Cứ như vậy hai tháng trôi qua, Chung Ly đã có thể yên tĩnh ngồi dưới thác nước đả toạ nửa canh giờ không cần linh khí hộ thân. Thuỷ đập vào nàng da thịt bị tác động bắn ngược lại. Đến khi cảm nhận thuỷ càng ngày càng nặng Chung Ly mới thu công cắn răng chịu đựng.
' Nước chảy đá mòn, hai tháng qua ta da thịt bị nước bào mòn không ngừng.'
Trở lên bờ bôi toàn thân thuốc mỡ, nàng lại cầm lên kiếm tiếp tục tu luyện. Kiếm quang cảnh giới đã bước đầu thuần thục, tốc độ ra chiêu của nàng đã tăng lên, không còn mất quá nhiều thời gian vận công đưa vào kinh khí. Nhìn vách đá trước mắt Chung Ly chớp mắt chém ra kiếm quang, dòng khí phá vỡ xác ngoài đá để lại vết tích có thể chui lọt nửa đầu người.
Thu kiếm lại đặt lên đùi, Chung Ly kiểm tra thần thức hai tháng này. Nàng thần thức bao quát rèn luyện bước đầu bằng cách không ngừng bổ sung lại tiêu hao có thể tăng tiến độ nhanh nhạy cũng như dẻo dai. Bây giờ cũng đến lúc tiếp tục nếm thử độ nhập hắc kiếm.
Cẩn thận đưa vào mỏng manh thần thức, nàng không có nóng vội toàn bộ xâm nhập mà từ từ chạm tiến vào. Phản lực lần này liền nhẹ hơn, Chung Ly chịu đựng lại tăng dần thần thức độ nhập, đau đớn dần dần tăng lên. Đến khi đưa vào một phần hai thần thức nàng đã mồ hôi đầy đầu, cuối cùng đưa tiến toàn bộ thần thức Chung Ly mắt đã xẹt qua sao vội lui lại. Nhưng lúc này thay vì hất văng nàng thần thức thì hắc kiếm lại lôi kéo không bỏ khiến Chung Ly mũi đã bắt đầu chảy ra máu tươi.
Thời gian từng phút trôi đi, cũng may không bị giữ lại lâu bởi vì nàng thần thức quá ít ỏi muốn lâu dài tiêu hao cũng không thể.
Rời khỏi kiếm Chung Ly ngã ra đất, đầu lại bắt đầu đau, vội lấy ra một viên Cố Thần đan ăn vào mới khiến đầu óc dịu lại.
Đả toạ cả một đêm thân thể cũng khôi phục hoàn toàn. Chung Ly gọi đến A Lân chơi đùa giải toả nặng nề đầu óc. Cảm nhận hôm qua khiến nàng hơi sợ hãi, nhìn hắc kiếm cũng như thấy quái vật.
A Lân chạy một vòng quanh nàng xem xét sau đó đưa nàng đến rừng trúc chơi đùa. Tử Đằng phát hiện một góc Bích La trúc đặc biệt liền chia sẻ với nàng. Chung Ly tò mò đến quan sát, trúc toàn thân cứng rắn chuyển dần sang màu tím khác hoàn toàn với vẻ ngoài xanh biếc nên có của giống loài. Xung quanh gốc trúc không có một ngọn cỏ, duy ngã độc tôn sừng sững đón gió.
" Tử Đằng suy đoán đây là chuyện thế nào?"
" A Ly ta cũng mới phát hiện nó, gốc cây này nằm sâu trên vách núi bốn bề bao bọc bởi đá. Ta ít khi đi tới nơi này nên giờ mới nhận biết."
" Đây còn là Bích La trúc sao? Ta suy đoán nó đã biến dị." Chung Ly sờ bóng loáng thân trúc nói.
Tử Đằng gật đầu đáp:
" Không sai, đã biến dị nhưng vẫn chưa hoàn toàn. Ta chỉ cảm nhận được nó mang theo lôi thuộc tính."
Lôi thuộc? Nàng luyện kiếm vẫn luôn vô thuộc tính hoàn toàn bỏ phí linh căn đặc biệt. Nhưng muốn dùng ra lôi không đơn giản vẫn luôn thiếu rèn luyện môi giới. Vậy gốc trúc này xuất hiện đã vừa lúc. Khen ngợi Tử Đằng sau đó Chung Ly cầm lấy thân trúc muốn kéo tận rễ lôi về. Nhưng ngại ngùng là nàng dùng ra toàn thân sức lực cũng không thể nhổ được nó. Tay chạm vào thân trúc đã bắt đầu tê dần, nàng vội rụt người lại như mới vừa sờ trúng điện.
