Tử Thần Thiết Kế Sư

Chương 61: Hắc Bạch Vô Thường.

/129


Một cô bé rất hồn nhiên, và cũng chính là một cố chủ đáng tin cậy.

Vào thời gian lên lớp buổi chiều của đại học Trung Hải, trong một góc yên tĩnh hoa viên sau trường, gió khe khẽ thổi, thậm chí có thể nghe được âm thanh lá cây xào xạc.

Âu Dương Lục Sắc mặc một bộ đồ màu trắng, mái tóc bồng bềnh, cùng với Mộc Tử - mặc một bộ đồ đen ngồi kề vai nhau trên ghế đá trong tiểu đỉnh, nhàn nhã uống nước khoáng.

"Rất hồn nhiên, hơn nữa còn rất đáng thương." Âu Dương Lục Sắc uống một ngụm nước mới tiếp tục chủ đề của Mộc Tử.

"Lúc ngồi đối diện với nàng, em có thể thấy rõ tình cảm trong đôi mắt của nàng, đó là sự sợ hãi, hưng phấn, phẫn nộ, bất lực, mong mỏi,... cứ như đủ loại trộn lẫn với nhau để tạo thành một ánh mắt phức tạp, ánh mắt này… có thể suốt đời em cũng không thể quên được."

Âu Dương Lục Sắc dừng lại một lát, sau đó tiếp tục nói: "Một cô bé đáng thương, tay của nàng run rẩy không ngừng."

Sau khi nói xong, thần sắc của Âu Dương Lục Sắc dần dần bắt đầu trở nên phức tạp, hai mắt nhìn về phía xa xăm, dường như nàng thấy được chính bản thân mình trước kia. Lâm, cảnh ngộ đáng thương của cô bé này giống hệt những gì mà nàng đã từng trải qua! Trước đây, cô và dượng lần lượt bị mất việc, nằm trên giường không dậy nổi, một mình nàng phải tự gánh vác gánh nặng sinh hoạt, mà vẻ trẻ trung xinh đẹp của nàng lại thường mang đến phiền toái cho nàng, chẳng hạn như tên Phó Dương vậy, hắn như một con ruồi lúc nào cũng quanh quẩn xung quanh nàng, dù nàng tức giận, uất ức cũng không có biện pháp gì. Xem ra suy nghĩ của Mộc Tử thật chính xác, khi ông trời mất đi sự phán xét về cái thiện, cái ác thì phải có người đứng ra làm chủ cho kẻ yếu…

Sau một lúc nghĩ ngợi lung tung, Âu Dương Lục Sắc phát hiện nàng và Mộc Tử rõ ràng đã trầm mặc hơn mười phút rồi, trong mười phút này hai người chưa hề nói với nhau một câu nào.

"Anh đang suy nghĩ gì vậy?" Âu Dương Lục Sắc liếc nhìn Mộc Tử, hỏi.

Mộc Tử nở nụ cười, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ nhu tình như thiên ti vạn lũ (1) khi nhìn về phía Âu Dương Lục Sắc. Hắn vừa cười vừa nói: "Lần đầu tiên anh cảm thấy rằng câu nói kinh điển - "nam nữ cùng nhau làm việc thì không bao giờ buồn chán" thật sự rất chính xác."

Âu Dương Lục Sắc im lặng một lúc, rồi mới nói với vẻ vô cùng cảm khái: "Từ trước đến nay em chưa bao nghĩ rằng mình sẽ trở thành một kẻ đồng lõa giết người."

Nét mặt của Mộc Tử bắt đầu trở nên ngưng trọng, hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt long lanh của Âu Dương Lục Sắc, gằn từng chữ: "Em vẫn cho rằng chúng ta là kẻ giết người sao?"

Lại một lần nữa Âu Dương Lục Sắc trở nên trầm mặc, nàng hướng mắt nhìn lên bầu trời, bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng như bông, ký ức trở nên hơi nặng nề dường như làm cho những đám mây trắng không chịu nổi gánh nặng, hóa thành một giọt trân châu trong suốt, hạt trân châu này quanh quẩn trong con mắt quyến rũ kia, lăn qua lặn lại nhưng không hề chảy xuống.

Sau một lúc lâu, nàng lặng lẽ vươn tay ra nắm chặt lấy tay của Mộc Tử, nàng nắm thật chặt.

