Trăm hoa đua nở, muôn tía nghìn hồng.
Lúc này đây, người liên tưởng đến thành ngữ không phải Mộc Tử mà là Âu Dương Lục Sắc.
Ở bên trong 'phòng tổng thống' xa hoa, hoa tươi đủ loại, đủ mọi màu sắc chất đầy cả gian phòng, mùi hương của các loài hoa hòa quyện lại với nhau làm cho người bất tri bất giác ngây ngất trong đó.
Dùng hết thời gian một giờ để bày biện hoàn tất toàn bộ hoa tươi trong phòng, trên trán Âu Dương Lục Sắc đã lấm tấm vài hạt mồ hôi, trên chiếc váy dài trắng tinh cũng dính đầy phấn hoa khiến nàng nhìn tựa như một con bướm trắng.
Nàng nằm trên sàn nhà phủ kín bởi những cánh hoa đầy màu sắc, nhắm mắt lại, cái mũi nhô lên gắng sức hít vào những mùi hương ngọt ngào này.
Từ nhỏ đến lớn nàng đã rất thích hoa. Đây có lẽ là thiên tính của con gái. Cũng tương tự như con trai vô cùng yêu thích khua đao múa thương.
Nàng liếc nhìn Mộc Tử đang say mê chăm chú vào một đống thiết bị hình thù kỳ quái ở bên cạnh, trên khóe miệng nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, sau đó nàng cầm lấy túi xách trên bàn rồi lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài …
Bộ giải mã vạn năng - có thể giải mã phần lớn những mật mã có độ khó cao trong thời gian ngắn nhất, chủ yếu dùng với khóa mật mã, két sắt hay những thiết bị tinh xảo khác. Thiết bị nghe trộm vô hình – kích thước chỉ bằng nửa hạt đậu xanh, làm bằng vật liệu trong suốt, thể tích tuy nhỏ nhưng có thể nghe rõ những âm thanh rất nhỏ trong phạm vi ba cây số. Cái này là ống nhòm đêm, cái này là hệ thống định vị vệ tinh …
Những thiết bị này mỗi thứ đều nhỏ bé, tinh xảo, tổng thể tích không vượt quá hai quyển từ điển của Tân Hoa Xã (1) nhưng những thứ đó tuyệt đối đều là sản phẩm công nghệ cao cao cấp nhất, Mộc Tử phải tiêu tốn đúng hai mươi vạn mới mua được. Cũng nhờ trình độ kĩ thuật inte cao siêu của Âu Dương Lục Sắc mới có thể thông qua mạng inte mua về với giá đó, nếu không cho dù có nhiều hơn hai mươi vạn cũng đừng hòng mua được những thiết bị tốt như vậy.
Mộc Tử hưng phấn dùng thử những bảo bối này vài lần, làm quen sơ sơ với phương pháp sử dụng của chúng.
Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí, hiện tại đã có những bảo bối này thì khi hành động sau này sẽ thuận tiện hơn nhiều … Mộc Tử đắc ý thầm nghĩ.
"Lục Sắc, chúng ta nên xuất phát thôi." Gọi vài lần nhưng không nghe thấy tiếng đáp trả của Âu Dương Lục Sắc, hắn mới chậm rãi chuyển sự chú ý từ đống bảo bối trước mặt sang xung quanh thì phát hiện Âu Dương Lục Sắc đang ngồi giữa những bông hoa tươi trên mặt đất, nàng cầm một xấp tiền lẻ loại một và năm nhân dân tệ, đếm hết sức tập trung.
"Đang làm gì vậy? Vừa rồi em còn đang bày biện hoa tươi vậy mà mới chớp mắt đã chuyển thành loay hoay với một đống tiền rồi? Còn nữa, em lấy nhiều tiền lẻ như vậy để làm gì? Mộc Tử ngồi xuống cạnh Âu Dương Lục Sắc, tò mò hỏi.
"Cái này là để đưa cho những người ăn xin đáng thương kia." Âu Dương Lục Sắc cũng không ngẩng đầu lên để nói.
"Ah." Mộc Tử chậc lưỡi, "Dù thế cũng không cần phải đếm chăm chú như vậy a? Chẳng lẽ em muốn làm người chuyên bố thí?"