" A Ly sao vậy?"
" Không sao, ta vừa rồi cảm nhận có lôi điện chạy dọc thân trúc, may mắn chưa bị giật chết."
" Vậy để ta giúp A Ly mang nó đi!" Tử Đằng cắm rễ xuống đất muốn bới ra gốc trúc đem đi thì bị Chung Ly ngăn lại:
" Trước để nó ở đây, ta muốn tự mình mang đi."
" Tốt vậy A Ly ngươi từ từ."
Nàng gật đầu để Tử Đằng trở về, bản thân lại ngồi bên cạnh biến dị trúc tu luyện. Cảm nhận lôi linh dao động trong không khí Chung Ly mỉm cười an tâm thu vào cơ thể. Cứ như vậy ba ngày không ngừng hấp thu lôi linh khí tản ra xung quanh gốc trúc nàng mới tiếp tục nếm thử nhổ ra nó. Đưa vào toàn thân quen thuộc ba ngày nay linh khí, nàng nắm lấy trúc kéo lên. Trên tay có dòng điện không ngừng xẹt qua khiến tóc nàng dựng đứng. Cảm nhận linh khí đối kháng lại hấp thu lôi điện, nàng dùng hai tay ghì lực tách ra rễ cây và đất đá.
Thành công vác theo cao lớn màu tím trúc trở về, thân thể tóc tai đều bị lôi điện thiêu đen xì. Mang theo thành quả về đến trắc điện nàng đã gặp được sư phụ.
Thẩm Thế Thuỵ đau đầu nhìn chật vật đồ đệ, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy nàng khoe ra:
" Sư phụ xem đây là gì, không ngờ Minh Duyệt phong lại có lôi thực vật."
" Đây là Tử Lôi trúc năm đó ngươi sư tổ phi thăng lôi kiếp làm thành biến dị vật."
" A, vậy đồ nhi phải cảm tạ sư tổ, vật này trước mắt có ích cho con tu luyện.", " Nhưng sư phụ trúc thân thể quá đồ sộ a~"
Nguỵ Trạch xem trong mắt đồ đệ, phất tay thu đi Tử Lôi trúc nói:
" Lôi linh trong này không ổn định, yên tâm tiếp tục công việc hằng ngày ta sẽ giúp ngươi luyện hoá nó."
Chung Ly vui vẻ trở về điện sửa sang lại bản thân sau đó trở lại thác nước tu luyện. Nàng cầm kiếm vận dụng linh khí chuyển hoá thành lôi điện nhưng liên tiếp nếm thử đều không thành công.
" Lôi sinh thành từ thiên, không có vật dẫn luyện tập thực sự quá khó."
———
Thời gian hai tháng tiếp tục trôi qua, để rèn luyện lôi linh trong Tử Lôi trúc sư phụ phải ra ngoài một chuyến tìm kiếm bổ sung nguyên liệu.
Trong núi, Chung Ly ngày qua ngày nếm thử rèn luyện thần thức. Nàng sau khi thành công xâm nhập thần thức vào thân kiếm thường xuyên mất đi tri giác ngủ mơ. Chỉ đến khi thần thức khô kiệt mới tỉnh dậy. Phương pháp này hiệu quả vẫn không tồi, thần thức của nàng vậy mà đã tăng trưởng gấp đôi so với hai tháng trước.
Bên cạnh đó luyện thể Chung Ly cũng không hề bỏ bê, ngồi dưới thác nước dòng chảy nàng đã có thể bình thản tiếp nhận sức nước đè nặng mà đả toả tu luyện nửa ngày. Tăng tiến chính là theo cấp số nhân.
Thở ra một hơi đứng dậy từ dòng thác, Chung Ly da thịt hữu lực rắn chắc, một tay đấm gãy thân cây gần nhất, ra tay vô cùng lưu loát, lực độ cũng tăng tiến.
" Luyện thể tầng thứ hai hoàn mỹ còn cần một loại dược liệu. Cũng đã đến lúc tiếp tục ra ngoài làm nhiệm vụ."
Mặc vào thân truyền đệ tử vốn có pháp y, Chung Ly đến trước đình chờ đợi đồng bạn. Hôm nay chính là sinh nhật mười hai tuổi của nàng. Trước đó Tạ Ngọc sinh thần đã không thể tổ chức bởi vì tên nhóc này nhận nhiệm vụ quá dày đặc, không mấy khi thấy hắn bóng dáng xuất hiện trong tông môn.
