Từ khi nhắc tới hôn sự, Trinh nương đều ngồi cả ngày trong phòng thêu giá y, Hoa Đào ở bên cạnh giúp nàng thêu chút khăn và đồ vật nhỏ linh tinh. Đây là quy định, giá y của cô nương phải do chính mình thêu.
Bên này Hà gia nghe nói Thẩm gia muốn tới gặp mặt, đã sớm bắt đầu chuẩn bị. Lưu thị lại dặn dò Trinh nương thêm một vài điều. Còn Thuận An , từ ngày bước ra khỏi phòng Lưu thị, trên mặt đã không còn tươi cười, cả ngày chỉ im lặng làm việc. (tội nghiệp anh quá, nhưng mà em chỉ thấy đáng đời thôi)
Đến ngày gặp mặt, do hai bậc phụ mẫu Thẩm gia không còn, nên người làm huynh trưởng và đại tẩu như Thẩm Phong và Lưu thị dẫn theo Thẩm Nghị, mang theo một chút thuốc bổ cùng mấy hộp điểm tâm đi tới Hà gia, chỉ nói là đến thăm bệnh tình của Lưu thị.
Hà Tam Lang tự mình đi đón ba người nhà Thẩm gia. Thẩm Phong vừa thấy Hà Tam Lang liền chào: “Thẩm Phong gặp qua Hà lão gia,” lại giới thiệu người phía sau, “đây là nội tử Liêu thị và tiểu đệ Thẩm Nghị.” Liêu thị cúi đầu vấn an, “Gặp qua Hà lão gia.” Thẩm Nghị cũng chào theo, “Tiểu sinh Thẩm Nghị gặp qua Hà lão gia.” (nội tử: một cách gọi vợ)
Hà Tam Lang thấy ba người có lễ như vậy, lại thấy mặt mày Thẩm Phong đoan chính, trên mặt Liêu thị một mảnh ôn hoà, Thẩm Nghị thì mi thanh mục tú, thân cao như ngọc, một bộ dáng quân tử ôn nhuận, trong lòng muốn vừa lòng bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Vội chối từ, “Ta cùng phụ thân các con cũng là có quen biết, các con cũng không cần giữ lễ như vậy, mau vào đi.” Rồi dẫn ba người Thẩm gia vào nhà.
Vào Hà gia, Thẩm Phong cùng Lưu thị liền liếc mắt nhìn nhau một cái, nói hai nhà cũng sống chung một chỗ, nhưng người sáng suốt đều có thể thấy được, hai nhà cũng có tách riêng khu nhà, nên cấp bậc lễ nghĩa cũng không thiếu, lại nhìn cái sân đã đưọc quét dọn sạch sẽ, một thiếu niên ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi ở trong sân xem xét một chút hàng tạp hoá. Thiếu niên kia thấy bọn họ tiến vào, liền cúi đầu hành lễ với Hà Tam Lang một cái, “Hà thúc.”
Hà Tam Lang cười gật đầu, đối với người Thẩm gia giới thiệu, “Đây là Thuận An, tam tiểu tử nhà Đại Trụ.” Lại nhìn Thuận An nói, “Chút nữa sẽ có người đến đưa hàng hoá, cháu ra giúp cha cháu nhìn xem.”
Thuận An nhìn Thẩm Nghị hồi lâu, mới cúi đầu đáp ứng. Trong lòng Thẩm Nghị thấy có chút kỳ quái, ánh mắt thiếu niên này nhìn hắn, có chút đường đột quá mức. Tuy nhiên hiện tại hắn có chút khẩn trương, hôm nay mục đích chính là đến xem Trinh nương, nương tử tương lai của mình, cũng không đem việc này để trong lòng.
Lưu thị nghe Lưu ma ma nói ba người Thẩm gia đã đến đây, cố gắng đứng dậy, gọi Lưu ma ma, “Ngươi giúp ta rửa mặt chải đầu, ta phải đi ra ngoài nhìn một chút.”
Lưu ma ma bước lên phía trước nâng Lưu thị dậy, “Phu nhân, có lão gia tiếp đón bên ngoài rồi, người còn tự mình đi làm gì? Thân thể người quan trọng hơn.” Lưu thị đứng lên, uống hết bát dược, mới nói, “Nếu để cho người Thẩm gia thấy ta ngay cả xuống giường cũng không làm đuợc, sẽ khiến người ta hiểu nhầm chúng ta muốn cưới người xung hỉ. Thân thể của ta, ta biết, còn có thể trụ nổi, cũng không thể làm cho người Thẩm gia hiểu lầm. Sau này đối với Trinh nương không cũng không có lợi.”