"Mộc Tử, anh xem, chúng ta bây giờ đang ở trong một khách sạn cao cấp, được uống rượu vang đắt tiền, những thứ này đều rất xa xỉ, vậy vì cái gì không thể dùng một ít tiền để trợ giúp những người đang cần sự giúp đỡ?" Âu Dương Lục Sắc đem mớ tiền lẻ đã đếm xong bỏ vào trong một cái túi, ngẩng đầu lên vừa chăm chú nhìn vào mắt Mộc Tử vừa nói.
Mộc Tử vỗ nhẹ lên túi tiền trong tay Âu Dương Lục Sắc, ngừng một lát rồi nói một cách ý vị thâm trường: "Anh hiểu, anh đương nhiên hiểu. Khi xưa ở Phượng Hoàng thành, anh thiếu chút nữa lâm vào tình trạng này rồi. Nếu như không phải về sau cơ duyên xảo hợp anh làm nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ anh đã trở thành một người trong số họ! Em nói xem anh có hiểu hay không?"
Trong phú chốc, Mộc Tử như mơ hồ thấy được một thiếu niên bị gia đình cùng vận mệnh vứt bỏ, thiếu niên đó ôm lấy hai tay, thân thể gầy yếu run lẩy bẩy trong mưa gió tại Phượng Hoàng thành …
Âu Dương Lục Sắc dĩ nhiên cũng biết rõ quá khứ của Mộc Tử, chứng kiến nét mặt của hắn, giọng điệu của nàng cũng trở nên ôn nhu hơn:
"Như vậy, chúng ta còn vì cái gì mà không xuất ra phát?" Âu Dương Lục Sắc chăm chú nhìn vào đôi mắt của Mộc Tử, ôn nhu hỏi.
"Kỳ quái, rõ ràng ban nãy là anh gọi em chuẩn bị xuất phát mà." Mộc Tử ho nhẹ một tiếng, lấy lại tinh thần từ trong những suy nghĩ hỗn loạn, sờ sờ mũi rồi lầm bầm.
"Xuất phát đi trợ giúp những người đáng thương kia?" Âu Dương Lục chớp chớp hai mắt, hiển nhiên vẫn còn có chút hoài nghi. Nhìn thấy bộ dạng cuồng nhiệt của Mộc Tử đối với những thiết bị kia, nàng còn tưởng rằng hắn không thể chờ đợi hơn nữa để thí nghiệm những thứ này chứ.
"Cứ cho là như vậy đi." Mộc Tử vừa nói vừa đem những trang bị công nghệ cao trên bàn cất cẩn thận vào trong túi.
"Cái gì gọi là cứ cho là như vậy đi?" Âu Dương Lục Sắc nghi hoặc.
"Anh bảo em xuất phát là đi giải quyết sự tình của Linh Hạ." Mộc Tử thản nhiên nói …
Trân càng ngày càng cảm thấy trượng phu Linh Hạ trong hai ngày này rất kỳ quái.
Nhiều năm như vậy hắn chưa từng đụng qua công việc nhà, thế mà hai ngày nay hắn bỗng nhiên như trở thành một người khác: làm toàn bộ công việc nội trợ lớn nhỏ, kể cả việc rửa chén sau khi ăn xong, hơn nữa hắn còn từ chối sự giúp đỡ của mình. Hắn giải thích rằng muốn bù đắp cho mình, để cho mình được nghỉ ngơi thật thoải mái.
Lúc không còn việc gì để làm thì hắn trở nên trầm mặc, trở nên u buồn, hơn nữa thỉnh thoảng lại nhìn mình chằm chằm một cách khó hiểu, nhìn liên tục vài phút đồng hồ đến xuất thần.
Hắn dường như cũng khôi phục sự mạnh mẽ trên giường năm ấy, thậm chí còn dũng mãnh hơn nữa. Đêm nào hai người cũng điên cuồng, động tác của hắn thô bạo và mạnh mẽ giống như muốn đem thân thể hai người hòa quyện lại với nhau.
