Sáng sớm, Quân Hành Tuyệt đứng dậy, không có bất cứ ai biết hắn đêm qua đã thất thố cùng bi ai đến nhường nào, Quân Hành Tuyệt bây giờ lại là một con người nguy hiểm mang theo nét chây lười, khôi phục bộ dáng như bình thường, chỉ là ánh mắt càng thêm thâm thúy, khiến cho người ta không rõ đáy mắt hắn có gì, tựa như ngày hôm qua chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tựa như đoạn tình cảm kia chưa bao giờ tồn tại, hắn lại khôi phục làm chính mình như thường lệ.
Quân Hành Tuyệt tự mình biết, tâm đã không như xưa nữa, đáy lòng đã có một người, một người không thể yêu, mà hắn muốn nghĩ biện pháp buông tay đoạn tình cảm này, thống khổ cùng chua sót tự mình nhấm nháp, rất khó, tình cảm này phát hiện ra chỉ mới ba ngày nhưng lại giống như đã nhập vào tận linh hồn, hắn không biết có thể làm được hay không, chỉ là hắn nhất định phải làm, cho dù làm không được hay không muốn làm thì cũng vẫn phải làm, bởi vì hắn không thể yêu người kia, y là huynh trưởng của hắn, còn một điều này thì phần tình cảm đó là hoàn toàn vô vọng.
Xe ngựa vẫn như ngày hôm qua tại biệt trang ở Vận Thành bắt đầu xuất phát, Quân Thường Hằng kỵ mã, Huyễn Ảnh lái xe, bên trong xe có Quân Hành Tuyệt. La Thái y niên kỉ lớn, cũng không phải người tập võ, tuy rằng thân thể khỏe mạnh, tinh thần cũng rất tốt, nhưng dù sao tuổi đã cao, ngày hôm qua tức tốc chạy đến đây cũng khiến ông mệt mỏi, cho nên hôm nay không cho La Thái y đi theo, mà để ông nghỉ ngơi một chút rồi trực tiếp về kinh. Cả nhóm Quân Hành Tuyệt lúc xuất môn vẫn còn rất sớm, trên đường người qua lại không nhiều lắm.
Trạch tử của Thượng Quan Khiêm không phải hẻo lánh nhưng cũng ít có người lui tới, ban ngày huyên náo còn như thế, sau này sẽ lại càng không ai đến nữa.
Diêm La dắt ngựa đứng trước cửa, nhìn thấy bọn họ đến cũng không thèm chú ý. Thượng Quan Khiêm quay lưng về phía bọn họ, nhìn tòa trạch tử mình ở suốt hai năm nay, Quân Hành Tuyệt nhận được thông báo từ Huyễn Ảnh, vén rèm lên, nhìn thấy người đang đứng ở nơi đó, đau đớn trong mắt lập tức chuyển thành bình tĩnh, hắn đã hạ quyết tâm.
“Hoàng huynh, thực sớm.” Quân Hành Tuyệt xuống xe, cười cười đối Thượng Quan Khiêm nói.
“Hoàng đệ cũng rất sớm.” Tối hôm qua, thất thố cùng bi ai trước lúc ngủ của Quân Hành Tuyệt không ai nhìn thấy, nhưng không phải y, y phân phó Diêm La giám thị Quân Hành Tuyệt, làm trí năng hệ thống ưu tú nhất vũ trụ, cho dù không có ánh sáng cũng sẽ đem hình ảnh truyền đến thật rõ ràng, một giọt lệ tối hôm qua của Quân Hành Tuyệt y thấy được. Y không cảm động, chỉ là có chút buồn cười, đấu tranh của Quân Hành Tuyệt trong mắt y thực buồn cười. Quân Hành Tuyệt, ngươi chung quy vẫn còn rất trẻ, ngươi bây giờ vẫn chưa có tư cách nga. “Có thể đi rồi. Diêm La.” Không nói chuyện phiếm, Thượng Quan Khiêm trực tiếp phân phó.
