“Hạ Nhị Hà, nữ nhân nào cũng muốn dung mạo xinh đẹp, thanh xuân vĩnh viễn, ngươi bây giờ đang trong thời kì rực rỡ nhất, xinh đẹp động lòng người, ngươi rất vừa lòng với dung mạo của mình đúng không?” Thượng Quan Khiêm cười thật ôn hòa, nhưng không hiểu sao lại khiến cho mọi người cảm thấy ớn lạnh.
Hạ Nhị Hà không hiểu, Thượng Quan Khiêm cũng không cần nàng hiểu, nàng sẽ biết ngay thôi.
“Lấy danh của ta, đoạt đi thanh xuân của ngươi.” Ngay khi Thượng Quan Khiêm vừa dứt lời, gương mặt dịu dàng xinh đẹp của Hạ Nhị Hà già đi trông thấy, khuôn mặt khô khốc đầy những nếp nhăn, mái tóc đen nhánh hóa bạc, Hạ Nhị Hà không nhìn thấy mặt mình, nhưng nàng có thể thấy rõ cánh tay trở nên vàng khô, làn da nhăn lại, đó là cánh tay của một bà già.
Nhìn thấy biến hóa như vậy, các đại thần đều ngừng thở, người phải nhận lấy là Hạ Nhị Hà lại thét chói tai, không, không, nhưng lại không thể ngăn lại biến hóa này. “Ngươi... làm... cái gì?” Hạ Nhị Hà sợ hãi mở miệng, thanh âm của mình thật khô khốc khó nghe. Không, đây không phải sự thật, những chuyện này đều không phải là sự thật, Hạ Nhị Hà ra sức thuyết phục chính mình, nhưng vốn không thể thay đổi sự thật.
“Ngươi chỉ mất đi sự mỹ mạo của mình thôi, từ nay về sau, ngươi chỉ có thể sống trên đời với bộ dạng này.” Nụ cười của Thượng Quan Khiêm tựa như gió xuân, nhưng ở trong mắt Hạ Nhị Hà đó giống như nụ cười của loài ma quỷ.
Đối với một nữ nhân mà nói, mất đi mỹ mạo cùng tuổi thanh xuân chỉ trong chốc lát là chuyện còn tàn nhẫn hơn cả tử vong.
“Từ lúc này, ngươi sẽ bị tất cả mọi người trên đời chán ghét và vứt bỏ, mọi người sẽ theo bản năng chán ghét sự hiện diện của ngươi. Ngươi sẽ sống như vậy đến hết kiếp này, ngươi không có kiếp sau.” Thượng Quan Khiêm tiếp tục nói.
Từ khi những lời này được nói ra, Hạ Nhị Hà trở thành một con người thừa thải trên đời này, bất luận nam nữ già trẻ, bất luận chính hay tà, cho dù là người thiện lương nhất cũng không ưa nổi Hạ Nhị Hà, ngay cả loài vật cũng chán ghét nàng, bởi nàng đã bị cả thế giới vứt bỏ, nàng sẽ phải sống trong sự ghét bỏ đến hết kiếp này.
Lời nói ra, ngoại trừ Quân Hành Tuyệt ra thì tất cả mọi người trong đại điện đều sinh ra một loại cảm giác chán ghét đối với Hạ Nhị Hà, ngay cả Dự Quốc công vừa rồi còn ra sức bảo vệ Hạ Nhị Hà cũng chán ghét nàng, có loại cảm giác tiêu cực như muốn đánh nàng.
Hạ Nhị Hà quả thực không thể tin được, sao lại thế? Tại sao có thể như vậy?
