Đúng lúc này, Mạch Thảo bưng một cái chén từ từ đi vào, bên trong có mấy cái bánh hành lá nàng vừa làm xong, còn bốc hơi nóng. Loan Loan cầm lấy xem xét, rồi nếm một miếng, hương vị rất không tệ. Bánh mềm, cũng rất thơm. Không khỏi gật đầu khen: “Ăn rất ngon, thật là muội làm sao?”
Mạch Thảo lộ ra một nụ cười yếu ớt, gật gật đầu.
Loan Loan lập tức cảm thấy tiểu cô nương này rất có thiên phú mỹ thực(nấu ăn), cách làm bánh hành lá này, trước kia trong lúc vô tình nàng có nói qua một lần cho Mạch Thảo biết, cũng không có nói tỉ mỉ cho nàng, không thể ngờ được bản thân nàng từ từ suy nghĩ ra. Rất hiếm thếy! Trong nội tâm lập tức đối với tiểu cô nương này hảo cảm tăng gấp đôi.
Suy nghĩ một chút, Loan Loan vào nhà đem đường đỏ lúc sáng mua từ phiên chợ cắt ra một khối, lại lấy ra mấy cái chén nàng chuẩn bị trước làm rượu nếp than, thời điểm không có việc gì có thể lấy chút ít nước rượu nếp than hoà đường đỏ để uống, nếu có trứng có thể nấu trứng trần nước sôi, vừa ăn ngon lại có dinh dưỡng.
Nhưng dù Loan Loan có nói như thế nào, Mạch Thảo cũng không nhận, cả cái chén đều không cần, còn vội vàng chạy về. Lai Sinh thích đi tìm Mạch Thảo đòi thức ăn, làm thứ gì Mạch Thảo cũng sẽ đưa cho Loan Loan và Bách Thủ, có đôi khi Hương Tú từ phiên chợ về có thứ gì cũng sẽ đưa tới chút ít cho nhà Loan Loan. Cho nên, bình thường nhà nàng làm gì sai Lai Sinh đưa qua chút ít.
Nhưng một khoảng thời gian sau đó, có người nói xấu sau lưng, nói hai mẹ con này ỷ vào Mạch Thảo là người câm, lợi dụng Lai Sinh ngốc, tạo quan hệ cùng Loan Loan và Bách Thủ, lại lợi dụng Loan Loan và Bách THủ tâm tính thiện lương, ngẫu nhiên đưa chút ít thứ nhỏ nhặt, kỳ thật kiếm chỗ tốt của nhà Loan Loan.
Loan Loan cảm thấy những người này không nói lý, nên không có để ý tới, không ngờ những lời này Hương Tú lại để tâm nhiều hơn. Lai Sinh ưa thích, thì nàng để cho Mạch Thảo đưa phần tới, lại không cho phép Mạch Thảo nhận thứ gì từ Loan Loan.
Loan Loan không khỏi thở dài, nàng bình sinh chán ghét nhất là người nói xấu người khác. Hại người hại mình!
Lại để cho Lai Sinh trông coi hài tử, nàng cầm đồ đạc tự mình đi đến nhà Hương Tú. Vừa vặn Hương Tú về nhà lấy đồ. Loan Loan rất chân thành mang thứ đó cho nàng: “Ta và Bách Thủ đều rất yêu thích đứa nhỏ Bách Thảo này. Nàng hiểu chuyện lại thông minh. Tỷ nhìn nàng làm bánh kìa, ăn còn ngon hơn ta làm lúc trước … Chúng ta là hàng xóm, đi lại nhiều là đúng, trong nhà nếu có trứng gà cùng đường đỏ, rượu nếp thanh này nấu chung, cho hài tử ăn nhiều để bồi dưỡng…” Sau đó đem đồ để trên bàn cười nói: “Tỷ cũng đừng có từ chối, bình thường Lai Sinh hay ăn bên nhà các ngươi, một ít đồ này hãy nhận đi. Hai người chỉ cần sống tốt của cuộc sống của mình là được!”
Hương Tú hít một hơi thật sâu. Ở trong thôn này sợ là chỉ có một mình Loan Loan mới có thể nói ra lời như vậy, đè xuống cảm xúc đáy lòng, Hương Tú đem đồ đạc giữ lại. Lại mời Loan Loan ngồi xuống, hai người nói chuyện một lát, sau đó nói đến trên mỏ, Hương Tú nói hôm nay trên mỏ đến mấy người lạ.