"Em cảm thấy chúng ta giống như một đôi sát thủ thư hùng." Nàng tựa đầu vào ngực Mộc Tử, ôn nhu nói.

"Vì vậy, anh quyết định thay đổi biệt danh." Mộc Tử vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng, mỉm cười nói: “Cái tên Mộc Đầu này không đẹp cho lắm. Anh vẫn cảm thấy gọi là sát thủ Thư Hùng cũng không tệ.”

Âu Dương Lục Sắc cười xùy một tiếng, giọng nói trở nên hoạt bát, trong trẻo: “Thư Hùng sát thủ? Anh nói giống như chúng ta đi giết động vật vậy…”

Mộc Tử xấu hổ sờ sờ mũi: "Cũng đúng… Tóm lại chúng ta phải đổi một cái tên mới, quan trọng là phải thể hiện được chúng ta là một tổ hợp thư hùng.”

Âu Dương Lục Sắc cười rộ lên lần nữa: "Anh có thể không nói hai chữ thư hùng được không? Thật là khó nghe!"

Mộc Tử mỉm cười, vừa vân vê tóc trên trán vừa trầm tư: "Vậy tên gì đây? Thần điêu hiệp lữ?"

Âu Dương Lục Sắc ngồi thẳng dậy, vừa đung đưa cánh tay của Mộc Tử vừa cười nói: "Quá tầm thường à nha? Vả lại anh còn trộm lấy thành quả của lão nhân gia Kim Dung nữa?"

Nói xong nàng liền đứng lên, kéo Mộc Tử: "Chuyện biệt danh để sau hãy nói, em quyết định gọi là Mộc Đầu cũng được. Vấn đề trọng yếu bây giờ là anh đã nghĩ được phương pháp nào để đối phó với Văn Tuấn chưa?"

Mộc Tử vừa nắm tay Âu Dương Lục Sắc đi ra tiểu đình vừa nói một cách thản nhiên: "Vẫn chưa. Công việc trước mắt hiện giờ của chúng ta là tìm hiểu tình hình thực tế của đối tượng. Đối tượng có tên Tuấn họ Văn, hiện đang là giảng viên khoa lịch sử tại đại học Trung Hải. Người này trú ngụ ở trong trường. Tình trạng: Độc thân, tính tình háo sắc, đạo đức giả. Chúng ta cũng đã nghe ngóng qua quy luật hành động của hắn: Thức dậy khoảng sáu giờ sáng, ước chừng sáu giờ rưỡi rời khỏi kí túc xá để chạy bộ ở sân tập của trường học. Khoảng bảy giờ rưỡi đến văn phòng, trở về kí túc xá nghỉ ngơi lúc mười hai giờ trưa. Đến hai giờ chiều trở lại văn phòng, năm giờ chiều hết giờ. Vào buổi tối, đôi khi hắn có tham gia các hoạt động của trường. Thông thường, đối tượng đi ngủ lúc mười giờ, thường xuyên có các cô gái khác nhau qua đêm trong kí túc xá. Trên đây là những tình huống của Văn Tuấn mà hiện tại chúng ta có thể nắm chắc."

Âu Dương Lục Sắc sóng vai cùng Mộc Tử chậm rãi tản bổ trên con đường lát đá trong hoa viên, nàng hơi xuất thuần khi nhìn nam nhân thần bí bên cạnh, đúng vậy, mặc dù nam nhân này còn nhỏ tuổi hơn mình, nhưng hắn không đem lại cho nàng cảm giác là một cậu bé mà là hình ảnh của một nam nhân chân chính. Ngay lúc này đây, vẻ mặt của hắn không có một chút non nớt hoặc tuổi trẻ bồng bột, hắn trở nên chăm chú và tỉnh táo giống như một vị thám tử tiếng tăm lừng lẫy, tên của thám tử kia là… Sherlock Holmes!

Sau một lát không nghe thấy Âu Dương Lục Sắc trả lời, hắn quay đầu lại, thấy nàng nhìn mình đến xuất thần, không khỏi sờ sờ mũi, tò mò hỏi: "Anh đẹp trai lắm sao?"

Âu Dương Lục Sắc lắc đầu, nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của hắn, nàng mỉm cười lộ ra hàm răng trắng: "Nhưng lại quá tàn bạo."

