Sáng sớm hôm nay tiến hành cuộc thi nhập núi, không khí rõ ràng rất lạ. Mọi người đều thức dậy thật sớm, trong lòng mỗi người đều vừa khẩn trương vừa hưng phấn, nhưng từ những điểm rất nhỏ cũng có thể nhìn ra có chút bất đồng.
Những người mua tin tức rõ ràng ổn định rất nhiều, mà những đệ tử khác, hoặc dao động bất an, hoặc đỏ mắt do dự, chỉ có rất ít đệ tử vẫn có thể duy trì bộ dáng bình thản ung dung.
Tranh nhi, Vương Trùng, Tạ Thanh Trung cùng Hàn Nhuận Trác đứng cùng một chỗ, hiện tại xem sách cũng sớm xem không vào, chỉ có thể lại cố gắng tự trấn an bản thân. Tranh nhi không tham gia những cuộc thi giống như vậy, nó thật khẩn trương, khẩn trương giống hắn chỉ có Tạ Thanh Trung.
Trái lại, hai người Vương Trùng cùng Hạ Nhuận Trác không có chút khẩn trương nào. Vương Trùng giống như dĩ vãng cười lộ ra bốn chiếc răng nanh sáng loáng, cưới hớ hớ ăn điểm tâm nói chuyện phiếm, Hàn Nhuận Trác thì lại lẳng lặng ngồi bên cạnh nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ cái gì.
Hạ Đình đến Sơ Nha viện, toàn sân lập tức im lặng, Hạ Đình nhìn chung quanh một chút, cao giọng nói, “Cuộc thi vào núi bởi vì có quá nhiều người, cho nên sẽ phân ra thi tại bốn lầu Mai Lan Trúc Cúc, thi xong mời đi đến Bích Thanh viên, không phải quay lại Sơ Nha viện. Chờ thi xong, thành tích hôm nay sẽ được công bố, người thi đỗ sẽ trực tiếp tiến vào tứ viện, người không thi đỗ mời ngày mai rời khỏi thư viện.”
Toàn cảnh Bích Thanh viên thực u tĩnh, chung quanh viên trồng không ít cây đại thụ, còn có một mảnh cỏ thật lớn, ở góc vườn còn có một chiếc ao nho nhỏ, trong vườn có một tiểu đình, khóa học cầm nghệ trong thư viện bình thường đều ở nơi này.
Tranh nhi nhìn nhìn, nó ở trong trúc lâu, là nhóm thứ ba. Trong lòng nó càng khẩn trường, Tạ Thanh Trung mang vẻ mặt cầu xin nhỏ giọng nói, “Gia Tranh, ta vào Mai lâu, nhóm thi đầu tiên… Ta có chút khẩn trương…”
Tranh nhi an ủi hắn, “Đừng khẩn trương, ngươi ngày thường viết văn thế nào, hôm nay cứ viết như vậy thôi.”
“Hạ học trưởng, ta không thi!” Lý Dịch Nhiên từ trong đám người đi ra, còn mang theo hành lý, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn.
Hạ Đình nhìn hắn một cái, gật gật đầu, “Mời đi!” Không giữ lại, thậm chí ngay cả hỏi nguyên nhân cũng không.
Lý Dịch Nhiên mang theo hành lý ra tới cửa, còn quay trở lại chào tạm biệt mọi người trong viện, “Mọi người thi tốt nhé! Bỉ nhân* đi trước!” Nói xong tiêu tiêu sái sai, mang theo vẻ mặt tràn ngập ý cười rời đi.
(*bỉ nhân: kẻ hèn)
Bạch Cánh thầm than một câu, “Cầm tiền bỏ chạy, thật sự bôi nhọ thanh danh của người đọc sách!” Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể khiến cho người chung quanh nghe được nhưng sẽ không lọt vào tai Hạ Đình.
Vài người xung quanh tuy rằng không nói gì, nhưng trên mặt đều lộ ra đồng tình.