“Vâng, chủ nhân.” Diêm La hiểu được ý tứ của chủ nhân. Đi đến bên cạnh đại môn, đưa tay đặt lên tường vây, thổ tức, chuẩn xác xuất ra sức lực vừa đủ, “Phá.” Lấy bàn tay của Diêm La làm trung tâm, từng vết rạn xuất hiện, sau đó lan rộng ra, cả tường vây đều xuất hiện vết rạn, ầm ầm một tiếng, tường vây sập, cũng khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy tình trạng phía sau tường vây, tiểu viện gieo trồng kì hoa dị thảo ngày hôm qua còn nhìn thấy bây giờ chỉ còn có bùn đất lộ rõ ra, phòng ốc vốn không nhiều lắm đều đã sụp đổ. Nơi này đã là phế tích.
Quân Thường Hằng sợ hãi than Diêm La nội lực thật ngang tàng nhưng thâm hậu, quyền kình thật thô bạo, đối với thực lực của Diêm La, Quân Thường Hằng âm thầm đánh giá.
Huyễn Ảnh biến mất không dấu vết nhưng cũng nhìn rõ trường hợp trước mắt, tuy rằng đối với vũ lực của tông sư cũng có hiểu biết, nhưng đây là lần đầu tiên trực tiếp nhìn thấy, thật sự khiếp sợ, đây là thực lực của tông sư sao?
“Hoàng huynh?” Quân Hành Tuyệt không hiểu được hành động của Thượng Quan Khiêm.
“Ta sẽ không trở lại nơi này nữa, thứ vô dụng rồi thì nên biến mất thôi.” Nói xong liền lên xe. Người của Vô xá sẽ không lưu luyến bất cứ thứ gì, đồ vật hay con người cũng như nhau, một nơi không quay lại nữa cũng giống vậy, vô dụng liền hủy diệt, bọn họ vẫn luôn là như thế.
Quân Hành Tuyệt bởi vì vừa rồi đối mặt Thượng Quan Khiêm, rõ ràng thấy được đáy mắt Thượng Quan Khiêm vô tình không hề lưu luyến. Đây là nơi mà hắn và Thượng Quan Khiêm gặp nhau lần đầu tiên, suốt nửa năm qua, hắn cũng đã quen thuộc nơi này, nơi này có kỉ niệm của hắn cùng Khiêm, mà hiện tại Khiêm không chút do dự hủy diệt đi rồi, đáy mắt là vô tình không níu kéo thản nhiên nhìn hắn. Hắn hiểu được, đây mới là Khiêm thật sự, ngày hôm qua Khiêm nói muốn cho hắn trở thành đồng bạn, sau khi khảo nghiệm hắn xong, Khiêm sẽ triển lộ con người thật cho hắn xem. Y vô tình mà lãnh khốc, khiến cho hắn vì hiểu thêm về y mà vui sướng, cũng thống khổ vì Khiêm quá vô tình.
Theo những gì La Thái y đã kể, hắn Khiêm từng là một người rất nhu thuận và thiện lương, chỉ là hiện tại, đáy mắt Khiêm là hắc ám thuần túy cùng băng lãnh tuyệt đối, không có thứ gì Khiêm để ý, hắn không phải, phải chỉ có đồng bạn của Khiêm. Khiêm đối hắn triển lộ chân thật chính là vì khảo nghiệm hắn, để cho hắn hiểu được, khiến cho hắn rõ ràng hiểu được, y không phải là một quân tử ôn hòa gì, Khiêm là Tu La như y từng nói, nếu muốn trở thành đồng bạn của Khiêm thì phải biết Khiêm là người như thế nào, một khi trở thành đồng bạn mới biết được con người thật của nhau, như vậy sẽ mang theo tai hoạ ngầm, cho nên Khiêm mới chân thật với hắn, hết thảy đều là vì đồng bạn của y, không phải vì hắn.
