Edit: Gà Beta: Tuyết Y Trúng tà?
Trên đời này thật sự có quỷ thần sao? Cho đến tận bây giờ Loan Loan vẫn không quá tin vào điều này. Nhưng Dương Nghĩa Trí vô duyên vô cớ bị bệnh nằm liệt giường, không ăn uống được, người cũng gầy rộc đi, nửa đêm còn thường xuyên nói nói mớ, tuy không nghe rõ ông nói gì, nhưng trong tiếng lầm bầm, nhưng tiếng lầm bầm đó khiến người nghe rợn người.
Ngay cả bà nội Thạch Đầu cũng không có được một giấc ngủ ngon.
Dương Khai Thạch thấy vô cùng lo lắng.
Sau khi Dương Phong biết Dương Nghĩa Trí bị bệnh, hắn mang theo vợ con trở về hai lần, thấy lão gia tử dường như vẫn còn rất bình thường, cũng không tệ như Dương Khai Thạch nói, nên hắn nghĩ là không có chuyện gì, thế là sau hai lần đó cũng không quay lại thăm nữa. Dương Khai Thạch đến chợ, khi hai huynh đệ gặp mặt nhau, ban đầu Dương Phong còn hỏi một hai câu về tình hình của Dương Nghĩa Trí, sau đó cũng không hề đề cập đến nữa.
Trong lòng Dương Khai Thạch thấy khó chịu, về sau đi chợ thì dứt khoát không thèm đi qua cửa hàng của Dương Phong nữa.
Bà nội Thạch Đầu không biết những chuyện này, nhưng thấy con trưởng lâu rồi không về thăm lão đầu tử, trong lòng vô cùng oán trách, thường xuyên hỏi Dương Khai Thạch: “Đại ca của con ở cửa hàng bận rộn nhiều việc lắm sao?”
Trong lòng Dương Khai Thạch không vui, có ý kiến rất lớn với Dương Phong, nhưng lại không muốn hai ông bà phải đau lòng, nên chỉ có thể nói: “Có lẽ đúng thế đấy mẹ!”
Người không về, ngay cả mấy câu quan tâm hỏi thăm cũng không truyền tới, dần dần bà nội Thạch Đầu lải nhải bên tai Dương Khai Thạch: “. . . . . . Cha con đã bệnh thành như vậy, sao nó có thể yên tâm ở lại cửa hàng được? . . . . . . Nhớ ngày đó vợ chồng nó muốn lên trên chợ mở cửa hàng, cha con còn cầm tiền mang lên cho, giờ lông cánh cứng cáp rồi, trong nhà có chuyện cũng không về xem một cái. . . . . . Mẹ chẳng dám nói lung tung trước mặt cha con, còn phải giả vờ ngớ ngẩn giúp nó gạt ông ấy. . . . . . May mà trong nhà còn có con với Linh Tử. . . . . .”
Mặt Dương Khai Thạch càng sa sầm, ngày càng ít nói đi. Không ai nói gì, nhưng không có nghĩa là Dương Nghĩa Trí không biết chuyện, hiểu con không ai bằng cha, ông đã sớm nhìn ra tâm tính của đứa con trai lớn này rồi, nhưng ông cứ thuận theo mấy người trong nhà, không hề mở miệng hỏi. Tự mình muốn gượng chống đi ra sân phơi nắng, hít thở không khí một chút, nhưng thân thể ông cứ như không phải của mình vậy.
Ngoài mặt ông vẫn giữ bộ dáng như cũ, nhưng trong lòng ông lại rất rõ ràng, có lẽ thời gian của mình cũng đã hết, có đôi khi ngẫm nghĩ lại khó tránh khỏi thấy chua xót, chỉ khi nhìn thấy cháu trai Thạch Đầu, thì khuôn mặt Dương Nghĩa Trí mới hé nụ cười.
Loan Loan theo Bách Thủ đến thăm, nàng không phải thần y nên cũng không có cách diệu thủ hồi xuân, chỉ có thể nói mấy lời an ủi với bà nội Thạch Đầu. Ban đêm nằm trên giường, Loan Loan nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bệnh của Dương Nghĩa Trí thật là đột ngột.
Trên đời này không gì quan trọng bằng sức khỏe. Con người lúc tuổi còn trẻ thân cường thể tráng không sợ bất cứ cái gì, chỉ đến khi có tuổi mới biết giữ gìn, mà không cẩn thận bị bệnh thì xong rồi.
Tục ngữ nói bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, con người cho dù có khỏe lại rồi thì thân thể cũng không còn như trước được nữa. Thậm chí có người thân thể nhìn thì vô cùng khỏe mạnh, nhưng bỗng nhiên ngay lúc đó lại bệnh không dậy nổi, những trường hợp này cũng thường xảy ra.
