Dưới ánh đèn sáng trưng, một người phụ nữ tóc tai bù xù mặc áo tắm màu trắng đang ngồi trên ghế và co rúc trước máy tính.
Ngọn đèn đột nhiên sáng lên cũng không thể khiến tiếng khóc ngừng lại.
Bởi vì đang thút thít, nỉ non nên hai vai của nàng run rẩy không ngừng.
Sở Sở cẩn thận từng li từng tí đi sau lưng nàng, mặt mũi nàng tràn đầy nghi ngờ hỏi: "Mẹ ơi?"
Người phụ nữ này ngây thơ ngước khuôn mặt đầy lệ lên rồi nhìn về phía Sở Sở. Cặp mắt của nàng đang sưng đỏ, hiển nhiên đã khóc rất lâu rồi. Trước tạo hình như vậy, khó ai có thể nhận ra đây chính là tổng giám đốc của Tập đoàn Sở Hiểu, nữ cường nhân Tưởng Hiểu Phân.
Tưởng Hiểu Phân không hề nói câu nào, một tay lại kéo Sở Sở vào lòng rồi tiếp tục khóc.
Sở Sở càng cảm thấy khó hiểu nên mới thì thào: "Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?"
Tưởng Hiểu Phân nức nở, giọng nói đã đứt quảng: "Ba của con... không nên... chúng ta..."
Ánh mắt của Sở Sở vô tình đảo qua màn hình máy tính, bên trên chính là một số khoản chi tiêu...
Ngay lúc này, ở thành phố Tân Nam.
Đây là một tòa biệt thự tư nhân rất xa hoa, so với biệt thự của Sở Tuyết Lâm ở thành phố Tân Bắc có lẽ còn lớn hơn nhiều. Mà tên của nó lại chính là biệt thự Phượng Hồ.
Chiếc xe taxi chở Lý Thiên và motor Halley của Mộc Tử theo thứ tự trước sau đến trước cửa ra vào của biệt thự Phượng Hồ.
Bọn họ đem chiếc Halley giấu tại trong một bãi cổ ở gần cửa biệt thự rồi nấp ở đó len lén xem xét động tĩnh ở trước cửa.
Mina vừa xuống taxi không bao lâu thì chiếc xe của Sở Tuyết Lâm cũng đã đến.
Bước chân của Mina cứ như một con mèo mà uốn éo đến phía trước xe của hắn.
Sở Tuyết Lâm xuống xe. Tuy hắn làm ra một tư thế lạnh lùng nhưng hai cánh tay lại dang ra nghênh đón Mina.
Mina cứ như chim non nhào vào lồng ngực của Sở Tuyết Lâm.
Sau đó, bọn họ lại ôm hôn một cách nhiệt liệt.
Mộc Tử buông kính viễn vọng, trong lòng lại có cảm giác mặt đỏ tim đập nhanh. Bây giờ rốt cuộc Mộc Tử đã biết nguyên nhân tại sao Sở Tuyết Lâm lại muốn đến đây để gặp Mina rồi.
Hắn nhìn về Lý Thiên đang ở bên cạnh mình. Chỉ thấy lúc này hai bàn tay của Lý Thiên nắm thật chặt, đến nỗi phát ra những âm thanh crăng crắc.
May mà buổi biểu diễn tình cảm của Mina và Sở Tuyết Lâm kết thúc rất nhanh. Sau khi Mina lấy chìa khóa mở cổng lớn, Sở Tuyết Lâm liền lái xe tiến vào.
Trong màn ảnh của kính viễn vọng có thể thấy rõ Mina lao vào lồng ngực của Sở Tuyết Lâm. Còn gã thì cười lớn rồi nâng Mina ở trong ngực lên sau đó nhanh chóng đưa nàng vào phòng.
"Đôi nam nữ này say mê đến nỗi quên khóa cổng..." Ngay trong khi Mộc Tử đang tắc lưỡi trầm trồ thì một âm thanh nho nhỏ vang lên, đó chính là âm thanh khi điện thoại chụp ảnh.
