Tú Sắc Nông Gia

Chương 250: Xử lý (2)

/266


“Những người khác cũng chỉ bị thương ngoài da còn Diêm Nhị lại không may tử vong, trên mỏ bồi thường cho năm lượng bạc?” Tạ Dật nhìn về phía Lưu quản sự.

Hai mí mắt Lưu quản sự nhấp nháy, cung kính trả lời: “Hồi Nhị thiếu gia, bởi vì chuyện này không may xảy ra, nên trách nhiệm không thuộc về Tạ gia, để tỏ lòng an ủi với người đã mất, cho nên tặng cho chút bạc, để tỏ tâm ý.”

Lão ôm hết mọi việc lên người mình, cho dù Tạ Dật có chất vấn, thì Tạ Nhàn cũng không có việc gì.

Tạ Dật nghe xong khẽ mỉm cười, nói: “Làm tốt lắm, bồi thường chút bạc cho Diêm gia là đúng, nhưng mà, năm lượng bạc thì hơi ít, nói thế nào cũng là một mạng người.”

Không bị trách cứ, trong lòng Lưu quản sự tạm thời thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Nhị thiếu gia nói phải, hôm khác nô tài sẽ đưa thêm chút bạc cho Diêm gia.”

Tạ Dật gật đầu.

“Đưa thêm ba mươi lượng bạc đi. Ngoài Diêm gia, thì còn có Dương Nghĩa Thiên, nghe nói sau khi tan làm, ông ta quay lại mỏ thì bị thương?”

Lưu quản sự đứng lên lần nữa đáp: “Dạ phải. Lúc ấy ông ta đã tan làm rồi, bảo là còn một số việc chưa bàn giao nên mới quay lại trên mỏ, nhưng tính theo thời gian, lúc ông ta gặp chuyện không may đã hết giờ làm rồi ạ.”

“Nhị thiếu gia, tiểu nhân thấy tuy nói lúc ấy Dương Nghĩa Thiên đã tan làm, nhưng dù sao cũng là vì chuyện của mỏ mới bị thương.” Lúc này, Vạn sư phụ vốn im lặng liền cất lời. Thật ra thì lão vốn cũng không quen thân với Dương Nghĩa Thiên, nhưng mà xét việc thì cảm thấy cách xử lý của Lưu quản sự và Tạ Nhàn không được ổn thỏa.

“Vạn sư phụ, ta không đồng ý với cách nói này của ngươi. Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước Nhị thiếu gia đã nói đến việc tai nạn lao động thế nào rồi sao? Bị thương trong thời gian làm việc mới được coi là bị thương vì công việc. Bị thương lúc tan làm thì có liên quan gì đến chúng ta? Nếu nói như vậy, có người nào trên đường về nhà bị ngã một phát trên mỏ cũng phải chịu trách nhiệm sao?”

“Câu này ông còn nhớ rõ, sao những lời khác lại không thấy ông ghi nhớ thế?” Tạ Dật đột nhiên lạnh mặt nói.

Trong lòng Lưu quản sự thoáng chốc giật mình, vỗ mông ngựa trên vó ngựa rồi, vội vàng nhận sai với Tạ Dật.

Tạ Dật không nhịn được khoát tay, nhưng lại nhìn về phía Tạ Nhàn nói: “Tam đệ, chuyện này đệ xử lý không đúng.” Rồi hắn nhìn Lưu quản sự nói: “Nghe nói chân của Dương Nghĩa Thiên bị tàn tật, đưa cho Dương gia hai mươi lượng bạc đi.”

Lưu quản sự len lén liếc nhìn Tạ Nhàn, đáp vâng.

Tạ Nhàn cười nhẹ: “Nhị ca dạy phải!”

Xử lý xong chuyện trên mỏ, lại đến vấn đề thợ mỏ.

“Người đầu tiên phải nói đến là Tạ Tam.” Tạ Dật nhìn sang Tạ Nhàn: “Không biết Tam đệ có gì muốn nói không?”

Tạ Nhàn chỉ cười cười: “Tất cả mọi chuyện đều do Nhị ca làm chủ. Nhưng mà, nói đến Tạ Tam thì…” Hắn lắc đầu: “Vô cùng lười nhác! Lúc trước hắn ở thôn trang, Nhị ca phái hắn đến mỏ, đệ vốn nghĩ hắn cũng có thể làm trợ thủ đắc lực, ai ngờ lại không thể dùng nổi như vậy.”