Ngồi hóng gió trước đình, A Lân và Tử Đằng đúng hẹn tiến đến chúc mừng nàng. Doãn Ứng Nguyệt tiến vào thấy chính là cảnh tượng này: Chung Ly một chân gác lên A Lân trong lòng bế một mũm mĩm tiểu nữ hài.
Thấy đồng bạn đã đến Chung Ly liền phất tay kêu gọi nàng ấy. Doãn Ứng Nguyệt ngồi xuống trước mặt nàng xem xét:
" A Ly đây là ngươi từng kể qua hai tiểu đồng bọn?"
" Đúng vậy, giới thiệu một chút với ngươi..." vừa nói nàng vừa chỉ bên cạnh A Lân và Tử Đằng. Doãn Ứng Nguyệt mới lạ xem xét một thú một thụ sau đó cũng lôi trong linh thú túi ra một con chim sặc sỡ.
" Đây là Tiểu Vũ, là trứng chim lần trước ở Tây rừng rậm. Gần đây nó đã phu hoá thành công."
Chung Ly nhận lấy sặc sỡ điểu xem xét.
" Khổng tước ngoài đời vẫn là đẹp mắt, để trứng nở hẳn ngươi cũng tốn không ít công sức."
Tiểu Vũ nhảy nhót trên tay nàng cuối cùng đậu xuống trên đầu A Lân. Tiểu kỳ lân đang híp mắt buồn ngủ bỗng cảm thấy bị mạo phạm liền hất ra nàng chân muốn vùng đánh to gan chim. Chung Ly và Ứng Nguyệt nhìn hai linh thú đuổi đánh nhau cũng không quan tâm lại nói sang chuyện khác.
" Ứng Nguyệt chuyện về Lý Giả Tuệ giải quyết đến đâu rồi." Lần trước trở về nghe nói Ứng Nguyệt vẫn luôn tiềm tu, rất ít khi ra ngoài.
" Ta cũng không đặc biệt chú ý, chỉ biết rằng Lý gia bị bên trên cảnh cáo đã yên lặng được một thời gian. Lý sư tỷ gặp ta trong tông môn cũng không còn điệu bộ huênh hoang lúc trước."
" Ngươi vị hôn phu cuối cùng cũng còn chút tác dụng."
" Hắn sau lần đó thi thoảng vẫn gửi thư muốn biết ta tình hình. Phiền đã chết."
Chung Ly nghe vậy xoa cằm cảm thán:
" Hường phấn đã bay đầy trước mắt tại hạ, cô nương kiềm chế chút."
Doãn Ứng Nguyệt đang đỏ mặt giận dỗi nàng thì từ xa Tạ Ngọc đi đến. Hai người thu lại bộ dáng đùa giỡn đợi hắn tiến đến.
Tạ Ngọc tươi cười đi đến, hắn toàn thân hơi thở mạnh mẽ, tu vi đã tiến đến hậu kỳ. Chung Ly lườm hắn một cái nói:
" Mất tích thời gian thật lâu, ngươi hình như ra ngoài đã thành nghiện."
" Chẳng phải tại hạ đã trở về đúng lúc Chung tiểu thư sinh thần không phải sao." Nói xong liền đẩy quà đến trước mặt nàng.
" Ra ngoài nhiều, thứ tốt ngươi hẳn không ít, ta sẽ không chối từ." Thu đi Tạ Ngọc lễ vật nàng và Ứng Nguyệt cũng đưa lên trước mặt hắn quà tặng.
" Đây là chúng ta lễ vật muốn tặng ngươi ba tháng trước sinh thần. Hôm nay liền ăn mừng cả hai người các ngươi đi." Ứng Nguyệt tủm tỉm cười nói.
Tạ Ngọc giơ lên ly rượu cười đáp:
" Cũng ăn mừng các ngươi hai cái đều tăng tiến tu vi, luyện khí sáu tầng hẳn không còn xa."
Ba người ăn nhậu lại nghe Tạ Ngọc kể thú vị sự trên đường làm nhiệm vụ, đều cảm thấy không khí quen thuộc một năm trước ùa về. Sau này tu vi cao chưa chắc họ mỗi năm đều có một này chung vui như thế này.
Mang theo men say trở về điện, Chung Ly mới bước vào đã thấy trên bàn đặt một hộp quà. Nàng tỉnh táo mở ra, nằm gọn bên trong là một thanh trúc, chiều dài vừa vặn bằng nàng kiếm. Mỉm cười thu đi hộp, thầm cảm ơn sư phụ, luyện chế xong thứ này quả thật vừa vặn nàng sinh thần.