Mấy đêm liên tiếp cứ lúc nào tỉnh giấc vào nửa đêm, Trân cũng thấy khó hiểu khi phát hiện Linh Hạ không nằm bên cạnh mà trốn vào thư phòng đọc sách tra tư liệu. Lúc đầu nàng chỉ nghĩ rằng có thể vì hắn sắp được thăng chức nên bận rộn, nhưng về sau nàng phát hiện những tư liệu hắn nghiên cứu không phải là tư liệu về y học mà là đủ thứ, mỗi loại một ít: có cơ khí, có pháp luật, thậm chí còn có một số bảng phân tích bảo hiểm của từng công ty bảo hiểm …
Trân đã hỏi thử mấy lần nhưng Linh Hạ chỉ trả lời đại khái cho qua chuyện.
Nhưng với tư cách là một nhà văn sâu sắc nhạy bén, nàng có một dự cảm không tốt: nhất định có một việc gì đó sắp xảy ra …
Mỗi người đều quyền lựa chọn lối sống riêng của mình, Hà Lệ đương nhiên cũng có.
Lối sống của nàng mặc dù làm cho người ta khinh thường nhưng ngoại trừ việc chê bài những phẩm hạnh đạo đức bên ngoài, không ai có thể có quyền trừng phạt nàng.
Hà Lệ và Linh Hạ đã bắt đầu tự giải quyết ân oán, hận thù giữa bọn hắn theo cách riêng của mình, không cần người khác phải chen ngang vào …
Mộc Tử nằm ngửa tại sàn nhà tràn ngập cánh hoa, hơi hơi nhắm mắt lại. Thanh âm của Âu Dương Lục Sắc thao thao bất tuyệt truyền vào lỗ tai của hắn.
Từ lúc quen biết nhau đến giờ đây là sự bất đồng lớn nhất. Vừa rồi suýt tí nữa hai người đã tranh cãi với nhau. Tại thời điểm này, Mộc Tử lựa chọn sự im lặng, hắn giao toàn bộ quyền được lên tiếng cho Âu Dương Lục Sắc để nàng nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình, còn hắn thì hoàn toàn giữ im lặng trong suốt thời gian nàng nói. Phương pháp giải quyết sự bất đồng đó được sử dụng liên tục cho đến sau này, mỗi lần đều giải quyết được vấn đề một cách thuận lợi …
Nàng cho rằng chúng ta không cần phải tham gia vào những việc không còn liên quan đến mình nữa, vụ giao dịch này đã bị hủy bỏ bởi sự thất tín của Linh Hạ. Hơn nữa, chúng ta có một công việc ý nghĩa hơn, quan trọng hơn cần phải hoàn thành —— trợ giúp những người đang cần sự giúp đỡ kia.
Âu Dương Lục Sắc lại một lần nữa từ chối xem vào vào mối quan hệ giữa Linh Hạ và Hà Lệ, lý do của nàng đưa ra rất đầy đủ nhưng Mộc Tử biết rõ đó không phải là điều quan trọng nhất.
Sâu trong nội tâm của Âu Dương Lục Sắc vẫn còn lưu lại hình bóng về cái chết của Văn Tuấn.
Nói cách khác Âu Dương Lục Sắc vẫn là Âu Dương Lục Sắc, nàng vẫn chưa thể dung nhập vào nhân vật Hắc Bạch Vô Thường được.
Có nhiều thứ cần rất nhiều thời gian để thay đổi, để thích ứng.
Lục Sắc, anh sẽ từ từ chờ em.
Mộc Tử nhẹ nhàng vê tóc trên trán.
Mộc Tử đợi đến lúc Âu Dương Lục Sắc nói ra tất cả những lý do có thể nghĩ đến mới mở miệng. Hắn vừa mở miệng liền thu hút toàn bộ sự chú ý của Âu Dương Lục Sắc.
Lục Sắc, em có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng vô số tiền bạc như những bông tuyết phủ kín bầu trời không …
~~o0o~~
Chú thích:
(1) - Tân Hoa Xã (tiếng Trung: 新华社, tiaếng Anh: Xinhua News Agency) là thông tấn xã chính thức của chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và là trung tâm thu thập thông tin lớn nhất, cơ quan ngôn luận lớn nhất của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là một trong hai cơ quan ngôn luận lớn của Trung Quốc, cơ quan kia là Trung Quốc Tân Hoa Xã
Lúc này đây, người liên tưởng đến thành ngữ không phải Mộc Tử mà là Âu Dương Lục Sắc.