Lưu ma ma bất đắt dĩ, lau nước mắt nơi khoé mắt, hầu hạ Lưu thị rửa mặt chải đầu. Xong xuôi, Lưu thị thoa chút son nhẹ lên mặt, che giấu sắc mặt quá mức tái nhợt của mình. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi Lưu ma ma, “Hoa Đào đâu?” Lưu ma ma chỉ vào phòng của Diệu Ca Nhi, “Ta bảo Hoa Đào trông Diệu Ca Nhi. Hôm nay thời tiết không tốt, gió lớn, Hoa Đào liền mang Diệu Ca Nhi vào phòng chơi.”
Lưu thị gật gật đầu, trong nhà có hai nữ hài vừa cùng độ tuổi, Hoa Đào lớn hơn Trinh nương một tuổi, nếu gặp được người Thẩm gia, nhìn trúng Hoa Đào, vậy không phải Trinh nương… Nhưng nghĩ lại, Hoa Đào là đứa nhỏ lanh lợi, biết nặng nhẹ, cũng an tâm.
Trong lòng Lưu ma ma cũng yên tâm. Sáng sớm nàng đã dặn dò Hoa Đào, nữ nhi của mình thì tự mình dặn. Hoa Đào cũng là người biết việc, đáp ứng sẽ không ra ngoài nhất định sẽ không ra.
Hà Tam Lang dẫn mọi người vào đại sảnh, vừa ngồi xuống, Lưu ma ma liền đỡ Lưu thị đến. Trên mặt Lưu thị mặc dù có thoa chút son nhưng cũng không che dấu được sắc mặt tái nhợt cùng một đầu tóc xác xơ của nàng. Hà Tam Lang vừa thấy Lưu thị, giật mình kinh hãi rồi lại không khỏi đau lòng. Cũng không ngại người nhà họ Thẩm còn ở đó, tiến lên đỡ lấy Lưu thị, nhẹ nhàng trách cứ. “Nàng không khỏe sao không ở trong phòng đợi, đi ra làm gì chứ?”
Lưu thị cười cười, không trả lời, nhìn về phía ba người Thẩm gia. Ba người Thẩm gia từ lúc thấy Lưu thị bước vào cửa cũng đã đứng lên hành lễ, Lưu thị miễn lễ, “Đừng đừng, đều ngồi đi.” Đợi Hà Tam Lang giúp đỡ Lưu thị ngồi xuống xong xuôi, ba người mới ngồi xuống.
Lưu thị âm thầm đánh giá Thẩm Nghị, da trắng, ngũ quan thanh tú, nói chuyện hào phóng, là người có phong cách của kẻ trí thức. Trong lòng tất nhiên là vừa lòng, rất nhanh đã phân phó Lưu ma ma, “Thuốc của ta có lẽ đã được rồi, bào Trinh nương bưng lên đi.” lại quay ra nói với người Thẩm gia, “Thân thể ta có chút không tốt, khiến mọi người chê cười rồi.”
Thẩm Phong Liễu thị tất nhiên là từ chối nói không dám, chúc Lưu thị nhanh mạnh khoẻ. Thẩm Phong cùng Hà Tam Lang cùng là người buôn bán, liền cùng nói chuyện phiếm về việc buôn bán. Thẩm Nghị ở một bên cũng không nói nhiều, Hà Tam Lang hỏi hắn việc học, cũng đáp vững vàng thoả đáng. Trong lúc nhất thời không khí càng lúc càng hoà hợp.
“…Nữ nhi gặp qua phụ thân mẫu thân, dược của nương được rồi ạ.” Trinh nương bưng dược, cúi đầu hành lễ, lại hành lễ với ba người Thẩm gia, cầm chén thuốc đặt ở trên bàn bên cạnh Lưu thị, rồi thối lui đến đứng bên cạnh Lưu thị.
Thẩm Nghị nghe thấy thanh âm của Trinh nương cũng đã quay ra nhìn nàng, chỉ thấy một cô nương búi tóc song kế, khuôn mặt tròn tròn, ánh mắt thật to. Nàng mặc bộ quần áo màu hồng viền áo màu tương, phía dưới là váy dài nguyệt sắc, khuôn mặt có vẻ nhỏ nhắn vô cùng phấn nộn.
Trinh nương cũng vụng trộm liếc mắt ngắm nhìn Thẩm Nghị. Người này sinh ra thật tốt, không trách Hoa Đào tỷ tỷ nói bên ngoài có rất nhiều cô nương muốn gả cho hắn. Đột nhiên phát hiện Thẩm Nghị cũng nhìn nàng, liền đỏ mặt, cúi đầu xuống, không dám lại ngẩng đầu lên. Thẩm Nghị khiến cô nương nhà người ta đỏ mặt, chính mình cũng nhanh thu lại ánh mắt, lòng tự giận mình. Nhiều năm đọc sách thánh hiền, sao lại có thể phóng đãng nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta như vậy. Nhưng mà… Lúc nàng cúi đầu đỏ mặt hắn có nhìn thấy một chút, tâm không hiểu sao lại cảm thấy có chút cao hứng.
