Chung Ly sau khi rời đi cùng Châu Vĩ Thành liền nửa đường tách ra. Châu tu sĩ không đồng ý liền bị nàng khuôn mặt khó coi làm hoảng sợ.
" Thương thế không ổn? Vậy cùng ta lập tức trở về dưỡng thương."
Chung Ly lắc đầu, hơi nhắm mắt cảm nhận lôi kéo truyền đến:" Không, là có việc phải làm, thay bằng hữu chấm dứt nhân quả."
Châu Vĩ Thành nhìn nàng cau mày, cuối cùng cũng nhượng bộ:" Đi đi, xong việc liền nhanh chóng quay về Châu gia."
Chung Ly gật đầu nhảy khỏi pháp bảo phi hành, tự mình ngự kiếm rời đi.
Nàng lôi ra lọ trúc cơ đan hiếm có trong túi trữ vật, đây là nhân quả phải trả của Hoắc Kiến, nàng muốn thay hắn hoàn thành sớm nhất.
Lướt qua vô số làng mạc dưới chân, đến gần cổng thành đột nhiên Chung Ly đổi hướng. Tiếp giáp với Đông Khơi thành là không ít phàm nhân trấn, nhưng khác với đơn thuần phàm nhân ở phàm giới, nhân tộc nơi này từ nhỏ đã được tiếp xúc với tu chân. Chỉ là không thể tu luyện mới rời đi xây dựng các trấn nhỏ bao xung quanh tu tiên thành. Tự cung tự cấp vẫn tốt hơn trở thành tầng đáy trong thành, một chút không cẩn thận đắc tội tu sĩ liền xong đời.
Chung Ly hạ xuống một tiểu trấn gần nhất Đông Khơi thành, cả người ngồi vắt vẻo trên ngọn cây quan sát người đi lại.
Nàng yên lặng ngồi chờ đợi ba nén hương liền phát hiện người đang tìm kiếm.
Qua lời kể của Tần Xuyên, đại khái có thể hình dung bề ngoài của hai ông cháu. Sống lâu như vậy trên lưng thần thú ắt cũng không phải phàm phu tục tử.
Khi này chứng kiến một già một trẻ vừa cười vừa nói đi đến, Chung Ly đầu hơi nghiêng lặng lẽ quan sát.Đến lúc họ đi qua nàng mới lặng lẽ theo sau.
Ít nhất thì cảnh giác của hai ông cháu này thực sự rất tốt, cho dù tu vi kém một đại cảnh giới cũng rất nhanh đã phát hiện có người theo dõi.
Lão giả dừng chân, trên khuôn mặt lộ vẻ ngưng trọng, quay người đẩy cháu gái đến sau lưng che chở.Tiểu Oản thấy gia gia như vậy lập tức nôn nóng, muốn kéo người cùng chạy nhưng lão giả trước mặt lại bất động như núi.
" Tiền bối, vì sao theo sau chúng ta!" Giọng nói già nua vang lên.
Chung Ly nhảy khỏi nơi ẩn nấp, từng bước đi bộ đến trước mặt hai ông cháu. Tiểu Oản nghiêng đầu xuyên qua vai lão giả, đôi mắt mở lớn nhìn nàng.
" Thật...đẹp quá." Giọng tiểu cô nương run rẩy.
Lão giả thấy đứa cháu gái lúc này lại rớt dây xích liền đen mặt, mặt già đều muốn ném sạch.
Chung Ly đứng đối diện lão giả, không khí kỳ lạ bao vây ba người. Dù sao cũng là lần đầu gặp gỡ, nàng liền tự giới thiệu:" Ta là Hoắc Kiến đồng môn, tên là Chung Ly."
" Oa là Hoắc ca ca bằng hữu, thật tốt. Tỷ tỷ ngài ấy hiện giờ có khoẻ không?" Tiểu Oản lập tức lớn tiếng hỏi thăm.
Lão giả nghe vậy cũng có chút trông mong nhìn về phía nàng, nhưng khi nhìn kỹ đôi mắt Chung Ly lão đột nhiên giật mình.