' Nước chảy đá mòn, hai tháng qua ta da thịt bị nước bào mòn không ngừng.'
Trở lên bờ bôi toàn thân thuốc mỡ, nàng lại cầm lên kiếm tiếp tục tu luyện. Kiếm quang cảnh giới đã bước đầu thuần thục, tốc độ ra chiêu của nàng đã tăng lên, không còn mất quá nhiều thời gian vận công đưa vào kinh khí. Nhìn vách đá trước mắt Chung Ly chớp mắt chém ra kiếm quang, dòng khí phá vỡ xác ngoài đá để lại vết tích có thể chui lọt nửa đầu người.
Thu kiếm lại đặt lên đùi, Chung Ly kiểm tra thần thức hai tháng này. Nàng thần thức bao quát rèn luyện bước đầu bằng cách không ngừng bổ sung lại tiêu hao có thể tăng tiến độ nhanh nhạy cũng như dẻo dai. Bây giờ cũng đến lúc tiếp tục nếm thử độ nhập hắc kiếm.
Cẩn thận đưa vào mỏng manh thần thức, nàng không có nóng vội toàn bộ xâm nhập mà từ từ chạm tiến vào. Phản lực lần này liền nhẹ hơn, Chung Ly chịu đựng lại tăng dần thần thức độ nhập, đau đớn dần dần tăng lên. Đến khi đưa vào một phần hai thần thức nàng đã mồ hôi đầy đầu, cuối cùng đưa tiến toàn bộ thần thức Chung Ly mắt đã xẹt qua sao vội lui lại. Nhưng lúc này thay vì hất văng nàng thần thức thì hắc kiếm lại lôi kéo không bỏ khiến Chung Ly mũi đã bắt đầu chảy ra máu tươi.
Thời gian từng phút trôi đi, cũng may không bị giữ lại lâu bởi vì nàng thần thức quá ít ỏi muốn lâu dài tiêu hao cũng không thể.
Rời khỏi kiếm Chung Ly ngã ra đất, đầu lại bắt đầu đau, vội lấy ra một viên Cố Thần đan ăn vào mới khiến đầu óc dịu lại.
Đả toạ cả một đêm thân thể cũng khôi phục hoàn toàn. Chung Ly gọi đến A Lân chơi đùa giải toả nặng nề đầu óc. Cảm nhận hôm qua khiến nàng hơi sợ hãi, nhìn hắc kiếm cũng như thấy quái vật.
A Lân chạy một vòng quanh nàng xem xét sau đó đưa nàng đến rừng trúc chơi đùa. Tử Đằng phát hiện một góc Bích La trúc đặc biệt liền chia sẻ với nàng. Chung Ly tò mò đến quan sát, trúc toàn thân cứng rắn chuyển dần sang màu tím khác hoàn toàn với vẻ ngoài xanh biếc nên có của giống loài. Xung quanh gốc trúc không có một ngọn cỏ, duy ngã độc tôn sừng sững đón gió.
" Tử Đằng suy đoán đây là chuyện thế nào?"
" A Ly ta cũng mới phát hiện nó, gốc cây này nằm sâu trên vách núi bốn bề bao bọc bởi đá. Ta ít khi đi tới nơi này nên giờ mới nhận biết."
" Đây còn là Bích La trúc sao? Ta suy đoán nó đã biến dị." Chung Ly sờ bóng loáng thân trúc nói.
Tử Đằng gật đầu đáp:
" Không sai, đã biến dị nhưng vẫn chưa hoàn toàn. Ta chỉ cảm nhận được nó mang theo lôi thuộc tính."
Lôi thuộc? Nàng luyện kiếm vẫn luôn vô thuộc tính hoàn toàn bỏ phí linh căn đặc biệt. Nhưng muốn dùng ra lôi không đơn giản vẫn luôn thiếu rèn luyện môi giới. Vậy gốc trúc này xuất hiện đã vừa lúc. Khen ngợi Tử Đằng sau đó Chung Ly cầm lấy thân trúc muốn kéo tận rễ lôi về. Nhưng ngại ngùng là nàng dùng ra toàn thân sức lực cũng không thể nhổ được nó. Tay chạm vào thân trúc đã bắt đầu tê dần, nàng vội rụt người lại như mới vừa sờ trúng điện.
" A Ly sao vậy?"