“Lấy danh của ta.” Người bây giờ nói chuyện không phải Thượng Quan Khiêm mà là Quân Hành Tuyệt, nữ nhân này từng phản bội Khiêm mà còn không biết hối cải, Quân Hành Tuyệt sao có thể không góp thêm một tay, “Ngươi sẽ không chết dưới tay người khác, sẽ không chết vì bệnh tật, cho đến tận khi nào chúng ta cho phép ngươi đượcchết.” Đoạn này nghe như còn may mắn, nhưng lời kế tiếp phát ra lại làm cho Hạ Nhị Hà cả người rét run, “Trước khi kết thúc cuộc đời này, ngươi vẫn luôn thanh tỉnh mà sống, không điên cuồng, trong bệnh tật ngươi nhận hết thống khổ tra tấn, trước lằn ranh tử vong thì không ngừng giãy dụa, khi đau đớn ập tới, ngươi không có cách nào hôn mê, ngươi phải thanh tỉnh để nhận lấy hết thảy, những người ngươi từng xúc phạm sẽ trả đủ lại cho ngươi.” Quân Hành Tuyệt không thể để cho nữ nhân này có cơ hội được giải thoát, không để cho người khác giết nàng, hắn muốn nàng phải còn sống để chịu tội, Khiêm không cho nàng kiếp sau, vậy thì phải để cho nàng nhận mọi đau khổ trong kiếp này.
Thượng Quan Khiêm không phản đối, quả thật người đã điên thì không còn biết thống khổ là gì nữa rồi, chỉ có thanh tỉnh mới có thể biết thế nào là tuyệt vọng cùng thống khổ.
“Hoàng thượng.” Hạ Nhị Hà thật đau lòng, nàng dù sao cũng rất yêu Quân Hành Tuyệt, nhưng Quân Hành Tuyệt lại đối nàng như thế, tâm Hạ Nhị Hà sao có thể không đau, đau lòng tột đỉnh, giờ khắc này chính là bắt đầu cho nỗi tuyệt vọng của nàng, nhưng nàng sẽ phải thanh tỉnh thừa nhận hết thảy.
“Từ khoảnh khắc này về sau, người thân của ngươi sẽ quên mất ngươi là máu mủ của họ, bất luận ai nhắc tới họ cũng không thể nhớ được.” Thượng Quan Khiêm tiếp tục hạ trừng phạt cuối cùng lên Hạ Nhị Hà. Cho dù những người khác nói, bọn họ cũng sẽ lập tức quên.
Cái gì? Hạ Nhị Hà lúc nghe thấy thì không tin, Hạ Nhị Hà lập tức nhìn về phía Dự Quốc công.
Lúc ánh mắt Dự Quốc công nhìn thấy Hạ Nhị Hà như nhìn một người xa lạ, đứng lên, tự hỏi tại sao mình lại quỳ gối trước mặt Tín vương. Ông nhớ rõ hết thảy, nhớ rõ người quỳ trước mắt chính là Thục phi Hạ Nhị Hà, nhớ rõ hành động đại nghịch của nàng, nhớ rõ những lời Tín vương nói với nàng khiến nàng trở thành như thế này, điều duy nhất ông quên là nàng chính là nữ nhi mất tích nhiều năm của mình, trong trí nhớ của ông không hề có người nữ nhi này.
“Cha.. Cha.” Tiếng nói khô khốc già cả vang lên, mong muốn níu kéo một chút hi vọng.
“Cựu thần dưới gối chỉ có hai người con, không có nữ nhi, tiện tì ngươi không được nhận loạn quan hệ.” Dự Quốc công vừa rồi vẫn quan tâm không thôi tới Hạ Nhị Hà bây giờ lại chán ghét nhìn nàng mà nói, hoàn toàn là hai người khác biệt.
“Không, không, phụ thân, phụ thân, con là nữ nhi của người a, phải..” Hạ Nhị Hà muốn Dự Quốc công hiểu, không muốn, nàng không muốn như vậy, phụ thân cùng mẫu thân yêu thương nàng như vậy, nàng không muốn mất đi bọn họ, không, không thể đâu.
“Sư huynh, cầu ngươi, giết ta, giết ta đi. ” Hạ Nhị Hà nói ra quan hệ con cái với Dự Quốc công, đổi lấy chỉ là khuôn mặt lạnh lùng, Hạ Nhị Hà suy sụp hoàn toàn quỳ gối dưới chân Thượng Quan Khiêm, khóc lóc cầu xin.