Cho nên, Loan Loan rất nghiêm túc dặn dò Bách Thủ, ngày thường khi làm việc, mệt mỏi nhất định phải nghỉ ngơi, phải biết giữ gìn thân thể của mình thật tốt, lại càng không được ỷ vào tuổi trẻ có khả năng phục hồi sức khỏe nhanh mà vất vả quá độ!
Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua, thoắt cái đã gần tới cuối năm. Mọi người bắt đầu ra chợ mua đồ tết. Loan Loan, Bách Thủ, và Lai Sinh chọn một ngày thời tiết tốt, cả nhà ba người đánh xe trâu đi chợ. Có lẽ là cảm nhận được không khí vui mừng của ngày tết sắp đến, trên chợ kẻ đến người đi, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười. Người bán hàng chuyên tâm hô to chào hàng, nhiệt tình giới thiệu cho khách nhân, mà người mua hàng cũng mang vẻ mặt hăng hái chọn lựa đồ mà mình cần. Chưa đến tết nhưng nghiễm nhiên đã có không khí vui mừng của ngày tết!
Đồ cần mua trong nhà không nhiều, mấy câu đối thì chờ đến giáp tết mới mua, hiện chỉ cần mua mấy thứ đồ dùng mà trong nhà đang thiếu. Sau đó lại mua chút ít trái cây về, chủ yếu vẫn là hoa quả khô. Trái cây tươi Loan Loan chọn rất ít, một là vì quá đắt, hai là mấy thứ này không thể để lâu, để lâu chúng rất dễ bị hỏng, mùi vị cũng không còn ngon. Hơn nữa nàng cảm thấy đến tết mới mua những thứ này thì ăn sẽ càng ngon hơn.
Bách Thủ lại khuyên nàng nên mua nhiều mấy loại hoa quả mà nàng thích, hiện nàng là một người ăn cho hai người, vì Loan Loan và con, có đắt đến mấy Bách Thủ cũng cam lòng mà mua.
Lai Sinh không thích hoa quả tươi lắm, ngược lại lại thích ăn hoa quả khô hơn, nên lúc đến cửa hàng hoa quả khô, hắn cứ theo đuôi Loan Loan, không ngừng la hét muốn ăn cái này cái kia.
Loan Loan chọn mấy thứ hắn thích và rẻ mua về một ít. Ví dụ như hạt dưa vừa ăn được lâu lại rẻ tiền thì nàng mua hẳn một túi to. Mỗi ngày cho Lai Sinh một chút, đủ cho hắn ăn trong cả tháng giêng rồi.
Ba người từ trong cửa hàng hoa quả khô đi ra, đúng lúc gặp được Vương Lý. Lúc này có rất nhiều người đi chợ, hôm nay đi chợ đã gặp khá nhiều người trong thôn, nên giờ có gặp Vương Lý cũng không có gì là lạ.
Vương Lý dìu Loan Loan đi tới một góc ít người, hai người cùng nhau trò chuyện, hàn huyên được một hai câu thì nhắc tới chuyện của Vương Tiểu Thảo.
“. . . . . . May nhờ lúc ấy muội cho con bé một chủ ý tốt như vậy, bằng không bây giờ con bé chắc thảm rồi.”
Thì ra, sau khi mẹ Loan Loan từ nhà Loan Loan trở về được mấy ngày, Lương công tử quả nhiên lại phái bà mối tới nhà, còn dẫn theo hai bà tử to khỏe và một hán tử cao lớn. Ba người đều mang vẻ mặc hung ác, vừa vào nhà đã dọa cha mẹ Loan Loan sợ hãi nhảy dựng lên.
Bà mối kia không buồn nói một câu khách khí nào, đã hỏi thẳng Vương Tiểu Thảo chuẩn bị xong chưa, vênh mặt lên, một bộ dáng cao ngạo lỗ mũi hếch lên trời: “Lương công tử nói, Vương cô nương bị bệnh, ngài ấy rất lo lắng, cố ý sai chúng ta tới đây đón ngươi qua phủ, hôm nay vào Lương phủ, từ nay về sau ngươi chính là thiếp của Lương công tử rồi.” Sau đó hừ mũi một tiếng: “Một nha đầu thôn dã như ngươi mà có thể được Lương công tử ưu ái, không biết là phúc khí tu luyện bao nhiêu đời của ngươi rồi, nên thỏa mãn đi.”
Nói xong, liền ra hiệu cho hai bà tử phía sau vào nhà kéo Vương Tiểu Thảo ra ngoài. Còn nam tử cao lớn kia thì vẫn đứng chắn trước mặt cha mẹ Loan Loan, rất có tư thế nếu kẻ nào dám bước lên cản trở hắn sẽ đánh ngã ngay lập tực.