“ Cái mỏ than này là Tạ gia cùng một vị quý nhân kinh thành hợp tác khai thác, hôm nay Tạ thiếu gia tới. Có khả năng người mà muội nhìn thấy là Tạ Dật, ngoài ra mấy người khác được dẫn theo, nghe nói cũng họ Tạ, hình như là thứ đệ Tạ Dật, cố ý từ trong tộc điều đến trên mỏ đi…”
Quả thật là Tạ Dật! Loan Loan nghĩ nếu có dịp thì tìm một cơ hội trông thấy Tạ Dật. Nàng vốn định cùng Hương Tú nghe ngóng Tạ Dật sẽ ở đây bao lâu. Nhưng Hương Tú cũng chỉ nghe Tạ đại nương nói, Tạ đại nương lại không biết cụ thể.
Từ nhà Hương Tú đi ra, đi qua chỗ mỏ than đá. Tạ đại nương đang chuẩn bị đồ ăn, Bách Thủ thì ngồi ven đường nghỉ ngơi, nàng vốn muốn hỏi một chút, ngẫm lại vẫn là bản thân về nhà trước.
Về sau nghe Bách Thủ nói, người hôm nay tới xác thực là Tạ Dật. Một người khác là thứ đệ của hắn, gọi là Tạ Nhàn. Mẫu thân của Tạ Nhàn là tiểu thiếp rất được phụ thân Tạ Dật sủng ái. Tạ Nhàn từ nhỏ cũng rất được phụ thân hắn ưa thích. Bởi vì tiểu thiếp kia, mẫu thân Tạ Dật chịu không ít uất ức từ phụ thân hắn, thê thiếp chính thức hòa hợp với nội viện quả thực rất ít. Lần này Tạ Dật được phụ thân hắn yêu cầu mang theo thứ đệ mình không thích đi ra rèn luyện, hắn không chỉ chịu trách nhiệm mọi chuyện trong tửu lâu, còn có mỏ than, cũng không thể luôn ở cùng một chỗ, nên Tạ Nhàn chủ động yêu cầu đi đến mỏ, Tạ Dật cũng không muốn ngày ngày đối mặt với thứ đệ chán ghét này, liền đáp ứng, chỉ khi có thời gian hắn mới sang đây xem. Bên trên mỏ than có phụ tử Vạn Hữu Tài, trên phòng thu chi Tạ Dật dẫn theo trướng phòng đắc lực tới. Những việc khác còn có Lưu quản sự, cho nên Tạ Dật cũng không lo lắng.
Đoàn người đều âm thầm bàn tán, thứ đệ này của Tạ Dật tựa hồ rất dễ nói chuyên, vô luận Tạ Dật nói cái gì hắn đều gật đầu xưng dạ, ở trong thôn dạo qua một vòng, vẻ mặt ôn hòa đối với tất cả mọi người, nói chuyện cũng thập phần ôn hòa. Tạ Dật vừa đi, Tạ Nhàn ở trên công trường này là lớn nhất, mọi người lén lút đi nhậu, hắn dễ nói chuyện như vậy, nói không chừng đoàn người còn có thể trộm lười.
Loan Loan không cho là thế, trước kia xem qua vô số tiểu thuyết, rất ít khi thấy con trai trưởng cùng con vợ kế có thể ở chung hòa thuận, Tạ Nhàn nhìn có vẻ dễ nói chuyện, nhưng những điều này đều lzw làm cho Tạ Dật xem. Nàng còn có chút lo lắng, về sau Tạ Dật đến, thấy Bách Thủ dưới núi trông than đá, còn đặc biệt nói với Lưu quản sự chiếu cố Bách Thủ nhiều hơn.
Nhưng nếu thực sự Tạ Nhàn cùng Tạ Dật bằng mặt không bằng lòng, Tạ Nhàn nhất định sẽ coi Bách Thủ là người của Tạ Dật, thời gian ở công trường khó tránh khỏi bị ngáng chân.
Bách Thủ đồng ý lời Loan Loan nói, nhưng hắn cảm thấy chỉ cần mình làm tốt bổn phận của mình, không có người có thể bắt lỗi hắn.
Ngày thứ hai Loan Loan ôm hài tử đi qua thôn nhìn Tạ Nhàn. Trắng trẻo, cao gầy, một thân áo trắng nổi bật lên khí chất bất phàm trên người, nhưng mà mặt có chút xương gầy, bờ môi mỏng, nhìn phía trên có chút hà khắc cay nghiệt.
Con trai giống mẹ, không biết lão tử Tạ Dật thấy mẹ Tạ Nhàn thế nào?
