TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 98 - Vì Bạn Bè, Cắm Hai Đao Vào Chị Em.

/99


Sao chị lại tới đây? Cửa, một giọng nói lười biếng, là giọng nữ.

Sững sờ trong khoảng khắc, chợt Quan Hân xoay người lại, bất ngờ không kịp chuẩn bị đã đối diện với gương mặt tương tự mình, đôi mắt cô ta trợn trừng, không thể tin: Là em.

Ở cửa, là Quan Ngải còn mặc quần áo bệnh nhân, nhún nhún vai: Nếu không thì sao nào? Vuốt vuốt cái đai nẹp trên cổ, Tiểu Thanh kia đúng là cái miệng rộng, chẳng phải là bị sái cổ thôi sao? Cần gì làm cho cả thiên hạ ai ai cũng biết, chị cái người này là người đầu tiên đến đấy, tôi cũng thụ sủng nhược kinh.

Cô nhóc này, bao giờ lẩm bẩm cũng luôn mạch lạc đâu ra đấy, nghe không lòi ra sơ hở.

Nếu nói là Quan Hân thông minh, thì Quan Ngải cũng cùng chui từ một bụng mẹ ra cũng không kém cô ta một xu một hào nào.

Quan Hân bán tín bán nghi, đến gần mấy bước: Em luôn ở phòng bệnh này?

Dĩ nhiên, tôi còn không thể đối tốt với mình một chút sao. Vuốt cổ tiến tới, nháy mắt, gương mặt xảo quyệt quỷ quái, Thế nào? Sợ tôi không trả nổi à, không thì chị tài trợ đi.

Bỗng Quan Hân không nói gì cả, híp mắt lại, chẳng biết đang nghĩ cái gì.

Vớ vẩn! Định thử dò xét tôi, cửa sổ cũng không có đâu. Dương dương đắc ý chợt lóe lên rồi lại tắt đi trong mắt Quan Ngải, lật lại gương mặt tươi cười, nhìn như bất mãn: Không nói gì nữa à? Cười lạnh một tiếng, Hẹp hòi.

Người này mà không đi làm diễn viên, thật là một tổn thất lớn cho công chúng.

Quan Hân chỉ cười, nhìn về phía Quan Ngải: Cổ không có chuyện gì to tát chứ?

Quan Ngải vặn vẹo sang trái phải mấy cái, rất đứng đắn nói những lời không có nghiêm chỉnh: Cũng may, không chết được, nhưng không có linh hoạt như trước kia. Giọng nói oán trách, rồi lật mặt còn nhanh hơn lật sách, Tôi nói chứ đi thăm bệnh mà tay không vậy nhỉ, Lăng Giang cắt xén tiền lương của chị à? Dù sao vẫn là chị gái ruột thịt mà, dẫu không muốn gặp mặt, cũng cần phải bày tỏ gì đó chứ nhỉ. Đưa tay đẩy cửa ra, chỉ chỉ vào trong phòng bệnh, Nhìn xem mấy cái giỏ kia gì, từng cái từng cái, toàn là Hạ Sơ mua.

Quan Hân ngước mắt, vừa đúng nhìn thấy Giang Hạ Sơ bên trong phòng bệnh, lặng lẽ quan sát thoáng qua, mắt phượng ánh lên một vẻ tươi cười thoáng qua: Giang tiểu thư cũng ở đây à.

Giang Hạ Sơ vẫn không thích trả lời, chỉ gật đầu một cái, bày tỏ chào hỏi. Quan Ngải tiếp lời: Đúng vậy, mấy ngày nay vẫn luôn ở đây.

Quan Hân chỉ cười không nói, bán tín bán nghi trong mắt biến mất hết rồi.

Thời gian, địa điểm, lời kịch, không sai một ly. Người phụ nữ này ngày thường thì tùy tùy tiện tiện, khi thật sự muốn thận trọng nghiêm túc, cũng có thể diễn trò dẫn dắt không chê vào đâu được.

Quan Ngải quả là giống bệnh nhân lắm, nằm ở trên giường, cầm một trái lên táo gọt xong rồi bắt đầu gặm, lời nói ra chữ rõ chữ không: Ông già ở nhà có về thì cũng đừng nói cho ông ta biết, nếu không tôi sợ ông ta lên đến bệnh viện để phát biểu luôn đấy, tôi bị mắng còn chưa tính, nhưng cũng đừng quấy rầy người khác.

