Hắc Bạch Vô Thường?
Cả người Linh Hạ chấn động, hắn không hề nghĩ rằng Hắc Bạch Vô Thường sẽ đích thân gọi điện thoại cho hắn, hơn nữa lại tự mình gọi sớm như vậy.
Trong ấn tượng của hắn, tất cả các sát thủ đều trốn ở nơi hẻo lánh âm u, đến rồi rời đi không hề lưu lại dấu vết, vô cùng thần bí khó lường.
Tuy nhiên, từ lúc nói chuyện phiếm trên QQ cho đến ngay lúc vừa rồi chính tai mình nghe được bốn chữ "Hắc Bạch Vô Thường", dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không thể liên tưởng đến hình ảnh đã tưởng tượng.
Với hiểu biết của bản thân về âm thanh, hắn thậm chí cảm thấy được Hắc Bạch Vô Thường vẫn còn mang âm hưởng non nớt của thiếu niên.
"Ngươi đang ở đâu?" Linh Hạ khẩn trương siết chặt nắm tay, dừng lại trên bậc thang, cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh.
Đối phương không trả lời hắn mà nhanh chóng hỏi ngược lại: "Ngươi mặc áo sơ mi trắng, cà- vạt sọc đen trắng, quần tây đen, giày da màu nâu, đúng không?"
"Đúng." Linh Hạ hơi khiếp sợ trừng lớn hai mắt, ánh mắt hắn càng thêm kinh ngạc cùng cẩn thận quét về bốn phía.
Hắc Bạch Vô Thường nhanh chóng cúp điện thoại, Linh Hạ thu hồi điện thoại, có chút ngỡ ngàng.
Phía trước có rất nhiều người đi đường lui tới, có người vội vàng, cũng có người từ từ mà đi, hắn không bắt gặp bất cứ người nào cầm điện thoại trên tay.
Phía đối diện là một chung cư cao năm tầng với vô số cửa sổ thủy tinh lấp lóe.
Nói cách khác, Hắc Bạch Vô Thường có khả năng ẩn nấp ở một địa điểm bất kỳ nào đó, cũng có thể ở trong đám người ngay trước mặt mình, bất cứ người nào cũng có thể là hắn, cũng có thể hắn không phải là bất cứ ai.
Hắn có thể giám thị rõ ràng nhất cử nhất động của mình, mà chính mình, bất kể thế nào đi chăng nữa đều không thể nhìn thấy đối phương.
Quả nhiên là thần bí khó lường. . .
Linh Hạ âm thầm lắc đầu, đi vào ga ra lấy xe, tiến về bệnh viện. . .
Cùng lúc đó, ngay tại phía đối diện bậc thang mà Linh Hạ vừa rồi dừng lại, Mộc Tử một mặt ngắm nghía điện thoại trong tay, vừa hướng Âu Dương Lục Sắc bên cạnh nói: "Em có ý kiến gì không?"
Âu Dương Lục Sắc khoanh hai tay, thản nhiên nói: "Chỉ có một điểm, hắn nói với anh rằng bị Hà Lệ lừa gạt toàn bộ tiền của bản thân, điểm này nhất định là giả dối. Bởi vì hắn có xe, có nhà, mặc toàn quần áo của các nhãn hiệu nổi tiếng, những...thứ này đều chứng minh cuộc sống hiện tại của hắn rất đầy đủ sung túc, không có khả năng như hắn nói là bị Hà Lệ lừa gạt đến táng gia bại sản."
Mộc Tử móc một chiếc kính râm từ túi áo ra đặt trên sống mũi, vừa đi về phía hành lang bên ngoài vừa nói: "Đây là một bắt đầu không tốt lắm, anh rất ghét bị người khác lừa gạt. . . Đúng rồi, hiện tại anh còn đang hoài nghi một chuyện tình khác."
Âu Dương Lục Sắc theo sát phía sau, hỏi: "Sự tình gì?"
Mộc Tử: "Lúc trước, khi tán gẫu, chúng ta vẫn cho rằng Linh Hạ là một nam nhân độc thân si tình, nhưng hiện tại anh bắt đầu hoài nghi, anh hoài nghi trong nhà hắn còn có nữ nhân khác."
Âu Dương Lục Sắc khựng người lại, kinh ngạc nhìn về phía cửa sổ phòng của Linh Hạ, nghi ngờ hỏi: "Rèm cửa chưa được kéo ra, anh vừa rồi hẳn là không nhìn được vào trong phòng, vậy anh làm sao đoán được? Đừng nói với em rằng anh có thể nhìn xuyên thấu!"
