Dịch: CP88
***
Có câu thế này ‘khi buông cung thì chẳng còn cách nào lấy mũi tên trở lại’.
Thuần Vu Duy ngồi bên bể bơi tán gẫu với người dạy vũ đạo cho Ung Khả, giọng trầm thấp hòa nhã: “XXX chúng ta làm nghề này, chính là khi buông cung thì chẳng còn cách nào lấy mũi tên trở lại.”
Đồng Đồng ngồi cạnh tôi muốn nói lại thôi. Bởi vì khi ấy công tác chuẩn bị đã gần như hoàn thành rồi, chỉ còn chờ Ung Khả hóa trang nữa thôi, mọi người có thể có chút thời gian nói chuyện phiếm, tôi hỏi Đồng Đồng làm sao, cô ấy suy nghĩ mãi mới lặng lẽ đi đến gần ghé vào tai: “Chị gái Ninh Trí Viễn từ Pháp bay về nước, nghe nói là đi công tác ở thành phố S. Tối qua sang đây thăm Ninh thiếu, lại vừa vặn gặp em......”
Tôi ra hiệu kêu cô ấy tiếp tục nói.
Cô ấy hơi liếc một cái về phía Thuần Vu Duy, thanh âm giảm đến thấp không thể thấp hơn, một tay còn che miệng: “Chị chắc không biết, chị gái Ninh thiếu...... với Ninh thiếu gần như giống nhau như đúc.
Tôi: “A?”
Đồng Đồng sốt ruột nói: “Chị không hiểu à, không phải nói Duy thiếu điên cuồng mê luyến chị gái của Ninh thiếu, trước đây thất tình mỗi ngày đều trầm luân trong rượu sao? Nhưng chị gái Ninh thiếu với anh ấy lớn lên lại giống nhau như vậy......”
Tôi cuối cùng cũng rõ ràng, kinh hãi đến biến sắc: “...... Không đến nỗi chứ?”
Đồng Đồng làm vẻ mặt cao thâm khó dò nói cái này khó nói lắm. Hai chúng tôi đang nói chuyện thì Ninh Trí Viễn đi kiểm tra ánh sáng về, mái tóc ướt nhẹp bước về phía này: “Đang nói chuyện gì vậy?”
Chúng tôi nhanh chóng ngậm miệng lại.
Ninh Trí Viễn lại nhìn Thuần Vu Duy đứng cách đó không xa, tiếp tục giũ nước trên tóc hỏi chúng tôi: “Anh ta ở đây cũng chẳng làm được cái việc gì. Có cần em đuổi quách anh ta đi không? Lần nào đến cũng trêu ghẹo mấy nữ nhân viên của chúng ta, quả thật là ảnh hưởng rất lớn đến công việc.”
Tôi nói: “Không ảnh hưởng, không ảnh hưởng.” Lại nhìn Đồng Đồng, Đồng Đồng lập tức nói: “Duy thiếu có thể khuấy động tinh thần của mọi người, anh nhìn thành quả mấy ngày nay của anh ấy xem, đều tốt vô cùng, bảo đảm vẫn dùng tốt, nên là vẫn cần anh ấy ở đây, anh ấy đã muốn đi cùng anh như vậy...... Chúng ta không thể làm phụ lòng của người ta như vậy đúng chứ.” Nói xong còn nhìn Ninh Trí Viễn cười to một cái.
Tôi vỗ vỗ vai Đồng Đồng, Ninh Trí Viễn híp mắt nhìn chúng tôi đang nháy mắt cho nhau, sau đó quay đi lấy máy ảnh, tay vẫn còn giũ giũ nước trên tóc.
Ung Khả diện váy áo rực rỡ đi ra, hiện tại là bảy rưỡi sáng, ánh nắng cũng chỉ mới chiếu xuống không lâu, xuyên qua tầng mây phủ kín nửa vách núi. Nước hồ phản chiếu từng đường nét của ngọn núi, đồng thời lại được phủ bởi một lớp ánh nắng vàng kim khiến cho nó càng trở nên sinh động. Dùng ánh sáng đó để chụp ảnh ở độ sâu ba mét so với mặt nước tuy là vẫn cần bù thêm ánh sáng nhưng hẳn vẫn sẽ có thể cho ra một bộ ảnh gần như là hoàn mỹ rồi.
Ninh Trí Viễn dẫn theo trợ lý mới Daniel từ văn phòng cậu ta cùng đi kiểm tra ánh sáng, chúng tôi mặc bảo hộ đầy đủ đứng một bên bàn bạc xem góc chụp nào tốt nhất, cùng với đến thời điểm nào thì nên bù thêm ánh sáng. Lúc này nếu như Ung Khả qua đây thì có lẽ sẽ bớt đi được một việc, có thể không phải nhắc lại với cô ta kế hoạch chọn góc độ chụp ảnh. Nhưng cô ta đứng cách đó mười bước nhìn xung quanh một hồi lâu, nhìn qua không có vẻ gì là muốn đi qua đây.
Chụp ảnh đã gần được một tuần, chỉ cần thêm một ngày có nắng nữa là công đoạn chụp ảnh này gần như là đã hoàn toàn xong xuôi. Nếu như Ung Khả không nổi nóng thì chúng tôi có lẽ sẽ kết thúc được sớm hơn một chút.
