TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 78 - Chương 68

/99


“Không như thế thì là thế nào?” Cô không mặn nồng cũng chẳng thờ ơ hỏi lại, mang khí phách quyết tuyệt như chính là như thế.

“Anh đã sống đủ từ lâu rồi.” Tề Dĩ Sâm thở dài, nhìn cô.

Một người từ nhỏ đã bị bệnh không thể trị khỏi như anh, nếu như không gặp Giang Hạ Sơ, có lẽ anh đã hóa thành bộ xương trắng rục trong đống đất vàng từ lâu rồi.

Đôi mắt sáng rực của Giang Hạ Sơ dần trở nên lạnh lùng, chế giễu: “Anh cái gì cũng tốt, chỉ là không đủ lòng tham.” Dừng lại một chút, bảo anh, rồi lại tự giễu, “Mà cũng chẳng đủ ích kỷ.”

Anh chỉ cười, cười cho qua, khóe môi lạnh lẽo chua sót: “Rất xin lỗi, Hạ Sơ, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, anh không thích ba chữ kia.”

Ba chữ thôi đã tóm lược lại tất cả những thứ không thể tránh khỏi, nhựng thứ không thể biết trước, giờ đây, anh vẫn cứ ích kỷ thôi.

Giang Hạ Sơ lắc đầu, đôi gò má đã vương những giọt nước mắt, có đôi chút khẩn trương căng thẳng cứng đờ: “Em không chịu, đợi anh về rồi nói ngay trước mặt em.”

Tề Dĩ Sâm khẽ giật khóe môi cứng ngắc, không cười nổi, lặng thinh không trả lời.

Anh không thể nào đồng ý ngay, bởi vì không hề chắc chắn, cho nên không dám dễ dàng cho cô hy vọng, chỉ có thể lựa chọn làm thinh không nói.

Đôi mắt sáng của Giang Hạ Sơ nặng nề vô cùng ngổn ngang: “Không được không trả lời em, Dĩ Sâm, bây giờ anh khiến em rất không yên tâm.”

Anh luôn nói: Hạ Sơ, anh luôn luôn ở đó.

Giờ đây, anh chẳng nói chẳng rằng gì cả.

Cô luôn luôn cho rằng, Dĩ Sâm là ông trời ban cho cô sự chiếu cố duy nhất, nhưng mà bây giờ phần chiếu cố kia, dường như cô không thể nào nắm giữ được nữa rồi, cho dù cố gắng tới mức nào đi chăng nữa, cô vô cùng bất an.

Lát sau, mở lời: “Anh sao?” Anh khẽ hé môi hỏi ngược lại, rồi lại tự trả lời, “Em cũng khiến cho anh rất không yên tâm.” Lông mi đen nhánh dài khẽ run, anh ngập ngừng giật giật môi, “Hạ Sơ, em nghĩ xem phải làm sao đây?” Trong cổ họng như bị đổ cái gì, đè nén đến nỗi khiến người ta chua xót.

Cô bật cười, tại sao anh không thể ích kỷ một chút?

“Anh ấy rất dung túng cho em, em rất khỏe.” Một lúc sau, cô trả lời như thế, mang một nụ cười kiệt quệ.

Hai người này à, có những chỗ rất giống nhau đấy chứ? Anh ta thì âm thầm chịu đựng nỗi đau, nói rất khỏe; còn cô thì che giấu đau thương, nói rất khỏe.

Đôi mắt dịu dàng chăm chú, dường như ngăn cách bằng màn hình máy vi tính, hình như đôi mắt thâm thúy kia có thể nhìn thấu lòng cô, anh tiếp lời của cô: “Em không khỏe.” Nụ cười trên môi cô, cái chớp mắt, cứng ngắc, anh cười khổ, “Hạ Sơ, em vẫn không thể học cười là như thế nào.”

Giang Hạ Sơ hơi mím môi, hơi đông cứng, cuối cùng thì cười không nổi.

Lúc nào anh cũng có thể liếc một cái là có thể nhìn thấy tất cả những gì cô muốn giấu giếm không muốn cho người ta biết, không bị ảnh hưởng cảm xúc vì lời nói của người khác, mà cô cũng không thừ nhận cũn chẳng chối đi: “Hai ta nhất định phải có một người khỏe mạnh, nếu không như thế thì em sẽ cảm thấy rất thiệt thòi, nếu như anh đã biết em không khỏe, vậy thì anh đến phụ trách cái con người này đi.” Quy tắc đồng giá trao đổi, là Tả Thành đã dạy cho cô, bắt đầu học, còn đơn giản hơn cả cười.