Những người còn lại trong phòng nhìn thấy chút động tác nhỏ ấy của bọn họ, đều cười đến ý vị thâm trường. Hai người vốn có hôn ước, nếu có thể ưng nhau, tất nhiên là không còn gì tốt hơn. Lưu thị uống thuốc, Trinh nương đỏ mặt bưng bát đi ra ngoài, tầm mắt Thẩm Nghị cũng vụng trộm nhìn theo vài lần. Hà Tam Lang cùng Lưu thị thấy ở trong mắt, trong lòng cao hứng, đối với ba người Thẩm gia càng thêm khách khí. Thẩm Phong cùng Liễu thị thấy vợ chồng Hà thị hoà hợp êm thấm, Tring nương cũng rất có cấp bậc lễ nghĩa, trong lòng tất nhiên là vừa lòng với cửa hôn nhân này.
Lưu thị ngồi như vậy một lúc, đã là cố gẵng chống đỡ, sau đó nhịn không được mà bắt đầu ho khan, ba người Thẩm gia liền thuận thế cáo từ, rời đi.
Về nhà, Thẩm Phong bảo Thẩm Nghị vào thư phòng, để Thẩm Nghị ngồi vào chỗ của mình, Thẩm Phong trầm ngâm một lúc, vẫn quyết định nói, “Hôm nay đệ tới Hà gia cũng thấy được, thân thể Hà phu nhân rất yếu, Hà gia tiểu thư tuổi cũng quá nhỏ, Hà gia sốt ruột muốn cho Hà gia tiểu thư bước vào cửa nhà ta vào ngay năm nay. Tuổi Hà tiểu thư nhỏ như vậy, nếu năm nay gả lại đây sợ cũng không thể hầu hạ ngươi.” Thẩm Phong nói đến đây cũng dừng lời, nhìn Thẩm Nghị. Hà tiểu thư tuổi còn quá nhỏ, lại thấy Hà phu nhân thân thể không tốt, chỉ sợ sức khoẻ Hà tiểu thư cũng chưa chắc đã tốt. Nếu để nàng có bầu sớm, chắc chắn sẽ khiến đứa nhỏ bị ảnh hưởng.
Thẩm Nghị cũng hiểu được, suy nghĩ một chút, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Phong, trong mắt một mảnh kiên định, “Đại ca, Hà tiểu thư gả lại đây, đệ chắc chắn sẽ không uỷ khuất nàng. Hiện tại đệ một lòng muốn đọc sách, chuẩn bị cho ba năm sau phó khảo, có một số việc nhất thời không cần nóng lòng.”
Thẩm Phong vừa lòng gật gật đầu, “Nhà chúng ta so với bên ngoài có chút khác, cưới vợ phải cưới vợ hiền, không cần mang nhiều nữ nhân về để tránh sinh thị phi. Ta thấy Hà tiểu thư cũng rất tốt, chỉ là tuổi có chút nhỏ.” Thẩm Phong hơn Thẩm Nghị tám tuổi, là người gần nhất với Thẩm lão gia, về sau tuy vẫn nói mình chỉ là huynh trưởng nhưng thật ra khi nói chuyện có cảm giác rất giống phụ thân.
Thẩm Nghị cười thầm, “Đại ca cùng đại tẩu tình sâu ý nặng, tất nhiên không muốn có kẻ khác chen vào giữa rồi.”
Thẩm Phong có chút xấu hổ, vẻ mặt không tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nghiêm lại sắc mặt, “Đệ là người đọc sách, đừng học người ta nói năng ngọt xớt. Đệ đã nghĩ như thế, vậy liền quyết định đi, ngày mai bảo đại tẩu đệ mời bà mối tới Hà gia cầu hôn.” Hắn sợ Thẩm Nghị không vui vì Hà tiểu thư tuổi nhỏ, sẽ dây dưa với nữ tử khác hoặc là nạp thêm thiếp thất, khắt khe Hà tiểu thư, phá hỏng thanh danh Thẩm gia.
Xoá bỏ ý nghĩ vừa rồi, Thẩm Phong lại có chút do dự, dù sao Thẩm Nghị cũng đã mười bảy tuổi. Nhiều người cùng trường với Thẩm Nghị cũng đã thê thiếp thành đàn, đành nhượng bộ một chút, “Nếu sau này đệ thích cô nương nhà ai, chờ Hà tiểu thư gả qua đây được một năm rưỡi, cưới về nhà làn thiếp thất cũng được. Đúng rồi, ta đã sai người nhắn cho nhị ca cùng tam ca của đệ là năm nay đệ sẽ thành thân. Bọn họ nhất định phải trở về, từ thư viện Tùng Nhân và Chu Châu về, khoảng một tháng là có thể về đến nơi. Hiện giờ là tháng mười, bọn họ bây giờ bắt đầu về, nếu nhanh sẽ về kịp trước khi đệ thành thân.”
