Tử Thần Thiết Kế Sư

Chương 126: Kẻ si mê tiền.

/129


Khoảng bốn giờ, rạng sáng của mùa đông còn chưa đến, bốn phía vẫn còn là một mảnh tối đen, tĩnh mịch. Trong cơn gió rét lạnh thấu xương, phần lớn mọi người đều chọn nằm trong chăn ấm áp, dễ chịu. Cho dù đã tỉnh dậy hẳn họ cũng muốn ở bên trong đó ngủ nướng thêm chốc lát.

Thế nhưng, vẫn có một người rời giường rất sớm.

Chưa đến bốn giờ, trong hoàn cảnh không có đồng hồ báo thức, người này liền mở mắt đúng giờ ngay trong bóng đêm. Sau đó, hắn âm thầm nhưng nhanh chóng mặc quần áo rồi không cần rửa mặt mà lập tức cầm lấy đèn pin. Khi nhìn thấy vợ mình vẫn còn ngủ say trên giường, người này rón ra rón rén chạy ra khỏi phòng ngủ rồi lập tức nín thở bước nhanh vào trong một gian phòng đối diện phòng ngủ.

Trên ban công của gian phòng này có treo một tấm biển, dưới ánh sáng của đèn pin có thể thấy trên đó có một dòng chữ tinh tế: Văn phòng xưởng trưởng.

Đúng, nơi này là nhà máy nội thất Đỉnh Long, gian phòng đó chính là văn phòng của xưởng trưởng Triệu Đỉnh Long.

Vậy thì người đàn ông lén la lén lút là ai? Chẳng lẽ lại là ăn trộm?

Người này đi đến trước cửa phòng làm việc rồi thuần thục mở cửa rồi bước vào. Trong bóng tối, hắn khóa trái cửa và kéo bức màn che kín cửa sổ. Ngay sau đó, hắn mở đèn lên.

Dưới ánh đèn, có thể thấy người này có dáng vóc cao lớn, thân thể mập mạp nhưng cường tráng. Mà dấu hiệu dễ nhận biết nhất chính là cái đầu trọc láng o.

Thì ra người này chính là Triệu Đỉnh Long.

Vậy thì tại sao Triệu Đỉnh Long lại lén lút vào phòng làm việc của mình như vậy?

Nội thất của văn phòng được bài trí vô cùng đơn giản, duy chỉ có một thứ đồ dùng cỡ lớn đó chính là một cái giá sách dựa vào trong tường. Mặt ngoài được đặt đủ loại sách vở và một số văn bản, tài liệu. Lúc này, Triệu Đỉnh Long đi đến trước giá sách rồi ôm hai bên. Hắn cố gắng di chuyển giá sách đến một vị trí nhất định.

Sau khi di chuyển giá sách thì trên sàn nhà xuất hiện một tầng vải plastic, Triệu Đỉnh Long thấy vậy liền cúi người, nhẹ nhàng vạch tấm vải plastic để sàn gạch hoàn toàn lộ trước mắt.

Nhìn sơ qua, dường như tấm gạch này có vẻ không khác gì so với những tấm gạch lát nhà khác.

Triệu Đỉnh Long cúi người ngồi nửa quỳ trên mặt đất. Lúc này, hắn thò tay lấy ra một cây tua vít rồi dùng lực nạy tấm gạch vài cái.

Tấm gạch này ấy thế mà lại bị nạy lên dễ dàng!

Triệu Đỉnh Long tự tay cầm tấm gạch lên, một cái két sắt màu trắng bạc thình lình xuất hiện trước mắt.

Hắn kéo két sắt lên trên mặt đất rồi run rẩy mở mật mã trên bề mặt.

Rốt cuộc cửa két sắt cũng mở ra, bên trong đều là những đồng tiền giá trị một trăm được sắp xếp chỉnh tề.

Đến lúc này, Triệu Đỉnh Long mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thần kinh hoàn toàn căng cứng trong chốc lát dần được thả lỏng.

Tiếp theo, hắn bắt đầu nghiêm túc lấy từng xấp, từng xấp tiền ra rồi bày trên mặt đất một cách ngay ngắn. Mà bộ dạng cẩn thận từng li từng tí kia quả thật rất giống những hòa thượng thành kính bưng Xá Lợi quý giá.

Triệu Đỉnh Long không cất tiền ở ngân hàng.

Mỗi lúc đêm dài tĩnh mịch, Triệu Đỉnh Long ở một mình trong phòng rồi lấy những bó tiền một trăm trong két sắt ra ngoài, xếp ngay ngắn trước mặt. Hắn thích ôm chúng, vuốt ve chúng, hôn chúng và đem chúng ôm vào trong lồng ngực, lỗ mũi hắn thì hưởng thụ thơm của những tờ tiền.

"Mùi tiền, không biết vì cái gì mà rõ ràng có người nói là thúi? Mùi tiền ấy thế mà thơm lắm!" Triệu Đỉnh Long không thể hiểu nổi điều này.

