nàng thật không biết dỗ dành người khác...chỉ biết vỗ vai Tử Đằng làm an ủi.
Lúc này A Lân đã quay trở lại còn kéo theo Tiểu Á đang ngất xỉu. Nàng nhìn nhìn, đồng bạn vẫn là quan trọng hơn liền cất bước chạy đến cạnh Tiểu Á thăm chút hắn thân thể, muốn biết vì sao lại ngất xỉu. A Lân truyền âm nói:
' Hắn không phải bị doạ ngất, ngươi xem hắn lưng là bị hổ yêu một móng vuốt liền cào rách nát.'
Nàng vội lật lại người Tiểu Á thì thấy lưng hắn đã máu thịt đầm đìa, ba vết cào sâu đã gần như thấy cốt. Có chút giận dữ nói:
" Hắn bị thương nặng như vậy ngươi cũng dám kéo lê hắn đến đây, có còn thú tính hay không!"
A Lân vô tội mặt chỉ chỉ nói:
' Hắn cũng liền ngay bụi rậm kia, cách có vài ba bước thôi đâu.'
Chung Ly cũng lười tranh cãi với nó, nó bị nàng ném cho Tiểu Á liền đã rất không vui, lúc này đều muốn hằn học với nàng.
Nhanh chóng móc tiểu dao cắt đi quần áo sau lưng người bị thương, lại lấy nước rửa sạch sau mới lôi ra thuốc bột rịt vào từng miệng vết thương. Chỉ mới đổ được một nửa Tiểu Á liền mở choàng mắt sau đó lại ngất xỉu. Chung Ly biết đây là do đau đớn quá, thuốc này nàng cũng mới được trải nghiệm đâu. May mắn hắn lại ngất xỉu liền không vùng vẫy, nhanh chóng hoàn thành chữa trị, xé hắn quần áo để băng bó phía sau rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Hẳn là sẽ không có vấn đề, đắp thuốc của cha rất mau liền có thể lành, chân nàng cũng đã sớm hết đau, dưới băng vải da non đều đã sắp mọc. Y học hiện đại với tu tiên y học liền một trời một đất.
Đang muốn vỗ vỗ tay đứng dậy thì nàng suýt va vào Tử Đằng, không biết này thụ yêu đã đứng sau nàng từ bao giờ hai mắt toả sáng nhìn nàng trong tay còn thừa thuốc bột, ' Thật nguy hiểm đâu nếu là kẻ thù ta liền đã mất mạng'. Tử Đằng tiến gần hơn chỉ vào thuốc bột hỏi:
" Này thuốc là ngươi tự chế sao, có thể đưa ta một chút không?"
Nhìn trong tay thuốc Chung Ly cũng không nói nhiều liền đưa cho Tử Đằng. Chỉ thấy này thụ yêu hai mắt rực rỡ, ngại ngùng nhìn nàng nói tiếng Cảm ơn rồi tiến lại gốc cây tùng vừa rồi. Nàng cũng có chút tò mò tiến đến xem cái linh thụ muốn làm gì. Tử Đằng hai tay lại phát ra từng luồng ánh sáng tím cuốn theo thuốc bột liền đưa vào cây tùng non. Đợi một lúc cũng không thấy có gì thay đổi, đang muốn hỏi thì thấy Tử Đằng đã sớm dừng tay, đứng dậy vỗ vỗ y phục trên người nói muốn trở về. Chung Ly trong đầu quấn quanh thắc mắc, thuốc bột này nhưng cũng có thể dùng cho thực vật??? Không hề e ngại liền hỏi ra. Tử Đằng tươi cười liền nói:
" Thuốc này của ngươi chứa thật nhiều tốt dược vật, tay nghề luyện hoá tỉ mỉ, dược lực đều còn lại trọn vẹn. Dùng này dược lực kích thích một chút tiểu Tùng sẽ khiến nó mau chóng phát triển lại."
Nói xong liền muốn nàng đưa trở về. Chung Ly gật đầu đồng ý, mới vừa cõng lên Tiểu Á thì Tử Đằng thu nhỏ đã nhảy lên vai. A Lân cũng muốn nhảy vào lòng liền bị nàng từ chối:
" Ta là cái giá treo đồ sao, đều muốn nhảy hết lên người ta!"
A Lân nghe vậy uỷ khuất muốn khóc:
' Thấy mới nới cũ, ngươi không còn yêu ta nữa A Ly, có một cái cây Tử Đằng liền muốn vứt bỏ ta..'
"..." Không thể nói là do nó không xinh đẹp bằng thụ yêu, nàng sẽ bị cào chết.
Cuối cùng Chung Ly phía sau một cái người ốm yếu, vai trái một cái thụ yêu, vai phải một cái miêu yêu cất bước trở lại cây Tử Đằng bản thể. Nàng làm cái giá phơi đồ di động nhưng thật ra nhàn nhã, yêu thú xuất hiện liền bị hai tên trên vai doạ đi. Đều là chút sơ kỳ yêu thú, hổ yêu vừa rồi là cái trung kỳ luyện khí, A Lân không biến về bản thể nên mới có chút khó giải quyết. Cũng may Tử Đằng đại phát thần uy nhưng lợi hại, Chung Ly mới có thể giải quyết nốt.
Đến nơi, nàng liền thả Tiểu Á xuống, hắn vẫn một bộ mặt ốm yếu nhắm nghiền mắt.
/186
|