Mẹ Loan Loan bị dọa đến mức tay chân run lẩy bẩy, lời nói cũng không được lưu loát: ” Tiểu Thảo của chúng ta bệnh rất nặng, sợ rằng không thể vào Lương phủ được, cầu xin Lương công tử giơ cao đánh khẽ!”
Nhưng bất kể bà có giải thích thế nào, nói như thế nào, thì lông mày của bà mối kia cũng không động một cái, chỉ dùng đôi mắt to như chuông đồng trợn lên nhìn mẹ Loan Loan, mà hai bà tử kia chỉ hai ba bước đã vọt vào phòng Vương Tiểu Thảo, mẹ Loan Loan không nghe thấy tiếng Vương Tiểu Thảo kêu, chỉ có mấy tiếng vang bịch bịch.
Nhìn tình hình này, có thể thấy Lương công tử đã quyết tâm bắt Vương Tiểu Thảo vào phủ rồi, trước tiên không nói đến không có sính lễ phong phú, chỉ cần nhìn đến động tác thô bạo của hai bà tử hung thần ác sát đã làm cho người ta sợ hãi. Xem ra Lương công tử vì đạt được mục đích của chính mình, mà đã lộ ra bộ mặt thật. Vương Tiểu Thảo đắc tội hắn như vậy, vào phủ rồi thì chỉ sợ sẽ không có một ngày lành.
Nghĩ tới đây, hai chân mẹ Loan Loan lập tức mềm nhũn, cha Loan Loan căm tức nhìn bọn người của bà mối, nhưng lại bị hán tử trước mặt ngăn trở, ông không thể nhúc nhích gì được, sắc mặt ông đã khó coi tới cực điểm, rồi đỡ mẹ Loan Loan đang nằm co quắp trên mặt lên.
Vương Tiểu Thảo nghe thấy âm thanh từ ngoài sân, đã sớm bị dọa tới lui vào một góc giường, thấy hai bà tử khỏe mạnh sắp xông tới, không nói không rằng lôi nàng ra khỏi giường. Vương Tiểu Thảo bị dọa cả người mềm nhũn, giống như người không có gân cốt, để mặc cho hai bà tử lôi ra khỏi giường, nàng co quắp nằm trên mặt đất.
Mẹ Loan Loan bấu chặt lấy quần áo của cha nàng, tay bà không ngừng run rẩy, miệng vừa gào vừa khóc la lớn. Lúc đám người kia vào nhà, bà đã tự cho mình là thông minh mà đóng cổng lại.
Bà đóng cổng vốn là vì lo lắng đám người này đi vào sẽ ầm ĩ nói ra chuyện Vương Tiểu Thảo và Lương công tử trước kia lén lút đi lại làm cho hàng xóm đều biết. Đâu ngờ đám người kia đến lần này căn bản không cho các nàng cơ hội nói chuyện. Bây giờ cổng sân đã đóng, người bên ngoài chỉ có thể nghe thấy bên trong có tiếng la khóc, cho dù có muốn giúp cũng không vào được, trong lòng mẹ Loan Loan hối hận vô cùng!
Bà mối kia đứng ngoài sân lạnh lùng nhìn cha mẹ Loan Loan, mặc cho bà kêu khóc, dường như đã quá quen với những cảnh như vậy, thậm chí còn thong dong lấy khăn tay trong người ra, nhẹ nhàng phủi phủi lên quần áo vốn không hề có chút bụi nào.
Vương Tiểu Thảo bị hai bà tử ép kéo ra bên ngoài, sau khi ra ngoài, hai bà tử cùng vung tay một cái, Vương Tiểu Thảo “Phịch” một tiếng ngã lăn xuống đất. Trên người nàng mặc bộ quần áo cũ đã giặt đến bạc màu, tóc tai bù xù phủ trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy, cho dù ai nhìn cũng sẽ nảy sinh lòng thương xót. Mẹ Loan Loan lại bắt đầu gào khóc, sự phẫn nộ với những người kia trên khuôn mặt cha Loan Loan lại càng nhiều.
Nhưng đám người kia lại không có chút thương hại nào. Bà mối bước hai bước tới gần Vương Tiểu Thảo, nhìn xuống người đang nằm dưới đất, châm chọc nói: “Ngươi cũng đừng oán trách ai cả, ai bảo ngươi không biết điều dám cự tuyệt Lương công tử chứ. Lương công tử là ai đây? Có thể tùy ý để người như các ngươi trêu đùa bỡn cợt sao? Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, sau này vào phủ rồi thì phải ngoan ngoãn hầu hạ Lương công tử. Nói không chừng còn có thể nhận được một chút đồng tình của ngài, lúc đó ngươi mới có thể sống những ngày tốt lành được, muốn chết hay muốn sống thì phải xem bản thân ngươi rồi!”
