Edit & Beta: Tuyết Y Bách Thủ chăm chú nhìn mảnh ruộng kia của mình.
Dương Nghĩa Trí thở dài, Bách Thủ vốn có cơ hội thoát nước trong ruộng nhà mình trước, nhưng hắn lại chọn giúp nhà Triệu Nhị trước. Ông đưa tay lấy cái cuốc của Bách Thủ, nhưng cũng không đưa lại cho hắn.
Dương Nghĩa Trí cau mày nói: “Bách Thủ, nếu cháu không đào thì mảnh ruộng này của các cháu năm nay thất thu mất.”
Mấy người không biết rõ tình hình cả kinh, đặc biệt là Triệu Nhị, không ngờ mảnh ruộng này lại là của bản thân Bách Thủ, vừa rồi trong lòng bọn họ còn đang nghĩ nhà ai xui xẻo lại bị thoát nước cuối cùng như vậy.
Bách Thủ cầm cuốc đào lỗ thoát, nước lập tức chảy xuống.
Hắn tự đào lỗ thoát, nếu sau này Loan Loan tức giận hay oán trách, hắn cũng sẽ tự nhận.
“Bách Thủ huynh đệ, ngươi…” Triệu Nhị nhất thời không biết nói cái gì mới tốt, lộp bộp vỗ xuống vai hắn mấy cái: “Huynh đệ, thật sự là cám ơn ngươi, sau này có việc gì cần cứ nói nhé.”
Bách Thủ khẽ cười cười, nói: “Đừng nói những lời này, chúng ta không phải đều là người cùng thôn sao?”
Thật ra lúa trong ruộng bị ngập nước nhiều ngày như vậy, cũng đã sớm ảnh hưởng tới thu hoạch, chỉ có điều rạng sáng trời lại đổ mưa to, tăng thêm gánh nặng cho lúa, thu hoạch đã bị ảnh hưởng nhiều, nên cũng sẽ không vì thêm chút nước như vậy mà lại xảy ra chuyện gì. Nói ví dụ như ngươi bị ngập nước có thể thu được một đấu gạo, nhưng cũng không thể vì bị ngâm thêm hai canh giờ mà chỉ được nửa đấu gạo thôi.
Cho nên, trong lòng hắn đã có tính toán, nếu có thể bù lại được tổn thất thì đương nhiên hắn sẽ dùng biện pháp khác, cũng sẽ không trơ mắt nhìn lúa nhà mình bị hủy, coi như là thuận tay đẩy thuyền bán đi nhân tình thôi.
Mà hành động của Bách Thủ, trong lòng Triệu Nhị cảm động lại hổ thẹn, năm đó bản thân hắn còn cười nhạo Bách Thủ, vào lúc hai vợ chồng họ chuyển vào thôn và tranh giành nhà cửa với nhà Dương Nghĩa Thiên, hắn còn xem như truyện cười.
Bây giờ nghĩ lại, bản thân mình có gì mà tốt hơn người ta đâu. Chẳng phải chỉ là lúc bé sống tốt hơn người ta một chút thôi sao? Còn điểm khác thì đúng là mẹ nó không bằng người ta.
Đối với cách làm của Bách Thủ, Loan Loan cũng không nói gì, vì hắn chính là một người thành thật, ngươi mong hắn biết làm vài chuyện thiên vị là không thể nào đâu!
Mưa rất nhanh đã tạnh, mây đen trên bầu trời cũng tản đi. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, và nước trong ruộng cũng đã thoát gần xong.
Mọi người nhao nhao đi ra, ai phải quét dọn nhà cửa thì quét dọn nhà cửa, ai phải đi ra chợ mua đồ thì đi ra chợ.
Ví dụ như Hương Tú, nàng thấy trời đã quang, bèn lập tức dẫn Mạch Thảo đi chợ, khi trở về thì mang ngay đồ đến nhà Loan Loan.
“Đây là bột mì ta mới đi chợ mua lúc sáng, hôm đó thực sự cảm ơn các muội.”
Loan Loan nhận lấy bột mì, mang ghế ra mời nàng ngồi ở hành lang: “Hôm nay thật vất vả trời mới quang được, rốt cuộc có thể nhìn thấy mặt trời rồi.”
Hương Tú ngồi xuống, đồng thời nhìn trái phải đánh giá hành lang này, lần trước khi nàng đến đã phát hiện nhà này xây rất kỳ lạ. Bây giờ nhìn kỹ lại, khi trời nắng gắt có thể ngồi ở đây tránh nắng, trời đổ mưa đứng ở đây cũng sẽ không bị ướt, hơn nữa mưa lại càng không tạt vào nhà , có thể nói là rất tốt nha. Nàng bèn nói: “Hành lang này của nhà muội xây hay thật đấy!”