Tâm hắn thật đau, đau vì không biết cực khổ như thế nào có thể biến một đứa nhỏ dịu ngoan khiêm tốn như La Thái y nói trở nên lãnh khốc như vậy; còn có ghen tị, sau khi nhìn thấy sự vô tình của Khiêm, càng thêm hiểu được đồng bạn có thể khiến cho Khiêm lộ ra biểu tình ôn nhu đối với Khiêm mà nói là quan trọng như thế nào.
Khiêm, có phải hay không một khi trẫm đã vô dụng, ngươi cũng sẽ vô tình như thế. Trẫm sẽ thông qua khảo nghiệm của ngươi, bất luận khảo nghiệm gì trẫm nhất định cũng sẽ thông qua, đến lúc đó, Khiêm, ngươi sẽ không vô tình đối đãi ta nữa phải không. Chỉ cần không để ngươi phát hiện đoạn tình cảm này, trẫm còn có cơ hội trở thành đồng bạn của ngươi, như vậy là được rồi. Đoạn tình cảm này trẫm sẽ xử lý tốt, ở thời khắc trở thành đồng bạn của ngươi, trẫm hẳn là đã xử lý tốt được rồi.
Thượng Quan Khiêm bị Quân Hành Tuyệt che mất, cho nên nhóm Quân Thường Hằng không nhìn thấy vô tình lưu chuyển nơi đáy mắt Thượng Quan Khiêm, chỉ là nghe lời nói của y thì nhíu mày, cho dù không trở lại nơi này nữa cũng không cần phải hủy a.
“Trẫm hiểu được, Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt đi theo lên xe đối diện Thượng Quan Khiêm nói. Không để cho cảm giác trong lòng lại lộ ra mặt, nở nụ cười như chẳng hề đề ý, không một chút dị thường.
Huyễn Ảnh đánh xe, Quân Thường Hằng cùng Diêm La lên ngựa, quay về kinh.
Bên trong xe.
“Hoàng đệ, ngươi sẽ không cho rằng ta đối mặt với ngươi trước đây đều là diễn chứ?” Đối với một từ” hiểu được” của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm nói ra suy đoán của chính mình, hành vi của y cũng không ám chỉ ý tứ hàm xúc gì, vì sao Quân Hành Tuyệt lại có kết luận như vậy, Thượng Quan Khiêm vận động đầu óc, suy nghĩ một chút liền hiểu được. Vừa rồi y không có che dấu hắc ám vô tình trong đáy mắt, khác rất nhiều so với hình tượng mọi người nghĩ trước kia của y, cho dù Quân Hành Tuyệt từng gặp qua một lần, nhưng vẫn sẽ có cảm giác chênh lệch. Đây là lời tuyên bố rút ra từ kinh nghiệm, trải qua mọi chuyện trước kia, những người từng quen biết y có không ít người đã phải chết dưới tay bản thân y, trước khi chết có chán ghét oán hận y, đau khổ nói y vô tình lãnh khốc, không dùng chân tâm đối đãi với người khác, dối trá. Bọn họ sao có thể biết, Thượng Quan Khiêm mà bọn họ từng biết chưa bao giờ có biểu hiện nào là giả dối cả.
“Hoàng huynh không phải cho rằng đó chỉ là một trò chơi thôi sao?” Quân Hành Tuyệt quay đầu, không cho Thượng Quan Khiêm nhìn thấy đau đớn của hắn, trò chơi? Hắn nghĩ mình đã phản bội tình bằng hữu này đầu tiên, đem tình bằng hữu biến thành tình yêu, nhưng thật ra Khiêm chưa bao giờ nghiêm túc cả, nghiêm túc chỉ có một mình hắn, thương tâm cũng chỉ có một mình hắn, cảm thấy bị phản bội cũng chỉ có một mình hắn.
