Không biết vì nguyên nhân gì mà giám đốc Tưởng lại tăng số lượng bảo an trực đêm thêm một người, tổng cộng là hai người trực ca. Đối với một người thường trực đêm như Tiểu Mã thì đây quả là một sự kiện đáng để hắn vui mừng. Rốt cuộc trong màn đêm dài đằng đẵng khiến tâm tình con người trở nên buồn tẻ thì đã có một người bạn nói chuyện rồi.
Trong phòng an ninh của tập đoàn Sở Hiểu, hai bảo an Tiểu Mã và Tiểu Lưu vừa chú ý giám sát lẫn điều khiển bốn cái màn hình trước mặt vừa nói chuyện với nhau không dứt. Chủ đề của họ rất nhiều, từ trời nam về biển bắc, từ xưa đến nay, đàn bà rồi đàn ông... Họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ khiến phòng an ninh truyền ra những tiếng cười nói rôm rả.
Ba trong bốn cái màn hình giám sát lần lượt truyền đến hình ảnh của khu vực ký túc xá phía trước, bên trái và bên phải, còn lại là phòng tài vụ. Mặc dù ba cái camera dùng để giám sát một diện tích rộng lớn nhưng do chất lượng lẫn tính năng của những thứ này đều rất cao nên vẫn có thể biểu hiện rõ ràng những tình huống bên trong khu vực trên. Ngoại trừ không cần giám sát lầu sau thì có thể nói chỉ cần ngồi ở đây đã có thể quan sát tất cả mọi tình huống xung quanh ký túc xá.
Ngay khi Tiểu Mã và Tiểu Lưu nói chuyện đến lúc gay cấn thì bỗng nhiên Tiểu Lưu chỉ vào màn hình giám sát lầu bên phải rồi nói: "Mau nhìn kìa, thằng nhóc đó muốn làm gì vậy?"
Tiểu Mã vội vàng nhìn kỹ, chỉ thấy trên màn hình có một bóng người bước nhanh qua con đường dành riêng cho người đi bộ. Người này nghênh ngang chạy đến gần tòa lầu bên phải, sau đó hắn lại lấy ra một đồ vật nhìn như một viên gạch rồi mới hung hăng nhắm vào cửa sổ gần đó mà đập xuống.
Vì ký túc xá không lớn nên khoảng cách giữa phòng an ninh và cửa sổ vừa bị đập bể cũng không xa. Ngay lập tức, hai người bảo an đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ nát.
"Con mẹ nó! Giết chết thằng rùa con này đi!"
Tiểu Mã hổn hển nhổ ra một vỏ hạt dưa rồi quơ lấy cây côn điện chạy ra khỏi cửa. Ở bên cạnh, tuy Tiểu Lưu phản ứng hơi chậm nhưng cũng cầm lấy cây côn điện khác theo sau.
Khi hai người đuổi tới hiện trường thì người ném gạch đã chạy mất từ lúc nào. Thấy vậy, họ cũng chỉ đành mắng to chửi nhỏ mà quay về phòng an ninh.
Đương nhiên, họ không phát hiện trong thời gian chạy đến bên phải tòa lầu thì ở lối ra của bãi đỗ xe xuất hiện hình ảnh một người. Trên tay hắn cầm một đống hạt dưa mà cắn vỏ. Trên đường đi, người này tùy ý vứt một đống vỏ hạt dưa trên mặt đất.
Trong văn phòng đèn đuốc sáng trưng, ngay cả ngoài hành lang lẫn những phòng nghỉ, từng hành lang ở dưới lầu hay phòng vệ sinh... đều bật đèn. Có thể nói toàn bộ ký túc xá sáng như ban ngày. Mà bức tượng thần tài đặt bên trên máy đun nước đã chuyển đi nơi khác rồi.
Hiện giờ, Tưởng Hiểu Phân đã tỉnh táo trở lại. Nhưng vì ngoại trừ việc người say rượu hoặc thằng bé nào đó đập vỡ một tấm kính thủy tinh ở dưới lầu thì chưa hề phát sinh bất cứ sự tình kỳ quái nào khác.
Lý Thiên à, anh chỉ dùng mấy trò đùa như vậy để báo thù tôi hay sao?
