Neapolitan màu đen dừng lại ở một nơi cách Mina khoảng năm, sáu mét. Sau đó, nó ngẩng khuôn mặt đấy nếp gấp, cong eo lên, không rên không sủa mà chỉ nhìn chằm chằm vào nhân loại vừa dùng viên gạch công kích nó.
Tất nhiên Mina hiểu rất rõ lực công kích của Neapolitan. Cho nên trong khoảnh khắc khi nhìn thấy những hàng răng nanh dày đặc của nó, nàng chỉ biết ngơ ngác mà quên kêu to cầu cứu.
Ở phía sau, đám chó hoang đã đuổi đến gần, trên mặt Mina có cảm giác tuyệt vọng.
Sau đó, chân sau của Neapolitan đen đạp mạnh xuống đất, cơ thể khổng lồ phóng lên cao và tạo ra một vòng cong quỷ dị, lao thẳng đến cổ họng Mina.
"Cứu tôi với..."
Cho đến bây giờ, Mina mới hét to đến khản cả giọng. Theo bản năng, cánh tay nàng vươn cao để che chắn cổ họng.
Chỉ là tiếng la chưa kịp phát ra thì một lực cực mạnh từ Neapolitan đen đã đẩy nàng ngã xuống mặt đất. Lúc này, cả người và chó đồng thời ngã nhào xuống khe nước đầy máu loãng. Trong nháy mắt, Mina thấy rõ một khối thịt trên tay đã bị Neapolitan đen xé nát một cách rất nhẹ nhàng.
Đám chó hoang thấy Neapolitan vồ Mina thành công thì liền bị máu tươi kích thích. Chúng rống giận điền cuồng rồi lao về phía nhân loại đang nằm trên mặt đất.
Trên mặt đất, Mina liều mạng giãy dụa nhằm đứng dậy thế nhưng một con chó hoang lớn liền cắn vào mắt cá mảnh khảnh của nàng.
"Neapolitan! Neapolitan..."
Khi tính mạng đã lâm vào thời khắc chỉ mành treo chuông (Ý nói khoảng cách với cái chết đã rất mong manh), Mina vẫn hét to. Tất nhiên không phải là tên của những người đàn ông thường quỳ gối dưới váy nàng, cũng không phải Sở Tuyết Lâm, càng không phải là lão Lí... mà chính là Neapolitan.
Một người phụ nữ và một đám chó hoang bắt đầu đánh nhau kịch liệt. Âm thanh từ máu thịt bị xé nát, âm thanh xương gãy, tiếng di chuyển trên mặt nước hay thứ tiếng ầm ĩ của người và chó... hỗn hợp thành những âm thành thảm thiết và cứ quanh quẩn trong con hẻm tĩnh mịch.
Hai phút sau, toàn thân Mina đã ngập trong máu me, nàng dần mất đi sức lực. Đám chó hoang vẫn còn cắn xé thân thể khiến ánh mắt của nàng dần dần mờ mịt.
Ở phía cuối con hẻm, một con chó Neapolitan màu xám đang chạy đến bên này.
Nhìn đến đây, trên khuôn mặt của Mina lộ ra nụ cười không rõ ràng.
Ngay sau đó, cái miệng lớn của Neapolitan cắn vào yết hầu mảnh khảnh của nàng...
Chó hoang nổi điên, thiếu phụ trẻ tuổi bị cắn xé gần mười phút thì mất mạng, hiện trường vô cùng thê thảm...
Toàn bộ thành phố Tân Nam sôi trào. Thậm chí vì người thương tiếc cho phụ nữ đáng thương này nên cả thành phố đã dấy lên phong trào giết chó hoang ngoài đường. Và chỉ trong ba ngày đã có hơn ba mươi con chó hoang bị xử quyết...
"Đội trưởng Mã, anh không thấy chuyện này quả thật không hề bình thường hay sao?"
Trong con hẻm Mina chết thảm có hai cảnh sát một béo một gầy đứng tại nơi Mina chết. Cảnh sát béo mặc thường phục lặng lẽ hít một hơi khói thuốc. Mà lời vừa nói ra chính là do cảnh sát gầy ở bên cạnh hắn. Cảnh sát gầy này cao khoảng một mét chín nhưng dáng người gầy yếu. Nếu nhìn từ trên xuống có thể nói anh ta giống như một cây gậy trúc. Trên người cảnh sát cao gầy mặc đồng phục cảnh sát phẳng phiu. Hiện giờ, khuôn mặt thon gầy có góc cạnh đang tỏ ra cực kỳ phấn chấn.
