Vốn muốn giữ thân mình cách xa hoả liên. Đột nhiên đoàn đầu lại nhảy lên, chuẩn xác cắn vào bắp chân Cảnh Dạ Lan. Toàn thân đau nhức, làm cho nàng hừ nhẹ một tiếng. Thân thể tựa như hút phải ma tuý nháy mắt lâng lâng khó hiểu.
Đây là quái vật gì a? Đầu đã bị chặt đứt, cư nhiên còn có thể cắn nàng! Nàng xụi lơ trên mặt đất nhìn cái đầu rắn rực đỏ như lửa, gắt gao đeo trên bắp chân của nàng, hơi hơi run động, giống như cười nhạo bọn họ vừa rồi đã quá coi thường nó.
“Mị Nô!” Hiên Viên Khanh Trần bay nhanh chạy tới, ôm nàng vào trong ngực. Nhìn nàng trên mặt trắng bệch, huyết sắc ở môi từng chút tiêu tán.
“Cái này đã làm vừa lòng ngươi chưa ?!” Nàng thu lại biểu tình, đối hắn cúi đầu nói một tiếng.
Không! Hiên Viên Khanh Trần phe phẩy đầu. Trước đó đúng là chủ ý của hắn. Nhưng thực sự đến giờ khắc này, hắn như thế nhưng có chút hối hận. Bằng không hắn sẽ không tự tay giết chết hoả liên có thể thực hiện tâm nguyện nhiều năm của hắn. Ánh mắt Cảnh Dạ Lan lúc đó làm cho tâm hắn tự dưng rối loạn. Hắn thừa nhận, hắn luyến tiếc nàng.
“Vô Ngân, Vô Ngân~~~” Hắn gọi Vô Ngân đang đứng ở một bên. “Nàng hiện tại là làm sao vậy? Ngươi đến đây xem nàng đi, mau lên!”
Vô Ngân nhìn nhìn Cảnh Dạ Lan. Theo mặt ngoài bệnh trạng của nàng, độc tố hoả liên quả nhiên trải rộng toàn thân. Hắn cũng thật không ngờ hoả liên lại lợi hại đến như vậy. Đầu thân cách rời như vậy mà vẫn có thể cắn người. Thân mình cúi xuống, hắn cẩn thận đem đầu hoả liên trên chân Cảnh Dạ Lan đè xuống. Cư nhiên cắn sâu như vậy, ngay cả hắn cũng phải rút vài lần mới thành công.
Khanh Trần, ngươi là hối hận. Chung quy không có cách nào giúp nàng tránh thoát khỏi kiếp nạn này.
“Nàng rốt cuộc là như thế nào?” Trong lòng nhân thủ chừng lạnh như băng. Bắp chân nàng, nguyên bản vốn trắng nõn mềm mịn, nay đã có rõ ràng một cái lỗ, lỗ kia chính là dấu răng nanh cắn vào. Cùng màu da của nàng so sánh đỏ lên một cách khác lạ.
“Hẳn là hoả liên trong người nàng nổi lên hiệu quả.” Vô Ngân nói, hắn mày căng thẳng. Hắn bỏ thêm một câu: “Yên tâm, nàng dùng máu của ngươi làm thuốc, có thể chốc lại hỏa liên kịch độc. Chẳng qua độc của hoả liên quá mức lợi hại, cần phải thích ứng một đoạn thời gian. Trước tiên xem thử phản ứng của nàng đã, sau đó sẽ kê đơn thuốc.
“Ta không phải hỏi cái này. Ta hỏi là nàng có xảy ra chuyện gì không?” Hiên Viên Khanh Trần vội vàng nói, thanh âm có chút phát run.
“Không có việc gì. Nếu thực sự có việc gì thì nàng đã sớm chết. Ngươi cũng không phải là chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng của những người đó thời điểm độc tố phát tác đâu”. Nói là nói như vậy, Vô Ngân vẫn bắt mạch cho Cảnh Dạ Lan. Bằng không là người này sẽ không bỏ qua.lâu
Nhưng là…
Ánh mắt Vô Ngân biến đổi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Khanh Trần hỏi: “Khanh Trần, không phải ngươi đã nói đứa nhỏ của nàng đã không còn sao?”
Hoàn toàn không có một câu nào để đáp lại, Hiên Viên Khanh Trần nhất thời sửng sốt. Lời nói của Vô Ngân có ý gì? Hắn gian nan mở miệng: “Chính miệng nàng đã nói cho ta biết đứa nhỏ đã không còn.” Hắn quay đầu nhìn người trong lòng, trong lòng nổi lên một tia bất hảo.
Ngay sau đó, lời nói của Vô Ngân lạnh như băng, giống như làm cho tâm của hắn lãnh đến cực điểm.