Vương Tiểu Thảo nằm co quắp trên mặt đất một hồi lâu không động đậy, sau đó nàng dốc hết sức lực toàn thân, cố gắng từ từ ngẩng đầu, cũng vào lúc này nàng mới hiểu được, bản thân mình buồn cười đến cỡ nào, thấy người sang bắt quàng làm họ, nàng đúng là không biết tự lượng sức mình. Mặc dù trong lòng có hối hận, có không cam lòng, nhưng nàng lúc này lại không chịu nổi, cũng thầm cười nhạo chính mình nhát gan, mới chỉ bị người ta dọa một cái mà đến cả sức lực bước đi cũng không có.
Nhưng mà, nàng thực sự rất sợ, nghĩ đến những ngày tháng âm u đáng sợ sau này, thì ngay cả khí lực để chớp mắt cũng biến mất.
Rốt cục Vương Tiểu Thảo cũng ngẩng đầu lên, khi thấy bộ dáng của nàng lúc này, đám người bà mối đều sợ hết hồn.
Lúc này mặt mũi Vương Tiểu Thảo khô vàng, hốc mắt trũng sâu, tóc tai bù xù rối tung, vài sợi vì mồ hôi mà dính ở trên mặt, cộng thêm máu chậm rãi chảy từ trán xuống, hệt như lệ quỷ đến từ địa phủ, vô cùng đáng sợ.
Mẹ Loan Loan khi nhìn thấy trán Vương Tiểu Thảo bị đập vào chảy máu thì toàn thân lại mềm nhũn.
Bà mối kia không thể tin nổi nhìn mặt Vương Tiểu Thảo, bà đã từng gặp qua Vương Tiểu Thảo, trước kia nàng thanh tú mỹ lệ, chưa đến mức châu tròn ngọc sáng, nhưng cũng là da thịt trong sáng bóng nhẵn, đâu có phải bộ dạng như quỷ thế này?
Ngón tay chỉ Vương Tiểu Thảo, một lúc lâu tiếng nói mới bật ra khỏi cổ họng: “Ngươi, ngươi sao lại biến thành cái bộ dạng như quỷ thế này?”
Vương Tiểu Thảo há miệng nói, muốn nói mà lại không phát ra tiếng, nhưng động tác vô ý này của nàng lại càng dọa bà mối hoảng sợ.
“Bọn ta đã nói con bé bệnh rất nặng, các người lại còn cứ ép bức!” Lúc này, cha Loan Loan cả giận nói.
Bà mối vô thức lấy nắm chặt khăn tay che mũi, còn hai bà tử ở bên cạnh cũng theo bản năng lui về phía sau hai bước, bộ dạng Vương Tiểu Thảo như vậy đúng là giống như mắc bệnh không chữa được!
Nhưng nhớ đến mệnh lệnh của Lương công tử, nếu cứ đi như vây thì bà mối lại cảm thấy không ổn: “Chúng ta cũng không còn cách nào khác, đây là lệnh của Lương công tử.”
“Bây giờ con bé cũng bị phá tướng rồi, các người còn muốn mang nó đi sao?” Mẹ Loan Loan hét lớn, đẩy cha Loan Loan ra, bỗng chốc bổ nhào tới trước mặt Vương Tiểu Thảo, bắt đầu gào khóc kêu la, giọng bà lớn đến cả thôn đều nghe thấy.
Chính một cái bổ nhào này của bà, mà cuối cùng đã xóa bỏ hoàn ý định dẫn Vương Tiểu Thảo đi trong đầu đám người bà mối.
Vương Tiểu Thảo cả ngày ăn không ngon, ngày càng gầy gò, thân thể hư nhược, lúc mẹ nàng lao qua đã vô tình đụng vào bụng nàng, xung lực mạnh như thế sao Vương Tiểu Thảo chịu được.
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ khuôn mặt Vương Tiểu Thảo bắt đầu vặn vẹo, ngẩng đầu lên, mắt trợn ngược, cả người cuộn tròn lại, toàn thân giống như đang run rẩy lại như co quắp, dưới mắt nhìn của mấy người khác, Vương Tiểu Thảo dường như mắc phải bệnh cúm gà.
Mẹ Loan Loan càng bị dọa đến nỗi không ngừng gào lên: “Tiểu Thảo, Tiểu Thảo của mẹ, con không thể chết được. . . . . .”
Vô cùng may mắn là cuối cùng bà mối với vẻ mặt ủ rũ dẫn người rời đi.