Từ sau lần ở tọa đàm hai chúng tôi đối đầu nhau, gần một tuần nay Ung Khả giở đủ chiêu trò, đầu tiên là cố ý bỏ qua thời gian chụp ảnh khiến cho Đồng Đồng phát điên, sau đó mỗi lần chụp ảnh đều phải từ 3 giờ đi khắp nơi tìm người, may là Mộc Sơn không lớn nên mới có thể tìm được. Nhưng thật vất vả mới mang được người đến phim trường, mặc quần áo tử tế, hóa trang xong, Ung tiểu thư nhất định không chịu phối hợp chụp ảnh, tình hình trở nên vô cùng kì dị, điều này đến cả Ada cũng phải cảm thấy ngạc nhiên. Một lần nghỉ trưa nào đó tôi còn ngẫu nhiên nghe được Ada khuyên nhủ cô ta: “Nhiếp thiếu ngày nào cũng ở đây, cậu đừng khiến anh ấy cảm thấy cậu tính khí trẻ con như vậy chứ, này ấu trĩ đến mức nào, Coco lúc trước cậu có bao giờ như vậy đâu.” Ung Khả phản ứng rất đậm chất Ung Khả: “Gì mà ngày nào cũng giả bộ cùng vợ mới cưới dính liền như sam chứ, anh ta chính là cố ý chọc giận tớ.” Ada thở dài: “Cậu như vậy...... như vậy...... Ôi, đừng quên chỗ này còn có kẻ thích đâm chọc, sẽ lấy đó mà bắt bí cậu, đừng để cho cô ta nắm được nhược điểm của chúng ta Coco.” Ung Khả vẫn phản ứng lại đậm chất Ung Khả như cũ: “Cô ta còn đổi được tớ nữa sao?”
Đồng Đồng lúc ấy cũng đứng bên cạnh tôi, nhìn có vẻ như muốn chạy ra đánh cho cô ta một trận rồi, lẩm bẩm gì mà quả thực là không thể yêu thương nổi. Còn tôi đối với việc này thái độ vẫn tương đối lạc quan, đêm đó liền gọi điện cho đại tiểu thư trong giới diễn viên, tiểu hoa đán Tạ Minh Thiên, người đã từng đoạt huy chương vàng bơi lội, hỏi cô ấy có muốn đến Mộc Sơn một chuyến giúp kẻ bất tài là tôi chụp một bộ ảnh chân dung dưới nước hay không, bởi vì Ung Khả gần đây bệnh ngôi sao quá nặng thành ra tôi có một ngày rảnh rỗi không có việc gì làm. Tạ tiểu thư đã sớm muốn chụp một bộ ảnh chân dung dưới nước nghe vậy thì mừng như điên, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã chạy đến. Bởi vì Ung Khả lại đến muộn, chuyên gia trang điểm và phụ trách trang phục ngồi rảnh rồi không có việc gì làm đều chạy cả đến giúp Tạ Minh Thiên hóa trang. Chúng tôi chụp được một nửa thì Ung Khả mới ung dung đi đến. Đến gần hồ thì chúng tôi cũng vừa chụp xong, gặp Tạ Minh Thiên từ trong hồ đi ra nhiệt tình cám ơn tôi, còn cám ơn cả một lượt nhân viên, vẻ mặt Ada lúc này đã có thể so với đêm đen rồi. Tạ Minh Thiên thu xếp công việc bớt chút thời giờ đến một chuyến đã tạo ra một thành quả phi thường rõ rệt. Ngày hôm sau, công việc của chúng tôi đã có thể theo được tiến độ bình thường.
Sau lần đó Ung Khả tuy rằng đã bớt đi không ít cái tính khí khó chịu nhưng có có cơ hội thì cô ta vẫn luôn tận dụng, chủ yếu là hi vọng tôi không thoải mái, thí dụ như ngày hôm nay chẳng hạn, căn bản là không tạo ra ảnh hưởng gì lớn nhưng cũng gây khó chịu cho mọi người không hề ít, mọi người thấy tôi nhịn, cũng đành nhịn theo. Đồng Đồng còn rất biết tự an ủi: “Dù sao cũng hơn là phục vụ ngài cá heo lưng gù, khoanh vùng rồi lại chờ đợi, chờ đến mấy ngày trời, không biết đến bao giờ mới xuất hiện, Ung Khả cô ta mỗi ngày đến có thể đúng giờ xuất hiện là quá tốt rồi phải không?” Ninh Trí Viễn đại biểu cho những người bị con cá đó dặt vặt cảm thấy cô ấy nói vô cùng có đạo lý, liên tục gật đầu.
Vì công việc mà mấy ngày hôm nay chúng tôi hoạt động trong không gian phi thường chật hẹp, cơ bản là quanh quẩn quanh cái hồ bơi thiên nhiên sau biệt thự này. Thiết kế cho bể bơi Mộc Sơn lần này là mời một kiến trúc sư trẻ tuổi am hiểu tạo hình y sơn. Bể bơi này có ba mặt núi vây quanh, men theo vách núi dựng lên một vòng hành lang theo kiến trúc của nền văn minh Maya, nối liền với hoa viên của biệt thự. Cuối hành lang dựng một chòi nghỉ lớn mà rộng rãi, bên cạnh có cây vân tùng um tùm, liếc mắt nhìn qua rất tự nhiên lại có phong vị, giờ nghiền ngẫm kỹ mới thấy quả thật là đã tốn kém không ít.
Nhiếp Diệc không có việc gì bận sẽ từ hoa viên đi tới đây, trên bệ đá ngồi một lúc xem chúng tôi quay chụp. Bởi vì hiện tại là thời gian hắn nghỉ ngơi nên thời gian không có việc cũng chiếm đa số, đa số thời gian tôi chụp ảnh đều có thể liếc thấy hắn ngồi chỗ đó. Chúng tôi ở phía trước quay chụp, hắn ngồi bệ đá đợi, thi thoảng Cố cửu ở sát vách cũng sẽ đến tìm hắn chơi cờ, trợ lý Chử cũng sẽ thi thoảng xuất hiện báo cáo gì đó, hiếm hoi lắm còn có thể mang đến một hai vị khách hoặc một vài nhân viên nữa; khi không có ai đến thì sẽ thấy hắn ngồi đó đọc sách hoặc cầm mấy tập tài liệu gạch gạch viết viết cái gì đó.
Khang Tố La tuy rằng đã triệt để hoàn thành công tác cố vấn, nhưng rảnh rỗi vẫn sẽ qua đây xem trò vui. Chính là một ngày sau khi mời Tạ Minh Thiên đến thăm Mộc Sơn, giữa trưa Khang nhị mò tới, nhìn thấy Nhiếp Diệc ngồi đó, một bộ dáng người già dưỡng lão thì chậc lưỡi: “Bồ xem, chẳng cần biết có những thứ khác hay không, chỉ có ăn sạch mới là hữu hiệu nhất, mình cảm thấy Nhiếp Diệc hiện tại đã khá là mê luyến bồ, bồ đi đâu hắn đều theo, bồ làm việc hắn cũng ngồi một bên xem.”