Môi lão hơi chút run run nhưng nhìn đến cháu gái vẫn vui vẻ bên cạnh lại không mở miệng hỏi thành tiếng.
Chung Ly mỉm cười nhìn cô nương Tiểu Oản đáp:" Hoắc Kiến hiện tại đã không còn mệt mỏi, hắn trước nay phải gánh vác rất nhiều thứ."
Tiểu Oản: "?" Tiểu tỷ tỷ này tuy xinh đẹp nhưng nói chuyện thật sự khó hiểu.
Còn muốn tiếp tục hỏi thì gia gia bên người bỗng cất tiếng:" Tiền bối muốn đến chúng ta tân gia ngồi một chút?"
Chung Ly lập tức gật đầu rồi theo hai ông cháu trở về họ gia.
Ngồi xuống bàn tiếp khách đã cũ, Chung Ly một chút cũng không chê tiếp nhận chén trà vẩn đục. Nàng đưa lên miệng nhấp một ngụm, cảm giác nhạt nhẽo cùng chua xót phủ kín khoang miệng.
" Nhà nghèo, mong tiền bối không chê." Lão giả đánh giá nàng sắc mặt.
Chung Ly lắc đầu, nhìn quanh một vòng ngôi nhà trống trơn rồi trực tiếp đưa đến một lọ đan dược.
Lão giả nhìn đan dược, không lập tức tiếp nhận mà kêu Tiểu Oản đi pha một ấm trà khác. Tiểu cô nương có chút không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
" Là Hoắc công tử giao phó cho tiền bối?" Lão giả hỏi chuyện.
" Là ta thay hắn hoàn trả nhân quả. Trong lọ là hai viên hoàn mỹ trúc cơ đan do Hoắc Kiến mua sắm, hy vọng các ngươi sẽ sử dụng tốt."
Lão giả không trả lời, khuôn mặt già nua chìm vào suy tư, nhìn nữ tu khí chất không tầm thường trước mắt liền trịnh trọng cúi đầu:" Lão xin nhận lấy, cảm tạ hai vị tiền bối có tâm."
Chung Ly rời khỏi trấn nhỏ, cũng không lấy ra phi kiếm mà chỉ chậm rãi tản bộ. Vô định đi lại như vậy, đến khi đứng trước một tán cây rộng lớn nàng liền ngẩng đầu nhìn. Cành lá rậm rạp chặt chẽ lại cũng chưa có thể hoàn toàn che chắn được mặt trời phía trên cao. Vài tia nắng xuyên qua tán lá đâm tiến mắt Chung Ly, nàng khẽ nheo mắt thở dài, xoay người ngồi dựa lưng vào gốc cây nhắm mắt.
Cảm giác mệt mỏi bao vây tâm trí, cho dù muốn bắt lấy cảm giác thoáng qua xây dựng hoàn cảnh ngộ đạo cũng khó mà duy trì.
" Mạng sống con người đối với tu đạo thế giới lại là thứ rẻ mạt nhất." Nàng xoay người rời khỏi, bóng dáng ngự kiếm nhanh chóng biến mất.
Nhân quả tuần hoàn, ngươi tính ta tính, dây dưa không dứt, trừ khi có một người ngã xuống. Nhưng nếu có luân hồi thì sao? Hay cho dù là tu sĩ vĩnh viễn mai một, trừ khi ngươi là kẻ cô độc nhất thế gian. Nợ nhân quả ắt phải trả.
...
Tần Xuyên cùng Cảnh Bác Văn rời khỏi thao trường, muốn kiếm một hoàn cảnh tự nhiên đột phá. Tần Xuyên vẫn luôn không tìm được cảm giác, do ám ảnh những hình ảnh không chân thật quá sâu đậm.
Bùi Thải theo sau hai người, chậm rãi tính toán hoàn cảnh an toàn nhất. Hắn cảm thấy đôi tình nhân này quá mức kỳ lạ, thảo nào Chung Ly kiên quyết để hắn ở lại, đây là coi hắn như bảo mẫu đi.
" Nàng muốn ra khỏi toà thành này?" Cảnh Bác Văn lên tiếng.