***
Lúc đến tiệc rượu đầy tháng của đệ đệ Hoa Lan, không có việc gì thì đã sớm qua hỗ trợ, Cát Sơn đặc biệt giúp Bách Thủ nói lời hữu ích trước mặt Lưu quản sự, lúc này Lưu quản sự mới cho hắn một ngày nghỉ để phụ giúp. Loan Loan thu dọn xong việc ở nhà, thu dọn tốt cho hài tử, liền ôm hài tử đi đến nhà Hoa Lan, bình thường khó được lúc nhiều người tụ tập như vậy, Mai Tử muốn cho hai hài tử đến nhìn nhiều hơn, nhìn thấy nhiều người, chơi cùng nhiều người, hài tử mới không sợ người lạ.
Mà vợ Thanh Sơn cũng lớn bụng ngồi cùng một chỗ, đã có chung lời nói, thì người xa lạ cũng có thể đến nói chuyện cùng nhau. Loan Loan lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy cùng Cát Kim Liên nói chuyện phiếm, nói chuyện gọn gàng, ngay thẳng, sắc bén.
Nàng đối với bộ dáng của Loan Loan cũng rất tò mò, về sau tìm cơ hội, chủ động ôm hài tử, còn khen ngợ: “Đứa nhỏ này lớn lên thực anh tuấn.”
Sau đó đem hài tử trả lại cho Loan Loan, con mắt cười đến cong cong, đáy mắt lộ ra chân thành: “Loan Loan tẩu tử cũng giống Thanh Sơn nhà ta, người tốt bụng lại hiền lành! Cảm ơn tẩu và Bách Thủ đại ca giúp đỡ nhà ta nhiều!” Dừng lại một chút lại bỏ thêm một câu: “Tẩu tử, người thật tài giỏi”
Cát Kim Liên ôm hài tử, Loan Loan cũng lấy tay đỡ, nàng nào dám thật cho nàng ôm.
Nghe xong lời Cát Kim Liên nói, Loan Loan mắt nhìn hài tử ngủ say, khoa trương nói: “Kim Liên muội tử nói chuyện thật sự làm người khác ưa thích! Người lại rất xinh đẹp, khó trách Thanh Sơn đối với ngươi tốt như vậy!”
Cát Kim Liên lập tức nhếch môi nở nụ cười: “Chị dâu mới là xinh đẹp, hơn nữa Bách Thủ đại ca đối với tẩu mới là tốt! Có thể cùng tẩu tử quen biết chính là duyên phận của ta!”
“Hiện tất cả mọi người là người cùng thôn rồi, về sau không có việc gì đi lại nhiều một chút.” Loan Loan ha ha cười cười.
“Vậy thì tốt quá ah, về sau không có việc gì ta sẽ đi qua nhà tẩu ngồi một chút.”
“Được ah!”
Vậy thì tính mời lẫn nhau rồi!
Lai Sinh vẫn một mực không thấy, cũng khai tiệc rồi, Loan Loan ôm hài tử đi ra ngoài tìm Lai Sinh. Lai Sinh quả nhiên ở chỗ Bách Thủ chơi đùa. Bách Thủ lại ôm hài tử chơi, đợi Loan Loan cùng Lai Sinh trở lại nhà Hoa Lan, thì đã chuẩn bị mở tiệc rồi.
Mẹ Nguyên Bảo giữ chỗ ngồi thay Loan Loan, hai người ngồi xuống, mọi người liền lục tục giúp nhau mang đồ ăn lên, Cát Sơn đứng ở cửa nhà chính nhìn trong sân, lớn tiếng nói: “Cảm tạ mọi người hôm nay đã tới, mọi người đừng khách khí…”
Mọi người cười ha hả nói: “Chúc mừng ngươi sinh được quý tử á!”
Lời này nghe thật thoải mái, Cát Sơn ha ha cười rộ lên: “Cảm ơn rồi. Cảm ơn, mở tiệc thôi.”
Sau khi ngồi ở thượng vị, Dương Nghĩa Trí cầm lấy chiếc đũa nói câu: “Hôm nay là ngày tốt lành mọi người cũng đừng nói lễ nghĩa nữa” Gắp một miếng thịt bỏ trong miệng rồi khen: “Mùi vị rất ngon!”
Mọi người lúc này mới nhao nhao cầm lấy đũa bắt đầu ăn!