Tôi liếc Nhiếp Diệc cách đó không xa đang cúi đầu viết viết vẽ vẽ cái gì đó một cái, thành thật nói với Khang Tố La: “Không gạt bồ Khang Rock tiểu thư, lúc đầu mình cũng nghĩ giống hệt như vậy, nhưng sau đó đi hỏi vú Lâm, vú Lâm nói hắn mỗi lần về Mộc Sơn đều sẽ thích ngồi ở đó.”
Khang Rock trầm mặc năm giây, an ủi tôi: “Không nên nản lòng a, không phải cũng đã ăn sạch rồi sao? Lúc trước chúng ta còn không nghĩ tới có ngày bồ có thể chiếm tiện nghi của bác sĩ Nhiếp mà, bây giờ tiến được đến giai đoạn này không phải là quá kỳ diệu rồi sao?”
Tôi lẩm bẩm nói: “Đúng vậy đó, thuận thế mà mần thêm mấy lần nữa mới là mục tiêu cần quan tâm nhất hiện tại.”
Mắt Khang Tố La bỗng nhiên mở lớn: “Bồ nói như vậy, vậy là sau lần đó không phải là hai người...... hai người......?” Cô ấy chăm chú quan sát tôi: “Hai người không làm gì nữa?”
Tôi nói: “A, không phải vậy đâu.”
Khang Tố La: “Vậy còn nằm chung giường không?”
Tôi trả lời: “Còn nha.”
Khang Tố La nói: “Ôm không?”
Tôi đáp: “Có a.”
Khang Tố La hỏi: “Hôn thì sao?”
Tôi đáp: “Có.”
Khang Tố La hỏi dồn: “Bình thường có thể hôn bao lâu? Tới một phút không?”
Tôi: “Bồ muốn chết à?”
Khang Tố La liền đỏ mặt nói: “Ặc, xin lỗi nha, mình thấy bồ trả lời thoải mái như vậy còn tưởng là cái gì cũng hỏi được cơ.” Sau đó lập tức an ủi tôi: “Không sao không sao đâu, bồ xem bồ xem, mấy ngày nay bồ làm việc vất vả như vậy, hắn không thể nào đến đêm lại khiến bồ mệt nhọc được, đoán chừng là xót thay cho bồ đó à.” Không biết nghĩ đến cái gì, mặt bỗng nhiên đanh lại: “Có điều cũng có khả năng......” Cô ấy trong lòng run sợ hỏi tôi: “Có phải vì tối ấy bồ biểu hiện quá kém?” (bát bát: ~O.O~)
Tôi phun ra ngụm nước chanh muối vừa mới uống được, vừa vặn phun lên mặt Ninh Trí Viễn vừa đi đến, Ninh Trí Viễn không phản ứng lại, để nguyên gương mặt đầy nước chanh muối hỏi tôi: “Ung Khả nói đầu hơi nhức, muốn nghỉ ngơi 20 phút, xử lý thế nào đây chị Phi Phi?” Đồng Đồng đi bên cạnh nổi lên tình mẫu tử dạt dào dùng tay áo giúp Ninh Trí Viễn lau mặt, cau mày nói: “Em thật không thể hiểu được, Nhiếp thiếu còn đang ở đây đợi đây, cô ta chẳng lẽ không muốn trước mặt Nhiếp thiếu biểu hiện thật tốt sao, thế nào vẫn cứ thói cũ sinh sự?!”
Khang Tố La cười nói: “Đại tiểu thư kiêu căng phách lối, bệnh ung thư công chúa giai đoạn cuối rồi, chị cảm thấy Ung Khả kia chính là không đem chị Phi Phi của các em để vào trong mắt, ở trong thế giới của cô ta chỉ có cô ta và Nhiếp Diệc tương thân tương ái thôi.”
Đồng Đồng lần nữa cảm thấy chán ghét tột bậc mà cau mày, Ninh Trí Viễn lau nốt giọt nước cuối cùng trên mặt, trong lòng tôi không yên nói: “Được rồi, mọi người nghỉ giải lao 20 phút đi.”
Thừa dịp hai người bọn họ đi xa, chúng tôi ngay lập tức tiếp tục chủ đề vừa rồi, tôi nói: “Không đến nỗi chứ, mình nhớ buổi tối hôm ấy mình biểu hiện vô cùng tốt mà.” (bát bát: *toát mồ hôi* tự tin quá là không tốt con gái à. Với lại Tạ thiếu nói chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài con còn nhớ hay không? =.=!)
Khang Tố La cười hề hề, vận dụng hết khả năng bát quái của mình lại: “Vậy sao? Bồ biểu hiện như thế nào?”
Tôi: “Bồ muốn chết?”
(?)
Trong lúc làm việc tôi bình thường không nghĩ quá nhiều chuyện riêng, dù nhận thấy chuyện này vô cùng quan trọng nhưng sau khi tán gẫu xong với Khang Tố La, quay trở lại công việc lập tức bị ném sang một bên, hết sức chuyên chú với máy ảnh trong tay. Sau hai ngày vội vã chạy qua chạy lại, cũng đã đến lúc sắp kết thúc công việc rồi.
Lần này chụp ảnh bởi vì chỉ cần đến ánh nắng buổi sáng sớm, bởi vậy ước chừng mười giờ sáng đã có thể kết thúc công việc, mọi người nhanh chóng trở về ngủ bù, Hứa Thư Nhiên mang theo tổ làm phim bàn giao công việc ——- hiếm thấy có ngày tôi kết thúc công việc sớm, thường ngày không dùng được phông trong nước lên sân khấu, liền chạy đến quay chụp lưu trữ lại một chút.