Hừ, tôi không phải là một đứa trẻ. Để tôi xem anh còn có thể làm trò bịp bợp nào nữa đây...
Nhìn Sở Sở đang tập trung chơi game ở trước mắt, Tưởng Hiểu Phân cảm thấy chưa bao giờ lá gan của mình lại lớn như vậy.
"Nếu như còn trò nào khác thì mong anh bày ra cho hết. Đừng có vô kế khả thi(Không có biện pháp nào) như ngày ấy nhé..." Nàng thầm nghĩ một cách đắc ý rồi một lần nữa lại tiếp tục hoàn thành công việc.
Công việc diễn ra vô cùng thuận lợi, Tưởng Hiểu Phân cảm thấy đầu óc mình dần sáng suốt như ngày xưa. Giữa những đống số liệu buồn tẻ, dưới sự thao túng của nàng thì những âm thanh đơn điệu dường như trở nên hài hòa và hoàn mỹ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Đúng chín giờ, Sở Sở đã cảm thấy mệt mỏi. Nàng ngẩng đầu đem ánh mắt rời khỏi màn hình máy vi tính rồi vừa dùng tay vân vê tròng mắt vừa đến bên cạnh Tưởng Hiểu Phân mà làm nũng để về nhà đi ngủ.
Lúc này, Tưởng Hiểu Phân đang làm việc thuận buồm xuôi gió nên đành kiên nhẫn khuyên bảo cô bé chờ thêm nửa giờ nữa. Để "dụ dỗ" Sở Sở, nàng hẹn buổi làm thêm vào tối mai sẽ đem nàng đi ăn một chầu hải sản thật lớn.
Rốt cuộc, Sở Sở lại quay về máy vi tính để tiếp tục lướt websites một cách nhàm chán..
Tưởng Hiểu Phân thấy vậy thì thở phào một cái rồi lại bắt đầu cố gắng hoàn thành những công việc còn sót lại.
Bỗng nhiên một tiếng chuông vang lên báo hiệu đã nhận được một tin nhắn MMS!
Tiếng chuông phát ra thật đột ngột khiến hai mẹ con cảm thấy hoảng sợ, Sở Sở sửng sốt một chút rồi mới thò tay cầm lấy điện thoại trên bàn.
Tưởng Hiểu Phân lại có dự cảm không tốt nên đã đoạt trước Sở Sở một bước.
Mở khóa bàn phím của điện thoại ra thì chỉ thấy số điện thoại gửi MMS này hoàn toàn lạ lẫm, nàng cũng hơi do dự nhưng vẫn cố xem.
Ngay lập tức, một tiếng cười thật to vang dội khắp văn phòng. Tiếng cười này rất chói tai, quỉ dị và âm hiểm. Bên trong giọng cười còn mang theo vẻ bi phẫn mãnh liệt rồi cứ như một thau nước lạnh dội lên người Tưởng Hiểu Phân.
Theo tiếng cười, màn hình dần hiện ra một chữ thật to: CHẾT!
Âm thanh của MMS này cũng khiến Sở Sở cảm thấy hoảng sợ nhưng sao đó liền trở lại như thường. Hiện giờ trò đùa này rất thông dụng nên nàng đã miễn dịch rồi.
"Nhưng tại sao mẹ lại phản ứng khoa trương như vậy?"
Sở Sở nhìn Tưởng Hiểu Phân đang cầm điện thoại run rẩy không ngừng. Chỉ thấy mặt mẹ nàng không còn một chút máu, bờ môi tái nhợt.
"Mẹ ơi? Mẹ!" Sở Sở ngây người rồi xem kỹ tin nhắn MMS trong điện thoại một lần nữa rồi đỉnh đạc nói: "Mẹ à, chỉ là một MMS thôi sao mẹ lại sợ đến như vậy? Con xóa nó rồi đó!"
Tưởng Hiểu Phân nhìn Sở Sở xóa tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống mặt bàn. Cảm giác sợ hãi dần biến mất, nàng cảm thấy hỗ thẹn nên thầm nghĩ: "Đúng vậy, không phải chỉ là một MMS à? Tại sao mình lại trở nên như vậy? Chẳng lẽ lá gan của mình cũng không bằng Sở Sở? Hay là... có tật giật mình!"