Trong lòng Tranh nhi có chút khổ sở, hắn không biết mình bị sao vậy. Việc làm của Lý Dịch Nhiên tuy rằng có chút quá đáng, nhưng cũng vẫn có thể coi như một người ngay thẳng, một người như vậy cứ vậy rời đi rồi. Nó thậm chí không có cách nào phán đoán hành động của Lý Dịch Nhiên là đúng hay là sai.
“Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình, có vài lựa chọn những người khác không thể lý giải được. Tranh nhi, con đường này do chính cháu lựa chọn, mỗi khi đưa ra một lựa chọn nào đó, đều phải tự hỏi trái tim mình trước, không cần đánh mất bản ngã của mình!” Tươi cười ấm áp của tứ thúc, lời nói bình tĩnh còn quanh quẩn bên tai, lòng Tranh nhi đột nhiên ổn định lại, mọi người có lựa chọn cho riêng mình, hắn cũng có! Lựa chọn của hắn chính là quang minh chính đại mà thi đỗ thư viện Tùng Nhân!
“Còn ai muốn bỏ thi không?” Hạ Đình nhìn một vòng chung quanh, hỏi một lần.
Không ai mở miệng.
Hạ Đình kiểm kê nhân số, mang nhóm người đầu tiên tiến vào. Hắn vừa đi khỏi, trong viện liền bạo phát những âm thanh đàm luận nho nhỏ, đều đang nói về chuyện Lý Dịch Nhiên bỏ thi, điều kỳ quái duy nhất là Trương Tuấn Vĩ từ đầu đến cuối đều xem sách, không ngẩng đầu, cũng không nói gì.
Tranh nhi học theo Hàn Nhuận Trác nhắm mắt lại, loại bỏ tạp niệm, trong đầu yên lặng lặp lại những nội dung đã học qua.
Người dần dần ít đi, không biết qua bao lâu, Hạ Đình lại xuất hiện ở cửa lần nữa.
“Mời đệ tử Trúc lâu theo ta.”
Tranh nhi mở mắt ra, hít sâu một hơi, đứng lên, khẩn trương cùng sợ hãi, đều ném ra sau đầu. Trong lòng chỉ còn lại tín niệm kiên định nhất định phải thi đỗ vào thư viện cùng những tri thức đã quá quen thuộc trong đầu.
“Cố lên!” Hàn Nhuận Trác mở mắt, cười nói với hắn. Hàn Nhuận Trác thuộc đám người cuối cùng dự thi.
Tranh nhi cười cười, dùng sức gật đầu, “Dạ! Huynh cũng vậy!”
Hạ Đình mang bọn họ đi tới một gian phòng lớn, trong phòng đã có ba vị tiên sinh, mọi người lập tức cúi đầu hành lễ, “Kính chào tiên sinh!”
Một vị tiên sinh gật gật đầu với Hạ Đình, Hạ Đình cao giọng nói, “Mời chúng đệ tử ngồi xuống, im lặng nghe tiên sinh nói.”
Mọi người đều ngẩng đầu, trật tự tìm bàn ngồi xuống. Tranh nhi nhận thấy rõ rằng, một trong ba vị tiên sinh thế nhưng là tứ thúc Thẩm Nghị!
Một vị tiên sinh trung niên vuốt râu mở miệng trước, chỉ một câu, “Mọi người tự trong, chớ tự loạn mình.”
Mọi người sửng sốt, chẳng lẽ đây là đề thi?
Ngay khi mọi người nghi hoặc, Thẩm Nghị mở miệng, “Đề thi hôm nay: luận thị phi. Thời gian là một nén nhan, ba ngàn chữ.” Hắn nhìn về phía Hạ Đình, Hạ Đình xoát một tiếng, kéo sợi giấy buộc trên cuộc giấy, trên tờ giấy rất lớn ấy chỉ có ba chữ cứng cáp hữu lực: luận thị phi!
Luận thị phi?! Thế nhưng lại là đề thi mà Lý Dịch Nhiên bán? Chuyện này khiến không ít người đều lộ vẻ mặt vui mừng, đề thi được bán ra, mọi người trước đó đều từng viết qua đề văn này, thực sự quá tốt rồi!