Lai Sinh ngồi bên cạnh bàn đã sớm chờ đến không kiên nhẫn được nữa, tiếng nói của Dương Nghĩa Trí vừa kết thúc, hắn liền gắp một miếng thịt bỏ trong miệng. Híp mắt nhai vài cái, sau đó lắc đầu, bẹp mĩu môi nói: “Còn không có ngon bằng ca ta làm!”
Người cùng một bàn nghe được, có người liền trêu chọc hắn: “Lai Sinh, thật không ngon bằng ca ngươi làm? Có dịp thì cho chúng ta nếm thử đồ ăn ca người nấu nhé?”
Lai Sinh liếc hắn, bĩu môi nói: “Đừng hòng dụ dỗ ta, làm thịt cho nhiều người ăn như vậy thì phải tốn bao nhiêu bạc. Ta mới không có ngốc đâu.”
Mọi người nghe được cười rộ lên: “Lai Sinh cũng biết lo cho gia đình rồi!”
Loan Loan cũng nở nụ cười, sau đó bên cạnh hắn cười nói: “Đừng nhỏ mọn như vậy! Ngày nào đó đem tiền riêng của đệ mua thịt mời mọi người cùng ăn đi!”
Lai Sinh hừ một tiếng, kiên quyết không đồng ý: “Ta giữ lại về sau mua kẹo đường cho Hán nhi ăn…” Nói còn chưa dứt lời thì ôi một tiếng. Nhổ ra một miếng cơm trên tay, sau đó cầm chiếc đũa gẩy gẩy, bên trong có một viên đá nhỏ, hắn gắp lên, trừng mắt với cục đá: “Răng của ta đều bị cắn hư mất!” Đồng thời giả vờ giả vịt che miệng.
Mọi người xem xét thật đúng là hòn đá nhỏ. Sau đó đều gảy gảy trong chén cơm của mình, lại không tìm được vật gì. Mọi người liền cười hắn: “Ơ, Lai Sinh, ngươi vận khí thật tốt a, một nồi cơm ở bên trong chỉ có một cục đá như vậy cũng bị ngươi thấy được!”
“Gạo không có đãi sạch sẽ!” Đột nhiên ở sau lưng Lai Sinh, Dương Nghĩa Trí ở một bàn khác tiếp một câu.
Cát Sơn thấy Dương Nghĩa Trí cũng chọn ra một hòn đá nhỏ bỏ trên bàn, hắn rất xấu hổ, lập tức tiến lên xin lỗi Dương Nghĩa Trí, Lai Sinh thấy thế liền đứng lên, lớn tiếng nói: “Xem đi xem đi, không chỉ có một mình ta ăn phải cục đá, răng cắn hư mất…”
Lập tức trên mặt Cát Sơn có chút ít nhịn không được rồi, Loan Loan còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe Dương Nghĩa Trí nói: “Ngươi ồn ào cái gì, trong cơm ngẫu nhiên có mấy hạt đá là rất bình thường.”
“Không bình thường, cơm của nhà ta không có.” Loan Loan bình thường đều đem gạo vo lại nhiều lần, lúc vo gạo cũng phải lựa lựa nhặt nhặt, tất nhiên không có cát đá.
Dương Nghĩa Trí giơ lên chiếc đũa trở tay cho Lai Sinh, nói: “Chẳng phải cục đá nha, nhìn ngươi như vậy, tuổi còn trẻ răng vẫn rất tốt, một cục đá còn có thể cắn hư răng của ngươi?”
Lai Sinh không phục bĩu môi: “Đây là đá, không phải cơm, làm sao cắn không hư răng ta?”
Dương Nghĩa Trí xoay người liếc hắn: “Ngươi lớn lên cường tráng như vậy, còn không bằng gà ở trong lồng? Gà ngay cả một cái răng cũng không có, nó còn ăn cát đá đây này!”
Lai Sinh lập tức trừng mắt: “Ta không phải gà!”
Trong sân lập tức vang lên tiếng cười ha ha.
Cát Sơn rất là xấu hổ, đi tới nói xin lỗi cùng Loan Loan.
Loan Loan cười nói: “Không có việc gì, Lai Sinh thích đùa giỡn, nhà chúng ta đôi khi cũng có cục đá, đứa nhỏ này nói chuyện, huynh đừng để trong lòng…”
Mọi người cũng phụ họa: “Đúng, một cục đá thôi mà…”
Cát Sơn lúc này mới buông xuống!
