Vậy cũng tốt, đừng ai nghĩ đến chuyện yên bình. Bây giờ Tả Thành đã không còn gì cả, lạnh lẽo như băng sương: “Anh xem ai dám nhận.”
Giang Hạ Sơ ghét Tả Thành ngang ngạnh ép buộc, nhưng cô không biết cô chỉ cho Tả Thành giữ lại con đường này.
Đúng là không có ai dám chống lại Tả Thành. Giang Hạ Sơ cười lạnh: Vậy tôi chờ anh kiện tôi.
Nhất định phải như thế? Sau một lần, Tả Thành phóng túng mình.
Nhất định như thế! Mỗi một lần, Giang Hạ Sơ đều không chừa đường lui.
Lần này là Tả Thành xoay người, dưới tàng cây, chỗ anh đứng có loang lỗ vài ánh trăng càng tăng thêm lạnh lẽo.
Giang Hạ Sơ lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ, làn váy màu đen tung bay, chợt cao chợt thấp rơi xuống rồi tung ra, giống như tâm trạng của Tả Thành. Anh không quay đầu lại, lần đầu tiên, anh không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy gai nhọn của Giang Hạ Sơ.
Nhất định như thế. . . . . . Cả đời rất dài, bắt đầu từ lúc đó, bọn họ đã định sẵn sẽ dây dưa đến chết không ngừng.
Trên con đường mòn, lúc tới, Tả Thành chờ mong và sợ hãi, bởi vì anh hiểu biết rõ Giang Hạ Sơ. Bây giờ, Giang Hạ Sơ vẫn còn ở bên đó, Tả Thành lại lần đầu tiên chạy trối chết.
Xa xa, Quan Ngải đứng đó, lúc Tả Thành đi vào thì cô tránh, lúc Tả Thành đi ra thì cô trở lại. Chỉ trong một khoảnh khắc, lại có hai Tả Thành, người đàn ông này vô cùng yêu Giang Hạ Sơ chứ.
Một ác ma không dính khói bụi trần gian, hôm nay đã gặp quả báo rồi à? Quả thật Quan Ngải rất là hả hê. Nếu như có thể bỏ đá xuống giếng đương nhiên là tốt, nhưng Quan Ngải chỉ có tặc tâm* mà không có tặc đảm**.
(*): Tặc tâm: suy nghĩ gian xảo
(**): Tặc đảm: can đảm làm kẻ trộm
Quan Ngải thu lại, xoá đi cảm giác thắng lợi, đắc ý, làm bộ đi ngang qua. Khi chỉ còn khoảng một mét, cô dừng lại: Mình biết cậu có rất nhiều thủ đoạn, người khác thì mình không xen vào, nhưng Giang Hạ Sơ và Quan Hân thì mình không thể ngồi yên mà không để ý tới.
Thật ra thì Quan Ngải cũng biết những lời này của cô không có kỹ thuật bao nhiêu, chỉ là khí thế không thể thua. Tuy rằng ngây thơ, nhưng lại là sự thật, Giang Hạ Sơ cô đã định là quan tâm rồi, Quan Hân lại càng không cần phải nói, chị em song sinh của mình, ngoài cô ra thì không ai có thể ức hiếp được.
Tả Thành không cho là đúng khiến người ta không phấn khích, anh đông lạnh mở miệng: Quan Hân chẳng liên quan gì đến tôi, Giang Hạ Sơ cũng không gì đến cô.
Hai người không liên quan, đủ để khiến Quan Ngải nhìn ra được người đàn ông này vô tình bao nhiêu, lại càng chung tình bấy nhiêu, hai thái cực kết hợp, tạo hoá à, người thật vĩ đại, vậy mà lại có thể tạo ra một sinh vật như Tả Thành, Quan Ngải không khỏi cảm khái.
Quan Ngải chưa từ bỏ ý định, nếu cứng rắn không được, thì dùng chính sách dụ dỗ vậy, cô hướng dẫn từng bước: Được yêu, bị hận anh đều không cần ư.
Được yêu, là chỉ Quan Hân, mà bị hận, dĩ nhiên chính là Giang Hạ Sơ rồi.
Không liên quan gì tới cô.
Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì? Giang Hạ Sơ? Quan Ngải lạnh lùng khinh bỉ, quở trách tội của anh, Nhưng mà, bởi vì anh, năm năm qua Giang Hạ Sơ đã không còn cười nữa rồi, trong cơn ác mộng tất cả đều là anh.
Chính sách dụ dỗ thất bại, câu này Quan Ngải gần như vô cùng tức giận mà hét lên, vẫn là như vậy mới thích hợp với cô, cô không thích hợp làm chuyên gia tình cảm, không thích hợp làm thục nữ, tuy rằng hôm nay mặc bộ váy này sẽ có tác dụng mê hoặc với người khác.
Tả Thành lạnh lùng thoáng nhìn, một ánh mắt trong sạch khiến cả người Quan Ngải run lên, giọng nói anh cứng rắn: Dù là cơn ác mộng, tôi cũng sẽ không để cho cô ấy tỉnh.
Cơn ác mộng . . . . . . Một khởi đầu tốt đấy, anh muốn cô cùng anh.