Loan Loan cười nói: “Lúc bọn muội xây nhà cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng ai ngờ xây xong thật đúng là có chỗ dùng.”
Hương Tú lại liếc nhìn con đường đá trong sân, phía trên có đầy dấu giày mang bùn đất, không giống mặt đất ở bên cạnh, vừa đặt chân xuống thì toàn là nước bùn, trước kia nàng từng sống ở gia đình giàu có, đương nhiên nhìn một cái là nhìn ra được tác dụng của con đường đá này, mà mọi người ít dùng đá phiến vì nó rất đắt. Nhưng về phần hành lang ngoài cửa nhà chính nới rộng ra thế này thì đến giờ nàng cũng chưa từng thấy qua.
Nàng vừa trở về thôn đã nghe nói sự biến hóa rất lớn của hai vợ chồng này trong gần nửa năm qua, Loan Loan lại có nhiều chủ ý, còn dẫn người cùng thôn đi kiếm bạc, phòng ở trong nhà cũng xây kỳ kỳ quái quái, trận mưa to này nhà mọi người đều bị ngập nước, chỉ có nhà Loan Loan là không gặp nạn.
Nhìn những thứ này thôi thì quả thật hai người có chút khác biệt, hơn nữa hành lang này nhất định là đã suy nghĩ chu đáo rồi mới xây.
Mặc kệ Loan Loan và Bách Thủ thay đổi thế nào, dù sao nàng cảm thấy hai vợ chồng này làm người không tệ, cái ngày hôm đó khi trong nhà không còn thức ăn, thật ra nàng cũng đã đến mấy nhà bên cạnh mượn nhưng đều không mượn được, cuối cùng vẫn là Loan Loan cho mượn một chút giải quyết việc khẩn của nàng.
Người như vậy rất dễ chung sống, cũng nên tiếp xúc nhiều với loại người này. Nàng mới trở về thôn, tuy nói nàng sinh ra và lớn lên tại nơi này, nhưng rời khỏi nhà vài năm nên đều đã xa lạ với người trong thôn, cho nên người như hai vợ chồng Loan Loan đương nhiên nàng cũng muốn giao hảo, nhà nàng chỉ có hai cô nhi quả phụ, nhỡ đâu ngày nào đó có việc thì cũng có người giúp đỡ. Vì thế nàng đặc biệt mua chút đồ ăn vặt, chia ra hai phần, rồi cầm một bao tới cho Loan Loan: “Lúc rảnh rỗi ta thích ăn mấy thứ lặt vặt này lắm, muội cũng nếm thử xem.”
Loan Loan đầu tiên là hơi giật mình, vội vàng từ chối: “Thế này sao được chứ, vừa rồi chẳng phải tẩu đã cho một xâu kẹo hồ lô rồi sao? Muội đâu thể đòi thêm được, tẩu cầm về cho Mạch Thảo ăn đi!” Nàng có thể nhìn ra món ăn vặt kia còn đắt hơn cả món táo khô nàng hay mua nữa.
Hương Tú lại cứ cố nhét bao đồ ăn vặt vào tay nàng, cười nói: “Muội nhất định phải nhận, chúng ta còn phải cám ơn các muội đây này. Muội xem, lần đầu các muội chở giúp đồ đạc cho hai mẹ con chúng ta, hôm đó lại vẫn là các muội giúp chúng ta. Chút đồ vặt này biểu thị một chút tâm ý của ta, muội nhất định phải nhận lấy, nó cũng không phải thứ gì đáng giá cả.”
Người ta đã nói đến như vậy rồi, Loan Loan cũng đành phải nhận lấy bọc đồ ăn vặt kia, đồng thời nói: “Vậy muội ngại quá.”
“Muội đừng nói vậy chứ.” Hương Tú cười nói, lại thở dài: “Nhiều năm rồi ta không ở nhà, đã sớm xa lạ với người trong thôn, nhưng các muội có thể không ngại mà giúp ta như vậy, ta thật cảm động.”
Loại tâm tình này của người trở về quê hương thật ra cũng không khó hiểu.
Loan Loan cười cười: “Kỳ thật người trong thôn đều rất nhiệt tình đấy.” Nghĩ nghĩ, lại cười híp mắt nói: “Nếu tẩu rảnh rỗi thì cứ tới đây ngồi chơi một chút, mọi người đều cùng thôn cả, nhưng mà sau này tẩu đừng mua những thứ này nữa, tẩu xem, các tẩu không trồng trọt, cũng không có thu nhập gì cả.”