Mỗi ngày sau giờ ngọ giữa trưa, hài tử đều phải đi ngủ, vừa qua giữa trưa, Loan Loan đang chuẩn bị mang hài tử trở về đi ngủ, mới ra khỏi nhà Hoa Lan, liền nhìn thấy Vương Nguyên Sinh nhìn đông nhìn tây đi tới, Loan Loan lập tức nhíu mày.
Mạch Thảo lộ ra một nụ cười yếu ớt, gật gật đầu.
Loan Loan lập tức cảm thấy tiểu cô nương này rất có thiên phú mỹ thực(nấu ăn), cách làm bánh hành lá này, trước kia trong lúc vô tình nàng có nói qua một lần cho Mạch Thảo biết, cũng không có nói tỉ mỉ cho nàng, không thể ngờ được bản thân nàng từ từ suy nghĩ ra. Rất hiếm thếy! Trong nội tâm lập tức đối với tiểu cô nương này hảo cảm tăng gấp đôi.
Suy nghĩ một chút, Loan Loan vào nhà đem đường đỏ lúc sáng mua từ phiên chợ cắt ra một khối, lại lấy ra mấy cái chén nàng chuẩn bị trước làm rượu nếp than, thời điểm không có việc gì có thể lấy chút ít nước rượu nếp than hoà đường đỏ để uống, nếu có trứng có thể nấu trứng trần nước sôi, vừa ăn ngon lại có dinh dưỡng.
Nhưng dù Loan Loan có nói như thế nào, Mạch Thảo cũng không nhận, cả cái chén đều không cần, còn vội vàng chạy về. Lai Sinh thích đi tìm Mạch Thảo đòi thức ăn, làm thứ gì Mạch Thảo cũng sẽ đưa cho Loan Loan và Bách Thủ, có đôi khi Hương Tú từ phiên chợ về có thứ gì cũng sẽ đưa tới chút ít cho nhà Loan Loan. Cho nên, bình thường nhà nàng làm gì sai Lai Sinh đưa qua chút ít.
Nhưng một khoảng thời gian sau đó, có người nói xấu sau lưng, nói hai mẹ con này ỷ vào Mạch Thảo là người câm, lợi dụng Lai Sinh ngốc, tạo quan hệ cùng Loan Loan và Bách Thủ, lại lợi dụng Loan Loan và Bách THủ tâm tính thiện lương, ngẫu nhiên đưa chút ít thứ nhỏ nhặt, kỳ thật kiếm chỗ tốt của nhà Loan Loan.
Loan Loan cảm thấy những người này không nói lý, nên không có để ý tới, không ngờ những lời này Hương Tú lại để tâm nhiều hơn. Lai Sinh ưa thích, thì nàng để cho Mạch Thảo đưa phần tới, lại không cho phép Mạch Thảo nhận thứ gì từ Loan Loan.
Loan Loan không khỏi thở dài, nàng bình sinh chán ghét nhất là người nói xấu người khác. Hại người hại mình!
Lại để cho Lai Sinh trông coi hài tử, nàng cầm đồ đạc tự mình đi đến nhà Hương Tú. Vừa vặn Hương Tú về nhà lấy đồ. Loan Loan rất chân thành mang thứ đó cho nàng: “Ta và Bách Thủ đều rất yêu thích đứa nhỏ Bách Thảo này. Nàng hiểu chuyện lại thông minh. Tỷ nhìn nàng làm bánh kìa, ăn còn ngon hơn ta làm lúc trước … Chúng ta là hàng xóm, đi lại nhiều là đúng, trong nhà nếu có trứng gà cùng đường đỏ, rượu nếp thanh này nấu chung, cho hài tử ăn nhiều để bồi dưỡng…” Sau đó đem đồ để trên bàn cười nói: “Tỷ cũng đừng có từ chối, bình thường Lai Sinh hay ăn bên nhà các ngươi, một ít đồ này hãy nhận đi. Hai người chỉ cần sống tốt của cuộc sống của mình là được!”
Hương Tú hít một hơi thật sâu. Ở trong thôn này sợ là chỉ có một mình Loan Loan mới có thể nói ra lời như vậy, đè xuống cảm xúc đáy lòng, Hương Tú đem đồ đạc giữ lại. Lại mời Loan Loan ngồi xuống, hai người nói chuyện một lát, sau đó nói đến trên mỏ, Hương Tú nói hôm nay trên mỏ đến mấy người lạ.