Thẩm Nghị nghe thấy mặt liền vui mừng, tự động xem nhẹ chuyện tiểu thiếp Thẩm Phong nói, “Tam ca cũng trở về sao?” Lão tam của Thẩm gia Thẩm Huy từ khi tới thu viện Tùng Lâm dạy học, chưa từng quay trở lại nhà, ngày thường chỉ gửi sách vở về, cũng khó trách Thẩm Nghị vừa nghe thấy tam ca trở về liền cao hứng.
Thẩm Phong trừng mắt, trợn mắt nhìn, “Đệ thành thân là chuyện đại sự, nếu hắn không trở lại còn đáng làm ca ca không?” Thẩm Nghị càng vui vẻ, “Tam ca trở về là tốt rồi, trên tay ta có mấy đề hay, đúng lúc có thể bảo tam ca dạy cho ta.”
“…Nhưng mà, đại ca, tam tẩu ra đi đã một năm rồi, bên người tam ca không có người chiếu cố cũng không được a.” Thẩm Nghị nghĩ tới chyện tam ca thì lòng liền khó chịu. Tam ca Thẩm Huy từ nhỏ đã có tài danh, mười sáu tuổi đỗ tú tài, ba năm sau lại trúng tuyển thành cử nhân. Có câu tú tài năm nào cũng có, cử nhân khó có đuợc. Thẩm Huy thi một lần liền đỗ, là đại tài tử nổi tiếng khi đó. Sau này cưới tam tẩu, vợ chồng hoà thuận, ân ái không biết đến người ngoài. Trước thời điểm tam ca thi cử, tam tẩu lại có bầu, vốn là thời điểm vui vẻ nhất, tam tẩu lại vì khó sinh mà qua đời, đứa nhỏ cũng không bảo trụ đuợc. Tam ca lập tức liền đau khổ, không còn tâm tư mà thi khảo khoa cử. Cũng may có công danh cử nhân, dưới sự đề cử của bằng hữu, tới thư viện Tùng Nhân dạy học, cũng đã được một năm.
Trong lòng Thẩm Phong cũng không thoải mái, khoát tay, “Tam ca đệ tự có chủ ý, không đề cập đến đệ ấy nữa, đệ an tâm đọc sách đi, những chuyện còn lại không cần phải xen vào.”
Thẩm Nghị đáp ứng xong, rời khỏi thư phòng trở lại phòng ở của mình, một hồi nghĩ tới thân ảnh Trinh nương, một hồi nghĩ tới tam ca trở về, cười vui toe toét, sách cầm trên tay cũng không xem vào được chữ nào.
Bên này, Liêu thị được Thẩm Phong phân phó, ngày hôm sau liền tìm bà mối đi cầu hôn. Hà gia sảng khoái đáp ứng. Hai nhà trao đổi canh thiếp. Trong lúc nhất thời, chuyện hai nhà Thẩm Hà kết thân lan khắp toàn bộ thôn trấn. Tất cả các quán trà quán rượu trong trấn đều nói về đề tài này. (canh thiếp: là tấm thiếp ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh)
Bởi vì Lưu thị bị bệnh, Thẩm gia cũng tuỳ theo tâm ý của Hà gia, hết thảy lễ nghi đều vội vàng tiến hành với tốc độ nhanh nhất, cũng đã định ngày thành thân là ngày hai mươi tháng mười hai năm nay.
Trong lúc đó, Hà Tam Lang mời hai huynh đệ Thẩm Phong Thẩm Nghị đến nói chuyện, uyển chuyển biểu đạt ý tứ chia cửa hàng cùng chuyện viên phòng muộn của Trinh nương. Chuyện Trinh nương tuổi còn nhỏ không thích hợp viên phòng, Thẩm Phong đã sớm nghĩ tới, Thẩm Nghị cũng một lời đáp ứng. Về phần chia hoa lợi của cửa hàng, Thẩm Nghị cảm thấy đây là của hồi môn của Trinh nương nên Trinh nương có thể tự mình quyết định, chỉ nói thỉnh Hà Tam Lang làm chủ. Hà Tam Lang nghe xong cũng cực kỳ cao hứng, hai chuyện này cứ thế mà thuận lợi quyết định như vậy.
Đầu tháng mười hai, lão nhị của Thẩm gia Thẩm An mang theo thê tử Trương thị, con trai Hâm Ca Nhi về tới Thẩm gia. Lão tam Thẩm gia Thẩm Huy thì trước ngày thành hôn của Thẩm Nghị mười ngày mới về tới Thẩm gia. Huynh đệ gặp mặt, tất nhiên là một hồi thân thiết, chúng ta không đề cập tới.
