Chương 55: Lần thứ ba trốn đi 5
Tô Vân Phong không hề nuốt lời, đúng giờ hẹn đã tới trạm dịch; sau khi thuận lợi rời khỏi cổng thành, tại một trấn nhỏ trên đường đi hắn còn chuẩn bị cho Cảnh Dạ Lan và Tiểu Khả mấy bộ quần áo nam tử.
- Vân vương gia, ngài thật sự rất chu đáo, ta không bao giờ quên điều này. – Cảnh Dạ Lan thay đổi quần áo xong bước ra, mỉm cười với Tô Vân Phong.
Trong mắt hắn hiện lên một tia lo lắng, lập tức nói:
- Bộ dáng của vương phi rất khó làm cho người ta quên, nếu không cải trang đi nhiều thì chỉ sợ chưa kịp rời khỏi cửa thành thì đã bị nhận ra rồi.
Nữ tử trước mắt này sau khi thay nam trang, vấn cao mái tóc dài, che dấu đi sự quyến rũ của một nữ nhi thì lại có thêm vài phần tư thái oai hùng hiên ngang khiến cho lòng Tô Vân Phong rung động. Nữ tử mỹ mạo hắn biết tới không ít nhưng chưa có một ai lại khiến hắn động tâm như Hoa Mị Nô này. Hoa Mị Nô không chỉ có mỹ mạo hơn người mà nữ tử này còn rất thông minh, sáng suốt làm hắn không thể rời đi tầm mắt. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì trái tim hắn dường như đã hoàn toàn bị chinh phục và cuốn hút. Chỉ tiếc, nàng đã là Bắc An vương phi!
Bắc An vương gia khát máu tàn bạo hắn đã sớm nghe tiếng, bên ngoài người ta đồn đại rằng những phi tử của hắn thường chết sớm. Khi Tĩnh Uyển phải gả cho Hiên Viên Khanh Trần, nếu không phải vì mục đích của Tô gia thì hắn tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho Tĩnh Uyển, cho dù Tĩnh Uyển có cầu xin thì vo hắn cũng không đồng ý chuyện gả muội muội hắn đi.
Bởi thế khi nàng đề nghị giúp đỡ rời khỏi vương phủ thì Tô Vân Phong lập tức đồng ý ngay. Một mặt vì Tĩnh Uyển, một mặt khác là hắn không đành lòng nhìn nàng tiếp tục sống lay lắt ở một nơi đó.
- Đa tạ Vân vương gia!
- Vương phi khách khí rồi! – hắn cười nói. – Dù sao vẫn khiến cho Vương phi ủy khuất rồi, trên đường nguy hiểm, đợi tới nơi an toàn thì có thể nghỉ ngơi thoải mái hơn.
- Không sao, Vương gia đã giúp đỡ ta rất nhiều rồi. – nàng cảm kích nói với Tô Vân Phong. – Không cần làm phiền vương gia nữa, ta và Tiểu Khả sẽ lập tức rời khỏi nơi này.
- Lập tức rời đi? – Tô Vân Phong có chút kinh ngạc, chốc chốc cũng đã hiểu được. – Vương phi lo lắng Bắc An vương gia đuổi tới? Nếu thế thì vương phi cứ yên tâm, tuy rằng nơi này không phải Lan Lăng quốc nhưng để Vương phi bình an rời đi thì tại hạ vẫn có thể làm được.
Cảnh Dạ Lan lắc đầu đáp:
- Vương gia đã giúp ta không ít, đợi lát nữa Hiên Viên Khanh Trần nhất định sẽ tới kiểm tra vương gia. Không phải là ta không tin tưởng vương gia mà nếu tới lúc đó ta rất khó cam đoan không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn. Nếu vì thế mà vương gia kết thù kết oán với hắn thì sẽ liên lụy tới nhiều người khác, ta thật sự không thể làm cho người khó xử được.
Tô Tĩnh Uyển, ngươi đối với ta bất nhân nhưng vì nể mặt ca ca ngươi nên ta sẽ không truy cứu nữa. Tốt nhất không nên phát sinh chuyện gì ngoài dự kiến, nếu không thì Cảnh Dạ Lan ta nhất định sẽ đòi lại ngươi gấp bội phần! Trong lòng Cảnh Dạ Lan thầm nghĩ, miệng từ chối ý tốt của hắn.
- Vậy vương phi định đi nơi nào? – hắn quan tâm hỏi, thiếu chút nữa là buột miệng nói muốn đưa nàng tới Lan Lăng.
Đi đâu? Cảnh Dạ Lan nhoẻn miệng cười:
- Thiên hạ lớn như vậy dĩ nhiên là có chỗ cho ta dung thân rồi. Ta và Tiểu Khả chỉ cần trốn thoát khỏi hắn thì mọi chuyện sẽ ổn hết thôi. – vấn đề này nàng tạm thời chưa nghĩ tới nhưng chỉ cần còn sống thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Sau đó nàng xoay người lên ngựa, giơ roi thúc ngựa chạy rồi ngoái đầu cười với Tô Vân Phong:
- Vân vương gia, ân tình của ngài ta sẽ ghi nhớ, nếu có cơ hội thì ta nhất định sẽ báo đáp! – nụ cười của nàng dưới ánh nắng càng thêm rực rỡ, lượng lệ.
Tô Vân Phong đứng nhìn theo thân ảnh nàng dần biến mất, trong mắt hiện lên một tầng cô đơn.
- Vương gia! – xa xa có người hầu vội vàng chạy tới hồi báo. – Bắc An vương gia đến.