"Có tật giật mình", nghĩ đến thành ngữ này, ánh mắt oán của Lý Thiên bắt đầu xuất hiện trước mặt nàng.
Tưởng Hiểu Phân lắc đầu, nàng đến bên cạnh máy đun rót một ly rồi vừa vừa cười nói với Sở Sở: "Mẹ già rồi nên không thể chịu nổi mấy cái trò hù dọa này, còn người trẻ tuổi như con lá gan rất lớn à nha..."
Hai mẹ con trò chuyện trong chốc lát, sau khi uống nước xong thì Tưởng Hiểu Phân cũng đã bình tĩnh hơn nên tiếp tục công việc. Không ngờ vừa cầm bút lên thì chuông điện thoại lại vang lên.
Sở Sở cầm lấy xem xét, vẫn là dãy số rất lạ, cũng là tin nhắn đó và tiếng cười quái dị lại tiếp tục vang khắp văn phòng...
"Ai lại nhàm chán đến như vậy? Phiền chết đi thôi!" Sở Sở hung hăng tắt MMS rồi xóa nó đi. Nào biết vừa xóa bỏ thì chuông điện thoại lại vang lên, lại một dãy số điện thoại kỳ lạ khác với nội dung MMS y chang. Điều này khiến Sở Sở nổi giận, nàng thở phì phì rồi mắng: "Các người đi chết đi! Tưởng rằng đổi số điện thoại là hay à?" Vừa nói xong, Sở Sở dứt khoát xóa MMS rồi tắt điện thoại.
"Để xem các người còn gửi được nữa hay không?" Sở Sở đắc ý chống nạnh, nàng vừa nhìn điện thoại trên bàn rồi đưa mắt nhìn người mẹ của mình: "Được rồi, hiện giờ đã yên rồi đó mẹ!"
Tưởng Hiểu Phân gật đầu. Nàng muốn tiếp tục công tác nhưng lại phát hiện mình không thể nào tập trung được, bất luận như thế nào thì đầu óc vẫn cứ hồ đồ như vậy.
"Thôi, hôm nay dừng ở đây. Sở Sở à, chúng ta đi!"
Tưởng Hiểu Phân hạ quyết tâm, nàng nhanh chóng đứng dậy rồi thu dọn một chút. Sau đó hai người đóng kín phòng làm việc rồi đi xuống lầu...
Trong phòng an ninh của tập đoàn Sở Hiểu, hai bảo an Tiểu Mã và Tiểu Lưu vừa chú ý giám sát lẫn điều khiển bốn cái màn hình trước mặt vừa nói chuyện với nhau không dứt. Chủ đề của họ rất nhiều, từ trời nam về biển bắc, từ xưa đến nay, đàn bà rồi đàn ông... Họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ khiến phòng an ninh truyền ra những tiếng cười nói rôm rả.
Ba trong bốn cái màn hình giám sát lần lượt truyền đến hình ảnh của khu vực ký túc xá phía trước, bên trái và bên phải, còn lại là phòng tài vụ. Mặc dù ba cái camera dùng để giám sát một diện tích rộng lớn nhưng do chất lượng lẫn tính năng của những thứ này đều rất cao nên vẫn có thể biểu hiện rõ ràng những tình huống bên trong khu vực trên. Ngoại trừ không cần giám sát lầu sau thì có thể nói chỉ cần ngồi ở đây đã có thể quan sát tất cả mọi tình huống xung quanh ký túc xá.
Ngay khi Tiểu Mã và Tiểu Lưu nói chuyện đến lúc gay cấn thì bỗng nhiên Tiểu Lưu chỉ vào màn hình giám sát lầu bên phải rồi nói: "Mau nhìn kìa, thằng nhóc đó muốn làm gì vậy?"
Tiểu Mã vội vàng nhìn kỹ, chỉ thấy trên màn hình có một bóng người bước nhanh qua con đường dành riêng cho người đi bộ. Người này nghênh ngang chạy đến gần tòa lầu bên phải, sau đó hắn lại lấy ra một đồ vật nhìn như một viên gạch rồi mới hung hăng nhắm vào cửa sổ gần đó mà đập xuống.