Bên này Hà gia nghe nói Thẩm gia muốn tới gặp mặt, đã sớm bắt đầu chuẩn bị. Lưu thị lại dặn dò Trinh nương thêm một vài điều. Còn Thuận An , từ ngày bước ra khỏi phòng Lưu thị, trên mặt đã không còn tươi cười, cả ngày chỉ im lặng làm việc. (tội nghiệp anh quá, nhưng mà em chỉ thấy đáng đời thôi)
Đến ngày gặp mặt, do hai bậc phụ mẫu Thẩm gia không còn, nên người làm huynh trưởng và đại tẩu như Thẩm Phong và Lưu thị dẫn theo Thẩm Nghị, mang theo một chút thuốc bổ cùng mấy hộp điểm tâm đi tới Hà gia, chỉ nói là đến thăm bệnh tình của Lưu thị.
Hà Tam Lang tự mình đi đón ba người nhà Thẩm gia. Thẩm Phong vừa thấy Hà Tam Lang liền chào: “Thẩm Phong gặp qua Hà lão gia,” lại giới thiệu người phía sau, “đây là nội tử Liêu thị và tiểu đệ Thẩm Nghị.” Liêu thị cúi đầu vấn an, “Gặp qua Hà lão gia.” Thẩm Nghị cũng chào theo, “Tiểu sinh Thẩm Nghị gặp qua Hà lão gia.” (nội tử: một cách gọi vợ)
Hà Tam Lang thấy ba người có lễ như vậy, lại thấy mặt mày Thẩm Phong đoan chính, trên mặt Liêu thị một mảnh ôn hoà, Thẩm Nghị thì mi thanh mục tú, thân cao như ngọc, một bộ dáng quân tử ôn nhuận, trong lòng muốn vừa lòng bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Vội chối từ, “Ta cùng phụ thân các con cũng là có quen biết, các con cũng không cần giữ lễ như vậy, mau vào đi.” Rồi dẫn ba người Thẩm gia vào nhà.
Vào Hà gia, Thẩm Phong cùng Lưu thị liền liếc mắt nhìn nhau một cái, nói hai nhà cũng sống chung một chỗ, nhưng người sáng suốt đều có thể thấy được, hai nhà cũng có tách riêng khu nhà, nên cấp bậc lễ nghĩa cũng không thiếu, lại nhìn cái sân đã đưọc quét dọn sạch sẽ, một thiếu niên ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi ở trong sân xem xét một chút hàng tạp hoá. Thiếu niên kia thấy bọn họ tiến vào, liền cúi đầu hành lễ với Hà Tam Lang một cái, “Hà thúc.”
Hà Tam Lang cười gật đầu, đối với người Thẩm gia giới thiệu, “Đây là Thuận An, tam tiểu tử nhà Đại Trụ.” Lại nhìn Thuận An nói, “Chút nữa sẽ có người đến đưa hàng hoá, cháu ra giúp cha cháu nhìn xem.”
Thuận An nhìn Thẩm Nghị hồi lâu, mới cúi đầu đáp ứng. Trong lòng Thẩm Nghị thấy có chút kỳ quái, ánh mắt thiếu niên này nhìn hắn, có chút đường đột quá mức. Tuy nhiên hiện tại hắn có chút khẩn trương, hôm nay mục đích chính là đến xem Trinh nương, nương tử tương lai của mình, cũng không đem việc này để trong lòng.
Lưu thị nghe Lưu ma ma nói ba người Thẩm gia đã đến đây, cố gắng đứng dậy, gọi Lưu ma ma, “Ngươi giúp ta rửa mặt chải đầu, ta phải đi ra ngoài nhìn một chút.”
Lưu ma ma bước lên phía trước nâng Lưu thị dậy, “Phu nhân, có lão gia tiếp đón bên ngoài rồi, người còn tự mình đi làm gì? Thân thể người quan trọng hơn.” Lưu thị đứng lên, uống hết bát dược, mới nói, “Nếu để cho người Thẩm gia thấy ta ngay cả xuống giường cũng không làm đuợc, sẽ khiến người ta hiểu nhầm chúng ta muốn cưới người xung hỉ. Thân thể của ta, ta biết, còn có thể trụ nổi, cũng không thể làm cho người Thẩm gia hiểu lầm. Sau này đối với Trinh nương không cũng không có lợi.”