Tô Vân Phong không hề nuốt lời, đúng giờ hẹn đã tới trạm dịch; sau khi thuận lợi rời khỏi cổng thành, tại một trấn nhỏ trên đường đi hắn còn chuẩn bị cho Cảnh Dạ Lan và Tiểu Khả mấy bộ quần áo nam tử.
- Vân vương gia, ngài thật sự rất chu đáo, ta không bao giờ quên điều này. – Cảnh Dạ Lan thay đổi quần áo xong bước ra, mỉm cười với Tô Vân Phong.
Trong mắt hắn hiện lên một tia lo lắng, lập tức nói:
- Bộ dáng của vương phi rất khó làm cho người ta quên, nếu không cải trang đi nhiều thì chỉ sợ chưa kịp rời khỏi cửa thành thì đã bị nhận ra rồi.
Nữ tử trước mắt này sau khi thay nam trang, vấn cao mái tóc dài, che dấu đi sự quyến rũ của một nữ nhi thì lại có thêm vài phần tư thái oai hùng hiên ngang khiến cho lòng Tô Vân Phong rung động. Nữ tử mỹ mạo hắn biết tới không ít nhưng chưa có một ai lại khiến hắn động tâm như Hoa Mị Nô này. Hoa Mị Nô không chỉ có mỹ mạo hơn người mà nữ tử này còn rất thông minh, sáng suốt làm hắn không thể rời đi tầm mắt. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì trái tim hắn dường như đã hoàn toàn bị chinh phục và cuốn hút. Chỉ tiếc, nàng đã là Bắc An vương phi!
Bắc An vương gia khát máu tàn bạo hắn đã sớm nghe tiếng, bên ngoài người ta đồn đại rằng những phi tử của hắn thường chết sớm. Khi Tĩnh Uyển phải gả cho Hiên Viên Khanh Trần, nếu không phải vì mục đích của Tô gia thì hắn tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho Tĩnh Uyển, cho dù Tĩnh Uyển có cầu xin thì vo hắn cũng không đồng ý chuyện gả muội muội hắn đi.
Bởi thế khi nàng đề nghị giúp đỡ rời khỏi vương phủ thì Tô Vân Phong lập tức đồng ý ngay. Một mặt vì Tĩnh Uyển, một mặt khác là hắn không đành lòng nhìn nàng tiếp tục sống lay lắt ở một nơi đó.
- Đa tạ Vân vương gia!
- Vương phi khách khí rồi! – hắn cười nói. – Dù sao vẫn khiến cho Vương phi ủy khuất rồi, trên đường nguy hiểm, đợi tới nơi an toàn thì có thể nghỉ ngơi thoải mái hơn.
- Không sao, Vương gia đã giúp đỡ ta rất nhiều rồi. – nàng cảm kích nói với Tô Vân Phong. – Không cần làm phiền vương gia nữa, ta và Tiểu Khả sẽ lập tức rời khỏi nơi này.
- Lập tức rời đi? – Tô Vân Phong có chút kinh ngạc, chốc chốc cũng đã hiểu được. – Vương phi lo lắng Bắc An vương gia đuổi tới? Nếu thế thì vương phi cứ yên tâm, tuy rằng nơi này không phải Lan Lăng quốc nhưng để Vương phi bình an rời đi thì tại hạ vẫn có thể làm được.
Cảnh Dạ Lan lắc đầu đáp:
- Vương gia đã giúp ta không ít, đợi lát nữa Hiên Viên Khanh Trần nhất định sẽ tới kiểm tra vương gia. Không phải là ta không tin tưởng vương gia mà nếu tới lúc đó ta rất khó cam đoan không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn. Nếu vì thế mà vương gia kết thù kết oán với hắn thì sẽ liên lụy tới nhiều người khác, ta thật sự không thể làm cho người khó xử được.
Tô Tĩnh Uyển, ngươi đối với ta bất nhân nhưng vì nể mặt ca ca ngươi nên ta sẽ không truy cứu nữa. Tốt nhất không nên phát sinh chuyện gì ngoài dự kiến, nếu không thì Cảnh Dạ Lan ta nhất định sẽ đòi lại ngươi gấp bội phần! Trong lòng Cảnh Dạ Lan thầm nghĩ, miệng từ chối ý tốt của hắn.
- Vậy vương phi định đi nơi nào? – hắn quan tâm hỏi, thiếu chút nữa là buột miệng nói muốn đưa nàng tới Lan Lăng.
Đi đâu? Cảnh Dạ Lan nhoẻn miệng cười:
- Thiên hạ lớn như vậy dĩ nhiên là có chỗ cho ta dung thân rồi. Ta và Tiểu Khả chỉ cần trốn thoát khỏi hắn thì mọi chuyện sẽ ổn hết thôi. – vấn đề này nàng tạm thời chưa nghĩ tới nhưng chỉ cần còn sống thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Sau đó nàng xoay người lên ngựa, giơ roi thúc ngựa chạy rồi ngoái đầu cười với Tô Vân Phong:
- Vân vương gia, ân tình của ngài ta sẽ ghi nhớ, nếu có cơ hội thì ta nhất định sẽ báo đáp! – nụ cười của nàng dưới ánh nắng càng thêm rực rỡ, lượng lệ.
Tô Vân Phong đứng nhìn theo thân ảnh nàng dần biến mất, trong mắt hiện lên một tầng cô đơn.
- Vương gia! – xa xa có người hầu vội vàng chạy tới hồi báo. – Bắc An vương gia đến.
/347
|