" Không sao, ta vừa rồi cảm nhận có lôi điện chạy dọc thân trúc, may mắn chưa bị giật chết."
" Vậy để ta giúp A Ly mang nó đi!" Tử Đằng cắm rễ xuống đất muốn bới ra gốc trúc đem đi thì bị Chung Ly ngăn lại:
" Trước để nó ở đây, ta muốn tự mình mang đi."
" Tốt vậy A Ly ngươi từ từ."
Nàng gật đầu để Tử Đằng trở về, bản thân lại ngồi bên cạnh biến dị trúc tu luyện. Cảm nhận lôi linh dao động trong không khí Chung Ly mỉm cười an tâm thu vào cơ thể. Cứ như vậy ba ngày không ngừng hấp thu lôi linh khí tản ra xung quanh gốc trúc nàng mới tiếp tục nếm thử nhổ ra nó. Đưa vào toàn thân quen thuộc ba ngày nay linh khí, nàng nắm lấy trúc kéo lên. Trên tay có dòng điện không ngừng xẹt qua khiến tóc nàng dựng đứng. Cảm nhận linh khí đối kháng lại hấp thu lôi điện, nàng dùng hai tay ghì lực tách ra rễ cây và đất đá.
Thành công vác theo cao lớn màu tím trúc trở về, thân thể tóc tai đều bị lôi điện thiêu đen xì. Mang theo thành quả về đến trắc điện nàng đã gặp được sư phụ.
Thẩm Thế Thuỵ đau đầu nhìn chật vật đồ đệ, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy nàng khoe ra:
" Sư phụ xem đây là gì, không ngờ Minh Duyệt phong lại có lôi thực vật."
" Đây là Tử Lôi trúc năm đó ngươi sư tổ phi thăng lôi kiếp làm thành biến dị vật."
" A, vậy đồ nhi phải cảm tạ sư tổ, vật này trước mắt có ích cho con tu luyện.", " Nhưng sư phụ trúc thân thể quá đồ sộ a~"
Nguỵ Trạch xem trong mắt đồ đệ, phất tay thu đi Tử Lôi trúc nói:
" Lôi linh trong này không ổn định, yên tâm tiếp tục công việc hằng ngày ta sẽ giúp ngươi luyện hoá nó."
Chung Ly vui vẻ trở về điện sửa sang lại bản thân sau đó trở lại thác nước tu luyện. Nàng cầm kiếm vận dụng linh khí chuyển hoá thành lôi điện nhưng liên tiếp nếm thử đều không thành công.
" Lôi sinh thành từ thiên, không có vật dẫn luyện tập thực sự quá khó."
———
Thời gian hai tháng tiếp tục trôi qua, để rèn luyện lôi linh trong Tử Lôi trúc sư phụ phải ra ngoài một chuyến tìm kiếm bổ sung nguyên liệu.
Trong núi, Chung Ly ngày qua ngày nếm thử rèn luyện thần thức. Nàng sau khi thành công xâm nhập thần thức vào thân kiếm thường xuyên mất đi tri giác ngủ mơ. Chỉ đến khi thần thức khô kiệt mới tỉnh dậy. Phương pháp này hiệu quả vẫn không tồi, thần thức của nàng vậy mà đã tăng trưởng gấp đôi so với hai tháng trước.
Bên cạnh đó luyện thể Chung Ly cũng không hề bỏ bê, ngồi dưới thác nước dòng chảy nàng đã có thể bình thản tiếp nhận sức nước đè nặng mà đả toả tu luyện nửa ngày. Tăng tiến chính là theo cấp số nhân.
Thở ra một hơi đứng dậy từ dòng thác, Chung Ly da thịt hữu lực rắn chắc, một tay đấm gãy thân cây gần nhất, ra tay vô cùng lưu loát, lực độ cũng tăng tiến.
" Luyện thể tầng thứ hai hoàn mỹ còn cần một loại dược liệu. Cũng đã đến lúc tiếp tục ra ngoài làm nhiệm vụ."
Mặc vào thân truyền đệ tử vốn có pháp y, Chung Ly đến trước đình chờ đợi đồng bạn. Hôm nay chính là sinh nhật mười hai tuổi của nàng. Trước đó Tạ Ngọc sinh thần đã không thể tổ chức bởi vì tên nhóc này nhận nhiệm vụ quá dày đặc, không mấy khi thấy hắn bóng dáng xuất hiện trong tông môn.