Lưu ma ma bất đắt dĩ, lau nước mắt nơi khoé mắt, hầu hạ Lưu thị rửa mặt chải đầu. Xong xuôi, Lưu thị thoa chút son nhẹ lên mặt, che giấu sắc mặt quá mức tái nhợt của mình. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi Lưu ma ma, “Hoa Đào đâu?” Lưu ma ma chỉ vào phòng của Diệu Ca Nhi, “Ta bảo Hoa Đào trông Diệu Ca Nhi. Hôm nay thời tiết không tốt, gió lớn, Hoa Đào liền mang Diệu Ca Nhi vào phòng chơi.”
Lưu thị gật gật đầu, trong nhà có hai nữ hài vừa cùng độ tuổi, Hoa Đào lớn hơn Trinh nương một tuổi, nếu gặp được người Thẩm gia, nhìn trúng Hoa Đào, vậy không phải Trinh nương… Nhưng nghĩ lại, Hoa Đào là đứa nhỏ lanh lợi, biết nặng nhẹ, cũng an tâm.
Trong lòng Lưu ma ma cũng yên tâm. Sáng sớm nàng đã dặn dò Hoa Đào, nữ nhi của mình thì tự mình dặn. Hoa Đào cũng là người biết việc, đáp ứng sẽ không ra ngoài nhất định sẽ không ra.
Hà Tam Lang dẫn mọi người vào đại sảnh, vừa ngồi xuống, Lưu ma ma liền đỡ Lưu thị đến. Trên mặt Lưu thị mặc dù có thoa chút son nhưng cũng không che dấu được sắc mặt tái nhợt cùng một đầu tóc xác xơ của nàng. Hà Tam Lang vừa thấy Lưu thị, giật mình kinh hãi rồi lại không khỏi đau lòng. Cũng không ngại người nhà họ Thẩm còn ở đó, tiến lên đỡ lấy Lưu thị, nhẹ nhàng trách cứ. “Nàng không khỏe sao không ở trong phòng đợi, đi ra làm gì chứ?”
Lưu thị cười cười, không trả lời, nhìn về phía ba người Thẩm gia. Ba người Thẩm gia từ lúc thấy Lưu thị bước vào cửa cũng đã đứng lên hành lễ, Lưu thị miễn lễ, “Đừng đừng, đều ngồi đi.” Đợi Hà Tam Lang giúp đỡ Lưu thị ngồi xuống xong xuôi, ba người mới ngồi xuống.
Lưu thị âm thầm đánh giá Thẩm Nghị, da trắng, ngũ quan thanh tú, nói chuyện hào phóng, là người có phong cách của kẻ trí thức. Trong lòng tất nhiên là vừa lòng, rất nhanh đã phân phó Lưu ma ma, “Thuốc của ta có lẽ đã được rồi, bào Trinh nương bưng lên đi.” lại quay ra nói với người Thẩm gia, “Thân thể ta có chút không tốt, khiến mọi người chê cười rồi.”
Thẩm Phong Liễu thị tất nhiên là từ chối nói không dám, chúc Lưu thị nhanh mạnh khoẻ. Thẩm Phong cùng Hà Tam Lang cùng là người buôn bán, liền cùng nói chuyện phiếm về việc buôn bán. Thẩm Nghị ở một bên cũng không nói nhiều, Hà Tam Lang hỏi hắn việc học, cũng đáp vững vàng thoả đáng. Trong lúc nhất thời không khí càng lúc càng hoà hợp.
“…Nữ nhi gặp qua phụ thân mẫu thân, dược của nương được rồi ạ.” Trinh nương bưng dược, cúi đầu hành lễ, lại hành lễ với ba người Thẩm gia, cầm chén thuốc đặt ở trên bàn bên cạnh Lưu thị, rồi thối lui đến đứng bên cạnh Lưu thị.
Thẩm Nghị nghe thấy thanh âm của Trinh nương cũng đã quay ra nhìn nàng, chỉ thấy một cô nương búi tóc song kế, khuôn mặt tròn tròn, ánh mắt thật to. Nàng mặc bộ quần áo màu hồng viền áo màu tương, phía dưới là váy dài nguyệt sắc, khuôn mặt có vẻ nhỏ nhắn vô cùng phấn nộn.
Trinh nương cũng vụng trộm liếc mắt ngắm nhìn Thẩm Nghị. Người này sinh ra thật tốt, không trách Hoa Đào tỷ tỷ nói bên ngoài có rất nhiều cô nương muốn gả cho hắn. Đột nhiên phát hiện Thẩm Nghị cũng nhìn nàng, liền đỏ mặt, cúi đầu xuống, không dám lại ngẩng đầu lên. Thẩm Nghị khiến cô nương nhà người ta đỏ mặt, chính mình cũng nhanh thu lại ánh mắt, lòng tự giận mình. Nhiều năm đọc sách thánh hiền, sao lại có thể phóng đãng nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta như vậy. Nhưng mà… Lúc nàng cúi đầu đỏ mặt hắn có nhìn thấy một chút, tâm không hiểu sao lại cảm thấy có chút cao hứng.
