Lợi chảo sắc bén sắp đâm tiến Tạ Ngọc hai mắt thì bỗng thấy hắn nhếch mép cười. Trong tay hoả trực tiếp ném ra ngoài, nữ tu thấy vậy hốt hoảng vội trở tay bắt lấy, hoả thuận lợi bị nàng ta đón được.
Màu cam hoả nằm gọn trên nhăn nheo bàn tay yên lặng toả sáng. Nữ tu vui sướng cười lớn, thắng lợi nhìn về phía Tạ Ngọc nói:
" Đáng tiếc, cống hiến cho ta bảo vật cũng không thể giúp ngươi giữ được ngươi tánh mạng. Kẻ thấy được ta mặt đều phải Chết."
Nói xong chữ Sát, nàng ta ném ra dày đặc sương đen diệt đi lửa lớn đang bao trùm quanh thân linh thể, lại để nó thay mình tiêu diệt Tạ Ngọc. Bản thân ở một bên thích thú ngắm nghía xinh đẹp ngọn lửa.
Tạ Ngọc nhìn đang lao đến mình linh thể càng không bỏ vào trong mắt. Tay trái lại hiện lên một màu xanh ngọn lửa ném đến nó. Ngọn lửa màu xanh không mang theo độ ấm bao kín quái vật khiến nó hành động chậm chạp. Nữ tu một bên đang kiêu ngạo, chứng kiến thấy bỗng căm tức hét lớn:
" Thứ gì? Lại còn có cả âm hoả, một con kiến lại có thể có bực này cơ duyên. Ông trời dữ dội bất công."
Nghiến răng nhìn sương đen quanh linh thể đang bị đông cứng dần, nàng ta lại muốn tiếp tục lao đến bắt lấy.
Tay sắp chạm vào lam linh hoả thì đúng lúc này này cam hoả trong tay nữ tu cảm nhận được thuần âm dị tộc chợt kích động. Lửa đột ngột bùng cháy bao trùm cả cánh tay nàng ta. Kẻ này kêu lên đau đớn muốn ném văng ra hoả. Nhưng lửa lại bám chặt lấy làn da từ từ lan đến cổ. Đau đớn khiến họ Điền nữ tu gào khóc, tay phải vội thu lại sương đen từ tiểu linh thể.
Sương đen đã bị âm hoả cô đọng một nữa liền không có thành công bị thu đi. Trúc cơ nữ tu thất bại khuôn mặt lại càng hiện nét dữ tợn. Nàng ta trực tiếp lao đến linh thể muốn cướp đi nó. Tạ Ngọc nhíu mày nhanh chóng kêu gọi lam hoả quay về. Nếu dương hoả và âm hoả tiếp xúc e rằng nơi này người đều muốn cùng chôn vùi. Lá bài tẩy này hắn đường cùng mới phải dùng ra, hai loại hoả này từ trước đến nay hắn vẫn chưa thực sự nắm giữ được.
Âm hoả biến mất nhưng dương hoả cũng không có ý định ngừng loại hoả thế. Nó phát hiện khắc tinh biến mất liền càng ra oai, vùng vẫy càng khí thế.
Nữ tu tay phải đã bị đốt cháy hoàn toàn, trước cổ hoả bị một miếng ngọc bội ngăn chặn lại. Dương hoả nhanh chóng chạy về phía Tạ Ngọc nhập vào hắn thân thể biến mất. Nữ tu nhân lúc hoả thế dừng lại sớm đã thu về sương mù đen, tiểu muội muội linh thể mất đi khống chế yếu ớt ngã xuống đất.
Điền Mai Nhi hai mắt dần dần có thần nhìn về hướng tỷ tỷ hét lớn:
" A tỷ ngươi đừng như vậy, muội muội đã rất nghe lời. Ta rất đau rất đau, tỷ tỷ hãy thả ta đi đi. Cầu xin a tỷ."
Linh thể không thể rơi nước mắt nhưng lúc này từng giọt từng giọt tiểu cô nương nước mắt lại nhỏ xuống đất kèm theo hồn thể phai nhạt dần. Tạ Ngọc nhanh nhẹn thu đi hiếm có nước mắt sau đó lại vội chạy đến xem xét dưới hố Chung Ly. Nhưng nữ tu sao lại có thể để hắn nhân lúc này cứu giúp đồng bạn. Chỉ thấy nàng ta quanh thân sương đen bao trùm, trước mắt lơ lửng một thanh kiếm, miệng cười dữ tợn ném kiếm về phía hố sâu.