Nhiếp Diệc khi ấy đang chơi cờ với Cố Ẩn trên thềm đá. Đằng sau có mấy người công nhân đã mặc sẵn quần áo bảo hộ và chuẩn bị hoàn tất hệ thống cấp nước. Nửa giờ sau tôi thay quần áo, từ trong phòng thay đồ đi ra, tay cầm khăn lau tóc, phát hiện cờ trên bàn đã thay đổi ván mới. Không biết trận vừa rồi cuối cùng Cố Ẩn là thắng hay thua, mà lúc này Hứa Thư Nhiên ngồi ở vị trí của Cố Ẩn, bên cạnh còn có một người mặc âu phục ngồi, ba người đang trò chuyện gì đó. Nhiếp Diệc nghiêng đầu nhìn thấy tôi, nhíu nhíu mày. Tôi lập tức hiểu vẻ mặt sâu xa này của hắn là thế nào, vội vàng nói: “A, làm khô tóc đã.” Vừa nói vừa lau tóc vừa lui lại, hắn cười cười, không nói gì.
Hứa Thư Nhiên và người mặc âu phục bên cạnh cũng ngẩng đầu, trong lúc vô tình nhìn người mặc âu phục kia liền thấy người đó đang nghi ngờ nhìn tôi, vẻ mặt như có chút kinh ngạc. Tôi đứng ở một bên lau tóc nghĩ đến ba giây đồng hồ, người kia nhìn tầm hai tám hai chín, so với Hứa Thư Nhiên chững chạc hơn một chút, mặt mày sáng sủa, tôi không nhớ là biết anh ta hay từng gặp anh ta hay chưa.
Tóc được sấy khô, lúc trở ra lại mang máng nghe thấy người đó lười biếng nói: “...... Hai người lần này cộng sự, chính là có thể cận thủy lâu thai(*) như vậy, nhất định phải nhân......” Lại bị Hứa Thư Nhiên ngắt lời: “Hà Du cậu nói nhăng nói cuội gì đó?”
(*) thành ngữ ‘cận thủy lâu thai’, đại ý là bởi vị trí gần nhau mà được ưu tiên cơ hội.
Hứa Thư Nhiên là người đào hoa, dù là đã có một cô bạn gái cố định nhưng những người quen thuộc với anh ta không ai thấy nếu như giữa chừng có một vài khúc dạo ngắn là không thể cả. Công tử đào hoa so với nhưng người bình thường trên thế giới này chính là luôn buông thả tự do hơn một chút.
Hai người bọn họ nói chuyện rôm rả, Nhiếp Diệc cúi đầu ngồi đó uống trà tựa như không quá cảm thấy hứng thú, người kia a một tiếng, còn trừng mắt tỏ vẻ không hiểu. Bình thường Nhiếp Diệc tiếp khách không cần tôi đến tiếp đãi. Nhưng đột nhiên nhớ đến phải nhớ Hứa Thư Nhiên sắp xếp cho tổ chúng tôi thời gian này nọ, lại hiếm có cơ hội gặp được, lại nhìn bọn họ, đoán chừng cũng không phải tán gẫu cái gì liên quan đến công việc liền đi thẳng đến chỗ Hứa Thư Nhiên, lịch sự nói xin lỗi rồi nói Hứa Thư Nhiên ra bên cạnh nói chuyện một chút.
Bàn bạc xong xuôi với Hứa Thư Nhiên, đang muốn rời đi thì lại nghe được người kia gọi: “Hắc, tiểu sư muội, không tới ngồi một chút đã đi luôn rồi sao?”
Tôi sửng sốt thật lâu, nói: “Tiểu sư muội? Ai cơ?”
Hứa Thư Nhiên ngồi xuống ghế mây, nhìn tôi ngơ ngác thì giải thích: “Hà Du tốt nghiệp khoa y trường đại học S, là đồng học với cô, lần này bay về đây tìm Nhiếp thiếu bàn chuyện công việc, chúng tôi cũng là tình cờ chạm mặt nhau.”
Hà Du đá anh ta một cước: “Chẳng lẽ cậu không phải đồng học của em ấy?”Quay đầu hướng về phía tôi: “Không nghĩ tới tiểu sư muội em lại cộng tác với Sách Nhiên.” Lại nhìn Nhiếp Diệc: “Càng không nghĩ tới có thể tại nơi của Nhiếp thiếu gặp được hai người, đúng là duyên phận.” (bát bát: tính nẫng tay trên vợ người ta đấy à mài? =.=!)
Dù là đồng học nhưng tôi vẫn không làm sao nghĩ thông suốt vì sao cái người tên Hà Du này có thể nhận ra mình. Liếc thấy Nhiếp Diệc lấy một chén trà mới rồi rót trà vào, tôi liền đi qua bọn họ ngồi xuống cạnh hắn đáp lại Hà Du: “Kỳ thực đã là lần thứ hai cộng tác với Hứa đạo diễn rồi.” Tay bóc mấy quả nho trên đĩa trái cây.
Hà Du cười đến cao thâm khó dò: “Nghe Sách Nhiên nói lần này hai người chỉ là có hạng mục hợp tác, chỉ là em không cân nhắc một chút đến việc hợp tác lâu dài với tổ của Sách Nhiên sao?”
Tôi là một nhiếp ảnh gia hải dương, với một đạo diễn phim thì có cái gì mà hợp tác, lẽ nào Hứa Thư Nhiên sau này sẽ quay loại phim gì ở biển sao, nhưng dĩ nhiên là không thể hỏi thẳng như vậy, tôi vừa lột nho vừa tiếp tục đáp lại anh ta: “Tôi làm sao dám hợp tác với Hứa đạo diễn chứ.”
Hà Du như thể vô cùng hứng thú với chủ đề này: “Có gì mà không dám, Sách Nhiên nhà chúng tôi thời đại học rất thích mấy thứ tranh ảnh nghệ thuật, còn sưu tầm rất nhiều bộ ảnh của em đấy, hợp tác...... ”
Hứa Thư Nhiên đột nhiên gọi tên anh ta: “Hà Du.”