Những người còn lại trong phòng nhìn thấy chút động tác nhỏ ấy của bọn họ, đều cười đến ý vị thâm trường. Hai người vốn có hôn ước, nếu có thể ưng nhau, tất nhiên là không còn gì tốt hơn. Lưu thị uống thuốc, Trinh nương đỏ mặt bưng bát đi ra ngoài, tầm mắt Thẩm Nghị cũng vụng trộm nhìn theo vài lần. Hà Tam Lang cùng Lưu thị thấy ở trong mắt, trong lòng cao hứng, đối với ba người Thẩm gia càng thêm khách khí. Thẩm Phong cùng Liễu thị thấy vợ chồng Hà thị hoà hợp êm thấm, Tring nương cũng rất có cấp bậc lễ nghĩa, trong lòng tất nhiên là vừa lòng với cửa hôn nhân này.
Lưu thị ngồi như vậy một lúc, đã là cố gẵng chống đỡ, sau đó nhịn không được mà bắt đầu ho khan, ba người Thẩm gia liền thuận thế cáo từ, rời đi.
Về nhà, Thẩm Phong bảo Thẩm Nghị vào thư phòng, để Thẩm Nghị ngồi vào chỗ của mình, Thẩm Phong trầm ngâm một lúc, vẫn quyết định nói, “Hôm nay đệ tới Hà gia cũng thấy được, thân thể Hà phu nhân rất yếu, Hà gia tiểu thư tuổi cũng quá nhỏ, Hà gia sốt ruột muốn cho Hà gia tiểu thư bước vào cửa nhà ta vào ngay năm nay. Tuổi Hà tiểu thư nhỏ như vậy, nếu năm nay gả lại đây sợ cũng không thể hầu hạ ngươi.” Thẩm Phong nói đến đây cũng dừng lời, nhìn Thẩm Nghị. Hà tiểu thư tuổi còn quá nhỏ, lại thấy Hà phu nhân thân thể không tốt, chỉ sợ sức khoẻ Hà tiểu thư cũng chưa chắc đã tốt. Nếu để nàng có bầu sớm, chắc chắn sẽ khiến đứa nhỏ bị ảnh hưởng.
Thẩm Nghị cũng hiểu được, suy nghĩ một chút, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Phong, trong mắt một mảnh kiên định, “Đại ca, Hà tiểu thư gả lại đây, đệ chắc chắn sẽ không uỷ khuất nàng. Hiện tại đệ một lòng muốn đọc sách, chuẩn bị cho ba năm sau phó khảo, có một số việc nhất thời không cần nóng lòng.”
Thẩm Phong vừa lòng gật gật đầu, “Nhà chúng ta so với bên ngoài có chút khác, cưới vợ phải cưới vợ hiền, không cần mang nhiều nữ nhân về để tránh sinh thị phi. Ta thấy Hà tiểu thư cũng rất tốt, chỉ là tuổi có chút nhỏ.” Thẩm Phong hơn Thẩm Nghị tám tuổi, là người gần nhất với Thẩm lão gia, về sau tuy vẫn nói mình chỉ là huynh trưởng nhưng thật ra khi nói chuyện có cảm giác rất giống phụ thân.
Thẩm Nghị cười thầm, “Đại ca cùng đại tẩu tình sâu ý nặng, tất nhiên không muốn có kẻ khác chen vào giữa rồi.”
Thẩm Phong có chút xấu hổ, vẻ mặt không tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nghiêm lại sắc mặt, “Đệ là người đọc sách, đừng học người ta nói năng ngọt xớt. Đệ đã nghĩ như thế, vậy liền quyết định đi, ngày mai bảo đại tẩu đệ mời bà mối tới Hà gia cầu hôn.” Hắn sợ Thẩm Nghị không vui vì Hà tiểu thư tuổi nhỏ, sẽ dây dưa với nữ tử khác hoặc là nạp thêm thiếp thất, khắt khe Hà tiểu thư, phá hỏng thanh danh Thẩm gia.
Xoá bỏ ý nghĩ vừa rồi, Thẩm Phong lại có chút do dự, dù sao Thẩm Nghị cũng đã mười bảy tuổi. Nhiều người cùng trường với Thẩm Nghị cũng đã thê thiếp thành đàn, đành nhượng bộ một chút, “Nếu sau này đệ thích cô nương nhà ai, chờ Hà tiểu thư gả qua đây được một năm rưỡi, cưới về nhà làn thiếp thất cũng được. Đúng rồi, ta đã sai người nhắn cho nhị ca cùng tam ca của đệ là năm nay đệ sẽ thành thân. Bọn họ nhất định phải trở về, từ thư viện Tùng Nhân và Chu Châu về, khoảng một tháng là có thể về đến nơi. Hiện giờ là tháng mười, bọn họ bây giờ bắt đầu về, nếu nhanh sẽ về kịp trước khi đệ thành thân.”
