Khi nãy bị ảnh đế đè xuống sàn nhà, tay cô buông lỏng nên nội y đã rơi xuống đất.
Sầm Loan cúi đầu nhìn chiếc quần lót màu trắng, anh khẽ nhếch môi trộm cười, "Không có gì, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Hợp tác vui vẻ?
"Anh... Em... Anh..." Diệp Phù nói năng lộn xộn, cô không hề nghĩ tới, ảnh đế thực sự là nam chính đóng cùng cô!
Sầm Loan gật đầu với cô rồi đi tìm đạo diễn nói chuyện.
Diệp Phù đứng đó, cánh tay bị người khác chọc chọc, cô quay đầu thì thấy là nữ diễn viên khi nãy, cô ấy nhặt nội y lên đưa cho cô, "Chúc mừng nhé."
"Cảm ơn, xin lỗi cô." Diệp Phù đang định cười vui vẻ, nhưng lại thấy không được tốt lắm, vội vàng mím môi.
"Không, đạo diễn rất công bằng, tôi tin vào ánh mắt của ông ấy, hơn nữa, sau khi tôi xem cô diễn xong thì phát hiện, thực sự cô khóc đẹp hơn tôi rất nhiều, thậm chí, lúc cô khóc, cái kia của cô..."
Cái kia?
Diệp Phù nhìn theo hướng ngón tay cô ấy, chợt thấy hai đầu vú dựng thẳng đứng của mình.
Cô xấu hổ vô cùng, "Ai da, cô đừng nhìn."
Diệp Phù nhanh chóng mặc nội y vào.
Nữ diễn viên kia lại cười, "Mắc cỡ làm gì, tôi thấy hết rồi, lúc cô khóc, nơi đó... Tôi không cách nào diễn đạt được, tóm lại, tôi cảm thấy, nếu tôi là đàn ông, nhìn thấy cô khóc như vậy, tôi nhất định sẽ đè cô ra làm."
"..."
Diệp Phù đỏ mặt không biết nói cái gì.
Nữ diễn viên kia tính tình phóng khoáng, cười nói với Diệp Phù xong vẫy tay bước đi.
Diệp Phù thay xong quần áo, bên ngoài mọi người đã về hết, chỉ còn ảnh đế Sầm Loan và đạo diễn đang đứng chỗ hành lang nói chuyện với nhau, đầu ngón tay Sầm Loan kẹp điếu thuốc, đạo diễn hình như đang bàn với anh về vai diễn, anh thường gật đầu đáp lại.
Diệp Phù đứng xem một lúc, Sầm Loan dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt anh nhàn nhạt, không có cảm xúc gì, thoáng liếc nhìn cô rồi quay sang nói chuyện tiếp với đạo diễn.
Diệp Phù cảm nhận được, cô mỉm cười với đối phương.
Tuy rằng đối phương không nhìn thấy.
Nhưng... thực sự cô rất cảm ơn ảnh đế.
Nếu không có anh, chắc chắn cô sẽ không có được vai diễn này.
Sau này nhất định phải báo đáp anh ấy thật tốt, nghĩ vậy Diệp Phù vui vẻ trở về nhà.
Cô không biết, sau khi cô rời đi, nội dung cuộc trò chuyện giữa đạo diễn và Sầm Loan đều là cô.
"Sao hôm nay cháu lại lòng tốt như vậy?" Đạo diễn Từ hỏi, "Quen biết cô nhóc kia?"
Ngón tay anh búng nhẹ làn khói, nghe vậy thì cười, "Không, cháu không quen."
Đạo diễn Từ không tin, "Cô nhóc kia diễn cảnh khóc tốt hơn hẳn so với những người khác, nếu không phải vậy, tôi sẽ không giữ lại."
"Thật sự không biết." Sầm Loan dập điếu thuốc, trước khi đi anh nói mấy câu với đạo diễn Từ, "Nói thật với ngài cũng được, cơ thể của cô ấy..."
Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo ý cười nhạt nhoà, "Gợi lên dục vọng."
"Hôm nay hơn trăm người thử vai, chỉ có cô ấy làm cháu có dục vọng?" Đạo diễn Từ chống cằm, tựa hồ đang suy xét tính chân thật của những lời này.
Sầm Loan không tỏ ý kiến, "Phản ứng của cô ấy, khiến cháu có dục vọng."
"Phản ứng gì?"
"Lúc cởi quần áo, những người khác do dự một lát rồi thản nhiên cởi, chỉ có cô ấy, từ lúc cởi ra đến khi biểu diễn chỉ có cảm giác xấu hổ, thẹn thùng." Sầm Loan nhìn đạo diễn Từ, hỏi lại, "Cơ thể và phản ứng của cô ấy đều rất thật thà, phù hợp với hình tượng nữ chính kịch bản của ngài, không phải sao?"
Đạo diễn Từ trầm ngâm một lát rồi nói, "Phù hợp thì phù hợp, không biết cô nhóc đó có thể diễn tốt nhân vật này hay không?"
"Cô ấy có thể." Sầm Loan nhìn hướng Diệp Phù rời đi, "Không phải vừa rồi chúng cháu phối hợp rất tốt sao?"
Đạo diễn Từ nghe vậy thì cười, "Thằng nhóc này."
**********************
May cảm thấy bộ này mình năng suất quá
/56
|