Trên đời này thật sự có quỷ thần sao? Cho đến tận bây giờ Loan Loan vẫn không quá tin vào điều này. Nhưng Dương Nghĩa Trí vô duyên vô cớ bị bệnh nằm liệt giường, không ăn uống được, người cũng gầy rộc đi, nửa đêm còn thường xuyên nói nói mớ, tuy không nghe rõ ông nói gì, nhưng trong tiếng lầm bầm, nhưng tiếng lầm bầm đó khiến người nghe rợn người.
Ngay cả bà nội Thạch Đầu cũng không có được một giấc ngủ ngon.
Dương Khai Thạch thấy vô cùng lo lắng.
Sau khi Dương Phong biết Dương Nghĩa Trí bị bệnh, hắn mang theo vợ con trở về hai lần, thấy lão gia tử dường như vẫn còn rất bình thường, cũng không tệ như Dương Khai Thạch nói, nên hắn nghĩ là không có chuyện gì, thế là sau hai lần đó cũng không quay lại thăm nữa. Dương Khai Thạch đến chợ, khi hai huynh đệ gặp mặt nhau, ban đầu Dương Phong còn hỏi một hai câu về tình hình của Dương Nghĩa Trí, sau đó cũng không hề đề cập đến nữa.
Trong lòng Dương Khai Thạch thấy khó chịu, về sau đi chợ thì dứt khoát không thèm đi qua cửa hàng của Dương Phong nữa.
Bà nội Thạch Đầu không biết những chuyện này, nhưng thấy con trưởng lâu rồi không về thăm lão đầu tử, trong lòng vô cùng oán trách, thường xuyên hỏi Dương Khai Thạch: “Đại ca của con ở cửa hàng bận rộn nhiều việc lắm sao?”
Trong lòng Dương Khai Thạch không vui, có ý kiến rất lớn với Dương Phong, nhưng lại không muốn hai ông bà phải đau lòng, nên chỉ có thể nói: “Có lẽ đúng thế đấy mẹ!”
Người không về, ngay cả mấy câu quan tâm hỏi thăm cũng không truyền tới, dần dần bà nội Thạch Đầu lải nhải bên tai Dương Khai Thạch: “. . . . . . Cha con đã bệnh thành như vậy, sao nó có thể yên tâm ở lại cửa hàng được? . . . . . . Nhớ ngày đó vợ chồng nó muốn lên trên chợ mở cửa hàng, cha con còn cầm tiền mang lên cho, giờ lông cánh cứng cáp rồi, trong nhà có chuyện cũng không về xem một cái. . . . . . Mẹ chẳng dám nói lung tung trước mặt cha con, còn phải giả vờ ngớ ngẩn giúp nó gạt ông ấy. . . . . . May mà trong nhà còn có con với Linh Tử. . . . . .”
Mặt Dương Khai Thạch càng sa sầm, ngày càng ít nói đi. Không ai nói gì, nhưng không có nghĩa là Dương Nghĩa Trí không biết chuyện, hiểu con không ai bằng cha, ông đã sớm nhìn ra tâm tính của đứa con trai lớn này rồi, nhưng ông cứ thuận theo mấy người trong nhà, không hề mở miệng hỏi. Tự mình muốn gượng chống đi ra sân phơi nắng, hít thở không khí một chút, nhưng thân thể ông cứ như không phải của mình vậy.
Ngoài mặt ông vẫn giữ bộ dáng như cũ, nhưng trong lòng ông lại rất rõ ràng, có lẽ thời gian của mình cũng đã hết, có đôi khi ngẫm nghĩ lại khó tránh khỏi thấy chua xót, chỉ khi nhìn thấy cháu trai Thạch Đầu, thì khuôn mặt Dương Nghĩa Trí mới hé nụ cười.
Loan Loan theo Bách Thủ đến thăm, nàng không phải thần y nên cũng không có cách diệu thủ hồi xuân, chỉ có thể nói mấy lời an ủi với bà nội Thạch Đầu. Ban đêm nằm trên giường, Loan Loan nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bệnh của Dương Nghĩa Trí thật là đột ngột.
Trên đời này không gì quan trọng bằng sức khỏe. Con người lúc tuổi còn trẻ thân cường thể tráng không sợ bất cứ cái gì, chỉ đến khi có tuổi mới biết giữ gìn, mà không cẩn thận bị bệnh thì xong rồi.
Tục ngữ nói bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, con người cho dù có khỏe lại rồi thì thân thể cũng không còn như trước được nữa. Thậm chí có người thân thể nhìn thì vô cùng khỏe mạnh, nhưng bỗng nhiên ngay lúc đó lại bệnh không dậy nổi, những trường hợp này cũng thường xảy ra.