Mộc Tử mỉm cười lắc đầu: "Chính là tấm rèm! Em xem, tấm rèm là màu hồng nhạt đấy, thử hỏi, có mấy tên nam nhân độc thân sẽ thích dùng loại rèm màu này?"
Âu Dương Lục Sắc nhíu mày: "Vậy cũng không nhất định, sở thích của con người đôi khi rất kỳ quặc, nói không chừng Linh Hạ chính là tuýp người thích loại màu sắc nữ tính này đấy? Còn nữa, nhỡ là Hà Lệ mua tấm rèm này khi cùng hắn ở chung lúc trước thì sao? Tóm lại, em không đồng ý với suy luận này của anh!"
Mộc Tử: "Còn một điều nữa, khi anh dùng ống nhòm quan sát, ở phía bên phải tấm rèm kia có một góc bị vén lên, mặc dù rất nhỏ nhưng anh vẫn có thể nhìn xuyên qua góc này quan sát tình huống bên trong, chỗ đó có một bàn trà, trên bàn trà có một cặp ly đôi màu hồng nhạt."
Âu Dương Lục Sắc: "Ân, cho dù điều này rất giống đặc trưng của những cặp đôi sống chung, nhưng mà những chứng cứ này vẫn rất gượng ép, cũng không thể khẳng định điều gì."
Mộc Tử: "Cho nên anh quyết định bước tiếp theo là đích thân tiếp xúc hắn, như vậy mới có thể thu thập được nhiều thông tin hơn nữa!"
Nói đến đây, hắn nâng chiếc kính trên sống mũi, nhanh chóng đi về phía xe motor.
Đi vài bước, hắn bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, hướng Âu Dương Lục Sắc đang ở sau lưng nói: "Mình anh đi là được rồi, em ở lại đây tiếp tục quan sát động tĩnh trong nhà hắn a. Có lẽ ôm cây đợi thỏ là phương pháp xử lý dùng ít sức nhất."
Âu Dương Lục Sắc lắc đầu: "Em không cho rằng có thể nhìn thấy có nữ nhân từ bên trong đi ra. Hơn nữa, em rất ghét ôm cây đợi thỏ!"
Mộc Tử bất đắc dĩ lắc đầu, khởi động xe motor, chờ Âu Dương Lục Sắc leo lên yên, xe motor nhanh như chớp đuổi theo Linh Hạ. . .
Bệnh viện Trung Hải, một chiếc motor Halley màu trắng bạc vô cùng phong cách nhanh chóng xông vào cổng chính, thắng gấp, vững vàng dừng lại ở cửa ra vào phòng khám của bệnh viện.
Người lái motor là một thiếu niên mặc áo sơmi ngắn tay màu đen, quần tây đen, giày da màu đen, mặc dù tướng mạo cũng tính là tuấn tú, dáng người cũng không hề cao lớn nhưng lại làm cho người trông thấy có một cảm giác thân thiết, trán dzồ, tóc cắt ngang trán, còn có chiếc kính râm lạnh lùng gác trên sống mũi lại mang đến cho người ta có một loại cảm giác thần bí. Phía sau lưng thiếu niên là một thiếu nữ mặc váy trắng, tóc dài bồng bềnh, dáng người thướt tha. Một nam một nữ, một đen một trắng rất bắt mắt này vừa xuất hiện đã thu hút một vài ánh mắt tò mò. Sau khi xuống xe, bọn hắn cầm tay nhau đi vào phòng khám bệnh, cẩn thận xem xét các chuyên khoa trên bảng điều khiển trong hành lang, tiếp tục đi về khoa tiêu hóa.
Trong phòng khám của chuyên khoa tiêu hóa, Linh Hạ ngồi trước máy tính lách cách gõ bàn phím liên tục.
Hôm nay cũng không có nhiều bệnh nhân, hắn đang tận dụng sự nhàn rỗi hiếm có này để lên mạng.
Không biết Hắc Bạch Vô Thường rốt cuộc có dụng ý gì, không đi điều tra Hà Lệ lại chạy tới giám thị chính mình, thật sự là khó hiểu. . .
Hắc Bạch Vô Thường, giao dịch của chúng ta cuối cùng sẽ như thế nào? Thời điểm buổi sáng ngươi có ý gì? Tại sao phải giám thị ta? Tại sao không điều tra Hà Lệ? Đến bao giờ thì kế hoạch của ngươi mới bắt đầu?
Linh Hạ gõ bàn phím rất nhanh, nêu lên bất mãn cùng nghi hoặc của mình đối với Hắc Bạch Vô Thường.