Ở bên trong 'phòng tổng thống' xa hoa, hoa tươi đủ loại, đủ mọi màu sắc chất đầy cả gian phòng, mùi hương của các loài hoa hòa quyện lại với nhau làm cho người bất tri bất giác ngây ngất trong đó.
Dùng hết thời gian một giờ để bày biện hoàn tất toàn bộ hoa tươi trong phòng, trên trán Âu Dương Lục Sắc đã lấm tấm vài hạt mồ hôi, trên chiếc váy dài trắng tinh cũng dính đầy phấn hoa khiến nàng nhìn tựa như một con bướm trắng.
Nàng nằm trên sàn nhà phủ kín bởi những cánh hoa đầy màu sắc, nhắm mắt lại, cái mũi nhô lên gắng sức hít vào những mùi hương ngọt ngào này.
Từ nhỏ đến lớn nàng đã rất thích hoa. Đây có lẽ là thiên tính của con gái. Cũng tương tự như con trai vô cùng yêu thích khua đao múa thương.
Nàng liếc nhìn Mộc Tử đang say mê chăm chú vào một đống thiết bị hình thù kỳ quái ở bên cạnh, trên khóe miệng nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, sau đó nàng cầm lấy túi xách trên bàn rồi lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài …
Bộ giải mã vạn năng - có thể giải mã phần lớn những mật mã có độ khó cao trong thời gian ngắn nhất, chủ yếu dùng với khóa mật mã, két sắt hay những thiết bị tinh xảo khác. Thiết bị nghe trộm vô hình – kích thước chỉ bằng nửa hạt đậu xanh, làm bằng vật liệu trong suốt, thể tích tuy nhỏ nhưng có thể nghe rõ những âm thanh rất nhỏ trong phạm vi ba cây số. Cái này là ống nhòm đêm, cái này là hệ thống định vị vệ tinh …
Những thiết bị này mỗi thứ đều nhỏ bé, tinh xảo, tổng thể tích không vượt quá hai quyển từ điển của Tân Hoa Xã (1) nhưng những thứ đó tuyệt đối đều là sản phẩm công nghệ cao cao cấp nhất, Mộc Tử phải tiêu tốn đúng hai mươi vạn mới mua được. Cũng nhờ trình độ kĩ thuật inte cao siêu của Âu Dương Lục Sắc mới có thể thông qua mạng inte mua về với giá đó, nếu không cho dù có nhiều hơn hai mươi vạn cũng đừng hòng mua được những thiết bị tốt như vậy.
Mộc Tử hưng phấn dùng thử những bảo bối này vài lần, làm quen sơ sơ với phương pháp sử dụng của chúng.
Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí, hiện tại đã có những bảo bối này thì khi hành động sau này sẽ thuận tiện hơn nhiều … Mộc Tử đắc ý thầm nghĩ.
"Lục Sắc, chúng ta nên xuất phát thôi." Gọi vài lần nhưng không nghe thấy tiếng đáp trả của Âu Dương Lục Sắc, hắn mới chậm rãi chuyển sự chú ý từ đống bảo bối trước mặt sang xung quanh thì phát hiện Âu Dương Lục Sắc đang ngồi giữa những bông hoa tươi trên mặt đất, nàng cầm một xấp tiền lẻ loại một và năm nhân dân tệ, đếm hết sức tập trung.
"Đang làm gì vậy? Vừa rồi em còn đang bày biện hoa tươi vậy mà mới chớp mắt đã chuyển thành loay hoay với một đống tiền rồi? Còn nữa, em lấy nhiều tiền lẻ như vậy để làm gì? Mộc Tử ngồi xuống cạnh Âu Dương Lục Sắc, tò mò hỏi.
"Cái này là để đưa cho những người ăn xin đáng thương kia." Âu Dương Lục Sắc cũng không ngẩng đầu lên để nói.
"Ah." Mộc Tử chậc lưỡi, "Dù thế cũng không cần phải đếm chăm chú như vậy a? Chẳng lẽ em muốn làm người chuyên bố thí?"