“Trò chơi là trò chơi, nhưng Hoàng đệ, ta không có diễn trò.” Đúng vậy, y coi đó chỉ là một trò chơi, nhưng y không diễn trò, biểu hiện ra ngoài đều là chân chính từ y, cho dù là vì nhiệm vụ, người của Vô Xá cũng không giả tạo, họ chỉ ẩn giấu những gì có thể ảnh hưởng đến nhiệm vụ thôi, sau khi tự nhận thức bản thân thì đã như thế, bọn họ là chân thật tồn tại, không có gì giả dối cả.
Nghe đến đó Quân Hành Tuyệt cảm giác được vết thương rầu rĩ trong lòng đã có chút khép miệng, thậm chí nghĩ, Khiêm có thể hay không là nghiêm túc, chỉ là mình không có phát giác.
“Hoàng đệ, ngươi có biết danh hiệu của ta là gì không?” Thượng Quan Khiêm đột nhiên hỏi.
Quân Hành Tuyệt quay đầu, nhìn Thượng Quan Khiêm, sau đó lắc đầu, hắn quả thật không biết.
“Tu La Quân Tử, danh hiệu của ta là Tu La Quân Tử. Một nửa quân tử, một nửa Tu La.” Trong Vô Xá mỗi người đều có danh hiệu, là cách xưng hô của những kẻ khác với họ, bọn họ chọn một cái tên mình thích làm danh hiệu, sau đó danh hiệu này cùng bọn họ là nỗi kinh sợ đối với đại vị diện
“Tu La Quân Tử.” Quân Hành Tuyệt lập một lần, tên thật lãnh khốc.
“Đúng vậy, một mặt Tu La ngươi đã gặp qua rồi chứ?” Thượng Quan Khiêm hỏi lại.
Quân Hành Tuyệt lại hiện lên dáng người hắc ám ngày hôm đó của Khiêm, vô tình lãnh khốc, bộ dáng quyết tuyệt, thì phải là một mặt Tu La phải không. Đúng vậy, hắn sớm gặp qua. Vậy bình thường chính là một mặt quân tử.
“Cho dù là đồng bạn của ta, ngoại trừ việc ta thật tâm nhiều hơn, ta cũng là như vậy, quân tử chính là bộ dáng lúc bình thường của ta, mà Tu La là mặt mà ta dùng để đối địch nhân, trước kia đối với ngươi, quả thật không có thiệt tình, nhưng ta không diễn trò.” Đối với người có thể trở thành đồng bạn như Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm giải thích, nếu là những người khác y ngay cả giải thích cũng không thèm. “Bởi vì ngươi có thể trở thành đồng bạn của ta, ta mới nói với ngươi.”
“Trẫm đã biết.” Quân Hành Tuyệt cúi đầu nói. Hắn không phải đã sớm biết sao? Lúc nhìn thấy bộ dáng kia của Khiêm, liền ý thức được hai mặt này đều là Khiêm cả phải không? Vì sao bây giờ lại cho rằng Khiêm trước kia là không phải con người thật sự của y, là bởi vì sự ôn nhu nhã nhặn chân chính của Khiêm đối với đồng bạn là hoàn toàn bất đồng, liền nghĩ trước kia là giả dối sao? Không, là bởi vì nhận thức được tình cảm chân chính của mình đối Khiêm, cho nên không thể chịu đựng được, Khiêm đối mình cùng những người khác là ôn hòa như nhau, hắn muốn sự ôn nhu chân chính của Khiêm chứ không phải ôn hòa như những người khác. Tâm không giống nhau, tình cảm không như nhau, thứ mong muốn cũng không giống. Hắn không hề thỏa mãn với sự ôn hòa của Khiêm, muốn càng nhiều, cho nên ở khi nhìn thấy vô tình nơi đáy mắt Khiêm khác hẳn sự ôn nhu thường ngày, mới có thể cho rằng Khiêm đối hắn không phải là con người thật của y. Thế nhưng, đó là Khiêm, Khiêm đối hắn như vậy, chính là bởi vì trong lòng Khiêm không có vị trí của hắn, hắn cùng những người khác đều giống nhau, không có khác nhau, chỉ là như thế mà thôi.