Tần Xuyên thoáng suy tư sau đó liền kiên định gật đầu. Nếu không thể tự mình bước qua nút thắt trong lòng, trúc cơ sẽ không thể thành.
Ba người cùng nhau nhanh chóng rời khỏi Đông Khơi thành, vừa vặn cùng Chung Ly bỏ lỡ nhau.
Chung Ly ôm kiếm dựa vào gốc cây liền phát hiện có vài bóng người lướt nhanh qua đầu, nàng đang thẫn thờ nên cũng không quá để tâm. Bản thân đi bộ một lát liền lại chọn một tán cây ngồi xuống.
Chờ đợi không biết đã bao lâu, một cơn gió đã vụt đến trước mắt nàng. Trái tim nhảy lên hai hồi rồi quay về thong thả, người trước mắt xuất hiện không phải người xa lạ mà chính là Hoắc Kiến sư phụ - Phong chủ Luyện Thần phong.
" Chung Ly bái kiến chân quân." Nàng nhanh chóng hành lễ.
" Đứng dậy đi." Giọng nói có chút mệt mỏi của vị sư thúc này khiến tâm trạng Chung Ly trùng xuống.
Nàng yên lặng lấy ra Hoắc Kiến thi thể, đưa đến cho hắn sư phụ.
Luyện Thần phong phong chủ nhìn chằm chằm thi hài đệ tử, giữa mày là mây đen tích tụ.
" Trời nhất định phải diệt đứa trẻ này." Thở dài rồi thu đi đồ đệ thi thể.
Nói xong liền nhìn chằm chằm khuôn mặt Chung Ly:" Ngươi..."
" Chung Ly xin nghe chân quân dạy bảo." Nàng kính cẩn đáp, chờ đợi lời nói tiếp theo.
Vị này Luyện Thần phong chân quân dừng lại, hơi ngửa đầu nhìn thiên rồi phất tay:" Thôi! Minh Duyệt phong đại đồ đệ ta nào có tư cách quản."
Nói xong liền ngự không rời đi, để lại Chung Ly yên lặng cúi đầu.
Đến khi cảm nhận được người đã thực sự rời khỏi, nàng mới chậm rãi thẳng thắn sống lưng, môi mím thành một đường.
' A Ly, lão già kia cho rằng là do dính líu nhân quả với ngươi, lão đồ đệ mới không thể sống sót.' A Lân truyền âm.
" A Ly đừng lo lắng." Tử Đằng cũng an ủi.
Một thụ một thú đối với Chung Ly thời gian này trải qua đều vô cùng sốt ruột nhưng kiếm tu bản chất muốn phát triển chính là không thể bị tác động quá nhiều bởi ngoại lực. Như vậy, Chung Ly tuổi còn trẻ mới có thể đạt đến kiếm đạo tầng thứ tư, truyền ra ngoài đều có thể khiến từ già đến trẻ khiếp sợ. Thiên tư bậc này, sao lại không phải trọng tâm bồi dưỡng mầm? Dĩ nhiên nguyên anh kỳ phong chủ kia là có thể nhìn ra mới buông tay không làm khó dễ.
" Chúng ta trở về tìm Tần Xuyên bọn họ." Nàng đáp.
" Ngươi vẫn là trước tiên dưỡng thương đi A Ly." Tử Đằng than thở.
" Ừ, ta sẽ. Nhưng để như vậy ta phải yên tâm trước đã." Nói rồi thả ra đi truyền tin tín hiệu, chờ đợi đồng bạn hồi đáp.
...
Tần Xuyên đám người rời khỏi Đông Khơi thành rất xa một đoạn mới cẩn thận tìm kiếm nơi bế quan.
" Ở đây đi." Bùi Thải bấm đốt ngón tay cho ý kiến.
Tần Xuyên nhìn hoa tươi chim hót hoàn cảnh, thái dương hơi chút nhảy lên. Cuối cùng nàng vẫn quyết định nghe theo chọn lựa nơi này.
" Bế quan lần này có thể sẽ không ngắn, các ngươi không cần đối với ta không rời. Có thề tự mình tu luyện, sẽ là tốt nhất với cả ba chúng ta." Tần Xuyên phát biểu.