Vì ký túc xá không lớn nên khoảng cách giữa phòng an ninh và cửa sổ vừa bị đập bể cũng không xa. Ngay lập tức, hai người bảo an đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ nát.
"Con mẹ nó! Giết chết thằng rùa con này đi!"
Tiểu Mã hổn hển nhổ ra một vỏ hạt dưa rồi quơ lấy cây côn điện chạy ra khỏi cửa. Ở bên cạnh, tuy Tiểu Lưu phản ứng hơi chậm nhưng cũng cầm lấy cây côn điện khác theo sau.
Khi hai người đuổi tới hiện trường thì người ném gạch đã chạy mất từ lúc nào. Thấy vậy, họ cũng chỉ đành mắng to chửi nhỏ mà quay về phòng an ninh.
Đương nhiên, họ không phát hiện trong thời gian chạy đến bên phải tòa lầu thì ở lối ra của bãi đỗ xe xuất hiện hình ảnh một người. Trên tay hắn cầm một đống hạt dưa mà cắn vỏ. Trên đường đi, người này tùy ý vứt một đống vỏ hạt dưa trên mặt đất.
Trong văn phòng đèn đuốc sáng trưng, ngay cả ngoài hành lang lẫn những phòng nghỉ, từng hành lang ở dưới lầu hay phòng vệ sinh... đều bật đèn. Có thể nói toàn bộ ký túc xá sáng như ban ngày. Mà bức tượng thần tài đặt bên trên máy đun nước đã chuyển đi nơi khác rồi.
Hiện giờ, Tưởng Hiểu Phân đã tỉnh táo trở lại. Nhưng vì ngoại trừ việc người say rượu hoặc thằng bé nào đó đập vỡ một tấm kính thủy tinh ở dưới lầu thì chưa hề phát sinh bất cứ sự tình kỳ quái nào khác.
Lý Thiên à, anh chỉ dùng mấy trò đùa như vậy để báo thù tôi hay sao?
Hừ, tôi không phải là một đứa trẻ. Để tôi xem anh còn có thể làm trò bịp bợp nào nữa đây...
Nhìn Sở Sở đang tập trung chơi game ở trước mắt, Tưởng Hiểu Phân cảm thấy chưa bao giờ lá gan của mình lại lớn như vậy.
"Nếu như còn trò nào khác thì mong anh bày ra cho hết. Đừng có vô kế khả thi(Không có biện pháp nào) như ngày ấy nhé..." Nàng thầm nghĩ một cách đắc ý rồi một lần nữa lại tiếp tục hoàn thành công việc.
Công việc diễn ra vô cùng thuận lợi, Tưởng Hiểu Phân cảm thấy đầu óc mình dần sáng suốt như ngày xưa. Giữa những đống số liệu buồn tẻ, dưới sự thao túng của nàng thì những âm thanh đơn điệu dường như trở nên hài hòa và hoàn mỹ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Đúng chín giờ, Sở Sở đã cảm thấy mệt mỏi. Nàng ngẩng đầu đem ánh mắt rời khỏi màn hình máy vi tính rồi vừa dùng tay vân vê tròng mắt vừa đến bên cạnh Tưởng Hiểu Phân mà làm nũng để về nhà đi ngủ.
Lúc này, Tưởng Hiểu Phân đang làm việc thuận buồm xuôi gió nên đành kiên nhẫn khuyên bảo cô bé chờ thêm nửa giờ nữa. Để "dụ dỗ" Sở Sở, nàng hẹn buổi làm thêm vào tối mai sẽ đem nàng đi ăn một chầu hải sản thật lớn.
Rốt cuộc, Sở Sở lại quay về máy vi tính để tiếp tục lướt websites một cách nhàm chán..
Tưởng Hiểu Phân thấy vậy thì thở phào một cái rồi lại bắt đầu cố gắng hoàn thành những công việc còn sót lại.
Bỗng nhiên một tiếng chuông vang lên báo hiệu đã nhận được một tin nhắn MMS!
Tiếng chuông phát ra thật đột ngột khiến hai mẹ con cảm thấy hoảng sợ, Sở Sở sửng sốt một chút rồi mới thò tay cầm lấy điện thoại trên bàn.
Tưởng Hiểu Phân lại có dự cảm không tốt nên đã đoạt trước Sở Sở một bước.