Bi ai, nhưng cũng có vui sướng, bởi vì Khiêm giải thích cho hắn, bởi vì hắn có thể thành đồng bạn của Khiêm, cho nên Khiêm mới giải thích. Hiện tại ta ở trong lòng ngươi đã có một chút không giống như trước kia, phải không, Khiêm?
Quân Hành Tuyệt tự mình biết, tâm đã không như xưa nữa, đáy lòng đã có một người, một người không thể yêu, mà hắn muốn nghĩ biện pháp buông tay đoạn tình cảm này, thống khổ cùng chua sót tự mình nhấm nháp, rất khó, tình cảm này phát hiện ra chỉ mới ba ngày nhưng lại giống như đã nhập vào tận linh hồn, hắn không biết có thể làm được hay không, chỉ là hắn nhất định phải làm, cho dù làm không được hay không muốn làm thì cũng vẫn phải làm, bởi vì hắn không thể yêu người kia, y là huynh trưởng của hắn, còn một điều này thì phần tình cảm đó là hoàn toàn vô vọng.
Xe ngựa vẫn như ngày hôm qua tại biệt trang ở Vận Thành bắt đầu xuất phát, Quân Thường Hằng kỵ mã, Huyễn Ảnh lái xe, bên trong xe có Quân Hành Tuyệt. La Thái y niên kỉ lớn, cũng không phải người tập võ, tuy rằng thân thể khỏe mạnh, tinh thần cũng rất tốt, nhưng dù sao tuổi đã cao, ngày hôm qua tức tốc chạy đến đây cũng khiến ông mệt mỏi, cho nên hôm nay không cho La Thái y đi theo, mà để ông nghỉ ngơi một chút rồi trực tiếp về kinh. Cả nhóm Quân Hành Tuyệt lúc xuất môn vẫn còn rất sớm, trên đường người qua lại không nhiều lắm.
Trạch tử của Thượng Quan Khiêm không phải hẻo lánh nhưng cũng ít có người lui tới, ban ngày huyên náo còn như thế, sau này sẽ lại càng không ai đến nữa.
Diêm La dắt ngựa đứng trước cửa, nhìn thấy bọn họ đến cũng không thèm chú ý. Thượng Quan Khiêm quay lưng về phía bọn họ, nhìn tòa trạch tử mình ở suốt hai năm nay, Quân Hành Tuyệt nhận được thông báo từ Huyễn Ảnh, vén rèm lên, nhìn thấy người đang đứng ở nơi đó, đau đớn trong mắt lập tức chuyển thành bình tĩnh, hắn đã hạ quyết tâm.
“Hoàng huynh, thực sớm.” Quân Hành Tuyệt xuống xe, cười cười đối Thượng Quan Khiêm nói.
“Hoàng đệ cũng rất sớm.” Tối hôm qua, thất thố cùng bi ai trước lúc ngủ của Quân Hành Tuyệt không ai nhìn thấy, nhưng không phải y, y phân phó Diêm La giám thị Quân Hành Tuyệt, làm trí năng hệ thống ưu tú nhất vũ trụ, cho dù không có ánh sáng cũng sẽ đem hình ảnh truyền đến thật rõ ràng, một giọt lệ tối hôm qua của Quân Hành Tuyệt y thấy được. Y không cảm động, chỉ là có chút buồn cười, đấu tranh của Quân Hành Tuyệt trong mắt y thực buồn cười. Quân Hành Tuyệt, ngươi chung quy vẫn còn rất trẻ, ngươi bây giờ vẫn chưa có tư cách nga. “Có thể đi rồi. Diêm La.” Không nói chuyện phiếm, Thượng Quan Khiêm trực tiếp phân phó.