“Thứ này cũng không mất bao nhiêu tiền mà, hơn nữa chẳng phải Lai Sinh thích ăn những thứ này sao?”
Loan Loan hơi sững sờ, nữ nhân này mới trở về thời gian chưa bao lâu đã biết rõ Lai Sinh thích ăn quà vặt, mà Lai Sinh thì mấy lần đi ra ngoài trong túi đều cất đồ linh tinh. Xem ra tâm tư nữ nhân này thật tinh tế.
“Tiểu tử kia thỉnh thoảng thích lười biếng, nên muội mới dùng đồ ăn vặt dọa hắn thôi.” Nói xong Loan Loan quét mắt về cửa sân vắng vẻ: “Cũng không biết tiểu tử này lại chạy đi đâu chơi rồi.”
Nghe vậy, Hương Tú đột nhiên cảm thán một tiếng: “Lai Sinh cũng đáng thương, may mà thằng bé gặp được hai người các muội. Ai, đều là đứa trẻ mệnh khổ, bây giờ ta còn sống, nếu như ngày nào đó mất rồi, thì Mạch Thảo của chúng ta cũng rất đáng thương.”
Loan Loan không rõ ý của nàng, cười nói: “Xem tẩu nói gì thế. Tẩu còn trẻ như vậy, thời gian sau này còn rất dài mà. Hơn nữa, Mạch Thảo lớn lên rất xinh đẹp, nhất định có thể tìm được một nhà khá giả.”
Nghe vậy, ánh mắt Hương Tú dường như tối đi một chút, khóe miệng giật giật cười hơi miễn cưỡng: “Nữ nhân vẻ ngoài xinh đẹp cũng không có gì tốt cả, mệnh phải tốt mới được.”
Lời này nói có chút ý vị thâm trường rồi.
“… Từ khi Mạch Thảo sinh ra đã không được cha con bé thương yêu, vì từ nhỏ con bé đã có ẩn tật rồi.”
Trong lòng Loan Loan cảm thấy hơi kỳ lạ, nàng cũng nghe người khác nói qua, nhưng mà cụ thể Mạch Thảo có ẩn tật gì thì mọi người đều không rõ lắm, lại không ngờ Hương Tú có thể nói cho nàng biết như vậy.
“Người như con bé, tướng mạo xinh đẹp nhưng lại có bệnh, sao có thể tìm được người trong sạch? Cho dù gả đi cũng sẽ bị người ta khi dễ thôi.” Nói xong, đáy mắt Hương Tú hiện lên sự lo lắng.
Loan Loan nhìn nàng dò hỏi: “Không biết Mạch Thảo mắc phải bệnh gì? Trên thị trấn có lẽ có đại phu giỏi hơn đấy.”
Hương Tú lắc đầu: “Con bé bị câm bẩm sinh.”
Loan Loan lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Mạch Thảo lại là người câm. Loan Loan lại nghĩ một hồi, hình như Loan Loan chưa bao giờ thấy Mạch Thảo nói chuyện. Bệnh này quả thực không có cách trị rồi, cũng tìm không được lời nào để an ủi nàng, Loan Loan chỉ có thể nói Mạch Thảo chính là đứa trẻ mệnh tốt.
Hai người đang nói chuyện thì trông thấy Lai Sinh trở về, đằng sau còn có một người đi theo, đúng là Mạch Thảo.
Lại nhìn Lai Sinh, nửa người đều là bùn, Loan Loan hết nói nổi nhìn hắn: “Đệ làm gì vậy hả?” Bộ quần áo này mới vừa thay lúc sáng thôi!
Lai Sinh cẩn thận liếc mắt nhìn Loan Loan hai mắt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đệ ngã.”
Hương Tú nghi hoặc đưa mắt nhìn Mạch Thảo, Mạch Thảo đứng ở bên cạnh mẹ nàng bắt đầu ra dấu, Loan Loan không ngờ Mạch Thảo còn biết ngôn ngữ tay. Khi nghe xong lời Hương Tú, nàng thầm nghĩ muốn giơ chân đạp tên tiểu tử thúi này ra ngoài cho rồi.
Buổi sáng Lai Sinh cùng đi ra ngoài với Bách Thủ, vốn hắn chơi đùa ở ngoài ruộng, sau đó một mình chạy đến chân núi, sau cơn mưa đường trơn trượt, tiểu tử này không cẩn thận nên ngã bốn chân chổng lên trời. Lúc ấy hắn bị đau đến nỗi ngồi bệt dưới đất nhe răng nhếch miệng. Đúng lúc Mạch Thảo đi ra khỏi nhà định đi tìm mẹ nàng, thì trông thấy một màn kia.