Lý Thiên hung hăng thở hắt một hơi rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảnh tượng đặc sắc như vầy mà không cho Hiểu Phân... Không cho Tưởng Hiểu Phân nhìn thấy thì quả thật rất lãng phí!"
Nói xong lại nhấn nút gửi MMS...
Mộc Tử nhìn thấy Lý Thiên đắc ý cất điện thoại thì trong đầu nhanh chóng suy nghĩ rồi bỗng nhiên nói: "Đem những sự việc xảy ra ở nơi này gửi cho Tưởng Hiểu Phân. Cố gắng khiến nàng ta lập tức đến đây xem Sở Tuyết Lâm làm trò hay."
Lý Thiên hơi run rẩy nhưng lập tức làm theo lời hắn.
Vì vậy, ngay lập tức một tin nhắn hóa thành vô số tín hiệu. Thông qua đường truyền Inte của di động, xuyên qua không gian gửi đến thành phố Tân Bắc rồi xuất hiện bên trong điện thoại di động của Tưởng Hiểu Phân, hiện đang khóc rống trong phòng sách.
Đinh đinh đinh, tiếng chuông MMS vang lên từ trong điện thoại khiến Tưởng Hiểu Phân nghi hoặc cầm lên...
Đến khi Tưởng Hiểu Phân xuất hiện ở cửa ra vào của biệt thự Phượng Hồ thì kết quả dường như cũng đã định sẵn.
Dường như trời cao cũng cố gắng hỗ trợ, cổng lớn không khóa giúp Tưởng Hiểu Phân thuận lợi bước vào trong biệt thự. Và tất nhiên không thể bỏ qua được màn biểu diễn mà chồng nàng chính là diễn viên chính.
Nhưng kỳ lạ là Tưởng Hiểu Phân không hề bắt kẻ thông dâm.
Nấp trong bóng tối, Lý Thiên và Mộc Tử một mực rình coi nhưng thầm chấn kinh đối với hành động kỳ hoặc của người phụ này.
"Yêu chi sâu, hận càng đau." Mộc Tử chợt nhớ một câu như vậy.
Tưởng Hiểu Phân không hề quấy rầy thời khắc lãng mạn của Sở Tuyết Lâm. Sau khi đã xác định rõ tất cả mọi việc thì chỉ quay đầu rời khỏi biệt thự.
Mấy bước đầu, nàng đi rất chậm, bước chân hơi lảo đảo. Mộc Tử dùng một từ ngữ để tạm diễn tả tình cảnh lúc này của nàng, đó chính là "Thất hồn lạc phách".
Sau khi đi được vài bước "thất hồn lạc phách", bỗng nhiên bước chân của Tưởng Hiểu Phân bắt đầu trở nên mau lẹ.
Mộc Tử hiếu kỳ nên bám theo sau.
Cho đến khi người phụ nữ này đến trạm cuối cùng thì Mộc Tử mới bừng tỉnh và cảm thấy sợ hãi xen lẫn thán phục.
Thì ra Tưởng Hiểu Phân trực tiếp đi đến cục cảnh sát...
"Cuối cùng nhờ đả kích đau khổ này mà chúng ta không cần phải ra tay. Xem ra lần này Sở Tuyết Lâm phải tính tiền(trả giá) cho thói phong lưu của mình rồi."
Mộc Tử và Lý Thiên trở lại thành phố Tân Bắc, đến khi nằm lên chiếc ghế salon mềm mại thì Mộc Tử mới cười tủm tỉm rồi nói với Lý Thiên.
"Ác giả ác báo." Hôm nay Lý Thiên không uống rượu vang mà hắn uống Champagne. Từng ngụm, từng ngụm Champagne rót xuống bụng khiến khuôn mặt Lý Thiên đỏ bừng dưới ngọn đèn sáng như tuyết.