Cảnh sát béo được gọi là đội trưởng Mã vặn vẹo cái cổ tráng kiện rồi híp mắt hỏi: "Thí dụ ở đâu?"
Sau khi nhìn hai đầu con hẻm, cảnh sát cao gầy trả lời: "Thứ nhất, ở xung quanh con hẻm không có nhà máy chế biến thực phẩm hay là nơi giết mổ gia cầm, vậy thì những xác chết của gà vịt tại sao lại xuất hiện ở đây? Nếu nói những con chó hoang đưa đến thì quá gượng ép rồi. Quan trong hơn là tại sao hết lần này tới lần khác, lũ chó hoang lại đặc biệt chọn nơi này để tập trung?"
Đội trưởng Mã suy nghĩ sau đó đưa ra đáp án của mình: "Bởi vì ở đây rất yên tĩnh nên không có người nào quấy rầy. Vả lại khi chó hoang ăn uống thì không thích những nơi có nhiều người huyên náo."
"Tuy có thể nói như vậy nhưng nhiều con chó hoang tập trung ở nơi cùng một lúc liệu có phải quá đúng dịp hay không?" Cảnh sát cao gầy nói với giọng điệu trầm tư, tay thì sờ lên cằm.
"Ý của cậu là...?" Đội trưởng Mã liếc xéo cảnh sát cao gầy rồi mới nhàn nhạt hỏi hắn.
"Tôi hoài nghi đây là vụ giết người có chủ đích!" Cảnh sát cao gầy làm ra vẻ mặt nghiêm túc: "Bọn chó hoang chắc chắn là do có người cố ý dẫn đến!"
Đội trưởng Mã không khỏi ngơ ngác nhưng không hề lên tiếng.
"Còn vấn đề thứ hai, theo kết quả khám nghiệm của pháp y, vết thương trí mạng dẫn đến cái chết của nạn nhân là trên yết hầu. Thủ phạm tạo ra vết thương không phải là chó thường mà chính là một con chó đực cỡ lớn cùng loại với Neapolitan."
Đội trưởng Mã "Ừm" một cái: "Không phải đã nói rồi sao? Chó cưng của nạn nhân cũng là Neapolitan, hơn nữa con chó này đang ở trong kỳ động dục. Chẳng phải lý do chính là do nạn nhân dắt chó đi đến bệnh viện thú y nhưng không khống chế được nó nên phát sinh thảm án hay sao?"
"Nguyên nhân nạn nhân không khống chế được chó cũng được rồi nhưng nhất định lý do chính là xuất hiện một con Neapolitan khác cắn chết con chó Neapolitan của nạn nhân. Nhưng nếu theo lối suy diễn này thì lại có một điểm kỳ lạ, đó chính là loại chó Neapolitan ở trong nước thuộc loại thú nuôi xa xỉ, cho dù là tạp giao thì có lẽ giá trị cũng rất cao? Tại sao lại có chuyện tự nhiên xuất hiện trong con hẻm, còn chủ nhân của nó thì ở đâu? Cho nên tôi mới nói, chủ nhân của con Neapolitan đực không khỏi có liên quan đến thảm án này!"
"Được rồi, cậu nhỏ giọng một chút đi..." Đội trưởng Mã có phần khẩn trương nên nhìn khắp xung quanh rồi ngăn cản lời nói tiếp theo của cảnh sát cao gầy: "Cậu là người mới nên có một số việc tôi phải cảnh báo, mà vấn đề vừa nãy một mình cậu biết là được rồi, không nên mới lung tung."
"Tại sao lại như vậy?" Cảnh sát cao gầy khó hiểu: "Vậy vì sao không thể điều tra những điểm đáng ngờ?"
Ngay khi cảnh sát cao gầy đặt câu hỏi với dáng vẻ kích động thì một hồi chuông điện thoại vang lên, đội trưởng Mã nhìn hắn rối mới tiếp điện thoại: "Alô, lão Lí à? Hôm nay tại sao lại gọi điện cho tôi vậy? Chẳng lẽ muốn mời chúng tôi đến cục kiểm toán hay sao? Ha ha..."
Đội trưởng Mã vừa nói chuyện điện thoại vừa vẫy vẫy tay với cảnh sát cao gầy rồi đi đến chiếc xe cảnh sát đang đậu ở trước con hẻm.
Một lần nữa, cảnh sát cao gầy liếc nhìn địa hình bên trong con hẻm sau đó mới bất đắc dĩ đi theo sau cảnh sát mập...