Nếu như đổi lại bình thường, ai mà nhìn hắn chằm chằm cười như vậy, tiểu tử này đã sớm nhảy dựng lên rồi, nhưng lúc ấy đôi mắt của hắn chỉ lo nhìn chằm chằm vào bọc đồ ăn vặt trong tay Mạch Thảo.
Mạch Thảo có thể nhận ra Lai Sinh, nàng biết hắn ở nhà Loan Loan, mặc dù nàng bị câm, nhưng cũng không ngốc, biết rõ mấy lần đều là nhà Loan Loan giúp mẹ con các nàng, vì thế trong lòng tiểu cô nương vẫn luôn nhớ kỹ.
Lúc này lại trông thấy Lai Sinh như vậy, bèn lấy một miếng quà vặt trong tay cho Lai Sinh. Lai Sinh chính là kẻ tham ăn, mặc dù không quen Mạch Thảo, nhưng cũng không bài xích nàng, ăn xong còn thò tay đòi nữa, cứ như vậy dọc đường vừa đi vừa đòi, hắn lại không đi chơi nữa mà theo Mạch Thảo trở về nhà.
Loan Loan thật sự là tức chết đi được, đợi mẹ con Hương Tú vừa đi, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào đầu Lai Sinh: “Đệ đó, ăn ăn ăn, đệ chỉ biết ăn thôi, ai cho đệ đồ ăn đệ lập tức đi theo người ta à? Sau này bị người ta bán đi cũng không biết vì sao nữa.”
Mặc dù mẹ con Hương Tú không phải kẻ xấu, nhưng thói quen này của Lai Sinh rất không tốt, nhắc tới cũng kỳ, hắn đâu có nghe lời những người khác trong thôn như vậy.
Đảo mắt nhìn thấy cả người hắn đầy bùn đất, mà lại còn một chậu lớn quần áo chưa giặt, cũng không thay đổi được, nàng tức giận đến nghiến răng: “Đệ đi thay quần áo cho tẩu, buổi chiều không cho đi đâu cả, ở nhà giặt quần áo.”
Lai Sinh bĩu môi, vừa không tình nguyện vừa uất ức đi vào phòng.
Ăn trưa xong, Bách Thủ đi cắt rau cho lợn, Loan Loan mang toàn bộ quần áo của ba người thay trong mười ngày nay ra sân, nước ngoài sông bây giờ toàn là bùn nên chỉ có thể bảo Lai Sinh ra giếng gánh nước về giặt, mà quần áo lại quá nhiều, còn phải giặt cho sạch nên sẽ tốn rất nhiều nước, hắn từng gánh từng gánh đi gánh nước về, nhưng mà chưa được vài cái đã dùng hết nước rồi.
Mỗi lần trở về nhìn thấy cái bồn rỗng tuếch, Lai Sinh lại giơ châu kêu to: “Tại sao lại dùng hết rồi.”
Sau đó dưới mệnh lệnh của Loan Loan, hắn chỉ đành phải nhận mệnh mà đi gánh nước. Cuối cùng khi đã thật sự mệt mỏi, hắn đứng ở trong sân phồng mặt, bộ dáng rất tức giận, la to: “Tẩu cố ý.”
Loan Loan suýt chút nữa bật cười. Tiểu tử này rốt cục đã nhìn ra nàng cố ý!
Trời trong rồi, trên đường thôn lại nhìn thấy bóng dáng mọi người bận rộn qua lại, mà mấy ngày nay trời nắng gắt, sân đã khô ráo nhiều, lỗ thoát nước trong ruộng cũng đã được lấp lại, chỉ là trên đường vẫn còn vài vũng bùn.
Bách Thủ vội vàng đánh xe trâu đi chợ mua đồ, mọi người trông thấy đều nhiệt tình gọi hắn. Có người bận bịu không rời đi được, cũng lấy bạc ra nhờ hắn mua vài thứ về, Bách Thủ vẫn nhiệt tình đáp ứng.
Có khi nhờ người chở đồ giúp cũng cần phải tin tưởng mới được.
Lúc trở lại, mọi người tới lấy đồ của mình, có người mua đồ ăn còn chủ động tặng cho hắn một chút. Thái độ của tất cả mọi người đối với hắn vừa nhiệt tình vừa thân thiết. Tất cả cũng thuộc về công lao việc thoát nước lần này.