“Khiêm, đi thôi.” Đá Hạ Nhị Hà ra, nữ nhân này sao có tư cách ở gần Khiêm của hắn thế chứ, phất tay một cái, thân ảnh Hạ Nhị Hà biến mất, nàng nên đi hưởng thụ quãng đời còn lại của nàng, cứ ở đây thì thật sự là chướng mắt.
Thượng Quan Khiêm xoay người, Quân Hành Tuyệt theo sát. Sau đó là Diêm La đuổi theo, An Thịnh cũng nhanh chóng phóng đi.
Trong đại điện chỉ còn lại các đại thần đang há hốc mồm. Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ dị rồi nha.
Một lúc lâu sau, người vốn đã có kinh nghiệm là Trấn vương thanh tỉnh đầu tiên, nói với các đại thần, “Chuyện Hoàng thượng cùng Tín vương ở ngoài cung không được nhiều lời, Hoàng thượng đã hạ lệnh cấm, nếu các ngươi không tin thì có thể thử xem.” Sau đó đi ra ngoài, chuyện Hoàng thượng cùng Tín vương, ông sẽ không xen vào nữa bởi vì ông không có thực lực mà quản, trên thế giới này, Hoàng thượng cùng Tín vương chính là ý trời.
Các đại thần hai mắt nhìn nhau, chuyện khác có thể để sau rồi chứng thật, nhưng chuyện Hoàng thượng cùng Tín vương lúc này thì rốt cuộc phải làm sao đây? Ngăn cản? Bọn họ có thể sao? Có năng lực sao? Nhìn thấy những chuyện vừa rồi, ai mà dám?
Không nói đại điện, ngay cả hậu cung cũng nhận được tin tức về Hoàng thượng và Tín vương.
“Không, không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.” Đức phi luôn đoan trang bây giờ lại thất thố đến mức đánh rơi tách trà lên y phục, khuôn mặt tái nhợt, không dám tin mà mở to hai mắt. Chuyện này sao có thể phát sinh với Hoàng thượng. Thích nam sắc, có thể, các triều đại trước cũng không phải chưa từng có, không ảnh hưởng đến toàn cục. Nam tử không thụ thai nên dù có dùng để chơi đùa cũng không để lại hậu quả gì, trong hậu nam sủng cũng không gây nổi sóng giỏ, nhưng đối tượng của Hoàng thượng lại là Tín vương, đó là thân huynh đệ của Hoàng thượng mà.
“Hoàng thượng bây giờ đang ở đâu?” Không, có lẽ là Hoàng thượng đang nói đùa thôi, Đức phi cố gắng trấn định lại.
“Đi lâm triều.” Cung nhân báo tin lập tức trả lời.
“Sau khi Hoàng thượng tan triều đã đi đâu, biết thì thông tri bản cung.” Đức phi cũng bất chấp việc không được tự tiện hỏi thăm hành tung Hoàng thượng, phân phó.
“Vâng” Nhận lấy tiền thưởng mà Đức phi đưa cho tỳ nữ ban cho. Cung nhân này vui vẻ rời khỏi. Hắn mặc kệ đại sự gì, chỉ có thứ đang nằm trên tay này mới là quan trọng nhất.
Cùng lúc đó ở chỗ Lệ phi, Lệ phi cũng đã nhận được tin tức.
Lệ phi đang cẩn thận chăm sóc cành hoa, vừa nghe cung nhân bẩm báo đã lỡ tay cắt mất luôn nhành hoa mới nhú được một chút.
“Ngươi đang nói mấy lời ngu xuẩn gì thế hả, ngươi cho là bản cung sẽ tin sao?” Chỉa cây kéo về hướng cung nhân tới báo tin, nhưng Lệ phi cũng không phải chỉ thẳng cây kéo về phía cung nhân đó mà chệch qua một chút, nhưng như vậy cũng đủ khiến cho cung nhân tới báo tin quỳ mà run không ngừng.