Cho nên, Loan Loan rất nghiêm túc dặn dò Bách Thủ, ngày thường khi làm việc, mệt mỏi nhất định phải nghỉ ngơi, phải biết giữ gìn thân thể của mình thật tốt, lại càng không được ỷ vào tuổi trẻ có khả năng phục hồi sức khỏe nhanh mà vất vả quá độ!
Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua, thoắt cái đã gần tới cuối năm. Mọi người bắt đầu ra chợ mua đồ tết. Loan Loan, Bách Thủ, và Lai Sinh chọn một ngày thời tiết tốt, cả nhà ba người đánh xe trâu đi chợ. Có lẽ là cảm nhận được không khí vui mừng của ngày tết sắp đến, trên chợ kẻ đến người đi, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười. Người bán hàng chuyên tâm hô to chào hàng, nhiệt tình giới thiệu cho khách nhân, mà người mua hàng cũng mang vẻ mặt hăng hái chọn lựa đồ mà mình cần. Chưa đến tết nhưng nghiễm nhiên đã có không khí vui mừng của ngày tết!
Đồ cần mua trong nhà không nhiều, mấy câu đối thì chờ đến giáp tết mới mua, hiện chỉ cần mua mấy thứ đồ dùng mà trong nhà đang thiếu. Sau đó lại mua chút ít trái cây về, chủ yếu vẫn là hoa quả khô. Trái cây tươi Loan Loan chọn rất ít, một là vì quá đắt, hai là mấy thứ này không thể để lâu, để lâu chúng rất dễ bị hỏng, mùi vị cũng không còn ngon. Hơn nữa nàng cảm thấy đến tết mới mua những thứ này thì ăn sẽ càng ngon hơn.
Bách Thủ lại khuyên nàng nên mua nhiều mấy loại hoa quả mà nàng thích, hiện nàng là một người ăn cho hai người, vì Loan Loan và con, có đắt đến mấy Bách Thủ cũng cam lòng mà mua.
Lai Sinh không thích hoa quả tươi lắm, ngược lại lại thích ăn hoa quả khô hơn, nên lúc đến cửa hàng hoa quả khô, hắn cứ theo đuôi Loan Loan, không ngừng la hét muốn ăn cái này cái kia.
Loan Loan chọn mấy thứ hắn thích và rẻ mua về một ít. Ví dụ như hạt dưa vừa ăn được lâu lại rẻ tiền thì nàng mua hẳn một túi to. Mỗi ngày cho Lai Sinh một chút, đủ cho hắn ăn trong cả tháng giêng rồi.
Ba người từ trong cửa hàng hoa quả khô đi ra, đúng lúc gặp được Vương Lý. Lúc này có rất nhiều người đi chợ, hôm nay đi chợ đã gặp khá nhiều người trong thôn, nên giờ có gặp Vương Lý cũng không có gì là lạ.
Vương Lý dìu Loan Loan đi tới một góc ít người, hai người cùng nhau trò chuyện, hàn huyên được một hai câu thì nhắc tới chuyện của Vương Tiểu Thảo.
“. . . . . . May nhờ lúc ấy muội cho con bé một chủ ý tốt như vậy, bằng không bây giờ con bé chắc thảm rồi.”
Thì ra, sau khi mẹ Loan Loan từ nhà Loan Loan trở về được mấy ngày, Lương công tử quả nhiên lại phái bà mối tới nhà, còn dẫn theo hai bà tử to khỏe và một hán tử cao lớn. Ba người đều mang vẻ mặc hung ác, vừa vào nhà đã dọa cha mẹ Loan Loan sợ hãi nhảy dựng lên.
Bà mối kia không buồn nói một câu khách khí nào, đã hỏi thẳng Vương Tiểu Thảo chuẩn bị xong chưa, vênh mặt lên, một bộ dáng cao ngạo lỗ mũi hếch lên trời: “Lương công tử nói, Vương cô nương bị bệnh, ngài ấy rất lo lắng, cố ý sai chúng ta tới đây đón ngươi qua phủ, hôm nay vào Lương phủ, từ nay về sau ngươi chính là thiếp của Lương công tử rồi.” Sau đó hừ mũi một tiếng: “Một nha đầu thôn dã như ngươi mà có thể được Lương công tử ưu ái, không biết là phúc khí tu luyện bao nhiêu đời của ngươi rồi, nên thỏa mãn đi.”
Nói xong, liền ra hiệu cho hai bà tử phía sau vào nhà kéo Vương Tiểu Thảo ra ngoài. Còn nam tử cao lớn kia thì vẫn đứng chắn trước mặt cha mẹ Loan Loan, rất có tư thế nếu kẻ nào dám bước lên cản trở hắn sẽ đánh ngã ngay lập tực.