Nội tâm Tranh nhi run lên, chẳng lẽ Vương Trùng cùng Hàn Nhuận Trác không tìm Hạ Đình nói về chuyện đổi đề thi? Nó ngẩng đầu nhìn Hạ Đình, Hạ Đình đang đốt ngang, từ trên mặt Hạ Đình không nhìn ra chút cảm xúc nào/ Nó lại nhìn Vương Trùng, Vương Trùng đang vùi đầu viết văn.
Tranh nhi nhìn lướt nhanh qua toàn trường, đại bộ phận mọi người đang cực lực áp chế cảm giác hưng phấn của chính mình, nó biết tối qua không thiếu học sinh mua đề thi dành suốt đêm để viết về đề văn này. Chỉ có rất ít người không chút hành động, trên mặt nhìn không ra nửa phần cảm xúc.
Thế nhưng, thời gian một nén nhan viết một bài văn ba nghìn từ quả thật rất khó khăn, căn bản không đủ thời gian, cho dù từ đầu tới cuối không chút tự hỏi về đề thi, hành văn liền mạch lưu loát, dùng tốc độ nhất nhất viết cũng không xong a! Đề thi này…căn bản là một đề thi không thể hoàn thành!
Cuộc thi nhập núi của thư viện Tùng Nhân, quả nhiên khó như vậy! Đệ tử sau khi vui sướng lại bắt đầu kinh hoảng, nhưng không ai dám mở miệng, nhang đã bắt đầu cháy, đệ tử ở đây đều biết, nếu nhang cháy hết mà còn chưa viết xong, cuộc thi lần này coi như bỏ! Dù sao không có học viện nào sẽ thu những đệ tử ngay cả văn cũng không viết được!
Tất cả mọi người đều lộ vẻ khó xử, rõ ràng đây là làm khó người ta a! Một nén nhang thì sao có thể viết đủ ba ngàn chữ chứ!
Tranh nhi có chút hoảng hốt, nó buộc bản thân tĩnh tâm, Tranh nhi hít sâu một hơi, thời gian một nén nhang, nó phải tĩnh tâm nhanh chóng viết.
Còn có vị tiên sinh trung niên kia, mọi người tự trọng, chớ tự loạn mình… Lời đó và yêu cầu của cuộc thi liệu có liên hệ gì không?
Ba vị tiên sinh đang ngồi đó, Thẩm Nghị đang lẳng lặng ngồi đó, vị lớn tuổi nhất vẫn không có ý định mở miệng thậm chí từ từ nhắm hai mắt lại chớp mắt. Tiên sinh trung niên cùng Thẩm Nghị đều cầm sách xem đến nhập thần, Hạ Đình đốt nhang xong đã không thấy tăm hơi.
Mọi người tự trọng! Chứ tự loạn mình! Trong đầu Tranh nhi vẫn lặp lại những lời này, nó nhìn thần sắc hết sức bình yên của tứ thúc, thôi thôi, cho dù viết không xong, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức! Tranh nhi vùi đầu chấm mực bút, bắt đầu viết văn!
Nhang càng đốt càng ngắn, mặt càng đệ tử cũng càng ngày càng lộ vẻ sốt ruột, trên trán đều có mồ hôi lấm tấm chảy ra, Trương Tuấn Vĩ nhìn trái nhìn phải, lại cẩn thận nhìn ba vị tiên sinh, nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, đổi với bài thi trên bàn!
Người chung quanh thấy được động tác của Trương Tuấn Vĩ, cũng cẩn thận nhìn quanh, thấy không có người quan sát cũng từ trong lòng lấy bài thi ra, đổi với bài thi vốn chưa viết xong!
Tin tức thứ hai của Lý Dịch Nhiên chính là: mang theo một bài thi viết xong nội dung đề thi, trong phòng thi sẽ dùng đến!