Thẩm Nghị nghe thấy mặt liền vui mừng, tự động xem nhẹ chuyện tiểu thiếp Thẩm Phong nói, “Tam ca cũng trở về sao?” Lão tam của Thẩm gia Thẩm Huy từ khi tới thu viện Tùng Lâm dạy học, chưa từng quay trở lại nhà, ngày thường chỉ gửi sách vở về, cũng khó trách Thẩm Nghị vừa nghe thấy tam ca trở về liền cao hứng.
Thẩm Phong trừng mắt, trợn mắt nhìn, “Đệ thành thân là chuyện đại sự, nếu hắn không trở lại còn đáng làm ca ca không?” Thẩm Nghị càng vui vẻ, “Tam ca trở về là tốt rồi, trên tay ta có mấy đề hay, đúng lúc có thể bảo tam ca dạy cho ta.”
“…Nhưng mà, đại ca, tam tẩu ra đi đã một năm rồi, bên người tam ca không có người chiếu cố cũng không được a.” Thẩm Nghị nghĩ tới chyện tam ca thì lòng liền khó chịu. Tam ca Thẩm Huy từ nhỏ đã có tài danh, mười sáu tuổi đỗ tú tài, ba năm sau lại trúng tuyển thành cử nhân. Có câu tú tài năm nào cũng có, cử nhân khó có đuợc. Thẩm Huy thi một lần liền đỗ, là đại tài tử nổi tiếng khi đó. Sau này cưới tam tẩu, vợ chồng hoà thuận, ân ái không biết đến người ngoài. Trước thời điểm tam ca thi cử, tam tẩu lại có bầu, vốn là thời điểm vui vẻ nhất, tam tẩu lại vì khó sinh mà qua đời, đứa nhỏ cũng không bảo trụ đuợc. Tam ca lập tức liền đau khổ, không còn tâm tư mà thi khảo khoa cử. Cũng may có công danh cử nhân, dưới sự đề cử của bằng hữu, tới thư viện Tùng Nhân dạy học, cũng đã được một năm.
Trong lòng Thẩm Phong cũng không thoải mái, khoát tay, “Tam ca đệ tự có chủ ý, không đề cập đến đệ ấy nữa, đệ an tâm đọc sách đi, những chuyện còn lại không cần phải xen vào.”
Thẩm Nghị đáp ứng xong, rời khỏi thư phòng trở lại phòng ở của mình, một hồi nghĩ tới thân ảnh Trinh nương, một hồi nghĩ tới tam ca trở về, cười vui toe toét, sách cầm trên tay cũng không xem vào được chữ nào.
Bên này, Liêu thị được Thẩm Phong phân phó, ngày hôm sau liền tìm bà mối đi cầu hôn. Hà gia sảng khoái đáp ứng. Hai nhà trao đổi canh thiếp. Trong lúc nhất thời, chuyện hai nhà Thẩm Hà kết thân lan khắp toàn bộ thôn trấn. Tất cả các quán trà quán rượu trong trấn đều nói về đề tài này. (canh thiếp: là tấm thiếp ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh)
Bởi vì Lưu thị bị bệnh, Thẩm gia cũng tuỳ theo tâm ý của Hà gia, hết thảy lễ nghi đều vội vàng tiến hành với tốc độ nhanh nhất, cũng đã định ngày thành thân là ngày hai mươi tháng mười hai năm nay.
Trong lúc đó, Hà Tam Lang mời hai huynh đệ Thẩm Phong Thẩm Nghị đến nói chuyện, uyển chuyển biểu đạt ý tứ chia cửa hàng cùng chuyện viên phòng muộn của Trinh nương. Chuyện Trinh nương tuổi còn nhỏ không thích hợp viên phòng, Thẩm Phong đã sớm nghĩ tới, Thẩm Nghị cũng một lời đáp ứng. Về phần chia hoa lợi của cửa hàng, Thẩm Nghị cảm thấy đây là của hồi môn của Trinh nương nên Trinh nương có thể tự mình quyết định, chỉ nói thỉnh Hà Tam Lang làm chủ. Hà Tam Lang nghe xong cũng cực kỳ cao hứng, hai chuyện này cứ thế mà thuận lợi quyết định như vậy.
Đầu tháng mười hai, lão nhị của Thẩm gia Thẩm An mang theo thê tử Trương thị, con trai Hâm Ca Nhi về tới Thẩm gia. Lão tam Thẩm gia Thẩm Huy thì trước ngày thành hôn của Thẩm Nghị mười ngày mới về tới Thẩm gia. Huynh đệ gặp mặt, tất nhiên là một hồi thân thiết, chúng ta không đề cập tới.
/90
|