"Mộc Tử, anh xem, chúng ta bây giờ đang ở trong một khách sạn cao cấp, được uống rượu vang đắt tiền, những thứ này đều rất xa xỉ, vậy vì cái gì không thể dùng một ít tiền để trợ giúp những người đang cần sự giúp đỡ?" Âu Dương Lục Sắc đem mớ tiền lẻ đã đếm xong bỏ vào trong một cái túi, ngẩng đầu lên vừa chăm chú nhìn vào mắt Mộc Tử vừa nói.
Mộc Tử vỗ nhẹ lên túi tiền trong tay Âu Dương Lục Sắc, ngừng một lát rồi nói một cách ý vị thâm trường: "Anh hiểu, anh đương nhiên hiểu. Khi xưa ở Phượng Hoàng thành, anh thiếu chút nữa lâm vào tình trạng này rồi. Nếu như không phải về sau cơ duyên xảo hợp anh làm nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ anh đã trở thành một người trong số họ! Em nói xem anh có hiểu hay không?"
Trong phú chốc, Mộc Tử như mơ hồ thấy được một thiếu niên bị gia đình cùng vận mệnh vứt bỏ, thiếu niên đó ôm lấy hai tay, thân thể gầy yếu run lẩy bẩy trong mưa gió tại Phượng Hoàng thành …
Âu Dương Lục Sắc dĩ nhiên cũng biết rõ quá khứ của Mộc Tử, chứng kiến nét mặt của hắn, giọng điệu của nàng cũng trở nên ôn nhu hơn:
"Như vậy, chúng ta còn vì cái gì mà không xuất ra phát?" Âu Dương Lục Sắc chăm chú nhìn vào đôi mắt của Mộc Tử, ôn nhu hỏi.
"Kỳ quái, rõ ràng ban nãy là anh gọi em chuẩn bị xuất phát mà." Mộc Tử ho nhẹ một tiếng, lấy lại tinh thần từ trong những suy nghĩ hỗn loạn, sờ sờ mũi rồi lầm bầm.
"Xuất phát đi trợ giúp những người đáng thương kia?" Âu Dương Lục chớp chớp hai mắt, hiển nhiên vẫn còn có chút hoài nghi. Nhìn thấy bộ dạng cuồng nhiệt của Mộc Tử đối với những thiết bị kia, nàng còn tưởng rằng hắn không thể chờ đợi hơn nữa để thí nghiệm những thứ này chứ.
"Cứ cho là như vậy đi." Mộc Tử vừa nói vừa đem những trang bị công nghệ cao trên bàn cất cẩn thận vào trong túi.
"Cái gì gọi là cứ cho là như vậy đi?" Âu Dương Lục Sắc nghi hoặc.
"Anh bảo em xuất phát là đi giải quyết sự tình của Linh Hạ." Mộc Tử thản nhiên nói …
Trân càng ngày càng cảm thấy trượng phu Linh Hạ trong hai ngày này rất kỳ quái.
Nhiều năm như vậy hắn chưa từng đụng qua công việc nhà, thế mà hai ngày nay hắn bỗng nhiên như trở thành một người khác: làm toàn bộ công việc nội trợ lớn nhỏ, kể cả việc rửa chén sau khi ăn xong, hơn nữa hắn còn từ chối sự giúp đỡ của mình. Hắn giải thích rằng muốn bù đắp cho mình, để cho mình được nghỉ ngơi thật thoải mái.
Lúc không còn việc gì để làm thì hắn trở nên trầm mặc, trở nên u buồn, hơn nữa thỉnh thoảng lại nhìn mình chằm chằm một cách khó hiểu, nhìn liên tục vài phút đồng hồ đến xuất thần.
Hắn dường như cũng khôi phục sự mạnh mẽ trên giường năm ấy, thậm chí còn dũng mãnh hơn nữa. Đêm nào hai người cũng điên cuồng, động tác của hắn thô bạo và mạnh mẽ giống như muốn đem thân thể hai người hòa quyện lại với nhau.