Tối hôm đó, Lý Dịch Nhiên sau khi đám người không bỏ tiền mua đề rời đi rồi mới cười nói, “Tin tức của ta tuyệt đối là thật, đề thi ngày mai chính là “luận thị phi”, ngày mai trong phòng thi sẽ có ba vị tiên sinh, vốn lẽ chỉ xuất hiện hai vị, nhưng gần đây thư viện mới tới một vị tiên sinh trẻ tuổi cũng muốn cùng coi thi, cho nên mới có ba vị tiên sinh.”
“Cuộc thi vào núi so với những cuộc thi bình thường thì khó hơn rất nhiều, không phải mấy loại cuộc thi bình thường các ngươi đã trải qua, cho nên, đêm nay các ngươi phải cố gắng làm xong một phần bài thi thật hoàn mỹ, ngày mai mang theo, tất sẽ có chỗ dùng đến!”
“Chúng ta dựa vào gì mà tin ngươi?” Trương Tuấn Vĩ hoài nghi nói.
Lý Dịch Nhiên cười lạnh một tiếng, “Hàng năm trách nhiệm tiếp đón tân đệ tử trong thư viện Tùng Nhân thuộc về một trong bốn viện, năm nay là Dương Xuân viện. Tất cả trình tự và nội dung của cuộc thi, học thủ (người đứng đầu) đảm nhiệm tiếp đón sẽ biết được trước tiên. Các ngươi sợ rằng không biết đi, học thủ Hạ Đình của Dương Xuân viện, chính là Hạ học trưởng trong miệng các ngươi, là biểu ca của ta!”
“Biểu ca!” Mọi người đều ồ lên.
“Năm ngoái ta cùng biểu ca từng tới tham gia cuộc thi của thư viện, hăn thi đỗ, nhưng thành tích của ta lại không tốt. Năm nay ta không muốn thi, kiếm chút tiền về nhà có gì mà không tốt, cũng không phải chỉ có thể đỗ vào thư viện này mới có thể thi đỗ công danh!” Lý Dịch Nhiên mang vẻ thản nhiên nói.
“Nếu chúng ta mang theo bài văn làm trước, lại không dùng tới thì làm sao giờ?” Một người mở miệng hỏi.
Lý Dịch Nhiên nhún nhún vai, “Ta chỉ có tin tức đó thôi, có thể dùng hay không thì phải dựa vào bản thân các ngươi. Ba vị tiên sinh cũng là tiên sinh trong Dương Xuân viện, biểu ca ta cũng không biết về tính nết của bọn họ. Dù sao ngày mai, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Trong lúc lặng yên đó, không khí trong phòng cũng dần dần biến hóa, người đổi bài thi rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, những người không biết tin tức
Hương cháy hết, Thẩm Nghị đứng lên, cất cao giọng nói, “Tất cả dừng bút, Hạ Đình, dẫn bọn họ ra ngoài.”
Hạ Đình không biết đã đứng dậy từ khi nào, đứng ở trước đám đệ tử, hướng ba vị tiên sinh hành lễ, chúng đệ tử cũng hành lễ theo.
Ra khỏi phòng, Hạ Đình chỉ vào con đường mon nói, “Các ngươi theo lối này rời khỏi Bích Thanh viện, ta phải đi dẫn đường cho nhóm đệ tử cuối cùng. Không được nói chuyện ầm ĩ, đi đi.”
Vương Trùng đi đến bên cạnh Tranh nhi, dùng bả vai huých vào người hắn, thấp giọng hỏi, “Ngươi thi thế nào?”
Tranh nhi sụp đầu, “Ta chưa làm xong nữa… ngay cả một nửa cũng không viết được…”
Vương Trùng gật gật đầu, không nói gì thêm.
Đến Bích Thanh viện, mọi người bắt đầu líu ríu tán gẫu, thông qua dò hỏi lẫn nhau mà biết rằng, trên cơ bản ngoài trừ sáu mươi mốt, sáu mươi hai người kia, những người khác đều đổi bài thi.