Dương Nghĩa Trí thở dài, Bách Thủ vốn có cơ hội thoát nước trong ruộng nhà mình trước, nhưng hắn lại chọn giúp nhà Triệu Nhị trước. Ông đưa tay lấy cái cuốc của Bách Thủ, nhưng cũng không đưa lại cho hắn.
Dương Nghĩa Trí cau mày nói: “Bách Thủ, nếu cháu không đào thì mảnh ruộng này của các cháu năm nay thất thu mất.”
Mấy người không biết rõ tình hình cả kinh, đặc biệt là Triệu Nhị, không ngờ mảnh ruộng này lại là của bản thân Bách Thủ, vừa rồi trong lòng bọn họ còn đang nghĩ nhà ai xui xẻo lại bị thoát nước cuối cùng như vậy.
Bách Thủ cầm cuốc đào lỗ thoát, nước lập tức chảy xuống.
Hắn tự đào lỗ thoát, nếu sau này Loan Loan tức giận hay oán trách, hắn cũng sẽ tự nhận.
“Bách Thủ huynh đệ, ngươi…” Triệu Nhị nhất thời không biết nói cái gì mới tốt, lộp bộp vỗ xuống vai hắn mấy cái: “Huynh đệ, thật sự là cám ơn ngươi, sau này có việc gì cần cứ nói nhé.”
Bách Thủ khẽ cười cười, nói: “Đừng nói những lời này, chúng ta không phải đều là người cùng thôn sao?”
Thật ra lúa trong ruộng bị ngập nước nhiều ngày như vậy, cũng đã sớm ảnh hưởng tới thu hoạch, chỉ có điều rạng sáng trời lại đổ mưa to, tăng thêm gánh nặng cho lúa, thu hoạch đã bị ảnh hưởng nhiều, nên cũng sẽ không vì thêm chút nước như vậy mà lại xảy ra chuyện gì. Nói ví dụ như ngươi bị ngập nước có thể thu được một đấu gạo, nhưng cũng không thể vì bị ngâm thêm hai canh giờ mà chỉ được nửa đấu gạo thôi.
Cho nên, trong lòng hắn đã có tính toán, nếu có thể bù lại được tổn thất thì đương nhiên hắn sẽ dùng biện pháp khác, cũng sẽ không trơ mắt nhìn lúa nhà mình bị hủy, coi như là thuận tay đẩy thuyền bán đi nhân tình thôi.
Mà hành động của Bách Thủ, trong lòng Triệu Nhị cảm động lại hổ thẹn, năm đó bản thân hắn còn cười nhạo Bách Thủ, vào lúc hai vợ chồng họ chuyển vào thôn và tranh giành nhà cửa với nhà Dương Nghĩa Thiên, hắn còn xem như truyện cười.
Bây giờ nghĩ lại, bản thân mình có gì mà tốt hơn người ta đâu. Chẳng phải chỉ là lúc bé sống tốt hơn người ta một chút thôi sao? Còn điểm khác thì đúng là mẹ nó không bằng người ta.
Đối với cách làm của Bách Thủ, Loan Loan cũng không nói gì, vì hắn chính là một người thành thật, ngươi mong hắn biết làm vài chuyện thiên vị là không thể nào đâu!
Mưa rất nhanh đã tạnh, mây đen trên bầu trời cũng tản đi. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, và nước trong ruộng cũng đã thoát gần xong.
Mọi người nhao nhao đi ra, ai phải quét dọn nhà cửa thì quét dọn nhà cửa, ai phải đi ra chợ mua đồ thì đi ra chợ.
Ví dụ như Hương Tú, nàng thấy trời đã quang, bèn lập tức dẫn Mạch Thảo đi chợ, khi trở về thì mang ngay đồ đến nhà Loan Loan.
“Đây là bột mì ta mới đi chợ mua lúc sáng, hôm đó thực sự cảm ơn các muội.”
Loan Loan nhận lấy bột mì, mang ghế ra mời nàng ngồi ở hành lang: “Hôm nay thật vất vả trời mới quang được, rốt cuộc có thể nhìn thấy mặt trời rồi.”
Hương Tú ngồi xuống, đồng thời nhìn trái phải đánh giá hành lang này, lần trước khi nàng đến đã phát hiện nhà này xây rất kỳ lạ. Bây giờ nhìn kỹ lại, khi trời nắng gắt có thể ngồi ở đây tránh nắng, trời đổ mưa đứng ở đây cũng sẽ không bị ướt, hơn nữa mưa lại càng không tạt vào nhà , có thể nói là rất tốt nha. Nàng bèn nói: “Hành lang này của nhà muội xây hay thật đấy!”