"Hiện giờ đại cuộc sắp kết thúc rồi, việc Sở Tuyết Lâm vào tù cũng là chuyện đã định. Nhưng tôi vẫn muốn biết ý kiến của chú. Cuối cùng thì chú muốn hắn chết hay chỉ phải ngồi tù?" Mộc Tử lay động chén rượu rồi nhìn Lý Thiên.
Lý Thiên nhắm mắt suy tư sau đó chậm rãi trả lời: "Hắn để tôi ngồi tù, vậy bây giờ trả lại cũng tốt rồi. Hơn nữa, tôi chắc chắn thời gian hắn ngồi tù còn lâu hơn tôi nhiều. Coi như đó là tiền lời đi."
Mộc Tử nhẹ gật đầu, cười mà không nói.
"Mộc Tử, cám ơn cậu." Lý Thiên bỗng nhiên thốt.
Mộc Tử nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ké của Lý Thiên, dường như những lời vừa nói ra chính là ngôn ngữ ngoài hành tinh vậy. Nhìn được một lát thì hắn mới cười: "Tiền vốn đã thuộc về chú, bây giờ hãy trở về ngay lập tức đi. Đến lúc giao cho tôi hai mươi vạn thì vẫn còn tốt hơn những lời khách sáo này nhiều lắm..."
Lý Thiên cười to... hai người cùng nhau cười to. Tiếng cười trong phòng không ngừng va chạm với nhau trong không trung rồi hóa thành vật chất vô hình xuyên qua cửa sổ thủy tinh. Ngay sau đó, dưới bầu trời đêm tối như mực, chúng vờn quanh chơi đùa trên những tòa nhà cao tầng của thành phố Tân Bắc.
Sau khi cười mệt mỏi thì trên mặt của Lý Thiên dần toát ra vẻ thương cảm. Đến khi cạn một ly rượu lớn, hắn lau miệng rồi mới nhìn Mộc Tử và hỏi: "Cậu đoán xem tôi đang nghĩ cái gì?"
Mộc Tử không hề ngẩng đầu lên nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: "Tưởng Hiểu Phân."
Lý Thiên kinh ngạc: "Sau cậu lại biết?"
Câu trả lời của Mộc Tử vẫn nhanh như trước: "Tôi đoán đấy."
Lý Thiên liền giật mình rồi sau đó mới lắc đầu thật mạnh. Tựa như hành động lúc bình thường Mộc Tử vẫn hay làm để cố gắng cưỡng chế di dời những suy nghĩ không tốt trong đầu vậy.
Hắn lại hỏi: "Tôi cảm thấy chính bản thân mình là tử thần có thể nắm giữ sinh tử của con người. Một câu nói của tôi có thể quyết định mọi tính mạng."
Mộc Tử cũng cười nói: "Cũng đúng."
"Đáng tiếc, tử thần thật sự chính là cậu." Lý Thiên thở dài nhưng sắc mặt dần trở nên nghiêm túc: "Bây giờ, cậu hãy nói cho tôi biết những sự việc của cậu và Mina đi."
Mina...?
Hai chữ này vừa truyền vào trong lỗ tai, ly rượu đang loạng choạng trong tay Mộc Tử bỗng nhiên ngừng lại.
Những ký ức về người phụ nữ này lại như thủy triều hiện lên trước mắt.
Trầm mặc một hồi lâu, hắn mới thản nhiên trả lời: "Mina là mẹ kế của tôi... đã từng."
Lý Thiên trông chờ trong chốc lát tuy nhiên không hề thấy Mộc Tử nói tiếp nên liền hỏi: "Sau đó thì thế nào?"
Mộc Tử đứng lên, chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ và ngắm nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
"Không hề có sau đó." Hắn vẫn thản nhiên.
"Cậu muốn giết Mina à?" Lý Thiên nhìn bóng lưng của Mộc Tử, câu hỏi đã trở nên nghẹn ngào.
"Không phải tôi. Mà là ngoài ý muốn."