Tạ Ngọc khoảng cách không thể kịp thời chặn lại chiêu thức, trên trán gân xanh tẫn hiện gầm lớn, một đầu xanh lam hoả cầu mang theo cực âm hơi thở đuổi đến.
Lam cầu và sương đen kiếm vừa lúc đụng độ, pháp thuật hoá thành hình dạng kiếm nhanh chóng ta rã. Một giọt cô động đen như mực từ mũi kiếm chảy xuống hố, tiếng xèo xèo kèm mùi cháy khét khiến Tạ Ngọc xanh mặt, không màng pháp thuật phạm vi lao đến hố sâu.
Nữ tu thấy kế sách thành công ôm cháy khét tay phải phấn khích. Nhưng tươi cười lại vừa lúc đọng lại trên mặt, làn da đốm xanh từ từ nứt nẻ, ánh mặt trời xuyên thấu nàng ta thân thể, từng dòng chất lỏng màu đen chảy ra. Quái vật nữ tu hoảng sợ vội chạy trốn vào nhà ở nhưng ông trời theo như nàng ta nói: "Dữ dội bất công!" Cho nên cách cửa chỉ còn ba bước chân người này đã đổ gục xuống. Thân thể từ từ bị phân dã, linh khí trong cơ thể nhanh chóng bốc hơi, một người trúc cơ tu sĩ đã ngã xuống.
Tạ Ngọc lúc này không quan tâm phía sau tình hình đã đi đến hố bị sóng xung kích xé ra từng đạo vết thương. Cũng may nữ tu tử vong pháp thuật cũng tiêu tán, dưới hố Chung Ly tạm thời tránh được nguy hiểm.
Tạ Ngọc nhảy xuống hố bế lên Chung Ly, nàng xương cốt toàn thân vỡ vụn, bên chân trái có một miệng vết thương cháy khét đang không ngừng lan rộng. Hắn vội lấy ra linh thể nước mắt đổ vào vết thương trên đùi Chung Ly. Độc tố ngừng lan rộng nhưng thương thế bên trong mới thực sự chí mạng.
Vội ôm theo đồng bạn, hắn trực tiếp đạp cửa chính viện đặt Chung Ly xuống giường. Khó khăn đút cho nàng một viên ngũ phẩm đan dược Tạ Ngọc mới yên tâm ngất xỉu. Vượt cấp chiến đấu cộng thêm dùng ra quá sức mình thuật pháp, hắn đã nội thương nghiêm trọng. Nếu lúc này có người phát hiện e rằng họ chính là cá nằm trên thớt.
Trong phòng trên dưới giường nằm hai người, một nữ hài khoảng mười hai mười ba tuổi máu me đầm đìa mắm nghiền mắt và một thiếu niên trạc mười bảy tuổi toàn thân làn da xung huyết sắc mặt trắng xanh đã không còn năng lực hành động.
Ngoài sân đánh nhau hiện trường bị trận pháp tự khởi động che lấp, phải chăng thấy được chỉ có một miệng hố to và bãi máu lớn màu đen. Cây cối khô héo đều đã biến thành bụi bặm.
Yên tĩnh không khí kéo dài đến sáng hôm sau, một bóng người gầy gò từ từ tiến đến. Người đến đẩy ra cửa quan sát sân vườn, hắn cũng không có tự mình tiến vào viện. Người này danh xưng Phồn Đan, chính là gầy gò nam tử Tạ Ngọc và Chung Ly hỏi chuyện đêm đó. Phồn Đan chầm chậm bước đến bãi máu màu đen xem xét, trên tay loé lên ánh sáng pháp thuật sau đó chợt cười lớn:
" Ma nữ này đã chết, ta thê nhi đã được báo thù. Cảm tạ ông trời có mắt, Phồn Đan ta cuối cùng cũng sống được đến ngày này!"