“Nàng đã mang thai hơn ba tháng rồi đi.”
Trong nháy mắt, hắn coi như nghe không người trong lòng hắn đã lâu.
Hoa Mị Nô, ngươi lại lừa ta một lần nữa!
Thân thể cuộn mình, lúc lạnh lúc nóng cảm giác đau đớn, làm cho Cảnh Dạ Lan không khỏi hừ nhẹ. Thân mình khinh phiêu phiêu, không có nửa phần khí lực. Nàng giống như đang ở trong bóng đêm, nhìn không thấy một tia ánh sáng.
Chất lỏng ấm áp chảy vào miệng của nàng. Nồng nậm mùi thuốc làm cho nàng nhíu mày.
“Hảo đắng, ta không uống!” Nàng muốn né tránh, lại bị người nào đó nâng lên hai má, ngay sau đó, chua sót cùng bất lực phản kháng chấp nhận nó tràn vào khuông miệng, trằn trọc chảy qua đầu lưỡi.
“Ngô…” Nàng phát ra âm thanh rất nhỏ, dám là như vậy đối với nàng còn ai nữa? (Sao các soái ca cứ thích xài cái chiêu này để ép các nữ 9 uống thuốc nhỉ??? ĐN : Vì đây là ước mơ của các tác giả, mong có soái ca bón thuốc. muội ko có à)
Lưỡi của hắn linh hoạt ở trong miệng của nàng một chút đưa đẩy, quấn quýt say mê, không cho nàng có cơ hội phun ra, thẳng đến khi nàng uống hết toàn bộ dược.
“Ngươi cút ~” Ở hắn môi rời đi sau một khắc, Cảnh Dạ Lan vô lực mắng. Là ai làm cho nàng biến thành hiện trạng như bây giờ? Nếu không muốn để cho nàng còn sống, cần gì phải làm như vậy? Ngươi hận Hoa Mị Nô liền như vậy đến bây giờ, không ngừng tra tấn nàng, mãi cho đến chết đều không muốn buông tha cho nàng sao?
Hỗn hỗn độn độn, nàng không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày, nhưng vẫn biết hắn mỗi ngày đều đến, như mọi khi bá đạo bắt ép nàng uống dược, cũng chưa lần thất bại. Ha ha, nàng còn phải sống để làm vật thí nghiệm cho hắn, như thế nào lại buông tha nàng?
Thân thể đau, dần dần tiêu tán, mà thần trí của nàng cũng dần dần khôi phục.
“Vì sao không nhìn cô vương?” Hiên Viên Khanh Trần biết nàng đã tỉnh lại. Mấy ngày nay luôn luôn chờ nàng. Hắn hy vọng nàng mở miệng, thậm chí có thề quay đầu liếc hắn một cái. Bất quá coi như ý tưởng này cũng là quá xa xỉ đi. Hắn hiện tại ngay cả giọng nói của nàng hắn đều không nghe được, cho dù là mắng hắn. Nàng dùng phương thức này để trách cứ hắn sao?
“Hoa Mị Nô, ngươi tính vẫn không mở miệng sao?” Hắn không có nhịn nổi nữa, thân thủ ép người nàng xoay lại, nhìn thẳng ánh mắt của nàng. Cho dù là hận ý ánh mắt, hắn cũng muốn nàng nhìn hắn!
“Ngươi muốn nghe ta nói gì? Cảm tạ ngươi đã làm cho ta biết đến loại độc xà hiếm có trên thế gian, thậm chí là bị nó cắn một ngụm cũng là vinh quang của ta ? » Nhìn ánh mắt hắn dần thay đổi, trong lòng nàng tựa hồ có một tia khoái cảm trả thù. « Hay là muốn ta nói một tiếng, chúc mừng thuốc ngươi có thể sớm thành công nghiên cứu chế tạo ra ? Mà ta cũng có thể… »
“Câm miệng!” Hắn đánh gãy lời nói châm chọc của nàng. Trong bắt đàng khởi một tia tức giận, giận dữ nắm chặt đầ vai của nàng. “Quả thật, cô vương làm như vậy, ngươi có thể hận cô vương, nói cô vương có tàn nhẫn. Nhưng mà ngươi cũng đã làm nên chuyện tốt gì?” Hắn đến gần đôi mắt Cảnh Dạ Lan, khoé miệng liên liên ý cười, lại mang theo vẻ đau khổ thật sâu.
“Ta làm sao nào?” Nàng nghĩ Hiên Viên Khanh Trần muốn truy cứu chuyện đứa nhỏ. Giơ tay lên đầu, nàng ngăn chặn chính mính. “Nếu không phải ngươi bách bức đau khổ, đứa nhỏ này sẽ không mất, ta cũng sẽ không…”
“Đủ!” Hắn vẫy tay, một quyền đánh vào vách tường, máu trào ra, theo bàn tay giọt giọt rơi trên mặt đất. Biểu tình trên mặt hắn, Cảnh Dạ Lan chưa bao giờ thấy qua.