Ừ. Nhàn nhạt gật đầu đáp lại rồi đứng dậy, Vậy chị đi về.

Bây giờ mà đã đi về rồi à? Cố ý cất cao âm điệu, tụng một câu, Thật không có lương tâm.

Quan Hân cũng không nói gì, chỉ thâm ý nhìn thoáng qua Giang Hạ Sơ, liền đi. Dừng lại tại hành lang, nhẹ nhàng than thở: Rốt cuộc cái gì là thật cái gì là giả?

Hừ. Bật cười, cất bước, đi xa.

Nếu đàn bà thông minh mà đã phạm vào hồ đồ, thì nguyên nhân chỉ có một: Động tình trí tổn!

Tình yêu, vốn là chuyện thật thật giả giả, nhưng là đó cũng là chuyện cam tâm tình nguyện.

Quan Ngải mở cửa, nhìn Quan Hân đi xa, biểu cảm và cái nhìn trên mặt nhìn như chó chó mèo mèo lưu lạc đầu đường xó chợ: Thật là dậy lên đồng tình rồi.

Đi rồi? Giang Hạ Sơ thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Ừ. Vừa cởi đai nẹp trên cổ, vừa khổ não luôn, Sao lại thấy lương tâm hơi bất an nhỉ. Cái thứ gọi là lương tâm này, thật đúng là vừa vô dụng lại vừa phiền toái, thở dài thườn thượt, hết cách rồi, cô cũng không thể vứt bỏ lương tâm đi đúng không?

Đang khổ não, bất ngờ không kịp phòng bị, không biết từ lúc nào người đàn ông ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon bỗng ném qua một câu: Cám ơn. Rất rõ ràng, hiếm khi mới nói, nên có hơi khó chịu.

Một câu ‘cám ơn’ của người đàn ông này còn đắt hơn vàng rồi, Quan Ngải đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là khoát khoát tay: Tôi không cần những lời trót lưỡi đầu môi. Khó có khi Quan Ngải nhổ ra những câu từ nghiêm chỉnh, Tả Thành, mặc kệ anh đang chơi trò xiếc gì ở đây, chị gái của tôi, chỉ có tôi mới có thể khi dễ, anh nằm mơ đi nhé.

Chống lại khí thế của Tả Thành, uy hiếp như vậy lại có vẻ không hề có sức thuyết phục và độ tin cậy, nhưng đây là lần đầu tiên Quan Ngải không có luống cuống khi đối mặt với Tả Thành, gương mặt mang hào khí hiện ngang, ngôn từ chính nghĩa.

Quan Ngải chính là một người phụ nữ như vậy, là kiểu người thấp bé bình thường nhưng đâu đó là quật cường, có lúc có thể lên trời xuống đất không gì làm không được, có lúc cũng sẽ lo ngại cường quyền khom lưng vì năm đấu gạo, tín ngưỡng trong thế giới của cô ấy rất đơn giản. Dùng hai chữ thói quen để thuyết minh!

Chẳng hạn như xọc cho Quan Hân hai đao vì Giang Hạ Sơ. Chẳng hạn như hai cái xương sườn của Quan Hân ngoại trừ bản thân cô thì không một ai có thể tống vào đao nào.

Nói xong, nhìn sang người đàn ông đẹp trai không cặn bã thì cũng lạnh lùng như thể xe bị tuột xích, lo lắng nổi lên: Nếu không, tôi—— Lo lắng đã tòi ra mất tiêu, âm điệu cũng yếu thế hẳn đi, Tuyệt tối không bỏ qua cho anh.

Tuyệt đối không bỏ qua cho? Nói xong, chính Quan Ngải cũng cảm thấy khôi hài. Cũng đúng, trên đời này, loại lời nói ngu xuẩn thế này cô dám cam đoan chắc chắn cô là người thứ nhất nói ra.

Tả Thành vẫn bình thường, gương mặt vẫn không đổi sắc: Tôi chưa bao giờ tính làm hại cô ta.