Bản án này không hề được điều tra lại mà được cho là thảm án ngoài ý muốn. Từ đó, tuy câu chuyện về một người phụ nữ bị chó hoang phân thây gây được một hồi xôn xao nhưng cũng dần dần chìm vào trong lãng quên.
Chỉ là việc này đã lưu lại trong lòng người cảnh sát cao gầy có khí thế hào hùng một nỗi canh cánh. Cho đến khi hắn Mộc Tử, thật lâu sau đó...
"Tuy nói con hẻm kia là nơi cho hoang tập két nhưng Neapolitan đen xuất hiện ở đó có phải quá đột ngột hay không?"
Trên con đường tại thành phố Tân Nam, một chiếc motor Halley chạy như bay. Âu Dương Lục Sắc ôm eo của Mộc Tử thật chặt, mái tóc dài đén nhánh theo gió tung bay.
"Cho nên Neapolitan đen phải chết." Mặc dù đội nón bảo hiểm nhưng giọng nói lạnh băng của Mộc Tử vẫn rất đáng sợ.
Sau khi Âu Dương Lục Sắc nghe xong thì dán mắt lên tấm lưng rắn chắc của hắn rồi lẩm bẩm: "Anh nói, con Neapolitan mà chúng ta phải bỏ ra một vạn đồng phải chết?"
Chiếc xe Halley giảm tốc độ rồi dừng lại hẳn ở dưới bóng cây ven đường.
Mộc Tử ngồi trên xe gắn máy, nói với giọng điệu đầy thâm ý: "Chỉ sợ em không chỉ đau lòng vì tiền?"
"Vâng." Trong giọng nói của Âu Dương Lục Sắc lộ ra một chút thê lương: "Chẳng lẽ ở cùng nó mấy ngày nay mà anh lại không sinh một chút cảm tình nào hay sao?"
"Có đôi khi chúng ta phải tàn nhẫn." Mộc Tử gỡ nón bảo hiểm xuống rồi chậm rãi quay đầu lại. Sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngập nước của Âu Dương Lục Sắc, hắn mới trả lời: "Nhưng nhất định phải làm vậy bởi bì nếu Neapolitan đen không chết thì cảnh sát thì hoài nghi.
"Nhưng em rất buồn." Âu Dương Lục Sắc run giọng.
"Anh cũng vậy." Mộc Tử trầm giọng: "Nhưng em nghĩ lại xem, nếu người phụ nữ đáng xấu hổ kia còn sống thỉ sẽ làm ra bao nhiêu việc thương thiên hại lí nữa. Em có cảm thấy Neapolitan chết rất có giá trị hay không?"
Nói xong, Mộc Tử duỗi ngón tay giống như một thanh kiếm ra rồi chỉ về rừng cây ở ven đường.
"Đó là cái gì?" Âu Dương Lục Sắc không hiểu ý của hắn.
Mộc Tử không trả lời mà im lặng khóa chiếc motor Halley rồi kéo tay Âu Dương Lục Sắc đến nơi vừa chỉ.
Đi xuyên qua mấy tán cây xanh biếc là một bải cỏ xanh. Lúc này, trên đồng cỏ nở đầy các loại hoa dại không rõ tên khiến trong gió đều có mùi thơm của hoa cỏ.
Âu Dương Lục Sắc nghi ngờ theo sau Mộc Tử. Hai người xuyên qua bãi cỏ nọ rồi lại tiến vào một bụi cỏ khác cao đến eo.
Mộc Tử vạch bụi cỏ, một phần mộ lập tức hiện ra. Phía trên phần mộ còn được đặt một bó hoa dại màu trắng.
"Của Neapolitan à?" Âu Dương Lục Sắc cảm thấy tò mò nên liền hỏi Mộc Tử.
"Đúng vậy, sắp rời khỏi thành phố Tân Nam nên chúng ta phải tạm biệt nó thật tốt."
"Kỳ quái, anh làm xong những thứ này từ khi nào?" Âu Dương Lục Sắc càng không hiểu người đàn ông luôn đi theo mình như hình với bóng đã an táng cho Neapolitan từ khi nào.
"Đem qua, khi em vừa chìm trong giấc ngủ." Mộc Tử nhàn nhạt đáp, sau đó hắn lục lọi trong ba lô và lấy ra một chồng giấy màu vàng...
Trang giấy mỏng vừa dây vào ngọn lửa thì nhanh chóng hóa thành đám tro tàn bay đầy trời rồi tan biến mà không còn sót lại một chút nào.