“Nô tài nói chính là thật, không dám lừa gạt nương nương.” Cung nhân không dám ngẩng đầu, úp sát đầu trên mặt đất đáp lời.
Lệ phi bắt đầu đi tới đi lui, sao có thể? Sao lại có thể? Sao loại chuyện này lại có thể xảy ra?
Tín vương kia nàng từng gặp qua một lần, quả thật là phong thái hơn người, một người khiêm tốn, khí chất ôn nhuận độc nhất vô nhị, quả thật thì những kẻ thích nam sắc sẽ mê muội trước người như vậy, nhưng Hoàng thượng rõ ràng là không thích mà? Vì sao lại như vậy? Hơn nữa Tín vương còn có quan hệ huyết thống với Hoàng thượng nữa?
Sắc mặt lệ phi thay đổi, bắt đầu từ khi nào? Từ lúc Tín vương xuất hiện, Hoàng thượng quả thật rất ít khi đến hậu cung, gần đây thì gần như là không đến nữa, là bởi vì Tín vương sao? Đúng rồi, còn có một đoạn thời gian, Hoàng thượng đột nhiên yêu thích những nữ tử dịu dàng, tựa như Thục phi, khiến cho nàng thật ghen tị, Hoàng thượng là bởi vì vậy mới có vài phần kính trọng với Tín vương đi? Hay là tại lúc Tín vương gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng đã mang loại tâm tư này, cho nên mới lấy các nàng làm vật thay thế? Hay là...
Lệ phi không rõ. Không, chuyện này nhất định phải giải quyết.
Lệ phi sửa sang lại dung nhan một chút, đi đến vườn ngự uyển của Đức phi.
Sau đó chuyện tương tự cũng xảy ra ở cung các tần phi khác, sau đó các nàng rất đồng lòng cùng nhau đi đến chỗ Đức phi – người có phẩm cấp và đức độ cao nhất nơi đây.
Một đám nữ nhân chen chúc cùng nhau. Thảo luận có, khóc nháo có, không thể tin được có.
“Được rồi, bản cung sẽ đến hỏi xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Đức phi xoa xoa thái dương đang bắt đầu đau đau, các nàng chẳng bao giờ biết im lặng một chút.
“Tỷ tỷ. Thần thiếp cũng đi.” Làm một trong tứ phi, Lệ phi cũng mở miệng. Sắc mặt của nàng rất không tốt.
“Cũng được.” Đức phi đồng ý.
Hai người gây nên sóng gió nơi thâm cung nội viện lại đang thảnh thơi hạ triều, trở lại tẩm điện, dùng qua ngọ thiện (cơm trưa), sau đó là tản bộ sau khi ăn.
Trong ngự hoa viên, lúc này hoa còn chưa nở, nhưng để làm cho nơi này đẹp hơn một chút, tên Quân Hành Tuyệt bốc đồng chẳng cần biết thứ gọi là mùa nữa, sửa chữa pháp tắc để cho trăm hoa nở ra.
Nụ hoa đủ màu sắc, dưới tác dụng của pháp tắc đã mặc kệ thời tiết mà nở bung ra, trong ngự hoa viên là một mảnh muôn hồng nghìn tía, đẹp không sao tả xiết. Khiến cho nhóm hạ nhân đi theo hầu hạ không thể tin được, đây, đây lại có chuyện gì vậy?
An Thịnh từng có kinh nghiệm nên lấy lại tinh thần đầu tiên, ai da, nhóm cung nhân cũng nhanh chóng đuổi theo hai người đã khuất dạng kia. Không được, về sau đối với chuyện bên người Hoàng thượng cùng Tín vương, mình nhất định không được kinh ngạc, hai người bọn họ không phải phàm nhân, bất luận làm cái gì, phát sinh cái gì cũng không nên kinh ngạc. Về sự thất thố của bản thân, An Thịnh rất không vừa lòng, tự nhủ thầm với bản thân trong lòng rằng sau này sẽ không như thế nữa.