Đây là quái vật gì a? Đầu đã bị chặt đứt, cư nhiên còn có thể cắn nàng! Nàng xụi lơ trên mặt đất nhìn cái đầu rắn rực đỏ như lửa, gắt gao đeo trên bắp chân của nàng, hơi hơi run động, giống như cười nhạo bọn họ vừa rồi đã quá coi thường nó.
“Mị Nô!” Hiên Viên Khanh Trần bay nhanh chạy tới, ôm nàng vào trong ngực. Nhìn nàng trên mặt trắng bệch, huyết sắc ở môi từng chút tiêu tán.
“Cái này đã làm vừa lòng ngươi chưa ?!” Nàng thu lại biểu tình, đối hắn cúi đầu nói một tiếng.
Không! Hiên Viên Khanh Trần phe phẩy đầu. Trước đó đúng là chủ ý của hắn. Nhưng thực sự đến giờ khắc này, hắn như thế nhưng có chút hối hận. Bằng không hắn sẽ không tự tay giết chết hoả liên có thể thực hiện tâm nguyện nhiều năm của hắn. Ánh mắt Cảnh Dạ Lan lúc đó làm cho tâm hắn tự dưng rối loạn. Hắn thừa nhận, hắn luyến tiếc nàng.
“Vô Ngân, Vô Ngân~~~” Hắn gọi Vô Ngân đang đứng ở một bên. “Nàng hiện tại là làm sao vậy? Ngươi đến đây xem nàng đi, mau lên!”
Vô Ngân nhìn nhìn Cảnh Dạ Lan. Theo mặt ngoài bệnh trạng của nàng, độc tố hoả liên quả nhiên trải rộng toàn thân. Hắn cũng thật không ngờ hoả liên lại lợi hại đến như vậy. Đầu thân cách rời như vậy mà vẫn có thể cắn người. Thân mình cúi xuống, hắn cẩn thận đem đầu hoả liên trên chân Cảnh Dạ Lan đè xuống. Cư nhiên cắn sâu như vậy, ngay cả hắn cũng phải rút vài lần mới thành công.
Khanh Trần, ngươi là hối hận. Chung quy không có cách nào giúp nàng tránh thoát khỏi kiếp nạn này.
“Nàng rốt cuộc là như thế nào?” Trong lòng nhân thủ chừng lạnh như băng. Bắp chân nàng, nguyên bản vốn trắng nõn mềm mịn, nay đã có rõ ràng một cái lỗ, lỗ kia chính là dấu răng nanh cắn vào. Cùng màu da của nàng so sánh đỏ lên một cách khác lạ.
“Hẳn là hoả liên trong người nàng nổi lên hiệu quả.” Vô Ngân nói, hắn mày căng thẳng. Hắn bỏ thêm một câu: “Yên tâm, nàng dùng máu của ngươi làm thuốc, có thể chốc lại hỏa liên kịch độc. Chẳng qua độc của hoả liên quá mức lợi hại, cần phải thích ứng một đoạn thời gian. Trước tiên xem thử phản ứng của nàng đã, sau đó sẽ kê đơn thuốc.
“Ta không phải hỏi cái này. Ta hỏi là nàng có xảy ra chuyện gì không?” Hiên Viên Khanh Trần vội vàng nói, thanh âm có chút phát run.
“Không có việc gì. Nếu thực sự có việc gì thì nàng đã sớm chết. Ngươi cũng không phải là chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng của những người đó thời điểm độc tố phát tác đâu”. Nói là nói như vậy, Vô Ngân vẫn bắt mạch cho Cảnh Dạ Lan. Bằng không là người này sẽ không bỏ qua.lâu
Nhưng là…
Ánh mắt Vô Ngân biến đổi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Khanh Trần hỏi: “Khanh Trần, không phải ngươi đã nói đứa nhỏ của nàng đã không còn sao?”
Hoàn toàn không có một câu nào để đáp lại, Hiên Viên Khanh Trần nhất thời sửng sốt. Lời nói của Vô Ngân có ý gì? Hắn gian nan mở miệng: “Chính miệng nàng đã nói cho ta biết đứa nhỏ đã không còn.” Hắn quay đầu nhìn người trong lòng, trong lòng nổi lên một tia bất hảo.
Ngay sau đó, lời nói của Vô Ngân lạnh như băng, giống như làm cho tâm của hắn lãnh đến cực điểm.
“Nàng đã mang thai hơn ba tháng rồi đi.”
Trong nháy mắt, hắn coi như nghe không người trong lòng hắn đã lâu.
Hoa Mị Nô, ngươi lại lừa ta một lần nữa!