Cảnh Bác Văn là người đầu tiên không đồng ý, hắn ánh mắt kiên quyết nhìn nữ tu tái nhợt khuôn mặt. Không cần nói nhiều cũng biết muốn lay chuyển hắn suy nghĩ là khó khăn.
Bùi Thải đối với hai người đoạn này ta đẩy ngươi cố chấp đã nhìn nhiều thành quen. Nghe Tần Xuyên nói vậy liền trực tiếp đồng ý, để lại không gian hai người hoàn hảo nhất. Nói là rời đi tu luyện nhưng hắn vẫn sẽ ở gần nhất có thể, cho dù nơi này hắn đã tính toán an toàn độ nhưng vẫn không thể phủi mông chạy mất.
Tần Xuyên tiến hang động, Cảnh Bác Văn khoanh chân ở cửa động hộ pháp. Không biết thời gian sẽ kéo dài bao lâu nhưng hắn quyết tâm chính là không thể lay chuyển. Cảnh tượng trong mơ kia cho dù đánh đổi bất cứ giá nào hắn cũng sẽ không để nó xảy ra.
...
Chung Ly chờ đợi mãi vẫn không nhận được hồi âm liền lẩm bẩm:" Không lẽ họ đã cách rất xa ta?"
Nàng đang suy nghĩ thì phát hiện có một nhóm người rải rác đang chạy tới. Yên lặng cảnh giác, người tới chưa biết là bạn hay thù.
" Tiểu thư, thiếu chủ mời ngài quay trở về." Một bóng đen đáp xuống cùng nàng thông báo.
Chung Ly nhìn hắn phía sau người, tu sĩ không ít, hẳn là Đông Khơi thành đã xảy ra vấn đề.
Nàng gật đầu theo đám người quay về,...
Vào thành không khí liền rất bình thường, khắp nơi hàng quán vẫn tấp nập như ngày thường.
Chung Ly yên lặng chạy về Châu gia, hoàn toàn không phát hiện một góc máu tanh đã phủ kín.
...
Đối diện Châu Vĩ Thành, nàng lập tức hỏi:" Có chuyện gì vậy ca?"
Châu Vĩ Thành nhìn nàng, nặng nề gật đầu:" Muội biết nguyên anh chân quân của Thanh Hà đã xuất hiện ở này toà thành?"
Chung Ly không giật mình, nghĩ kỹ lại liền đoán được vị sư thúc này tất nhiên sẽ điều tra cái chết của Hoắc Kiến. Đối với nguyên anh cường giả năng lực, tra ra uẩn khúc cái chết của một người sẽ không khó khăn như nàng.
Châu Vĩ Thành nhìn nghĩa muội sau đó nói tiếp:" Một ổ tà tu trong thành này đã bị vị chân quân kia tìm ra toàn bộ diệt sát."
" Là Quán Hương lâu?"
" Đúng vậy, xem ra muội đã sớm biết. Chúng ta phía trước đối với miếng mồi béo bở này đều có ý tranh giành cho nên mới quyết định vây bắt tà tu ngoài thành sau mới tiếp tục bàn bạc số phận của toà lâu này." Hắn nói.
" Nhưng sư thúc Luyện Thần phong đã trước một bước nhúng tay, ca muốn ta đứng ra nói chuyện cùng chân quân, kéo miếng mồi này về cho Châu gia?"
" Không, chân quân diệt xong tà tu ổ liền biến mất, thậm trí nguyên anh kỳ tu sĩ trong thành còn chưa kịp xuất động. Ngài ấy đối với số phận của toà lâu này hoàn toàn không quan tâm." Châu Vĩ Thành cười nhạt.
" Ca ca từ khi nào đã đối với ta vòng vo như vậy? Các ngươi tứ đại gia tộc kiêng kị Thanh Hà tiên tông, đối với việc vô công bất thụ lộc tất nhiên chấp hành. Nhưng thực ra kiêng kị tông môn hẳn chỉ có một hai phần, còn lại chi bằng nói rằng các ngươi là kiêng kị nhau các đại thế lực. Vì vậy cho dù chân quân đã rời đi vẫn chưa có gia tộc tiên phong dám bắt lấy miếng thịt béo bở này!" Chung Ly lập tức vạch trần.