Mà các nữ nhân tụ tập trong thâm cung cũng nhận được tin tức Hoàng thượng cùng Tín vương ở ngự hoa viên. Sau đó Đức phi cùng Lệ phi lập tức đi tới ngự hoa viên.
Hạ Nhị Hà không hiểu, Thượng Quan Khiêm cũng không cần nàng hiểu, nàng sẽ biết ngay thôi.
“Lấy danh của ta, đoạt đi thanh xuân của ngươi.” Ngay khi Thượng Quan Khiêm vừa dứt lời, gương mặt dịu dàng xinh đẹp của Hạ Nhị Hà già đi trông thấy, khuôn mặt khô khốc đầy những nếp nhăn, mái tóc đen nhánh hóa bạc, Hạ Nhị Hà không nhìn thấy mặt mình, nhưng nàng có thể thấy rõ cánh tay trở nên vàng khô, làn da nhăn lại, đó là cánh tay của một bà già.
Nhìn thấy biến hóa như vậy, các đại thần đều ngừng thở, người phải nhận lấy là Hạ Nhị Hà lại thét chói tai, không, không, nhưng lại không thể ngăn lại biến hóa này. “Ngươi... làm... cái gì?” Hạ Nhị Hà sợ hãi mở miệng, thanh âm của mình thật khô khốc khó nghe. Không, đây không phải sự thật, những chuyện này đều không phải là sự thật, Hạ Nhị Hà ra sức thuyết phục chính mình, nhưng vốn không thể thay đổi sự thật.
“Ngươi chỉ mất đi sự mỹ mạo của mình thôi, từ nay về sau, ngươi chỉ có thể sống trên đời với bộ dạng này.” Nụ cười của Thượng Quan Khiêm tựa như gió xuân, nhưng ở trong mắt Hạ Nhị Hà đó giống như nụ cười của loài ma quỷ.
Đối với một nữ nhân mà nói, mất đi mỹ mạo cùng tuổi thanh xuân chỉ trong chốc lát là chuyện còn tàn nhẫn hơn cả tử vong.
“Từ lúc này, ngươi sẽ bị tất cả mọi người trên đời chán ghét và vứt bỏ, mọi người sẽ theo bản năng chán ghét sự hiện diện của ngươi. Ngươi sẽ sống như vậy đến hết kiếp này, ngươi không có kiếp sau.” Thượng Quan Khiêm tiếp tục nói.
Từ khi những lời này được nói ra, Hạ Nhị Hà trở thành một con người thừa thải trên đời này, bất luận nam nữ già trẻ, bất luận chính hay tà, cho dù là người thiện lương nhất cũng không ưa nổi Hạ Nhị Hà, ngay cả loài vật cũng chán ghét nàng, bởi nàng đã bị cả thế giới vứt bỏ, nàng sẽ phải sống trong sự ghét bỏ đến hết kiếp này.
Lời nói ra, ngoại trừ Quân Hành Tuyệt ra thì tất cả mọi người trong đại điện đều sinh ra một loại cảm giác chán ghét đối với Hạ Nhị Hà, ngay cả Dự Quốc công vừa rồi còn ra sức bảo vệ Hạ Nhị Hà cũng chán ghét nàng, có loại cảm giác tiêu cực như muốn đánh nàng.
Hạ Nhị Hà quả thực không thể tin được, sao lại thế? Tại sao có thể như vậy?