Cô luôn luôn suy nghĩ, có một người nào để ý đến người khác như thế, anh khỏe mạnh, có phải bản thân mình cũng khỏe mạnh phải không?

Cái đáp án này, chỉ có Dĩ Sâm mới có thể trả lời, nhưng mà anh lại im lặng.

Cô đuổi theo đôi mắt mang ý đồ trốn tránh của anh: “Không thể làm được sao?” Anh vẫn không nói gì, gương mặt, càng trở nên trắng bệch. Cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Dĩ Sâm, anh biết không? Ban đầu em không có uất ức, nhưng hình như bây giờ lại có một chút, không thể đền bù thư thế được.”

Uất ức, cái thứ này, Giang Hạ Sơ vẫn chưa học được.

Cô đang cố ý, chính là muốn anh ánh náy, muốn anh không nỡ lòng mới được.

Giang Hạ Sơ luôn có thể dễ dàng khiến Tề Dĩ Sâm đầu hàng, anh bất đắc dĩ, lại thỏa hiệp: “Được, anh sẽ khỏe mạnh, anh sống được ngày nào thì hay ngày đó. Đồng ý với anh, sau đó thì em cũng không được cam chịu số phận.”

Giọng điệu nặng nề, từng chữ từng chữ, chữ nào cũng giống như tảng đá, đặt vào trái tim cô, mắt sa sầm, cô liếc nhìn anh: “Sau đó?” Giọng điệu trở nên lạnh lùng trong phút chốc, “Dĩ Sâm, anh lại thu xếp hậu sự, năm năm này, anh luôn luôn như thế này.”

Giang Hạ Sơ rất hiếm khi nói chuyện với Tề Dĩ Sâm bằng giọng điệu lạnh lùng, ngoài trừ những lần anh ‘nhắc đến hậu sự’.

Cô không thích, thật ra thì làm sao anh lại bằng lòng, chỉ có vài người, có một số chuyện chắc chắn là bất đắc dĩ.

Tề Dĩ Sâm bật cười, thở dài: “Đúng thế, cuối cùng anh cũng không yên tâm về em.”

Cho nên trong năm năm này, anh thu xếp nhiều thứ ‘hậu sự’ như thế, nhưng luôn sợ hãi, nếu như anh đi rồi, có phải thế sẽ không còn có một người nào, trong lúc cô đang bị thương tích đầy mình, bầu bạn bên cạnh cô, ôm lấy cô, năm năm nữa, vẫn sẽ kéo dài hơi tàn với cái thân xác mang bệnh nguy kịch, bởi vì vẫn chưa tìm thấy người có thể thay thế anh.

Đôi mắt sáng của anh uể oải, có lẽ là đau đớn thôi, hay lại lo lắng thôi.

Giang Hạ Sơ mở to mắt, không đành lòng nhìn, mà cũng không đành lòng không xem, thả lỏng bàn tay xuống bên người, nắm thật chặt: “Nếu không thể buông bỏ thì không nên bỏ xuống, em chờ anh về. Anh sẽ về chứ?”

“Sẽ.” Anh trả lời, đôi môi trắng bệch nở nụ cười với cô.

Cô khẩn trương nhíu chặt lông mày lại, khói mù từ từ tản ra.

Lời Tề Dĩ Sâm đã nói, Giang Hạ Sơ luôn luôn tin tưởng. Cho nên, anh sẽ trở về, cô sẽ đợi.

Chẳng biết khi nao mà Mặt Trời đã nấp sau mây đen, mưa, rơi từng giọt, bây giờ là giữa mùa hạ, luôn luôn dễ dàng biến đổi khác thường, tầng 98, cao ốc trung tâm thương mại chọc trời, đúng là khoảng thời gian hoàng kim trời ban, đại sảnh của trung tâm thương mại thế giới rộng lớn như thế, nhưng chỉ có gậy vang lên từng tiếng.

“Tung ra thị trường quảng bá, thì xin phiền phát thanh viên Quan Hân rồi.”

Đàn ông đi ra từ trong gió tanh mưa máu luôn không thế thiếu một loại âm u khiến người ta sởn gai ốc, dù cho giờ đây người này đang cười với bộ mặt hiền lành.