Nói gần nói xa hóa ra chỉ Tạ Dật không biết nhìn người.

Trong lòng Lưu quản sự thoáng lạnh lẽo, Tạ Nhàn thật sự trở mặt. Nghĩ đến cuộc gặp hôm qua, ông tìm gặp Tạ Nhàn, Tạ Nhàn đã đảm bảo với ông, trong lòng không khỏi bắt đầu nghi ngờ.

Nhưng mà chuyện đã đến nước này, lão đã không kịp đổi ý nữa rồi.

Tạ Dật không tức giận chút nào với mấy lời nói của Tạ Nhàn: “Đúng vậy. Trước kia mặc dù thấy hắn không được tài giỏi lắm nhưng cũng tính là đàng hoàng, không ngờ lại là loại ăn cây táo rào cây sung.”

Mọi người khẽ giật mình.

“Trước thì ép chết Hương Tú, sau lại thừa dịp đêm tối lẻn vào nhà Bách Thủ ăn trộm. Lưu quản sự, ngươi nói xem đêm đó Tạ Tam đã ép chết Hương Tú như thế nào.”

Lưu quản sự ngơ ngác, nói thật: “Tam thiếu gia, đêm đó tiểu nhân không ở trên mỏ, mọi chuyện đều cũng chỉ là nghe nói thôi.”

“Tốt lắm, vậy thì tìm người biết chuyện đến.” Vừa nói, Tạ Dật vừa vẫy tay về phía gã sai vặt đứng ngoài cửa.

Vì tránh dị nghị, cũng không muốn để người khác chú ý đến, nên Tạ Dật đã hỏi mượn Dương Nghĩa Thiên từ đường của Dương gia, hiện tại mấy người đang ở trong từ đường Dương gia.

Gã sai vặt nhận được chỉ thị của Tạ Dật lập tức đi ra ngoài, chưa đến một lát sau đã trở lại, có một người đi theo phía sau, là Dương Phong – con trai của trưởng thôn thôn Dương gia, đội trưởng đội tuần tra trên mỏ, cũng là một trong những người tận mắt chứng kiến những gì đã xảy ra đêm hôm đó.

Đối mặt với Tạ Dật, trong lòng Dương Phong cực kỳ thấp thỏm bất an.

Chuyện của Hương Tú lúc ấy mấy người đã đồng ý với Tạ Nhàn giấu diếm giúp Tạ Tam, bởi vì hắn muốn nhận được lợi lộc từ Tạ Nhàn nên cũng đồng ý, hiện tại Tạ Dật hỏi đến, hắn không biết có nên nói chi tiết hay không.

Dương Phong khẩn cấp liếc mắt nhìn Tạ Nhàn bên cạnh, phát hiện ra hắn vốn không nhìn đến mình, đừng nói đến chuyện đưa mắt ra hiệu gì, ngượng ngùng cười nói với Tạ Dật: ‘Nhị thiếu gia, chuyện này đã qua lâu như vậy, tiểu nhân cũng có chút nhớ không rõ.”

Tạ Dật khẽ mỉm cười: “Không có gì, ta không cần biết chi tiết, ta chỉ muốn ngươi nói cho mọi người biết, Hương Tú bị Tạ Tam ép chết như thế nào?”

Như thế này còn không phải là chi tiết sao? Trong lòng Dương Phong thầm than.

Tạ Dật và Tạ Nhàn hắn đều không chọc nổi. Trước kia Tạ Dật không quan tâm chuyện trên mỏ, nhưng xem tình hình hôm nay, trong lòng Dương Phong lo lắng, kể lại mọi chuyện.

Tạ Dật nghe xong nở nụ cười không rõ ý tứ, sau đó lại gọi Tạ Đại đến, hai người nói gần y hệt nhau. Tạ Nhàn có chút không hiểu rõ ý định của Tạ Dật, trong lòng Dương Phong và Tạ Đại cũng thấy nghi hoặc.

Chờ sau khi hai người đi rồi, Tạ Dật lại hỏi chuyện đêm đó Tạ Tam lẻn vào nhà hắn.