Triệu Đỉnh Long thích cảm giác đó. Hắn say mê trong không khí nơi đây. Mỗi khi như vậy, cái đầu trọc của hắn sáng ngời, hai mắt tựa như phát ra ánh sáng, tư duy trở nên nhạy bén. Lúc này, hắn rất tin rằng bộ dạng tươi cười hòa ái, nói xong những lời nói dối đường hoàng nhưng sau lưng lại vắt hết óc tính toán từng chi tiết tỉ mỉ, thậm chí bị người ta mắng chửi là khẩu Phật tâm xà hay quỷ lột da, đều đáng giá! Khi hắn nhìn thấy công nhân làm những công việc máy móc hoặc cần cù chăm chỉ như gia súc, đôi khi trong nội tâm của Triệu Đỉnh Long cũng hơi chột dạ nhưng hắn vẫn tiếp tục nghiền ép bọn họ và bắt họ làm nô dịch. Hắn quyết tâm tận dụng bọn họ để kiếm chác nhiều lợi nhuận hơn.

Tiền càng nhiều, loại suy nghĩ này càng trở nên mãnh liệt. Kế sách kiếm tiền của Triệu Đỉnh Long ngày càng nhiều hơn.

Cái gì làm nhiều thì sẽ có thêm tiền, cái gì phí tăng ca, cái gì tiền thưởng... chẳng qua chỉ là kể chuyện cổ tích cho công nhân nghe mà thôi (Ý là chỉ có nói mà không có làm). Mà phần tử vong vì tai nạn lao động như Tiết Tích thì đừng hòng lấy được một chút tiền của hắn. Đối với Triệu Đỉnh Long, những số tiền này đều là lợi nhuận hắn tích cóp, cũng giống như thịt trên người. Mà nếu đã vậy, muốn đòi tiền bồi thường cũng như muốn cắt thịt trên người Triệu Đỉnh Long nên hắn không dễ đồng ý.

Nghĩ đến đó, Triệu Đỉnh Long cảm thấy cách xử lý trong chuyện của Tiết Tích ngày càng đúng đắn mười phần...

Sau khi hưởng thụ "mùi thơm" của tiền, Triệu Đỉnh Long mới cảm thấy mỹ mãn. Hắn cất tiền vào trong két sắt, cẩn thận khóa kỹ, thả xuống mặt đất rồi đắp kín sàn nhà gạch, trải vải plastic. Cuối cùng, Triệu Đỉnh Long lại cố gắng di chuyển giá sách trở về vị trí cũ.

Xong xuôi, hắn phủi tay, cẩn thận kiểm tra một chút để xác định xem còn có dấu vết để khi có người đến văn phòng sẽ phát hiện sơ hở hay không.

Triệu Đỉnh Long không cho phép người khác biết rõ bí mật của hắn, đặc biệt là vị trí giấu tiền, nên lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi, bất an.

Sau khi xác định đã làm hoàn mỹ, không dấu vết, Triệu Đỉnh Long mới sờ cái đầu trọc của mình rồi nhìn đồng hồ.

"Đã 4:10 AM. Ừm, cũng nên gọi những công nhân kia chuẩn bị ăn điểm tâm rồi làm việc. Đám người này thật lười biếng, mỗi lần phải thúc giục mười, hai mươi phút mới chịu rời giường. Hừ hừ, mình phải định ra một chế độ như dậy trễ trừ tiền lương mới được..."

Triệu Đỉnh vừa tính toán vừa đi đến trước cửa sổ, hắn đưa tay kéo bức màn.

"Bụp!"

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng phát ra một tiếng vang nhỏ, dường như có người đụng vào máy nén không khí. Âm thanh này làm Triệu Đỉnh Long sợ hãi kêu lên một tiếng rồi vội vàng đưa mắt xuyên qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Nhưng lúc này ngoài cửa sổ tối đen như mực nên không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì.

"Kỳ quái... Chẳng lẽ một con mèo hay một động vật gì đó đụng vào máy nén không khí rồi chạy mất ư?"

Triệu Đỉnh Long vuốt cái đầu trọc của mình. Hắn đang định bỏ đi nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thoáng qua và phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng!

Rõ ràng cửa sổ đã xuất hiện một khe nhỏ từ lúc nào! Triệu Đỉnh Long nhớ rất rõ, khi hắn đi vào thì cửa sổ đã đóng kín rồi.

Nếu cửa sổ đã được mở ra một khe hở vậy thì chỉ cần kéo một góc màn đã có thể theo dõi tình huống bên trong căn phòng!

Chẳng lẽ vừa rồi quả thật có người theo dõi mình sao?

Triệu Đỉnh Long chỉ cảm thấy cột sống sau lưng rỉ ra mồ hôi lạnh. Kìm lòng không được, cả thân người của hắn bắt đầu run rẩy.

Cuối cùng, Triệu Đỉnh Long rời khỏi văn phòng rồi đi về phía ký túc xá của công nhân.

Hắn muốn cẩn thận xem cho kỹ: Rốt cuộc là dám theo dõi mình, ai có lá gan lớn như vậy...


/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status