TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 85 - Chương 75

/99


“Tiên sinh.” Giọng nói yếu ớt khàn khàn, kích động run rẩy kịch liệt.

Thứ khiến người ta sợ hãi có thể không phải là chết, mà là đạp một chân vào đường thoát, chờ đợi tuyên phán không chút hy vọng.

Tả Thành dựa vào tường, ngón tay nghịch dụng cụ tra tấn trên khung sắt một lát, nhưng không hề ngẩng đầu, giọng nói âm u lạnh lùng: “Có oán hận không?”

Ngẩng đầu lên, xích sắt trên cổ khẽ động vào vết thương đã kết vảy, có màu đỏ chói mắt chảy ra, đôi môi khô nứt khẽ kéo lên: “Có.”

Cô trả lời như thế, trước mặt Tả Thành, không bao giờ được có ý đi nói dối.

Sườn mặt lạnh lùng u ám như bức chân dung cổ điển được phác họa, không chút mỹ cảm sinh động. Đầu ngón tay trắng toát đặt lên xích sắt đỏ sậm trên cổ tay Tả Ngư: “Nếu như oán hận, nghe tôi, không nên nghe cô ấy.”

Chắc chắn người đàn ông này yêu ghê gớm lắm, thế nên người đàn ông đã muốn giết người rồi.

Đến bây giờ, cô còn sống, chỉ còn hai loại kết quả, không phải bình yên vô sự thì chính là muốn chết cũng không xong, nhưng khả năng trước thì lại cực kỳ ít ỏi.

Đồng tử của Tả Ngư to ra vì sợ hãi, cổ tay bị xích sắt trói lại run rẩy liên hồi, gần như bị siết cổ, tiếng nói cũng run rẩy theo: “Nếu như tôi nói không oán hận, tiên sinh sẽ cho tôi đường sống sao?”

“Không, sẽ giải quyết cô nhanh hơn, tôi không chấp nhận người nào giấu diếm tôi.” Trong tầng hầm ngầm tĩnh mịch giăng đầy máu tanh, giọng nói của Tả Thành vang vọng khắp trong không khí, nụ cười chưa tắt.

Tả Ngư cười khổ, có một thứ kiên quyết như bỏ mặc tình mạng: “Dù gì, tôi cũng không có đường lui.”

Tả Thành nhìn vào mắt cô, không biết tự giễu hay là trào phúng: “Vốn dĩ tôi cũng cho rằng như thế, nhưng mà……”

Nhưng mà? Tiếng Tả Thành ngừng lại.

Nhưng mà cái gì? Sau khi hai chữ kia ra #ānyǔkhỏi miệng thì đâu đó có sự bất đắc dĩ, Tả Ngư không dám phỏng đoán, không dám hỏi đến.

Yên lặng trong chốc lát, anh hỏi cô: “Tại sao không cầu xin, không giải thích.”

“Vì biết cũng vô dụng thôi, người vào tầng hầm ngầm của Tả gia, từ xưa đến nay chưa từng có ai sống sót trở ra.

Thứ cầu xin tha thứ, giải thích này ở Tả gia, chỉ độc quyền của người phụ nữ kia. Địa ngục dưới tòa thành của Tả gia, không có Kim Bài Miễn Tử, cô chấp nhận số phận rồi.

Giọng nói lạnh lùng vang lên, không mang hơi ấm: “Cô là người đầu tiên.” Đây là sự tha thứ lạnh lùng cứng rắn nhất, “Cô là ngoại lệ đầu tiên còn sống trở ra.”

Đồng tử Tả Ngư to ra, không thể tin nổi.

Đưa tay, Tả Thành từ từ gỡ xích sắt ra, ánh đèn vàng đo đỏ chiếu vào ngón tay trắng được mài giũa của anh, càng trở nên trong suốt, dính một vài vết máu. Anh chỉ cười lạnh, không thể phân biệt đó là vui hay giận: “Cô có thể hỏi một vấn đề.”

Xích sắt được gỡ ra, hai chân Tả Ngư mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, tới Quỷ Môn quan một lần, trong lòng cô vẫn còn khiếp sợ lắm, không dám nhìn thẳng vào mắt Tả Thành, hỏi bằng giọng khẽ run run: “Đánh đổi* cái gì?” Nhìn đôi mắt sa sầm của Tả Thành, “Từ ngày đầu tiên tôi bước vào Tả gia, anh đã nói cho tôi biết, hai chữ này là quy tắc của Tả gia.”

*Đánh đổi [代价]: Thực ra là cái giá phải trả (đại giá). Nhưng câu sau có “hai chữ” nên ghi thế.

Tả gia làm theo nguyên tắc đồng giá trao đổi, anh đang làm một cuộc giao dịch.

Tả Ngư có một loại dự cảm, Tả Thành muốn cô trả giá lớn có liên quan đến người kia.

Quả nhiên, dưới ánh đèn, gò má tối tăm, anh nói: “Sau này mạng của cô là của cô ấy, cô chỉ có thể chết vì cô ấy.”

Nói xong, anh xoay người, thành một chiếc bóng sau ánh đèn.

Tả Ngư ngước mắt, nhìn người kia đi xa, hô hấp nặng nề, lông mày từ từ giãn ra.

Cô ấy? Cô ấy mà Tả Thành bận tâm, ở Tả gia chỉ có một người.

Giang Hạ Sơ……

Bầu trời Tả gia…… Thay đổi rồi.

Khi tỉnh lại, đêm đang đen đặc, Giang Hạ Sơ không biết đã ngủ bao lâu rồi, góc chăn được đắp lên mình kín mít, người ra đầy mồ hôi, đầu không còn đau nữa, cười cười tự giễu: Càng ngày càng lười biếng, anh ta tới khi nào mà cũng không biết.