“Lấy danh của ta.” Người bây giờ nói chuyện không phải Thượng Quan Khiêm mà là Quân Hành Tuyệt, nữ nhân này từng phản bội Khiêm mà còn không biết hối cải, Quân Hành Tuyệt sao có thể không góp thêm một tay, “Ngươi sẽ không chết dưới tay người khác, sẽ không chết vì bệnh tật, cho đến tận khi nào chúng ta cho phép ngươi đượcchết.” Đoạn này nghe như còn may mắn, nhưng lời kế tiếp phát ra lại làm cho Hạ Nhị Hà cả người rét run, “Trước khi kết thúc cuộc đời này, ngươi vẫn luôn thanh tỉnh mà sống, không điên cuồng, trong bệnh tật ngươi nhận hết thống khổ tra tấn, trước lằn ranh tử vong thì không ngừng giãy dụa, khi đau đớn ập tới, ngươi không có cách nào hôn mê, ngươi phải thanh tỉnh để nhận lấy hết thảy, những người ngươi từng xúc phạm sẽ trả đủ lại cho ngươi.” Quân Hành Tuyệt không thể để cho nữ nhân này có cơ hội được giải thoát, không để cho người khác giết nàng, hắn muốn nàng phải còn sống để chịu tội, Khiêm không cho nàng kiếp sau, vậy thì phải để cho nàng nhận mọi đau khổ trong kiếp này.
Thượng Quan Khiêm không phản đối, quả thật người đã điên thì không còn biết thống khổ là gì nữa rồi, chỉ có thanh tỉnh mới có thể biết thế nào là tuyệt vọng cùng thống khổ.
“Hoàng thượng.” Hạ Nhị Hà thật đau lòng, nàng dù sao cũng rất yêu Quân Hành Tuyệt, nhưng Quân Hành Tuyệt lại đối nàng như thế, tâm Hạ Nhị Hà sao có thể không đau, đau lòng tột đỉnh, giờ khắc này chính là bắt đầu cho nỗi tuyệt vọng của nàng, nhưng nàng sẽ phải thanh tỉnh thừa nhận hết thảy.
“Từ khoảnh khắc này về sau, người thân của ngươi sẽ quên mất ngươi là máu mủ của họ, bất luận ai nhắc tới họ cũng không thể nhớ được.” Thượng Quan Khiêm tiếp tục hạ trừng phạt cuối cùng lên Hạ Nhị Hà. Cho dù những người khác nói, bọn họ cũng sẽ lập tức quên.
Cái gì? Hạ Nhị Hà lúc nghe thấy thì không tin, Hạ Nhị Hà lập tức nhìn về phía Dự Quốc công.
Lúc ánh mắt Dự Quốc công nhìn thấy Hạ Nhị Hà như nhìn một người xa lạ, đứng lên, tự hỏi tại sao mình lại quỳ gối trước mặt Tín vương. Ông nhớ rõ hết thảy, nhớ rõ người quỳ trước mắt chính là Thục phi Hạ Nhị Hà, nhớ rõ hành động đại nghịch của nàng, nhớ rõ những lời Tín vương nói với nàng khiến nàng trở thành như thế này, điều duy nhất ông quên là nàng chính là nữ nhi mất tích nhiều năm của mình, trong trí nhớ của ông không hề có người nữ nhi này.
“Cha.. Cha.” Tiếng nói khô khốc già cả vang lên, mong muốn níu kéo một chút hi vọng.
“Cựu thần dưới gối chỉ có hai người con, không có nữ nhi, tiện tì ngươi không được nhận loạn quan hệ.” Dự Quốc công vừa rồi vẫn quan tâm không thôi tới Hạ Nhị Hà bây giờ lại chán ghét nhìn nàng mà nói, hoàn toàn là hai người khác biệt.
“Không, không, phụ thân, phụ thân, con là nữ nhi của người a, phải..” Hạ Nhị Hà muốn Dự Quốc công hiểu, không muốn, nàng không muốn như vậy, phụ thân cùng mẫu thân yêu thương nàng như vậy, nàng không muốn mất đi bọn họ, không, không thể đâu.
“Sư huynh, cầu ngươi, giết ta, giết ta đi. ” Hạ Nhị Hà nói ra quan hệ con cái với Dự Quốc công, đổi lấy chỉ là khuôn mặt lạnh lùng, Hạ Nhị Hà suy sụp hoàn toàn quỳ gối dưới chân Thượng Quan Khiêm, khóc lóc cầu xin.