" Thương thế không ổn? Vậy cùng ta lập tức trở về dưỡng thương."
Chung Ly lắc đầu, hơi nhắm mắt cảm nhận lôi kéo truyền đến:" Không, là có việc phải làm, thay bằng hữu chấm dứt nhân quả."
Châu Vĩ Thành nhìn nàng cau mày, cuối cùng cũng nhượng bộ:" Đi đi, xong việc liền nhanh chóng quay về Châu gia."
Chung Ly gật đầu nhảy khỏi pháp bảo phi hành, tự mình ngự kiếm rời đi.
Nàng lôi ra lọ trúc cơ đan hiếm có trong túi trữ vật, đây là nhân quả phải trả của Hoắc Kiến, nàng muốn thay hắn hoàn thành sớm nhất.
Lướt qua vô số làng mạc dưới chân, đến gần cổng thành đột nhiên Chung Ly đổi hướng. Tiếp giáp với Đông Khơi thành là không ít phàm nhân trấn, nhưng khác với đơn thuần phàm nhân ở phàm giới, nhân tộc nơi này từ nhỏ đã được tiếp xúc với tu chân. Chỉ là không thể tu luyện mới rời đi xây dựng các trấn nhỏ bao xung quanh tu tiên thành. Tự cung tự cấp vẫn tốt hơn trở thành tầng đáy trong thành, một chút không cẩn thận đắc tội tu sĩ liền xong đời.
Chung Ly hạ xuống một tiểu trấn gần nhất Đông Khơi thành, cả người ngồi vắt vẻo trên ngọn cây quan sát người đi lại.
Nàng yên lặng ngồi chờ đợi ba nén hương liền phát hiện người đang tìm kiếm.
Qua lời kể của Tần Xuyên, đại khái có thể hình dung bề ngoài của hai ông cháu. Sống lâu như vậy trên lưng thần thú ắt cũng không phải phàm phu tục tử.
Khi này chứng kiến một già một trẻ vừa cười vừa nói đi đến, Chung Ly đầu hơi nghiêng lặng lẽ quan sát.Đến lúc họ đi qua nàng mới lặng lẽ theo sau.
Ít nhất thì cảnh giác của hai ông cháu này thực sự rất tốt, cho dù tu vi kém một đại cảnh giới cũng rất nhanh đã phát hiện có người theo dõi.
Lão giả dừng chân, trên khuôn mặt lộ vẻ ngưng trọng, quay người đẩy cháu gái đến sau lưng che chở.Tiểu Oản thấy gia gia như vậy lập tức nôn nóng, muốn kéo người cùng chạy nhưng lão giả trước mặt lại bất động như núi.
" Tiền bối, vì sao theo sau chúng ta!" Giọng nói già nua vang lên.
Chung Ly nhảy khỏi nơi ẩn nấp, từng bước đi bộ đến trước mặt hai ông cháu. Tiểu Oản nghiêng đầu xuyên qua vai lão giả, đôi mắt mở lớn nhìn nàng.
" Thật...đẹp quá." Giọng tiểu cô nương run rẩy.
Lão giả thấy đứa cháu gái lúc này lại rớt dây xích liền đen mặt, mặt già đều muốn ném sạch.
Chung Ly đứng đối diện lão giả, không khí kỳ lạ bao vây ba người. Dù sao cũng là lần đầu gặp gỡ, nàng liền tự giới thiệu:" Ta là Hoắc Kiến đồng môn, tên là Chung Ly."
" Oa là Hoắc ca ca bằng hữu, thật tốt. Tỷ tỷ ngài ấy hiện giờ có khoẻ không?" Tiểu Oản lập tức lớn tiếng hỏi thăm.
Lão giả nghe vậy cũng có chút trông mong nhìn về phía nàng, nhưng khi nhìn kỹ đôi mắt Chung Ly lão đột nhiên giật mình.
Môi lão hơi chút run run nhưng nhìn đến cháu gái vẫn vui vẻ bên cạnh lại không mở miệng hỏi thành tiếng.