Mộc Tử không quay đầu lại. Nhìn bầu trời đêm với những ngôi sao lập lòe, hắn không nhịn được mà vân vê tóc trên trán...
Ngọn đèn đột nhiên sáng lên cũng không thể khiến tiếng khóc ngừng lại.
Bởi vì đang thút thít, nỉ non nên hai vai của nàng run rẩy không ngừng.
Sở Sở cẩn thận từng li từng tí đi sau lưng nàng, mặt mũi nàng tràn đầy nghi ngờ hỏi: "Mẹ ơi?"
Người phụ nữ này ngây thơ ngước khuôn mặt đầy lệ lên rồi nhìn về phía Sở Sở. Cặp mắt của nàng đang sưng đỏ, hiển nhiên đã khóc rất lâu rồi. Trước tạo hình như vậy, khó ai có thể nhận ra đây chính là tổng giám đốc của Tập đoàn Sở Hiểu, nữ cường nhân Tưởng Hiểu Phân.
Tưởng Hiểu Phân không hề nói câu nào, một tay lại kéo Sở Sở vào lòng rồi tiếp tục khóc.
Sở Sở càng cảm thấy khó hiểu nên mới thì thào: "Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?"
Tưởng Hiểu Phân nức nở, giọng nói đã đứt quảng: "Ba của con... không nên... chúng ta..."
Ánh mắt của Sở Sở vô tình đảo qua màn hình máy tính, bên trên chính là một số khoản chi tiêu...
Ngay lúc này, ở thành phố Tân Nam.
Đây là một tòa biệt thự tư nhân rất xa hoa, so với biệt thự của Sở Tuyết Lâm ở thành phố Tân Bắc có lẽ còn lớn hơn nhiều. Mà tên của nó lại chính là biệt thự Phượng Hồ.
Chiếc xe taxi chở Lý Thiên và motor Halley của Mộc Tử theo thứ tự trước sau đến trước cửa ra vào của biệt thự Phượng Hồ.
Bọn họ đem chiếc Halley giấu tại trong một bãi cổ ở gần cửa biệt thự rồi nấp ở đó len lén xem xét động tĩnh ở trước cửa.
Mina vừa xuống taxi không bao lâu thì chiếc xe của Sở Tuyết Lâm cũng đã đến.
Bước chân của Mina cứ như một con mèo mà uốn éo đến phía trước xe của hắn.
Sở Tuyết Lâm xuống xe. Tuy hắn làm ra một tư thế lạnh lùng nhưng hai cánh tay lại dang ra nghênh đón Mina.
Mina cứ như chim non nhào vào lồng ngực của Sở Tuyết Lâm.
Sau đó, bọn họ lại ôm hôn một cách nhiệt liệt.
Mộc Tử buông kính viễn vọng, trong lòng lại có cảm giác mặt đỏ tim đập nhanh. Bây giờ rốt cuộc Mộc Tử đã biết nguyên nhân tại sao Sở Tuyết Lâm lại muốn đến đây để gặp Mina rồi.
Hắn nhìn về Lý Thiên đang ở bên cạnh mình. Chỉ thấy lúc này hai bàn tay của Lý Thiên nắm thật chặt, đến nỗi phát ra những âm thanh crăng crắc.
May mà buổi biểu diễn tình cảm của Mina và Sở Tuyết Lâm kết thúc rất nhanh. Sau khi Mina lấy chìa khóa mở cổng lớn, Sở Tuyết Lâm liền lái xe tiến vào.
Trong màn ảnh của kính viễn vọng có thể thấy rõ Mina lao vào lồng ngực của Sở Tuyết Lâm. Còn gã thì cười lớn rồi nâng Mina ở trong ngực lên sau đó nhanh chóng đưa nàng vào phòng.
"Đôi nam nữ này say mê đến nỗi quên khóa cổng..." Ngay trong khi Mộc Tử đang tắc lưỡi trầm trồ thì một âm thanh nho nhỏ vang lên, đó chính là âm thanh khi điện thoại chụp ảnh.