Đã đến lúc rời khỏi rồi. Thành phố Tân Nam, hẹn gặp lại...
Tất nhiên Mina hiểu rất rõ lực công kích của Neapolitan. Cho nên trong khoảnh khắc khi nhìn thấy những hàng răng nanh dày đặc của nó, nàng chỉ biết ngơ ngác mà quên kêu to cầu cứu.
Ở phía sau, đám chó hoang đã đuổi đến gần, trên mặt Mina có cảm giác tuyệt vọng.
Sau đó, chân sau của Neapolitan đen đạp mạnh xuống đất, cơ thể khổng lồ phóng lên cao và tạo ra một vòng cong quỷ dị, lao thẳng đến cổ họng Mina.
"Cứu tôi với..."
Cho đến bây giờ, Mina mới hét to đến khản cả giọng. Theo bản năng, cánh tay nàng vươn cao để che chắn cổ họng.
Chỉ là tiếng la chưa kịp phát ra thì một lực cực mạnh từ Neapolitan đen đã đẩy nàng ngã xuống mặt đất. Lúc này, cả người và chó đồng thời ngã nhào xuống khe nước đầy máu loãng. Trong nháy mắt, Mina thấy rõ một khối thịt trên tay đã bị Neapolitan đen xé nát một cách rất nhẹ nhàng.
Đám chó hoang thấy Neapolitan vồ Mina thành công thì liền bị máu tươi kích thích. Chúng rống giận điền cuồng rồi lao về phía nhân loại đang nằm trên mặt đất.
Trên mặt đất, Mina liều mạng giãy dụa nhằm đứng dậy thế nhưng một con chó hoang lớn liền cắn vào mắt cá mảnh khảnh của nàng.
"Neapolitan! Neapolitan..."
Khi tính mạng đã lâm vào thời khắc chỉ mành treo chuông (Ý nói khoảng cách với cái chết đã rất mong manh), Mina vẫn hét to. Tất nhiên không phải là tên của những người đàn ông thường quỳ gối dưới váy nàng, cũng không phải Sở Tuyết Lâm, càng không phải là lão Lí... mà chính là Neapolitan.
Một người phụ nữ và một đám chó hoang bắt đầu đánh nhau kịch liệt. Âm thanh từ máu thịt bị xé nát, âm thanh xương gãy, tiếng di chuyển trên mặt nước hay thứ tiếng ầm ĩ của người và chó... hỗn hợp thành những âm thành thảm thiết và cứ quanh quẩn trong con hẻm tĩnh mịch.
Hai phút sau, toàn thân Mina đã ngập trong máu me, nàng dần mất đi sức lực. Đám chó hoang vẫn còn cắn xé thân thể khiến ánh mắt của nàng dần dần mờ mịt.
Ở phía cuối con hẻm, một con chó Neapolitan màu xám đang chạy đến bên này.
Nhìn đến đây, trên khuôn mặt của Mina lộ ra nụ cười không rõ ràng.
Ngay sau đó, cái miệng lớn của Neapolitan cắn vào yết hầu mảnh khảnh của nàng...
Chó hoang nổi điên, thiếu phụ trẻ tuổi bị cắn xé gần mười phút thì mất mạng, hiện trường vô cùng thê thảm...
Toàn bộ thành phố Tân Nam sôi trào. Thậm chí vì người thương tiếc cho phụ nữ đáng thương này nên cả thành phố đã dấy lên phong trào giết chó hoang ngoài đường. Và chỉ trong ba ngày đã có hơn ba mươi con chó hoang bị xử quyết...
"Đội trưởng Mã, anh không thấy chuyện này quả thật không hề bình thường hay sao?"
Trong con hẻm Mina chết thảm có hai cảnh sát một béo một gầy đứng tại nơi Mina chết. Cảnh sát béo mặc thường phục lặng lẽ hít một hơi khói thuốc. Mà lời vừa nói ra chính là do cảnh sát gầy ở bên cạnh hắn. Cảnh sát gầy này cao khoảng một mét chín nhưng dáng người gầy yếu. Nếu nhìn từ trên xuống có thể nói anh ta giống như một cây gậy trúc. Trên người cảnh sát cao gầy mặc đồng phục cảnh sát phẳng phiu. Hiện giờ, khuôn mặt thon gầy có góc cạnh đang tỏ ra cực kỳ phấn chấn.
Cảnh sát béo được gọi là đội trưởng Mã vặn vẹo cái cổ tráng kiện rồi híp mắt hỏi: "Thí dụ ở đâu?"