“Khiêm, đi thôi.” Đá Hạ Nhị Hà ra, nữ nhân này sao có tư cách ở gần Khiêm của hắn thế chứ, phất tay một cái, thân ảnh Hạ Nhị Hà biến mất, nàng nên đi hưởng thụ quãng đời còn lại của nàng, cứ ở đây thì thật sự là chướng mắt.
Thượng Quan Khiêm xoay người, Quân Hành Tuyệt theo sát. Sau đó là Diêm La đuổi theo, An Thịnh cũng nhanh chóng phóng đi.
Trong đại điện chỉ còn lại các đại thần đang há hốc mồm. Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ dị rồi nha.
Một lúc lâu sau, người vốn đã có kinh nghiệm là Trấn vương thanh tỉnh đầu tiên, nói với các đại thần, “Chuyện Hoàng thượng cùng Tín vương ở ngoài cung không được nhiều lời, Hoàng thượng đã hạ lệnh cấm, nếu các ngươi không tin thì có thể thử xem.” Sau đó đi ra ngoài, chuyện Hoàng thượng cùng Tín vương, ông sẽ không xen vào nữa bởi vì ông không có thực lực mà quản, trên thế giới này, Hoàng thượng cùng Tín vương chính là ý trời.
Các đại thần hai mắt nhìn nhau, chuyện khác có thể để sau rồi chứng thật, nhưng chuyện Hoàng thượng cùng Tín vương lúc này thì rốt cuộc phải làm sao đây? Ngăn cản? Bọn họ có thể sao? Có năng lực sao? Nhìn thấy những chuyện vừa rồi, ai mà dám?
Không nói đại điện, ngay cả hậu cung cũng nhận được tin tức về Hoàng thượng và Tín vương.
“Không, không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.” Đức phi luôn đoan trang bây giờ lại thất thố đến mức đánh rơi tách trà lên y phục, khuôn mặt tái nhợt, không dám tin mà mở to hai mắt. Chuyện này sao có thể phát sinh với Hoàng thượng. Thích nam sắc, có thể, các triều đại trước cũng không phải chưa từng có, không ảnh hưởng đến toàn cục. Nam tử không thụ thai nên dù có dùng để chơi đùa cũng không để lại hậu quả gì, trong hậu nam sủng cũng không gây nổi sóng giỏ, nhưng đối tượng của Hoàng thượng lại là Tín vương, đó là thân huynh đệ của Hoàng thượng mà.
“Hoàng thượng bây giờ đang ở đâu?” Không, có lẽ là Hoàng thượng đang nói đùa thôi, Đức phi cố gắng trấn định lại.
“Đi lâm triều.” Cung nhân báo tin lập tức trả lời.
“Sau khi Hoàng thượng tan triều đã đi đâu, biết thì thông tri bản cung.” Đức phi cũng bất chấp việc không được tự tiện hỏi thăm hành tung Hoàng thượng, phân phó.
“Vâng” Nhận lấy tiền thưởng mà Đức phi đưa cho tỳ nữ ban cho. Cung nhân này vui vẻ rời khỏi. Hắn mặc kệ đại sự gì, chỉ có thứ đang nằm trên tay này mới là quan trọng nhất.
Cùng lúc đó ở chỗ Lệ phi, Lệ phi cũng đã nhận được tin tức.
Lệ phi đang cẩn thận chăm sóc cành hoa, vừa nghe cung nhân bẩm báo đã lỡ tay cắt mất luôn nhành hoa mới nhú được một chút.
“Ngươi đang nói mấy lời ngu xuẩn gì thế hả, ngươi cho là bản cung sẽ tin sao?” Chỉa cây kéo về hướng cung nhân tới báo tin, nhưng Lệ phi cũng không phải chỉ thẳng cây kéo về phía cung nhân đó mà chệch qua một chút, nhưng như vậy cũng đủ khiến cho cung nhân tới báo tin quỳ mà run không ngừng.
“Nô tài nói chính là thật, không dám lừa gạt nương nương.” Cung nhân không dám ngẩng đầu, úp sát đầu trên mặt đất đáp lời.