Chung Ly mỉm cười nhìn cô nương Tiểu Oản đáp:" Hoắc Kiến hiện tại đã không còn mệt mỏi, hắn trước nay phải gánh vác rất nhiều thứ."
Tiểu Oản: "?" Tiểu tỷ tỷ này tuy xinh đẹp nhưng nói chuyện thật sự khó hiểu.
Còn muốn tiếp tục hỏi thì gia gia bên người bỗng cất tiếng:" Tiền bối muốn đến chúng ta tân gia ngồi một chút?"
Chung Ly lập tức gật đầu rồi theo hai ông cháu trở về họ gia.
Ngồi xuống bàn tiếp khách đã cũ, Chung Ly một chút cũng không chê tiếp nhận chén trà vẩn đục. Nàng đưa lên miệng nhấp một ngụm, cảm giác nhạt nhẽo cùng chua xót phủ kín khoang miệng.
" Nhà nghèo, mong tiền bối không chê." Lão giả đánh giá nàng sắc mặt.
Chung Ly lắc đầu, nhìn quanh một vòng ngôi nhà trống trơn rồi trực tiếp đưa đến một lọ đan dược.
Lão giả nhìn đan dược, không lập tức tiếp nhận mà kêu Tiểu Oản đi pha một ấm trà khác. Tiểu cô nương có chút không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
" Là Hoắc công tử giao phó cho tiền bối?" Lão giả hỏi chuyện.
" Là ta thay hắn hoàn trả nhân quả. Trong lọ là hai viên hoàn mỹ trúc cơ đan do Hoắc Kiến mua sắm, hy vọng các ngươi sẽ sử dụng tốt."
Lão giả không trả lời, khuôn mặt già nua chìm vào suy tư, nhìn nữ tu khí chất không tầm thường trước mắt liền trịnh trọng cúi đầu:" Lão xin nhận lấy, cảm tạ hai vị tiền bối có tâm."
Chung Ly rời khỏi trấn nhỏ, cũng không lấy ra phi kiếm mà chỉ chậm rãi tản bộ. Vô định đi lại như vậy, đến khi đứng trước một tán cây rộng lớn nàng liền ngẩng đầu nhìn. Cành lá rậm rạp chặt chẽ lại cũng chưa có thể hoàn toàn che chắn được mặt trời phía trên cao. Vài tia nắng xuyên qua tán lá đâm tiến mắt Chung Ly, nàng khẽ nheo mắt thở dài, xoay người ngồi dựa lưng vào gốc cây nhắm mắt.
Cảm giác mệt mỏi bao vây tâm trí, cho dù muốn bắt lấy cảm giác thoáng qua xây dựng hoàn cảnh ngộ đạo cũng khó mà duy trì.
" Mạng sống con người đối với tu đạo thế giới lại là thứ rẻ mạt nhất." Nàng xoay người rời khỏi, bóng dáng ngự kiếm nhanh chóng biến mất.
Nhân quả tuần hoàn, ngươi tính ta tính, dây dưa không dứt, trừ khi có một người ngã xuống. Nhưng nếu có luân hồi thì sao? Hay cho dù là tu sĩ vĩnh viễn mai một, trừ khi ngươi là kẻ cô độc nhất thế gian. Nợ nhân quả ắt phải trả.
...
Tần Xuyên cùng Cảnh Bác Văn rời khỏi thao trường, muốn kiếm một hoàn cảnh tự nhiên đột phá. Tần Xuyên vẫn luôn không tìm được cảm giác, do ám ảnh những hình ảnh không chân thật quá sâu đậm.
Bùi Thải theo sau hai người, chậm rãi tính toán hoàn cảnh an toàn nhất. Hắn cảm thấy đôi tình nhân này quá mức kỳ lạ, thảo nào Chung Ly kiên quyết để hắn ở lại, đây là coi hắn như bảo mẫu đi.
" Nàng muốn ra khỏi toà thành này?" Cảnh Bác Văn lên tiếng.
Tần Xuyên thoáng suy tư sau đó liền kiên định gật đầu. Nếu không thể tự mình bước qua nút thắt trong lòng, trúc cơ sẽ không thể thành.