Tả Thành cất bước, không đi vào đêm tối. Quan Ngải sững sờ tại
Giang Hạ Sơ ghét Tả Thành ngang ngạnh ép buộc, nhưng cô không biết cô chỉ cho Tả Thành giữ lại con đường này.
Đúng là không có ai dám chống lại Tả Thành. Giang Hạ Sơ cười lạnh: Vậy tôi chờ anh kiện tôi.
Nhất định phải như thế? Sau một lần, Tả Thành phóng túng mình.
Nhất định như thế! Mỗi một lần, Giang Hạ Sơ đều không chừa đường lui.
Lần này là Tả Thành xoay người, dưới tàng cây, chỗ anh đứng có loang lỗ vài ánh trăng càng tăng thêm lạnh lẽo.
Giang Hạ Sơ lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ, làn váy màu đen tung bay, chợt cao chợt thấp rơi xuống rồi tung ra, giống như tâm trạng của Tả Thành. Anh không quay đầu lại, lần đầu tiên, anh không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy gai nhọn của Giang Hạ Sơ.
Nhất định như thế. . . . . . Cả đời rất dài, bắt đầu từ lúc đó, bọn họ đã định sẵn sẽ dây dưa đến chết không ngừng.
Trên con đường mòn, lúc tới, Tả Thành chờ mong và sợ hãi, bởi vì anh hiểu biết rõ Giang Hạ Sơ. Bây giờ, Giang Hạ Sơ vẫn còn ở bên đó, Tả Thành lại lần đầu tiên chạy trối chết.
Xa xa, Quan Ngải đứng đó, lúc Tả Thành đi vào thì cô tránh, lúc Tả Thành đi ra thì cô trở lại. Chỉ trong một khoảnh khắc, lại có hai Tả Thành, người đàn ông này vô cùng yêu Giang Hạ Sơ chứ.
Một ác ma không dính khói bụi trần gian, hôm nay đã gặp quả báo rồi à? Quả thật Quan Ngải rất là hả hê. Nếu như có thể bỏ đá xuống giếng đương nhiên là tốt, nhưng Quan Ngải chỉ có tặc tâm* mà không có tặc đảm**.
(*): Tặc tâm: suy nghĩ gian xảo
(**): Tặc đảm: can đảm làm kẻ trộm
Quan Ngải thu lại, xoá đi cảm giác thắng lợi, đắc ý, làm bộ đi ngang qua. Khi chỉ còn khoảng một mét, cô dừng lại: Mình biết cậu có rất nhiều thủ đoạn, người khác thì mình không xen vào, nhưng Giang Hạ Sơ và Quan Hân thì mình không thể ngồi yên mà không để ý tới.
Thật ra thì Quan Ngải cũng biết những lời này của cô không có kỹ thuật bao nhiêu, chỉ là khí thế không thể thua. Tuy rằng ngây thơ, nhưng lại là sự thật, Giang Hạ Sơ cô đã định là quan tâm rồi, Quan Hân lại càng không cần phải nói, chị em song sinh của mình, ngoài cô ra thì không ai có thể ức hiếp được.
Tả Thành không cho là đúng khiến người ta không phấn khích, anh đông lạnh mở miệng: Quan Hân chẳng liên quan gì đến tôi, Giang Hạ Sơ cũng không gì đến cô.
Hai người không liên quan, đủ để khiến Quan Ngải nhìn ra được người đàn ông này vô tình bao nhiêu, lại càng chung tình bấy nhiêu, hai thái cực kết hợp, tạo hoá à, người thật vĩ đại, vậy mà lại có thể tạo ra một sinh vật như Tả Thành, Quan Ngải không khỏi cảm khái.
Quan Ngải chưa từ bỏ ý định, nếu cứng rắn không được, thì dùng chính sách dụ dỗ vậy, cô hướng dẫn từng bước: Được yêu, bị hận anh đều không cần ư.
Được yêu, là chỉ Quan Hân, mà bị hận, dĩ nhiên chính là Giang Hạ Sơ rồi.
Không liên quan gì tới cô.
Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì? Giang Hạ Sơ? Quan Ngải lạnh lùng khinh bỉ, quở trách tội của anh, Nhưng mà, bởi vì anh, năm năm qua Giang Hạ Sơ đã không còn cười nữa rồi, trong cơn ác mộng tất cả đều là anh.
Chính sách dụ dỗ thất bại, câu này Quan Ngải gần như vô cùng tức giận mà hét lên, vẫn là như vậy mới thích hợp với cô, cô không thích hợp làm chuyên gia tình cảm, không thích hợp làm thục nữ, tuy rằng hôm nay mặc bộ váy này sẽ có tác dụng mê hoặc với người khác.
Tả Thành lạnh lùng thoáng nhìn, một ánh mắt trong sạch khiến cả người Quan Ngải run lên, giọng nói anh cứng rắn: Dù là cơn ác mộng, tôi cũng sẽ không để cho cô ấy tỉnh.
Cơn ác mộng . . . . . . Một khởi đầu tốt đấy, anh muốn cô cùng anh.
Tả Thành cất bước, không đi vào đêm tối. Quan Ngải sững sờ tại
/99
|