Lệ phi bắt đầu đi tới đi lui, sao có thể? Sao lại có thể? Sao loại chuyện này lại có thể xảy ra?
Tín vương kia nàng từng gặp qua một lần, quả thật là phong thái hơn người, một người khiêm tốn, khí chất ôn nhuận độc nhất vô nhị, quả thật thì những kẻ thích nam sắc sẽ mê muội trước người như vậy, nhưng Hoàng thượng rõ ràng là không thích mà? Vì sao lại như vậy? Hơn nữa Tín vương còn có quan hệ huyết thống với Hoàng thượng nữa?
Sắc mặt lệ phi thay đổi, bắt đầu từ khi nào? Từ lúc Tín vương xuất hiện, Hoàng thượng quả thật rất ít khi đến hậu cung, gần đây thì gần như là không đến nữa, là bởi vì Tín vương sao? Đúng rồi, còn có một đoạn thời gian, Hoàng thượng đột nhiên yêu thích những nữ tử dịu dàng, tựa như Thục phi, khiến cho nàng thật ghen tị, Hoàng thượng là bởi vì vậy mới có vài phần kính trọng với Tín vương đi? Hay là tại lúc Tín vương gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng đã mang loại tâm tư này, cho nên mới lấy các nàng làm vật thay thế? Hay là...
Lệ phi không rõ. Không, chuyện này nhất định phải giải quyết.
Lệ phi sửa sang lại dung nhan một chút, đi đến vườn ngự uyển của Đức phi.
Sau đó chuyện tương tự cũng xảy ra ở cung các tần phi khác, sau đó các nàng rất đồng lòng cùng nhau đi đến chỗ Đức phi – người có phẩm cấp và đức độ cao nhất nơi đây.
Một đám nữ nhân chen chúc cùng nhau. Thảo luận có, khóc nháo có, không thể tin được có.
“Được rồi, bản cung sẽ đến hỏi xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Đức phi xoa xoa thái dương đang bắt đầu đau đau, các nàng chẳng bao giờ biết im lặng một chút.
“Tỷ tỷ. Thần thiếp cũng đi.” Làm một trong tứ phi, Lệ phi cũng mở miệng. Sắc mặt của nàng rất không tốt.
“Cũng được.” Đức phi đồng ý.
Hai người gây nên sóng gió nơi thâm cung nội viện lại đang thảnh thơi hạ triều, trở lại tẩm điện, dùng qua ngọ thiện (cơm trưa), sau đó là tản bộ sau khi ăn.
Trong ngự hoa viên, lúc này hoa còn chưa nở, nhưng để làm cho nơi này đẹp hơn một chút, tên Quân Hành Tuyệt bốc đồng chẳng cần biết thứ gọi là mùa nữa, sửa chữa pháp tắc để cho trăm hoa nở ra.
Nụ hoa đủ màu sắc, dưới tác dụng của pháp tắc đã mặc kệ thời tiết mà nở bung ra, trong ngự hoa viên là một mảnh muôn hồng nghìn tía, đẹp không sao tả xiết. Khiến cho nhóm hạ nhân đi theo hầu hạ không thể tin được, đây, đây lại có chuyện gì vậy?
An Thịnh từng có kinh nghiệm nên lấy lại tinh thần đầu tiên, ai da, nhóm cung nhân cũng nhanh chóng đuổi theo hai người đã khuất dạng kia. Không được, về sau đối với chuyện bên người Hoàng thượng cùng Tín vương, mình nhất định không được kinh ngạc, hai người bọn họ không phải phàm nhân, bất luận làm cái gì, phát sinh cái gì cũng không nên kinh ngạc. Về sự thất thố của bản thân, An Thịnh rất không vừa lòng, tự nhủ thầm với bản thân trong lòng rằng sau này sẽ không như thế nữa.
Mà các nữ nhân tụ tập trong thâm cung cũng nhận được tin tức Hoàng thượng cùng Tín vương ở ngự hoa viên. Sau đó Đức phi cùng Lệ phi lập tức đi tới ngự hoa viên.
/136
|