“Vâng, chủ nhân.” Diêm La hiểu được ý tứ của chủ nhân. Đi đến bên cạnh đại môn, đưa tay đặt lên tường vây, thổ tức, chuẩn xác xuất ra sức lực vừa đủ, “Phá.” Lấy bàn tay của Diêm La làm trung tâm, từng vết rạn xuất hiện, sau đó lan rộng ra, cả tường vây đều xuất hiện vết rạn, ầm ầm một tiếng, tường vây sập, cũng khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy tình trạng phía sau tường vây, tiểu viện gieo trồng kì hoa dị thảo ngày hôm qua còn nhìn thấy bây giờ chỉ còn có bùn đất lộ rõ ra, phòng ốc vốn không nhiều lắm đều đã sụp đổ. Nơi này đã là phế tích.
Quân Thường Hằng sợ hãi than Diêm La nội lực thật ngang tàng nhưng thâm hậu, quyền kình thật thô bạo, đối với thực lực của Diêm La, Quân Thường Hằng âm thầm đánh giá.
Huyễn Ảnh biến mất không dấu vết nhưng cũng nhìn rõ trường hợp trước mắt, tuy rằng đối với vũ lực của tông sư cũng có hiểu biết, nhưng đây là lần đầu tiên trực tiếp nhìn thấy, thật sự khiếp sợ, đây là thực lực của tông sư sao?
“Hoàng huynh?” Quân Hành Tuyệt không hiểu được hành động của Thượng Quan Khiêm.
“Ta sẽ không trở lại nơi này nữa, thứ vô dụng rồi thì nên biến mất thôi.” Nói xong liền lên xe. Người của Vô xá sẽ không lưu luyến bất cứ thứ gì, đồ vật hay con người cũng như nhau, một nơi không quay lại nữa cũng giống vậy, vô dụng liền hủy diệt, bọn họ vẫn luôn là như thế.
Quân Hành Tuyệt bởi vì vừa rồi đối mặt Thượng Quan Khiêm, rõ ràng thấy được đáy mắt Thượng Quan Khiêm vô tình không hề lưu luyến. Đây là nơi mà hắn và Thượng Quan Khiêm gặp nhau lần đầu tiên, suốt nửa năm qua, hắn cũng đã quen thuộc nơi này, nơi này có kỉ niệm của hắn cùng Khiêm, mà hiện tại Khiêm không chút do dự hủy diệt đi rồi, đáy mắt là vô tình không níu kéo thản nhiên nhìn hắn. Hắn hiểu được, đây mới là Khiêm thật sự, ngày hôm qua Khiêm nói muốn cho hắn trở thành đồng bạn, sau khi khảo nghiệm hắn xong, Khiêm sẽ triển lộ con người thật cho hắn xem. Y vô tình mà lãnh khốc, khiến cho hắn vì hiểu thêm về y mà vui sướng, cũng thống khổ vì Khiêm quá vô tình.
Theo những gì La Thái y đã kể, hắn Khiêm từng là một người rất nhu thuận và thiện lương, chỉ là hiện tại, đáy mắt Khiêm là hắc ám thuần túy cùng băng lãnh tuyệt đối, không có thứ gì Khiêm để ý, hắn không phải, phải chỉ có đồng bạn của Khiêm. Khiêm đối hắn triển lộ chân thật chính là vì khảo nghiệm hắn, để cho hắn hiểu được, khiến cho hắn rõ ràng hiểu được, y không phải là một quân tử ôn hòa gì, Khiêm là Tu La như y từng nói, nếu muốn trở thành đồng bạn của Khiêm thì phải biết Khiêm là người như thế nào, một khi trở thành đồng bạn mới biết được con người thật của nhau, như vậy sẽ mang theo tai hoạ ngầm, cho nên Khiêm mới chân thật với hắn, hết thảy đều là vì đồng bạn của y, không phải vì hắn.
Tâm hắn thật đau, đau vì không biết cực khổ như thế nào có thể biến một đứa nhỏ dịu ngoan khiêm tốn như La Thái y nói trở nên lãnh khốc như vậy; còn có ghen tị, sau khi nhìn thấy sự vô tình của Khiêm, càng thêm hiểu được đồng bạn có thể khiến cho Khiêm lộ ra biểu tình ôn nhu đối với Khiêm mà nói là quan trọng như thế nào.
