TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 69 - Chương 61.2

/99


Đây là cam đoan duy nhất anh có thể cho cô. Cô gọi anh thì anh sẽ không thể bỏ cô được, cho dù đi bao xa thì cũng sẽ quay về.

Chỉ cần cô chờ, thì anh sẽ không rời khỏi.

Cô mở mắt ra, chỉ còn ẩm ướt dịu dàng ấm áp như mặt hồ sau cơn mưa, hơi nước dâng lên ươn ướt, gật đầu thật mạnh, cô dựa vào anh và nói: “Em sẽ không quên, anh cũng không được nuốt lời, tính là lời hứa hẹn là được rồi, em không tin thứ này, nhưng em tin anh.”

Thế giới của Giang Hạ Sơ đã không còn hứa hẹn từ lâu rồi, cô tin, cũng chỉ là một người như thế.

“Hạ Sơ, anh muốn sống tiếp, mãi mãi, chưa từng muốn sống như thế bao giờ, cho dù là thoi thóp.”

Nằm trên giường bệnh dai dẳng cả tám năm, sợ hãi sống chết, đây là lần đầu tiên, khi anh ôm cô.

“Ừ, vậy thì sống tiếp, coi như là đáp lại em.” Cô ôm anh, năm năm, chưa từng ôm như thế bao giờ.

Một lần hai mươi lăm năm nữa, mãi cho đến già, thành bộ xương trắng trong quan tài, cũng không sợ hãi nữa.

“Được, anh sẽ sống thật tốt, chỉ vì em.” Sau khi bệnh, giọng nói yếu ớt, nhưng từng chữ từng chữ chắc như đinh đóng cột.

“Không, chỉ vì bản thân anh.” Cô không ngước mắt lên, di chuyển bàn tay qua chỗ mổ trái tim bị hoại tử của anh, nhẹ nhàng đặt lên, “Dĩ Sâm, không nên gạt em, nếu không thể tin anh, thì trên thế gian này, em đã không thể tin bất cứ thứ gì rồi.”

Giang Hạ Sơ rất hiếm khi tin vào điều gì, chỉ đặt nó vào một mình Tề Dĩ Sâm.

“Được.”

Anh chỉ trả lời một chữ, không hề nói thêm gì nữa.

Ai sẽ tin, bọn họ như thế mà lại không phải là người yêu, đêm nay cũng không giam giữ được phong cảnh ấy.

Dưới ánh trăng, nói thì thào, dựa vào nhau, được chữ tín, có lẽ không phải là lời hứa hẹn được đặt xuống, mà là người hứa hẹn.

Ánh trăng lan tràn qua mây đen, một lớp màu vàng đo đỏ rực rỡ vụt qua, xuyên qua cửa sổ, chiếu vào hai người đang dựa vào và ôm nhau, như chỉ còn lại thế giới của hai người họ, không đành lòng quấy rầy.

Trăng, tràn ra khỏi sân thượng, rơi vào cửa kính thủy tinh, soi sáng một đôi mắt âm u hơn cả vầng trăng đằng sau đám mây đen, sương mù cứ ùn ùn kéo đến ngay giữa lông mày, dường như hận không thể nhấn chìm cả đêm nay, cả thế gian.

Tiến thúc đã quên liếc mắt nhìn hai người ôm nhau bên trong cánh cửa, lo âu, khẽ gọi: “Thiếu gia.”

Dời mắt đi, một đôi mắt u ám thấu xương khẽ mở miệng, giọng nói như chẳng thể nghe thấy: “Ra tay.” Bên môi là một tia hung ác rét lạnh.

Dứt lời, xoay người đi, mang đi cả một bầu không khí hung ác tột cùng như yêu ma mê hoặc.

Trong thế giới của Tả Thành, tình cảm chỉ có yêu, hận, chưa từng có những mảnh đất mờ nhạt nửa vời. Đối với Giang Hạ Sơ, anh là người đến trước, nhưng đối với người đàn ông kia, chắc chắn Tả Thành là người đi sau.

Cô có thể không thương anh, nhưng mà người khác, thì anh tuyệt đối không cho phép.

Cô ấy à, không biết, người đàn ông này là điên cuồng vì cô.

“Bác sĩ, cứu anh ấy.” Trong yên lặng, giọng nói #Guānyǔ vang vọng, nghe đâu đó có sự run sợ.

