TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 96 - Là Ai Nghiện Ai.

/99


Thiếu gia đang —— Giọng ngưng lại, chú Tiến không khỏi hạ thấp âm điệu, có chút không tự nhiên tiếp tục, Cáu kỉnh đấy chứ, đến bây giờ vẫn chưa uống thuốc.

Còn Giang Hạ Sơ thì vẫn lạnh nhạt bình tĩnh trước sau như một, nhưng Tả Ngư bên cạnh cô thì khóe miệng giật giật, rất rõ ràng là đang gian nan nhịn cười.

Đời này, Tả Thành cũng chưa từng thể hiện cáu giận, thật ra tính tình của anh thì rất dễ thăm dò, chỉ tám chữ: thuận tôi thì sống nghịch tôi thì chết.

Lần này vẫn là lần đầu tiên phá lệ. Hết cách rồi, tám chữ này, vô dụng với Giang Hạ Sơ, cho nên Tả Thành tức một cục, thì bọn họ – những người liên can cũng buồn rầu.

Đưa cho tôi đi. Giang Hạ Sơ nhận lấy khay, đi vào trong.

Chú Tiến thở phào nhẹ nhõm, loáng thoáng nghe được một câu: Người đàn ông quái lạ.

Nhìn ngó sang theo âm thanh, trên sườn mặt Giang Hạ Sơ, có dấu vết nụ cười như không cười, nhưng cũng rất mau thì lại không thấy dấu vết nữa.

Chú Tiến lắc đầu một cái: Hai con người quái lạ!

Giang Hạ Sơ mới vừa vào cửa, một câu nói lạnh lẽo đã đập tới.

Ra ngoài. Không hề nhiệt độ, chỉ hai chữ đơn giản nhưng đằng đằng sát khí.

Giang Hạ Sơ biết vì sao ngay cả chú Tiến cũng hết cách, d-đ-l-q-đ tính tình người đàn ông này lạnh lùng còn chưa tính, mà cả tính khí cũng âm tình bất định.

Trước kia không phát hiện, người đàn ông này thật là khó hầu hạ! Giang Hạ Sơ nhíu nhíu mày, để thuốc xuống: Thuốc để ở đây.

Nói xong, thì đi về, Tả Ngư sợ sững người, đúng lúc nhìn thấy ông chủ nhà mình trên giường bệnh kinh hoàng lúng túng nhìn sang.

Hạ Sơ. Vội vàng gọi một tiếng, người đàn ông này luống cuống, rối loạn, động tác có phạm vi lớn, anh cũng bất chấp đau, Em đi đâu?

Giang Hạ Sơ chậm rãi xoay người, thản nhiên đáp lời: Anh bảo tôi ra ngoài. Tả Thành sa sầm mặt mày, cô còn châm dầu vào lửa chêm thêm một câu, Vậy tôi đi về trước.

Tả Ngư cắn răng, người phụ nữ này, giày vò người ta không chớp mắt mà.

Bên này, mặt Giang Hạ Sơ như mặt hồ phẳng lặng, đang định cất bước, tay đã bị người ta túm lấy.

Chợt Giang Hạ Sơ sững sờ, xoay người lại thì thấy người đàn ông với bộ quần áo bệnh nhân, đã rút kim tiêm.

Tả Thành rất cao, mặc bộ đồng phục bệnh nhân ô vuông trắng xanh da trời bình thường, chân không dẫm trên đất, ánh Mặt Trời rơi xuống đất rỉ vào bên ngoài cửa sổ, toàn bộ ập vào sườn mặt anh, trên gương mặt tái nhợt, đôi mắt càng lộ màu đen nhánh, ánh mắt ngổn ngang vụn vặt chiếu rất nhiều từ chính nó.

Bệnh như Tây Tử thắng ba phần. Chợt, cô nghĩ tới một câu thơ như vậy. Trái tím, lập tức mềm đến chẳng còn biết trời trăng gì nữa, không biết tại sao lại rống lên một câu: Anh làm gì đấy? Không muốn sống nữa.