Mẹ Loan Loan bị dọa đến mức tay chân run lẩy bẩy, lời nói cũng không được lưu loát: ” Tiểu Thảo của chúng ta bệnh rất nặng, sợ rằng không thể vào Lương phủ được, cầu xin Lương công tử giơ cao đánh khẽ!”
Nhưng bất kể bà có giải thích thế nào, nói như thế nào, thì lông mày của bà mối kia cũng không động một cái, chỉ dùng đôi mắt to như chuông đồng trợn lên nhìn mẹ Loan Loan, mà hai bà tử kia chỉ hai ba bước đã vọt vào phòng Vương Tiểu Thảo, mẹ Loan Loan không nghe thấy tiếng Vương Tiểu Thảo kêu, chỉ có mấy tiếng vang bịch bịch.
Nhìn tình hình này, có thể thấy Lương công tử đã quyết tâm bắt Vương Tiểu Thảo vào phủ rồi, trước tiên không nói đến không có sính lễ phong phú, chỉ cần nhìn đến động tác thô bạo của hai bà tử hung thần ác sát đã làm cho người ta sợ hãi. Xem ra Lương công tử vì đạt được mục đích của chính mình, mà đã lộ ra bộ mặt thật. Vương Tiểu Thảo đắc tội hắn như vậy, vào phủ rồi thì chỉ sợ sẽ không có một ngày lành.
Nghĩ tới đây, hai chân mẹ Loan Loan lập tức mềm nhũn, cha Loan Loan căm tức nhìn bọn người của bà mối, nhưng lại bị hán tử trước mặt ngăn trở, ông không thể nhúc nhích gì được, sắc mặt ông đã khó coi tới cực điểm, rồi đỡ mẹ Loan Loan đang nằm co quắp trên mặt lên.
Vương Tiểu Thảo nghe thấy âm thanh từ ngoài sân, đã sớm bị dọa tới lui vào một góc giường, thấy hai bà tử khỏe mạnh sắp xông tới, không nói không rằng lôi nàng ra khỏi giường. Vương Tiểu Thảo bị dọa cả người mềm nhũn, giống như người không có gân cốt, để mặc cho hai bà tử lôi ra khỏi giường, nàng co quắp nằm trên mặt đất.
Mẹ Loan Loan bấu chặt lấy quần áo của cha nàng, tay bà không ngừng run rẩy, miệng vừa gào vừa khóc la lớn. Lúc đám người kia vào nhà, bà đã tự cho mình là thông minh mà đóng cổng lại.
Bà đóng cổng vốn là vì lo lắng đám người này đi vào sẽ ầm ĩ nói ra chuyện Vương Tiểu Thảo và Lương công tử trước kia lén lút đi lại làm cho hàng xóm đều biết. Đâu ngờ đám người kia đến lần này căn bản không cho các nàng cơ hội nói chuyện. Bây giờ cổng sân đã đóng, người bên ngoài chỉ có thể nghe thấy bên trong có tiếng la khóc, cho dù có muốn giúp cũng không vào được, trong lòng mẹ Loan Loan hối hận vô cùng!
Bà mối kia đứng ngoài sân lạnh lùng nhìn cha mẹ Loan Loan, mặc cho bà kêu khóc, dường như đã quá quen với những cảnh như vậy, thậm chí còn thong dong lấy khăn tay trong người ra, nhẹ nhàng phủi phủi lên quần áo vốn không hề có chút bụi nào.
Vương Tiểu Thảo bị hai bà tử ép kéo ra bên ngoài, sau khi ra ngoài, hai bà tử cùng vung tay một cái, Vương Tiểu Thảo “Phịch” một tiếng ngã lăn xuống đất. Trên người nàng mặc bộ quần áo cũ đã giặt đến bạc màu, tóc tai bù xù phủ trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy, cho dù ai nhìn cũng sẽ nảy sinh lòng thương xót. Mẹ Loan Loan lại bắt đầu gào khóc, sự phẫn nộ với những người kia trên khuôn mặt cha Loan Loan lại càng nhiều.
Nhưng đám người kia lại không có chút thương hại nào. Bà mối bước hai bước tới gần Vương Tiểu Thảo, nhìn xuống người đang nằm dưới đất, châm chọc nói: “Ngươi cũng đừng oán trách ai cả, ai bảo ngươi không biết điều dám cự tuyệt Lương công tử chứ. Lương công tử là ai đây? Có thể tùy ý để người như các ngươi trêu đùa bỡn cợt sao? Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, sau này vào phủ rồi thì phải ngoan ngoãn hầu hạ Lương công tử. Nói không chừng còn có thể nhận được một chút đồng tình của ngài, lúc đó ngươi mới có thể sống những ngày tốt lành được, muốn chết hay muốn sống thì phải xem bản thân ngươi rồi!”