Ngồi hóng gió trước đình, A Lân và Tử Đằng đúng hẹn tiến đến chúc mừng nàng. Doãn Ứng Nguyệt tiến vào thấy chính là cảnh tượng này: Chung Ly một chân gác lên A Lân trong lòng bế một mũm mĩm tiểu nữ hài.
Thấy đồng bạn đã đến Chung Ly liền phất tay kêu gọi nàng ấy. Doãn Ứng Nguyệt ngồi xuống trước mặt nàng xem xét:
" A Ly đây là ngươi từng kể qua hai tiểu đồng bọn?"
" Đúng vậy, giới thiệu một chút với ngươi..." vừa nói nàng vừa chỉ bên cạnh A Lân và Tử Đằng. Doãn Ứng Nguyệt mới lạ xem xét một thú một thụ sau đó cũng lôi trong linh thú túi ra một con chim sặc sỡ.
" Đây là Tiểu Vũ, là trứng chim lần trước ở Tây rừng rậm. Gần đây nó đã phu hoá thành công."
Chung Ly nhận lấy sặc sỡ điểu xem xét.
" Khổng tước ngoài đời vẫn là đẹp mắt, để trứng nở hẳn ngươi cũng tốn không ít công sức."
Tiểu Vũ nhảy nhót trên tay nàng cuối cùng đậu xuống trên đầu A Lân. Tiểu kỳ lân đang híp mắt buồn ngủ bỗng cảm thấy bị mạo phạm liền hất ra nàng chân muốn vùng đánh to gan chim. Chung Ly và Ứng Nguyệt nhìn hai linh thú đuổi đánh nhau cũng không quan tâm lại nói sang chuyện khác.
" Ứng Nguyệt chuyện về Lý Giả Tuệ giải quyết đến đâu rồi." Lần trước trở về nghe nói Ứng Nguyệt vẫn luôn tiềm tu, rất ít khi ra ngoài.
" Ta cũng không đặc biệt chú ý, chỉ biết rằng Lý gia bị bên trên cảnh cáo đã yên lặng được một thời gian. Lý sư tỷ gặp ta trong tông môn cũng không còn điệu bộ huênh hoang lúc trước."
" Ngươi vị hôn phu cuối cùng cũng còn chút tác dụng."
" Hắn sau lần đó thi thoảng vẫn gửi thư muốn biết ta tình hình. Phiền đã chết."
Chung Ly nghe vậy xoa cằm cảm thán:
" Hường phấn đã bay đầy trước mắt tại hạ, cô nương kiềm chế chút."
Doãn Ứng Nguyệt đang đỏ mặt giận dỗi nàng thì từ xa Tạ Ngọc đi đến. Hai người thu lại bộ dáng đùa giỡn đợi hắn tiến đến.
Tạ Ngọc tươi cười đi đến, hắn toàn thân hơi thở mạnh mẽ, tu vi đã tiến đến hậu kỳ. Chung Ly lườm hắn một cái nói:
" Mất tích thời gian thật lâu, ngươi hình như ra ngoài đã thành nghiện."
" Chẳng phải tại hạ đã trở về đúng lúc Chung tiểu thư sinh thần không phải sao." Nói xong liền đẩy quà đến trước mặt nàng.
" Ra ngoài nhiều, thứ tốt ngươi hẳn không ít, ta sẽ không chối từ." Thu đi Tạ Ngọc lễ vật nàng và Ứng Nguyệt cũng đưa lên trước mặt hắn quà tặng.
" Đây là chúng ta lễ vật muốn tặng ngươi ba tháng trước sinh thần. Hôm nay liền ăn mừng cả hai người các ngươi đi." Ứng Nguyệt tủm tỉm cười nói.
Tạ Ngọc giơ lên ly rượu cười đáp:
" Cũng ăn mừng các ngươi hai cái đều tăng tiến tu vi, luyện khí sáu tầng hẳn không còn xa."
Ba người ăn nhậu lại nghe Tạ Ngọc kể thú vị sự trên đường làm nhiệm vụ, đều cảm thấy không khí quen thuộc một năm trước ùa về. Sau này tu vi cao chưa chắc họ mỗi năm đều có một này chung vui như thế này.
Mang theo men say trở về điện, Chung Ly mới bước vào đã thấy trên bàn đặt một hộp quà. Nàng tỉnh táo mở ra, nằm gọn bên trong là một thanh trúc, chiều dài vừa vặn bằng nàng kiếm. Mỉm cười thu đi hộp, thầm cảm ơn sư phụ, luyện chế xong thứ này quả thật vừa vặn nàng sinh thần.
/186
|