Đầu óc cô mụ mị dựa vào trong chăn, làm sao cũng không buồn ngủ nữa, xung quanh chóp mũi toàn là hơi thở của Tả Thành, thật đúng là hành động điên rồ. Đứng dậy, gọi lên theo thói quen: “Tiểu Ngư.” Thế rồi cười khổ, “Sao lại quên rồi, cô ấy không có ở đây.”

Tiếng thở dài thườn thượt còn chưa dứt, thì bất ngờ, cửa đã mở ra.

“Thiếu phu nhân, có chuyện gì?”

Giang Hạ Sơ hợi giật mình, kinh ngạc nhìn rồi đi tới Tả Ngư.

Chẳng lẽ ngủ nhiều quá, xuất hiện ảo giác rồi à. Giang Hạ Sơ lắc đầu.

“Thiếu phu nhân làm sao thế?” Người đó đến gần, bưng cốc nước qua.

Giang Hạ Sơ không khỏi bật cười, nhận lấy nước: “Anh ta vẫn đồng ý với tôi cho cô về. Ánh mắt rơi vào vết thương trên cổ tay Tả Ngư, “Vết thương nặng không?”

“Tôi không sao cả, đã được tha tội ngoài dự kiến rồi.”

Tả Ngư cười yếu ớt, làm đầu tiên Giang Hạ Sơ trông thấy biểu cảm khác ngoại trừ mặt lạnh của cô.

Tả Thành thật có bản lĩnh mà, d^đl.q.d muốn lấy mạng người ta là anh ta, được mang ơn cũng là anh ta.

“Cô trách tôi không?” Giang Hạ Sơ hỏi.

“Tiên sinh cũng đã hỏi vấn đề này.” Ngước mắt, nhìn đôi mắt thâm thúy của Giang Hạ Sơ, cô nói, “Lúc trước oán hận, nhưng bây giờ thì không thể, bởi vì chỉ có thiếu phu nhân mới có thể cầu xin, mà quả thật thiếu phu nhân đã làm như thế rồi.” Cô buông lời bình thản, không chút giấu giếm, có vài chỗ, Giang Hạ Sơ rất giống Tả Thành, chẳng hạn như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu lòng người, giấu giếm chỉ là dư thừa.

Giang Hạ Sơ trầm ngâm một lát, giọng điệu lạnh lùng thản nhiên: “Không oán hận Tả Thành sao? Anh ta muốn lấy mạng cô.”

Hai chữ Tả Thành, lúc nào Giang Hạ Sơ cũng e sợ tránh không kịp, lần đầu tiên chủ động nói đến như thế, cô sao, chẳng lẽ thật sự làm chuyện điên, chỉ là chính cô lại hỏi như ma xui quỷ khiến.

Tả Ngư nhìn vào mắt Giang Hạ Sơ, có một thứ ảo giác như đối với Tả Thành, không khỏi dè dặt mấy phần, trả lời: “Trước ngày hôm nay, mạng của tôi vốn là của Tả gia, của tiên sinh. Sau này, mạng của tôi, nó là của thiếu phu nhân.”

Chợt câu nói của Tả Thành vang lên: Sau này mạng của cô là của cô ấy, cô chỉ có thể chết vì cô ấy.

Người phụ nữ trước mắt này thật may mắn làm sao.

Hình như cái may mắn này chỉ là trong mắt người ngoài, còn cô chỉ thờ ơ, bình thản như thể là người ngoài cuộc, giọng điệu như nước chảy mây trôi: “Mặc dù trong lòng không cam tâm, không phục, mặc dù cô phải phó mặc tính mạng cho người tầm thường như tôi này, Tả Thành đã nói là phải tuyệt đối nghe theo sao?”

Dường như trong miệng cô, Tả Thành cũng chỉ là người xa lạ trên đường, không mang theo chút cảm xúc nào.

Lần đầu tiên Tả Ngư nhìn rõ, thì ra người phụ nữ luôn luôn lạnh nhạt này, thật sự không thèm quan tâm, mặc dù bây giờ cô đang hỏi.

Trong lòng không kiềm được, vì người đàn ông không đáng, hơi quật cường cứng rắn trả lời: “Vâng.”

Không cần đắn đo suy nghĩ, ở Tả gia, tuyệt đối nghe theo là cơ bản, một loại hành động theo quán tính.

Chắc chắn người đàn ông kia là vương giả, Giang Hạ Sơ không thể phủ nhận, lúc này, không biết lòng hiếu kỳ đến từ đâu, tự dưng lại tác quai tác quái, cô lại hỏi: “Tả Ngư, Tả Thành có ý nghĩa gì đối với toàn thể Tả gia các người thế?”

Người đàn ông kia, không biết tại sao, tự dưng xa lạ, giống như một câu đố, nhưng mà cô không biết tại sao lại tò mò với đáp án của nó.

Anh trong mắt người ngoài là cái gì? Là vua, là ma quỷ, là kẻ mạnh, không thể đụng đến…… Cô nghĩ có lẽ mọi thứ là như thế, nhưng không ngờ tới câu trả lời của Tả Ngư: “Là tín ngưỡng, là trời của chúng tôi.” Giọng điệu nghiêm túc như thần thánh, trong đôi mắt là sùng bái, là kiên định không thể xâm phạm.

“Ha.” Giang Hạ Sơ khẽ cười. Tả Thành à, quả nhiên có thể mê hoặc lòng người đấy, anh có thể lấy mạng người, nhưng vẫn có thể khiến người đó mang ơn.

Thở dài từng hơi, cô giống như hỏi mà cũng không giống, như buồn mà cũng không phải, lại giống bất đắc dĩ: “Tín ngưỡng ư, trọng


/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status