Đám người phân thành hai nửa, một nửa vô cùng vui mừng, miệng lưỡi trơn tru nói về bài văn của mình, nửa còn lại lặng không yên chút tiếng động, trầm thấp cô đơn.
Những người mua tin tức rõ ràng ổn định rất nhiều, mà những đệ tử khác, hoặc dao động bất an, hoặc đỏ mắt do dự, chỉ có rất ít đệ tử vẫn có thể duy trì bộ dáng bình thản ung dung.
Tranh nhi, Vương Trùng, Tạ Thanh Trung cùng Hàn Nhuận Trác đứng cùng một chỗ, hiện tại xem sách cũng sớm xem không vào, chỉ có thể lại cố gắng tự trấn an bản thân. Tranh nhi không tham gia những cuộc thi giống như vậy, nó thật khẩn trương, khẩn trương giống hắn chỉ có Tạ Thanh Trung.
Trái lại, hai người Vương Trùng cùng Hạ Nhuận Trác không có chút khẩn trương nào. Vương Trùng giống như dĩ vãng cười lộ ra bốn chiếc răng nanh sáng loáng, cưới hớ hớ ăn điểm tâm nói chuyện phiếm, Hàn Nhuận Trác thì lại lẳng lặng ngồi bên cạnh nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ cái gì.
Hạ Đình đến Sơ Nha viện, toàn sân lập tức im lặng, Hạ Đình nhìn chung quanh một chút, cao giọng nói, “Cuộc thi vào núi bởi vì có quá nhiều người, cho nên sẽ phân ra thi tại bốn lầu Mai Lan Trúc Cúc, thi xong mời đi đến Bích Thanh viên, không phải quay lại Sơ Nha viện. Chờ thi xong, thành tích hôm nay sẽ được công bố, người thi đỗ sẽ trực tiếp tiến vào tứ viện, người không thi đỗ mời ngày mai rời khỏi thư viện.”
Toàn cảnh Bích Thanh viên thực u tĩnh, chung quanh viên trồng không ít cây đại thụ, còn có một mảnh cỏ thật lớn, ở góc vườn còn có một chiếc ao nho nhỏ, trong vườn có một tiểu đình, khóa học cầm nghệ trong thư viện bình thường đều ở nơi này.
Tranh nhi nhìn nhìn, nó ở trong trúc lâu, là nhóm thứ ba. Trong lòng nó càng khẩn trường, Tạ Thanh Trung mang vẻ mặt cầu xin nhỏ giọng nói, “Gia Tranh, ta vào Mai lâu, nhóm thi đầu tiên… Ta có chút khẩn trương…”
Tranh nhi an ủi hắn, “Đừng khẩn trương, ngươi ngày thường viết văn thế nào, hôm nay cứ viết như vậy thôi.”
“Hạ học trưởng, ta không thi!” Lý Dịch Nhiên từ trong đám người đi ra, còn mang theo hành lý, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn.
Hạ Đình nhìn hắn một cái, gật gật đầu, “Mời đi!” Không giữ lại, thậm chí ngay cả hỏi nguyên nhân cũng không.
Lý Dịch Nhiên mang theo hành lý ra tới cửa, còn quay trở lại chào tạm biệt mọi người trong viện, “Mọi người thi tốt nhé! Bỉ nhân* đi trước!” Nói xong tiêu tiêu sái sai, mang theo vẻ mặt tràn ngập ý cười rời đi.
(*bỉ nhân: kẻ hèn)
Bạch Cánh thầm than một câu, “Cầm tiền bỏ chạy, thật sự bôi nhọ thanh danh của người đọc sách!” Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể khiến cho người chung quanh nghe được nhưng sẽ không lọt vào tai Hạ Đình.
Vài người xung quanh tuy rằng không nói gì, nhưng trên mặt đều lộ ra đồng tình.
Trong lòng Tranh nhi có chút khổ sở, hắn không biết mình bị sao vậy. Việc làm của Lý Dịch Nhiên tuy rằng có chút quá đáng, nhưng cũng vẫn có thể coi như một người ngay thẳng, một người như vậy cứ vậy rời đi rồi. Nó thậm chí không có cách nào phán đoán hành động của Lý Dịch Nhiên là đúng hay là sai.
“Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình, có vài lựa chọn những người khác không thể lý giải được. Tranh nhi, con đường này do chính cháu lựa chọn, mỗi khi đưa ra một lựa chọn nào đó, đều phải tự hỏi trái tim mình trước, không cần đánh mất bản ngã của mình!” Tươi cười ấm áp của tứ thúc, lời nói bình tĩnh còn quanh quẩn bên tai, lòng Tranh nhi đột nhiên ổn định lại, mọi người có lựa chọn cho riêng mình, hắn cũng có! Lựa chọn của hắn chính là quang minh chính đại mà thi đỗ thư viện Tùng Nhân!
“Còn ai muốn bỏ thi không?” Hạ Đình nhìn một vòng chung quanh, hỏi một lần.
Không ai mở miệng.
Hạ Đình kiểm kê nhân số, mang nhóm người đầu tiên tiến vào. Hắn vừa đi khỏi, trong viện liền bạo phát những âm thanh đàm luận nho nhỏ, đều đang nói về chuyện Lý Dịch Nhiên bỏ thi, điều kỳ quái duy nhất là Trương Tuấn Vĩ từ đầu đến cuối đều xem sách, không ngẩng đầu, cũng không nói gì.
Tranh nhi học theo Hàn Nhuận Trác nhắm mắt lại, loại bỏ tạp niệm, trong đầu yên lặng lặp lại những nội dung đã học qua.
Người dần dần ít đi, không biết qua bao lâu, Hạ Đình lại xuất hiện ở cửa lần nữa.
“Mời đệ tử Trúc lâu theo ta.”
Tranh nhi mở mắt ra, hít sâu một hơi, đứng lên, khẩn trương cùng sợ hãi, đều ném ra sau đầu. Trong lòng chỉ còn lại tín niệm kiên định nhất định phải thi đỗ vào thư viện cùng những tri thức đã quá quen thuộc trong đầu.
“Cố lên!” Hàn Nhuận Trác mở mắt, cười nói với hắn. Hàn Nhuận Trác thuộc đám người cuối cùng dự thi.
Tranh nhi cười cười, dùng sức gật đầu, “Dạ! Huynh cũng vậy!”
Hạ Đình mang bọn họ đi tới một gian phòng lớn, trong phòng đã có ba vị tiên sinh, mọi người lập tức cúi đầu hành lễ, “Kính chào tiên sinh!”
Một vị tiên sinh gật gật đầu với Hạ Đình, Hạ Đình cao giọng nói, “Mời chúng đệ tử ngồi xuống, im lặng nghe tiên sinh nói.”
Mọi người đều ngẩng đầu, trật tự tìm bàn ngồi xuống. Tranh nhi nhận thấy rõ rằng, một trong ba vị tiên sinh thế nhưng là tứ thúc Thẩm Nghị!
Một vị tiên sinh trung niên vuốt râu mở miệng trước, chỉ một câu, “Mọi người tự trong, chớ tự loạn mình.”
Mọi người sửng sốt, chẳng lẽ đây là đề thi?
Ngay khi mọi người nghi hoặc, Thẩm Nghị mở miệng, “Đề thi hôm nay: luận thị phi. Thời gian là một nén nhan, ba ngàn chữ.” Hắn nhìn về phía Hạ Đình, Hạ Đình xoát một tiếng, kéo sợi giấy buộc trên cuộc giấy, trên tờ giấy rất lớn ấy chỉ có ba chữ cứng cáp hữu lực: luận thị phi!
Luận thị phi?! Thế nhưng lại là đề thi mà Lý Dịch Nhiên bán? Chuyện này khiến không ít người đều lộ vẻ mặt vui mừng, đề thi được bán ra, mọi người trước đó đều từng viết qua đề văn này, thực sự quá tốt rồi!