Loan Loan cười nói: “Lúc bọn muội xây nhà cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng ai ngờ xây xong thật đúng là có chỗ dùng.”
Hương Tú lại liếc nhìn con đường đá trong sân, phía trên có đầy dấu giày mang bùn đất, không giống mặt đất ở bên cạnh, vừa đặt chân xuống thì toàn là nước bùn, trước kia nàng từng sống ở gia đình giàu có, đương nhiên nhìn một cái là nhìn ra được tác dụng của con đường đá này, mà mọi người ít dùng đá phiến vì nó rất đắt. Nhưng về phần hành lang ngoài cửa nhà chính nới rộng ra thế này thì đến giờ nàng cũng chưa từng thấy qua.
Nàng vừa trở về thôn đã nghe nói sự biến hóa rất lớn của hai vợ chồng này trong gần nửa năm qua, Loan Loan lại có nhiều chủ ý, còn dẫn người cùng thôn đi kiếm bạc, phòng ở trong nhà cũng xây kỳ kỳ quái quái, trận mưa to này nhà mọi người đều bị ngập nước, chỉ có nhà Loan Loan là không gặp nạn.
Nhìn những thứ này thôi thì quả thật hai người có chút khác biệt, hơn nữa hành lang này nhất định là đã suy nghĩ chu đáo rồi mới xây.
Mặc kệ Loan Loan và Bách Thủ thay đổi thế nào, dù sao nàng cảm thấy hai vợ chồng này làm người không tệ, cái ngày hôm đó khi trong nhà không còn thức ăn, thật ra nàng cũng đã đến mấy nhà bên cạnh mượn nhưng đều không mượn được, cuối cùng vẫn là Loan Loan cho mượn một chút giải quyết việc khẩn của nàng.
Người như vậy rất dễ chung sống, cũng nên tiếp xúc nhiều với loại người này. Nàng mới trở về thôn, tuy nói nàng sinh ra và lớn lên tại nơi này, nhưng rời khỏi nhà vài năm nên đều đã xa lạ với người trong thôn, cho nên người như hai vợ chồng Loan Loan đương nhiên nàng cũng muốn giao hảo, nhà nàng chỉ có hai cô nhi quả phụ, nhỡ đâu ngày nào đó có việc thì cũng có người giúp đỡ. Vì thế nàng đặc biệt mua chút đồ ăn vặt, chia ra hai phần, rồi cầm một bao tới cho Loan Loan: “Lúc rảnh rỗi ta thích ăn mấy thứ lặt vặt này lắm, muội cũng nếm thử xem.”
Loan Loan đầu tiên là hơi giật mình, vội vàng từ chối: “Thế này sao được chứ, vừa rồi chẳng phải tẩu đã cho một xâu kẹo hồ lô rồi sao? Muội đâu thể đòi thêm được, tẩu cầm về cho Mạch Thảo ăn đi!” Nàng có thể nhìn ra món ăn vặt kia còn đắt hơn cả món táo khô nàng hay mua nữa.
Hương Tú lại cứ cố nhét bao đồ ăn vặt vào tay nàng, cười nói: “Muội nhất định phải nhận, chúng ta còn phải cám ơn các muội đây này. Muội xem, lần đầu các muội chở giúp đồ đạc cho hai mẹ con chúng ta, hôm đó lại vẫn là các muội giúp chúng ta. Chút đồ vặt này biểu thị một chút tâm ý của ta, muội nhất định phải nhận lấy, nó cũng không phải thứ gì đáng giá cả.”
Người ta đã nói đến như vậy rồi, Loan Loan cũng đành phải nhận lấy bọc đồ ăn vặt kia, đồng thời nói: “Vậy muội ngại quá.”
“Muội đừng nói vậy chứ.” Hương Tú cười nói, lại thở dài: “Nhiều năm rồi ta không ở nhà, đã sớm xa lạ với người trong thôn, nhưng các muội có thể không ngại mà giúp ta như vậy, ta thật cảm động.”
Loại tâm tình này của người trở về quê hương thật ra cũng không khó hiểu.
Loan Loan cười cười: “Kỳ thật người trong thôn đều rất nhiệt tình đấy.” Nghĩ nghĩ, lại cười híp mắt nói: “Nếu tẩu rảnh rỗi thì cứ tới đây ngồi chơi một chút, mọi người đều cùng thôn cả, nhưng mà sau này tẩu đừng mua những thứ này nữa, tẩu xem, các tẩu không trồng trọt, cũng không có thu nhập gì cả.”