" Cho dù ngươi có biến thành một bãi máu ta cũng sẽ nhận ra ngươi!" Nhổ một ngụm nước bọt lại lấy hoả thiêu đốt cặn bã còn sót lại trên đất, Phồn Đan sống lưng bỗng chốc già nua. Kẻ thù đứng đầu trong danh sách đã chết, ngày Điền gia bị diệt tộc sẽ không còn xa. Hắn thê nhi vẫn đang đợi hắn cùng đi đâu. Mới vừa thả lỏng Phồn Đan chợt cắn răng vực dậy tinh thần. Không được, hắn không thể mất đi động lực sống, cho dù ma nữ đã chết nhưng Điền gia quái vật đều còn sống! Hắn muốn thấy ung nhọt này bị tiêu diệt mới yên tâm đi theo thê nữ.
Khó khăn đứng thẳng dậy, Phồn Đan nhìn về phía cửa viện khép mờ. Hắn hít sâu một hơi rồi lẩm bẩm:
" Ai đã giúp ta báo thù, trong viện có thể là ân nhân, ta cần báo ân. Chủ viện nữ hài sớm đã chết, không có gì đáng sợ. Phồn Đan ngươi phải can đảm lên." Tự nhủ sau đó hắn đẩy cửa tiến vào viện.
Hiện ra trước mắt là hai tu sĩ quen thuộc khiến hắn ngỡ ngàng.
" Đây là..."
———
Ba ngày sau Chung Ly trước tiên tỉnh lại, toàn thân linh khí thông thuận lưu thông trong kinh mạch. Chỉ là xương cốt sai vị quá nhiều khiến nàng không thể cử động. Thở dài, cũng may nàng không mất mạng, A Lân và Tử Đằng lúc đó chịu cho nàng hầu hết thương tổn nếu không Chung Ly mới luyện khí trung kỳ sao có thể toàn mạng trước trúc cơ tu sĩ?
Cảm nhận Tử Đằng trên tay yếu ớt đáp lại, A Lân trong túi đã ngủ say chữa thương, Chung Ly cắn răng đưa vào nhẫn trữ vật linh khí lấy ra đan dược nối cốt.
Đan dược khó khăn bị lấy ra, lơ lửng trước mặt lại rơi xuống. Linh khí mặc dù thông thuận nhưng sử dụng nó để cầm nắm vật độ khó vốn đã rất cao bây giờ thương thế thêm thân càng khiến đan dược sắp đến miệng lại rơi ra.
Đúng lúc này cửa mở tung, Chung Ly trong lòng cảnh giác hướng ra ngoài xem. Người tiến vào là Phồn Đan, hắn thấy người bị thương đã tỉnh liền đi đến bên cạnh giúp nàng đưa đan dược vào miệng.
Chung Ly nuốt xuống đan vận dụng linh khí dẫn đường dược lực chạy khắp toàn thân. Từng khớp xương bị gãy từ từ được chữa lành. Đau đớn khiến thần kinh nàng tê dại, cảm giác như có hàng ngàn con sâu đang cắn xé thân thể.
Mong ước trước đây đã được hoàn thành, nàng toàn thân xương cốt vỡ vụn có thể xây dựng lại linh mạch con đường.
Dính đến xương cốt đáng lý ra phải tĩnh dưỡng thời gian dài nhưng Chung Ly nối xương hảo ba ngày sau đã có thể đứng dậy. Tay phải bị thương lúc trước cũng đã lành, toàn thân có một loại dược lực cao cấp không biết tên chữa trị.
" Hẳn là ngũ phẩm đan dược, có thể Tạ Ngọc đã đút cho ta."
Xuống giường nàng chậm chạm đi đến phòng bên cạnh. Phồn Đan mấy ngày này dùng mọi thủ đoạn cướp được công việc dọn dẹp Tây trắc viện nên các nàng mới có thời gian yên tâm tĩnh dưỡng.
Nữ tu kia đã chết nhưng Điền phủ vẫn yên ắng, một chút gợn sóng cũng không có. Không biết là do tộc nhân vô tâm hay thực sự không biết nàng ta đã ngã xuống!
Đẩy cửa tiến vào tìm Tạ Ngọc, hắn vẫn nhắm nghiền hai mắt nằm yên trên giường. Phồn Đan nói hắn nội thương nghiêm trọng, trong cơ thể có hai luồng linh lực đang đấu đá, tính mạng vẫn luôn bị đe doạ.
Chung Ly chạm vào đồng bạn vai trái cảm giác nóng rực đột ngột xông thẳng lên não. Nàng vội rụt tay lại đè nén cảm giác sợ hãi. Tạ Ngọc nóng hổi như trái bom sắp nổ, không ngờ tình trạng của hắn lại nguy hiểm đến nhường này.