Khiêm, có phải hay không một khi trẫm đã vô dụng, ngươi cũng sẽ vô tình như thế. Trẫm sẽ thông qua khảo nghiệm của ngươi, bất luận khảo nghiệm gì trẫm nhất định cũng sẽ thông qua, đến lúc đó, Khiêm, ngươi sẽ không vô tình đối đãi ta nữa phải không. Chỉ cần không để ngươi phát hiện đoạn tình cảm này, trẫm còn có cơ hội trở thành đồng bạn của ngươi, như vậy là được rồi. Đoạn tình cảm này trẫm sẽ xử lý tốt, ở thời khắc trở thành đồng bạn của ngươi, trẫm hẳn là đã xử lý tốt được rồi.
Thượng Quan Khiêm bị Quân Hành Tuyệt che mất, cho nên nhóm Quân Thường Hằng không nhìn thấy vô tình lưu chuyển nơi đáy mắt Thượng Quan Khiêm, chỉ là nghe lời nói của y thì nhíu mày, cho dù không trở lại nơi này nữa cũng không cần phải hủy a.
“Trẫm hiểu được, Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt đi theo lên xe đối diện Thượng Quan Khiêm nói. Không để cho cảm giác trong lòng lại lộ ra mặt, nở nụ cười như chẳng hề đề ý, không một chút dị thường.
Huyễn Ảnh đánh xe, Quân Thường Hằng cùng Diêm La lên ngựa, quay về kinh.
Bên trong xe.
“Hoàng đệ, ngươi sẽ không cho rằng ta đối mặt với ngươi trước đây đều là diễn chứ?” Đối với một từ” hiểu được” của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm nói ra suy đoán của chính mình, hành vi của y cũng không ám chỉ ý tứ hàm xúc gì, vì sao Quân Hành Tuyệt lại có kết luận như vậy, Thượng Quan Khiêm vận động đầu óc, suy nghĩ một chút liền hiểu được. Vừa rồi y không có che dấu hắc ám vô tình trong đáy mắt, khác rất nhiều so với hình tượng mọi người nghĩ trước kia của y, cho dù Quân Hành Tuyệt từng gặp qua một lần, nhưng vẫn sẽ có cảm giác chênh lệch. Đây là lời tuyên bố rút ra từ kinh nghiệm, trải qua mọi chuyện trước kia, những người từng quen biết y có không ít người đã phải chết dưới tay bản thân y, trước khi chết có chán ghét oán hận y, đau khổ nói y vô tình lãnh khốc, không dùng chân tâm đối đãi với người khác, dối trá. Bọn họ sao có thể biết, Thượng Quan Khiêm mà bọn họ từng biết chưa bao giờ có biểu hiện nào là giả dối cả.
“Hoàng huynh không phải cho rằng đó chỉ là một trò chơi thôi sao?” Quân Hành Tuyệt quay đầu, không cho Thượng Quan Khiêm nhìn thấy đau đớn của hắn, trò chơi? Hắn nghĩ mình đã phản bội tình bằng hữu này đầu tiên, đem tình bằng hữu biến thành tình yêu, nhưng thật ra Khiêm chưa bao giờ nghiêm túc cả, nghiêm túc chỉ có một mình hắn, thương tâm cũng chỉ có một mình hắn, cảm thấy bị phản bội cũng chỉ có một mình hắn.
“Trò chơi là trò chơi, nhưng Hoàng đệ, ta không có diễn trò.” Đúng vậy, y coi đó chỉ là một trò chơi, nhưng y không diễn trò, biểu hiện ra ngoài đều là chân chính từ y, cho dù là vì nhiệm vụ, người của Vô Xá cũng không giả tạo, họ chỉ ẩn giấu những gì có thể ảnh hưởng đến nhiệm vụ thôi, sau khi tự nhận thức bản thân thì đã như thế, bọn họ là chân thật tồn tại, không có gì giả dối cả.