Yên tĩnh tốt lành, chỉ qua một ngày đêm, thì sóng gió lại ấp đến.

Vẫn là ban đêm, yên tĩnh như thế, nhưng lại ồn ào rối reeng.

“Cứu Dĩ Sâm của tôi.” Cô lẩm bẩm, “Cứu anh ấy.”

Cô lại không còn sức sống, thế giới của Giang Hạ Sơ sụp đổ trong im ắng.

Bởi vì mắt của người kia không còn mở ra.

Cô không biết anh bị đẩy vào phòng phẫu thuật như thế nào, cũng không biết mình nghiêng ngả suốt dọc đường như thế nào.

Chỉ còn cánh cửa phòng phẫu thuật kia khép lại……

“Két cạch——”

Sau khi một tiếng động vang lên, thì mọi tiếng động bên tai đã tan biến mất, thế giới của cô bắt đầu mù trời mịt đất, không biết tại sao, ngồi một chỗ, tầm mắt chỉ nhìn chăm chú vào bên trong cửa sổ thủy tinh kia cũng mù mịt trắng xóa.

Cửa, hai người chạy đến, bước chân chao đảo như nhau.

“Hạ Sơ, Dĩ Sâm sao rồi?” Tần Hi Viện lấm tấm mồ hôi, thấm ướt cả làn môi trắng bệch.

Người phụ nữ này, thật sự yêu người đàn ông kia nhỉ, giờ đây, đã quên che giấu, viết cả vào trong ánh mắt, nhưng cũng chẳng có ai bận tâm.

Lết cả người mỏi mệt rệu rã, ngày thường là Trưởng cục giám sát uy phong lẫm liệt đã tóc tai lộn xộn, sống lưng hơi cong, khẽ run: “Dĩ Sâm, Dĩ Sâm, thằng bé thế nào rồi?” Cũng không đợi đáp lời, đã hồn bay phách lạc lẩm bẩm, “Con của tôi, thằng bé sẽ vượt qua.”

Ông ta ngồi xổm xuống, châm một điếu thuốc. Đây chỉ là một người cha, một người cha lo lắng cho con đang đứng trên bờ vực sống chết.

Tần Hi Viện đã không còn tỉnh táo nữa: “Hạ Sơ, cô nói cho tôi biết.”

Ánh mắt Giang Hạ Sơ đờ ra, không nói câu nào, để ngoài tai.

“Cuối cùng là như thế nào, ban ngày vẫn còn khỏe mạnh, chẳng phải bảo tình trạng đã ổn định rồi sao? Tại sao tự dưng lại——” Người phụ nữ xưa nay luôn luôn dịu dàng thoải mái nền nã cũng đã hốt hoảng bất lực rối trí.

Giang Hạ Sơ vẫn làm thinh, ánh mắt ngây dại ra, từ từ tan rã.

Tần Hi Viện nắm lấy vai cô, lắc lắc: “Giang Hạ Sơ, cô nói lời gì đi, nói gì đi, nói cho tôi biết, cuối cùng Dĩ Sâm làm sao?”

Phụ nữ nổi điên, sẽ kêu, sẽ gào thét, sẽ khóc to náo lớn, thậm chí đòi sống đòi chết.

Lúc Giang Hạ Sơ nổi điên, cũng là lúc yên tĩnh.

Không nói câu nào, không khóc cũng không nháo.

Tần Hi Viện buông tay, mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.

Vắng lặng trong chốc lát, chợt, tiếng nói trong trẻo như nhớ lại: “Dĩ Sâm.”

Giọng nói của Giang Hạ Sơ, cô gọi anh, gọi giống như lúc trước.

“Dĩ Sâm.”

Hẳn là sẽ nghe thấy, giọng nói của cô rõ như thế, cũng không dám run rẩy.

Anh đã nói, lúc anh nguy khốn, cô hãy gọi tên anh, cô vẫn giữ nguyên lời hứa kia của anh ấy.

“Dĩ Sâm.”

Giang Hạ Sơ cứ làm đi làm lại, Tần Hi Viện lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất, khóe môi tái nhợt: “Chưa từng bị như vầy, hai lần liên tiếp, trái tim của anh ấy không chịu nổi, lần này……” Cô nhìn gò má của Giang Hạ Sơ, lúc này đây, đôi mắt đã mù mịt, cổ họng run rẩy nghẹn lời, “Hạ Sơ, có phải anh ấy


/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status