“ Cái mỏ than này là Tạ gia cùng một vị quý nhân kinh thành hợp tác khai thác, hôm nay Tạ thiếu gia tới. Có khả năng người mà muội nhìn thấy là Tạ Dật, ngoài ra mấy người khác được dẫn theo, nghe nói cũng họ Tạ, hình như là thứ đệ Tạ Dật, cố ý từ trong tộc điều đến trên mỏ đi…”
Quả thật là Tạ Dật! Loan Loan nghĩ nếu có dịp thì tìm một cơ hội trông thấy Tạ Dật. Nàng vốn định cùng Hương Tú nghe ngóng Tạ Dật sẽ ở đây bao lâu. Nhưng Hương Tú cũng chỉ nghe Tạ đại nương nói, Tạ đại nương lại không biết cụ thể.
Từ nhà Hương Tú đi ra, đi qua chỗ mỏ than đá. Tạ đại nương đang chuẩn bị đồ ăn, Bách Thủ thì ngồi ven đường nghỉ ngơi, nàng vốn muốn hỏi một chút, ngẫm lại vẫn là bản thân về nhà trước.
Về sau nghe Bách Thủ nói, người hôm nay tới xác thực là Tạ Dật. Một người khác là thứ đệ của hắn, gọi là Tạ Nhàn. Mẫu thân của Tạ Nhàn là tiểu thiếp rất được phụ thân Tạ Dật sủng ái. Tạ Nhàn từ nhỏ cũng rất được phụ thân hắn ưa thích. Bởi vì tiểu thiếp kia, mẫu thân Tạ Dật chịu không ít uất ức từ phụ thân hắn, thê thiếp chính thức hòa hợp với nội viện quả thực rất ít. Lần này Tạ Dật được phụ thân hắn yêu cầu mang theo thứ đệ mình không thích đi ra rèn luyện, hắn không chỉ chịu trách nhiệm mọi chuyện trong tửu lâu, còn có mỏ than, cũng không thể luôn ở cùng một chỗ, nên Tạ Nhàn chủ động yêu cầu đi đến mỏ, Tạ Dật cũng không muốn ngày ngày đối mặt với thứ đệ chán ghét này, liền đáp ứng, chỉ khi có thời gian hắn mới sang đây xem. Bên trên mỏ than có phụ tử Vạn Hữu Tài, trên phòng thu chi Tạ Dật dẫn theo trướng phòng đắc lực tới. Những việc khác còn có Lưu quản sự, cho nên Tạ Dật cũng không lo lắng.
Đoàn người đều âm thầm bàn tán, thứ đệ này của Tạ Dật tựa hồ rất dễ nói chuyên, vô luận Tạ Dật nói cái gì hắn đều gật đầu xưng dạ, ở trong thôn dạo qua một vòng, vẻ mặt ôn hòa đối với tất cả mọi người, nói chuyện cũng thập phần ôn hòa. Tạ Dật vừa đi, Tạ Nhàn ở trên công trường này là lớn nhất, mọi người lén lút đi nhậu, hắn dễ nói chuyện như vậy, nói không chừng đoàn người còn có thể trộm lười.
Loan Loan không cho là thế, trước kia xem qua vô số tiểu thuyết, rất ít khi thấy con trai trưởng cùng con vợ kế có thể ở chung hòa thuận, Tạ Nhàn nhìn có vẻ dễ nói chuyện, nhưng những điều này đều lzw làm cho Tạ Dật xem. Nàng còn có chút lo lắng, về sau Tạ Dật đến, thấy Bách Thủ dưới núi trông than đá, còn đặc biệt nói với Lưu quản sự chiếu cố Bách Thủ nhiều hơn.
Nhưng nếu thực sự Tạ Nhàn cùng Tạ Dật bằng mặt không bằng lòng, Tạ Nhàn nhất định sẽ coi Bách Thủ là người của Tạ Dật, thời gian ở công trường khó tránh khỏi bị ngáng chân.
Bách Thủ đồng ý lời Loan Loan nói, nhưng hắn cảm thấy chỉ cần mình làm tốt bổn phận của mình, không có người có thể bắt lỗi hắn.
Ngày thứ hai Loan Loan ôm hài tử đi qua thôn nhìn Tạ Nhàn. Trắng trẻo, cao gầy, một thân áo trắng nổi bật lên khí chất bất phàm trên người, nhưng mà mặt có chút xương gầy, bờ môi mỏng, nhìn phía trên có chút hà khắc cay nghiệt.
Con trai giống mẹ, không biết lão tử Tạ Dật thấy mẹ Tạ Nhàn thế nào?