Đối với chuyện Tạ Tam bị đánh Bách Thủ dĩ nhiên là né tránh: “… Thôn Dương gia chúng ta bao nhiêu năm qua chưa từng có trộm, lúc ấy ta lại không có nhà, làm cho vợ ta bị dọa không nhẹ. Ta cũng thường nghe nói ở nơi khác ban đêm có trộm vào nhà không trộm được đồ thì giết người, cho nên trong lúc tự vệ đã ra tay đánh Tạ Tam… Mọi người cũng không biết người đó là Tạ đốc công. Tạ đốc công luôn che mặt nên chúng ta không nhìn rõ, mọi người ra tay hơi nặng, nhưng mà, sau khi biết hắn là Tạ đốc công thì không hề động thêm đến một cọng tóc gáy của hắn.”

Tạ Dật cười nói: “Hắn làm ra chuyện như thế bị đánh cũng là đáng đời.” Sau đó vẻ mặt hắn thay đổi: “Tạ gia chúng ta lại có loại nô tài như vậy, thật là sự sỉ nhục.” Vẻ mặt hắn lại thay đổi, mỉm cười với mọi người: “Cho nên, sẽ không đưa Tạ Tam lên quan phủ nữa, ta đã tự xử lý rồi.”

Mọi người đều chấn kinh.

Tạ Dật lại nói là tự xử lý, không phải là xử trí. Trừng phạt, xử trí là đánh bằng roi, nhưng mà xử lý thì? Hình như người chết rồi, là thi thể thì mới gọi là xử lý?

Bách Thủ không khỏi liếc nhìn Tạ Dật một cái.

Mà Lưu quản sự thì rùng mình một cái.

Tạ Dật cười híp mắt đánh giá cả đám, sau đó cười nói với đám người Bách Thủ: “Được rồi, mấy người các ngươi đi làm việc trước đi.”

Chờ đám người Bách Thủ, cha con Vạn Hữu Tài, Lưu quản sự rời đi, Tạ Dật lấy ra quyển sổ sách mà lúc trước Tạ Nhàn đưa cho hắn, nhìn Tạ Nhàn nói: “Sổ sách này ta đã xem, chỉ là có vài chỗ không rõ ràng, muốn thỉnh giáo Tam đệ.” Sau đó hắn lại mở sổ ra: “Trên sổ có ghi mấy ngày gần đây sản lượng than đá có hơi ít so với bình thường, ta nhớ Tam đệ từng nói năm nay than đá thu được càng lúc càng nhiều cơ mà.”

Ánh mắt Tạ Nhàn chợt nháy một cái, hắn cầm quyển sổ lật qua lật lại, cười nói: “À, mấy ngày gần đây không phải có mưa sao, trên núi đường trơn, lần trước bị sụp hầm nên mọi người đều cẩn thận hơn một chút, tốc độ chậm hơn, vì vậy sản lượng than đá tất nhiên có giảm xuống.”

“Phải không?” Tạ Dật cười cười nhìn Tạ Nhàn. Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh thấu xương: “Trên mỏ báo mấy ngày nay mặc dù trời mưa, nhưng thật ra chỉ là mưa nhỏ, vốn không hề ảnh hưởng đến việc đào than.”

Tạ Nhàn thu lại ánh mắt, tỏ vẻ không tin nói: “Có lẽ là do tốc độ của các công nhân hơi chậm một chút.”

“À, thì ra là vậy.”

Sau khi ra khỏi từ đường, Tạ Nhàn dẫn theo gã sai vặt rời đi trước. Tạ Dật dẫn theo Dư chưởng quỹ và tiên sinh trướng phòng đi lên mỏ.

Bách Thủ hết giờ làm về đến nhà, kể lại chuyện Tạ Tam cho Loan Loan nghe. Loan Loan có chút hả hê nói: “Ác giả ác báo, người như thế rất đáng đời.”

Sợ rằng Tạ Dật đã tra ra chân tướng cái chết của Hương Tú, nhưng cho dù Hương Tú chết do Tạ Tam phạm vào sai lầm không thể tha thứ, sau đó hắn lại trèo tường ăn trộm, nhưng Tạ Tam lại là người hầu của Tạ gia, dù thế nào Tạ Dật cũng không thể dễ dàng xử tử Tạ Tam, trừ phi hắn chạm vào nghịch lân của Tạ Dật.