Cho nên nói, cường hào mặc Tuxedo* cũng không thể trở thành quý tộc. Nếu Trương Ngạo Thiên là cường hào dưới bầu trời, thì Tả Thành là quý tộc bẩm sinh, điểm này mọi người ai cũng biết, nhưng mà trong Thượng Hải cũng không có mấy ai dám nói như thế cả.

*Tuxedo: Áo đuôi tôm.

Không thể không nói Quan Hân được cái lão hồ ly trên thương trường Quan Chấn Bắc kia chân truyền, làm đủ thứ mánh khóe làm ăn, phụ họa khách sáo mà lại chẳng hiện lên vẻ nịnh nọt: “Trương tổng khách sáo rồi, cái này toàn là chuyện tôi nên làm.”

“Thế hợp tác vui vẻ.”

Duỗi tay ra, bắt tay nhau, tư thái lễ nghi không thể bắt bẻ: “Hợp tác vui vẻ.” Thả tay ra, khẽ cười duyên, “Kế hoạch quảng bá, tôi sẽ bảo người ta mau chóng đưa qua.”

“Không vội, nếu làm trễ nãi thời gian phát thanh viên Quan bên bạn trai, thì tôi có tội lớn lắm.”

Nụ cười của người đàn ông này, ánh mắt cực kỳ sắc bén, Quan Hân nghĩ đến ba chữ: Tiếu diện hổ*.

* Tiếu diện hổ: ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác.

Mặc dù, Trương Ngạo Thiên lăn lộn trong gió tanh mưa máu được vài thập niên rồi, nhưng Quan Hân cũng không phải là tay mơ mới biết mùi đời.

Nụ cười không cảm xúc, nhưng lại khiến người ta không thể bắt chẹt ra: “Trương tổng nói đùa rồi.”

Hôn nữa, ba chữ nhạy cảm bạn trai*, trong lòng Quan Hân vang lên hồi chuông cảnh báo, đề phòng không dấu vết.

*Bạn trai [男朋友]

Lão hồ ly chỉ cười cười: “Có phải là đùa hay không——” Ngưng giọng lại, đôi mắt ưng lướt qua Quan Hân, nhìn chỗ khác, rồi lại xoay chuyển lời nói, như chăm chăm bắt lấy con mồi, mang theo hứng thú cùng cực, “Hỏi coi tổng giám đốc Tả có biết hay không?”

Chống gậy đi vòng qua Quan Hân đang sứng sờ: “Tổng giám đốc Tả, đã lâu không gặp a.”

Quan Hân ngây người trong phút giây, rồi đôi mắt phượng như đang gợn sóng dạt dào đâu đó, khóe môi cô mỉm cười, từ từ xoay người lại: “Anh cũng ở đây——” Giọng nói đình chỉ rồi im bặt, đôi mắt mênh mông sóng nước hỗn loạn, dừng trên người Giang Hạ Sơ ở bên cạnh Tả Thành.

Như thời tiết chuyển biến mây kéo ùn ùn bỗng dưng lại trời xanh mây trắng, sau đó thì bất thình lình, một tia sấm sét nổ ra vang dội, có lẽ tâm tình của Quan Hân là loại này.

Phụ nữ, luôn luôn thích tìm tòi soi mói, còn đàn ông thì luôn ngoảnh mặt làm ngơ. Gần như ánh mắt của Tả Thành chưa bao giờ dừng lại ở Quan Hân, mà nhìn thẳng vào Trương Ngạo Thiên: “Dường như chúng ta không hề gặp mặt là điều tất yếu.”

“Ha ha ha, tổng giảm đốc Tả thật thích nói đùa.” Trương Ngạo Thiên cười sang sảng, tránh khỏi Tả Thành làm cho xấu hổ vào lúc này. Chỉ là bàn tay nắm gậy, nhìn xuống thật kỹ, thì gân xanh như ẩn như hiện. Trên đời này, điều khiến người ta khó chịu đựng nhất, có lẽ là làm bộ mặt mày hiền hậu cười với kẻ có huyết hải thâm thù, không có cách nào, đó là một đen ăn đen, thói đời cá lớn nuốt cá bé.

“Từ trước đến nay tôi không bao giờ mở miệng nói đùa.”

Tả Thành nói một câu với vẻ ôn hòa, cuối cùng Trương Ngạo Thiên cũng cười không nổi nữa, phẫn nộ giật giật khóe môi: “Nghe đồn tổng giám đốc Tả cương quyết cuồng vọng, đúng là không sai.”

“Nghe đồn tiền thân của trung tâm thương mại thế giới là Phượng Vũ, đúng


/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status