TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 93 - Cược Lớn Một Trận, Cô Thua Mất Trái Tim.

/99




Không, Hạ Sơ, em có thể, giống như bây giờ. Tả Thành nắm lấy vai cô, không để cho cô có cơ hội lui về phía sau, trên đầu ngón tay trắng nõn, mạch máu màu xanh thoắt ẩn thoắt hiện, hình như tất cả cảm xúc bị đè nén đã tìm được cửa đột phá, Em định tội cho anh ngay, kỳ hạn là bao lâu? Rốt cuộc, phải bao lâu, em muốn hành hạ anh như vậy bao lâu, em nói đi.

Lại không biết, một đàn ông luôn luôn ít nói lạnh lùng trở nên cuồng loạn như vậy, cũng sẽ nảy sinh ngoan độc không thể ức chế như vậy, nhưng vẫn mang theo một nét đẹp rung động lòng người.

Bả vai phỏng đau thấu, rõ ràng đáy lòng đã bị Tả Thành xáo trộn thành mớ bòng bong, này không phân biệt ra thứ cảm giác đang tồn tại trong đáy lòng là chua xót hay là đau đau, không còn manh mối, nhưng vẫn quật cường lạnh lùng và kiêu ngạo: Người nào có năng lực lớn thế kia để định tội cho Tả Thành anh.

Năng lực kia, phải xem Tả Thành đồng ý cho ai.

Trên đời này cũng chỉ có một người như vậy, lúc này, trong mắt của Tả Thành, trong sâu thẳm được chiếu ra là, dáng hình Giang Hạ Sơ, anh nói, kiên quyết đến không thể hoài nghi như vậy: Có, Giang Hạ Sơ, em biết, em một mực đều có.

Cô im lặng, tóm lại, thứ gì Tả Thành cấp cho, cũng không có một người nào có thể cự tuyệt được.

Hồi lâu, cô hỏi: Cho nên sao?

Cô muốn nói, người đàn ông này ư, dù có cho người nào quyền định tội, người kia đâu dám kia chứ? Cô cũng không dám, bởi vì vĩnh viễn không thể đoàn trước được, bước kế tiếp cái người đàn ông điên cuồng này sẽ làm ra tới cái gì?

Chống lại Tả Thành, thật cẩn thận cũng không đủ, anh làm, vĩnh viễn ở ngoài sức chịu đựng của người.

Cô sao, là càng ngày càng hiểu rõ người đàn ông này, cái người đàn ông thâm sâu không lường được này.

Cô nhìn anh, chờ câu trả lời của anh, đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt thâm thúy như muốn hút người ta vào, d-đ-l-q-đnói: Thế tục, đạo đức, thiên lý, đối với anh mà nói, những thứ đồ này đều không có tác dụng, Tả Thành anh giết người, luật pháp cũng không thể làm gì anh.

Đúng là như thế, không phải cuồng vọng, anh có thứ tư bản này.

Giang Hạ Sơ không phủ nhận cũng không thừa nhận, nhìn Tả Thành, giọng nói của anh dừng lại, trầm thấp như thì thào: Nhưng mà, Hạ Sơ, thứ anh đã cho em chính là quyền lợi.

Giang Hạ Sơ sững sờ, hoảng hốt thoáng qua, nhưng một cái thoáng chốc như vậy, trong tay đã có thêm một con dao găm nhỏ màu hoàng kim tinh xảo, mà Tả Thành, nắm tay của cô, chậm rãi rút dao găm ra.

Nếu là em, anh cũng nhận thức giết người thì đền mạng. Vừa dứt câu, nắm Giang Hạ Sơ tay và kéo về phía lồng ngực.

Tay của anh rất đẹp, có lẽ do hàng năm cầm nắm, nên lòng bàn tay có vết chai thật nhỏ.

Chợt Giang Hạ Sơ lui về phía sau, không có chút do dự, một loại phản xạ có điều kiện khó hiểu, cô hoảng sợ tái mặt: Anh làm gì đấy?

Bàn tay Tả Thành, nắm tay cô, lành lạnh, trong tay cô, là dao găm, cũng lành lạnh.

Con dao găm nhỏ kia, là Tả Thành cho cô, khi đó, lúc cho cô, anh nói: Hạ Sơ, nếu có một ngày, em không thể nhịn được nữa, thì dùng nó.

Giang Hạ Sơ vẫn luôn để dưới gối, thì ra là, con dao găm này, không phải là vũ khí của Tả Thành, là của chính cô.

Một người đàn ông như vậy, rốt cuộc là cuồng vọng, hay là cố chấp, mà lại chuẩn bị một con đường cụt cho mìn.

Hiện tại, con đường kia, chỉ còn chên vênh trong một ý niệm của cô.

Nhưng mà, ngoại trừ trống rỗng và run rẩy ra, thì cô hoàn toàn không biết làm sao: Anh muốn tôi ra tay sao?

Giọng nói run run, cô sợ hãi, nhìn Tả Thành, không biết đang sợ cái gì, nhưng tóm lại là rất sợ.