Càng nhìn càng lo lắng, Chung Ly bạo gan đưa một sợi linh khí tiến vào thân thể hắn xem xét, nàng ít nhất cũng phải biết được tình hình mới có thể giúp đỡ đồng bạn.
Linh khí mang theo mỏng manh thần thức xuyên qua da thịt liền bị kéo thẳng đến đan điền. Cảnh tượng chợt hiện ra trước mắt khiến Chung Ly hoảng sợ. Một tia linh khí cũng ngay lập tức bị thiêu rụi nhưng thứ thấy được đủ khiến nàng trấn động tâm thần.
Trong thân thể Tạ Ngọc phân thành hai thái cực rõ ràng, âm dương đấu đá lẫn nhau khiến đan điền trở thành một bãi chiến trường.
Nàng cố nén bàng hoàng chạm vào vai phải của hắn, lần này cảm nhận không phải là nóng rực mà là cực âm nhiệt độ phủ kín hắn làn da.
' Nếu để chúng đấu đá nhau thêm nữa e rằng Tạ Ngọc cho dù không mất mạng cũng sẽ trở thành phế vật đan điền vỡ vụn.' Thầm than trong lòng, bên ngoài sắc mặt Chung Ly cũng không kìm được lo lắng. Biết được đại khái tình hình nàng lại không có biện pháp giúp đỡ đồng bạn. Nếu đoán không sai trong cơ thể Tạ Ngọc là hai đoá cực âm và cực dương dị hoả. Muốn hai vật đối nghịch nhau về bản chất dừng lại chỉ khi một trong số chúng chiến thắng hoặc chủ nhân có thể dùng thực lực kiềm chế.
Thực lực? Tạ Ngọc hiện tại đang ở luyện khí tám tầng tu vi, hắn có thể khống chế dị hoả sao?
Chiến cuộc với trúc cơ nữ tu nàng không được biết chỉ được Phồn Đan báo cho rằng nàng ta đã chết. Lúc đó không biết Tạ Ngọc dùng thứ gì mới có thể tiêu diệt trúc cơ tu sĩ, bây giờ nàng đã có thể suy đoán rất có thể là nhờ có hai đoá dị hoả này.
" Bản thân ngươi không khống chế được chúng lại dám lỗ mãng sử dụng. Tạ Ngọc..."
Màu cam hoả nằm gọn trên nhăn nheo bàn tay yên lặng toả sáng. Nữ tu vui sướng cười lớn, thắng lợi nhìn về phía Tạ Ngọc nói:
" Đáng tiếc, cống hiến cho ta bảo vật cũng không thể giúp ngươi giữ được ngươi tánh mạng. Kẻ thấy được ta mặt đều phải Chết."
Nói xong chữ Sát, nàng ta ném ra dày đặc sương đen diệt đi lửa lớn đang bao trùm quanh thân linh thể, lại để nó thay mình tiêu diệt Tạ Ngọc. Bản thân ở một bên thích thú ngắm nghía xinh đẹp ngọn lửa.
Tạ Ngọc nhìn đang lao đến mình linh thể càng không bỏ vào trong mắt. Tay trái lại hiện lên một màu xanh ngọn lửa ném đến nó. Ngọn lửa màu xanh không mang theo độ ấm bao kín quái vật khiến nó hành động chậm chạp. Nữ tu một bên đang kiêu ngạo, chứng kiến thấy bỗng căm tức hét lớn:
" Thứ gì? Lại còn có cả âm hoả, một con kiến lại có thể có bực này cơ duyên. Ông trời dữ dội bất công."
Nghiến răng nhìn sương đen quanh linh thể đang bị đông cứng dần, nàng ta lại muốn tiếp tục lao đến bắt lấy.
Tay sắp chạm vào lam linh hoả thì đúng lúc này này cam hoả trong tay nữ tu cảm nhận được thuần âm dị tộc chợt kích động. Lửa đột ngột bùng cháy bao trùm cả cánh tay nàng ta. Kẻ này kêu lên đau đớn muốn ném văng ra hoả. Nhưng lửa lại bám chặt lấy làn da từ từ lan đến cổ. Đau đớn khiến họ Điền nữ tu gào khóc, tay phải vội thu lại sương đen từ tiểu linh thể.