Ba người cùng nhau nhanh chóng rời khỏi Đông Khơi thành, vừa vặn cùng Chung Ly bỏ lỡ nhau.
Chung Ly ôm kiếm dựa vào gốc cây liền phát hiện có vài bóng người lướt nhanh qua đầu, nàng đang thẫn thờ nên cũng không quá để tâm. Bản thân đi bộ một lát liền lại chọn một tán cây ngồi xuống.
Chờ đợi không biết đã bao lâu, một cơn gió đã vụt đến trước mắt nàng. Trái tim nhảy lên hai hồi rồi quay về thong thả, người trước mắt xuất hiện không phải người xa lạ mà chính là Hoắc Kiến sư phụ - Phong chủ Luyện Thần phong.
" Chung Ly bái kiến chân quân." Nàng nhanh chóng hành lễ.
" Đứng dậy đi." Giọng nói có chút mệt mỏi của vị sư thúc này khiến tâm trạng Chung Ly trùng xuống.
Nàng yên lặng lấy ra Hoắc Kiến thi thể, đưa đến cho hắn sư phụ.
Luyện Thần phong phong chủ nhìn chằm chằm thi hài đệ tử, giữa mày là mây đen tích tụ.
" Trời nhất định phải diệt đứa trẻ này." Thở dài rồi thu đi đồ đệ thi thể.
Nói xong liền nhìn chằm chằm khuôn mặt Chung Ly:" Ngươi..."
" Chung Ly xin nghe chân quân dạy bảo." Nàng kính cẩn đáp, chờ đợi lời nói tiếp theo.
Vị này Luyện Thần phong chân quân dừng lại, hơi ngửa đầu nhìn thiên rồi phất tay:" Thôi! Minh Duyệt phong đại đồ đệ ta nào có tư cách quản."
Nói xong liền ngự không rời đi, để lại Chung Ly yên lặng cúi đầu.
Đến khi cảm nhận được người đã thực sự rời khỏi, nàng mới chậm rãi thẳng thắn sống lưng, môi mím thành một đường.
' A Ly, lão già kia cho rằng là do dính líu nhân quả với ngươi, lão đồ đệ mới không thể sống sót.' A Lân truyền âm.
" A Ly đừng lo lắng." Tử Đằng cũng an ủi.
Một thụ một thú đối với Chung Ly thời gian này trải qua đều vô cùng sốt ruột nhưng kiếm tu bản chất muốn phát triển chính là không thể bị tác động quá nhiều bởi ngoại lực. Như vậy, Chung Ly tuổi còn trẻ mới có thể đạt đến kiếm đạo tầng thứ tư, truyền ra ngoài đều có thể khiến từ già đến trẻ khiếp sợ. Thiên tư bậc này, sao lại không phải trọng tâm bồi dưỡng mầm? Dĩ nhiên nguyên anh kỳ phong chủ kia là có thể nhìn ra mới buông tay không làm khó dễ.
" Chúng ta trở về tìm Tần Xuyên bọn họ." Nàng đáp.
" Ngươi vẫn là trước tiên dưỡng thương đi A Ly." Tử Đằng than thở.
" Ừ, ta sẽ. Nhưng để như vậy ta phải yên tâm trước đã." Nói rồi thả ra đi truyền tin tín hiệu, chờ đợi đồng bạn hồi đáp.
...
Tần Xuyên đám người rời khỏi Đông Khơi thành rất xa một đoạn mới cẩn thận tìm kiếm nơi bế quan.
" Ở đây đi." Bùi Thải bấm đốt ngón tay cho ý kiến.
Tần Xuyên nhìn hoa tươi chim hót hoàn cảnh, thái dương hơi chút nhảy lên. Cuối cùng nàng vẫn quyết định nghe theo chọn lựa nơi này.
" Bế quan lần này có thể sẽ không ngắn, các ngươi không cần đối với ta không rời. Có thề tự mình tu luyện, sẽ là tốt nhất với cả ba chúng ta." Tần Xuyên phát biểu.