Mạch Thảo sau khi nghe được thì lặng lẽ tuôn hai hàng lệ. Nàng biết mẹ nàng sẽ không thể nào tự sát, nghĩ đến những ngày trước kia Tạ Tam khinh thường mượn cớ đến nhà nàng, dùng đủ mọi chuyện uy hiếp Hương Tú, khiến cho Hương Tú phải nghe lời thì trong lòng nàng lại hận Tạ Tam. Mặc dù lần nào Hương Tú cũng đều sai nàng đi ra ngoài, nhưng nàng từng lén trở về, nên biết được tên đại ác nhân Tạ Tam hèn hạ vô sỉ cỡ nào.

Nếu để nàng tự xử lý, nàng hận không thể chém Tạ Tam hàng ngàn hàng vạn nhát, mới có thể rửa sạch oan khuất cho mẹ nàng.

Có thể làm cho một cô gái thuần khiết có ý nghĩ như vậy liền biết được lúc trước Tạ Tam đã gây ra tổn thương lớn như thế nào đối với Hương Tú.

Tạ Tam bị xử lý, lòng dạ Mạch Thảo như được thư thái hẳn ra, ngày ngày đều tươi cười đến tận đáy lòng.

Nháy mắt đã đến lúc phát tiền công cuối tháng, lúc này Lưu quản sự mới nhớ đến một việc vô cùng nghiêm trọng, phát tiền công cho công nhân, đến lúc đó Tạ Dật đối chiếu lại số than đá của mỗi người, không phải sẽ bại lộ sao?

Nhưng Tạ Nhàn lại nói: “Chuyện nhỏ này ta đã sớm có an bài.”

Ngày hôm sau bắt đầu phát tiền công. Có câu người tính không bằng trời tính!

Có người cầm lấy tiền công vui rạo rực nhét vào túi quần, sau đó nghĩ đến việc gộp chỗ tiền công này với chỗ tiền tích ở nhà thì sẽ được bao nhiêu đây.

Mà có một số người cầm lấy tiền công lại nhíu mày, mấy người thợ mỏ sắc mặt nghiêm trọng tìm đến nhau.

“Không đúng, chỗ tiền công này chẳng lẽ phát nhầm rồi?”

“Sao vậy? Tiền công của ngươi không phát đủ sao?” Người công nhân kia hỏi.

Người nọ lại nói: “Ta nhớ tiền công của ta khác số này mà. Một gùi bao nhiêu tiền, mỗi ngày bao nhiêu gùi ta đều có ghi nhớ, nhưng sao chỗ này không giống?”

“Thật à? Chẳng lẽ là trừ tiền công của chúng ta? Mà chúng ta không phạm lỗi gì, sao lại trừ tiền công?”

Người nọ cau mày.

Mọi người thảo luận loạn cả lên.

Còn có người nghe thấy lập tức đi đến, móc ra một tờ giấy, lão đưa giấy cho người nói chuyện đầu tiên: “Huynh đệ, ngươi cũng tính lại sao? Ta cũng có ghi nhớ này, đây là do cháu của ta viết cho đấy, ngươi xem giúp hộ ta xem có phát đúng không vậy?”

Người nọ nhìn tờ giấy vừa cầm, trên đó viết vài chữ, hắn chạy đến phòng kế toán mượn bàn tính. Mọi người đều thấy kỳ lạ, người này có thể tính sổ sách thì sao lại chạy lên đây đào than đá!?

Người nọ tính ra xong thì biến sắc: “Của lão cũng không đúng đâu.”

Thế liền loạn lên, lúc này mọi người mới phát hiện ra có rất nhiều người đều nhớ được số công của mình. Mặc dù hầu như mọi người đều không biết chữ, nhưng phần lớn đều có con cháu trong nhà đi học, cho nên bảo con cháu ghi giúp, lúc này mới rối rít lấy ra nhờ người nọ tính dùm. Không tính không biết, vừa tính ra liền giật mình.

Rất nhiều người đều có số tiền công được phát khác với số công mà mọi người ghi nhớ.