Mở khóa bàn phím của điện thoại ra thì chỉ thấy số điện thoại gửi MMS này hoàn toàn lạ lẫm, nàng cũng hơi do dự nhưng vẫn cố xem.
Ngay lập tức, một tiếng cười thật to vang dội khắp văn phòng. Tiếng cười này rất chói tai, quỉ dị và âm hiểm. Bên trong giọng cười còn mang theo vẻ bi phẫn mãnh liệt rồi cứ như một thau nước lạnh dội lên người Tưởng Hiểu Phân.
Theo tiếng cười, màn hình dần hiện ra một chữ thật to: CHẾT!
Âm thanh của MMS này cũng khiến Sở Sở cảm thấy hoảng sợ nhưng sao đó liền trở lại như thường. Hiện giờ trò đùa này rất thông dụng nên nàng đã miễn dịch rồi.
"Nhưng tại sao mẹ lại phản ứng khoa trương như vậy?"
Sở Sở nhìn Tưởng Hiểu Phân đang cầm điện thoại run rẩy không ngừng. Chỉ thấy mặt mẹ nàng không còn một chút máu, bờ môi tái nhợt.
"Mẹ ơi? Mẹ!" Sở Sở ngây người rồi xem kỹ tin nhắn MMS trong điện thoại một lần nữa rồi đỉnh đạc nói: "Mẹ à, chỉ là một MMS thôi sao mẹ lại sợ đến như vậy? Con xóa nó rồi đó!"
Tưởng Hiểu Phân nhìn Sở Sở xóa tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống mặt bàn. Cảm giác sợ hãi dần biến mất, nàng cảm thấy hỗ thẹn nên thầm nghĩ: "Đúng vậy, không phải chỉ là một MMS à? Tại sao mình lại trở nên như vậy? Chẳng lẽ lá gan của mình cũng không bằng Sở Sở? Hay là... có tật giật mình!"
"Có tật giật mình", nghĩ đến thành ngữ này, ánh mắt oán của Lý Thiên bắt đầu xuất hiện trước mặt nàng.
Tưởng Hiểu Phân lắc đầu, nàng đến bên cạnh máy đun rót một ly rồi vừa vừa cười nói với Sở Sở: "Mẹ già rồi nên không thể chịu nổi mấy cái trò hù dọa này, còn người trẻ tuổi như con lá gan rất lớn à nha..."
Hai mẹ con trò chuyện trong chốc lát, sau khi uống nước xong thì Tưởng Hiểu Phân cũng đã bình tĩnh hơn nên tiếp tục công việc. Không ngờ vừa cầm bút lên thì chuông điện thoại lại vang lên.
Sở Sở cầm lấy xem xét, vẫn là dãy số rất lạ, cũng là tin nhắn đó và tiếng cười quái dị lại tiếp tục vang khắp văn phòng...
"Ai lại nhàm chán đến như vậy? Phiền chết đi thôi!" Sở Sở hung hăng tắt MMS rồi xóa nó đi. Nào biết vừa xóa bỏ thì chuông điện thoại lại vang lên, lại một dãy số điện thoại kỳ lạ khác với nội dung MMS y chang. Điều này khiến Sở Sở nổi giận, nàng thở phì phì rồi mắng: "Các người đi chết đi! Tưởng rằng đổi số điện thoại là hay à?" Vừa nói xong, Sở Sở dứt khoát xóa MMS rồi tắt điện thoại.
"Để xem các người còn gửi được nữa hay không?" Sở Sở đắc ý chống nạnh, nàng vừa nhìn điện thoại trên bàn rồi đưa mắt nhìn người mẹ của mình: "Được rồi, hiện giờ đã yên rồi đó mẹ!"
Tưởng Hiểu Phân gật đầu. Nàng muốn tiếp tục công tác nhưng lại phát hiện mình không thể nào tập trung được, bất luận như thế nào thì đầu óc vẫn cứ hồ đồ như vậy.
"Thôi, hôm nay dừng ở đây. Sở Sở à, chúng ta đi!"
Tưởng Hiểu Phân hạ quyết tâm, nàng nhanh chóng đứng dậy rồi thu dọn một chút. Sau đó hai người đóng kín phòng làm việc rồi đi xuống lầu...
/129
|