Nội tâm Tranh nhi run lên, chẳng lẽ Vương Trùng cùng Hàn Nhuận Trác không tìm Hạ Đình nói về chuyện đổi đề thi? Nó ngẩng đầu nhìn Hạ Đình, Hạ Đình đang đốt ngang, từ trên mặt Hạ Đình không nhìn ra chút cảm xúc nào/ Nó lại nhìn Vương Trùng, Vương Trùng đang vùi đầu viết văn.
Tranh nhi nhìn lướt nhanh qua toàn trường, đại bộ phận mọi người đang cực lực áp chế cảm giác hưng phấn của chính mình, nó biết tối qua không thiếu học sinh mua đề thi dành suốt đêm để viết về đề văn này. Chỉ có rất ít người không chút hành động, trên mặt nhìn không ra nửa phần cảm xúc.
Thế nhưng, thời gian một nén nhan viết một bài văn ba nghìn từ quả thật rất khó khăn, căn bản không đủ thời gian, cho dù từ đầu tới cuối không chút tự hỏi về đề thi, hành văn liền mạch lưu loát, dùng tốc độ nhất nhất viết cũng không xong a! Đề thi này…căn bản là một đề thi không thể hoàn thành!
Cuộc thi nhập núi của thư viện Tùng Nhân, quả nhiên khó như vậy! Đệ tử sau khi vui sướng lại bắt đầu kinh hoảng, nhưng không ai dám mở miệng, nhang đã bắt đầu cháy, đệ tử ở đây đều biết, nếu nhang cháy hết mà còn chưa viết xong, cuộc thi lần này coi như bỏ! Dù sao không có học viện nào sẽ thu những đệ tử ngay cả văn cũng không viết được!
Tất cả mọi người đều lộ vẻ khó xử, rõ ràng đây là làm khó người ta a! Một nén nhang thì sao có thể viết đủ ba ngàn chữ chứ!
Tranh nhi có chút hoảng hốt, nó buộc bản thân tĩnh tâm, Tranh nhi hít sâu một hơi, thời gian một nén nhang, nó phải tĩnh tâm nhanh chóng viết.
Còn có vị tiên sinh trung niên kia, mọi người tự trọng, chớ tự loạn mình… Lời đó và yêu cầu của cuộc thi liệu có liên hệ gì không?
Ba vị tiên sinh đang ngồi đó, Thẩm Nghị đang lẳng lặng ngồi đó, vị lớn tuổi nhất vẫn không có ý định mở miệng thậm chí từ từ nhắm hai mắt lại chớp mắt. Tiên sinh trung niên cùng Thẩm Nghị đều cầm sách xem đến nhập thần, Hạ Đình đốt nhang xong đã không thấy tăm hơi.
Mọi người tự trọng! Chứ tự loạn mình! Trong đầu Tranh nhi vẫn lặp lại những lời này, nó nhìn thần sắc hết sức bình yên của tứ thúc, thôi thôi, cho dù viết không xong, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức! Tranh nhi vùi đầu chấm mực bút, bắt đầu viết văn!
Nhang càng đốt càng ngắn, mặt càng đệ tử cũng càng ngày càng lộ vẻ sốt ruột, trên trán đều có mồ hôi lấm tấm chảy ra, Trương Tuấn Vĩ nhìn trái nhìn phải, lại cẩn thận nhìn ba vị tiên sinh, nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, đổi với bài thi trên bàn!
Người chung quanh thấy được động tác của Trương Tuấn Vĩ, cũng cẩn thận nhìn quanh, thấy không có người quan sát cũng từ trong lòng lấy bài thi ra, đổi với bài thi vốn chưa viết xong!
Tin tức thứ hai của Lý Dịch Nhiên chính là: mang theo một bài thi viết xong nội dung đề thi, trong phòng thi sẽ dùng đến!