“Thứ này cũng không mất bao nhiêu tiền mà, hơn nữa chẳng phải Lai Sinh thích ăn những thứ này sao?”
Loan Loan hơi sững sờ, nữ nhân này mới trở về thời gian chưa bao lâu đã biết rõ Lai Sinh thích ăn quà vặt, mà Lai Sinh thì mấy lần đi ra ngoài trong túi đều cất đồ linh tinh. Xem ra tâm tư nữ nhân này thật tinh tế.
“Tiểu tử kia thỉnh thoảng thích lười biếng, nên muội mới dùng đồ ăn vặt dọa hắn thôi.” Nói xong Loan Loan quét mắt về cửa sân vắng vẻ: “Cũng không biết tiểu tử này lại chạy đi đâu chơi rồi.”
Nghe vậy, Hương Tú đột nhiên cảm thán một tiếng: “Lai Sinh cũng đáng thương, may mà thằng bé gặp được hai người các muội. Ai, đều là đứa trẻ mệnh khổ, bây giờ ta còn sống, nếu như ngày nào đó mất rồi, thì Mạch Thảo của chúng ta cũng rất đáng thương.”
Loan Loan không rõ ý của nàng, cười nói: “Xem tẩu nói gì thế. Tẩu còn trẻ như vậy, thời gian sau này còn rất dài mà. Hơn nữa, Mạch Thảo lớn lên rất xinh đẹp, nhất định có thể tìm được một nhà khá giả.”
Nghe vậy, ánh mắt Hương Tú dường như tối đi một chút, khóe miệng giật giật cười hơi miễn cưỡng: “Nữ nhân vẻ ngoài xinh đẹp cũng không có gì tốt cả, mệnh phải tốt mới được.”
Lời này nói có chút ý vị thâm trường rồi.
“… Từ khi Mạch Thảo sinh ra đã không được cha con bé thương yêu, vì từ nhỏ con bé đã có ẩn tật rồi.”
Trong lòng Loan Loan cảm thấy hơi kỳ lạ, nàng cũng nghe người khác nói qua, nhưng mà cụ thể Mạch Thảo có ẩn tật gì thì mọi người đều không rõ lắm, lại không ngờ Hương Tú có thể nói cho nàng biết như vậy.
“Người như con bé, tướng mạo xinh đẹp nhưng lại có bệnh, sao có thể tìm được người trong sạch? Cho dù gả đi cũng sẽ bị người ta khi dễ thôi.” Nói xong, đáy mắt Hương Tú hiện lên sự lo lắng.
Loan Loan nhìn nàng dò hỏi: “Không biết Mạch Thảo mắc phải bệnh gì? Trên thị trấn có lẽ có đại phu giỏi hơn đấy.”
Hương Tú lắc đầu: “Con bé bị câm bẩm sinh.”
Loan Loan lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Mạch Thảo lại là người câm. Loan Loan lại nghĩ một hồi, hình như Loan Loan chưa bao giờ thấy Mạch Thảo nói chuyện. Bệnh này quả thực không có cách trị rồi, cũng tìm không được lời nào để an ủi nàng, Loan Loan chỉ có thể nói Mạch Thảo chính là đứa trẻ mệnh tốt.
Hai người đang nói chuyện thì trông thấy Lai Sinh trở về, đằng sau còn có một người đi theo, đúng là Mạch Thảo.
Lại nhìn Lai Sinh, nửa người đều là bùn, Loan Loan hết nói nổi nhìn hắn: “Đệ làm gì vậy hả?” Bộ quần áo này mới vừa thay lúc sáng thôi!
Lai Sinh cẩn thận liếc mắt nhìn Loan Loan hai mắt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đệ ngã.”
Hương Tú nghi hoặc đưa mắt nhìn Mạch Thảo, Mạch Thảo đứng ở bên cạnh mẹ nàng bắt đầu ra dấu, Loan Loan không ngờ Mạch Thảo còn biết ngôn ngữ tay. Khi nghe xong lời Hương Tú, nàng thầm nghĩ muốn giơ chân đạp tên tiểu tử thúi này ra ngoài cho rồi.
Buổi sáng Lai Sinh cùng đi ra ngoài với Bách Thủ, vốn hắn chơi đùa ở ngoài ruộng, sau đó một mình chạy đến chân núi, sau cơn mưa đường trơn trượt, tiểu tử này không cẩn thận nên ngã bốn chân chổng lên trời. Lúc ấy hắn bị đau đến nỗi ngồi bệt dưới đất nhe răng nhếch miệng. Đúng lúc Mạch Thảo đi ra khỏi nhà định đi tìm mẹ nàng, thì trông thấy một màn kia.