Trên QQ, avatar của Hắc Bạch Vô Thường từ đầu đến cuối tối thui, cũng không biết thật sự là không online hay đang để invisible, tóm lại thủy chung không nói một từ. . .
Cộc cộc cộc.
Đúng lúc này bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa. Linh Hạ ngồi ngay lại, hử, có bệnh nhân đến hay sao?
"Mời vào!" Linh Hạ đóng khung chat lại, nói vọng ra bên ngoài.
Cửa mở, trước mắt Linh Hạ bỗng nhiên sáng ngời.
Ngoài cửa đi vào là một nam một nữ mặc hai bộ trang phục một đen một trắng đối lập nhau.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của thiếu nữ mặc áo trắng kia, dường như đã quên mở miệng nói chuyện.
"Xin hỏi, ngài là bác sĩ Linh Thượng sao?"
Ngay thời điểm hắn nhìn đến si mê, thiếu nam áo đen đi đến trước bàn làm việc của hắn, đột nhiên rất khách khí hỏi.
"Ah?" Linh Hạ mơ màng lên tiếng, dùng ngón cái và ngón trỏ của tay phải không ngừng xoay xoay nhẫn cưới đắt tiền trên tay trái, mỗi khi cảm thấy xấu hổ hoặc là mất tự nhiên hắn đều có thói quen làm như vậy.
"Anh lầm rồi." Linh Hạ vừa xoay xoay nhẫn cưới vừa mỉm cười nói: "Bác sĩ Linh Thượng ở khoa truyền nhiễm trên tầng ba, nơi này là khoa tiêu hóa, tôi là Linh Hạ."
"Ah, rất xin lỗi."
Nói xong, thiếu niên áo đen khách khí gật đầu, cầm tay thiếu nữ đi ra ngoài cửa.
Trước khi đi ra khỏi cửa, hắn một lần nữa quay đầu lại liếc nhìn Linh Hạ đang ngồi ở bàn làm việc, chỉ là, Linh Hạ không nhận ra ánh mắt của hắn đằng sau kính râm.
Khó trách lại không biết tầng và còn lầm phòng. . . ở trong phòng còn đeo kính râm. . .
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, Linh Hạ âm thầm lắc đầu cười khổ.
Cả người Linh Hạ chấn động, hắn không hề nghĩ rằng Hắc Bạch Vô Thường sẽ đích thân gọi điện thoại cho hắn, hơn nữa lại tự mình gọi sớm như vậy.
Trong ấn tượng của hắn, tất cả các sát thủ đều trốn ở nơi hẻo lánh âm u, đến rồi rời đi không hề lưu lại dấu vết, vô cùng thần bí khó lường.
Tuy nhiên, từ lúc nói chuyện phiếm trên QQ cho đến ngay lúc vừa rồi chính tai mình nghe được bốn chữ "Hắc Bạch Vô Thường", dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không thể liên tưởng đến hình ảnh đã tưởng tượng.
Với hiểu biết của bản thân về âm thanh, hắn thậm chí cảm thấy được Hắc Bạch Vô Thường vẫn còn mang âm hưởng non nớt của thiếu niên.
"Ngươi đang ở đâu?" Linh Hạ khẩn trương siết chặt nắm tay, dừng lại trên bậc thang, cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh.
Đối phương không trả lời hắn mà nhanh chóng hỏi ngược lại: "Ngươi mặc áo sơ mi trắng, cà- vạt sọc đen trắng, quần tây đen, giày da màu nâu, đúng không?"
"Đúng." Linh Hạ hơi khiếp sợ trừng lớn hai mắt, ánh mắt hắn càng thêm kinh ngạc cùng cẩn thận quét về bốn phía.
Hắc Bạch Vô Thường nhanh chóng cúp điện thoại, Linh Hạ thu hồi điện thoại, có chút ngỡ ngàng.
Phía trước có rất nhiều người đi đường lui tới, có người vội vàng, cũng có người từ từ mà đi, hắn không bắt gặp bất cứ người nào cầm điện thoại trên tay.
Phía đối diện là một chung cư cao năm tầng với vô số cửa sổ thủy tinh lấp lóe.
Nói cách khác, Hắc Bạch Vô Thường có khả năng ẩn nấp ở một địa điểm bất kỳ nào đó, cũng có thể ở trong đám người ngay trước mặt mình, bất cứ người nào cũng có thể là hắn, cũng có thể hắn không phải là bất cứ ai.