Nhiếp Diệc ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ một chút. (bát bát: chua chua chua chua chua)
***
Có câu thế này ‘khi buông cung thì chẳng còn cách nào lấy mũi tên trở lại’.
Thuần Vu Duy ngồi bên bể bơi tán gẫu với người dạy vũ đạo cho Ung Khả, giọng trầm thấp hòa nhã: “XXX chúng ta làm nghề này, chính là khi buông cung thì chẳng còn cách nào lấy mũi tên trở lại.”
Đồng Đồng ngồi cạnh tôi muốn nói lại thôi. Bởi vì khi ấy công tác chuẩn bị đã gần như hoàn thành rồi, chỉ còn chờ Ung Khả hóa trang nữa thôi, mọi người có thể có chút thời gian nói chuyện phiếm, tôi hỏi Đồng Đồng làm sao, cô ấy suy nghĩ mãi mới lặng lẽ đi đến gần ghé vào tai: “Chị gái Ninh Trí Viễn từ Pháp bay về nước, nghe nói là đi công tác ở thành phố S. Tối qua sang đây thăm Ninh thiếu, lại vừa vặn gặp em......”
Tôi ra hiệu kêu cô ấy tiếp tục nói.
Cô ấy hơi liếc một cái về phía Thuần Vu Duy, thanh âm giảm đến thấp không thể thấp hơn, một tay còn che miệng: “Chị chắc không biết, chị gái Ninh thiếu...... với Ninh thiếu gần như giống nhau như đúc.
Tôi: “A?”
Đồng Đồng sốt ruột nói: “Chị không hiểu à, không phải nói Duy thiếu điên cuồng mê luyến chị gái của Ninh thiếu, trước đây thất tình mỗi ngày đều trầm luân trong rượu sao? Nhưng chị gái Ninh thiếu với anh ấy lớn lên lại giống nhau như vậy......”
Tôi cuối cùng cũng rõ ràng, kinh hãi đến biến sắc: “...... Không đến nỗi chứ?”
Đồng Đồng làm vẻ mặt cao thâm khó dò nói cái này khó nói lắm. Hai chúng tôi đang nói chuyện thì Ninh Trí Viễn đi kiểm tra ánh sáng về, mái tóc ướt nhẹp bước về phía này: “Đang nói chuyện gì vậy?”
Chúng tôi nhanh chóng ngậm miệng lại.
Ninh Trí Viễn lại nhìn Thuần Vu Duy đứng cách đó không xa, tiếp tục giũ nước trên tóc hỏi chúng tôi: “Anh ta ở đây cũng chẳng làm được cái việc gì. Có cần em đuổi quách anh ta đi không? Lần nào đến cũng trêu ghẹo mấy nữ nhân viên của chúng ta, quả thật là ảnh hưởng rất lớn đến công việc.”
Tôi nói: “Không ảnh hưởng, không ảnh hưởng.” Lại nhìn Đồng Đồng, Đồng Đồng lập tức nói: “Duy thiếu có thể khuấy động tinh thần của mọi người, anh nhìn thành quả mấy ngày nay của anh ấy xem, đều tốt vô cùng, bảo đảm vẫn dùng tốt, nên là vẫn cần anh ấy ở đây, anh ấy đã muốn đi cùng anh như vậy...... Chúng ta không thể làm phụ lòng của người ta như vậy đúng chứ.” Nói xong còn nhìn Ninh Trí Viễn cười to một cái.
Tôi vỗ vỗ vai Đồng Đồng, Ninh Trí Viễn híp mắt nhìn chúng tôi đang nháy mắt cho nhau, sau đó quay đi lấy máy ảnh, tay vẫn còn giũ giũ nước trên tóc.
Ung Khả diện váy áo rực rỡ đi ra, hiện tại là bảy rưỡi sáng, ánh nắng cũng chỉ mới chiếu xuống không lâu, xuyên qua tầng mây phủ kín nửa vách núi. Nước hồ phản chiếu từng đường nét của ngọn núi, đồng thời lại được phủ bởi một lớp ánh nắng vàng kim khiến cho nó càng trở nên sinh động. Dùng ánh sáng đó để chụp ảnh ở độ sâu ba mét so với mặt nước tuy là vẫn cần bù thêm ánh sáng nhưng hẳn vẫn sẽ có thể cho ra một bộ ảnh gần như là hoàn mỹ rồi.
Ninh Trí Viễn dẫn theo trợ lý mới Daniel từ văn phòng cậu ta cùng đi kiểm tra ánh sáng, chúng tôi mặc bảo hộ đầy đủ đứng một bên bàn bạc xem góc chụp nào tốt nhất, cùng với đến thời điểm nào thì nên bù thêm ánh sáng. Lúc này nếu như Ung Khả qua đây thì có lẽ sẽ bớt đi được một việc, có thể không phải nhắc lại với cô ta kế hoạch chọn góc độ chụp ảnh. Nhưng cô ta đứng cách đó mười bước nhìn xung quanh một hồi lâu, nhìn qua không có vẻ gì là muốn đi qua đây.
Chụp ảnh đã gần được một tuần, chỉ cần thêm một ngày có nắng nữa là công đoạn chụp ảnh này gần như là đã hoàn toàn xong xuôi. Nếu như Ung Khả không nổi nóng thì chúng tôi có lẽ sẽ kết thúc được sớm hơn một chút.