***
Lúc đến tiệc rượu đầy tháng của đệ đệ Hoa Lan, không có việc gì thì đã sớm qua hỗ trợ, Cát Sơn đặc biệt giúp Bách Thủ nói lời hữu ích trước mặt Lưu quản sự, lúc này Lưu quản sự mới cho hắn một ngày nghỉ để phụ giúp. Loan Loan thu dọn xong việc ở nhà, thu dọn tốt cho hài tử, liền ôm hài tử đi đến nhà Hoa Lan, bình thường khó được lúc nhiều người tụ tập như vậy, Mai Tử muốn cho hai hài tử đến nhìn nhiều hơn, nhìn thấy nhiều người, chơi cùng nhiều người, hài tử mới không sợ người lạ.
Mà vợ Thanh Sơn cũng lớn bụng ngồi cùng một chỗ, đã có chung lời nói, thì người xa lạ cũng có thể đến nói chuyện cùng nhau. Loan Loan lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy cùng Cát Kim Liên nói chuyện phiếm, nói chuyện gọn gàng, ngay thẳng, sắc bén.
Nàng đối với bộ dáng của Loan Loan cũng rất tò mò, về sau tìm cơ hội, chủ động ôm hài tử, còn khen ngợ: “Đứa nhỏ này lớn lên thực anh tuấn.”
Sau đó đem hài tử trả lại cho Loan Loan, con mắt cười đến cong cong, đáy mắt lộ ra chân thành: “Loan Loan tẩu tử cũng giống Thanh Sơn nhà ta, người tốt bụng lại hiền lành! Cảm ơn tẩu và Bách Thủ đại ca giúp đỡ nhà ta nhiều!” Dừng lại một chút lại bỏ thêm một câu: “Tẩu tử, người thật tài giỏi”
Cát Kim Liên ôm hài tử, Loan Loan cũng lấy tay đỡ, nàng nào dám thật cho nàng ôm.
Nghe xong lời Cát Kim Liên nói, Loan Loan mắt nhìn hài tử ngủ say, khoa trương nói: “Kim Liên muội tử nói chuyện thật sự làm người khác ưa thích! Người lại rất xinh đẹp, khó trách Thanh Sơn đối với ngươi tốt như vậy!”
Cát Kim Liên lập tức nhếch môi nở nụ cười: “Chị dâu mới là xinh đẹp, hơn nữa Bách Thủ đại ca đối với tẩu mới là tốt! Có thể cùng tẩu tử quen biết chính là duyên phận của ta!”
“Hiện tất cả mọi người là người cùng thôn rồi, về sau không có việc gì đi lại nhiều một chút.” Loan Loan ha ha cười cười.
“Vậy thì tốt quá ah, về sau không có việc gì ta sẽ đi qua nhà tẩu ngồi một chút.”
“Được ah!”
Vậy thì tính mời lẫn nhau rồi!
Lai Sinh vẫn một mực không thấy, cũng khai tiệc rồi, Loan Loan ôm hài tử đi ra ngoài tìm Lai Sinh. Lai Sinh quả nhiên ở chỗ Bách Thủ chơi đùa. Bách Thủ lại ôm hài tử chơi, đợi Loan Loan cùng Lai Sinh trở lại nhà Hoa Lan, thì đã chuẩn bị mở tiệc rồi.
Mẹ Nguyên Bảo giữ chỗ ngồi thay Loan Loan, hai người ngồi xuống, mọi người liền lục tục giúp nhau mang đồ ăn lên, Cát Sơn đứng ở cửa nhà chính nhìn trong sân, lớn tiếng nói: “Cảm tạ mọi người hôm nay đã tới, mọi người đừng khách khí…”
Mọi người cười ha hả nói: “Chúc mừng ngươi sinh được quý tử á!”
Lời này nghe thật thoải mái, Cát Sơn ha ha cười rộ lên: “Cảm ơn rồi. Cảm ơn, mở tiệc thôi.”
Sau khi ngồi ở thượng vị, Dương Nghĩa Trí cầm lấy chiếc đũa nói câu: “Hôm nay là ngày tốt lành mọi người cũng đừng nói lễ nghĩa nữa” Gắp một miếng thịt bỏ trong miệng rồi khen: “Mùi vị rất ngon!”
Mọi người lúc này mới nhao nhao cầm lấy đũa bắt đầu ăn!
Lai Sinh ngồi bên cạnh bàn đã sớm chờ đến không kiên nhẫn được nữa, tiếng nói của Dương Nghĩa Trí vừa kết thúc, hắn liền gắp một miếng thịt bỏ trong miệng. Híp mắt nhai vài cái, sau đó lắc đầu, bẹp mĩu môi nói: “Còn không có ngon bằng ca ta làm!”