Sau khi nhìn hai đầu con hẻm, cảnh sát cao gầy trả lời: "Thứ nhất, ở xung quanh con hẻm không có nhà máy chế biến thực phẩm hay là nơi giết mổ gia cầm, vậy thì những xác chết của gà vịt tại sao lại xuất hiện ở đây? Nếu nói những con chó hoang đưa đến thì quá gượng ép rồi. Quan trong hơn là tại sao hết lần này tới lần khác, lũ chó hoang lại đặc biệt chọn nơi này để tập trung?"
Đội trưởng Mã suy nghĩ sau đó đưa ra đáp án của mình: "Bởi vì ở đây rất yên tĩnh nên không có người nào quấy rầy. Vả lại khi chó hoang ăn uống thì không thích những nơi có nhiều người huyên náo."
"Tuy có thể nói như vậy nhưng nhiều con chó hoang tập trung ở nơi cùng một lúc liệu có phải quá đúng dịp hay không?" Cảnh sát cao gầy nói với giọng điệu trầm tư, tay thì sờ lên cằm.
"Ý của cậu là...?" Đội trưởng Mã liếc xéo cảnh sát cao gầy rồi mới nhàn nhạt hỏi hắn.
"Tôi hoài nghi đây là vụ giết người có chủ đích!" Cảnh sát cao gầy làm ra vẻ mặt nghiêm túc: "Bọn chó hoang chắc chắn là do có người cố ý dẫn đến!"
Đội trưởng Mã không khỏi ngơ ngác nhưng không hề lên tiếng.
"Còn vấn đề thứ hai, theo kết quả khám nghiệm của pháp y, vết thương trí mạng dẫn đến cái chết của nạn nhân là trên yết hầu. Thủ phạm tạo ra vết thương không phải là chó thường mà chính là một con chó đực cỡ lớn cùng loại với Neapolitan."
Đội trưởng Mã "Ừm" một cái: "Không phải đã nói rồi sao? Chó cưng của nạn nhân cũng là Neapolitan, hơn nữa con chó này đang ở trong kỳ động dục. Chẳng phải lý do chính là do nạn nhân dắt chó đi đến bệnh viện thú y nhưng không khống chế được nó nên phát sinh thảm án hay sao?"
"Nguyên nhân nạn nhân không khống chế được chó cũng được rồi nhưng nhất định lý do chính là xuất hiện một con Neapolitan khác cắn chết con chó Neapolitan của nạn nhân. Nhưng nếu theo lối suy diễn này thì lại có một điểm kỳ lạ, đó chính là loại chó Neapolitan ở trong nước thuộc loại thú nuôi xa xỉ, cho dù là tạp giao thì có lẽ giá trị cũng rất cao? Tại sao lại có chuyện tự nhiên xuất hiện trong con hẻm, còn chủ nhân của nó thì ở đâu? Cho nên tôi mới nói, chủ nhân của con Neapolitan đực không khỏi có liên quan đến thảm án này!"
"Được rồi, cậu nhỏ giọng một chút đi..." Đội trưởng Mã có phần khẩn trương nên nhìn khắp xung quanh rồi ngăn cản lời nói tiếp theo của cảnh sát cao gầy: "Cậu là người mới nên có một số việc tôi phải cảnh báo, mà vấn đề vừa nãy một mình cậu biết là được rồi, không nên mới lung tung."
"Tại sao lại như vậy?" Cảnh sát cao gầy khó hiểu: "Vậy vì sao không thể điều tra những điểm đáng ngờ?"
Ngay khi cảnh sát cao gầy đặt câu hỏi với dáng vẻ kích động thì một hồi chuông điện thoại vang lên, đội trưởng Mã nhìn hắn rối mới tiếp điện thoại: "Alô, lão Lí à? Hôm nay tại sao lại gọi điện cho tôi vậy? Chẳng lẽ muốn mời chúng tôi đến cục kiểm toán hay sao? Ha ha..."
Đội trưởng Mã vừa nói chuyện điện thoại vừa vẫy vẫy tay với cảnh sát cao gầy rồi đi đến chiếc xe cảnh sát đang đậu ở trước con hẻm.
Một lần nữa, cảnh sát cao gầy liếc nhìn địa hình bên trong con hẻm sau đó mới bất đắc dĩ đi theo sau cảnh sát mập...