Từ sau lần ở tọa đàm hai chúng tôi đối đầu nhau, gần một tuần nay Ung Khả giở đủ chiêu trò, đầu tiên là cố ý bỏ qua thời gian chụp ảnh khiến cho Đồng Đồng phát điên, sau đó mỗi lần chụp ảnh đều phải từ 3 giờ đi khắp nơi tìm người, may là Mộc Sơn không lớn nên mới có thể tìm được. Nhưng thật vất vả mới mang được người đến phim trường, mặc quần áo tử tế, hóa trang xong, Ung tiểu thư nhất định không chịu phối hợp chụp ảnh, tình hình trở nên vô cùng kì dị, điều này đến cả Ada cũng phải cảm thấy ngạc nhiên. Một lần nghỉ trưa nào đó tôi còn ngẫu nhiên nghe được Ada khuyên nhủ cô ta: “Nhiếp thiếu ngày nào cũng ở đây, cậu đừng khiến anh ấy cảm thấy cậu tính khí trẻ con như vậy chứ, này ấu trĩ đến mức nào, Coco lúc trước cậu có bao giờ như vậy đâu.” Ung Khả phản ứng rất đậm chất Ung Khả: “Gì mà ngày nào cũng giả bộ cùng vợ mới cưới dính liền như sam chứ, anh ta chính là cố ý chọc giận tớ.” Ada thở dài: “Cậu như vậy...... như vậy...... Ôi, đừng quên chỗ này còn có kẻ thích đâm chọc, sẽ lấy đó mà bắt bí cậu, đừng để cho cô ta nắm được nhược điểm của chúng ta Coco.” Ung Khả vẫn phản ứng lại đậm chất Ung Khả như cũ: “Cô ta còn đổi được tớ nữa sao?”
Đồng Đồng lúc ấy cũng đứng bên cạnh tôi, nhìn có vẻ như muốn chạy ra đánh cho cô ta một trận rồi, lẩm bẩm gì mà quả thực là không thể yêu thương nổi. Còn tôi đối với việc này thái độ vẫn tương đối lạc quan, đêm đó liền gọi điện cho đại tiểu thư trong giới diễn viên, tiểu hoa đán Tạ Minh Thiên, người đã từng đoạt huy chương vàng bơi lội, hỏi cô ấy có muốn đến Mộc Sơn một chuyến giúp kẻ bất tài là tôi chụp một bộ ảnh chân dung dưới nước hay không, bởi vì Ung Khả gần đây bệnh ngôi sao quá nặng thành ra tôi có một ngày rảnh rỗi không có việc gì làm. Tạ tiểu thư đã sớm muốn chụp một bộ ảnh chân dung dưới nước nghe vậy thì mừng như điên, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã chạy đến. Bởi vì Ung Khả lại đến muộn, chuyên gia trang điểm và phụ trách trang phục ngồi rảnh rồi không có việc gì làm đều chạy cả đến giúp Tạ Minh Thiên hóa trang. Chúng tôi chụp được một nửa thì Ung Khả mới ung dung đi đến. Đến gần hồ thì chúng tôi cũng vừa chụp xong, gặp Tạ Minh Thiên từ trong hồ đi ra nhiệt tình cám ơn tôi, còn cám ơn cả một lượt nhân viên, vẻ mặt Ada lúc này đã có thể so với đêm đen rồi. Tạ Minh Thiên thu xếp công việc bớt chút thời giờ đến một chuyến đã tạo ra một thành quả phi thường rõ rệt. Ngày hôm sau, công việc của chúng tôi đã có thể theo được tiến độ bình thường.
Sau lần đó Ung Khả tuy rằng đã bớt đi không ít cái tính khí khó chịu nhưng có có cơ hội thì cô ta vẫn luôn tận dụng, chủ yếu là hi vọng tôi không thoải mái, thí dụ như ngày hôm nay chẳng hạn, căn bản là không tạo ra ảnh hưởng gì lớn nhưng cũng gây khó chịu cho mọi người không hề ít, mọi người thấy tôi nhịn, cũng đành nhịn theo. Đồng Đồng còn rất biết tự an ủi: “Dù sao cũng hơn là phục vụ ngài cá heo lưng gù, khoanh vùng rồi lại chờ đợi, chờ đến mấy ngày trời, không biết đến bao giờ mới xuất hiện, Ung Khả cô ta mỗi ngày đến có thể đúng giờ xuất hiện là quá tốt rồi phải không?” Ninh Trí Viễn đại biểu cho những người bị con cá đó dặt vặt cảm thấy cô ấy nói vô cùng có đạo lý, liên tục gật đầu.
Vì công việc mà mấy ngày hôm nay chúng tôi hoạt động trong không gian phi thường chật hẹp, cơ bản là quanh quẩn quanh cái hồ bơi thiên nhiên sau biệt thự này. Thiết kế cho bể bơi Mộc Sơn lần này là mời một kiến trúc sư trẻ tuổi am hiểu tạo hình y sơn. Bể bơi này có ba mặt núi vây quanh, men theo vách núi dựng lên một vòng hành lang theo kiến trúc của nền văn minh Maya, nối liền với hoa viên của biệt thự. Cuối hành lang dựng một chòi nghỉ lớn mà rộng rãi, bên cạnh có cây vân tùng um tùm, liếc mắt nhìn qua rất tự nhiên lại có phong vị, giờ nghiền ngẫm kỹ mới thấy quả thật là đã tốn kém không ít.
Nhiếp Diệc không có việc gì bận sẽ từ hoa viên đi tới đây, trên bệ đá ngồi một lúc xem chúng tôi quay chụp. Bởi vì hiện tại là thời gian hắn nghỉ ngơi nên thời gian không có việc cũng chiếm đa số, đa số thời gian tôi chụp ảnh đều có thể liếc thấy hắn ngồi chỗ đó. Chúng tôi ở phía trước quay chụp, hắn ngồi bệ đá đợi, thi thoảng Cố cửu ở sát vách cũng sẽ đến tìm hắn chơi cờ, trợ lý Chử cũng sẽ thi thoảng xuất hiện báo cáo gì đó, hiếm hoi lắm còn có thể mang đến một hai vị khách hoặc một vài nhân viên nữa; khi không có ai đến thì sẽ thấy hắn ngồi đó đọc sách hoặc cầm mấy tập tài liệu gạch gạch viết viết cái gì đó.
Khang Tố La tuy rằng đã triệt để hoàn thành công tác cố vấn, nhưng rảnh rỗi vẫn sẽ qua đây xem trò vui. Chính là một ngày sau khi mời Tạ Minh Thiên đến thăm Mộc Sơn, giữa trưa Khang nhị mò tới, nhìn thấy Nhiếp Diệc ngồi đó, một bộ dáng người già dưỡng lão thì chậc lưỡi: “Bồ xem, chẳng cần biết có những thứ khác hay không, chỉ có ăn sạch mới là hữu hiệu nhất, mình cảm thấy Nhiếp Diệc hiện tại đã khá là mê luyến bồ, bồ đi đâu hắn đều theo, bồ làm việc hắn cũng ngồi một bên xem.”