Hắn có thể giám thị rõ ràng nhất cử nhất động của mình, mà chính mình, bất kể thế nào đi chăng nữa đều không thể nhìn thấy đối phương.
Quả nhiên là thần bí khó lường. . .
Linh Hạ âm thầm lắc đầu, đi vào ga ra lấy xe, tiến về bệnh viện. . .
Cùng lúc đó, ngay tại phía đối diện bậc thang mà Linh Hạ vừa rồi dừng lại, Mộc Tử một mặt ngắm nghía điện thoại trong tay, vừa hướng Âu Dương Lục Sắc bên cạnh nói: "Em có ý kiến gì không?"
Âu Dương Lục Sắc khoanh hai tay, thản nhiên nói: "Chỉ có một điểm, hắn nói với anh rằng bị Hà Lệ lừa gạt toàn bộ tiền của bản thân, điểm này nhất định là giả dối. Bởi vì hắn có xe, có nhà, mặc toàn quần áo của các nhãn hiệu nổi tiếng, những...thứ này đều chứng minh cuộc sống hiện tại của hắn rất đầy đủ sung túc, không có khả năng như hắn nói là bị Hà Lệ lừa gạt đến táng gia bại sản."
Mộc Tử móc một chiếc kính râm từ túi áo ra đặt trên sống mũi, vừa đi về phía hành lang bên ngoài vừa nói: "Đây là một bắt đầu không tốt lắm, anh rất ghét bị người khác lừa gạt. . . Đúng rồi, hiện tại anh còn đang hoài nghi một chuyện tình khác."
Âu Dương Lục Sắc theo sát phía sau, hỏi: "Sự tình gì?"
Mộc Tử: "Lúc trước, khi tán gẫu, chúng ta vẫn cho rằng Linh Hạ là một nam nhân độc thân si tình, nhưng hiện tại anh bắt đầu hoài nghi, anh hoài nghi trong nhà hắn còn có nữ nhân khác."
Âu Dương Lục Sắc khựng người lại, kinh ngạc nhìn về phía cửa sổ phòng của Linh Hạ, nghi ngờ hỏi: "Rèm cửa chưa được kéo ra, anh vừa rồi hẳn là không nhìn được vào trong phòng, vậy anh làm sao đoán được? Đừng nói với em rằng anh có thể nhìn xuyên thấu!"
Mộc Tử mỉm cười lắc đầu: "Chính là tấm rèm! Em xem, tấm rèm là màu hồng nhạt đấy, thử hỏi, có mấy tên nam nhân độc thân sẽ thích dùng loại rèm màu này?"
Âu Dương Lục Sắc nhíu mày: "Vậy cũng không nhất định, sở thích của con người đôi khi rất kỳ quặc, nói không chừng Linh Hạ chính là tuýp người thích loại màu sắc nữ tính này đấy? Còn nữa, nhỡ là Hà Lệ mua tấm rèm này khi cùng hắn ở chung lúc trước thì sao? Tóm lại, em không đồng ý với suy luận này của anh!"
Mộc Tử: "Còn một điều nữa, khi anh dùng ống nhòm quan sát, ở phía bên phải tấm rèm kia có một góc bị vén lên, mặc dù rất nhỏ nhưng anh vẫn có thể nhìn xuyên qua góc này quan sát tình huống bên trong, chỗ đó có một bàn trà, trên bàn trà có một cặp ly đôi màu hồng nhạt."
Âu Dương Lục Sắc: "Ân, cho dù điều này rất giống đặc trưng của những cặp đôi sống chung, nhưng mà những chứng cứ này vẫn rất gượng ép, cũng không thể khẳng định điều gì."
Mộc Tử: "Cho nên anh quyết định bước tiếp theo là đích thân tiếp xúc hắn, như vậy mới có thể thu thập được nhiều thông tin hơn nữa!"
Nói đến đây, hắn nâng chiếc kính trên sống mũi, nhanh chóng đi về phía xe motor.
Đi vài bước, hắn bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, hướng Âu Dương Lục Sắc đang ở sau lưng nói: "Mình anh đi là được rồi, em ở lại đây tiếp tục quan sát động tĩnh trong nhà hắn a. Có lẽ ôm cây đợi thỏ là phương pháp xử lý dùng ít sức nhất."
Âu Dương Lục Sắc lắc đầu: "Em không cho rằng có thể nhìn thấy có nữ nhân từ bên trong đi ra. Hơn nữa, em rất ghét ôm cây đợi thỏ!"
Mộc Tử bất đắc dĩ lắc đầu, khởi động xe motor, chờ Âu Dương Lục Sắc leo lên yên, xe motor nhanh như chớp đuổi theo Linh Hạ. . .