Lý Thiên hung hăng thở hắt một hơi rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảnh tượng đặc sắc như vầy mà không cho Hiểu Phân... Không cho Tưởng Hiểu Phân nhìn thấy thì quả thật rất lãng phí!"
Nói xong lại nhấn nút gửi MMS...
Mộc Tử nhìn thấy Lý Thiên đắc ý cất điện thoại thì trong đầu nhanh chóng suy nghĩ rồi bỗng nhiên nói: "Đem những sự việc xảy ra ở nơi này gửi cho Tưởng Hiểu Phân. Cố gắng khiến nàng ta lập tức đến đây xem Sở Tuyết Lâm làm trò hay."
Lý Thiên hơi run rẩy nhưng lập tức làm theo lời hắn.
Vì vậy, ngay lập tức một tin nhắn hóa thành vô số tín hiệu. Thông qua đường truyền Inte của di động, xuyên qua không gian gửi đến thành phố Tân Bắc rồi xuất hiện bên trong điện thoại di động của Tưởng Hiểu Phân, hiện đang khóc rống trong phòng sách.
Đinh đinh đinh, tiếng chuông MMS vang lên từ trong điện thoại khiến Tưởng Hiểu Phân nghi hoặc cầm lên...
Đến khi Tưởng Hiểu Phân xuất hiện ở cửa ra vào của biệt thự Phượng Hồ thì kết quả dường như cũng đã định sẵn.
Dường như trời cao cũng cố gắng hỗ trợ, cổng lớn không khóa giúp Tưởng Hiểu Phân thuận lợi bước vào trong biệt thự. Và tất nhiên không thể bỏ qua được màn biểu diễn mà chồng nàng chính là diễn viên chính.
Nhưng kỳ lạ là Tưởng Hiểu Phân không hề bắt kẻ thông dâm.
Nấp trong bóng tối, Lý Thiên và Mộc Tử một mực rình coi nhưng thầm chấn kinh đối với hành động kỳ hoặc của người phụ này.
"Yêu chi sâu, hận càng đau." Mộc Tử chợt nhớ một câu như vậy.
Tưởng Hiểu Phân không hề quấy rầy thời khắc lãng mạn của Sở Tuyết Lâm. Sau khi đã xác định rõ tất cả mọi việc thì chỉ quay đầu rời khỏi biệt thự.
Mấy bước đầu, nàng đi rất chậm, bước chân hơi lảo đảo. Mộc Tử dùng một từ ngữ để tạm diễn tả tình cảnh lúc này của nàng, đó chính là "Thất hồn lạc phách".
Sau khi đi được vài bước "thất hồn lạc phách", bỗng nhiên bước chân của Tưởng Hiểu Phân bắt đầu trở nên mau lẹ.
Mộc Tử hiếu kỳ nên bám theo sau.
Cho đến khi người phụ nữ này đến trạm cuối cùng thì Mộc Tử mới bừng tỉnh và cảm thấy sợ hãi xen lẫn thán phục.
Thì ra Tưởng Hiểu Phân trực tiếp đi đến cục cảnh sát...
"Cuối cùng nhờ đả kích đau khổ này mà chúng ta không cần phải ra tay. Xem ra lần này Sở Tuyết Lâm phải tính tiền(trả giá) cho thói phong lưu của mình rồi."
Mộc Tử và Lý Thiên trở lại thành phố Tân Bắc, đến khi nằm lên chiếc ghế salon mềm mại thì Mộc Tử mới cười tủm tỉm rồi nói với Lý Thiên.
"Ác giả ác báo." Hôm nay Lý Thiên không uống rượu vang mà hắn uống Champagne. Từng ngụm, từng ngụm Champagne rót xuống bụng khiến khuôn mặt Lý Thiên đỏ bừng dưới ngọn đèn sáng như tuyết.