Mấy đêm liên tiếp cứ lúc nào tỉnh giấc vào nửa đêm, Trân cũng thấy khó hiểu khi phát hiện Linh Hạ không nằm bên cạnh mà trốn vào thư phòng đọc sách tra tư liệu. Lúc đầu nàng chỉ nghĩ rằng có thể vì hắn sắp được thăng chức nên bận rộn, nhưng về sau nàng phát hiện những tư liệu hắn nghiên cứu không phải là tư liệu về y học mà là đủ thứ, mỗi loại một ít: có cơ khí, có pháp luật, thậm chí còn có một số bảng phân tích bảo hiểm của từng công ty bảo hiểm …
Trân đã hỏi thử mấy lần nhưng Linh Hạ chỉ trả lời đại khái cho qua chuyện.
Nhưng với tư cách là một nhà văn sâu sắc nhạy bén, nàng có một dự cảm không tốt: nhất định có một việc gì đó sắp xảy ra …
Mỗi người đều quyền lựa chọn lối sống riêng của mình, Hà Lệ đương nhiên cũng có.
Lối sống của nàng mặc dù làm cho người ta khinh thường nhưng ngoại trừ việc chê bài những phẩm hạnh đạo đức bên ngoài, không ai có thể có quyền trừng phạt nàng.
Hà Lệ và Linh Hạ đã bắt đầu tự giải quyết ân oán, hận thù giữa bọn hắn theo cách riêng của mình, không cần người khác phải chen ngang vào …
Mộc Tử nằm ngửa tại sàn nhà tràn ngập cánh hoa, hơi hơi nhắm mắt lại. Thanh âm của Âu Dương Lục Sắc thao thao bất tuyệt truyền vào lỗ tai của hắn.
Từ lúc quen biết nhau đến giờ đây là sự bất đồng lớn nhất. Vừa rồi suýt tí nữa hai người đã tranh cãi với nhau. Tại thời điểm này, Mộc Tử lựa chọn sự im lặng, hắn giao toàn bộ quyền được lên tiếng cho Âu Dương Lục Sắc để nàng nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình, còn hắn thì hoàn toàn giữ im lặng trong suốt thời gian nàng nói. Phương pháp giải quyết sự bất đồng đó được sử dụng liên tục cho đến sau này, mỗi lần đều giải quyết được vấn đề một cách thuận lợi …
Nàng cho rằng chúng ta không cần phải tham gia vào những việc không còn liên quan đến mình nữa, vụ giao dịch này đã bị hủy bỏ bởi sự thất tín của Linh Hạ. Hơn nữa, chúng ta có một công việc ý nghĩa hơn, quan trọng hơn cần phải hoàn thành —— trợ giúp những người đang cần sự giúp đỡ kia.
Âu Dương Lục Sắc lại một lần nữa từ chối xem vào vào mối quan hệ giữa Linh Hạ và Hà Lệ, lý do của nàng đưa ra rất đầy đủ nhưng Mộc Tử biết rõ đó không phải là điều quan trọng nhất.
Sâu trong nội tâm của Âu Dương Lục Sắc vẫn còn lưu lại hình bóng về cái chết của Văn Tuấn.
Nói cách khác Âu Dương Lục Sắc vẫn là Âu Dương Lục Sắc, nàng vẫn chưa thể dung nhập vào nhân vật Hắc Bạch Vô Thường được.
Có nhiều thứ cần rất nhiều thời gian để thay đổi, để thích ứng.
Lục Sắc, anh sẽ từ từ chờ em.
Mộc Tử nhẹ nhàng vê tóc trên trán.
Mộc Tử đợi đến lúc Âu Dương Lục Sắc nói ra tất cả những lý do có thể nghĩ đến mới mở miệng. Hắn vừa mở miệng liền thu hút toàn bộ sự chú ý của Âu Dương Lục Sắc.
Lục Sắc, em có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng vô số tiền bạc như những bông tuyết phủ kín bầu trời không …
~~o0o~~
Chú thích:
(1) - Tân Hoa Xã (tiếng Trung: 新华社, tiaếng Anh: Xinhua News Agency) là thông tấn xã chính thức của chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và là trung tâm thu thập thông tin lớn nhất, cơ quan ngôn luận lớn nhất của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là một trong hai cơ quan ngôn luận lớn của Trung Quốc, cơ quan kia là Trung Quốc Tân Hoa Xã
/129
|