Vũ: Ta muốn nói là, nhiều khi ta làm mà không onl được, mạng chỗ ta không ổn định, không mạnh lắm :3 Cho nên mấy câu thơ thì các nàng châm chước cho ta nhé, khi nào có mạng thì làm, còn không thì nhớ rồi quay lại làm. Ths.

Người đàn ông này không biết? Chỉ thiếu một centimet anh đã không còn mạng rồi, mới về từ Quỷ Môn quan, lại không cần mạng? Giang Hạ Sơ không biết thế nào, trong lòng hơi nén giận.

Tả Thành, đầu tiên là sững sờ, sau hồi lâu thì hơi hốt hoảng nói: Xuất viện.

Giang Hạ Sơ cũng không nói gì, rũ đôi mắt, nhìn miệng vết thương của Tả Thành, không biết đang nghĩ cái gì.

Thấy Giang Hạ Sơ không nói lời nào, Tả Thành hơi gấp gáp, lần đầu tiên giải thích: Anh luôn muốn gặp em, thay vì chờ em, anh tình nguyện đổi một phương thức khác. Đôi mắt thâm thúy loang lổ ánh sáng chập chờn.

Người đàn ông hô phong hoán vũ, bởi vì một câu từ hơi nặng với Giang Hạ Sơ, sợ hãi, hay bởi vì Giang Hạ Sơ không nói lời nào, nên đã mất trí.

Tả Ngư ngây người như phỗng, không phải kinh ngạc, mà là cảm thán thứ mang tên tình yêu này, thật là kinh khủng.

Yên lặng hồi lâu, Giang Hạ Sơ thở dài bảo: Tả Thành, càng ngày tôi càng hết cách với anh. Đặt lên tay Tả Thành, cô bình thản như mặt nước hồ phẳng lặng nói, Buông tay.

Hai chữ này, hai chữ Tả Thành hận nhất, trong nháy mắt, những vệt sáng loang loang chếnh choáng trong mắt Tả Thành đã biến mất dần, bàng tay buông trong chậm rãi.

Đột nhiên, cô bắt lấy ngón tay Tả Thành đang trượt, Đại Lực, gấp rút, thậm chí là hốt hoảng.

Trong chớp nhoáng, thế giới trong đôi mắt Tả Thành đã trời quang, Mặt Trời lại tỏa rồi.

Đây là lần đầu tiên sau khi Giang Hạ Sơ nói ‘buông tay’, mà không có vứt bỏ anh.

Tả Thành hoảng hốt, chỉ là nhìn chằm chằm vào tay Giang Hạ Sơ, như thể muốn tìm ra manh mối gì.

Giang Hạ Sơ hơi mất tự nhiên, rụt một cái, lại phát hiện người đàn ông trở tay nắm chặt, giọng điệu bá đạo: Đừng đi, anh vẫn luôn chờ đợi em.

Anh càng nắm chặt hơn, cố chấp như đứa bé, chẳng qua là đơn thuần là chỉ vì đã bắt được, là có thể chiếm thành của mình rồi.

Giang Hạ Sơ bừng tỉnh, một câu nói như vậy, giọng của Tả Thành, quấn quanh lượn lại bên tai không chịu tản đi, quấn quanh khiến cho tâm thần của cô bắt đầu không yên, quỷ sai thần khiến đã nói: Tôi không đi. Nói xong, lại cảm thấy không ổn, bổ sung một câu, Miệng vết thương của anh rách ra rồi.

Chẳng biết tại sao, trái tim có một loại cảm giác như lên men không thể nói thành lời, cô không bị khống chế, không biết làm sao, muốn rút khỏi, nhưng lại không thể rút khỏi được.

Giang Hạ Sơ à, rốt cuộc là mi thế nào vậy? Cô nhìn Tả Thành, tự hỏi lòng mình, chỉ là. . . . . . Không thể lí giải.

Tả Thành dắt tay của cô, quơ quơ như trẻ con, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái ở nơi ngực, nói: Anh rất khỏe.