Anh nâng một cái tay khác của cô, nắm dao găm, hướng vào vị trí tim, mỗi một động tác cũng kiên quyết đến độ không cho người ta có cơ hội cự tuyệt, bờ môi, đẹp khiến cho người ta tan nát cõi lòng: Nếu anh muốn chết, thì cũng chỉ có thể chết trong tay em, Hạ Sơ, chỉ có em mới có thể, anh chỉ cho em một cơ hội, nếu như em giết chết anh rồi, anh cam tâm tình nguyện, nếu như em không thể giết anh, sau này, người đàn ông bên cạnh em, mãi mãi cũng chỉ là Tả Thành anh.

Dứt lời, mũi dao dâm vào ba phân, anh dùng sức rất mạnh, màu đỏ đẹp đẽ nở rộ một mảnh, chậm rãi thấm ướt áo sơ mi của anh.

Không -- Bỗng Giang Hạ Sơ lắc đầu, sợ hãi muốn lui về phía sau, lại phát hiện Tả Thành hoàn toàn không để cho cô lui về phía sau.

Chợt sắc mặt Tả Thành tái đi, thậm chí anh chưa từng cau mày, nhìn cô, cười thật tuyệt mỹ: Hạ Sơ, đừng sợ.

Dùng lực, lại vào sâu thêm một phân. Chất lỏng đỏ tươi nhỏ giọt rơi sxuống, từng giọt từng giọt, liên tiếp, sềnh sệch, nồng đậm, lan tràn lên trên tay cô, đỏ chót chói mắt rực rỡ.

Đừng sợ. . . . . . Không, sao cô có thể không sợ, người đàn ông này quá độc ác, ngay cả bản thân cũng không bỏ qua.

Cuối cùng cô đỏ hoe đôi mắt, không biết vì ai đã tràn lan bi thương, cô mờ mịt nhìn Tả Thành, sợ hãi như đứa bé lạc đường, khóe mắt tràn lệ: Đừng ép tôi.

Anh đưa tay, ngón tay trắng toát gần như trong suốt lau nước mắt của cô: Sao lại khóc?

Dòng máu dính trên đầu ngón tay ở trên mặt cô, anh cuống quít dùng tay áo lau lại, nhẹ nhàng, một lần rồi lại một lần, buông lời dụ ngọt: Ngoan, đừng khóc.

Giang Hạ Sơ khóc dữ dội hơn, run rẩy muốn thu xoay tay lại, nhưng mà, không chống lại sức mạnh của Tả Thành được, giãy giụa một lát, máu chảy ồ ạt hơn, nhuộm đầy bàn tay cô: Đồ điên, anh cái đồ điên này, anh buông tay ra.

Màu máu xinh đẹp, trong đôi mắt tuyệt mỹ của người đàn ông, anh thì thầm: Đối với em, anh đã điên tư lâu rồi.

Lần này, dùng sức mạnh, dao găm, gần như đã đâm vào một nửa.

Máu chảy từ dao găm, chảy xuống tay cô, rơi lên trên thảm lông màu đen, từng giọt từng giọt, không ngớt.

Thì ra bọn họ nói đúng, Tả Thành điên rồi, thật sự là không hề có nguyên tắc.

Trong đôi mắt toàn là màu đỏ, Giang Hạ Sơ hoảng sợ nói không nên lời.

Người đàn ông này, cô đã từng nguyền rủa không biết bao nhiêu lần, nhưng không hề dự đoán được, sẽ sợ anh chết đi như vậy.

Thì ra là, trên đời này, thật sự có người có năng lực giết Tả Thành, cô chính là người này. Cuối cùng cô đã tin tưởng rồi.

Máu, vẫn còn tràn ra, rịn xuống thảm lông, uốn lượn ngoằn ngoèo như con rắn trên sàn nhà, còn cả, trên giày của cô, giày màu trắng, đã đỏ mất rồi.

Đồng tử phóng đại, hình như nơi cổ họng bị ghìm chặt, đột nhiên, cô gần như không thể hô hấp.

Tả Thành, người đàn ông anh tuấn nhất từ trước tới nay mà cô đã từng gặp, hôm nay, gương mặt không có chút huyết sắc nào và cả tức giận, như bức tranh được vẽ ra, anh ôm cô, ôm lấy cô thật chặt, từng chút một, bên trong, con dao găm còn cắm ngang ở ngực anh, tiến sát từng li.

Đừng sợ, nghe lời, mạnh lên, chỉ cần lại mạnh một chút, em đã tự do.

Mùi máu tươi vô tình, bỗng chốc đã thổi quét khắp không gian.

Thế nhưng anh lại không hề hay biết đau nhường nào, giọng nói vẫn mang mê hoặc.

Cô cũng hoàn toàn không biết, trừ sợ, chóp mũi, mùi máu tươi nồng nặc.

Dao găm, lại đi sâu vào một phân, đúng như anh nói, đối với cô, anh đã điên từ lâu rồi.

Tả Thành gần như


/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status