Nghe đến đó Quân Hành Tuyệt cảm giác được vết thương rầu rĩ trong lòng đã có chút khép miệng, thậm chí nghĩ, Khiêm có thể hay không là nghiêm túc, chỉ là mình không có phát giác.
“Hoàng đệ, ngươi có biết danh hiệu của ta là gì không?” Thượng Quan Khiêm đột nhiên hỏi.
Quân Hành Tuyệt quay đầu, nhìn Thượng Quan Khiêm, sau đó lắc đầu, hắn quả thật không biết.
“Tu La Quân Tử, danh hiệu của ta là Tu La Quân Tử. Một nửa quân tử, một nửa Tu La.” Trong Vô Xá mỗi người đều có danh hiệu, là cách xưng hô của những kẻ khác với họ, bọn họ chọn một cái tên mình thích làm danh hiệu, sau đó danh hiệu này cùng bọn họ là nỗi kinh sợ đối với đại vị diện
“Tu La Quân Tử.” Quân Hành Tuyệt lập một lần, tên thật lãnh khốc.
“Đúng vậy, một mặt Tu La ngươi đã gặp qua rồi chứ?” Thượng Quan Khiêm hỏi lại.
Quân Hành Tuyệt lại hiện lên dáng người hắc ám ngày hôm đó của Khiêm, vô tình lãnh khốc, bộ dáng quyết tuyệt, thì phải là một mặt Tu La phải không. Đúng vậy, hắn sớm gặp qua. Vậy bình thường chính là một mặt quân tử.
“Cho dù là đồng bạn của ta, ngoại trừ việc ta thật tâm nhiều hơn, ta cũng là như vậy, quân tử chính là bộ dáng lúc bình thường của ta, mà Tu La là mặt mà ta dùng để đối địch nhân, trước kia đối với ngươi, quả thật không có thiệt tình, nhưng ta không diễn trò.” Đối với người có thể trở thành đồng bạn như Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm giải thích, nếu là những người khác y ngay cả giải thích cũng không thèm. “Bởi vì ngươi có thể trở thành đồng bạn của ta, ta mới nói với ngươi.”
“Trẫm đã biết.” Quân Hành Tuyệt cúi đầu nói. Hắn không phải đã sớm biết sao? Lúc nhìn thấy bộ dáng kia của Khiêm, liền ý thức được hai mặt này đều là Khiêm cả phải không? Vì sao bây giờ lại cho rằng Khiêm trước kia là không phải con người thật sự của y, là bởi vì sự ôn nhu nhã nhặn chân chính của Khiêm đối với đồng bạn là hoàn toàn bất đồng, liền nghĩ trước kia là giả dối sao? Không, là bởi vì nhận thức được tình cảm chân chính của mình đối Khiêm, cho nên không thể chịu đựng được, Khiêm đối mình cùng những người khác là ôn hòa như nhau, hắn muốn sự ôn nhu chân chính của Khiêm chứ không phải ôn hòa như những người khác. Tâm không giống nhau, tình cảm không như nhau, thứ mong muốn cũng không giống. Hắn không hề thỏa mãn với sự ôn hòa của Khiêm, muốn càng nhiều, cho nên ở khi nhìn thấy vô tình nơi đáy mắt Khiêm khác hẳn sự ôn nhu thường ngày, mới có thể cho rằng Khiêm đối hắn không phải là con người thật của y. Thế nhưng, đó là Khiêm, Khiêm đối hắn như vậy, chính là bởi vì trong lòng Khiêm không có vị trí của hắn, hắn cùng những người khác đều giống nhau, không có khác nhau, chỉ là như thế mà thôi.
Bi ai, nhưng cũng có vui sướng, bởi vì Khiêm giải thích cho hắn, bởi vì hắn có thể thành đồng bạn của Khiêm, cho nên Khiêm mới giải thích. Hiện tại ta ở trong lòng ngươi đã có một chút không giống như trước kia, phải không, Khiêm?
/136
|