Bản án này không hề được điều tra lại mà được cho là thảm án ngoài ý muốn. Từ đó, tuy câu chuyện về một người phụ nữ bị chó hoang phân thây gây được một hồi xôn xao nhưng cũng dần dần chìm vào trong lãng quên.
Chỉ là việc này đã lưu lại trong lòng người cảnh sát cao gầy có khí thế hào hùng một nỗi canh cánh. Cho đến khi hắn Mộc Tử, thật lâu sau đó...
"Tuy nói con hẻm kia là nơi cho hoang tập két nhưng Neapolitan đen xuất hiện ở đó có phải quá đột ngột hay không?"
Trên con đường tại thành phố Tân Nam, một chiếc motor Halley chạy như bay. Âu Dương Lục Sắc ôm eo của Mộc Tử thật chặt, mái tóc dài đén nhánh theo gió tung bay.
"Cho nên Neapolitan đen phải chết." Mặc dù đội nón bảo hiểm nhưng giọng nói lạnh băng của Mộc Tử vẫn rất đáng sợ.
Sau khi Âu Dương Lục Sắc nghe xong thì dán mắt lên tấm lưng rắn chắc của hắn rồi lẩm bẩm: "Anh nói, con Neapolitan mà chúng ta phải bỏ ra một vạn đồng phải chết?"
Chiếc xe Halley giảm tốc độ rồi dừng lại hẳn ở dưới bóng cây ven đường.
Mộc Tử ngồi trên xe gắn máy, nói với giọng điệu đầy thâm ý: "Chỉ sợ em không chỉ đau lòng vì tiền?"
"Vâng." Trong giọng nói của Âu Dương Lục Sắc lộ ra một chút thê lương: "Chẳng lẽ ở cùng nó mấy ngày nay mà anh lại không sinh một chút cảm tình nào hay sao?"
"Có đôi khi chúng ta phải tàn nhẫn." Mộc Tử gỡ nón bảo hiểm xuống rồi chậm rãi quay đầu lại. Sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngập nước của Âu Dương Lục Sắc, hắn mới trả lời: "Nhưng nhất định phải làm vậy bởi bì nếu Neapolitan đen không chết thì cảnh sát thì hoài nghi.
"Nhưng em rất buồn." Âu Dương Lục Sắc run giọng.
"Anh cũng vậy." Mộc Tử trầm giọng: "Nhưng em nghĩ lại xem, nếu người phụ nữ đáng xấu hổ kia còn sống thỉ sẽ làm ra bao nhiêu việc thương thiên hại lí nữa. Em có cảm thấy Neapolitan chết rất có giá trị hay không?"
Nói xong, Mộc Tử duỗi ngón tay giống như một thanh kiếm ra rồi chỉ về rừng cây ở ven đường.
"Đó là cái gì?" Âu Dương Lục Sắc không hiểu ý của hắn.
Mộc Tử không trả lời mà im lặng khóa chiếc motor Halley rồi kéo tay Âu Dương Lục Sắc đến nơi vừa chỉ.
Đi xuyên qua mấy tán cây xanh biếc là một bải cỏ xanh. Lúc này, trên đồng cỏ nở đầy các loại hoa dại không rõ tên khiến trong gió đều có mùi thơm của hoa cỏ.
Âu Dương Lục Sắc nghi ngờ theo sau Mộc Tử. Hai người xuyên qua bãi cỏ nọ rồi lại tiến vào một bụi cỏ khác cao đến eo.
Mộc Tử vạch bụi cỏ, một phần mộ lập tức hiện ra. Phía trên phần mộ còn được đặt một bó hoa dại màu trắng.
"Của Neapolitan à?" Âu Dương Lục Sắc cảm thấy tò mò nên liền hỏi Mộc Tử.
"Đúng vậy, sắp rời khỏi thành phố Tân Nam nên chúng ta phải tạm biệt nó thật tốt."
"Kỳ quái, anh làm xong những thứ này từ khi nào?" Âu Dương Lục Sắc càng không hiểu người đàn ông luôn đi theo mình như hình với bóng đã an táng cho Neapolitan từ khi nào.
"Đem qua, khi em vừa chìm trong giấc ngủ." Mộc Tử nhàn nhạt đáp, sau đó hắn lục lọi trong ba lô và lấy ra một chồng giấy màu vàng...
Trang giấy mỏng vừa dây vào ngọn lửa thì nhanh chóng hóa thành đám tro tàn bay đầy trời rồi tan biến mà không còn sót lại một chút nào.
Đã đến lúc rời khỏi rồi. Thành phố Tân Nam, hẹn gặp lại...
/129
|