Tôi liếc Nhiếp Diệc cách đó không xa đang cúi đầu viết viết vẽ vẽ cái gì đó một cái, thành thật nói với Khang Tố La: “Không gạt bồ Khang Rock tiểu thư, lúc đầu mình cũng nghĩ giống hệt như vậy, nhưng sau đó đi hỏi vú Lâm, vú Lâm nói hắn mỗi lần về Mộc Sơn đều sẽ thích ngồi ở đó.”
Khang Rock trầm mặc năm giây, an ủi tôi: “Không nên nản lòng a, không phải cũng đã ăn sạch rồi sao? Lúc trước chúng ta còn không nghĩ tới có ngày bồ có thể chiếm tiện nghi của bác sĩ Nhiếp mà, bây giờ tiến được đến giai đoạn này không phải là quá kỳ diệu rồi sao?”
Tôi lẩm bẩm nói: “Đúng vậy đó, thuận thế mà mần thêm mấy lần nữa mới là mục tiêu cần quan tâm nhất hiện tại.”
Mắt Khang Tố La bỗng nhiên mở lớn: “Bồ nói như vậy, vậy là sau lần đó không phải là hai người...... hai người......?” Cô ấy chăm chú quan sát tôi: “Hai người không làm gì nữa?”
Tôi nói: “A, không phải vậy đâu.”
Khang Tố La: “Vậy còn nằm chung giường không?”
Tôi trả lời: “Còn nha.”
Khang Tố La nói: “Ôm không?”
Tôi đáp: “Có a.”
Khang Tố La hỏi: “Hôn thì sao?”
Tôi đáp: “Có.”
Khang Tố La hỏi dồn: “Bình thường có thể hôn bao lâu? Tới một phút không?”
Tôi: “Bồ muốn chết à?”
Khang Tố La liền đỏ mặt nói: “Ặc, xin lỗi nha, mình thấy bồ trả lời thoải mái như vậy còn tưởng là cái gì cũng hỏi được cơ.” Sau đó lập tức an ủi tôi: “Không sao không sao đâu, bồ xem bồ xem, mấy ngày nay bồ làm việc vất vả như vậy, hắn không thể nào đến đêm lại khiến bồ mệt nhọc được, đoán chừng là xót thay cho bồ đó à.” Không biết nghĩ đến cái gì, mặt bỗng nhiên đanh lại: “Có điều cũng có khả năng......” Cô ấy trong lòng run sợ hỏi tôi: “Có phải vì tối ấy bồ biểu hiện quá kém?” (bát bát: ~O.O~)
Tôi phun ra ngụm nước chanh muối vừa mới uống được, vừa vặn phun lên mặt Ninh Trí Viễn vừa đi đến, Ninh Trí Viễn không phản ứng lại, để nguyên gương mặt đầy nước chanh muối hỏi tôi: “Ung Khả nói đầu hơi nhức, muốn nghỉ ngơi 20 phút, xử lý thế nào đây chị Phi Phi?” Đồng Đồng đi bên cạnh nổi lên tình mẫu tử dạt dào dùng tay áo giúp Ninh Trí Viễn lau mặt, cau mày nói: “Em thật không thể hiểu được, Nhiếp thiếu còn đang ở đây đợi đây, cô ta chẳng lẽ không muốn trước mặt Nhiếp thiếu biểu hiện thật tốt sao, thế nào vẫn cứ thói cũ sinh sự?!”
Khang Tố La cười nói: “Đại tiểu thư kiêu căng phách lối, bệnh ung thư công chúa giai đoạn cuối rồi, chị cảm thấy Ung Khả kia chính là không đem chị Phi Phi của các em để vào trong mắt, ở trong thế giới của cô ta chỉ có cô ta và Nhiếp Diệc tương thân tương ái thôi.”
Đồng Đồng lần nữa cảm thấy chán ghét tột bậc mà cau mày, Ninh Trí Viễn lau nốt giọt nước cuối cùng trên mặt, trong lòng tôi không yên nói: “Được rồi, mọi người nghỉ giải lao 20 phút đi.”
Thừa dịp hai người bọn họ đi xa, chúng tôi ngay lập tức tiếp tục chủ đề vừa rồi, tôi nói: “Không đến nỗi chứ, mình nhớ buổi tối hôm ấy mình biểu hiện vô cùng tốt mà.” (bát bát: *toát mồ hôi* tự tin quá là không tốt con gái à. Với lại Tạ thiếu nói chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài con còn nhớ hay không? =.=!)
Khang Tố La cười hề hề, vận dụng hết khả năng bát quái của mình lại: “Vậy sao? Bồ biểu hiện như thế nào?”
Tôi: “Bồ muốn chết?”
(?)
Trong lúc làm việc tôi bình thường không nghĩ quá nhiều chuyện riêng, dù nhận thấy chuyện này vô cùng quan trọng nhưng sau khi tán gẫu xong với Khang Tố La, quay trở lại công việc lập tức bị ném sang một bên, hết sức chuyên chú với máy ảnh trong tay. Sau hai ngày vội vã chạy qua chạy lại, cũng đã đến lúc sắp kết thúc công việc rồi.
Lần này chụp ảnh bởi vì chỉ cần đến ánh nắng buổi sáng sớm, bởi vậy ước chừng mười giờ sáng đã có thể kết thúc công việc, mọi người nhanh chóng trở về ngủ bù, Hứa Thư Nhiên mang theo tổ làm phim bàn giao công việc ——- hiếm thấy có ngày tôi kết thúc công việc sớm, thường ngày không dùng được phông trong nước lên sân khấu, liền chạy đến quay chụp lưu trữ lại một chút.