Quan Ngải cười cười, liếc đôi mắt thầm khinh bỉ một phen: Xem ra anh còn chưa ý thức được, anh đã tổn thương chị ấy.

Tả Thành lặng thinh không nói, ánh mắt rơi vào gương mặt Giang Hạ Sơ nãy giờ không lên tiếng.

Quan Ngải không biết nói gì đã cứng họng, người đàn ông này, trong mắt trong lòng thật đúng là chỉ để ý đến người phụ nữ của anh ta mà thôi, còn trong lòng thì Quan Hân không đáng giá một xu, tiếp tục nói lảm nhảm: Không biết chị ấy nghe thấy tin đồn gì, ban nãy trên mặt chị ta, là dáng vẻ tôi chưa từng trông thấy, giống như trời cũng sắp sụp xuống. Quan Ngải đi qua lấy túi xách, ngước mắt, vừa đúng nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Hạ Sơ, nửa thật nửa giả nói đùa, Tôi hối hận đã giúp hai người.

Rất xin lỗi.

Không mấy khi Giang Hạ Sơ trịnh trọng nói xin lỗi như vậy, Quan Ngải kinh ngạc, nếu là ngày trước, dựa vào tính tình của Giang Hạ Sơ thì chắc chắn sẽ không thèm đếm xỉa, nhưng cô lại nói xin lỗi, nó đã thuyết mình điều gì?

Cô ấy đã không tài nào giữ nổi mình, cuối cùng, Giang Hạ Sơ vẫn rơi vào cái bẫy của Tả Thành.

Quan Ngải nhìn qua Tả Thành, trong lòng than thở: Người đàn ông này, thật là chết người, bao nhiêu phụ nữ phải gặp phải tai ương a.

Nhìn Giang Hạ Sơ, câu Quan Ngải nói còn có hàm ý khác, ngoài dây đàn còn âm vang: Cậu nói cái gì mà thật xin lỗi, toàn là vấn đề của người khác. Cao giọng, lại còn cường điệu hai chữ ‘người khác’, rất rõ ràng lời này là nhằm vào người khác, nói cho Tả Thành nghe, Miệng mồm tôi không quá kín, nhưng có thể bảo đảm không để cho một ngày nào đó ăn họa từ miệng mà ra, cho nên trước tiên, tốt nhất là phải cắt đứt sạch sẽ một chút.

Uy hiếp trần trụi được tung ra.

Quan Ngải này vẫn là người thứ nhất dám nhổ lông trên đầu lão hổ, hết cách rồi, hậu trường đằng sau người ta cứng như thành đồng.

Nhưng mà vì người khác đang ngồi trên ghế sofa vẫn ráo hoảnh tỉnh bơ, thực hành phong cách Tả thị một cách triệt để.

Quan Ngải cười lạnh, im lặng bất đắc dĩ, mang túi xách lên, kéo Giang Hạ Sơ ra cửa, lặng lẽ đưa cho cô một đống bệnh án, ghé vào bên tai Giang Hạ Sơ: Hạ Sơ, tớ hết cách rồi, không biết cái này có hữu dụng hay không, cứ giữ cho kỹ đi.

Cử chỉ bất thình lình này, Giang Hạ Sơ bị làm cho tay chân luống cuống, kéo đồ vào trong tay theo bản năng, đặt ở sau lưng.

Bàn giao toàn bộ, Quan Ngải nháy mắt ra hiệu với Giang Hạ Sơ một lúc lâu, phe phẩy ống tay áo, tạm biệt: Đi đấy. Đừng quên làm thủ tục nằm viện, đã sái cổ rồi, thì dù sao cũng phải có giả bộ mấy ngày thôi.

Người ồn ào duy nhất đi rồi, trong phòng bệnh lại yên tĩnh.

Giang Hạ Sơ ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người, trong tay vẫn nắm đồ Quan Ngải đưa cho, càng lúc càng nắm chặt, tâm tư rối bời, bản thân cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì, nhưng mà cho dù như thế nào cũng không thể bình tĩnh nổi. Tả Thành ngồi vào bên cạnh cô, vuốt vuốt mái tóc tán loạn của cô, ôm cô vào lòng: Sao vậy?

Giang Hạ Sơ ngẩng đầu, nhìn Tả


/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status