Nếu như đổi lại bình thường, ai mà nhìn hắn chằm chằm cười như vậy, tiểu tử này đã sớm nhảy dựng lên rồi, nhưng lúc ấy đôi mắt của hắn chỉ lo nhìn chằm chằm vào bọc đồ ăn vặt trong tay Mạch Thảo.
Mạch Thảo có thể nhận ra Lai Sinh, nàng biết hắn ở nhà Loan Loan, mặc dù nàng bị câm, nhưng cũng không ngốc, biết rõ mấy lần đều là nhà Loan Loan giúp mẹ con các nàng, vì thế trong lòng tiểu cô nương vẫn luôn nhớ kỹ.
Lúc này lại trông thấy Lai Sinh như vậy, bèn lấy một miếng quà vặt trong tay cho Lai Sinh. Lai Sinh chính là kẻ tham ăn, mặc dù không quen Mạch Thảo, nhưng cũng không bài xích nàng, ăn xong còn thò tay đòi nữa, cứ như vậy dọc đường vừa đi vừa đòi, hắn lại không đi chơi nữa mà theo Mạch Thảo trở về nhà.
Loan Loan thật sự là tức chết đi được, đợi mẹ con Hương Tú vừa đi, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào đầu Lai Sinh: “Đệ đó, ăn ăn ăn, đệ chỉ biết ăn thôi, ai cho đệ đồ ăn đệ lập tức đi theo người ta à? Sau này bị người ta bán đi cũng không biết vì sao nữa.”
Mặc dù mẹ con Hương Tú không phải kẻ xấu, nhưng thói quen này của Lai Sinh rất không tốt, nhắc tới cũng kỳ, hắn đâu có nghe lời những người khác trong thôn như vậy.
Đảo mắt nhìn thấy cả người hắn đầy bùn đất, mà lại còn một chậu lớn quần áo chưa giặt, cũng không thay đổi được, nàng tức giận đến nghiến răng: “Đệ đi thay quần áo cho tẩu, buổi chiều không cho đi đâu cả, ở nhà giặt quần áo.”
Lai Sinh bĩu môi, vừa không tình nguyện vừa uất ức đi vào phòng.
Ăn trưa xong, Bách Thủ đi cắt rau cho lợn, Loan Loan mang toàn bộ quần áo của ba người thay trong mười ngày nay ra sân, nước ngoài sông bây giờ toàn là bùn nên chỉ có thể bảo Lai Sinh ra giếng gánh nước về giặt, mà quần áo lại quá nhiều, còn phải giặt cho sạch nên sẽ tốn rất nhiều nước, hắn từng gánh từng gánh đi gánh nước về, nhưng mà chưa được vài cái đã dùng hết nước rồi.
Mỗi lần trở về nhìn thấy cái bồn rỗng tuếch, Lai Sinh lại giơ châu kêu to: “Tại sao lại dùng hết rồi.”
Sau đó dưới mệnh lệnh của Loan Loan, hắn chỉ đành phải nhận mệnh mà đi gánh nước. Cuối cùng khi đã thật sự mệt mỏi, hắn đứng ở trong sân phồng mặt, bộ dáng rất tức giận, la to: “Tẩu cố ý.”
Loan Loan suýt chút nữa bật cười. Tiểu tử này rốt cục đã nhìn ra nàng cố ý!
Trời trong rồi, trên đường thôn lại nhìn thấy bóng dáng mọi người bận rộn qua lại, mà mấy ngày nay trời nắng gắt, sân đã khô ráo nhiều, lỗ thoát nước trong ruộng cũng đã được lấp lại, chỉ là trên đường vẫn còn vài vũng bùn.
Bách Thủ vội vàng đánh xe trâu đi chợ mua đồ, mọi người trông thấy đều nhiệt tình gọi hắn. Có người bận bịu không rời đi được, cũng lấy bạc ra nhờ hắn mua vài thứ về, Bách Thủ vẫn nhiệt tình đáp ứng.
Có khi nhờ người chở đồ giúp cũng cần phải tin tưởng mới được.
Lúc trở lại, mọi người tới lấy đồ của mình, có người mua đồ ăn còn chủ động tặng cho hắn một chút. Thái độ của tất cả mọi người đối với hắn vừa nhiệt tình vừa thân thiết. Tất cả cũng thuộc về công lao việc thoát nước lần này.
/266
|