Mộc Tử hài lòng, gật đầu nhẹ một cái: “Cũng coi như là nói thật một câu… nhưng phải nói lại, anh tàn khốc ở chỗ nào?”

Âu Dương Lục Sắc nghĩ nghĩ, mắt nhìn từ đầu đến chân hắn, mái tóc màu đen hơi dài, áo sơ mi đen, quần đen, giày da đen. "Anh rất giống Đọa Lạc Hắc Thiên Sứ (2)."

"May mà không gọi là Hắc Vô Thường…" Mộc Tử sờ sờ mũi, cười nói tiếp: "Tóm lại, thực sự hiện nay chúng ta biết quá ít về tình hình thực tế của đối tượng. Hơn nữa, phạm vi sinh hoạt nhỏ như thế này quá khó để tạo điều kiện cho chúng ta gây ra một tai nạn ngoài ý muốn thực sự. Ký túc xá, giảng đường, văn phòng, căn tin,... chúng ta không thể ra vào dễ dàng phần lớn những địa điểm này. Ngoài ra trường học là nơi thường xuyên có rất nhiều người nên khá phức tạp, thật sự không phải là một nơi thuận lợi để ra tay… Năm trăm đồng của cô bé này quả thực không dễ kiếm chút nào ah…"

Âu Dương Lục Sắc đung đưa cánh tay của hắn một lần nữa, trên mặt lờ mờ hiện ra vẻ áy náy: "Bất luận như thế nào, em có thể giúp anh những nhiệm vụ lặt vặt, nhưng nếu để em tự mình giúp anh thiết lập kế hoạch giết người, chuyện như vậy… em thật sự chưa chuẩn bị tâm lý để làm. Cho nên, em chỉ có thể…"

"Em có thể giúp anh điều tra thứ này thứ nọ đã là tốt lắm rồi." Mộc Tử nắm chặt bàn tay bé nhỏ, mềm mại như không xương của nàng, nói: "Mặc dù em đã chấp nhận tư tưởng của anh nhưng vẫn chưa phá bỏ được phòng tuyến về thiện ác trong lòng mình… Điều này cần phải có thời gian, anh sẽ chờ em."

"Có lẽ vĩnh viễn em cũng sẽ không phá bỏ được, em thật sự khó mà tưởng tượng được việc chính mình sẽ đích thân thiết lập một kế hoạch quyết định sinh tử của một người, em không phải là Tử Thần…" Âu Dương Lục Sắc có chút cô đơn nói: "Bảo em quan sát anh đóng vai nhân vật Tử Thần, thiết lập kế hoạch lấy đi tính mạng con người, đây đã là giới hạn của em."

Mộc Tử gật đầu nhẹ, không nói không rằng lấy một chiếc kính râm trong túi ra. Sau khi đeo lên trên sống mũi, hắn nói một cách lãnh đạm với Âu Dương Lục Sắc: "Không nói về những việc này nữa. Chúng ta đi xem xét địa hình thôi."

Hai người sóng vai nhau đi ra khỏi cổng vào hoa viên, bước đi trên con đường nhựa đang nóng hầm hập.

"Đọa lạc hắc thiên sứ, Hắc Vô Thường..." Mộc Tử vừa đi vừa không ngừng thầm thì cái gì đó.

"Anh đang thì thầm cái gì vậy?" Âu Dương Lục Sắc nghi ngờ hỏi.

Mộc Tử bỗng nhiên dừng lại, đứng dưới một tán bóng cây, ánh mắt lướt về phía Âu Dương Lục Sắc: "Hắc Bạch Vô Thường! Anh nghĩ ra nghệ danh của chúng ta rồi, chính là Hắc Bạch Vô Thường!"

"Nghệ danh?" Âu Dương Lục Sắc vừa sửng sốt vừa buồn cười lặp lại: "Hắc Bạch Vô Thường à?"

"Từ hôm nay trở đi, cái danh hiệu Mộc Đầu này sẽ đổi thành Hắc Bạch Vô Thường! Cứ nghĩ xem, em luôn mặc đồ màu trắng, anh thì lại thích màu đen, cái tên này thật sự không thể nào phù hợp hơn…"

-----o0o-----

(1)Thiên ti vạn lũ: Rất nhiều, vô số.

(2)Đọa Lạc Hắc Thiên Sứ - Thiên thần bóng tối sa ngã (Dark Fallen Angel)


/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status