Nhiếp Diệc khi ấy đang chơi cờ với Cố Ẩn trên thềm đá. Đằng sau có mấy người công nhân đã mặc sẵn quần áo bảo hộ và chuẩn bị hoàn tất hệ thống cấp nước. Nửa giờ sau tôi thay quần áo, từ trong phòng thay đồ đi ra, tay cầm khăn lau tóc, phát hiện cờ trên bàn đã thay đổi ván mới. Không biết trận vừa rồi cuối cùng Cố Ẩn là thắng hay thua, mà lúc này Hứa Thư Nhiên ngồi ở vị trí của Cố Ẩn, bên cạnh còn có một người mặc âu phục ngồi, ba người đang trò chuyện gì đó. Nhiếp Diệc nghiêng đầu nhìn thấy tôi, nhíu nhíu mày. Tôi lập tức hiểu vẻ mặt sâu xa này của hắn là thế nào, vội vàng nói: “A, làm khô tóc đã.” Vừa nói vừa lau tóc vừa lui lại, hắn cười cười, không nói gì.
Hứa Thư Nhiên và người mặc âu phục bên cạnh cũng ngẩng đầu, trong lúc vô tình nhìn người mặc âu phục kia liền thấy người đó đang nghi ngờ nhìn tôi, vẻ mặt như có chút kinh ngạc. Tôi đứng ở một bên lau tóc nghĩ đến ba giây đồng hồ, người kia nhìn tầm hai tám hai chín, so với Hứa Thư Nhiên chững chạc hơn một chút, mặt mày sáng sủa, tôi không nhớ là biết anh ta hay từng gặp anh ta hay chưa.
Tóc được sấy khô, lúc trở ra lại mang máng nghe thấy người đó lười biếng nói: “...... Hai người lần này cộng sự, chính là có thể cận thủy lâu thai(*) như vậy, nhất định phải nhân......” Lại bị Hứa Thư Nhiên ngắt lời: “Hà Du cậu nói nhăng nói cuội gì đó?”
(*) thành ngữ ‘cận thủy lâu thai’, đại ý là bởi vị trí gần nhau mà được ưu tiên cơ hội.
Hứa Thư Nhiên là người đào hoa, dù là đã có một cô bạn gái cố định nhưng những người quen thuộc với anh ta không ai thấy nếu như giữa chừng có một vài khúc dạo ngắn là không thể cả. Công tử đào hoa so với nhưng người bình thường trên thế giới này chính là luôn buông thả tự do hơn một chút.
Hai người bọn họ nói chuyện rôm rả, Nhiếp Diệc cúi đầu ngồi đó uống trà tựa như không quá cảm thấy hứng thú, người kia a một tiếng, còn trừng mắt tỏ vẻ không hiểu. Bình thường Nhiếp Diệc tiếp khách không cần tôi đến tiếp đãi. Nhưng đột nhiên nhớ đến phải nhớ Hứa Thư Nhiên sắp xếp cho tổ chúng tôi thời gian này nọ, lại hiếm có cơ hội gặp được, lại nhìn bọn họ, đoán chừng cũng không phải tán gẫu cái gì liên quan đến công việc liền đi thẳng đến chỗ Hứa Thư Nhiên, lịch sự nói xin lỗi rồi nói Hứa Thư Nhiên ra bên cạnh nói chuyện một chút.
Bàn bạc xong xuôi với Hứa Thư Nhiên, đang muốn rời đi thì lại nghe được người kia gọi: “Hắc, tiểu sư muội, không tới ngồi một chút đã đi luôn rồi sao?”
Tôi sửng sốt thật lâu, nói: “Tiểu sư muội? Ai cơ?”
Hứa Thư Nhiên ngồi xuống ghế mây, nhìn tôi ngơ ngác thì giải thích: “Hà Du tốt nghiệp khoa y trường đại học S, là đồng học với cô, lần này bay về đây tìm Nhiếp thiếu bàn chuyện công việc, chúng tôi cũng là tình cờ chạm mặt nhau.”
Hà Du đá anh ta một cước: “Chẳng lẽ cậu không phải đồng học của em ấy?”Quay đầu hướng về phía tôi: “Không nghĩ tới tiểu sư muội em lại cộng tác với Sách Nhiên.” Lại nhìn Nhiếp Diệc: “Càng không nghĩ tới có thể tại nơi của Nhiếp thiếu gặp được hai người, đúng là duyên phận.” (bát bát: tính nẫng tay trên vợ người ta đấy à mài? =.=!)
Dù là đồng học nhưng tôi vẫn không làm sao nghĩ thông suốt vì sao cái người tên Hà Du này có thể nhận ra mình. Liếc thấy Nhiếp Diệc lấy một chén trà mới rồi rót trà vào, tôi liền đi qua bọn họ ngồi xuống cạnh hắn đáp lại Hà Du: “Kỳ thực đã là lần thứ hai cộng tác với Hứa đạo diễn rồi.” Tay bóc mấy quả nho trên đĩa trái cây.
Hà Du cười đến cao thâm khó dò: “Nghe Sách Nhiên nói lần này hai người chỉ là có hạng mục hợp tác, chỉ là em không cân nhắc một chút đến việc hợp tác lâu dài với tổ của Sách Nhiên sao?”
Tôi là một nhiếp ảnh gia hải dương, với một đạo diễn phim thì có cái gì mà hợp tác, lẽ nào Hứa Thư Nhiên sau này sẽ quay loại phim gì ở biển sao, nhưng dĩ nhiên là không thể hỏi thẳng như vậy, tôi vừa lột nho vừa tiếp tục đáp lại anh ta: “Tôi làm sao dám hợp tác với Hứa đạo diễn chứ.”
Hà Du như thể vô cùng hứng thú với chủ đề này: “Có gì mà không dám, Sách Nhiên nhà chúng tôi thời đại học rất thích mấy thứ tranh ảnh nghệ thuật, còn sưu tầm rất nhiều bộ ảnh của em đấy, hợp tác...... ”
Hứa Thư Nhiên đột nhiên gọi tên anh ta: “Hà Du.”
Nhiếp Diệc ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ một chút. (bát bát: chua chua chua chua chua)
/35
|