Người đàn ông này, lúc tâm tình tốt, sẽ có những động tác nhỏ nhặt trẻ con như vậy.

Băng quấn chặt trên ngực đã bị nhiễm đỏ, l/q'/đ/0\n như vậy mà còn nói khỏe? Giang Hạ Sơ dở khóc dở cười, giọng vẫn thản nhiên, nhưng nghe, có vẻ nhu hòa: Lên giường nằm.

Tả Thành nắm tay Giang Hạ Sơ, nhìn cô, ánh mắt lưu luyến, hồi lâu mới đi về giường, tay vẫn không chịu buông ra.

Lo được lo mất như vậy, đây là Tả Thành sao?

Giang Hạ Sơ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dỗ Tả Thành nằm xuống, động tác kỳ cục, nhưng cũng không thiếu sự cẩn thận.

Tả Thành nhếch khóe môi, tâm tình cực tốt.

Được rồi, Tả Thành như vậy, càng nhìn càng giống một quý khách mèo thông minh ngoan ngoãn.

Tả Ngư nghẹn họng nhìn trân trối một hồi, không tự giác trong lòng đã thoáng qua một từ: sợ vợ. Ngước mắt liếc mắt nhìn ông chủ nhà mình một cái, đúng lúc chạm vào cái liếc nhìn sáng lạnh của Tả Thành, cúi đầu theo bản năng, lạnh rùng mình, lập tức từ bỏ bất kỳ ý tưởng gì trong lòng.

Tả Thành biết đọc tâm, sẽ nhìn thấu, cho nên, cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn a.

Điều này cũng không thể trách Tả Ngư, cho dù ai nhìn thấy dáng vẻ Tả Thành như vậy, cũng sẽ có ý tưởng tương tự.

Bên kia Giang Hạ Sơ luống cuống tay chân, mấy lần đụng phải miệng vết thương Tả Thành, nhướn mày: Bảo Tả Hữu qua đây thay thuốc.

Khóe môi vốn đang nhếch lên của Tả Thành mấp máy, lời ít mà ý nhiều: Không cần.

Hả? Giang Hạ Sơ không biết nguyên do.

Cậu ta đang xem bệnh cho người ta. Tả Thành không biết tại sao lại giải thích một câu.

Trông thế nào cũng giống như đang qua loa cho xong chuyện, có lẽ là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, Tả Thành có vẻ hơi khó chịu.

Điều này cũng chỉ làm cho với Giang Hạ Sơ, nếu giả sử với người khác, người đàn ông này ném qua một câu, ai dám có phê bình úp mở, thì đó là không muốn sống rồi.

Đúng với một câu, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Tựu giống với cá lớn nuốt cá bé trong hệ sinh thái, Tả Thành ở đỉnh Kim Tự Tháp, phía trên anh là Giang Hạ Sơ .

Giang Hạ Sơ người cao cấp nhất trong hệ sinh thái kia vẫn đang không biết lí do, hỏi: Xem bệnh gì?

Tả Thành chính là trời của Tả gia, thần của Tả Hữu, không có lý do gì để vứt bỏ thần để đi phổ độ chúng sinh kia mà.

Lông mày Giang Hạ Sơ nhiễm sự khó hiểu, nhìn Tả Thành, đôi trọng đồng tinh xảo của anh dời đi chỗ khác, phong cách Tả thị trước sau như một —— không nói một lời.

Cái này quái, chân mày càng nhíu chặt hơn, tầm mắt Giang Hạ Sơ rơi vào Tả Ngư.

Tả Ngư nhìn ông chủ tiền nhiệm một chút, rời lại nhìn bà chủ đương nhiệm, mỗi một bước càng khó khăn, căn dặn của chú Tiến thoáng qua trong đầu: bất cứ chuyện gì cũng theo thiếu phu nhân, thiếu gia nghe thiếu phu nhân .

Nghĩ như vậy, trong lòng Tả Ngư khá nắm chắc, trả


/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status