Sương đen đã bị âm hoả cô đọng một nữa liền không có thành công bị thu đi. Trúc cơ nữ tu thất bại khuôn mặt lại càng hiện nét dữ tợn. Nàng ta trực tiếp lao đến linh thể muốn cướp đi nó. Tạ Ngọc nhíu mày nhanh chóng kêu gọi lam hoả quay về. Nếu dương hoả và âm hoả tiếp xúc e rằng nơi này người đều muốn cùng chôn vùi. Lá bài tẩy này hắn đường cùng mới phải dùng ra, hai loại hoả này từ trước đến nay hắn vẫn chưa thực sự nắm giữ được.
Âm hoả biến mất nhưng dương hoả cũng không có ý định ngừng loại hoả thế. Nó phát hiện khắc tinh biến mất liền càng ra oai, vùng vẫy càng khí thế.
Nữ tu tay phải đã bị đốt cháy hoàn toàn, trước cổ hoả bị một miếng ngọc bội ngăn chặn lại. Dương hoả nhanh chóng chạy về phía Tạ Ngọc nhập vào hắn thân thể biến mất. Nữ tu nhân lúc hoả thế dừng lại sớm đã thu về sương mù đen, tiểu muội muội linh thể mất đi khống chế yếu ớt ngã xuống đất.
Điền Mai Nhi hai mắt dần dần có thần nhìn về hướng tỷ tỷ hét lớn:
" A tỷ ngươi đừng như vậy, muội muội đã rất nghe lời. Ta rất đau rất đau, tỷ tỷ hãy thả ta đi đi. Cầu xin a tỷ."
Linh thể không thể rơi nước mắt nhưng lúc này từng giọt từng giọt tiểu cô nương nước mắt lại nhỏ xuống đất kèm theo hồn thể phai nhạt dần. Tạ Ngọc nhanh nhẹn thu đi hiếm có nước mắt sau đó lại vội chạy đến xem xét dưới hố Chung Ly. Nhưng nữ tu sao lại có thể để hắn nhân lúc này cứu giúp đồng bạn. Chỉ thấy nàng ta quanh thân sương đen bao trùm, trước mắt lơ lửng một thanh kiếm, miệng cười dữ tợn ném kiếm về phía hố sâu.
Tạ Ngọc khoảng cách không thể kịp thời chặn lại chiêu thức, trên trán gân xanh tẫn hiện gầm lớn, một đầu xanh lam hoả cầu mang theo cực âm hơi thở đuổi đến.
Lam cầu và sương đen kiếm vừa lúc đụng độ, pháp thuật hoá thành hình dạng kiếm nhanh chóng ta rã. Một giọt cô động đen như mực từ mũi kiếm chảy xuống hố, tiếng xèo xèo kèm mùi cháy khét khiến Tạ Ngọc xanh mặt, không màng pháp thuật phạm vi lao đến hố sâu.
Nữ tu thấy kế sách thành công ôm cháy khét tay phải phấn khích. Nhưng tươi cười lại vừa lúc đọng lại trên mặt, làn da đốm xanh từ từ nứt nẻ, ánh mặt trời xuyên thấu nàng ta thân thể, từng dòng chất lỏng màu đen chảy ra. Quái vật nữ tu hoảng sợ vội chạy trốn vào nhà ở nhưng ông trời theo như nàng ta nói: "Dữ dội bất công!" Cho nên cách cửa chỉ còn ba bước chân người này đã đổ gục xuống. Thân thể từ từ bị phân dã, linh khí trong cơ thể nhanh chóng bốc hơi, một người trúc cơ tu sĩ đã ngã xuống.
Tạ Ngọc lúc này không quan tâm phía sau tình hình đã đi đến hố bị sóng xung kích xé ra từng đạo vết thương. Cũng may nữ tu tử vong pháp thuật cũng tiêu tán, dưới hố Chung Ly tạm thời tránh được nguy hiểm.
Tạ Ngọc nhảy xuống hố bế lên Chung Ly, nàng xương cốt toàn thân vỡ vụn, bên chân trái có một miệng vết thương cháy khét đang không ngừng lan rộng. Hắn vội lấy ra linh thể nước mắt đổ vào vết thương trên đùi Chung Ly. Độc tố ngừng lan rộng nhưng thương thế bên trong mới thực sự chí mạng.