"Hiện giờ đại cuộc sắp kết thúc rồi, việc Sở Tuyết Lâm vào tù cũng là chuyện đã định. Nhưng tôi vẫn muốn biết ý kiến của chú. Cuối cùng thì chú muốn hắn chết hay chỉ phải ngồi tù?" Mộc Tử lay động chén rượu rồi nhìn Lý Thiên.
Lý Thiên nhắm mắt suy tư sau đó chậm rãi trả lời: "Hắn để tôi ngồi tù, vậy bây giờ trả lại cũng tốt rồi. Hơn nữa, tôi chắc chắn thời gian hắn ngồi tù còn lâu hơn tôi nhiều. Coi như đó là tiền lời đi."
Mộc Tử nhẹ gật đầu, cười mà không nói.
"Mộc Tử, cám ơn cậu." Lý Thiên bỗng nhiên thốt.
Mộc Tử nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ké của Lý Thiên, dường như những lời vừa nói ra chính là ngôn ngữ ngoài hành tinh vậy. Nhìn được một lát thì hắn mới cười: "Tiền vốn đã thuộc về chú, bây giờ hãy trở về ngay lập tức đi. Đến lúc giao cho tôi hai mươi vạn thì vẫn còn tốt hơn những lời khách sáo này nhiều lắm..."
Lý Thiên cười to... hai người cùng nhau cười to. Tiếng cười trong phòng không ngừng va chạm với nhau trong không trung rồi hóa thành vật chất vô hình xuyên qua cửa sổ thủy tinh. Ngay sau đó, dưới bầu trời đêm tối như mực, chúng vờn quanh chơi đùa trên những tòa nhà cao tầng của thành phố Tân Bắc.
Sau khi cười mệt mỏi thì trên mặt của Lý Thiên dần toát ra vẻ thương cảm. Đến khi cạn một ly rượu lớn, hắn lau miệng rồi mới nhìn Mộc Tử và hỏi: "Cậu đoán xem tôi đang nghĩ cái gì?"
Mộc Tử không hề ngẩng đầu lên nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: "Tưởng Hiểu Phân."
Lý Thiên kinh ngạc: "Sau cậu lại biết?"
Câu trả lời của Mộc Tử vẫn nhanh như trước: "Tôi đoán đấy."
Lý Thiên liền giật mình rồi sau đó mới lắc đầu thật mạnh. Tựa như hành động lúc bình thường Mộc Tử vẫn hay làm để cố gắng cưỡng chế di dời những suy nghĩ không tốt trong đầu vậy.
Hắn lại hỏi: "Tôi cảm thấy chính bản thân mình là tử thần có thể nắm giữ sinh tử của con người. Một câu nói của tôi có thể quyết định mọi tính mạng."
Mộc Tử cũng cười nói: "Cũng đúng."
"Đáng tiếc, tử thần thật sự chính là cậu." Lý Thiên thở dài nhưng sắc mặt dần trở nên nghiêm túc: "Bây giờ, cậu hãy nói cho tôi biết những sự việc của cậu và Mina đi."
Mina...?
Hai chữ này vừa truyền vào trong lỗ tai, ly rượu đang loạng choạng trong tay Mộc Tử bỗng nhiên ngừng lại.
Những ký ức về người phụ nữ này lại như thủy triều hiện lên trước mắt.
Trầm mặc một hồi lâu, hắn mới thản nhiên trả lời: "Mina là mẹ kế của tôi... đã từng."
Lý Thiên trông chờ trong chốc lát tuy nhiên không hề thấy Mộc Tử nói tiếp nên liền hỏi: "Sau đó thì thế nào?"
Mộc Tử đứng lên, chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ và ngắm nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
"Không hề có sau đó." Hắn vẫn thản nhiên.
"Cậu muốn giết Mina à?" Lý Thiên nhìn bóng lưng của Mộc Tử, câu hỏi đã trở nên nghẹn ngào.
"Không phải tôi. Mà là ngoài ý muốn."
Mộc Tử không quay đầu lại. Nhìn bầu trời đêm với những ngôi sao lập lòe, hắn không nhịn được mà vân vê tóc trên trán...
/129
|