Thân thể cuộn mình, lúc lạnh lúc nóng cảm giác đau đớn, làm cho Cảnh Dạ Lan không khỏi hừ nhẹ. Thân mình khinh phiêu phiêu, không có nửa phần khí lực. Nàng giống như đang ở trong bóng đêm, nhìn không thấy một tia ánh sáng.
Chất lỏng ấm áp chảy vào miệng của nàng. Nồng nậm mùi thuốc làm cho nàng nhíu mày.
“Hảo đắng, ta không uống!” Nàng muốn né tránh, lại bị người nào đó nâng lên hai má, ngay sau đó, chua sót cùng bất lực phản kháng chấp nhận nó tràn vào khuông miệng, trằn trọc chảy qua đầu lưỡi.
“Ngô…” Nàng phát ra âm thanh rất nhỏ, dám là như vậy đối với nàng còn ai nữa? (Sao các soái ca cứ thích xài cái chiêu này để ép các nữ 9 uống thuốc nhỉ??? ĐN : Vì đây là ước mơ của các tác giả, mong có soái ca bón thuốc. muội ko có à)
Lưỡi của hắn linh hoạt ở trong miệng của nàng một chút đưa đẩy, quấn quýt say mê, không cho nàng có cơ hội phun ra, thẳng đến khi nàng uống hết toàn bộ dược.
“Ngươi cút ~” Ở hắn môi rời đi sau một khắc, Cảnh Dạ Lan vô lực mắng. Là ai làm cho nàng biến thành hiện trạng như bây giờ? Nếu không muốn để cho nàng còn sống, cần gì phải làm như vậy? Ngươi hận Hoa Mị Nô liền như vậy đến bây giờ, không ngừng tra tấn nàng, mãi cho đến chết đều không muốn buông tha cho nàng sao?
Hỗn hỗn độn độn, nàng không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày, nhưng vẫn biết hắn mỗi ngày đều đến, như mọi khi bá đạo bắt ép nàng uống dược, cũng chưa lần thất bại. Ha ha, nàng còn phải sống để làm vật thí nghiệm cho hắn, như thế nào lại buông tha nàng?
Thân thể đau, dần dần tiêu tán, mà thần trí của nàng cũng dần dần khôi phục.
“Vì sao không nhìn cô vương?” Hiên Viên Khanh Trần biết nàng đã tỉnh lại. Mấy ngày nay luôn luôn chờ nàng. Hắn hy vọng nàng mở miệng, thậm chí có thề quay đầu liếc hắn một cái. Bất quá coi như ý tưởng này cũng là quá xa xỉ đi. Hắn hiện tại ngay cả giọng nói của nàng hắn đều không nghe được, cho dù là mắng hắn. Nàng dùng phương thức này để trách cứ hắn sao?
“Hoa Mị Nô, ngươi tính vẫn không mở miệng sao?” Hắn không có nhịn nổi nữa, thân thủ ép người nàng xoay lại, nhìn thẳng ánh mắt của nàng. Cho dù là hận ý ánh mắt, hắn cũng muốn nàng nhìn hắn!
“Ngươi muốn nghe ta nói gì? Cảm tạ ngươi đã làm cho ta biết đến loại độc xà hiếm có trên thế gian, thậm chí là bị nó cắn một ngụm cũng là vinh quang của ta ? » Nhìn ánh mắt hắn dần thay đổi, trong lòng nàng tựa hồ có một tia khoái cảm trả thù. « Hay là muốn ta nói một tiếng, chúc mừng thuốc ngươi có thể sớm thành công nghiên cứu chế tạo ra ? Mà ta cũng có thể… »
“Câm miệng!” Hắn đánh gãy lời nói châm chọc của nàng. Trong bắt đàng khởi một tia tức giận, giận dữ nắm chặt đầ vai của nàng. “Quả thật, cô vương làm như vậy, ngươi có thể hận cô vương, nói cô vương có tàn nhẫn. Nhưng mà ngươi cũng đã làm nên chuyện tốt gì?” Hắn đến gần đôi mắt Cảnh Dạ Lan, khoé miệng liên liên ý cười, lại mang theo vẻ đau khổ thật sâu.
“Ta làm sao nào?” Nàng nghĩ Hiên Viên Khanh Trần muốn truy cứu chuyện đứa nhỏ. Giơ tay lên đầu, nàng ngăn chặn chính mính. “Nếu không phải ngươi bách bức đau khổ, đứa nhỏ này sẽ không mất, ta cũng sẽ không…”
“Đủ!” Hắn vẫy tay, một quyền đánh vào vách tường, máu trào ra, theo bàn tay giọt giọt rơi trên mặt đất. Biểu tình trên mặt hắn, Cảnh Dạ Lan chưa bao giờ thấy qua.
/347
|