TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 61 - Chương 58

/99


Anh chìm vào giấc ngủ sâu, lẩm bẩm một tiếng: “Hạ Sơ.”

Cho dù là trong mơ, cô cũng coi anh như loài rắn rết, không muốn để cho anh chạm vào dung nhan của cô một chút nào.

Chiếc Mercedes-Benz màu bạc đỗ dưới ánh trăng, trên cửa kính xe, cô gái có gương mặt tinh xảo rất đẹp, chẳng qua là chân mày hơi chau lại.

Tả Thành, lần này thì không có đuổi tôi đi nữa đi……

Cô gái xuống xe, ánh trăng chiếu vào làn váy trắng tinh không nhiễm bụi trần.

“Tiến thúc.” Cô gái nói cười thật xinh đẹp, con ngươi trong suốt sáng rực.

“Sơ Ảnh, cháu đã đến rồi.” Giọng nói vô cùng rõ ràng, rõ ràng một người đã gần sáu mươi tuổi, một người thì chưa tới ba mươi, nhưng lại giống như bạn bè cũ. Tiến thúc và Thành Sơ Ảnh đã từng sinh sống chung trong một khoảng thời gian rất dài, sau này Giang Hạ Sơ đến Tả gia rồi, thì cô bị đưa đến nước Mĩ, trong khoảng thời gian đó thì chỉ giữ liên lạc với Tiến thúc.

Đôi mắt xinh đẹp trơn bóng liếc qua, rất xa lạ, lần đầu tiên Thành Sơ Ảnh tới, cũng rất quen thuộc, bởi vì gần như giống hệt Tả trạch năm năm trước.

Rất phù hợp với phong cách của Tả Thành – một màu đen vĩnh viễn không thay đổi.

Thành Sơ Ảnh cười, rót cho mình một ly nước trà: “Vụ án Lý Thành Hoàng đã xong rồi, bên phòng quản lý cho con nghỉ mấy ngày, con tới xem coi, hồ sơ của Tả thị khiến con có chút không yên tâm, Tề Minh Hải làm việc rất nhanh, con sợ Tả thị khó có thể lành lặn trở ra.”

Lấy cớ này thì không tệ đâu, Thành Sơ Ảnh, càng ngày lại càng lừa mình dối người, cô không yên tâm, sợ là Tả Thành đi. Bản thân cô cũng bắt đầu bái phục mình rồi.

Tiến thúc đi theo Tả Thành đã lâu, giọng nói cũng càng trở nên giống với Tả Thành, tự tin kiêu ngạo: “Tả thị trời yên biển lặng, yên tâm đi, thiếu gia chưa bao giờ bị tổn hại, cho dù Tề Minh Hải có bản lĩnh phi thường đi chăng nữa, thì cũng không động tới Tả thị được chút nào.”

“Vậy thì tốt, xem ra là con tới không đúng lúc rồi.”

Làn máy trắng tinh kéo trên mặt đất, Thành Sơ Ảnh kéo lại không dấu vết, dính một chút vết dơ, cô cau mày.

Tả Thành thích màu trắng, Giang Hạ Sơ chưa bao giờ mặc đồ màu trắng, ngoại trừ đồng phục kiểm soát trưởng, thì cô chỉ yêu thích mỗi màu trắng.

Anh xem, cái này là ai giống ai, ai thay thế ai vậy?

Tiến thúc phụ họa: “Đúng là thật sự tới không đúng lúc.”

Hay là nói thế này, ngoại trừ Giang Hạ Sơ, thì chẳng ai tới đúng lúc cả. Chẳng qua là lời này, Tiến thúc hơi khó mở lời, Sơ Ảnh, ông nhìn cô gái nhỏ bé bình thường lại gầy gò lớn lên một mình đảm đương một công việc kiểm soát trưởng, nỗi lòng của cô, làm sao ông lại không biết.

Có một vài thứ sẽ chết người, nhưng hết lần này tới lần khác lại có nhiều người lao vào như thiêu thân đến vậy.

Con ngươi xinh đẹp thâm sâu giống như màu lưu ly, trôi chảy trong đó, chính là nhưng dòng chảy lấp lánh rực rỡ, cô hỏi với vẻ hơi vội: “Tả Thành sao rồi?”

Thành Sơ Ảnh gọi Tả Thành, mà không gọi là thiếu gia giống như Tiến thúc, cũng sẽ không gọi tiên sinh giống như thủ hạ bên cạnh, hay là tổng giám đốc, mười một năm nay, cô vẫn gọi thẳng cái tên này. Tả Thành chưa từng bác bỏ, cho nên Thành Sơ Ảnh vẫn luôn như thế, cô có một chút đặc biệt.

Tả Thành, Tả Thành…… Cô thích gọi anh như thế, dường như khoảng cách trở nên rất gần, cô biết, mười một năm nay, cô đã gọi cái tên Tả Thành này rất nhiều.

“Lên sân thượng.” Tiến thúc do dự một lúc lâu rồi mới trả lời.

Sân thượng…… Chỗ đó, cái gì cũng liên quan đến Giang Hạ Sơ. Không cần hỏi tại sao? Thế nào? Đáp án cũng chỉ có một. Thành Sơ Ảnh ung dung hỏi: “Giang Hạ Sơ lại làm cái gì?”

Giang Hạ Sơ, dường như tôi hơi căm ghét cô……

Thật ra thì Thành Sơ Ảnh không dám như thế bởi vì Tả Thành không thích, nhưng mà cô càng ngày càng không thể không chế bản thân được rồi.

Ánh mắt của Tiến thúc nặng nề, giọng điệu nghiêm túc: “Không nên nói những lời như thế trước mặt thiếu gia.”

Thành Sơ Ảnh cười, không để bụng: “Con có cân nhắc, phạm vào cấm kỵ một lần, sao còn có thể có lần thứ hai? Bởi vì là Tiến thúc, nên con mới không lo lắng.” Giọng điệu của Thành Sơ Ảnh nũng nịu, nhưng trong đôi mắt lại có từng ánh sao rơi xuống.

Giang Hạ Sơ là cấm kỵ của Tả Thành người bên cạnh không động vào được, không thể được, năm ấy, năm cô mười ba tuổi, cô đã biết từ lâu.

Khi đó Giang Hạ Sơ vẫn chưa xuất hiên, trong trí nhớ chính là một lần Tả Thành say rượu duy nhất, anh nắm tay cô và gọi Hạ Sơ, cô hỏi ai là Hạ Sơ? Thì Tả Thành đã tỉnh lại ngay, đẩy cô ra thật tàn nhẫn, rồi nói ‘Mãi mãi đừng tìm tòi về cái tên này’.

Khi đó cô mới mười ba tuổi, nhưng mà cô biết, Hạ Sơ chính là cấm kỵ

/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status