Người cùng một bàn nghe được, có người liền trêu chọc hắn: “Lai Sinh, thật không ngon bằng ca ngươi làm? Có dịp thì cho chúng ta nếm thử đồ ăn ca người nấu nhé?”
Lai Sinh liếc hắn, bĩu môi nói: “Đừng hòng dụ dỗ ta, làm thịt cho nhiều người ăn như vậy thì phải tốn bao nhiêu bạc. Ta mới không có ngốc đâu.”
Mọi người nghe được cười rộ lên: “Lai Sinh cũng biết lo cho gia đình rồi!”
Loan Loan cũng nở nụ cười, sau đó bên cạnh hắn cười nói: “Đừng nhỏ mọn như vậy! Ngày nào đó đem tiền riêng của đệ mua thịt mời mọi người cùng ăn đi!”
Lai Sinh hừ một tiếng, kiên quyết không đồng ý: “Ta giữ lại về sau mua kẹo đường cho Hán nhi ăn…” Nói còn chưa dứt lời thì ôi một tiếng. Nhổ ra một miếng cơm trên tay, sau đó cầm chiếc đũa gẩy gẩy, bên trong có một viên đá nhỏ, hắn gắp lên, trừng mắt với cục đá: “Răng của ta đều bị cắn hư mất!” Đồng thời giả vờ giả vịt che miệng.
Mọi người xem xét thật đúng là hòn đá nhỏ. Sau đó đều gảy gảy trong chén cơm của mình, lại không tìm được vật gì. Mọi người liền cười hắn: “Ơ, Lai Sinh, ngươi vận khí thật tốt a, một nồi cơm ở bên trong chỉ có một cục đá như vậy cũng bị ngươi thấy được!”
“Gạo không có đãi sạch sẽ!” Đột nhiên ở sau lưng Lai Sinh, Dương Nghĩa Trí ở một bàn khác tiếp một câu.
Cát Sơn thấy Dương Nghĩa Trí cũng chọn ra một hòn đá nhỏ bỏ trên bàn, hắn rất xấu hổ, lập tức tiến lên xin lỗi Dương Nghĩa Trí, Lai Sinh thấy thế liền đứng lên, lớn tiếng nói: “Xem đi xem đi, không chỉ có một mình ta ăn phải cục đá, răng cắn hư mất…”
Lập tức trên mặt Cát Sơn có chút ít nhịn không được rồi, Loan Loan còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe Dương Nghĩa Trí nói: “Ngươi ồn ào cái gì, trong cơm ngẫu nhiên có mấy hạt đá là rất bình thường.”
“Không bình thường, cơm của nhà ta không có.” Loan Loan bình thường đều đem gạo vo lại nhiều lần, lúc vo gạo cũng phải lựa lựa nhặt nhặt, tất nhiên không có cát đá.
Dương Nghĩa Trí giơ lên chiếc đũa trở tay cho Lai Sinh, nói: “Chẳng phải cục đá nha, nhìn ngươi như vậy, tuổi còn trẻ răng vẫn rất tốt, một cục đá còn có thể cắn hư răng của ngươi?”
Lai Sinh không phục bĩu môi: “Đây là đá, không phải cơm, làm sao cắn không hư răng ta?”
Dương Nghĩa Trí xoay người liếc hắn: “Ngươi lớn lên cường tráng như vậy, còn không bằng gà ở trong lồng? Gà ngay cả một cái răng cũng không có, nó còn ăn cát đá đây này!”
Lai Sinh lập tức trừng mắt: “Ta không phải gà!”
Trong sân lập tức vang lên tiếng cười ha ha.
Cát Sơn rất là xấu hổ, đi tới nói xin lỗi cùng Loan Loan.
Loan Loan cười nói: “Không có việc gì, Lai Sinh thích đùa giỡn, nhà chúng ta đôi khi cũng có cục đá, đứa nhỏ này nói chuyện, huynh đừng để trong lòng…”
Mọi người cũng phụ họa: “Đúng, một cục đá thôi mà…”
Cát Sơn lúc này mới buông xuống!
Mỗi ngày sau giờ ngọ giữa trưa, hài tử đều phải đi ngủ, vừa qua giữa trưa, Loan Loan đang chuẩn bị mang hài tử trở về đi ngủ, mới ra khỏi nhà Hoa Lan, liền nhìn thấy Vương Nguyên Sinh nhìn đông nhìn tây đi tới, Loan Loan lập tức nhíu mày.
/266
|