Tối hôm đó, Lý Dịch Nhiên sau khi đám người không bỏ tiền mua đề rời đi rồi mới cười nói, “Tin tức của ta tuyệt đối là thật, đề thi ngày mai chính là “luận thị phi”, ngày mai trong phòng thi sẽ có ba vị tiên sinh, vốn lẽ chỉ xuất hiện hai vị, nhưng gần đây thư viện mới tới một vị tiên sinh trẻ tuổi cũng muốn cùng coi thi, cho nên mới có ba vị tiên sinh.”
“Cuộc thi vào núi so với những cuộc thi bình thường thì khó hơn rất nhiều, không phải mấy loại cuộc thi bình thường các ngươi đã trải qua, cho nên, đêm nay các ngươi phải cố gắng làm xong một phần bài thi thật hoàn mỹ, ngày mai mang theo, tất sẽ có chỗ dùng đến!”
“Chúng ta dựa vào gì mà tin ngươi?” Trương Tuấn Vĩ hoài nghi nói.
Lý Dịch Nhiên cười lạnh một tiếng, “Hàng năm trách nhiệm tiếp đón tân đệ tử trong thư viện Tùng Nhân thuộc về một trong bốn viện, năm nay là Dương Xuân viện. Tất cả trình tự và nội dung của cuộc thi, học thủ (người đứng đầu) đảm nhiệm tiếp đón sẽ biết được trước tiên. Các ngươi sợ rằng không biết đi, học thủ Hạ Đình của Dương Xuân viện, chính là Hạ học trưởng trong miệng các ngươi, là biểu ca của ta!”
“Biểu ca!” Mọi người đều ồ lên.
“Năm ngoái ta cùng biểu ca từng tới tham gia cuộc thi của thư viện, hăn thi đỗ, nhưng thành tích của ta lại không tốt. Năm nay ta không muốn thi, kiếm chút tiền về nhà có gì mà không tốt, cũng không phải chỉ có thể đỗ vào thư viện này mới có thể thi đỗ công danh!” Lý Dịch Nhiên mang vẻ thản nhiên nói.
“Nếu chúng ta mang theo bài văn làm trước, lại không dùng tới thì làm sao giờ?” Một người mở miệng hỏi.
Lý Dịch Nhiên nhún nhún vai, “Ta chỉ có tin tức đó thôi, có thể dùng hay không thì phải dựa vào bản thân các ngươi. Ba vị tiên sinh cũng là tiên sinh trong Dương Xuân viện, biểu ca ta cũng không biết về tính nết của bọn họ. Dù sao ngày mai, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Trong lúc lặng yên đó, không khí trong phòng cũng dần dần biến hóa, người đổi bài thi rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, những người không biết tin tức
Hương cháy hết, Thẩm Nghị đứng lên, cất cao giọng nói, “Tất cả dừng bút, Hạ Đình, dẫn bọn họ ra ngoài.”
Hạ Đình không biết đã đứng dậy từ khi nào, đứng ở trước đám đệ tử, hướng ba vị tiên sinh hành lễ, chúng đệ tử cũng hành lễ theo.
Ra khỏi phòng, Hạ Đình chỉ vào con đường mon nói, “Các ngươi theo lối này rời khỏi Bích Thanh viện, ta phải đi dẫn đường cho nhóm đệ tử cuối cùng. Không được nói chuyện ầm ĩ, đi đi.”
Vương Trùng đi đến bên cạnh Tranh nhi, dùng bả vai huých vào người hắn, thấp giọng hỏi, “Ngươi thi thế nào?”
Tranh nhi sụp đầu, “Ta chưa làm xong nữa… ngay cả một nửa cũng không viết được…”
Vương Trùng gật gật đầu, không nói gì thêm.
Đến Bích Thanh viện, mọi người bắt đầu líu ríu tán gẫu, thông qua dò hỏi lẫn nhau mà biết rằng, trên cơ bản ngoài trừ sáu mươi mốt, sáu mươi hai người kia, những người khác đều đổi bài thi.
Đám người phân thành hai nửa, một nửa vô cùng vui mừng, miệng lưỡi trơn tru nói về bài văn của mình, nửa còn lại lặng không yên chút tiếng động, trầm thấp cô đơn.
/90
|