Cảnh Bác Văn là người đầu tiên không đồng ý, hắn ánh mắt kiên quyết nhìn nữ tu tái nhợt khuôn mặt. Không cần nói nhiều cũng biết muốn lay chuyển hắn suy nghĩ là khó khăn.
Bùi Thải đối với hai người đoạn này ta đẩy ngươi cố chấp đã nhìn nhiều thành quen. Nghe Tần Xuyên nói vậy liền trực tiếp đồng ý, để lại không gian hai người hoàn hảo nhất. Nói là rời đi tu luyện nhưng hắn vẫn sẽ ở gần nhất có thể, cho dù nơi này hắn đã tính toán an toàn độ nhưng vẫn không thể phủi mông chạy mất.
Tần Xuyên tiến hang động, Cảnh Bác Văn khoanh chân ở cửa động hộ pháp. Không biết thời gian sẽ kéo dài bao lâu nhưng hắn quyết tâm chính là không thể lay chuyển. Cảnh tượng trong mơ kia cho dù đánh đổi bất cứ giá nào hắn cũng sẽ không để nó xảy ra.
...
Chung Ly chờ đợi mãi vẫn không nhận được hồi âm liền lẩm bẩm:" Không lẽ họ đã cách rất xa ta?"
Nàng đang suy nghĩ thì phát hiện có một nhóm người rải rác đang chạy tới. Yên lặng cảnh giác, người tới chưa biết là bạn hay thù.
" Tiểu thư, thiếu chủ mời ngài quay trở về." Một bóng đen đáp xuống cùng nàng thông báo.
Chung Ly nhìn hắn phía sau người, tu sĩ không ít, hẳn là Đông Khơi thành đã xảy ra vấn đề.
Nàng gật đầu theo đám người quay về,...
Vào thành không khí liền rất bình thường, khắp nơi hàng quán vẫn tấp nập như ngày thường.
Chung Ly yên lặng chạy về Châu gia, hoàn toàn không phát hiện một góc máu tanh đã phủ kín.
...
Đối diện Châu Vĩ Thành, nàng lập tức hỏi:" Có chuyện gì vậy ca?"
Châu Vĩ Thành nhìn nàng, nặng nề gật đầu:" Muội biết nguyên anh chân quân của Thanh Hà đã xuất hiện ở này toà thành?"
Chung Ly không giật mình, nghĩ kỹ lại liền đoán được vị sư thúc này tất nhiên sẽ điều tra cái chết của Hoắc Kiến. Đối với nguyên anh cường giả năng lực, tra ra uẩn khúc cái chết của một người sẽ không khó khăn như nàng.
Châu Vĩ Thành nhìn nghĩa muội sau đó nói tiếp:" Một ổ tà tu trong thành này đã bị vị chân quân kia tìm ra toàn bộ diệt sát."
" Là Quán Hương lâu?"
" Đúng vậy, xem ra muội đã sớm biết. Chúng ta phía trước đối với miếng mồi béo bở này đều có ý tranh giành cho nên mới quyết định vây bắt tà tu ngoài thành sau mới tiếp tục bàn bạc số phận của toà lâu này." Hắn nói.
" Nhưng sư thúc Luyện Thần phong đã trước một bước nhúng tay, ca muốn ta đứng ra nói chuyện cùng chân quân, kéo miếng mồi này về cho Châu gia?"
" Không, chân quân diệt xong tà tu ổ liền biến mất, thậm trí nguyên anh kỳ tu sĩ trong thành còn chưa kịp xuất động. Ngài ấy đối với số phận của toà lâu này hoàn toàn không quan tâm." Châu Vĩ Thành cười nhạt.
" Ca ca từ khi nào đã đối với ta vòng vo như vậy? Các ngươi tứ đại gia tộc kiêng kị Thanh Hà tiên tông, đối với việc vô công bất thụ lộc tất nhiên chấp hành. Nhưng thực ra kiêng kị tông môn hẳn chỉ có một hai phần, còn lại chi bằng nói rằng các ngươi là kiêng kị nhau các đại thế lực. Vì vậy cho dù chân quân đã rời đi vẫn chưa có gia tộc tiên phong dám bắt lấy miếng thịt béo bở này!" Chung Ly lập tức vạch trần.
/186
|