Bệnh viện Trung Hải, một chiếc motor Halley màu trắng bạc vô cùng phong cách nhanh chóng xông vào cổng chính, thắng gấp, vững vàng dừng lại ở cửa ra vào phòng khám của bệnh viện.
Người lái motor là một thiếu niên mặc áo sơmi ngắn tay màu đen, quần tây đen, giày da màu đen, mặc dù tướng mạo cũng tính là tuấn tú, dáng người cũng không hề cao lớn nhưng lại làm cho người trông thấy có một cảm giác thân thiết, trán dzồ, tóc cắt ngang trán, còn có chiếc kính râm lạnh lùng gác trên sống mũi lại mang đến cho người ta có một loại cảm giác thần bí. Phía sau lưng thiếu niên là một thiếu nữ mặc váy trắng, tóc dài bồng bềnh, dáng người thướt tha. Một nam một nữ, một đen một trắng rất bắt mắt này vừa xuất hiện đã thu hút một vài ánh mắt tò mò. Sau khi xuống xe, bọn hắn cầm tay nhau đi vào phòng khám bệnh, cẩn thận xem xét các chuyên khoa trên bảng điều khiển trong hành lang, tiếp tục đi về khoa tiêu hóa.
Trong phòng khám của chuyên khoa tiêu hóa, Linh Hạ ngồi trước máy tính lách cách gõ bàn phím liên tục.
Hôm nay cũng không có nhiều bệnh nhân, hắn đang tận dụng sự nhàn rỗi hiếm có này để lên mạng.
Không biết Hắc Bạch Vô Thường rốt cuộc có dụng ý gì, không đi điều tra Hà Lệ lại chạy tới giám thị chính mình, thật sự là khó hiểu. . .
Hắc Bạch Vô Thường, giao dịch của chúng ta cuối cùng sẽ như thế nào? Thời điểm buổi sáng ngươi có ý gì? Tại sao phải giám thị ta? Tại sao không điều tra Hà Lệ? Đến bao giờ thì kế hoạch của ngươi mới bắt đầu?
Linh Hạ gõ bàn phím rất nhanh, nêu lên bất mãn cùng nghi hoặc của mình đối với Hắc Bạch Vô Thường.
Trên QQ, avatar của Hắc Bạch Vô Thường từ đầu đến cuối tối thui, cũng không biết thật sự là không online hay đang để invisible, tóm lại thủy chung không nói một từ. . .
Cộc cộc cộc.
Đúng lúc này bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa. Linh Hạ ngồi ngay lại, hử, có bệnh nhân đến hay sao?
"Mời vào!" Linh Hạ đóng khung chat lại, nói vọng ra bên ngoài.
Cửa mở, trước mắt Linh Hạ bỗng nhiên sáng ngời.
Ngoài cửa đi vào là một nam một nữ mặc hai bộ trang phục một đen một trắng đối lập nhau.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của thiếu nữ mặc áo trắng kia, dường như đã quên mở miệng nói chuyện.
"Xin hỏi, ngài là bác sĩ Linh Thượng sao?"
Ngay thời điểm hắn nhìn đến si mê, thiếu nam áo đen đi đến trước bàn làm việc của hắn, đột nhiên rất khách khí hỏi.
"Ah?" Linh Hạ mơ màng lên tiếng, dùng ngón cái và ngón trỏ của tay phải không ngừng xoay xoay nhẫn cưới đắt tiền trên tay trái, mỗi khi cảm thấy xấu hổ hoặc là mất tự nhiên hắn đều có thói quen làm như vậy.
"Anh lầm rồi." Linh Hạ vừa xoay xoay nhẫn cưới vừa mỉm cười nói: "Bác sĩ Linh Thượng ở khoa truyền nhiễm trên tầng ba, nơi này là khoa tiêu hóa, tôi là Linh Hạ."
"Ah, rất xin lỗi."
Nói xong, thiếu niên áo đen khách khí gật đầu, cầm tay thiếu nữ đi ra ngoài cửa.
Trước khi đi ra khỏi cửa, hắn một lần nữa quay đầu lại liếc nhìn Linh Hạ đang ngồi ở bàn làm việc, chỉ là, Linh Hạ không nhận ra ánh mắt của hắn đằng sau kính râm.
Khó trách lại không biết tầng và còn lầm phòng. . . ở trong phòng còn đeo kính râm. . .
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, Linh Hạ âm thầm lắc đầu cười khổ.
/129
|