Vội ôm theo đồng bạn, hắn trực tiếp đạp cửa chính viện đặt Chung Ly xuống giường. Khó khăn đút cho nàng một viên ngũ phẩm đan dược Tạ Ngọc mới yên tâm ngất xỉu. Vượt cấp chiến đấu cộng thêm dùng ra quá sức mình thuật pháp, hắn đã nội thương nghiêm trọng. Nếu lúc này có người phát hiện e rằng họ chính là cá nằm trên thớt.
Trong phòng trên dưới giường nằm hai người, một nữ hài khoảng mười hai mười ba tuổi máu me đầm đìa mắm nghiền mắt và một thiếu niên trạc mười bảy tuổi toàn thân làn da xung huyết sắc mặt trắng xanh đã không còn năng lực hành động.
Ngoài sân đánh nhau hiện trường bị trận pháp tự khởi động che lấp, phải chăng thấy được chỉ có một miệng hố to và bãi máu lớn màu đen. Cây cối khô héo đều đã biến thành bụi bặm.
Yên tĩnh không khí kéo dài đến sáng hôm sau, một bóng người gầy gò từ từ tiến đến. Người đến đẩy ra cửa quan sát sân vườn, hắn cũng không có tự mình tiến vào viện. Người này danh xưng Phồn Đan, chính là gầy gò nam tử Tạ Ngọc và Chung Ly hỏi chuyện đêm đó. Phồn Đan chầm chậm bước đến bãi máu màu đen xem xét, trên tay loé lên ánh sáng pháp thuật sau đó chợt cười lớn:
" Ma nữ này đã chết, ta thê nhi đã được báo thù. Cảm tạ ông trời có mắt, Phồn Đan ta cuối cùng cũng sống được đến ngày này!"
" Cho dù ngươi có biến thành một bãi máu ta cũng sẽ nhận ra ngươi!" Nhổ một ngụm nước bọt lại lấy hoả thiêu đốt cặn bã còn sót lại trên đất, Phồn Đan sống lưng bỗng chốc già nua. Kẻ thù đứng đầu trong danh sách đã chết, ngày Điền gia bị diệt tộc sẽ không còn xa. Hắn thê nhi vẫn đang đợi hắn cùng đi đâu. Mới vừa thả lỏng Phồn Đan chợt cắn răng vực dậy tinh thần. Không được, hắn không thể mất đi động lực sống, cho dù ma nữ đã chết nhưng Điền gia quái vật đều còn sống! Hắn muốn thấy ung nhọt này bị tiêu diệt mới yên tâm đi theo thê nữ.
Khó khăn đứng thẳng dậy, Phồn Đan nhìn về phía cửa viện khép mờ. Hắn hít sâu một hơi rồi lẩm bẩm:
" Ai đã giúp ta báo thù, trong viện có thể là ân nhân, ta cần báo ân. Chủ viện nữ hài sớm đã chết, không có gì đáng sợ. Phồn Đan ngươi phải can đảm lên." Tự nhủ sau đó hắn đẩy cửa tiến vào viện.
Hiện ra trước mắt là hai tu sĩ quen thuộc khiến hắn ngỡ ngàng.
" Đây là..."
———
Ba ngày sau Chung Ly trước tiên tỉnh lại, toàn thân linh khí thông thuận lưu thông trong kinh mạch. Chỉ là xương cốt sai vị quá nhiều khiến nàng không thể cử động. Thở dài, cũng may nàng không mất mạng, A Lân và Tử Đằng lúc đó chịu cho nàng hầu hết thương tổn nếu không Chung Ly mới luyện khí trung kỳ sao có thể toàn mạng trước trúc cơ tu sĩ?
Cảm nhận Tử Đằng trên tay yếu ớt đáp lại, A Lân trong túi đã ngủ say chữa thương, Chung Ly cắn răng đưa vào nhẫn trữ vật linh khí lấy ra đan dược nối cốt.
Đan dược khó khăn bị lấy ra, lơ lửng trước mặt lại rơi xuống. Linh khí mặc dù thông thuận nhưng sử dụng nó để cầm nắm vật độ khó vốn đã rất cao bây giờ thương thế thêm thân càng khiến đan dược sắp đến miệng lại rơi ra.
Đúng lúc này cửa mở tung, Chung Ly trong lòng cảnh giác hướng ra ngoài xem. Người tiến vào là Phồn Đan, hắn thấy người bị thương đã tỉnh liền đi đến bên cạnh giúp nàng đưa đan dược vào miệng.