Vương Tiểu Thảo nằm co quắp trên mặt đất một hồi lâu không động đậy, sau đó nàng dốc hết sức lực toàn thân, cố gắng từ từ ngẩng đầu, cũng vào lúc này nàng mới hiểu được, bản thân mình buồn cười đến cỡ nào, thấy người sang bắt quàng làm họ, nàng đúng là không biết tự lượng sức mình. Mặc dù trong lòng có hối hận, có không cam lòng, nhưng nàng lúc này lại không chịu nổi, cũng thầm cười nhạo chính mình nhát gan, mới chỉ bị người ta dọa một cái mà đến cả sức lực bước đi cũng không có.
Nhưng mà, nàng thực sự rất sợ, nghĩ đến những ngày tháng âm u đáng sợ sau này, thì ngay cả khí lực để chớp mắt cũng biến mất.
Rốt cục Vương Tiểu Thảo cũng ngẩng đầu lên, khi thấy bộ dáng của nàng lúc này, đám người bà mối đều sợ hết hồn.
Lúc này mặt mũi Vương Tiểu Thảo khô vàng, hốc mắt trũng sâu, tóc tai bù xù rối tung, vài sợi vì mồ hôi mà dính ở trên mặt, cộng thêm máu chậm rãi chảy từ trán xuống, hệt như lệ quỷ đến từ địa phủ, vô cùng đáng sợ.
Mẹ Loan Loan khi nhìn thấy trán Vương Tiểu Thảo bị đập vào chảy máu thì toàn thân lại mềm nhũn.
Bà mối kia không thể tin nổi nhìn mặt Vương Tiểu Thảo, bà đã từng gặp qua Vương Tiểu Thảo, trước kia nàng thanh tú mỹ lệ, chưa đến mức châu tròn ngọc sáng, nhưng cũng là da thịt trong sáng bóng nhẵn, đâu có phải bộ dạng như quỷ thế này?
Ngón tay chỉ Vương Tiểu Thảo, một lúc lâu tiếng nói mới bật ra khỏi cổ họng: “Ngươi, ngươi sao lại biến thành cái bộ dạng như quỷ thế này?”
Vương Tiểu Thảo há miệng nói, muốn nói mà lại không phát ra tiếng, nhưng động tác vô ý này của nàng lại càng dọa bà mối hoảng sợ.
“Bọn ta đã nói con bé bệnh rất nặng, các người lại còn cứ ép bức!” Lúc này, cha Loan Loan cả giận nói.
Bà mối vô thức lấy nắm chặt khăn tay che mũi, còn hai bà tử ở bên cạnh cũng theo bản năng lui về phía sau hai bước, bộ dạng Vương Tiểu Thảo như vậy đúng là giống như mắc bệnh không chữa được!
Nhưng nhớ đến mệnh lệnh của Lương công tử, nếu cứ đi như vây thì bà mối lại cảm thấy không ổn: “Chúng ta cũng không còn cách nào khác, đây là lệnh của Lương công tử.”
“Bây giờ con bé cũng bị phá tướng rồi, các người còn muốn mang nó đi sao?” Mẹ Loan Loan hét lớn, đẩy cha Loan Loan ra, bỗng chốc bổ nhào tới trước mặt Vương Tiểu Thảo, bắt đầu gào khóc kêu la, giọng bà lớn đến cả thôn đều nghe thấy.
Chính một cái bổ nhào này của bà, mà cuối cùng đã xóa bỏ hoàn ý định dẫn Vương Tiểu Thảo đi trong đầu đám người bà mối.
Vương Tiểu Thảo cả ngày ăn không ngon, ngày càng gầy gò, thân thể hư nhược, lúc mẹ nàng lao qua đã vô tình đụng vào bụng nàng, xung lực mạnh như thế sao Vương Tiểu Thảo chịu được.
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ khuôn mặt Vương Tiểu Thảo bắt đầu vặn vẹo, ngẩng đầu lên, mắt trợn ngược, cả người cuộn tròn lại, toàn thân giống như đang run rẩy lại như co quắp, dưới mắt nhìn của mấy người khác, Vương Tiểu Thảo dường như mắc phải bệnh cúm gà.
Mẹ Loan Loan càng bị dọa đến nỗi không ngừng gào lên: “Tiểu Thảo, Tiểu Thảo của mẹ, con không thể chết được. . . . . .”
Vô cùng may mắn là cuối cùng bà mối với vẻ mặt ủ rũ dẫn người rời đi.
/266
|