Chung Ly nuốt xuống đan vận dụng linh khí dẫn đường dược lực chạy khắp toàn thân. Từng khớp xương bị gãy từ từ được chữa lành. Đau đớn khiến thần kinh nàng tê dại, cảm giác như có hàng ngàn con sâu đang cắn xé thân thể.
Mong ước trước đây đã được hoàn thành, nàng toàn thân xương cốt vỡ vụn có thể xây dựng lại linh mạch con đường.
Dính đến xương cốt đáng lý ra phải tĩnh dưỡng thời gian dài nhưng Chung Ly nối xương hảo ba ngày sau đã có thể đứng dậy. Tay phải bị thương lúc trước cũng đã lành, toàn thân có một loại dược lực cao cấp không biết tên chữa trị.
" Hẳn là ngũ phẩm đan dược, có thể Tạ Ngọc đã đút cho ta."
Xuống giường nàng chậm chạm đi đến phòng bên cạnh. Phồn Đan mấy ngày này dùng mọi thủ đoạn cướp được công việc dọn dẹp Tây trắc viện nên các nàng mới có thời gian yên tâm tĩnh dưỡng.
Nữ tu kia đã chết nhưng Điền phủ vẫn yên ắng, một chút gợn sóng cũng không có. Không biết là do tộc nhân vô tâm hay thực sự không biết nàng ta đã ngã xuống!
Đẩy cửa tiến vào tìm Tạ Ngọc, hắn vẫn nhắm nghiền hai mắt nằm yên trên giường. Phồn Đan nói hắn nội thương nghiêm trọng, trong cơ thể có hai luồng linh lực đang đấu đá, tính mạng vẫn luôn bị đe doạ.
Chung Ly chạm vào đồng bạn vai trái cảm giác nóng rực đột ngột xông thẳng lên não. Nàng vội rụt tay lại đè nén cảm giác sợ hãi. Tạ Ngọc nóng hổi như trái bom sắp nổ, không ngờ tình trạng của hắn lại nguy hiểm đến nhường này.
Càng nhìn càng lo lắng, Chung Ly bạo gan đưa một sợi linh khí tiến vào thân thể hắn xem xét, nàng ít nhất cũng phải biết được tình hình mới có thể giúp đỡ đồng bạn.
Linh khí mang theo mỏng manh thần thức xuyên qua da thịt liền bị kéo thẳng đến đan điền. Cảnh tượng chợt hiện ra trước mắt khiến Chung Ly hoảng sợ. Một tia linh khí cũng ngay lập tức bị thiêu rụi nhưng thứ thấy được đủ khiến nàng trấn động tâm thần.
Trong thân thể Tạ Ngọc phân thành hai thái cực rõ ràng, âm dương đấu đá lẫn nhau khiến đan điền trở thành một bãi chiến trường.
Nàng cố nén bàng hoàng chạm vào vai phải của hắn, lần này cảm nhận không phải là nóng rực mà là cực âm nhiệt độ phủ kín hắn làn da.
' Nếu để chúng đấu đá nhau thêm nữa e rằng Tạ Ngọc cho dù không mất mạng cũng sẽ trở thành phế vật đan điền vỡ vụn.' Thầm than trong lòng, bên ngoài sắc mặt Chung Ly cũng không kìm được lo lắng. Biết được đại khái tình hình nàng lại không có biện pháp giúp đỡ đồng bạn. Nếu đoán không sai trong cơ thể Tạ Ngọc là hai đoá cực âm và cực dương dị hoả. Muốn hai vật đối nghịch nhau về bản chất dừng lại chỉ khi một trong số chúng chiến thắng hoặc chủ nhân có thể dùng thực lực kiềm chế.
Thực lực? Tạ Ngọc hiện tại đang ở luyện khí tám tầng tu vi, hắn có thể khống chế dị hoả sao?
Chiến cuộc với trúc cơ nữ tu nàng không được biết chỉ được Phồn Đan báo cho rằng nàng ta đã chết. Lúc đó không biết Tạ Ngọc dùng thứ gì mới có thể tiêu diệt trúc cơ tu sĩ, bây giờ nàng đã có thể suy đoán rất có thể là nhờ có hai đoá dị hoả này.
" Bản thân ngươi không khống chế được chúng lại dám lỗ mãng sử dụng. Tạ Ngọc..."
/186
|